ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

16. Muốn vào ngồi chút không?

VanTinhCung

Dịch: Khoai tây khiêu vũ 🍀 Chỉnh sửa: Vân Nhi

Hai người chen chúc trên cái bàn thấp còn được, ba người thì thật sự hơi miễn cưỡng. Mặt bàn chỉ bày bốn món ăn đã đầy, bát cơm chỉ có thể cầm ở trong tay.

Hai trong bốn món ăn là do Nghiêm Thiện Hoa đặc biệt ra ngoài mua: gà quay và thịt bò kho tương; hai món còn lại là hai món thường ngày mới xào gồm dưa leo và cá. Nếu như tôi không đột ngột đến thăm thì hẳn dưa leo xào và cá kho này là bữa tối tối nay của họ.

Thật keo kiệt.

Từ lúc tôi bắt đầu tiến vào căn nhà này, khắp nơi đã lộ ra vẻ bủn xỉn. Trên đũa dính màu sắc kì lạ, miệng bát ăn cơm bị sứt, ba đôi chân dưới cái bàn thấp không có chỗ để, chỉ có thể khó chịu nâng lên. Cái duy nhất có thể khen là ưu điểm hẳn là "yên tĩnh".

Màn đêm buông xuống, chim chóc về tổ, khu nhà nhỏ tồi tàn này cũng mất đi chút sức sống cuối cùng. Bên tai trừ tiếng đũa va chạm với chén đĩa và tiếng đồng hồ hành tẩu trên tường ra thì không còn động tĩnh gì khác. Hẻm nhỏ, đường đi ngoài phòng như đã chìm vào giấc ngủ, rõ ràng là đang ở trong thành phố nhưng lại không hề nghe thấy tạp âm của thành phố.

"Tiểu... cậu Tang, cậu ăn, ăn nhiều chút đi." Nghiêm Thiện Hoa gắp một miếng gà vào trong chén tôi.

Nếu không nể mặt thì ấn tượng của Kỷ Thần Phong đối với tôi sẽ trở nên kém nhỉ?

Chuẩn bị tâm lý một chút rồi mới bỏ miếng gà đó vào trong miệng. Không nhai nổi da, thịt khô như củi, cộng thêm mùi dầu hôi hám buồn nôn... Còn khó nuốt hơn cả nuốt thuốc mà không có nước.

Cố gắng nhai nuốt xong, tôi nhìn về phía Kỷ Thần Phong, chén cơm vốn đầy cơm trắng như một ngọn núi nhỏ trong tay hắn vậy mà chỉ còn lại nửa bát.

Ăn đồ ăn như thế này mà bề ngoài cũng cao lớn như vậy, hẳn hắn là kiểu người chỉ ăn cơm không ăn đồ ăn cũng thấy ngon nhỉ? Đúng là dễ nuôi bất ngờ.

"Bác sĩ Kỷ, tôi đã hỏi dì, bà nói bà không nói cho cậu biết thân phận của tôi, cậu... làm sao biết tôi cho mọi người mượn tiền?" Đặt chén cơm hầu như không thay đổi xuống, tôi nói là đã ăn xong cơm.

Nghiêm Thiện Hoa hơi căng thẳng, hết nhìn tôi lại nhìn Kỷ Thần Phong, rụt cổ lại không dám xen vào.

Động tác gắp cơm của Kỷ Thần Phong hơi dừng lại, nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi mới trả lời câu hỏi của tôi.

"Nhìn thấy."

"Nhìn thấy?" Tôi nhíu nhíu mày, còn đang định hỏi tiếp thì Nghiêm Thiện Hoa đã không nhịn được mà mở miệng: "Con nhìn thấy ở đâu? Thấy cái gì?"

Thấy Kỷ Thần Phong đang tập trung ăn cơm, tôi trừng mắt nhìn Nghiêm Thiện Hoa, ra hiệu cho bà ta ngậm miệng. Người phụ nữ khẽ giật mình, thuận lợi nhận được ám chỉ của tôi. Bà ta mấp máy môi, cúi đầu không lên tiếng nữa.

"Ngày làm xong phẫu thuật, vừa mở ra mắt liền thấy, thấy cậu ấy nói ba mươi vạn dùng không hết." Kỷ Thần Phong nói đến đây thì ngẩng đầu lên nhìn: "Không phải là họ hàng nhà chúng ta, cũng không phải bạn bè của con, vậy thì cũng chỉ có thể là chủ nợ."

Phẫu thuật xong... Đó không phải là ba năm trước đây hay sao? Vậy mà lại lộ sớm như vậy.

Lúc trước tôi đoán rất nhiều, thậm chí còn nghĩ có phải tên khốn này có nhiều tâm tư, theo dõi Nghiêm Thiện Hoa. Bây giờ xem ra là tôi đã nghĩ quá rồi. Em bé trong đầu chỉ có đồ ăn thì làm sao có thể làm chuyện đó.

Ăn cơm xong, Nghiêm Thiện Hoa đứng dậy dọn dẹp bát đũa, để hai người tôi và Kỷ Thần Phong ở lại phòng khách nho nhỏ.

Kỷ Thần Phong ngồi đối diện với tôi, hắn không nói lời nào, tôi cũng không nói gì mà chỉ nhìn hắn. Hai người nhìn nhau một lát, hắn bỗng nhiên chống bàn thấp, dáng vẻ sắp đứng dậy.

"Uống trà không?"

"Không uống."

Hắn lại ngồi lại, lần nữa im lặng.

"Cậu căng thẳng lắm à?" Tôi chống khuỷu tay lên mặt bàn, nửa người trên chậm rãi sáp đến gần đối phương rồi dừng lại tại một khoảng cách khá mập mờ.

Hắn không trả lời câu hỏi của tôi, mà liếc nhìn nhà bếp đang không ngừng truyền ra tiếng nước trước.

Mang theo vài phần cố ý nên tôi không cố gắng hạ giọng xuống: "Mẹ cậu chưa biết cậu thích đàn ông đúng không..."

Đôi môi tôi bị bàn tay khô ráo nóng ấm che lại thật kín, hai mắt từ trước đến nay vốn luôn bình thản, không gợn sóng của Kỷ Thần Phong hiện lên vẻ lo lắng.

"Xin cậu." Giống như đang cầu xin, lại giống như đang than thở.

Tôi có thể ngửi thấy mùi nước khử trùng cực kì nhạt. Đáng ra đó là mùi mà tôi ghét, nhưng dường như đại não ngửi nhiều quá lại bị kích thích đến nỗi run lên.

Cứ cảm thấy... có phải cơ thể đã ghi nhớ cảm giác đêm đó, có chút thực tủy tri vị*? Hiện tại vừa ở cùng một chỗ với hắn thì toàn thân tôi đã nôn nao một cách khó hiểu.

(*)Ăn quen bén mùi (với nghĩa xấu thường dùng trong chuyện thâu hương trộm tình).


Mùi hương rẻ tiền, lòng bàn tay thô ráp, giới tính tương tự nhau, dù là độc lập hay là theo nhóm thì trừ ghét bỏ ra trong lòng tôi cũng không còn cảm nhận nào khác. Nhưng nếu tiền đề có thêm sự lựa chọn là "Kỷ Thần Phong" thì tất cả liền sẽ biến thành thuốc thúc tình làm cho đầu óc tôi choáng váng.

Dù không mặc quần bó nhưng nếu bây giờ mà đứng dậy thì nhất định sẽ bị phát hiện – bị phát hiện tôi chỉ nói chuyện với mình thôi mà lều trại đã dựng đứng.

Vốn muốn đùa cợt hắn nhưng hình như cuối cùng kẻ lúng túng chỉ có tôi.

Tôi lui về sau, hắng giọng một cái, nói: "Rót cho tôi chén trà đi."

Hình như Kỷ Thần Phong nhẹ nhàng thở ra: "Chờ tôi một lát." Nói xong, hắn nhanh chóng đứng dậy đi đến nhà bếp.

Tôi khoanh chân lại, chống hai tay sau lưng rồi ngửa đầu nhìn trần nhà ố vàng bên trên đỉnh đầu, đếm xác bọ chết bên trong chiếc đèn trần màu vàng ấm áp, vứt bỏ tạp niệm, chờ thứ đó xìu xuống.

"Thần Phong, con lại đây xem. Hình như lại tắc rồi, nước không chảy xuống..."

"Tôi đi xem một chút..."

Nhà bếp yên tĩnh trong chốc lát, Kỷ Thần Phong xắn tay áo đi vào.

"Cậu chờ tôi một lát."

Lúc đi ngang qua tôi, hắn vội nói một câu rồi ngồi xổm ở ban công lục lọi. Chưa đầy một lát, hắn cầm trong tay một thứ như là một cuộn thép mỏng quay về nhà bếp.

Tôi cũng vội đứng dậy đi theo hắn.

Nhà bếp diện tích nhỏ, Kỷ Thần Phong ở trong thì Nghiêm Thiện Hoa nhất định phải ra ngoài.

"Nhà cũ nên cống thoát nước hẹp, suốt ngày tắc." Thấy tôi tới, bà ta bèn chủ động tránh ra, tự mỉa mai mà giải thích với tôi.

Tôi nghiêng người dựa vào bên cạnh cửa, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao và thẳng tắp của Kỷ Thần Phong.

Áo sơ mi ngay ngắn bị nước bẩn bắn lên, cơ bắp trên cánh tay căng lên, không cần chạm vào mà dù chỉ dùng mắt thường thôi vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó.

Nhà bếp nhỏ hẹp đến mức ngột ngạt, đường ống chắc cũng tắc rất nặng. Cuối cùng, Kỷ Thần Phong bận rộn nửa ngày mới thông xong, vải áo ở phía sau lưng cũng đã hiện ra vết mồ hôi.

Hắn rửa hai tay, cuộn dụng cụ thông cống thoát nước lại gọn gàng xong thì quay đầu lại thì nhìn thấy tôi, hơi sửng sốt một chút rồi lập tức cúi đầu liếc nhìn quần áo của mình.

Dường như cảm thấy thất lễ quá, hắn hỏi tôi: "Có thể chờ thêm chút nữa được không? Tôi muốn đi tắm trước."

Đã đợi một hai lần rồi, đợi thêm lát nữa cũng không khác gì.

"Đương nhiên." Tôi liền nhường đường.

Nghiêm Thiện Hoa vội nói: "Mẹ đi lấy quần áo cho con!"

Vì không muốn ở một mình với Nghiêm Thiện Hoa nên vào lúc Kỷ Thần Phong đang tắm rửa, tôi xỏ đôi dép lê trông có vẻ như là của Kỷ Thần Phong vào, đi ra ngoài hành lang hóng gió.

Gió đêm lạnh nhưng không thấu xương, cả khu ổ chuột cao thấp chập trùng, tinh tế xen vào nhau. Từ nơi cao nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy bóng đèn nê ông ở đằng xa xa, cũng có thể nhìn thấy những chỗ gần u ám, tĩnh mịch.

Đang hút thuốc lá điện tử thì bỗng Nghiêm Thiện Hoa đi ra, đặt một chén trà nóng trên cái bàn nhỏ trước người tôi.

"Đây là... trà lúa mạch, bổ khí, sẽ không làm cho con mất ngủ."

Sắc mặt của tôi đã kém đến mức vừa liếc mắt đã nhìn ra cần phải bổ khí à?

Nhìn chằm chằm chén trà nóng đang bốc hơi, tôi thở ra một ngụm khói trắng, hỏi: "Bà biết là cậu ta đồng tính không?"

Kỳ thật Kỷ Thần Phong đã nhờ tôi, nhưng tôi cũng chưa đồng ý.

"Đồng..." Nụ cười đông lại bên môi. Nghiêm Thiện Hoa vốn không hề phòng bị trừng mắt, miệng há rộng, tiếp nhận đòn tấn công mạnh mẽ của tôi.

Đối với một người phụ nữ nông thôn tư tưởng bảo thủ mà nói thì chuyện khác người nhất mà bà từng làm trong đời này hẳn là tráo tôi và Kỷ Thần Phong. E là có suy nghĩ nát óc bà ta cũng không ngờ rằng chuyện như đàn ông thích đàn ông sẽ xuất hiện trong cuộc sống của mình.

Tôi hơi mỉm cười, tràn ngập ác ý cậu tai: "Làm gì mà tỏ vẻ như vậy, cũng không phải do bà sinh ra, cậu ta thích đàn ông hay phụ nữ, sau này có sinh con hay không thì liên quan gì đến bà? Bà có tư cách lo cho cậu ta à?"

Nghiêm Thiện Hoa nắm chặt mảng áo trước ngực, giống như có thể tắt thở vào bất cứ lúc nào.

"Mẹ... con, sao con biết?"

Một đứa con đi trộm về, có phải đồng tính hay không thì có gì đâu mà quan trọng? Chẳng lẽ bà còn muốn giúp hắn thành gia lập nghiệp, về sau con cháu đầy đàn à?

Nghĩ hay thật, một mình Nghiêm Thiện Hoa sắp mơ hết tất cả mộng đẹp trên đời này rồi.

"Tôi biết hết chuyện của các người." Chậm rãi tới gần, tôi nói khẽ như đang thở bên tai bà ta: "Tất cả mọi chuyện."

Cơ thể Nghiêm Thiện Hoa khẽ run lên một cách rõ ràng, như là đang cảm thấy sợ.

Lúc này, từ bên trong cửa sắt nửa mở màu lam truyền ra tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra, đầu tiên Kỷ Thần Phong đi ra ngoài vài bước, rồi lại xoay người đi về phía cửa.

Cửa sắt chậm rãi mở ra ngoài, Kỷ Thần Phong mặc một cái áo phông trắng ngắn tay, mái tóc nửa khô xuất hiện trước mặt tôi và Nghiêm Thiện Hoa.

Tay hắn cầm nắm đấm cửa, liếc nhìn trà lúa mạch trên bàn, chẳng nói chẳng rằng quay lại vào trong nhà.

Cái thằng quái thai.

Thầm phỉ nhổ trong phòng, tôi nhét thuốc lá điện tử vào trong túi áo, ra vẻ chuẩn bị đi với Nghiêm Thiện Hoa rồi đi vào trong nhà đổi giày.

"Đi rồi à?" Sau lưng vang lên âm thanh của Kỷ Thần Phong.

Tôi xỏ giày vào, quay đầu nhìn lại. Ánh mắt tôi chạm đến thiết bị màu đen trên tai hắn, đột nhiên nhận ra hắn vào phòng hẳn là để mang ốc tai nhân tạo, dù sao thứ này cũng không chống nước.

"Chẳng lẽ cậu muốn tôi ở lại qua đêm à?" Tôi cười hỏi hắn.

"Chắc cậu không quen ở đây đâu." Hắn không hề bất ngờ trước thái độ trêu ghẹo của tôi, quay lại lấy một cái áo khoác len mỏng từ trên giá treo mũ áo: "Bên ngoài tối quá, tôi tiễn cậu."

Tôi không từ chối, đi theo hắn ra cửa.

Nghiêm Thiện Hoa vẫn còn đứng ở tại chỗ, thấy tôi sắp đi cũng không giữ lại, chỉ nói hẹn gặp lại với nụ cười hơi cứng đờ rồi đưa mắt nhìn chúng tôi rời đi.

Không có đèn đường thật sự rất tối, không dùng chức năng chiếu sáng của điện thoại di động thì cơ bản không thấy rõ cầu thang ở dưới chân.

Cách một khoảng bằng một người, Kỷ Thần Phong đi ở đằng trước, tay cầm điện thoại di động hướng về phía tôi, chiếu sáng một mảng nhỏ dưới chân. Dù tia sáng yếu ớt nhưng cũng không đến mức hoàn toàn vô dụng.

"Cậu còn đang giận à?"

Nếu đẩy hắn từ trên này xuống thì hẳn cổ hắn sẽ gãy làm đôi nhỉ.

"Hôm nay cậu đến để xác nhận chuyện này à?" Kỷ Thần Phong hỏi.

Có thể nghe thấy tiếng chó sủa mơ hồ truyền đến từ một nơi rất xa, trừ cái đó ra thì trên cầu thang dài tăm tối chỉ có tiếng nói chuyện của tôi và Kỷ Thần Phong.

"Cậu còn không xác nhận nữa thì đến ngủ tôi cũng không ngủ được mất." Đưa tay nắm lấy cái gáy ở trong bóng tối vẫn hiện ra chói mắt của hắn, tôi nhẹ nhàng xoa nắn: "Giả bộ như không biết cậu vì tôi sợ cậu xem tôi là ân nhân đấy. Bác sĩ Kỷ, sao cậu lại không biết tôi dụng tâm lương khổ* chứ?"

(*)Muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.


Dường như có thể sờ thấy phần gáy đang nổi lớp lớp da gà, Kỷ Thần Phong giơ tay lên, bước nhanh mấy bước thoát ra khỏi "ma chưởng" của tôi.

Đứng ở bậc thang phía dưới, hắn hơi nghiêng mặt, khẽ nhíu mày: "Xin đừng động vào tôi khi chưa được tôi đồng ý."

Một ngày nào đó, tao sẽ làm mày phải khóc, cầu xin tao chạm vào mày.

"Ok ok." Tôi giơ tay lên ra vẻ đầu hàng.

Cầu thang dài thì vẫn có điểm cuối. Khi gần đi đến đích, Kỷ Thần Phong đột nhiên dừng bước lại, sau đó lao xuống cầu thang với tư thế thành thạo và mạnh mẽ, chạy về phía xe thể thao của tôi.

"Này!"

Lúc này, tôi mới nhìn thấy có hai thằng bé mười ba, mười bốn tuổi đang ghé vào cạnh xe mình, không biết là đang trộm đồ hay là phun sơn lên xe nữa.

Nghe thấy tiếng kêu giận dữ của Kỷ Thần Phong, hai thằng bé không hề có chút do dự mà co cẳng chạy ngay, hiển nhiên là không phải mới làm chuyện này lần đầu.

Kỷ Thần Phong đuổi theo được hai bước rồi quay đầu lại nhìn tôi, không đuổi nữa. Đến gần, tôi phát hiện trên mặt đất toàn là mảnh thủy tinh, cửa sổ xe bên ghế lái phụ đã bị đập vỡ.

Thứ tạp chủng nghèo khổ.

Tôi không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Kỷ Thần Phong, chẳng bao lâu sau hai cái bóng kia đã dựa vào địa hình phức tạp mà chạy mất không thấy đâu. Trời tối như vậy, lại không có giám sát, hẳn là không tìm được.

Kỷ Thần Phong kiểm tra cửa xe bị hỏng một lát, bảo tôi xác nhận có bị mất gì không rồi nói sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát.

Tôi vội đè tay hắn lại: "Chút chuyện nhỏ này không cần báo cảnh sát, phiền phức lắm. Trong xe không có tiền, mấy thằng quỷ nhỏ, bắt rồi thì nhốt được mấy ngày?"

Kỷ Thần Phong như thể không đồng ý: "Như vậy thì chúng sẽ ngày càng không sợ gì."

Vậy thì không sợ gì thôi. Hoành hành ở khu ổ chuột rồi mà còn muốn thoát khỏi số phận, trở thành thiên nga cao quý à?

Loại người Kỷ Thần Phong trước giờ rất ít. Đa số người ở đây khi nhỏ là thẳng quỷ nhỏ, lớn rồi thì biến thành thằng khốn nạn. Dù bọn họ có mặc đồ tây vào thì cũng không che giấu được sự hôi thối thật sự bên trong, chỉ xứng chết rữa ở trong khe cống ngầm.

Mà Kỷ Thần Phong có thể trở thành ngoại lệ, không thành tội phạm, trừ do gen phá ra thì cũng chỉ có thể nghĩ đến một phần công lao của Nghiêm Thiện Hoa.

Nhưng vì sao?

Nuôi hắn lớn lên, cho hắn đi học, quan tâm cuộc sống của hắn... Tại sao? Áy náy à?

Vậy bà với tôi thì sao? Từng áy náy bao giờ chưa?

"Cảm giác khi có bố mẹ là thế nào vậy?" Tôi thốt ra mà chưa suy nghĩ, muốn thu lại cũng đã muộn.

Kỷ Thần Phong không đuổi theo kịp tiết tấu thay đổi chủ đề của tôi, khẽ nghiêng đầu nghi hoặc: "Cái gì?"

Tôi bối rối, thậm chí còn hơi chút thẹn quá hóa giận, bèn nhanh chóng nói: "Không có gì." Tôi mở khóa xe, đuổi hắn: "Cậu quay về đi, dù sao cũng không vỡ kính bên ghế lái, như thế này vẫn chạy được."

Kỷ Thần Phong nhìn tôi thật lâu, không truy hỏi nữa mà chậm rãi lùi đến ven đường: "Đi đường cẩn thận."

Hắn không lập tức quay về, dường như định đợi tôi đi an toàn rồi mới quay về.

Cho dù sinh ra ở trong vũng bùn nhưng hắn vẫn là một con thiên nga trắng muốt. Hắn đứng ở đó như thể để nói cho người khác biết hắn không thuộc về nơi này. Trời sinh hắn đã không thuộc về nơi này.

"Bác sĩ Kỷ..." Đỡ cửa xe, tôi hơi do dự ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Thần Phong đang đứng cách đó không xa, mời: "Muốn vào ngồi chút không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com