ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

14. Tôi không cố ý trêu đùa cậu

VanTinhCung

Tác giả: Hồi Nam Tước

Dịch: Khoai tây khiêu vũ

Chỉnh sửa: Vân Nhi

Giọng điệu của Kỷ Thần Phong quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến tôi cảm thấy dường như cơ thể này thật sự có một mùi tanh tưởi.

Tôi nghi ngờ cầm chiếc áo vest ngửi thử thì thấy rõ mùi nước hoa phái nữ. Hẳn là bị người Hứa Tịch chà vào từ buổi sáng, sau vài tiếng tỏa hương, nó đã chuyển từ mùi hương nồng nàn sang thanh nhã. Chẳng lẽ mùi thối là chỉ cái này sao?

Đồ mũi chó.

"Ồ, cái này hả." Tôi cười giải thích: "Tại bất cẩn nên chà vào thôi. Không thích thì để tôi cởi áo khoác ra nhé?"

Kỷ Thần Phong nhìn tôi thật lâu, sức lực dần thả lỏng.

Tôi duỗi eo, để áo vest lên bàn làm việc rồi thuận tiện cởi chiếc cúc trên tay áo sơ mi của mình.

"Cậu... sao tự dưng lại ở đây thế? Không phải đã từ chối rồi à?"

Động tác cởi nút thoáng ngừng lại. Từ chối à? Ý là hai ngày không liên hệ, thái độ không trả lời tin nhắn thôi mà đã thành hắn 'từ chối' tôi rồi sao?

Tôi bị từ chối? Đùa cái gì vậy chứ.

Cái thằng này...Tính cách méo mó còn để bụng như vậy nữa. Lúc vùi đầu xuống liếm tôi thì như một con chó liếm xương vẫn không thấy hắn miễn cưỡng một chút nào. Ấy vậy mà chỉ mới hai ngày trôi qua, lại lên cơn tự ái của một thằng đồng tính rồi sao?

"Ngày đó tôi không hề ép uổng gì cậu..."

"Vì tôi từ chối thư hẹn gặp nên còn tưởng rằng cậu sẽ không gặp tôi nữa, nhưng cậu lại đột nhiên xuất hiện rồi vờ như không quen biết tôi. Đúng là tối đó tôi tự nguyện, là hành động đền ơn của cá nhân tôi, coi cậu như ân nhân nên mới làm như vậy, nhưng dường như cậu... chỉ coi tôi như một trò tiêu khiển khi buồn chán."

Hắn đứng dậy khỏi ghế rồi nhìn tôi chằm chằm: "Tôi sẽ sớm trả lại ba mươi vạn cho cậu thôi, mong cậu đừng trêu đùa tôi nữa, cậu Tang ạ."

Đây là câu dài nhất mà Kỷ Thần Phong nói với tôi, với vẻ mặt luôn bình tĩnh của hắn và giọng điệu trước sau như một không có bất cứ sự dao động nào. Nhưng lời trần thuật ngắn ngủi trăm chữ này của hắn chẳng khác nào bom nguyên tử từ trên trời rơi xuống, nó khiến cho lòng tôi cuồn cuộn sóng trào.

"Sao cậu..." Sao lại biết chuyện ba mươi vạn đó? Nghiêm Thiện Hoa nói sao? Bà ta đã bảo rằng sẽ không nói gì cho hắn kia mà? Cái thư quái quỷ kia là gì nữa?

Tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi hắn, lo sợ hắn biết đến ba mươi vạn kia và cũng biết cả bí mật thân thế này. Nhưng chắc có lẽ não tiếp nhận một lúc quá nhiều thông tin nên sắp xếp ngôn ngữ trở nên khó khăn, tôi chỉ biết nắm lấy cánh tay hắn một cách vô vọng mà cổ họng lại không thể thốt nổi một câu nào.

Không thể được.

Tôi không thể mất tất cả những gì đang có bây giờ được.

Dù rằng vốn là của hắn nhưng đã cho tôi rồi thì nó là của tôi. Dựa vào đâu mà một kẻ chẳng đánh đổi gì lại có thể có được mọi thứ? Không thể trả cho hắn được, tuyệt đối không.

Bàn tay ghìm lấy hắn càng lúc càng chặt, trong đầu rối loạn rồi bắt đầu bị khống chế bởi những cảm xúc bạo lực, thậm chí còn nghĩ đến chuyện dùng mảnh thủy tinh để tấn công hắn.

Dù sao thì Tang Chính Bạch sẽ lo liệu. Giống như ba năm trước đây, chẳng phải tôi cũng không có gì sao...

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa dồn dập làm gián đoạn những suy nghĩ đang dần mất kiểm soát của tôi, khiến tôi chợt tỉnh táo.

"Bác sĩ Kỷ ơi, có một bé Teddy đang không ổn lắm, nhờ anh mau qua xem thử một chút."

Kỷ Thần Phong đưa mắt nhìn sang cửa, trả lời: "Đến ngay."

Hắn kéo tay tôi ra, sau cú nổ mạnh của bom nguyên tử, hắn còn không định xem thử thương vong thế nào, chẳng nói được một câu mà đã nhanh chóng ra khỏi văn phòng.

Cửa mở rồi lại đóng, căn phòng trở nên tĩnh lặng. Tôi dựa vào bàn làm việc vài giây, không chỉ lòng bàn tay mà cả lưng cũng toát mồ hôi lạnh.

Mẹ nó, suýt chút nữa thì phạm tội giết người rồi.

"Điên thật chứ..." Tôi không thể chịu nổi nữa mà che mặt lại, nghiến răng thở, nghĩ lại mà thấy sợ, mãi cho đến khi nỗi sợ vơi dần và lý trí lại một lần nữa chiếm được ưu thế.

Tôi vuốt thẳng ống tay áo rồi cài cúc vào, khoác chiếc áo vest lên người. Giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi mở cửa, băng qua hành lang đi thẳng ra khỏi bệnh viện thú y và không hề quay đầu lại.

"Cuối cùng bà đã nói gì với cậu ta rồi hả?" Lấy tờ biên lai phạt được kẹp ở cần gạt xe xuống rồi vò nát nó trong tay, tôi nén cơn giận của mình rồi chất vấn Nghiêm Thiện Hoa: "Tại sao cậu ta biết ba mươi vạn đó là tôi đưa? Còn cả thư, thư gì?"

"Thật... thật sự là mẹ không hề nói với nó bất kỳ chuyện gì cả." Nghiêm Thiện Hoa run rẩy hứa: "Mẹ chưa bao giờ nhắc đến tên của con."

Mảnh giấy bị tôi nắm chặt trong tay, ném mạnh vào cửa sổ xe rồi gầm nhẹ: "Vậy tại sao cậu ta biết tên tôi? Bà cho rằng nuôi cậu ta lớn thì Tang Chính Bạch sẽ bỏ qua cho bà sao? Đm bà nằm mơ đấy à! Một khi tôi bị bại lộ thì bà cũng chuẩn bị chết theo đi là vừa!"

"Tiểu Niệm con đừng kích động, con nghe mẹ nói, mẹ thề là chắc chắn mẹ chưa từng để lộ chuyện của con. Cái thư đó là thế này, mỗi lần trả tiền Kỷ Thần Phong sẽ kẹp một lời nhắn trong bức thư, mẹ sợ con thấy sẽ không vui nên đã cất nó đi..."

Vậy nhưng không hề có phản hồi, bà sợ rằng Kỷ Thần Phong sẽ hoài nghi. Thế nên cứ mỗi lần trả tiền xong, bà ta sẽ mua một tờ thiệp chúc mừng trong tiệm quà dưới lầu nhà tôi, nhờ ông chủ viết đại một câu mang về. Cứ thế mà lừa Kỷ Thần Phong ba năm.

"Sau khi cấy ốc tai điện tử thành công nó vẫn luôn muốn tự cảm ơn con. Nhưng mẹ nói với nó rằng con là khách cũ, cho vay không vì lý do nào khác, chỉ nể tình xưa mà thôi. Nó tin nên sau đó cũng không nhắc lại nữa. Mẹ nghĩ nó đã từ bỏ rồi, nhưng mấy tháng trước, nó tốt nghiệp rồi tìm được một chỗ thực tập, đột nhiên trong thư lại đề xuất muốn gặp con..."

Tất nhiên Nghiêm Thiện Hoa không thể nào để hắn gặp tôi được, để xóa bỏ toàn toàn thứ suy nghĩ ấy trong đầu Kỷ Thần Phòng, ngày đó bà lấy thư về nhưng cũng không tiếp tục đưa cho hắn thiệp chúc mừng để an ủi nữa.

Sau đó, dường như Kỷ Thần Phong đã hoàn toàn không còn nghĩ đến chuyện gặp tôi nữa, có thể nói rằng đã bị sốc nên không viết thư cho tôi mà chỉ ngoan ngoãn trả lại tiền.

Thảo nào tôi nghe mấy câu hắn nói hôm nay mà chẳng hiểu gì cả, hóa ra không hề liên quan gì đến tôi thật. Người đàn bà này tự cho rằng mình thông minh làm gì cơ chứ?

"Những bức thư đó đâu rồi?" Tôi hỏi.

"Ở... Ở nhà, mẹ cất kỹ lắm, ở nơi chỉ có mỗi mẹ biết thôi."

"Sắp xếp thời gian rồi đưa cho tôi." Tôi lên giọng cảnh cáo Nghiêm Thiện Hoa: "Đừng có làm mấy chuyện vớ vẩn. Thứ duy nhất bà cần làm là câm miệng cho tôi, tôi sống thoải mái thì bà mới có thể thoải mái được."

Tôi cúp điện thoại, ngồi trong xe một lúc lâu, thuốc lá điện tử cũng không thể giải tỏa được cơn cáu gắt nên tôi phóng xe đến quán bar mà trước đây thường lui tới.

Tuy chưa bắt đầu bán nhưng vì là khách sộp nên cũng chẳng quan trọng thời gian. Ông chủ đích thân tiếp đãi tôi, lấy rượu để dành trước đó, rót cho tôi một ly lại một ly.

Từ bỏ một thói quen rất khó nhưng bắt đầu lại thói quen đó lại dễ dàng hơn nhiều.

Rượu mạnh vào trong cổ họng, không hề có cảm giác khó nuốt, vô cùng thuận lợi trượt dọc theo thực quản rồi rơi vào dạ dày. Cơ thể tôi nhanh chóng nóng lên.

Tôi đã không thể nhớ đã kết thúc như thế nào và mình đã về nhà kiểu gì. Ngày hôm sau, khi mở mắt ra, tôi đã nằm trên chiếc giường lớn trong căn hộ. Di động đặt ngay ngắn trên đầu giường còn áo khoác vứt ở cuối giường và đầu đau như búa đổ —– như nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Trong điện thoại có tin nhắn ông chủ quán bar gửi tới, nói rằng xe của tôi đã được đậu trong ga ra, chìa khóa để trên bàn trà phía sau còn kèm theo một tấm ảnh chụp chỗ đậu xe.

Lịch sử trò chuyện với Kỷ Thần Phong đã dừng lại ở vài ngày trước đó, trông có vẻ như đã thật sự không muốn quan tâm đến tôi nữa rồi.

Mặc dù tôi không phải là một thợ săn kiên nhẫn, nhưng muốn thoát khỏi tôi thì không dễ dàng như vậy đâu....

Tôi lựa chọn gõ vài chữ vào trong khung chat, sửa đi sửa lại, xóa tới xóa lui, cuối cùng cũng được một câu.

[Tôi không hề có ý trêu đùa với cậu.]

Tôi nhìn chằm chằm vài câu chữ trên điện thoại, cứ lẩm nhẩm hết lần này tới lần khác, chắc chắn rằng nó đã đủ chân thành rồi thì mới gửi tin nhắn đi.

Chỉ mới vài giây sau, Đường Tất An gọi điện tới.

Tất cả những tâm trạng đang căng thẳng đến mức muốn sụp đổ đều hóa thành ngọn lửa giận với cậu ta ngay vào lúc tôi nghe điện thoại: "Muốn chết hả?"

Đường Tất An im re, rụt rè nói: "Cậu chủ, có phải anh quên hôm nay có tang lễ của ông Thi rồi không? Chờ chút em sang đón anh liền, đừng nói anh chưa dậy đấy nhé?"

Tôi loáng thoáng nhớ hình như là có chuyện như vậy.

Cởi cúc áo sơ mi xuống giường, tôi bước vào phòng tắm: "Tôi biết rồi, đúng giờ là xuống lầu ngay. Đừng gọi nữa." Nói xong, tôi cộc cằn cúp điện thoại.

"Sắc mặt của anh làm sao vậy?" Tang Chính Bạch ghét tôi đến chừng nào thì mày ông ta nhíu chặt lại chừng đó.

Dù tôi đã tắm và mùi nước hoa dành cho nam có thể che được mùi cồn, nhưng vì mất ngủ lâu ngày và thêm chuyện say rượu, sợ rằng chỉ có dùng đồ che khuyết điểm thì mới có thể che đi quầng thâm trên mắt tôi.

"Hơi khó chịu một chút." Tôi rũ mắt nói.

"Khó chịu?" Tang Chính Bạch hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là chẳng tin tôi: "Nếu khó chịu thì viếng xong về nghỉ đi, lát nữa ăn cơm chay cũng khỏi cần đi."

Thần kinh một bên não tôi thi thoảng lại giật một cái, sau đó thì sẽ có một cơn đau đớn dữ dội xuất hiện theo. Tôi thật sự không được thoải mái, nên dù biết rõ ông ta nói như vậy là để tránh bị tôi làm cho xấu mặt trước mặt người khác, tôi cũng không phản đối đề nghị của ông ta.

"Bố con Tang Chính Bạch và Tang Niệm đến!"

Đang nói chuyện thì cũng đến lượt chúng tôi phúng viếng, Tang Chính Bạch không nhìn tôi nữa mà sản bước vào thẳng hội trường.

Tôi đi theo phía sau ông ta giống hệt như lúc nhỏ. Thứ duy nhất khác đi là tôi không còn háo hức đuổi theo ông ta nữa.

Người chủ trì ra hiệu dâng hương, sau khi tôi và Tang Chính Bạch khấu đầu ba cái thì cắm nhang vào lư hương.

"Xin chia buồn với gia đình, ông ấy đã không còn nữa, anh chị cũng nên giữ gìn sức khỏe." Tang Chính Bạch cầm tay vợ chồng họ Thi rồi nói vài câu an ủi.

Tất cả những thành viên trong nhà họ Thi đều để tang, dù tình cảm đó là thật hay giả thì chí ít nhìn thôi cũng cảm thấy thật đau lòng.

Tôi lặng lẽ đứng sau lưng Tang Chính Bạch, tưởng tượng bản thân như một con chó bị ông ta dắt đi —– chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của chủ nhân thì tôi chẳng phải ngại thứ gì cả.

Bình tĩnh nhìn về phía cuối cùng trong nhóm người nhà họ Thi, từ nãy đến giờ tôi cứ có cảm giác một ánh nhìn âm trầm cứ bám theo mình mãi. Nó soi mói lóc lớp da thịt của tôi một cách trắng trợn, cực kỳ khó chịu.

Người đàn ông trẻ tuổi khoác áo tang màu trắng, đầu quấn khăn chạm phải ánh mắt tôi. Lông mày đen rậm và đôi môi dày của hắn ta giống hệt như ông Thi trong bức ảnh, nhìn qua thôi đã biết là một nhà. Khuôn mặt vốn rất điển trai nhưng nó đã bị phá hủy hoàn toàn bởi một vết sẹo kéo dài từ trán xuống gò má, khiến hắn ta toát ra vài phần dữ tợn.

Ồ, hóa ra là Thi Hạo à. Tôi còn nghĩ ai mà hận mình đến vậy chứ.

Chẳng sợ ánh mắt hung ác của đối phương, tôi nấp sau lưng Tang Chính Bạch, thì thầm ba chữ về cháu trai của ông Thi trước di ảnh thật lớn của ông.

"Thằng chó này."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info