ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

11. Kết thúc hoàn hảo

VanTinhCung

Tác giả: Hồi Nam Tước

Biên tập: Nguyệt Mẫn || Red Tea

Chỉnh sửa: June

Kỷ Thần Phong nhìn vào mắt tôi như thấy được loài cây baobab ở Bắc cực, có chút hoài nghi, lại có chút giật mình.

"... Cái gì?" Một lúc lâu sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, nhẹ nhàng như sợ làm phiền loài cây thần kỳ trước mắt.

"Đánh thức một người khó lắm mới ngủ được mà không định xin lỗi sao?"

Không biết hắn cứ phải làm bộ ngốc nghếch làm gì? Tôi đã dâng tới miệng rồi thì lo mà ngoan ngoãn ăn cho tôi.

"Xin lỗi." Kỷ Thần Phong buông bàn tay đang nắm chặt mắt cá chân tôi ra, sau đó giả vờ như muốn đứng dậy: "Tôi nghĩ giữa chúng ta có sự hiểu lầm rồi, vẫn nên nói rõ thì hơn..."

Lúc thì giằng co lúc thì mờ ám, chọc ghẹo như có như không, muốn từ chối nhưng cơ thể lại đụng chạm. Khi ấy nếu những người khác làm thế, tôi sẽ cảm thấy đó là một loại tình thú. Nhưng hôm nay người khác lại là Kỷ Thần Phong, hắn khiến mọi thứ khó mà chịu được, không hề thích thú cũng không đáng yêu. Chỉ nghe thấy hắn dè dặt giả vờ đạo đức giả, chỗ vừa mới nhô lên cũng sắp xẹp xuống cả rồi.

Bàn chân tôi đặt lên đùi Kỷ Thần Phong, ngăn không cho hắn đứng dậy. Tôi khom người, ngón trỏ chậm chạp vuốt ve gò má của hắn.

"Bác sĩ Kỷ, trò này chơi nhiều là không còn dễ nữa đâu. Nếu cậu còn dám nói mấy câu mất hứng như "hiểu lầm thôi" thì tôi sẽ giận lắm đó." Ở chung vui vẻ, nói chuyện hòa hợp rồi dằn cơn cáu kỉnh xuống thật sâu, dù là khi nỗi căm hờn có cháy bỏng tôi cũng nói với bản thân mình rằng phải tuân theo những nguyên tắc cơ bản: "Thích giọng của tôi cũng không sao cả, tôi rất vừa lòng với gương mặt của bác sĩ Kỷ mà." Đầu ngón tay tôi trượt xuống khóe môi hắn: "Muốn nghe gì thì tôi sẽ nói cái đấy. Không muốn nhìn thấy mặt của tôi cứ nhắm mắt lại đi, hãy nghĩ đến hình mẫu mà cậu thích."

Hắn rút bàn tay đang chống trên mặt đất lại, ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế ban đầu. Sau khi Kỷ Thần Phong nghe tôi nói xong, cả người hắn như lặng đi.

Cho đến tận bây giờ tôi vẫn có thể nhìn thấy tất cả những cảm xúc đè nén và vô vị trên con người hắn, có lẽ đến dục vọng cũng không cách nào khiến cho hắn rạo rực được.

Trận bão tuyết bên ngoài tòa nhà chọc trời... không chỉ là âm thanh, mà còn là tính chất của nó. Có lẽ những thứ càng trưởng thành càng trở nên nguy hiểm, kiêu ngạo, ngang ngược như thế thì mới hợp với gương mặt xinh đẹp kia, trông có vẻ đáng sợ nhưng thực ra lại rất yên tĩnh, nhẹ nhàng.

[Do tàn tật mà hồi nhỏ bị bạn bè xa lánh và bắt nạt.]

Báo cáo điều tra của thám tử chỉ có một câu đơn giản như vậy. Nhưng có lẽ tôi đã hiểu vì sao những đứa trẻ ấy luôn thích trêu chọc hắn.

Bọn nó vứt sách, giật máy trợ thính hay nhốt hắn vào nhà vệ sinh tối đen hắn đều không chống cự, cũng không gào thét. Lúc ấy, hắn chỉ im lặng chịu đựng rồi lặng lẽ khóc. Khi việc ác được thực hiện một cách hoàn hảo, niềm vui từ sự kích thích đủ để biến một nhóm con nít đáng ghét trở thành ác ma.

Đầu ngón tay tôi giơ lên, năm ngón tay từ sườn mặt luồn vào mái tóc ngắn của hắn, trượt xuống một chút rồi phủ lấy cần cổ.

"Cậu không cảm thấy... tôi rất buồn nôn à?" Sau một hồi im lặng, Kỷ Thần Phong cuối cùng cũng lên tiếng.

"Sao lại thế được." Tôi vừa tưởng tượng đến cảnh Kỷ Thần Phong run rẩy trốn trong nhà vệ sinh tăm tối, vừa phân tâm trả lời hắn.

Thế nên cứ mãi phủ nhận là vì sợ tôi sẽ ghê tởm hắn ư? Không, tôi buồn nôn là thật, về vấn đề này hắn khá nhạy cảm. Nghĩ kỹ thì thời điểm cả hai ngã vào thùng xe, đầu gối tôi phát hiện cậu bé của hắn ngẩng đầu, có lẽ biểu cảm khi đó của tôi đã không được kiểm soát tốt.

Nhưng bây giờ sao tôi có thể thừa nhận chứ? Mặc kệ nguyên nhân khiến phần thân dưới dựng lên là do tưởng tượng hay logic bình thường thì tôi cũng không thể thừa nhận được.

Làn da dưới ngón tay nóng bỏng rát, nhiệt độ còn cao hơn đầu ngón tay tôi. Nếu không phải vừa sờ mặt hắn vẫn bình thường thì chắc tôi đã nghĩ rằng hắn phát sốt mất rồi.

Lẽ nào sau khi căng thẳng thì nhiệt độ ở phần gáy sẽ tăng lên à? Nhưng gương mặt hắn vẫn bình tĩnh, không nóng cũng không đỏ. Hay là mao mạch trên mặt hắn chết hết sao? Đúng là một tên quái thai.

Nếu một đứa trẻ hư phát hiện ra, nó chắc chắn sẽ cởi sạch quần áo của mình để xem những bộ phận khác trên cơ thể có thần kỳ như vậy không...

"Sao lại... bị cắn thế?"

Giọng nói của Kỷ Thần Phong lại khiến tôi lấy lại tinh thần.

Lý do bị chó cắn còn có thể là gì nữa? Bởi vì tôi gặp một con chó dại, tình cờ bàn chân tôi chính là miếng mồi ngon của nó.

Nhưng có thể linh cảm của tôi sắp thành hiện thực rồi. Hơi thở hắn tăng nhanh một cách vô thức, phạm vi xoa nắn phần gáy mỗi lúc một lớn hơn, đối với loại mùi vị chưa từng nếm trải này tôi vô cùng bao dung. Nó làm tôi nhớ tới ánh mắt điên cuồng của một con Golden to lớn.

"Coi tôi giống như ác quỷ vậy."

"Ác quỷ..." Hắn lặp lại, thì thầm và suy ngẫm.

"Đúng, ác quỷ." Ấn vào gáy của hắn, cố gắng luồn vào giữa hai chân: "Bác sĩ Kỷ, muốn tôi nói cái gì cậu đã nghĩ xong chưa thế?"

Hắn không trả lời, tôi chỉ thấy hắn bỗng giơ tay lên gỡ tay tôi khỏi gáy của hắn, sau đó lại nắm lấy mắt cá chân tôi.

"... Vậy cứ xem như là một món hời đi."

Tôi còn cho rằng đó là từ chối, xuýt chút nữa buông lời thô tục, nào ngờ lúc chân bị kéo ra rồi đẩy lên giường thì tôi chẳng còn tâm trạng nào mà nghe hắn nói nữa.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, ngón tay sờ soạng lung tung, sờ sờ phía sau rồi tóm lấy.

Nhịp tim tôi đã không còn khoảng cách, hơi thở cũng như ngưng trệ đi. Đèn huỳnh quang trên đầu tôi chói mắt là thế nhưng tôi không cách nào dời mắt đi được.

Chết dở, đúng là sướng đến mức nhũn cả người.

Càng mạnh hơn, càng nóng bỏng hơn thì mới biết nơi nào càng quan trọng... Có lẽ trong việc phục vụ người đồng giới, đàn ông không tới nỗi vô dụng. Đối với phụ nữ, tôi phải luôn hướng dẫn thì họ mới biết được nên làm như thế nào. Song đối với Kỷ Thần Phong, tất cả lời nói đều là dư thừa, ngay cả giáo viên giỏi nhất cũng không tìm ra lỗi của hắn.

Thậm chí hắn... còn hơi mạnh bạo.

Tôi muốn để hắn chờ một chút nên kẹp chặt chân lại, một giây sau lại dùng sức mở ra. Nhìn tai của hắn rỗng tuếch tôi mới mơ hồ nhớ lại, hình như trong lúc vô tình hắn đã đánh rơi một vật nào đó.

Tôi còn tính để nó trong miệng hắn lâu thêm chút nữa nhưng như vậy cũng hết cách rồi, phiền thật chứ.

Hơi thở càng lúc càng dồn dập hơn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lỗ tai vậy. Dường như hắn cũng cảm giác được điều gì đó nên lui về phía sau.

Không được đâu, không thể thất bại như vậy được.

Trước khi hắn hoàn toàn thối lui, tôi cong eo lên, bàn tay này đã kịp thời ghì lại phần gáy ấy, cố định hắn ở vị trí mà hắn nên ở.

Lông mi, chiếc mũi, bờ môi, cả khuôn mặt trở nên lộn xộn, tôi thở hổn hển, khẽ vuốt ve cái cổ ấy của hắn.

"Đây mới là cái kết hoàn mỹ."

Tôi vào phòng tắm dội nước sơ qua, sau đó đi ra thì Kỷ Thần Phong đã rời đi từ bao giờ.

Nhưng như vậy cũng tốt, nếu hắn tiếp tục ở lại tôi cũng không thể nào nói chuyện tình yêu với hắn thật, càng không thể có qua có lại mời hắn dùng miệng của tôi.

Chắc vì được phát tiết nên các thớ cơ của tôi bỗng dưng ê ẩm như khi vận động mạnh xong, cơn buồn ngủ bị gián đoạn lúc nãy chợt tìm về mà không cần đến thuốc.

Trước khi ngủ nếu cứ suy nghĩ miên man về một việc gì đó thì đến khi ngủ thật xác suất mơ thấy điều đó rất cao.

Tôi mơ thấy Kỷ Thần Phong.

Nhưng vì tôi luôn nằm mơ rất nhiều nên tôi cũng không rõ nó có liên quan đến việc vận động trước khi đi ngủ lúc nãy hay không.

Nghiêm túc mà nói, đó không hẳn là chiêm bao mà là ký ức của tôi.

Lúc Kỷ Thần Phong thực hiện giải phẫu cấy ghép ốc tai nhân tạo, tôi có qua thăm hắn.

Tất nhiên không phải kiểu thấy áy náy quan tâm gì cả. Thậm chí trước khi đi tôi còn tưởng tượng ra chuyện phẫu thuật thất bại, hắn sẽ chết trên bàn mổ. Đó đúng là chuyện vui không còn gì bằng.

Tiếc thay, rủi ro của phẫu thuật cấy ghép khá thấp. Phẫu thuật hai tiếng là xong, nằm viện chắc chưa đến một tuần.

Khi tôi đi vào phòng bệnh đã kéo rèm cũng là lúc Kỷ Thần Phong vừa phẫu thuật xong, Nghiêm Thiện Hoa còn đang ngủ gà ngủ gật, thấy tôi đến bà ta lập tức kinh hãi.

"Tiểu, Tiểu Niệm..."

Tôi đi tới đầu giường, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang mê man, mong rằng sẽ bắt gặp chút hình bóng của Tang Chính Bạch trên khuôn mặt ấy, nhưng không có gì cả. Mặc dù khi đó đôi môi hắn trắng bệch, mắt nhắm nghiền, tôi vẫn thấy hắn điển trai làm sao. Chỉ là không giống bà Tang cho lắm, mà giống như là sự kết hợp tất cả những ưu điểm của cả hai vợ chồng hơn.

"Cậu ta là Kỷ Thần Phong?"

Nghiêm Thiện Hoa ngượng ngùng gật đầu: "Ừm..."

"Chúng ta nói chuyện, bây giờ cậu ta không nghe thấy gì hết đúng không?"

"Không nghe thấy, mới cấy ghép chip thôi chứ chưa khởi động máy."

Sau khi xác định Kỷ Thần Phong không nghe được gì thật, tôi lập tức thôi nhìn hắn chằm chằm rồi quay sang đối mặt với Nghiêm Thiện Hoa: "Ba mươi vạn coi như tôi tặng hai người, không cần phải trả." Một làn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ khiến rèm cửa mỏng manh bay giữa không trung, ánh nắng soi rọi lên người, cách một lớp quần áo vẫn cảm thấy nóng. Tôi đổi góc độ, quay lưng về giường bệnh: "Trừ tôi ra, đừng để người thứ ba biết, nếu không thì cả bà và tôi đều sẽ gặp xui xẻo."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info