ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

09. Thật thần kỳ

VanTinhCung

Tác giả: Hồi Nam Tước

 Dịch: Khoai tây khiêu vũ

Chỉnh sửa: Vân Nhi

Cơ thể tôi vẫn còn bủn rủn bất lực sau khi hạ sốt, cho nên khi ngửi thấy mùi đồ ăn thi nhau bay ra từ trong bếp thì sẽ có cảm giác không chân thực như thể mình đang ở trong mơ.

Tôi đã quên mất lần tôi sử dụng bếp gần đây nhất là lúc nào, cũng đã quên mất người đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho tôi vào lần gần đây nhất là ai.

Bắt đầu từ ba năm trước, chứng mất ngủ của tôi càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, dù có uống thuốc cũng không phải lần nào cũng có tác dụng. Khi ngủ là hừng đông, lúc mở mắt ra thì trời đã tối, đây gần như đã trở thành trạng thái sinh hoạt bình thường của tôi.

Rõ ràng đã ngủ rất lâu nhưng cơ thể tôi vẫn mỏi mệt. Xương cốt, da thịt và cả tâm trạng đều rất tệ. Khi ăn thì giống như có thể nôn ra vào bất cứ lúc nào, chứng kén ăn càng ngày càng nghiêm trọng.

Trong tình trạng như vậy, ăn sáng vào đúng giờ ăn sáng vô hình trung đã trở thành một loại hi vọng xa vời. Mà bảo tôi bình tĩnh ngồi vào bàn ăn vào giờ ăn sáng thì có thể so sánh với kì tích khi tiện tay viết một dãy số, cuối cùng lại trúng giải độc đắc vậy.

Thật kì diệu. Tôi nhìn về phía trước, hơi sững sờ. Dù là mặt trời đang từ từ nhô lên cao ở ngoài cửa sổ hay là tiếng động bận rộn ở trong phòng bếp thì cũng đều rất kì diệu.

"Cậu muốn trứng gà chín mấy phần?"

Quay sang căn bếp đang mở, khi nhìn thấy Kỷ Thần Phong đang đứng nấu ăn bên bếp, trong đầu tôi cũng đồng thời hiện lên suy nghĩ "Người đàn ông này cũng rất kì diệu".

Người bình thường sẽ thật sự chạy đi chăm sóc đối phương, đồng thời qua đêm ở nhà người ta chỉ vì chó ở nơi làm việc cắn bị thương người đó sao?

Sao có thể.

Dù bề ngoài cấm dục nhưng nói cho cùng thì tên khốn này chẳng qua cũng chỉ là một tên đồng tính luyến ái trụy lạc. Chỉ cần giọng nói êm tai một chút thì lão nhị của hắn đã nhô lên cao hơn bất kì ai khác.

"Tùy cậu."

Tôi nhấp một hớp trong ly nước nóng, cảm thấy thật nhạt nhẽo, bèn đứng dậy chuẩn bị pha cho mình một ly Americano, nhưng tay vừa định ấn cái nút của máy pha cà phê thì bên kia đã vang lên giọng nói của Kỷ Thần Phong.

"Cậu Tang, tốt nhất là... cậu không nên uống đồ uống kích thích."

Thi thoảng cũng sẽ chỉ có người phụ nữ mà tôi hẹn hò hai lần nọ yêu cầu tôi không được làm cái này, không được làm cái kia. Tôi vốn cho rằng như thế đã đủ đáng ghét, không ngờ rằng còn có cái đáng ghét hơn.

Chỉ là qua một đêm thôi, ngay cả cái x của nhau còn chưa sờ qua mà đã cảm thấy có thể khoa tay múa chân, can thiệp vào sở thích của tôi rồi à?

"Ồ, được thôi."

Tôi dài giọng trả lời, đồng thời thô lỗ ném ly nước lên quầy đồ uống, vì dùng sức mạnh quá nên nước ở bên trong văng hết ra ngoài, còn phát ra tiếng động chói tai.

Bữa sáng hiếm có là cháo hoa và trứng trần nước sôi, đơn giản đến mức keo kiệt, nhưng sau khi ăn vào thì hương vị lại ngon bất ngờ. Cháo hoa có độ sệt thích hợp, đậm mùi gạo, trứng chần nước sôi cũng được kiểm soát nhiệt độ không tệ, mặn nhạt vừa đủ.

Tôi húp cháo, còn Kỷ Thần Phong thì mở túi thức ăn ngoài ra, ăn phần cơm chưa ăn hết mà hôm qua hắn mang cho tôi.

Dù không bị thiu nhưng đã qua một đêm thì đồ ăn đã không còn tươi nữa, với tôi mà nói thì thứ này chỉ xứng cho thùng rác ăn. Nhưng có thể đối với Kỷ Thần Phong mà nói thì đây cũng là món đồ ăn đáng quý, nhất định phải trân trọng.

Người đáng ra là thiếu gia thì lại ăn cơm thừa canh cặn. Còn kẻ nên là người hầu thì lại nghênh ngang, ngồi hưởng mỹ thực do thiếu gia tự tay nấu nướng. Cảm giác sai trái này thật sự làm cho người ta hưng phấn hơn bất kì loại cà phê nào.

"Ngon không?" Tôi bưng chén cháo, cố ý hỏi.

Kỷ Thần Phong dừng một chút, ngẩng đầu lên từ chiếc túi ni lông. Dường như là vì để không làm bẩn bàn nên hắn không lấy hộp cơm ở trong túi ra, xương xẩu cũng nhả luôn vào trong túi.

Hình như là hiểu lầm ý tôi, hắn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chậm rãi đẩy hộp cơm đã hết một nửa đến trước mặt tôi.

"Muốn ăn à?"

Trừ hai miếng rau xanh ra thì còn kha khá xá xíu và vịt quay rải đều trên nửa phần cơm còn lại. Khi còn nhỏ chắc chắn hắn là cậu bé sẽ để dành quả ô mai trên bánh ga tô đến cuối cùng mới ăn.

"Cảm ơn." Cười cười, cho dù cũng không cảm thấy hứng thú nhưng tôi vẫn gạt hơn nửa phần thịt nướng vào trong chén mình.

Để dành phần ngon nhất lại cuối cùng thì phải chấp nhận nguy cơ bị người khác ra tay cướp mất thứ mình thích.

Nhìn hộp cơm trong chớp mắt lộ ra nhiều cơm trắng hơn, biểu cảm Kỷ Thần Phong không hề có chút thay đổi nào. Hắn kéo cơm về trước mặt, lần nữa vùi đầu nhai nuốt từng miếng lớn.

Dù đồ nướng đã lạnh ăn không ngon nhưng vì là cướp được từ chỗ Kỷ Thần Phong nên cũng coi như mang theo hương vị khác. Bất ngờ thay, tôi lại ăn hết tất cả.

Ăn cơm xong, Kỷ Thần Phong vô cùng tự giác dọn bàn. Tôi ăn no quá nên không lập tức trở về phòng ngủ nghỉ ngơi mà đi đến phòng khách để tiêu cơm.

Tôi mở ti vi, chỉnh đến tin tức buổi sáng, dù tôi không có hứng thú nhưng vì cái khác thì tôi càng không có hứng thú hơn nên đành xem qua quýt.

Khi đang phát một trận tranh chấp nhàm chán ở quê thì đột nhiên có một ly nước nóng màu nâu đậm được người nọ nhẹ nhàng đặt xuống cái bàn trà trước mặt.

Tôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Thần Phong đang yên lặng đứng ở bên cạnh.

"Không phải không cho uống à?"

Thế này mới đúng chứ. Bưng ly lên, tôi tràn đầy phấn khởi uống một ngụm, ngọt, ngấy, nồng mùi sữa... Bởi vì tưởng tượng và uống vào hoàn toàn không giống nhau nên đã có một nháy mắt, tôi nghi ngờ rằng vị giác của mình đã hỏng.

"Là sữa bò sô cô la." Nửa nhịp sau Kỷ Thần Phong mới giới thiệu ly nước mình tự làm.

Hẳn là đang trả thù tôi, dùng đồ giống nhau để lừa tôi, tưởng tôi là con nít ba tuổi hả?

Miễn cưỡng nuốt xuống sữa sô cô la trong miệng, tôi nâng ly về phía Kỷ Thần Phong, trái lương tâm khen tay nghề của hắn.

"Cảm ơn, tôi thích lắm."

Vì muốn dùng tình cảm ràng buộc hắn nên dù trong lòng không vui, còn muốn lấy món đồ mình không vừa ý dội lên mặt hắn thì tôi cũng không thể thật sự làm như vậy.

Trong 25 năm cuộc đời, trừ lúc đối mặt với Tang Chính Bạch ra thì tôi chưa phải trải qua thời điểm uất ức như vậy bao giờ. Vừa nghĩ đến sau này có thể sẽ có nhiều chuyện như thế này hơn, sự sung sướng sinh ra vì được Kỷ Thần Phong hầu hạ cũng tan ngay thành mây khói.

Không được, phải đổi cách khác.

Tôi nắm chặt quai cái ly sứ, nhìn chằm chằm bề mặt sô cô la nóng hổi với những bọt sữa li ti, tâm trạng sáng sủa hiếm có vì ngủ đủ thoáng cái đã rơi xuống đáy cốc.

"Tôi phải đi rồi." Kỷ Thần Phong xem giờ, cầm áo khoác trên ghế sô pha đi đến cửa: "Cơ thể có gì khó chịu thì nhớ gọi điện thoại cho tôi."

Trong miệng vẫn còn vị ngọt ngào, tôi cơ bản không muốn nói chuyện, cũng không có ý định tạm biệt hắn.

Kỷ Thần Phong vừa đi đúng đến vị trí giữa tôi và cửa thì ngay lúc đó khóa điện tử ngoài cửa bỗng nhiên vang lên, truyền ra giọng nhắc nhở "Nhập sai mật mã".

"A? Nhớ nhầm à..." Ngoài cửa láng máng truyền đến giọng của Đường Tất An.

Kỷ Thần Phong bất giác dừng lại, nhìn về phía tôi, mà tôi cũng nhìn về phía hắn trước. Không biết lấy sức đâu ra mà tôi ở trên ghế sô pha nhảy bật dậy, tiến lên giữ chặt tay của hắn, kéo thẳng vào phòng ngủ.

Đường Tất An, tên chó chết này, sao hôm nay lại đến sớm như vậy?

Qua lại với bác sĩ thú cưng là một chuyện, để bác sĩ thú cưng qua đêm ở trên giường của mình lại là một chuyện khác. Để Đường Tất An sinh nghi không phải chuyện gì tốt, dù cậu ta ngu xuẩn nhưng mẹ cậu ta không ăn chay.

Vì hoảng hốt chạy bừa nên dù rõ ràng chỉ cần khóa cửa phòng ngủ lại là được, Đường Tất An chắc chắn không có gan tiến vào, thì tôi lại chọn đẩy Kỷ Thần Phong lên giường, dùng chăn trùm lên đầu rồi sau đó chính tôi cũng leo lên.

Phòng lớn như thế, phòng tắm, tủ quần áo, sau rèm cửa... Nhiều chỗ có thể giấu người như vậy, giấu cũng rất tiện, thế mà tôi hết lần này đến lần khác lại chọn cái giường.

Chắc tôi bị sốt choáng váng thật rồi.

"Cậu chủ, cậu tỉnh rồi à?" Làm mọi chuyện xong xuôi, Đường Tất An cũng đi vào trong phòng.

Chết tiệt, quên đóng cửa phòng ngủ, nhưng cũng đã kéo rèm che nắng. Phòng ngủ rất tối, hẳn cậu ta sẽ không thấy rõ tình huống bên trong.

"Cậu chủ?" Thấy tôi nửa cửa phòng ngủ hé mở, quả nhiên Đường Tất An đi về bên này.

Tôi che Kỷ Thần Phong thật kín, ngón tay mò tới đôi môi của hắn ở dưới chăn nhẹ nhàng che lên, ra hiệu hắn đừng lên tiếng.

"Ra ngoài." Vì tối qua bị sốt nên họng tôi còn hơi khàn, vừa đúng giống dáng vẻ chưa ngủ đủ mà bị đánh thức.

Đường Tất An dừng ở chỗ cửa, ánh đèn ở bên ngoài tràn vào, cái bóng của cậu ta cũng tràn vào theo.

"Em nhìn thấy ở bên ngoài có một đôi giày lạ, có khách ở đây à?"

"Cuộc sống riêng tư của tôi cũng cần phải báo cáo cho cậu à?" Tôi lạnh giọng, quơ lấy đèn bàn ở trên tủ đầu giường ném qua.

Đường Tất An giật nảy mình, vội vàng lùi ra sau. Đèn bàn nện lên thảm, lăn hai vòng, may không vỡ.

"Em chỉ tò mò thôi..." Cậu ta lầu bầu, nửa câu sau gần như là nói cho mình nghe: "Cô gái nào mà chân to thế."

Hơi thở phả vào lòng bàn tay sững lại, đầu ngón tay hơi ướt át, mãi tôi mới phát hiện đó là do mình căng thẳng quá nên đã thò tay vào môi Kỷ Thần Phong.

Đôi môi khô ráo, khoang miệng mềm mại nóng ấm... Tôi không đúng lúc nghĩ đến, nếu hắn mà dùng nơi này hầu hạ tôi thì sau này có lẽ tôi sẽ kiên nhẫn hơn một chút khi hắn đi quá giới hạn.

Tôi không hứng thú với việc tiến vào cơ thể của một người đàn ông khác, nhưng vừa nghĩ tới có thể làm bẩn khuôn mặt bình tĩnh, sạch sẽ của Kỷ Thần Phong, làm hắn lộ ra thần sắc hoảng hốt, tôi cũng không khỏi cảm thấy hơi mãn nguyện.

Không khống chế nổi nửa thân dưới vì đủ các nguyên nhân khó hiểu, đàn ông chính là sinh vật đáng buồn như vậy đấy. Kết quả là tôi và Kỷ Thần Phong đều không chạy thoát khỏi số mệnh này.

"Đừng quấy rầy tôi, cút ra ngoài đi." Tôi lần nữa hạ lệnh, giọng nói phát ra càng khàn.

"Biết rồi, biết rồi, em chất đầy tủ lạnh rồi đi ngay." Đường Tất An thở dài một hơi, đóng cửa lại cho tôi.

Khi Đường Tất An ở bên ngoài đã đi xa, tôi mới xốc tấm chăn che kín Kỷ Thần Phong lên.

Giấc ngủ càng không ổn thì yêu cầu đối với nơi ngủ càng cao. Nệm, cách âm, màn che nắng đều là những thương hiệu coi trọng giá cả và cảm nhận ở trong miệng các nhà thiết kế, không có tốt nhất mà chỉ có tốt hơn. Một khi đóng cửa lại, trong phòng có thể nói là đưa tay không thấy được năm ngón. Tối tăm, yên tĩnh, lành lạnh, rất hợp để đi ngủ.

Bàn tay che miệng lưỡi hắn bị gỡ ra rồi nắm lấy không buông, Kỷ Thần Phong chống người ngồi dậy, dùng giọng nói yếu ớt khó hiểu nói: "Có thể... bật đèn không?"

Thông qua cơn rung động yếu ớt truyền qua cánh tay và điểm nhỏ màu đỏ vô cùng nổi bật trong bóng tối sáng lên trên tai hắn, tôi nhanh chóng nhận ra ốc tai nhân tạo của hắn đã hết pin.

Nếu là thiết bị điện tử thì đương nhiên cần phải nạp điện đúng giờ. Hôm qua Kỷ Thần Phong chưa về nhà, lúc này mới dùng hết pin đã có thể xem là bền rồi.

Không thể nhìn, không thể nghe, một thế giới chỉ có xúc giác và khứu giác. Mà tôi là cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà hắn có thể bắt lấy trong thế giới này.

"Biết rồi, cậu buông tôi ra trước..." Nói xong mới nhận ra hắn không thể nghe thấy.

Hơi khó khăn vùng ra khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, tuy rất tối nhưng dù gì cũng là phòng ngủ của mình, tôi mò đến đầu giường, nhanh chóng tìm ra công tắc đèn đọc sách.

Một ngọn đèn nhỏ màu vàng ở trên đầu giường hơi sáng lên, cuối cùng gian phòng đã không chỉ còn một màu đen kịt nữa.

"Được rồi..." Lúc quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ của Kỷ Thần Phong, chữ "đấy" cuối cùng của tôi bất giác biến mất giữa kẽ răng.

Hắn tựa như một con gấu bắc cực di cư bôn ba bảy ngày bảy đêm, chợt phát hiện thật ra mình đã đi nhầm hướng. Thân hình cao lớn chán nản ngồi quỳ trên nệm chăn, cánh tay cứng đờ mò ra phía trước, tựa như muốn với lấy tôi trong bóng tối. Dù là đôi mắt run run hay là sắc mặt tái nhợt đều khiến hắn trông thật yếu ớt.

Thật kì diệu. So với mặt trời mới lên, khói lửa trong bếp còn kì diệu hơn. Nửa người dưới của tôi chỉ vì sự thê thảm của hắn mà chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cơ thể tôi hưng phấn muốn chết nhưng lại không muốn làm gì. Chỉ tiếp tục hưng phấn, đau đớn như thế, đến mức làm cho người ta hoài nghi đây có phải là tác dụng phụ khác khi tiêm vắc xin hay không?

Khác với vẻ tái nhợt của hắn, trên mặt tôi thậm chí còn lộ ra một nụ cười nhẹ.

"Ngoan, không sao..."

Tôi nắm chặt bàn tay hơi lạnh buốt, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong ngực, ôm lấy đầu của hắn, vỗ nhẹ vai hắn.

Sau một chớp mắt cứng người, hắn mới dần thả lỏng cơ bắp như con thú hoang cuối cùng cũng thả lỏng sự đề phòng trong lòng, vừa do dự vừa cẩn thận để tôi ôm hắn, thân thiết với hắn.

Mùi, xúc giác, ngay cả nhiệt độ da thịt đều hoàn toàn khác biệt với phụ nữ, chỉ cần ôm vào trong ngực thì chắc chắn sẽ không nhầm lẫn sự thật hắn là đàn ông.

"Mày thật sự rất thích hợp để được giam ở bên trong một cái lồng tối tăm nhỏ hẹp..." Nhìn lên ánh sáng chói mắt ở trên trần nhà, tôi êm ái vuốt ve phần gáy nóng hôi hổi vì sợ hãi của Kỷ Thần Phong. Tương phản với động tác, trong miệng tôi chỉ toàn phun ra những lời ác độc.

Đối với hắn, tôi không có dục vọng muốn xâm phạm, muốn tiến vào mà chỉ có xúc động muốn không ngừng giày xéo, làm bẩn. Để hắn biến thành một kẻ phế vật cả thân lẫn tâm đều chỉ có tôi, chỉ biết thở dốc vì tôi hình như cũng rất thú vị.

Mười phút trước còn cảm thấy không ổn, hiện tại hình như tôi đã lại tìm thấy được chuyện vui.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com