ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

08. Lần này bị ôm vào trong ngực, nóng quá

VanTinhCung

Tác giả: Hồi Nam Tước

Dịch: Khoai tây khiêu vũ

Chỉnh sửa: Vân Nhi

"Ngại quá, cậu vừa nói gì vậy?" Kỷ Thần Phong nhíu mày, dáng vẻ không nghe rõ tôi nói gì.

Giả vờ.

Tôi dựa lên lưng ghế, đan tay vào nhau đặt trên ghế, phối hợp mà lại lặp lại lần nữa: "Bác sĩ Kỷ, cậu thích giọng tôi đúng không?" Sợ chưa đủ rõ ràng, tôi cố ý bổ sung: "Thích kiểu sẽ **** ấy."

Nhớ kỹ lại thì mỗi lần hắn phản ứng thái quá, không bình thường đều xảy ra sau khi nghe thấy giọng tôi.

Sinh vật như đàn ông từ khi vừa sinh ra đã không thể khống chế được nửa thân dưới vì nhiều nguyên nhân, vì mê mẩn một giọng nói vô cùng vừa ý mình cũng không phải là một chuyện không thể. Chuyện mê mẩn giọng nói nhưng ghét cái khác lại càng thường thấy hơn, chẳng có gì lạ.

Như vậy cũng có thể lý giải vì sao Kỷ Thần Phong một mặt thì phát sinh phản ứng sinh lý với tôi, một mặt lại không trưng ra vẻ mặt hòa nhã với tôi.

"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi..."

Kỷ Thần Phong ngoài miệng nói "hiểu lầm", nhưng sau khi phun ra sáu chữ đó xong thì không nói tiếp. Vẫn chưa nghĩ xong nên làm thế nào để phủi sạch chuyện liên quan đến mình, chỉ là muốn khăng khăng phủ nhận, hẳn hắn đang như vậy.

Tôi đã đoán trước sự cứng đầu của hắn, bởi vậy cũng không có ý định tranh đúng sai với hắn. Tôi thoải mái phụ họa theo hắn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

"Ừm, đúng là tôi hiểu lầm." Tôi nói: "Chắc là do tôi nghĩ quá rồi, bác sĩ Kỷ không cần để trong lòng. Cơ thể ai cũng có lúc xảy ra vấn đề gì đó, chuyện ngày đó chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn thôi, hai ta hãy quên nó đi."

Thoạt nhìn Kỷ Thần Phong còn muốn giải thích gì đó, nhưng suy nghĩ một lát rồi lại thôi. Nghĩ cũng phải, bậc thang đã được đưa tới bên chân hắn, trừ đi xuống theo thì hắn cũng không còn cách nào tốt hơn.

Thấy Kỷ Thần Phong không có tâm trạng gọi món, tôi dứt khoát lấy thực đơn ở trước mặt hắn tới, gọi phục vụ đến.

"Cậu có kiêng gì không?" Tôi hỏi.

Kỷ Thần Phong lắc lắc đầu.

Khi hắn không nói gì sẽ làm cho người khác cảm thấy vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn làm cho người khác cảm thấy rất đáng thương.

Rõ ràng là gấu Bắc Cực, tại sao phải làm bộ mình là báo biển con nhỉ, đúng là làm cho người ta buồn nôn.

Tôi chọn mấy món đồ ăn tủ, người phục vụ xác nhận lại món xong thì cầm thực đơn rời đi.

"Thật ra hôm nay tôi tới chủ yếu là vì chuyện khác..." Tôi lần nữa đổi đề tài một cách tự nhiên: "Gần đây nhà tôi chuẩn bị trang trí. Tôi sợ nhiều bụi bẩn, cũng ồn ào nữa, sợ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe bé Cỏ nên định cho nó ở lại bệnh viện thêm nửa tháng nữa."

Đương nhiên là không có chuyện trang trí rồi, so với việc mỗi ngày đi đến quán ăn khuya dơ bẩn nọ ăn cơm thì để rùa đen ở bệnh viện thú cưng cho Kỷ Thần Phong chăm sóc sẽ dễ dàng và tiện hơn chút. Trước khi tôi tìm ra được cách tốt nhất, rùa đen là cái cớ duy nhất để tiếp cận hắn, phải lợi dụng triệt để mới được.

"Nửa tháng sao..." Kỷ Thần Phong nghĩ nghĩ, đưa ra một yêu cầu làm tôi không hiểu nổi: "Tiếp tục nằm viện tất nhiên là được, nhưng hy vọng dù cậu Tang có bận nhiều việc đi chăng nữa vẫn có thể đến thăm nó."

Tôi cẩn thận quan sát mặt hắn, phát hiện hắn nghiêm túc thì có chút hoang mang: "Chẳng lẽ nó sẽ nhớ tôi à?"

"Sẽ."

Bởi vì hắn quá nghiêm túc, biểu cảm không có một phân vui đùa nào nên ngược lại càng làm cho người ta không nhịn được mà muốn bật cười.

Tôi run vai, cười rộ lên. Hắn lại lần nữa lộ ra biểu cảm như bị báo biển con ám vào người, càng làm cho tôi cười đến mức không ngừng được.

"Xin lỗi, cậu thật sự quá thú vị." Tôi lau nước mắt chảy ra ở khóe mắt do cười, cố gắng đè khóe môi xuống.

Kỷ Thần Phong hạ mắt xuống. Hắn không nổi giận, cũng không tiếp tục nói những lời làm cho người ta phải bật cười, chỉ bưng ly nước chanh trước mặt lên uống một hớp nhỏ.

Suy cho cùng thì cũng chỉ là một quán cafe không có tiêu chuẩn gì ở góc đường nên hương vị cũng không hợp ý tôi, ăn một lát là tôi đã buông đũa xuống. Kỷ Thần Phong thì lại ăn rất ngon, một mình cúi đầu xuống giải quyết hơn nửa bàn đồ ăn.

Vì tránh cho nước sốt bắn lên áo blouse trắng nên hắn khoác nó lên lưng ghế, để lộ ra quần áo làm việc ngắn tay màu lam nhạt ở bên trong.

Khoảng cách gần làm tôi quan sát được rõ ràng hơn đường cong cơ bắp trên cánh tay hắn. Với mức độ này, hẳn hắn có thể đè bất kỳ người phụ nữ... Không, bất kì người đàn ông nào lên tường nhỉ?

Từ chiều cao và cơ bắp cánh tay của hắn là có thể biết được cơ đùi hắn hẳn cũng sẽ không kém. Khác với mấy mớ cơ bắp có nhờ ăn đồ ăn tinh tế, ăn bột tăng cơ, chúng sẽ không dễ dàng biến mất, xúc cảm cũng sẽ tốt hơn.

Thật là đáng tiếc, vậy mà lại xuất hiện trên người Kỷ Thần Phong.

Thấy Kỷ Thần Phong ăn đã gần xong, tôi bèn gọi phục vụ đến thanh toán.

"Cậu ăn ít quá, không hợp khẩu vị à?" Kỷ Thần Phong nhìn thoáng qua cái đĩa đựng xương vô cùng sạch sẽ của tôi.

Tôi cũng không thể nói tiêu chuẩn của cửa hàng này giống như là trứng luộc trộn chung với vỏ trứng dùng chân nghiền nát nhỉ? Khi nãy hắn vừa mới ăn khá nhiều loại rác rưởi giống vậy.

"Không, đồ ở đây ngon lắm, tại tôi đấy. Buổi sáng tôi ăn nhiều, đến bây giờ vẫn còn hơi no, cho nên không ăn vào mấy món khác."

Tôi trả lời khéo léo, Kỷ Thần Phong không hề nghi ngờ.

Thanh toán xong, tôi và hắn cùng nhau rời đi. Khi trở lại cổng bệnh viện thú cưng, Kỷ Thần Phong ngừng lại.

"Cậu... đi vào trước đi." Hắn móc một hộp thuốc bẹp dí từ trong túi quần ra.

Một điếu thuốc sau khi ăn, vui sướng như thần tiên. Tôi cũng từng được hưởng sự vui sướng này, nhưng bây giờ tôi phải cố gắng hết sức để tránh nhớ lại cảm giác đó.

Tôi để lại một mình hắn ngoài cửa, đẩy cửa đi vào trong bệnh viện thú cưng, tìm y tá lễ tân để làm thủ tục ở tiếp cho rùa nhỏ.

Kỷ Thần Phong hút thuốc xong quay về thì tất cả thủ tục đã xong xuôi. Tôi giơ lịch sử thanh toán trên di động về phía hắn nhưng hắn không nói gì, chỉ bế cái hộp màu trắng có rùa nhỏ lên, đi về văn phòng nhỏ nọ.

Tôi đi theo sau, sau khi đi vào văn phòng thì thuận tay đóng cửa lại.

Kỷ Thần Phong cẩn thận lấy con rùa đen đã khỏe hẳn ra, bỏ nó vào trong cái lu thủy tinh một lần nữa.

Văn phòng nhỏ hẹp không có cửa sổ, không gian bịt kín làm cho mùi nào đó dễ trở nên nồng hơn. Mùi thuốc lá trên người Kỷ Thần Phong chui thẳng vào trong phổi, kích thích trung tâm đại não của tôi, làm tôi bất giác phân bố nước bọt, tim đập nhanh lên.

Vào lúc tôi đang dùng hết sức để chống lại cơn thèm thuốc lá vừa mạnh mẽ ập tới, trong tầm nhìn bỗng nhiên xuất hiện một lọ... sữa chua hạt quả.

Tôi lần theo ngón tay thon dài sạch sẽ đó, nhìn đến mặt của Kỷ Thần Phong.

"Sữa chua, có thể uống lúc đói." Hắn nói.

Tất nhiên tôi biết đây là cái gì, tôi chỉ không rõ tại sao hắn lại lấy nó cho tôi. Cho dù là khi còn nhỏ thì trong cuộc đời của tôi cũng không có món đồ này, kể từ khi kiêng rượu, thứ duy nhất tôi uống liền biến thành cà phê, đủ loại cà phê cay đắng. Sữa bò trong cà phê đại khái là sự tồn tại duy nhất liên quan đến thứ này, nhưng nói chung thì cảm nhận về cả hai vẫn khác nhau một trời một vực. Tôi có thể uống được latte không có nghĩa là tôi đồng ý nếm thử sữa chua hạt quả...

"Cảm ơn." Tôi nhận chai sữa chua đó, để tỏ vẻ mình thật sự cần nó, tôi lập tức vặn nắp ra uống một ngụm.

Chua ngọt đặc sệt, thật ghê tởm...

Tôi phải tốn sức một phen mới nuốt xuống hết được, rồi đóng chặt nắp chai, định sau khi ra khỏi cửa sẽ ném nó vào thùng rác luôn.

"Không nhận ra bác sĩ Kỷ lại thích thứ này."

Chẳng lẽ hắn là báo biển con chưa cai sữa thật à?

"Người khác cho." Kỷ Thần Phong kéo tủ đựng đồ của mình, để lộ ra một loạt đồ uống bên trong.

Vậy mà lại đưa đồ người khác cho hắn cho tôi uống. Nhất thời, mùi lạ trong khoang miệng tôi trở nên buồn nôn hơn. Tôi đặt sữa chua xuống, nói một tiếng muốn đi toilet rồi nhanh chân đi ra khỏi văn phòng.

Tôi súc miệng thật kỹ, lại dùng nước lạnh rửa sạch mặt xong thì toàn thân trở nên tỉnh táo hơn không ít, cơn nghiện thuốc lá bị Kỷ Thần Phong gợi lên cũng biến mất. Tôi kéo ra một mớ khăn giấy, vừa lau tay vừa đi ra khỏi toilet, mới đi chưa được vài bước đã nghe thấy cuối cầu thang có tiếng người kêu to.

"Bé Bông xổng ra rồi!! Mau bắt lấy nó!"

Trùng hợp là tôi cũng vừa đi đến cuối cầu thang, nhìn về phía âm thanh thì thấy một luồng gió xoáy màu đen đang lao xuống với tốc độ cực nhanh.

Nếu là trước đây, tôi tuyệt đối sẽ không quan tâm đến việc không quan trọng như thế này. Nhưng nay đã khác xưa, vì dù sao đây cũng là nơi làm việc của Kỷ Thần Phong, để lại ấn tượng tốt có lẽ sẽ giúp cho việc kéo gần quan hệ giữa hai chúng tôi. Nghĩ như vậy, tôi nâng một chân lên, ngăn ở con đường mà bóng đen kia nhất định phải đi qua.

Làm người ta không ngờ tới là cái bóng đen nọ không những bị buộc ngừng lại mà lại còn xông tới, sau đó... treo ở trên đùi tôi.

"A!" Y tá trẻ tuổi trên cầu thang kêu lên một tiếng rồi cuống quýt chạy xuống: "Không xong rồi, bé Bông cắn người ta rồi! Có ai không mau tới đây!"

Con chó đất màu đen tên Bé Bông cắn cẳng chân tôi thật chặt, hàm răng sắc nhọn chui vào thịt, làm dâng lên cơn đau đớn không tài nào lờ đi nổi.

Tôi lắc lắc chân, muốn ném nó ra ngoài nhưng lại khiến nó càng cắn chặt hơn.

Chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo ống quần nhỏ lên trên mặt đất, y tá càng hoảng hốt lo sợ hơn.

"Trước tiên anh đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Tôi đi lấy găng tay da hươu rồi quay lại nhanh thôi, anh cố chịu một chút."

Mọi người bắt đầu lục tục thò đầu ra từ các phòng khám bệnh, các bác sĩ y tá sôi nổi chạy đến hỗ trợ.

"Anh đừng sợ, Bé Bông đã tiêm vắc xin phòng bệnh rồi, không sao đâu..."

"Mang bao tay tới chưa? Nhanh lên nhanh lên!"

"Anh đừng sợ, chắc từ từ rồi nó sẽ nhả ra..."

Nâng chân lên mệt quá, tôi bèn giẫm lên mặt đất, kéo con chó đất kia đi hai bước. Nó hoàn hoàn không có ý định nhả ra, nghiêng đầu bám lên đùi tôi, gầm nhẹ với tất cả những ai có ý định chạm vào nó để cảnh cáo.

Con súc sinh này làm sao thế này? Họ rùa hả? Nếu nó có cắn thì phải trông coi kĩ chứ. Theo cơn đau ngày càng nghiêm trọng, sự kiên nhẫn của tôi cũng đã dần dần thấy đáy.

"Chẳng lẽ các người không có mấy thứ như súng gây mê, súng điện linh tinh gì đó à?" Tôi chống tường, mệt mỏi xoa mi tâm, khó mà áp xuống mùi thuốc súng trong lời nói nữa.

"A, bác sĩ Kỷ, bác sĩ Kỷ tới... Mau mau, cứu với bác sĩ Kỷ ơi!"

Không biết ai đó kêu lên một câu, lỗ tai mẫn cảm của con chó đất khẽ động, gần như là nhìn ra ngoài đám người cùng lúc với tôi.

Hẳn là nghe thấy động tĩnh nên Kỷ Thần Phong mới đi ra khỏi văn phòng, vì quá cao nên dù có bị đám người che thì hắn vẫn có thể dễ dàng tìm ra.

Con chó đất vốn đang cắn chặt tôi không nhả nhìn thấy Kỷ Thần Phong thì lập tức há miệng ra, đặt mông ngồi phịch xuống đất, liếm liếm miệng, nhẹ nhàng nện bước chạy về phía hắn.

Quần chúng vây xem chỉ là người bình thường, không dám cản trở, bèn hoảng loạn nhường đường.

Con chó đất màu đen chỉ có một cái đuôi lông là to nhất lắc mông đi đến bên chân Kỷ Thần Phong, hoàn toàn không còn hung dữ như ban nãy nữa. Nó nâng hai cái chân trước lên lay quần hắn, trong miệng phát ra tiếng "ư ử" lấy lòng, dáng vẻ ôm em đi, hôn em đi.

"Cậu Tang..." Kỷ Thần Phong nhìn thấy máu trên mặt đất, nhíu mày, lập tức đi ngay về phía tôi.

Ai ngờ con chó đất thấy hắn sắp đi thì không chỉ nhảy dựng lên sủa rõ to mà còn dùng chân trước ôm lấy chân hắn, không cho hắn đi.

Kỷ Thần Phong hết cách, đành phải khom lưng bế nó lên.

Súc sinh đáng chết.

Tôi trừng mắt với con chó đất màu đen đang ghé vào trong lồng ngực Kỷ Thần Phong thè lưỡi với biểu cảm trông vô cùng thích thú, còn trong đầu thì đã dùng dây thừng trói nó lại chắc chắn, rồi ném xuống miệng núi lửa một trăm lần.

"Mang đến rồi, mang đến rồi..." Y tá đi lấy găng tay hấp tấp đi từ trên lầu xuống, thấy vậy thì sửng sốt: "A, xong rồi à?"

"Bé Bông là chó hoang do bệnh viện chúng tôi nhận nuôi, khó tính nhưng rất thích bác sĩ Kỷ... Mà hình như con nào cũng rất thích bác sĩ Kỷ." Hộ sĩ buông hòm thuốc xuống, nói: "Bác sĩ Kỷ, một mình anh được không? Có cần tôi ở lại giúp không?"

Kỷ Thần Phong kéo một cái ghế dựa đến ngồi trước mặt tôi rồi lấy tăm bông, băng gạc, povidone... từ trong hòm thuốc ra, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Không cần, cô đi làm việc đi."

Cô y tá nhỏ méo miệng, thất vọng "ồ" một tiếng rồi đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng.

"Tuy rằng Bé Bông đã tiêm vắc xin phòng bệnh rồi, nhưng để an toàn thì tốt nhất là cậu vẫn nên đi đến bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại." Kỷ Thần Phong nói.

"Tôi thế này thì đi kiểu gì?" Tuy bị cắn vào cẳng chân trái không làm ảnh hưởng đến lái xe nhưng đi đường thì lại là một vấn đề lớn. Nếu gọi Đường Tất An qua đây thì Tang Chính Bạch cũng sẽ nhanh chóng biết được chuyện tôi bị chó cắn. Tuyệt đối không thể để cho ông ta biết đến sự tồn tại của Kỷ Thần Phong.

"Được rồi, vận may của tôi hẳn sẽ không kém như vậy..."

"Tôi đi với cậu." Kỷ Thần Phong ngắt lời tôi: "Bệnh viện gần đây có phòng khám cho người bị chó làm bị thương. Cậu bị chó của bệnh viện làm bị thương, chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

Hắn mang găng tay y tế lên rồi hếch cằm với tôi, ý bảo tôi vén ống quần.

Tôi đạp chân vào phần mép ghế dựa ở giữa hai cái chân đang tách ra của hắn rồi kéo vải chỗ đầu gối lên trên một chút, lộ ra cái vớ màu đen thấm đầy máu.

Vớ được cố định chắc chắn bằng dây buộc da nên không bị động tác hơi mạnh khi nãy làm cho lệch vị trí. Mở cái kẹp mỏ vịt kẹp một bên vớ ra, tôi thử kéo nó xuống để vết thương do bị cắn lộ ra, nhưng vì đau quá mà đành thất bại.

Tôi thất bại dựa lên lưng ghế, chỉ có thể gọi Kỷ Thần Phong tiếp tục: "Cậu làm đi..."

Kỷ Thần Phong liếc nhìn miệng vết thương của tôi, lấy một cái kéo ra khỏi hòm thuốc: "Được không?"

Đã như vậy rồi, còn có gì không thể nữa?

Tôi gật gật đầu, bảo hắn nhanh lên.

Thân kéo làm bằng kim loại lạnh như băng dán lên làn da, cắt vớ mãi đến mắt cá chân. Kỷ Thần Phong dừng lại, tháo dây giày, nhẹ nhàng cởi giày cho tôi.

Có thể là vì động đến miệng vết thương nên máu đã đông lại lại bắt đầu chảy ra ngoài. Màu đỏ tươi làm nổi bật lên da thịt tái nhợt xung quanh.

Hơi thở hơi nghẹn lại, tôi dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào vách tường trống không.

"Có thể sẽ hơi đau." Hắn vừa dứt lời, một thứ lạnh lẽo mà mềm mại ấn lên miệng vết thương. Cơn đau quá mức mãnh liệt làm thân thể tôi cứng ngắc trong nháy mắt, cơ bắp cẳng chân cũng run lên.

Tôi muốn thu chân về nhưng mắt cá chân lại bị Kỷ Thần Phong nắm lấy thật chặt, cố định tại chỗ.

Cổ bắt đầu không khống chế nổi mà đổ mồ hôi lạnh, tôi ngồi dậy, kéo cái tay đang khử trùng giúp tôi của Kỷ Thần Phong ra, thở hổn hển nói: "Nhẹ chút..."

Kỷ Thần Phong nghe vậy thì ngừng lại, không nói gì thêm nhưng sau đó động tác thật sự có nhẹ hơn một chút.

Cái tay nắm lấy hắn không hề buông ra. Tôi xuýt xoa, vì đau đớn nên cảm xúc vốn không ổn định cũng rơi thẳng xuống đáy cốc, giọng điệu cũng trở nên khó chịu.

"Đã nói nhẹ chút rồi..."

"Đau quá... Rốt cuộc cậu có biết làm không vậy?"

"Đủ rồi, buông tôi ra!"

Kỷ Thần Phong kẹp miếng bông dính máu ném vào cái thùng rác màu vàng ở bên cạnh, sau đó tháo ốc tai nhân tạo ở trên tai xuống, vô cùng thành thạo nhét nó vào túi áo mình.

"Tiết kiệm sức đi." Người đàn ông một giờ trước vừa mới thề son sắt, nói âm thanh nào cũng thích nói vậy với tôi.

Tuy hắn nói sẽ đưa tôi đi tiêm nhưng cuối cùng vẫn không đi được. Bệnh viện thú cưng có ca khám gấp, một con Golden Retriever bị nôn ra máu. Kỷ Thần Phong không đi được, đành phải để một y tá nam trong bệnh viện đi với tôi.

Y tá nam biết lái xe, đưa tôi đi tiêm xong thì chở tôi về thẳng nhà. Thấy tôi đi lại không tiện, cậu ta còn muốn đưa tôi vào trong cửa nhưng bị tôi từ chối.

Tôi chống nạng, vừa mở cửa đã nhìn thấy một túi giấy kraft để gọn gàng trên bàn.

Không biết có phải là vì phản ứng xấu của vắc xin hay không mà tôi cảm thấy đầu rất đau, cơ thể thì thật nặng, xương khớp toàn thân vừa đau vừa nhức. Tôi xé mở túi giấy, lấy thuốc ngủ liều mạnh từ bên trong ra rồi, ném luôn một viên vào trong miệng, nuốt xuống.

Khó khăn chống nạng đi vào phòng ngủ, tôi nằm xuống giường, chưa đầy một lát đã mất ý thức.

Tôi đã từng cho rằng bà là mẹ tôi.

Bà ta lúc nào cũng cho tôi đồ ăn, cho tôi đồ chơi. Sau đó, khi Tang Chính Bạch ở đó, lúc nào bà ta cũng đối xử với tôi rất thân thiết.

Một đứa trẻ bốn năm tuổi làm sao phân biệt giữa mẹ và quái vật được?

Trong thế giới của tôi, mẹ và quái vật cùng nhau tồn tại. Bà ta cho tôi đồ ăn, rồi cho tôi đói khát; bà ta cho tôi ấm áp, rồi cho tôi đau đớn...

Trong căn nhà như một cái mê cung, chỉ có bà ta nuôi nấng tôi, chỉ có bà ta chăm bẵm tôi.

Mãi cho đến khi mọi người phát hiện vết sẹo mà bà ta để lại trên người tôi thì trong nháy mắt, mẹ và quái vật đều biến mất. Trừ những kí ức linh tinh khó mà phai mờ ra thì những gì còn lại với tôi chỉ là một nỗi buồn vô hạn.

Không phải mẹ, từ trước đến giờ đều không phải mẹ...

Tôi lại lần nữa bị đánh thức là vì tiếng chuông di động mãi không chịu ngừng.

Tôi lau mặt, mò mẫm lung tung trên giường, cuối cùng tìm thấy cái điện thoại đang không ngừng rung lên ở dưới gối.

Bởi vì không hiện tên nên tôi tưởng đó là điện thoại quấy rối, nhận xong đang chuẩn bị chửi ầm lên thì nghe thấy từ đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Kỷ Thần Phong.

"Cậu Tang đúng không?"

Thật là kỳ lạ, ai đã học tiểu học rồi thì hẳn là sẽ biết, âm thanh là động, không phải tĩnh, bản chất âm thanh là do vật dao động rồi sinh ra sóng âm. Nhưng tại sao giọng của Kỷ Thần Phong lại tĩnh như vậy? Quả giống như là...

... Từ tòa nhà cao chọc trời trông ra một trận bão tuyết.

Kỷ Thần Phong yên lặng một lát, có thể là bị câu nói không có logic như mất hồn của tôi dọa sợ, giọng hắn nghe vội hơn một chút: "Cậu Tang, cậu có khỏe không?"

"Cảm giác không có sức, người nóng lắm, chắc là sốt rồi."

"Trong nhà có ai khác chăm sóc cậu không?"

"Không có." Tôi trở mình, trong nháy mắt cảm thấy trước mắt choáng váng, cả trần nhà đều quay cuồng: "Sao thế, cậu tính đến chăm sóc tôi à?"

"Nửa tiếng nữa tôi tan tầm. Cậu ăn cơm không? Cần tôi mang cho cậu không?"

Vừa nghe hắn muốn đến chăm sóc tôi thật thì tôi ngẩn người, cố gắng ở trên giường ngồi dậy, hỏi lại để xác nhận: "Cậu muốn đến nhà chăm sóc tôi à?"

"Nếu như cậu cần."

Cơ hội tốt như vậy sao tôi có thể bỏ lỡ được?

Tôi xác nhận địa chỉ và nói hắn có thể mang cơm tối cho mình. Sau khi ngắt điện thoại, tôi cúi đầu ngửi cái áo sơ mi trên người, bị mùi nước sát trùng và mồ hôi hỗn loạn trên người làm cho suýt nữa thì nôn ra.

Tôi lê cái chân đã sưng to lên vào phòng tắm, tắm xong cũng không có cảm giác tỉnh táo thường thấy mà dường như cơ thể lại càng trở nên trầm trọng hơn.

Tôi cứ nghĩ mở cửa sổ ra hít thở một chút không khí tươi mới sẽ tốt hơn một chút, cuối cùng lại bị gió thu cực kì mạnh ở trên cao thổi đến mức đầu đau muốn nứt ra.

Tôi khó khăn đóng cửa sổ lại, mệt lả ngã xuống giường, nghĩ rằng ngủ giấc này rồi là sẽ không tỉnh lại được nữa.

Đến cuối cùng là tác dụng phụ của vắc-xin phòng bệnh hay là tên khốn nạn Chu Cập Vũ hại tôi, sao lại choáng như thế?

[Tôi mệt quá rồi, cậu đến thì tự lên đi, mật mã là...]

Dùng chút sức lực cuối cùng gửi voice chat cho Kỷ Thần Phong xong, tôi cuộn người lại chui vào chăn, mê man thiếp đi.

Kí ức sau đó chỉ còn là những đoạn ngắn không ăn khớp nhau hiện lên.

Tôi nghe thấy có người vào phòng ngủ của mình, mở mắt ra, trên trán tôi đồng thời có một bàn tay hạ xuống. Mát mát lạnh lạnh, vô cùng thoải mái.

Tôi thở dài nhắm mắt lại, sau đó lại bừng tỉnh bởi cơn đau đớn trên đùi.

Trong tầm mắt mơ hồ của tôi, một bóng người cao lớn đang ngồi ở đuôi giường, giúp tôi đổi băng gạc bị ướt.

"Sao tắm rửa mà lại không chống thấm nước?"

Giọng của hắn nghe như có rất nhiều tiếng vọng, chữ nào cũng lặp lại vô số lần.

Tuy hắn không có ý mắng mỏ nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn đang mắng tôi. Điều này làm cho tôi nhớ lại con quái vật vốn vẫn luôn trú ngụ ở sâu trong kí ức: "Tại sao cứ bị bệnh mãi"; "Tại sao không ăn cơm đàng hoàng"; "Tại sao lại để cha mày nhận ra mày đang sợ hãi?"... Nỗi sợ hãi to lớn làm tôi bật khóc nức nở, không kiềm được mà xin tha.

"Xin lỗi... Con sai rồi... Con sẽ không dám nữa..." Tầm mắt không thể điều chỉnh được lại trở nên mơ hồ hơn, không ngừng có chất lỏng chảy xuống nơi khóe mắt.

Một bàn tay to ấm áp vuốt ve gò má tôi, lau những chất lỏng đó đi, ngữ điệu luôn bình tĩnh giờ cũng nhuốm một tia dao động.

"Tang Niệm? Không sao đâu, là tôi..." Hắn trấn an tôi, lặp đi lặp lại: "Là tôi đây."

Nước mắt khô rồi, cơ thể cũng không còn run nữa, cuối cùng tôi cũng thấy rõ bóng người trước mặt là ai.

"Kỷ Thần Phong..." Tôi dang hai tay ra ôm lấy hắn thật chặt.

Không nhớ rõ là cô bạn gái nào từng nói, tôi tựa như một con quỷ hút máu luôn tham lam hấp thụ độ ấm của người bên cạnh, hút cho đến khi nào đối phương cũng không còn ấm áp nữa và biến thành một con quỷ lạnh lẽo giống như tôi, rồi mang theo oán hận rời khỏi tôi.

Rõ ràng ban đầu vẫn ấm áp, vẫn hoạt bát như vậy...

"Hai chúng ta... đều là những kẻ đáng thương, những kẻ tội nghiệp không ai thương..."

Vì đồng bệnh tương liên nên mới có thể sưởi ấm cho nhau.

"Không đáng thương..."

Bên tai tôi ong ong, cơ bản không nghe rõ đối phương đang nói gì.

"Thật ra tôi... không phải... cậu..."

Cuối cùng thì hắn đang nói gì? Tại sốt thôi sao? Lần này tôi bị ôm vào trong ngực, nóng quá.

Sáng tinh mơ, ánh mặt trời chui vào qua khe hở trên tấm màn, ở trên lầu cao lẽ ra không thể nghe thấy tiếng chim hót, nhưng không biết tại sao mà từ đầu vẫn luôn có tiếng chim ríu rít ầm ĩ văng vẳng bên tai tôi.

Vất vả lắm mới không mơ thấy gì nên tôi vẫn còn muốn ngủ tiếp, rốt cuộc là âm thanh ở đâu ra vậy?

Tôi khó chịu mở mắt ra, đang định tìm kiếm nơi phát ra tiếng động thì người ở bên cạnh đã làm trước tôi một bước. Hắn duỗi tay ngang qua cơ thể tôi, với lấy cái điện thoại di động ở trên tủ đầu giường rồi ấn tắt tiếng chuông ồn chết người đó đi.

Thuận theo cái áo sơ mi trắng trước mặt nhìn lên, tôi liền đối diện với khuôn mặt hơi chút mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo sáng sủa của Kỷ Thần Phong.

Sau một loạt những hoạt động tâm lý phức tạp như "Tại sao lại có đàn ông ở trên giường tôi", tôi nhanh chóng nhớ ra chuyện đã xảy ra đêm qua.

Là tôi.

Là tôi đã ôm hắn không cho hắn đi.

Chết tiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info