ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

06. Xem tôi phát hiện ra cái gì này

VanTinhCung

Tác giả: Hồi Nam Tước

Dịch: Khoai tây khiêu vũ

Chỉnh sửa: Vân Nhi

Trong cả bữa ăn khuya, Kỷ Thần Phong cũng không trò chuyện gì nhiều với tôi, trừ lúc bưng đồ ăn lên thì phần lớn thời gian đều ngồi yên tĩnh ở chỗ của hắn. Bàn bên cạnh ăn xong rồi, hắn liền chủ động đi lên dọn dẹp chén đũa, dọn sạch sẽ xong rồi thì lại ngồi tại chỗ đờ người ra.

"Tên kia thật sự không phải là người mẫu công ty dì mày à?" Có lẽ vì thấy tôi thất thần nên Trịnh Giải Nguyên cũng bắt đầu để ý đến Kỷ Thần Phong.

"Mày không thấy ốc tai nhân tạo trên tai cậu ta à?" Tôi hút một hơi thuốc lá điện tử rồi chậm rãi phun ra, giật nhẹ khóe miệng nói: "Không nghe được thì làm người mẫu kiểu gì? Bảo nhiếp ảnh gia ra hiệu với cậu ta à?"

Trịnh Giải Nguyên gặm một miếng sườn chiên tỏi ngon lành, cười nói: "Bây giờ kĩ thuật photoshop rất lợi hại mà? Xóa cái máy trợ thính của cậu ta đi. Lần trước tao gặp một hot face, ảnh chụp hoàn toàn khác với người thật, cũng photoshop thôi mà fans vẫn nhiều."

Ở bờ sông gió lớn, khói điện tử vừa mới phun từ miệng ra trong nháy mắt đã bị gió thổi tan không còn một mảnh bởi cơn gió mang theo mùi bùn tanh tưởi.

Tôi híp mắt, không bày tỏ ý kiến.

Tên khốn Trịnh Giải Nguyên lúc nào cũng nghĩ về nơi làm việc một cách rất đơn giản, cho rằng ai cũng hiền lành và thân thiện, mỗi ngày chỉ cần cười hì hì làm xong việc là được.

Chỉ cần cậu ta ngồi ở văn phòng của Hứa Tịch một buổi trưa thôi, nhìn dáng vẻ hai mặt của dì ấy lúc nghe và cúp điện thoại, nghe những lời dì mắng bên A thì hẳn sẽ không nói ra những câu nói ngây thơ như vậy.

"Mày nghĩ sao cậu ta lại điếc? Điếc bẩm sinh hay là lớn lên mới điếc? Tao nghĩ là trời sinh, giọng cậu ta nói chuyện cứ quái quái. Lúc trước tao quen một hot face, có vấn đề về thính lực bẩm sinh, đến mười mấy tuổi mới có tiền đeo ốc tai nhân tạo một bên. Cô ta nói chuyện còn không lưu loát bằng cậu ta, cứ như đầu lưỡi không thẳng ấy."

Có lẽ là vì cả tối đã uống không ít rượu nên Trịnh Giải Nguyên nói hơi nhiều. Bình thường nếu tôi không để ý tới cậu ta thì cậu ta sẽ im miệng, hôm nay lại không có dấu hiệu ngừng.

"Nhưng vẫn đẹp lắm, cái này chắc là Thượng Đế vì đóng một cánh cửa của cô ta nhưng để lại cho cô ta một cái cửa sổ."

Nếu cậu ta có thể chăm chỉ làm quen khách hàng như cách làm quen với hot face thì bố cậu ta cũng không đến mức thở ngắn than dài cả ngày.

"Chưa hỏi, chắc là bẩm sinh." Tôi nói.

Bé trai do bà Tang sinh hạ khỏe mạnh từ đầu đến đuôi, nếu không Nghiêm Thiện Hoa cũng không thể thuận lợi đổi tôi với Kỷ Thần Phong.

Chuyện Kỷ Thần Phong bị điếc thì phải kể từ năm hắn ba tuổi.

Năm ba tuổi, hắn bị bệnh. Căn bệnh này vốn cũng không có gì, khám bác sĩ bốc thuốc là xong. Nghiêm Thiện Hoa lại nhất thời ham rẻ, không đưa hắn đi bệnh viện mà tự cho hắn dùng thuốc ở nhà.

Uống xong, Kỷ Thần Phong bắt đầu xuất hiện dấu hiệu điếc tai do thuốc. Thính lực của hắn giảm xuống, hay choáng váng, phản ứng chậm chạp, nhưng Nghiêm Thiện Hoa không hề để ý. Mãi cho đến ba tháng sau, bà ta phát hiện mấy ngày nay Kỷ Thần Phong không nghe rõ hội thoại thường ngày, lúc này mới nhận ra vấn đề, đưa đi bệnh viện chữa.

Tiếc là đã muộn.

Thính lực của Kỷ Thần Phong tổn thương nghiêm trọng, có thể giữ lại được thính lực còn sót lại đã là không tệ, muốn khôi phục thì cơ bản là chuyện không thể. Đến lúc này, tiểu thiếu gia mới đeo máy trợ thính lên, trở thành một kẻ tàn phế.

Hắn bị điếc, không trách trời không trách đất, chỉ có thể trách lòng người lạnh lẽo. Nghiêm Thiện Hoa đã đánh tráo lại còn muốn nuôi hắn.

Một cơn gió mát lành dễ chịu thổi qua bên người, tôi và Trịnh Giải Nguyên cùng nhau ngừng nói chuyện.

Món ăn được đưa lên ở ngay bên cạnh tôi, Kỷ Thần Phong đặt cái mâm trên tay xuống, không rên một tiếng xoay người định đi.

Tôi ngay lập tức túm chặt cổ tay của hắn, không cho hắn đi.

"Hình như chúng tôi không gọi món này."

Lúc nãy khi món ăn cuối cùng được dọn lên bàn, rõ ràng hắn nói đồ ăn của chúng tôi đã được dọn lên hết rồi. Huống hồ người gọi món là Trịnh Giải Nguyên, tên này ghét nhất là bí đỏ, Halloween cũng không ăn mừng, sao có thể gọi bánh bí đỏ được?

Trong tay trống không, tôi còn chưa phản ứng lại thì đã nghe Kỷ Thần Phong phun ra hai chữ ngắn gọn, rõ ràng: "Tặng đấy."

Ai tặng, tại sao muốn tặng, tất cả đều bị giản lược.

"Ông chủ biết làm ăn buôn bán đấy, hẳn là rất ít khi nhận được đơn lớn như vậy đúng không?" Trịnh Giải Nguyên tự động bổ sung cho câu nói của Kỷ Thần Phong, đẩy cái bánh bí đỏ kia cách xa mình hơn chút: "Chúng mày ăn đi, tao thì thôi, không ăn nổi. Chúng mày ai thích ăn thì ăn nhiều một chút, đừng lãng phí."

Đầu ngón tay dường như còn giữ lại cảm giác ấm áp của da thịt. Tôi nhìn chằm chằm lòng bàn tay rỗng tuếch lòng, chà xát ngón tay, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Kỷ Thần Phong.

Hẳn là đang định dọn quán, Kỷ Thần Phong khom lưng ôm một két bia từ trên mặt đất lên, tay áo trên cánh tay được cuốn lên, cơ bắp vì dùng sức mà hiện ra đường cong rõ ràng. Lúc trước, hắn mặc áo blouse nên tôi không phát hiện thì ra hắn rắn chắc như vậy.

Hắn dùng đầu gối điều chỉnh lại vị trí một chút rồi vững vàng đi về phía một chiếc minibus đang mở cốp sau ở ven đường. Người đàn ông trung niên béo lùn thì bưng một hộp gia vị, hơi có vẻ cố hết sức đi theo phía sau.

Thật giống hai con kiến.

Bận rộn, cần cù, lại nhỏ bé như thế. Dù sống hay chết thì cũng không quan trọng gì đối với thế giới này.

Một khi Tang Chính Bạch biết được chân tướng, vị trí của tôi và Kỷ Thần Phong sẽ hoàn toàn thay đổi. Bảo tôi chà lau bàn ghế dầu mỡ, khuân vác đồ nặng lên minibus, trở lại chỗ ở nhỏ hẹp tối tắm với Nghiêm Thiện Hoa thì không bằng giết tôi đi.

Khác với Kỷ Thần Phong vừa sinh ra đã nghĩ rằng mình chỉ là một con kiến, không nghi ngờ, cũng không phản kháng, tôi đã quen làm người khổng lồ ở trên đỉnh núi, không thể ngẩng đầu lên nhìn cái gì được nữa.

Cho nên, duy trì tình trạng hiện tại là lựa chọn tốt nhất. Mọi người yên vị tại vị trí mỗi người nên ở, không ai khó chịu, không ai bất hạnh, tất cả đều vui vẻ.

"Đi thôi, đi thôi!"

Cơm no rượu say rồi, Trịnh Giải Nguyên vung tay lên, ra lệnh cho mọi người đứng dậy. Ai về nhà thì về nhà, ai đi tăng hai thì đi tăng hai.

Tôi móc chìa khóa xe ra vứt cho cậu ta: "Mày lên xe chờ trước đi, tao thanh toán xong rồi tới."

"Được."

Miệng Trịnh Giải Nguyên ngậm thuốc lá, vui cười đi với mọi người.

Nhét thuốc lá điện tử vào túi quần, tôi xoay người đi về phía Nghiêm Thiện Hoa.

Bà ta đứng ở dưới một tán dù lớn, mặc một cái tạp dề bẩn thỉu, trước người bà ta là nồi và bếp đã sử dụng xong. Tôi đến càng gần, biểu cảm của bà ta càng thấp thỏm.

"Tiểu Niệm..."

Cách bệ bếp, tôi và bà ta đứng đối mặt nhau.

"Bao nhiêu tiền?"

"Tiểu Niệm... Sao, sao con lại đến?"

Tuy rằng chỉ có hai người là tôi và bà ta nhưng bà ta vẫn đè giọng xuống rất thấp.

"Bao nhiêu tiền?" Quét mã QR đặt ở trên bệ bếp xong, tôi lại hỏi một lần, giọng điệu chậm và trầm hơn.

Bà ta rúm người lại như sợ hãi, hoảng loạn lấy giấy ra, cho tôi một giá tiền chính xác.

"Bà chưa nói gì với cậu ta đúng không?" Vừa nhập số, tôi vừa hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên.

Dù không nói tên, bà ta vẫn có thể dễ dàng đoán ra "cậu ta" trong miệng tôi là ai.

"Không có, không có, mẹ chưa nói gì cả!" Bà ta cuống quít phủ nhận.

Sau bệ bếp nhanh chóng vang lên một giọng nữ điện tử nhắc nhở đã thu tiền, tôi không còn gì để nói với bà ta, xoay người định đi.

"Tiểu Niệm, con muốn làm gì?" Nghiêm Thiện Hoa ở đằng sau sợ hãi gọi tôi: "Thần Phong không biết gì cả, con... con đừng tổn thương nó."

Đừng thương tổn hắn...

Tôi dừng chân, hai tay đút trong túi quần, bởi vì buồn cười quá nên tôi bất giác bật cười.

Những câu này bà ta là người không có tư cách nói nhất nhỉ? Nếu không phải tại bà ta thì chuyện cũng sẽ không thay đổi như vậy.

Đã hy vọng con của mình có thể sống sung sướng nhưng lại không tài nào ác độc với đứa bé bà ta đã tráo được. Muốn dùng tình thương giả dối của mẹ để bù đắp tất cả nhưng nói trắng ra thì chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương, tự mình cảm động thôi.

Mang tất cả tiền cướp được quyên góp cho người nghèo thì kẻ cướp không còn là kẻ cướp nữa à?

Chỉ cần không quán triệt triệt để cái ác thì ác liền có thể biến thành thiện, trên đời này làm gì có chuyện như vậy? Nếu đã chọn trở thành kẻ ác, đặt lợi ích của mình lên đầu thì kể từ giây phút ra quyết định trở đi, đạo đức và nhân từ chỉ là thừa thãi.

Thiện không ra thiện, còn làm cho người ta buồn nôn hơn cả ác độc đơn thuần.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì đâu." Xoay người lại, tôi cười cười với người phụ nữ đang đầy vẻ lo lắng trên mặt, nói: "Tôi chỉ hơi tò mò về cậu ta mà thôi. Cảm thấy... chúng tôi có thể trở thành bạn tốt."

Trấn an kiểu này đã là cực hạn của tôi. Nghiêm Thiện Hoa như vẫn còn có chuyện muốn nói nhưng tôi đã không còn kiên nhẫn nghe tiếp, xoay người lần nữa trong lúc bà ta đang há hốc mồm, mặt không cảm xúc mà rời đi.

"Ông chủ, lần sau lại đến nhé!"

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên người đầy mồ hôi trở về. Lúc đi ngang qua tôi, ông gật đầu với tôi, cười ngây ngô.

Dơ kinh khủng.

Tôi hờ hững liếc mắt sang một cái rồi không để ý đến ông nữa, bước nhanh hơn để rời đi thật xa.

Bên đường cái, dưới ánh đèn đường, Kỷ Thần Phong đứng sau chiếc minibus đang khom lưng sắp xếp lại cái rương lộn xộn ở bên trong thùng xe.

Tuy món đồ như ốc tai nhân tạo có thể làm cho người bị mất đi thính lực nghe được lần nữa, nhưng không thể làm cho bọn họ phân biệt tốt được phương hướng và khoảng cách mà âm thanh truyền đến.

Nói cách khác...

"Bác sĩ Kỷ." Tôi đứng sau hắn, dùng âm lượng bình thường gọi hắn.

Kỷ Thần Phong bỗng nhiên quay người lại, hẳn không nghĩ rằng tôi sẽ cách hắn gần như vậy nên hắn lui ra sau theo bản năng, kết quả là mất cân bằng, ngã vào trong xe.

Nói cách khác... Dù tôi có chạy đến sau lưng hắn thì có khi hắn vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của tôi. Nếu tôi đột nhiên phát ra tiếng, có tỷ lệ rất cao là hắn sẽ bị tôi hù.

Tôi thừa nhận thật sự là tôi mang theo vài phần cố ý. So với biểu cảm lạnh như băng, dáng vẻ hoảng sợ mất khống chế của hắn vẫn thú vị hơn nhiều.

"Cẩn thận!" Lòng tôi tràn đầy chờ mong được thưởng thức cảnh hắn chật vật, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ muốn giúp đỡ hắn.

Ngón tay hơi lạnh lẽo xẹt qua mu bàn tay, Kỷ Thần Phong đang hoảng loạn nắm lấy cổ tay của tôi. Hắn không đứng dậy mà ngược lại, dùng sức mạnh kinh người kéo tôi xuống theo.

Chờ đến khi tôi lấy lại tinh thần, bên tai toàn là tiếng trống ồn ào có quy luật, mùi dầu máy nồng nặc tràn ngập xoang mũi, dưới thân còn là cơ thể cứng như đá của Kỷ Thần Phong.

Trong xe quanh năm chất đống nồi niêu, đuôi xe, thùng xe toàn là dầu mỡ, tay vừa chống xuống đã bị cảm giác vừa dính vừa trơn làm cho ghê tởm vô cùng. Tôi vội vàng thay đổi vị trí, sửa thành đỡ ngực Kỷ Thần Phong, lúc này mới phát hiện ra tiếng trống ầm ĩ kia thì ra là tiếng tim hắn đập.

Hắn không biết là mình ngã vào chỗ nào, nửa ngày không có động tĩnh. Dưới ánh sáng tù mù, nửa trên khuôn mặt hắn biến mất trong bóng tối, nửa dưới khuôn mặt bị nhiễm màu cam hồng ấm áp từ đèn đường ven đường làm cho người ta nhìn không rõ biểu cảm.

"Bác sĩ Kỷ, cậu không sao chứ?"

Trái tim dưới lòng bàn tay đập vừa mạnh vừa loạn, xem ra khi nãy bị hù không hề nhẹ.

"Cậu xuống trước đi."

Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, giọng nói nghe khàn lạ thường.

Lúc ngã, chân tôi và hắn đan xen vào nhau, hơn nữa bây giờ tay của tôi lại đang chống trên ngực hắn, tư thế đúng là hơi xấu hổ.

"Xin lỗi, tôi đè cậu." Tôi đồng ý, cử động cơ thể, đầu gối không cẩn thận dịch lên trên.

Kỷ Thần Phong kêu lên một tiếng, đột nhiên chụp lấy cánh tay tôi.

Có thể cảm nhận được độ cứng ở nơi bị dịch đến, tôi hơi ngừng lại, cúi đầu nhìn một cái.

Không phải là thuốc lá điện tử.

Bầu không khí yên tĩnh đáng sợ, hầu kết Kỷ Thần Phong rung động, khó khăn phun ra một chữ "tôi" rồi thật lâu sau vẫn không nói tiếp.

Ha, xem tôi phát hiện ra gì này? Nhìn chằm chằm vào hai mắt ẩn trong bóng đêm của Kỷ Thần Phong, sau khi kinh ngạc qua đi, nỗi hưng phấn và sự chán ghét tràn ngập toàn thân tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info