ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

03. Ông biết mình đang chen hàng của ai không?

VanTinhCung

Tác giả: Hồi Nam Tước

Biên tập: Red Tea

Chỉnh sửa: Vân Nhi

Biết người biết ta thì mới lập được một kế hoạch chi tiết, trình độ xuất sắc của thám tử tư đã vượt khỏi sức tưởng tượng của tôi. Cho nên mới nói, sự tồn tại của Kỷ Thần Phong chẳng có gì là bí mật với tôi cả.

Tôi biết xu hướng tính dục, biết cả tên người yêu cũ của hắn, cũng biết vì sao hai người họ chia tay.

Kỷ Thần Phong và người kia có thể xem là trúc mã của nhau. Thuở còn tấm bé thì sống cùng một nơi, đến cấp hai vẫn học chung một trường. Khoảng thời gian cấp ba mặc dù bị tách ra, nhưng chính khoảng cách sinh ra cái đẹp nên cả hai nhanh chóng thắp lên một ngọn lửa tình yêu non nớt, bí mật yêu đương sau lưng cha mẹ.

Suy cho cùng, mối tình đầu được gọi là mối tình đẹp nhất bởi vì thời niên thiếu không phải lo lắng suy nghĩ cho tương lai và thực tại, miễn là trong lòng có tình yêu thì chẳng còn thứ gì là trở ngại. Ngay cả vợ chồng nghèo khó còn có trăm nỗi ngậm ngùi, huống chi là những cặp tình nhân đồng giới. Sau này, khi trưởng thành, họ phải cân nhắc nhiều thứ hơn, từ tương lai của cả hai cho đến ánh mắt của thế tục, rồi phải tính cả cảm nhận của người thân trong gia đình.

Tình yêu nào làm ra cơm, đàn ông tìm ở đâu chẳng có? Chi tiết thế nào không rõ nhưng chắc hẳn là đã xảy ra một cuộc tranh cãi khá gay gắt. Trúc mã vì tương lai xán lạn của mình, vào cái năm hai mươi tuổi ấy đã quyết tâm vứt bỏ bạn trai bên nhau từ nhỏ, bước lên chuyến bay quốc tế và bay ra nước ngoài. Kể từ hôm đó, hắn ta và Kỷ Thần Phong mỗi người một ngả, không ai giữ liên lạc với nhau.

Có thể do bị một cú sốc mà từ đó trở đi thính lực bị tổn thương nghiêm trọng thuở nhỏ của Kỷ Thần Phong càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cuối cùng, vào một ngày nào đó, sau khi tỉnh dậy, hắn không còn nghe thấy được bất cứ âm thanh nào nữa.

Khám bệnh khắp nơi nhưng kết quả nhận lại chỉ có một – hắn đã hoàn toàn đánh mất thính giác, nếu không cấy ghép ốc tai nhân tạo thì cả cuộc đời về sau hắn sẽ sống trong một thế giới im ắng. Nhưng một cái ốc tai nhân tạo đã trị giá hơn ba mươi vạn, đây không phải con số mà gia đình hắn có thể gánh vác.

Sau khi Nghiêm Thiện Hoa vay mượn tiền khắp nơi nhưng vẫn chưa đủ, bà ta mới nghĩ tới tôi, người duy nhất có thể giúp gia đình bọn họ và cũng là người chắc chắn sẽ không từ chối lời cầu xin của bà ta bao giờ.

Nói cho cùng, nếu không phải vì Kỷ Thần Phong thích con trai và bị người ta bỏ rơi, Nghiêm Thiện Hoa đâu đến mức chui vào ngõ cụt tìm tôi vay tiền.

Bây giờ mới bị đàn ông nhìn hơi lâu một chút thôi lại bày ra dáng vẻ như bị ai đó xúc phạm, hắn diễn kịch cho ai xem, hả?

"Cậu Tang, cậu có để ý đến lớp màng trắng trên mắt nó không?" Kỷ Thần Phong kiểm tra cho bé Cỏ xong rồi bỏ nó vào trong hộp giấy.

Tôi nhìn nhóc rùa đen đang từ từ rụt đầu lại, trên mắt nó đúng là có một lớp màng trắng. Tuy thực sự mà nói thì tôi đã quên mất hình dáng bình thường của nó là gì. Mặc dù tôi là chủ nhân của nó, nhưng từ trước đến nay, người chăm sóc vẫn là Đường Tất An.

"Trước đây nó đều do em trai tôi nuôi. Tôi mới nhận nuôi nó vài ngày nay thôi, nên cũng không biết chính xác mắt nó như nào cả." Tôi nói dối không chớp mắt, đùn đẩy trách nhiệm vô cùng triệt để.

Kỷ Thần Phong quay lại bàn ngồi trước máy tính, bàn tay gõ phím phát ra âm thanh nhịp nhàng.

"Mắt của nó đang bị nhiễm trùng và gần như thối rữa, còn màng trắng là dịch tiết do viêm gây ra, dẫn đến tầm nhìn bị cản trở khiến nó không thể kiếm ăn."

"Thế có chữa khỏi được không?" Tôi khẽ cau mày, lo lắng hỏi.

Máy in nhả ra một tờ giấy, Kỷ Thần Phong xé nó xuống, đính lên bệnh án rồi trả lại cho tôi.

"Ừm."

Lời dặn dò của bác sĩ viết rằng, tắm rửa bằng nước thuốc mỗi ngày, sau đó hong khô rồi bôi thuốc mỡ lên chỗ bị đau, một ngày hai lần, kéo dài đến hết một tuần. Hơn nữa phải mớm thức ăn tận miệng cho nó...

Thật là phiền phức.

"Dạo này công việc tôi bận rộn lắm, khó mà trích thời gian bôi thuốc cho nó đều đặn mỗi ngày được. Tôi để nó nằm viện được không?"

Tất nhiên đây cũng chỉ là một lời nói dối. Cái công việc bẩn thỉu vất vả này có thể ném tất cho Đường Tất An làm, cần gì đến lượt tôi nhúng tay vào? Tôi nói thế chỉ vì đạt được mục đích tiếp cận Kỷ Thần Phong mà thôi.

"Bảo y tá làm thủ tục cho cậu." Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cũng không thèm ngẩng đầu lên. Hắn kết thúc lượt khám này rồi gọi số kế tiếp.

So với động vật, thái độ của hắn với loài người lãnh đạm hơn nhiều. Tôi không nhịn được mà cau mày, gần như không kiểm soát được biểu cảm méo mó trên khuôn mặt.

Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp một người dám ngó lơ sắc mặt tôi trên cuộc đời này. Mà hết lần này tới lần khác, tôi phải đeo khuôn mặt tươi cười lên, cố gắng tỏ ra thân thiện hết mức có thể để trở nên gần gũi với hắn hơn.

Tôi thích cảm giác nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, vì vậy nhất định Kỷ Thần Phong cũng phải nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Đây là chiến lược tạm thời của tôi, cho nên dù có tức giận đến đâu thì tôi cũng không thể làm mình làm mẩy trước mặt hắn được.

Tôi lịch sự nói cảm ơn hắn rồi rời khỏi phòng khám. Vừa thấy y tá tình cờ đi ngang qua, tôi lập tức đưa hộp giấy cho đối phương.

"Phiền cô làm thủ tục nhập viện cho nó giúp tôi." Tôi lấy lọ nước rửa tay ra khỏi túi, sau đó vừa lau vừa lạnh nhạt bảo.

Đường Tất An phát hiện rùa mất tích, bèn cẩn thận dò hỏi xem có phải tôi đã ăn sạch nó không.

Tôi trầm ngâm nhìn cậu ta, thực sự không thể tưởng tượng được hình tượng của mình trong lòng cậu ta là một tên tàn bạo dã man, ăn lông ở lỗ đến cỡ nào.

"Tôi mang nó đến bệnh viện khám rồi."

Tôi lướt qua cậu ta đi về phía bàn rồi mở đồ ăn mang về ra nhìn. Mặc dù nó đều là những món tôi thích, nhưng có thể do thiếu ngủ trầm trọng, cơ thể suy nhược mà dạ dày tôi cồn cào khó chịu. Mới nhìn sơ qua lớp váng mỡ thôi đã đánh bay cơn thèm ăn của tôi rồi.

"Thật ạ?" Đường Tất An đóng nắp bể rùa lại, giọng điệu không tin tưởng cho lắm.

Cậu nghĩ cậu xứng đáng để tôi phải nói dối ư? Lời mắng chửi sắp sửa thốt ra một giây sau lại nuốt trở vào.

"Nếu cậu không tin, hôm nay đi thăm nó cùng tôi là được chứ gì."

Đã hai ngày trôi qua, mặc dù bệnh viện thú ý đều gửi ảnh cho tôi mỗi ngày, cập nhật tình huống sức khỏe của bé Cỏ nhưng vì tôi không có phương thức liên lạc với Kỷ Thần Phong nên quan hệ với hắn vẫn giậm chân tại chỗ, không thể tiến thêm bước.

Không thể để tình trạng này tiếp diễn được, tôi phải nhanh chóng làm thân với hắn mới được.

"Bây giờ á?" Đường Tất An mở điện thoại xem giờ: "Nhưng đã chín giờ rồi đó."

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, mở ứng dụng liên lạc, tìm kiếm thanh trò chuyện của bệnh viện đối phương, hỏi thăm xem liệu tối nay có ca trực của bác sĩ Kỷ Thần Phong không.

Sau khi chắc chắn hắn có ca trực, tôi quay người đi tắm rửa.

"24 giờ. Đổ hết đồ ăn trên bàn đi, chờ tôi tắm xong thì đi."

"Ơ kìa? Anh không ăn à? Nguyên ngày nay ăn chưa bỏ gì vô bụng đâu đó?"

Tôi xoa bờ vai và cái cổ cứng đờ của mình, không quay đầu lại đáp: "Bảo cậu đổ thì cậu cứ đổ đi, sao cậu nhiều chuyện vậy?"

Đúng là lúc tỉnh dậy tôi không đói lắm, nhưng để cơ thể hoàn toàn hồi phục thì tôi cảm thấy mình cần phải bổ sung năng lượng càng sớm càng tốt. Nói trắng ra... tôi đói.

Đối diện bệnh viện thú y vừa hay có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, tôi sai Đường Tất An chạy xuống mua đồ ăn cho mình. Đối với tính khí thất thường của tôi, cậu ta cũng không dám xoi mói quá nhiều. Sau khi xác định những thứ tôi muốn ăn, cậu ta xuống xe và từ từ chạy vào cửa hàng tiện lợi.

Tôi kéo cửa sổ ghế phụ xuống, để làn gió đêm mát lạnh phả vào mặt, đầu ngón tay gõ từng nhịp lên cửa xe bằng kim loại.

Lâu thật sự.

Chỉ mới hai phút trôi qua mà tôi đã không chờ được.

Rõ ràng sắp mười giờ rồi, thế nhưng bên trong cửa hàng vẫn còn bốn năm người đứng xếp một hàng dài. Cuối cùng cũng đến lượt Đường Tất An, một người đàn ông trung niên đi đứng loạng choạng chen hàng, thản nhiên đặt đồ mình xuống rồi bảo thu ngân thanh toán cho gã trước.

Đường Tất An tính nói lý với gã ta thì người nọ bèn xoay người đẩy cậu, sau đó chỉ vào mũi cậu ta rồi luyên thuyên gì đó, mặt mũi đầy vẻ hung dữ.

Đường Tất An bị dọa sợ, giống như chim cút co rụt bả vai, không dám nói thêm câu nào.

Nhân viên thu ngân hình như đã quá quen với những chuyện này, không muốn rước thêm phiền phức nên chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy gì, nhanh chóng tính tiền cho gã đàn ông đó.

Phế vật.

Tôi rủa thầm, sau đó mở cửa bước xuống xe.

Đường đi đến bệnh viện thú y hơi chật, chỉ là một con đường nho nhỏ miễn cưỡng vừa đủ cho hai chiếc ô tô lưu thông. Hai bên lề đường cơ man nào là tiệm tạp hóa, quán ăn, tiệm hớt tóc, shop quần áo, quán trà sữa san sát nhau, muốn cái gì cũng có. Nhưng có lẽ giờ trời đã tối, hầu hết các cửa tiệm đều đóng cửa, ngay cả người đi đường cũng chỉ lác đác vài mống.

Một trong số hiếm hoi mở cửa giờ này là một quán rượu nhỏ hẹp ở phía xa. Lâu lâu sẽ có vài ông chú say rượu bước ra, bám cây đại thụ trước cửa nôn thốc nôn tháo, sau đó mặt đỏ bừng bừng cầm áo bỏ đi.

Cuộc sống của họ có thể không suôn sẻ, nhưng mấy ai trên đời lại được sống dễ dàng chứ?

Vậy mà cả ngày hôm nay tôi chưa ăn được hạt cơm nào.

Tôi chắn ngang lối đi của gã đàn ông trung niên. Gã đàn ông với đôi mắt đỏ bừng lên vì men rượu nhìn tôi một cách khó hiểu, trên tay còn cầm một lon cà phê chưa kịp khui.

"Làm... Làm gì?" Gã quát to. Lúc nói chuyện, mùi rượu kinh tởm từ miệng gã bay ra.

Dạ dày tôi càng lúc càng khó chịu. Tôi nhíu mày hỏi gã: "Tại sao ông lại chen hàng?"

"Cái gì?"

"Ông biết ông đang chen hàng của ai không?"

Gã đàn ông ợ hơi rượu, đưa ngón trỏ chỉ về phía ta và cảnh cáo: "Cút, cút sang một bên!"

Tôi liếc gã, rồi bất ngờ bẻ ngược ngón tay gã ra sau. Gã đau đớn la hét, đầu gối hơi nhướn lên, vô thức vặn người để giảm bớt cơn đau ở ngón tay.

Tôi quen nẻo đá gã khiến gã phải khuỵu gối, thậm chí nắm lấy cổ áo ép gã úp mặt xuống đất. Đối phương vốn say đến mức không biết trời trăng mây đất, trên người không còn bao nhiêu sức lực nên tôi áp chế gã khá nhẹ nhàng.

"Cái địt mẹ mày... Cút..." Lon cà phê lăn lốc một bên, còn gã đàn ông không ngừng đập tay xuống đất, phát ra tiếng chửi rủa mơ hồ.

Tôi cốc vào đầu gã rồi tiếp tục lời nói dang dở vừa nãy của mình: "... Là hàng của bố mày đấy."

Tôi vẫn chưa cảm thấy bõ giận, thế là tát thêm hai cái nữa.

"Thằng mất dạy."

Gã đàn ông trung niên bất lực như cá nằm trên thớt, cơ thể gã ta hoàn toàn tê liệt vì uống quá nhiều rượu, vì vậy gã chỉ có thể nén nhục mặc tôi tấn công.

Đánh xong, tôi cầm cà phê bên cạnh lên rồi đứng dậy thở hồng hộc. Đúng ngay lúc này, Đường Tất An cũng vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

"Cậu, cậu chủ, sao anh lại đánh nhau rồi?" Nói xong, cậu ta ngồi xổm xuống xem xét: "Anh đánh chết ông ta chưa thế?"

Tôi lấy tay áo hung hăng lau miệng lon, bật nắp rồi ngửa đầu nốc hết đống cà phê chứa đầy đường hóa học vào miệng. Dạ dày được thứ gì đó lấp đầy không còn co rút nữa, đôi mày đang nhíu cuối cùng cũng có thể giãn ra.

"Tôi chỉ vỗ nhẹ hai cái, sao chết được..."

Bất chợt ánh mắt tôi va vào một đôi mắt ở bên kia đường.

Kỷ Thần Phong mặc đồng phục xanh nhạt, bên ngoài khoác thêm chiếc áo blouse trắng đang đứng trước bảng hiệu mờ mờ của bệnh viện thú y. Trong tay hắn cầm điếu thuốc giơ lên không trung, nhìn về phía tôi. Mặc dù trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng từ tư thế dừng lại của hắn, tôi đoán là hắn đã chứng kiến hết thảy những gì tôi đã làm.

Hắn thấy tôi đánh người, còn cướp lon cà phê của người ta.

Má nó chứ. Trong lòng tôi điên cuồng chửi thề.

Ban đầu giả vờ trong sáng vô hại, đâu ai ngờ mình lại bộc lộ bản chất ngay tại khoảnh khắc này. Xem ra, lần này tôi muốn tiếp cận hắn thì phải bỏ ra càng nhiều tâm sức hơn nữa, suy cho cùng người bình thường ai lại muốn kết bạn với những người có hành vi bạo lực trên đường phố đâu.

Bốn mắt giao nhau, Kỷ Thần Phong hiển nhiên cũng nhận ra tôi đang lúng túng. Vì thế, hắn quyết định nhìn sang chỗ khác, mặc kệ điếu thuốc chưa hút xong, xoay người đi vô bệnh viện.

Tôi nuốt ngụm cà phê cuối cùng vào bụng, bóp nghiến lon nước rồi quẳng về phía Đường Tất An.

"Úi." Cậu ta giật nảy mình, ôm đầu ngước mắt nhìn tôi.

"Dọn cho sạch đấy." Tôi bỏ lại một câu, vội vã băng qua bên kia đường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info