ZingTruyen.Info

[ĐM- Edit] Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 86: Thế giới 4- Yêu là một tia sáng màu xanh lục (1)

LinhThienTieu

Chương 86: Thế giới 4- Yêu là một tia sáng màu xanh lục (1)

Editor: Tiêu

Beta: Min

Sau khi lập vương đô mới, Nhiếp Gia chưa từng về lại thành Trác Lộc dù một lần.

Hành vi tàn bạo của Yến vương truyền khắp thiên hạ, y dùng thực lực tuyệt đối để áp chế tất cả sự nghi ngờ cùng phỏng đoán, thể hiện sự chuyên quyền của bản thân.

Ở cái thế giới vương quyền là tối cao này, lợi dụng quy tắc của thời đại, y hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ Quân Trường Sinh một cách hoàn mỹ. Nhưng cuối cùng, Nhiếp Gia lại không có cách nào để đánh giá hành vi của chính mình, mặc dù có Thời Kham ủng hộ, trong lòng y lại có sự mơ hồ không rõ ràng.

Khi Yến vương còn sống, không có bất kỳ ai dám xâm phạm biên cảnh Đại Yến, hai nước Lương - Sở cực kỳ thông minh. Mãi đến tận khi Yến vương băng hà, hai mươi mốt vị Huyền Giáp cũng theo thế mà mai danh ẩn tích, non sông vài chục năm không có chiến tranh một lần nữa dấy lên chiến hỏa.

Lúc Thời Kham rút dữ liệu cá nhân của Nhiếp Gia ra từ dữ liệu thế giới cũng không để y tỉnh táo.

Để KK giám sát trạng thái tinh thần của y, dùng giấc ngủ để chăm sóc cho nội tâm gần như mất khống chế của y.

“Y thực sự hoàn toàn thay đổi.” Thời Kham đã nhìn dáng vẻ ngủ say của Nhiếp Gia vô số lần, trong lòng ngũ vị tạp trần, tràn ngập sự đau lòng cùng thống hận.

KK bất an nói:【Nhưng mà ngài từng nói y đúng.】

“Ta không thể phủ nhận y, y sẽ không chịu được.” Thời Kham vuốt ve một lọn tóc mai bị vểnh ra của Nhiếp Gia, ánh mắt đau xót.

Hắn biết rõ Nhiếp Gia căn bản không quan tâm ánh mắt cùng suy nghĩ của người khác, ai khiến y không thoải mái thì y có thể trực tiếp bẻ gãy cổ đối phương, nhưng người kia không thể là bản thân. Nếu như hắn chỉ cần có một chút phủ nhận cùng nghi ngờ Nhiếp Gia thôi thì chỉ sợ đoạn tình yêu này của họ sẽ triệt để kết thúc.

Hắn hoàn toàn có thể đoán được Nhiếp Gia sẽ có phản ứng gì, y sẽ chạy trốn, sẽ tránh né, như một nhóc con nhát gan.

KK mặc kệ nguy hiểm sẽ bị tiêu hủy, mạnh dạn tranh luận với sếp:【Tôi không hiểu ý của ngài, tôi thấy Nhiếp tiên sinh cũng chẳng làm gì sai, lúc trước không phải ngài cũng rất vui vì biết Nhiếp tiên sinh cũng sẽ ‘cắn người’ sao? 】

“Cậu ngậm miệng cho ta.” Thời Kham nhàn nhạt trách một tiếng.

Trước khi vội che miệng, KK còn tức giận bất bình mà lắm mồm một câu:【 Ngài cảm thấy Nhiếp tiên sinh hoàn toàn khác trước kia nên thất vọng sao? 】

Thời Kham liếc mắt trừng KK, nói: “Thằng nhóc như cậu đoán mò cái gì? Nếu cậu dám nói linh tinh trước mặt Gia Gia, ta hủy cậu!”

Nhất thời KK một câu cũng không dám nói thêm.

Thời Kham tự mình điều động dữ liệu, kéo dài thời gian trôi qua, cho Nhiếp Gia nhiều thời gian để hồi phục, quát KK xong, sắc mặt hắn khôi phục lại, dịu dàng xoa mi tâm vô thức nhíu chặt của Nhiếp Gia, nhỏ giọng nói: “Em làm rất tốt, lại tiếp tục kiên trì, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.”

————————————

Nhiếp Gia nghỉ ngơi ở vùng bug này gần 1 năm, đoạn ký ức này y không có, trong ý thức của y, y vẫn là trực tiếp từ cung điện nguy nga tráng lệ tới luôn club cho dân ăn chơi.

Bên tai là tiếng đám đàn ông nói chuyện không rõ nội dung cùng tiếng cười lớn, Nhiếp Gia hoa mắt choáng đầu, hai má còn có cảm giác đau đớn, y tỉnh táo lại nhẹ nhàng kêu ‘đau’ một tiếng, vứt cái tay đang sờ soạng bên hông mình ra.

Bên cạnh lập tức truyền đến tiếng một người đàn ông tràn ngập hứng thú trêu đùa: “Nha, còn chưa biết đường ngoan nữa à? Lâm tổng, tính tình con thỏ nhỏ mà ngài mang đến rất là mạnh đó.”

Nhiếp Gia ngẩng đầu lên, dựa vào ánh sáng mờ ảo mà thấy kẻ bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục. Vừa lúc người này cũng nhìn sang, cùng Nhiếp Gia nhìn nhau, bên môi vẫn giữ nét cười hèn mọn, gã vươn tay tới sờ, Nhiếp Gia muốn vứt cái tay của gã ra thì lại phát hiện bản thân không chỉ cả người khô nóng mà còn không một chút sức lực nào, căn bản không thể nhấc nổi tay, bị người này kéo lại ôm vào ngực, còn bị gã hôn cổ, trong phòng nhất thời vang lên tiếng cười đùa.

Ánh mắt mơ hồ của Nhiếp Gia lập tức trở nên tỉnh táo, lạnh lẽo rợn người.

Y ý thức được thân thể này là bị bỏ thuốc, đau nhức trên mặt chắc chắn cũng là do lúc giãy dụa bị tát cho vài cái.

Phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp, hờ hững của đàn ông: “Vậy là anh hiểu lầm y rồi, y giãy dụa là nói rõ tiền anh cho còn thiếu. Dù sao hiện tại y cũng rất là thiếu tiền mà, đúng không, Nhiếp đạo?”

Nhiếp Gia dốc hết toàn lực tránh khỏi tên lưu manh kia, ngã về phía salon, y nhanh chóng dùng dị năng để khôi phục cơ thể mình, đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, người ngồi đối diện là một người đàn ông có khí chất hoàn toàn khác với những kẻ có mặt trong phòng này, gã nâng ly rượu lên uống, khí thế kiêu căng giống như quý tộc, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Gia chẳng khác nào nhìn một cái khăn lau, trong mắt tất cả đều là chán ghét cùng căm hận.

Tình huống nguy cấp, Nhiếp Gia căn bản không kịp xem tư liệu thế giới một cách tỉ mỉ, KK chỉ có thể vội vàng nhắc nhở y:【Gã tên Lâm Hạo Nhiên, là vai chính công của thế giới này, Nhiếp tiên sinh, hiểu lầm giữa gã cùng nguyên chủ không thể nói rõ trong thời gian ngắn, tình huống trước mắt không tốt với ngài, tốt nhất là nên lập tức rời khỏi đây, đừng tiếp tục gây chuyện với gã. 】

Có phải không? Nhiếp Gia cười lạnh trong lòng một tiếng, không chút sợ hãi mắt đối mắt với Lâm Hạo Nhiên.

Tên lưu manh ngồi cạnh lại muốn kéo Nhiếp Gia ôm vào ngực, mở miệng cười đùa nói: “Thứ tôi có chính là tiền, chỉ cần Nhiếp đạo có thể ngoan ngoãn nghe lời ở trên giường, để tôi ngủ một lần, tôi đảm bảo là kiếm được nhiều hơn cả khi anh quay mười bộ phim.”

“Thượng y ở đây, bọn tôi bỏ tiền, tiền xem.”

“Ha ha ha ha ha.”

Khắp phòng đều là tiếng cười chế nhạo cùng nhục nhã, Nhiếp Gia quét mắt một lượt, ngay cả Lâm Hạo Nhiên vẫn luôn giữ cái giá quý tộc cũng cong khóe môi lộ ra một tia khoái trá cười nhạo, giống như nhìn y bị nhục nhã là chuyện vui vẻ nhất trên đời.

Lúc này thuốc trong cơ thể Nhiếp Gia đã hoàn toàn bị loại bỏ, y cũng không thèm quan tâm cái tay muốn quấn tới, chỉ là hờ hững quay đầu nhìn tên lưu manh điếc không sợ súng kia, túm tóc gáy của gã giật mạnh về sau, sức lực mạnh như muốn giật đứt cổ của gã.

“Cháu trai à, biết mình đang nói chuyện với ai không?” Dưới con mắt của mọi người, Nhiếp Gia vốn đang đầy mặt giận dữ và xấu hổ, cơ thể thì mềm mại bỗng nhiên lôi tóc Hoàng Nhất Kiệt, đứng dậy, một chân giẫm lên ghế salon, cầm một chai rượu đập thẳng xuống đầu Hoàng Nhất Kiệt!

‘Rắc’ một tiếng, rượu bắn tung tóe, Hoàng Nhất Kiệt bị choáng, ăn một phát như thế liền trực tiếp hôn mê.

Động tác của Nhiếp Gia thực sự quá nhanh, đừng nói Hoàng Nhất Kiệt đã bất tỉnh từ lâu mà những người còn lại trong phòng cũng không kịp phản ứng lại.

Mãi đến khi Nhiếp Gia ném đi nửa bình rượu vỡ trong tay, Lâm Hạo Nhiên mới giật mình lấy lại tinh thần, đứng lên cả giận nói: “Nhiếp Gia, cậu điên rồi sao!”

Những người khác cũng lấy lại tinh thần, giận không nhịn nổi, một món đồ chơi mà lại dám ra tay ngay trước mặt họ, trời sập rồi! Nhất thời mấy người mắt lộ rõ sự hung hãn, muốn tiến tới dạy dỗ.

 “Nhiều chuyện.”Ánh mắt Nhiếp Gia như sói, cầm bình rượu thứ hai từ trên bàn. Mấy người đánh về phía y đều là mấy tên tuổi trẻ nóng tính, trong đó có người học võ vài năm, có thể đứng trước mặt Nhiếp Gia, đừng nói là dạy dỗ y, tất cả chẳng khác nào gà què bị Nhiếp Gia đánh cho một trận, ngay cả chỗ trốn cũng chẳng có, từng người một đều bị y dùng từng chai rượu đánh lăn ra đất.

Rượu đỏ tung tóe khắp phòng, mảnh vỡ đầy đất, thanh niên mới vừa rồi còn mặc người khác xâm lược giờ lại chẳng khác nào hổ giữa bầy dê, cực kỳ tàn ác.

Nhiếp Gia cầm trên tay một cái chai rỗng, ước lượng một chút, mặt không thay đổi đi về phía Lâm Hạo Nhiên.

“Cậu muốn làm gì?” Lâm Hạo Nhiên rốt cuộc mất đi bình tĩnh vốn có, nhìn thanh niên thoải mái đánh ngã tất cả mọi người trong phòng, hoàn toàn không biết trong mắt mình nhiều hơn một tia sợ hãi.

“Muốn đánh người, không nhìn ra à? Chính là đánh mày.” Nhiếp Gia từng chút áp sát, trước mắt y còn chẳng biết nguyên chủ cùng vai chính công có mâu thuẫn gì, nhưng chỉ bằng việc gã đưa mình tới chỗ này mặc người bỏ thuốc nhục nhã liền đủ để Nhiếp Gia ghi nợ một khoản.

“Cậu cũng đừng quên, nửa năm nữa cậu phải nhả ra cổ phần của truyền thông Thế Gia, tới lúc đó cậu chẳng là cái thá gì cả.” Lâm Hạo Nhiên kiên cường chống đỡ sự bình tĩnh trên mặt, nhắc nhở y rằng nhược điểm lớn nhất đang bị gã giữ.

Cổ phần của truyền thông Thế Gia vẫn luôn là ác mộng của Nhiếp Gia, nếu không làm sao y có thể cam tâm tình nguyện tới đây cùng gã, dù không nhắc tới công ty thì Nhiếp Gia cũng chẳng là cái thá gì, gã cần gì phải sợ y. Nhớ tới điều này, trong lòng Lâm Hạo Nhiên bình tĩnh hơn, cho dù hôm nay gã không đem bảo tiêu nhưng gã không tin Nhiếp Gia thật sự dám ra tay với gã, giờ y muốn cầu gã mà còn không được cơ mà.

Nghĩ xong, Lâm Hạo Nhiên mới vừa bình tĩnh lại, bình rượu trên tay Nhiếp Gia liền đập vào gáy gã. 

 Hết chương 86.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info