ZingTruyen.Com

[ĐM- Edit] Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 61: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (7)

LinhThienTieu

Chương 61: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (7)

Editor: Tiêu

Beta: Min

Nhiếp Gia ôm cổ Thời Kham, cọ cọ chóp mũi hơi lạnh của mình vào cổ hắn, nói: "Ta đưa chính bản thân mình cho ngươi được không?"

Bọn họ cách nhau rất gần, Nhiếp Gia có thể thấy rõ đồng tử đen kịt của Thời Kham co lại, tâm tình của hắn bạo phát, tất cả đều có thể nhìn thấy trong mắt hắn.

Thời Kham ôm chặt eo của tiểu quốc vương, ghì chặt y tựa như muốn khảm y vào trong tim mình, giọng khàn khàn, nói: "Mong muốn suốt đời của thần chính là bệ hạ một đời vui vẻ an khang."

Nhiếp Gia tựa đầu lên bả vai hắn, cảm thấy mũi mình có chút chua xót, y nói: "Ta chỉ cần ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta, thì bất kỳ ai cũng không thể cướp niềm vui của ta." Y quay đầu, hôn lên môi của Thời Kham, nhìn vào con ngươi đang run khẽ của hắn, nói: "Ngươi không muốn ta ư? Ta rất ngoan, rất biết nghe lời ngươi. Ngươi thật sự không muốn ư?"

Đồng tử của Thời Kham căng thẳng, dường như đang nhẫn nại đến cực điểm, hơi thở dồn dập, ôm Nhiếp Gia vào lồng ngực mình, trao cho y nụ hôn sâu. Hắn làm sao lại không muốn? Hắn vô cùng khát vọng con người trước mắt mình. Động tác của hắn như sói đói lâu ngày, thô lỗ lại bá đạo nhưng cũng mang theo vô hạn dịu dàng. Bá đạo ở chỗ hắn đặt Nhiếp Gia dưới thân, không hề kiềm chế sức lực mà mặc sức chinh phạt y, dịu dàng ở chỗ suốt cả đêm Nhiếp Gia cũng không cảm nhận được dù chỉ là một tia đau đớn. (H đó các mẹ :>>)

Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh, nhưng bởi vì có tuyết nên khí trời đặc biệt lạnh. Nhiếp Gia vùi mình trong lồng ngực của Thời Kham, ấm áp lại an toàn. Y ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh dậy, liếc mắt thấy hắn vẫn còn nằm bên cạnh mình, liền an tâm tiếp tục ngủ, một tay còn giữ chặt vạt áo của Thời Kham, dường như là sợ hắn chạy mất.

Thời Kham nhìn tiểu quốc vương đang nằm trong lồng ngực mình, ôm y thật chặt, cùng y tiếp tục nghỉ ngơi.

Trước Tết, sáu người Huyền Giáp ở tiền tuyến Tây Bắc đã được Nhiếp Gia gọi trở về, lúc này, cả đại quân Tây Bắc đều là người dưới trướng Tư Không Hàn, hơn nữa hiện tại Tĩnh Vương Quân Trường Duyệt cũng ở Tây Bắc. Gọi Huyền Giáp trở về sẽ chỉ dẫn đến việc mất khống chế Tây Bắc, cực kỳ có khả năng xuất hiện tình huống quân Tây Bắc ủng hộ Tĩnh Vương tách rời khỏi Yến quốc.

Nhưng thời điểm tiểu quốc vương dặn dò, Thời Kham cũng không ngăn cản. Hắn hy vọng quốc vương của hắn có thể tùy tâm sở dụng(1) mà sống, cái gì cũng không cần lo lắng, nếu như quân Tây Bắc thật sự có ý phản, hắn đi giết phản quân Tây Bắc là được!

Rất nhanh, hai mươi mốt Huyền Giáp rút về thành Trác Lộc. Lúc này nếu như muốn ám sát bạo quân quả thực là khó như lên trời, các triều thần trở nên biết điều hơn hẳn.

Không bao lâu sau, chân của Nhiếp Gia cũng khỏi hẳn, Huyền Giáp thán phục vô cùng, không biết thống lĩnh mang về phương thuốc gì, quả thực chính là thần dược! Quốc vương của bọn họ vì vết thương ở chân mà ngày thường chỉ cần ho khan thôi cũng có thể ho đến khi xương sườn gãy mất. Mà bây giờ còn chưa tới 2 tháng, quốc vương đã có thể cùng thống lĩnh chạy nhảy khắp nơi. Bọn họ thậm chí còn thấy quốc vương luyện tập bắn tên, chân chống còn vững vàng hơn cả bọn họ.

Cái này sao có thể nói là trị chân, cái này phải nói là thay chân!

Đương nhiên, tin tức chân của tiểu quốc vương khôi phục như cũ chỉ có Huyền Giáp cùng một ít cung nhân biết. Tiểu quốc vương không thượng triều vì thế triều thần cùng bá tánh đương nhiên không biết. Coi như một số người sai thám tử tới, có hai mươi mốt Huyền Giáp phân tán bảo vệ xung quanh thì đừng nói là nhìn thấy tiểu quốc vương mà ngay cả cửa Xích Vân cung cũng không vào được một bước.

Cùng một Huyền Giáp luyện đao xong, cả người Nhiếp Gia đều là mồ hôi, đặt đao xuống, y cũng không đi tắm và thay y phục mà vội vã tới điện Cần Chính, dựa lên người Thời Kham đang phê tấu chương sau án thư.

Mỗi ngày y đều như vậy, hơi rời khỏi Thời Kham một chút thôi là muốn quay trở về dính hắn nửa ngày mới bằng lòng tiếp tục làm chuyện của mình. Thời Kham thì vẫn luôn cùng y, gần như là ngày ngày một tấc cũng không rời, nhưng thời gian dài, tấu chương chồng chất, Nhiếp Gia lại thờ ơ, hắn cũng chỉ có thể tranh thủ nhìn.

"Trường Sinh của ta cao hơn rồi." Thời Kham đặt tấu chương trên tay xuống, kéo Nhiếp Gia đang nằm nhoài trên lưng về trước ngực mình, hôn y một cái. Hắn cực kỳ vui vẻ, quốc vương của hắn sắp đến tuổi cập quan nhưng bộ dáng vẫn chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, lại gầy yếu nhưng bây giờ chân y không chỉ khôi phục mà chỉ trong 2 tháng ngắn ngủi đã cao hơn một chút, hàng loạt dấu hiệu cho thấy y càng ngày càng khỏe mạnh.

Nhiếp Gia biết hắn đang suy nghĩ gì, quơ nắm đấm nhỏ nhắn lại tinh tế của mình trước mặt hắn, khoe khoang nói: "Vừa nãy ta suýt chút nữa chém đứt tay của Huyền Giáp, Huyền Giáp phải nhận thua với ta, bây giờ ta đã có thể cùng ngươi chinh chiến sa trường."

Nhất thời, Thời Kham căng thẳng: "Những việc này ta làm thay ngươi là được."

"Ta biết chiến trường rất nguy hiểm." Nhiếp Gia xoay người ngồi trên đùi hắn, ôm gáy của hắn, mắt đối mắt nói: "Cho nên ta muốn bảo vệ ngươi. Ngươi ở tiền tuyến vào sinh ra tử, ta làm sao an tâm ở trong hoàng cung chờ ngươi?"

Y đương nhiên không quên, đời này Thời Kham bị Tư Không Hàn xuất binh vây giết như thế nào, lột da tróc thịt. Mỗi khi nhớ tới cảnh này, mặc dù ở ngay bên người Thời Kham nhưng Nhiếp Gia cũng không che dấu nổi lệ khí của bản thân.

Thời Kham nhìn thấy sát khí trong mắt y, nhất thời tỉnh ngộ. Quốc vương của hắn đã sớm không còn là tiểu hài tử.

"Đương nhiên." Hắn thành kính hôn lên đầu ngón tay tiểu quốc vương của hắn, câu môi cười nói: "Ta cũng muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu, đem cả thiên hạ đều đặt vào trong tay của ngươi."

Nhiếp Gia cười rộ lên, hôn lên môi hắn một cái, rồi xuống khỏi người hắn, an tâm nói: "Vậy thì ta đi tắm, thay y phục."

Thời Kham kéo y lại, ôm lấy, nói: "Cùng đi."

Nhiếp Gia tựa đầu trên vai hắn cười cười, nhóm Huyền Giáp ẩn thân mỗi khi nhìn thấy hình ảnh hai người dính vào nhau chỉ hận không thể rút đao ra tự sát, âm thầm tự trách không bảo vệ quốc vương tốt, để cho thống lĩnh leo lên long sàng... Sau này bọn họ biết đối mặt với tiên vương dưới hoàng tuyền như thế nào đây?!

Sau khi dùng bữa tối, thừa dịp tiểu quốc vương nằm trên án loay hoay với đống linh kiện sắt bảo bối của y, Thời Kham gọi Huyền Giáp lúc chiều luyện đao với y tới, hỏi tình hình cụ thể.

Huyền Giáp quỳ nói: " Khởi bẩm thống lĩnh, bệ hạ tuy không có nội lực nhưng đao thuật lại tự thành một phái, xác thực là hơn thuộc hạ. Buổi chiều không địch lại, nếu không phải bệ hạ thu tay đúng lúc thì một cách tay của thuộc hạ hiện giờ đã không giữ được."

Điều này thật sự là rất quái lạ, tiểu quốc vương tập võ từ nhỏ nhưng sau khi trải qua sự kiện năm mười ba tuổi kia thì thân thể liền suy yếu, làm sao có khả năng hai chân vừa khỏi hẳn liền có thể thắng được một Huyền Giáp? Phải biết rằng tùy ý chọn ra một người trong hai mươi mốt Huyền Giáp cũng có thể lấy một địch trăm quân tinh nhuệ, thua trong tay tiểu quốc vương, thật sự mà nói là nằm mơ giữa ban ngày, nếu không phải buổi chiều tận mắt nhìn thấy thì những Huyền Giáp khác cũng không thể tin được. Dù sao đây không phải người bình thường nào đó tùy tiện chọn ra mà là tiểu quốc vương lớn lên dưới mí mắt của bọn họ.

Thân thủ ác liệt của bệ hạ thật sự khiến bọn họ khó có thể tin được.

Thời Kham nghe xong lại không có bất kỳ biến hóa nào, xác thật Huyền Giáp không hề nhường y thì chỉ âm thầm yên lòng. Nghĩ lại thì thấy bản thân mình làm điều thừa, tình ý trong mắt quốc vương của hắn sâu đậm như vậy, nếu như không có đủ năng lực thì làm sao y sẽ tùy hứng mà muốn cùng mình tới một nơi hung hiểm như chiến trường?

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng rầm, hình như có cái gì vừa rơi. Thời Kham vẫy lui Huyền Giáp, vén trướng mành lên thì phát hiện Nhiếp Gia không cẩn thận làm đổ một chồng tấu chương hắn vừa mới phê.

Hắn thấy Nhiếp Gia vẫn còn đang mân mê một chút linh kiện nhỏ, không nhịn được mà trong mắt nhiễm ý cười, ngồi xuống nhặt tấu chương lên.

Nhiếp Gia hỏi: "Cái gì vậy?"

"Tin chiến thắng của Tây Bắc." Thời Kham ngồi xuống bên cạnh y, ôm eo Nhiếp Gia, chậm rãi nói: " Mặc dù vẫn chưa đại chiến với nước Tề nhưng chiến dịch nhỏ không ngừng đều là Đại Yến ta thủ thắng, đã đưa tới trong cung bảy, tám tấu chương rồi."

Bên môi Nhiếp Gia có một tia cười lạnh xem thường, y thoát khỏi vòng tay của Thời Kham, đeo lên tay hắn một cái găng tay bằng sắt, "Có phải đề cử một người không?"

"Làm sao em biết?" Thời Kham nở nụ cười, ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc y, nói: " Tin chiến thắng từ Tây Bắc của Vân Huy tướng quân viết, trong vòng nửa tháng này, Tĩnh Vương cũng dâng lên hai tập tấu chương. Hai người đều cùng nhắc tới một người, Đỗ Vũ Hiền."

"Gã vốn là một tên vô danh tiểu tốt, lại vào khoảng thời gian người Tề đánh lén, chém được đầu tên chủ soái, lấy được sự chú ý của Vân Huy tướng quân cùng Tĩnh Vương, hai người phát hiện Đỗ Vũ Hiền dũng mạnh thiện chiến, đa mưu túc trí, dụng binh như thần, xuất lĩnh quân Tây Bắc nhiều lần đạt được thắng lợi, quả thật là đại tài, bây giờ đã được đặc cách đề bạt làm Tả tiên phong, có đúng không?"

Thời Kham câu môi gật đầu, "Nếu thật sự như bọn họ nói, người này xác thực có thể làm nên đại nghiệp."

"Gã là Tư Không Hàn, sống lại sau khi chết. Cái gì mà Đỗ Vũ Hiền, chẳng qua là ngụy trang thôi." Nhiếp Gia xem thường.

Đối với lời nói của y, Thời Kham đương nhiên là không nghi ngờ, chỉ là kinh ngạc nhướn mày. Hắn ôm chặt eo Nhiếp Gia, nhớ tới Tư Không Hàn từng bịquốcvương của hắn bắn đứt cổ. Bây giờ gã trọng sinh trở về, chắc chắn sẽ không an phận ở chiến trường, tâm nguyện lớn nhất của gã khẳngđịnhlà báo thù.

Người này phải giết sớm một chút!

"Sang năm mới không lâu, Tư Không Hàn sẽ đại thắng trở về thành Trác Lộc, lúc đó ngươi có thể nhìn thấy gã, không cần đuổi tới tận Tây Bắc." Nhiếp Gia cầm một cái kim sắt chậm rãi đẩy vào trong găng tay của Thời Kham.

Ánh mắt Thời Kham không vui, nói: "Nếu là Tư Không Hàn, chắc chắn Tĩnh Vương đã nhận ra. Vậy mà còn dám hướng ngươi đề cử cái tên 'Đỗ Vũ Hiền' đó, có thể thấy được dị tâm gây rối, phải giết!" Dứt lời hắn mới cảm thấy bản thân mình lỡ lời, từ trước tới giờ quốc vương của hắn luôn coi Tĩnh Vương là minh châu, dung túng không thôi, khi còn bé còn vì Tĩnh Vương mà suýt chút nữa bị đánh chết, y bảo vệ Tĩnh Vương vô cùng, không biết y đau lòng đến cỡ nào.

"Nếu như ngươi cảm thấy chướng mắt mấy tên lòng lang dạ sói đó thì giết cũng không sao, nhưng ta lại cảm thấy chết là chuyện thoải mái nhất trên thế gian, một đao dứt khoát không phải quá lợi cho bọn chúng sao?" Nhiếp Gia liên tục ấn năm cái kim sắt lên vị trí cổ tay trên găng tay của Thời Kham, rốt cuộc làm xong.

Thời Kham hơi run, nắm thật chặt tay y.

"Ta giết Tư Không Hàn, gã hận không thể ăn tươi nuốt sống ta, ta đương nhiên sẽ không coi gã là chuyện gì to tát." Trong lòng Nhiếp Gia sinh ra ý nghĩ, quay người, nở nụ cười với hắn, "Trên thế gian này, chỉ có ngươi là tồn tại trong lòng ta. Trừ ngươi ra, tất cả những người khác đều là vật chết."

Hết chương 61.

Editor có lời mún nói: Các nàng thấy H ngon k :>> nỗi khổ duy nhứt của tuôi khi đọc bộ này là nó đóa :">>

Mà lúc Nhiếp Gia hỏi 'ngươi không cần ta sao? Ta rất ngoan, rất nghe lời' thì tui cảm thấy được y rất bất an, một người không thèm để ý ánh mắt của người khác, mạnh mẽ đến mức có chút bạo lực như y lại trở nên nhẹ nhàng, ngoan ngoãn như thế trước mặt Thời Kham , chứng tỏ rằng Thời Kham quan trọng với y đến mức độ như thế nào.

À mà ở mấy chương cuối của thế giới này có bất ngờ đóa :>> Cùng chờ nhoa :>>

Chú thích:

1- tùy tâm sở dụng: tùy ý mà làm

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com