ZingTruyen.Asia

[ĐM- Edit] Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 55: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (1)

LinhThienTieu

Chương 55: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (1)

Edit: Thảo

Beta: Min

Nhiếp Gia cùng Sư Tư nắm tay nhau vượt qua cả đời, nhiều năm sau đómãicho đến khi sinh mệnh cạn kiệt cả hai mới rút ra khỏi thế giới này, lần này Nhiếp Gia không dừng lại ở lỗi hệ thống mà Thời Kham chuẩn bị cho y, gấp không chờ nổi điều khiển KK tiến vào thế giới mới, y không muốn trì hoãn một phút một giây nào, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Thời Kham.

KK lập tức hành động, kết nối thế giới mới cho y.

Sau một cơn choáng váng, Nhiếp Gia tỉnh dậy trong tiếng khóc tuyệt vọng và đau khổ.

Y không thể tập trung lắng nghe tiếng khóc kia, bởi vì ý thức của y ngay lập tức bị xâm chiếm bởi cơn đau từ đầu gối, Nhiếp Gia cau mày không vui. Y nhất thời không hành động gì, quan sát xung quanh, phát hiện mình đang nằm ở một đại điện cực kỳ trống trải. Đại điện có cột chạm khắc, mặt đất đầy ngọc đen quý giá, cung điện lớn như vậy ngay cả khi không có vật gì trang trí cũng ẩn ẩn lộ ra một sự uy hiếp, xem ra thân phận địa vị của nguyên chủ không phải thấp.

Nhiếp Gia xốc chăn lên, hai đầu gối truyền đến từng trận đau đớn bén nhọn khiến y bực bội không thôi, y vốn định ngồi xếp bằng liếc mắt xem xét một cái, lại phát hiện hai chân của thân thể này thế mà đã bị phế. Nhiếp Gia gõ nhẹ trên đầu gối, thở dài khi nhận ra gân và dây chằng dưới đầu gối đều đã bị đứt. Đây không phải vết thương mới, mà là vết thương cũ đã nhiều năm.

Tiếng khóc thê lương bên ngoài vẫn còn, người ngoài cửa khàn cả giọng cầu xin: "Vương huynh, cầu xin huynh thu hồi mệnh lệnh! Huynh đã chặt đứt gân tay gân chân của Không Hàn, cầu huynh vì những chiến công từng lập mà giữ lại cho Không Hàn một mạng! Vương huynh!"

Sao tiếng than có thể đau khổ đến thế, xen lẫn nỗi buồn và tuyệt vọng vô tận, khiến người ta sợ hãi không dám nghĩ đến người kia đang thống khổ thế nào.

Một giọng nói khuyên giải lúng túng của cung nhân mơ hồ truyền đến: "Điện hạ ngài trở về đi, tính cách của bệ hạ ngài cũng biết, dù ngài có quỳ đến chết ở ngoài điện này cũng không thay đổi được gì, hiện tại trở về còn có thể đưa Tư Không tướng quân đi đoạn đường cuối..."

Người nọ vẫn khóc rống cầu xin, ẩn ẩn còn có thể nghe thấy âm thanh dập đầu bịch bịch.

Nhiếp Gia lại không dao động, sau khi xác nhận mình hiện tại là một kẻ tàn phế thì tâm tình càng kém. Sắc mặt y đen sì gian nan ngồi dậy, lẳng lặng tiếp nhận dữ liệu thế giới mà KK gửi, trầm mặc suy nghĩ, mặc kệ người bên ngoài kêu khóc không ngừng.

Tẩm điện rất kỳ quái, long sàng đặt ở giữa đại điện, bên cạnh chỉ đặt một chiếc lư hương đang kêu tí tách, trên mặt đất lấy giường làm trung tâm rải đầy chuông bạc và thậm chí ở giữa không trung cũng đều treo đầy chuông bạc, toàn bộ trong điện trống trải không còn thứ gì khác.

Nhiếp Gia tiện tay rung một chiếc chuông trên đầu, nháy mắt khiến cho phản ứng dây chuyền, toàn bộ chuông bạc trong điện lập tức phát ra âm thanh chói tai.

Cửa điện kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một lão thái giám đầu đầy tóc bạc đi vào đứng ở ngoài vòng chuông bạc, kinh sợ nói: "Bệ hạ, người đã tỉnh rồi ạ?"

Nhiếp Gia vung tay áo, hờ hững nói: "Đi ra ngoài."

Lão thái giám nhanh chóng lui ra, thân ảnh quỳ ngoài điện nhân cơ hội chạy vào, khàn cả giọng mà kêu to: "Vương huynh! Vương huynh cầu huynh bỏ qua cho Không Hàn một mạng đi!"

Đó là một thiếu niên, không biết đã quỳ trong trời băng đất tuyết bên ngoài bao lâu, bị đông lạnh đến sắc mặt xanh trắng, trên trán dính đầy vết máu, bị thị vệ canh giữ ở cửa điện ngăn lại, tuyệt vọng nhìn Nhiếp Gia thần sắc lạnh lùng, khóc lóc thảm thiết vì người nào đó cầu tình.

Thiếu niên chính là vai chính thụ của thế giới này Quân Trường Duyệt, thân phận Tĩnh Vương điện hạ tôn quý, mới mười bảy tuổi đã tinh thông y thuật nổi tiếng thiên hạ, đôi tay thần thánh cứu được vô số binh sĩ trọng thương trên chiến trường, vừa thắng được một mảnh quân tâm lại vừa chiếm được lòng chủ soái, hai người bởi vậy đính ước, định chung thân với nhau.

Mà vai công chính đó là "Không Hàn" trong miệng Quân Trường Duyệt, tay cầm trọng binh của Yến quốc - chiến thần Tư Không Hàn.

Tư Không Hàn xuất thân võ tướng thế gia, dũng mãnh vô cùng, khi còn nhỏ một quyền đánh chết hổ, sau khi tòng quân giết vô số địch chưa bao giờ bại trận, thậm chí từng chỉ huy trăm người tinh nhuệ cướp lấy một thành của địch quốc, khiến cho địch nhân nghe tiếng thì sợ vỡ mật thấy bóng dáng thì vạn người tránh lui, kẻ uy dũng này được trong quân doanh cùng bá tánh tôn sùng là chiến thần, Tư Không Hàn có thể đảm đương được.

Chẳng qua vị chiến thần này sắp vì tội mưu phản mà bị chém đầu.Tình lang sắp bị Vương huynh mình giết chết, cho nên Quân Trường Duyệt mới nôn nóng thất thố như thế mà quỳ gối ngoài điện khẩn cầu Đại Vương khoan hồng.

Thế giới này toàn là khói lửa chiến tranh, các quốc gia đều chìm trong chiến loạn, Yến quốc cũng không ngoại lệ, mấy năm liên tục chinh chiến, bá tánh khổ không nói nổi, không một quốc gia nào giàu có. Nhưng bởi vì chiến thần Tư Không Hàn xuất hiện bá tánh Yến quốc mới có thể thở phào trong bình an, có thể nói trong lòngbá tánh, Tư Không Hàn còn đáng kính hơnso với Đại Vương.

Không đúng, phải nói, ai so sánh cùng nguyên chủ đều sẽ được bá tánh kính yêu hơn, bởi vì nguyên chủ hoàn toàn là một tên bạo quân.

Nguyên chủ tên là Quân Trường Sinh, mới mười tám tuổi đã thích giết chóc, động một chút liền ra lệnh tướng soái tàn sát chiếm đoạt thành trì, từ già đến trẻ không tha một ai. Tính tình y tàn bạo, cho dù là cung nhân theo bên người nhiều năm hơi làm y không vui, liền lập tức sai người kéo xuống loạn côn đánh chết, mạng người trong mắt y tựa hồ chỉ là một chuỗi con số nhàm chán. Chế độ độc tài của y làm quần thần hoảng sợ, khiến bá tánh bất an, đều ngóng trông chiến thần Tư Không Hàn có thể thủ tiêu bạo quân này.

Tư Không Hàn xuất thân danh môn, lại có tình cảm với đệ đệ Quân Trường Sinh, gã dùng bổn phận thần tử yên lặng bỏ ra rất nhiều kiên nhẫn cùng khoan dung chờ quân vương trưởng thành thay đổi, nhưng Quân Trường Sinh không những không biết thu liễm, ngược lại càng ngàycàng thêm trầm trọng, y điên cuồng giết chóc vô nhân tính, cuối cùng hoàn toàn khiến cho Tư Không Hàn thất vọng.

Vì lợi ích của bá tánh, Tư Không Hàn không thể nhịn được nữa rốt cuộc khởi binh tạo phản.

Dù Quân Trường Sinh là một kẻ nửa tàn phế, có tính tình thô bạo như vậy nhưng còn có thể ngồi vững trên vương vị thì không phải không có lý do.

Y là trưởng tử tiên vương sủng ái nhất, ngay từ cái tên Trường Sinh cũng đủ để nhìn ra được lão yêu thích trưởng tử của mình bao nhiêu.Trước khi tiên vương băng hà không chỉ đem vương vị truyền cho y, còn trao lại cho y quyền chỉ huy một tổ chức bí mật. Tổ chức này tên là "Huyền Giáp", chỉ có 21 người, đời đời kiếp kiếp ở trong bóng tối bảo vệ ngôi vương, giống như một cái bóng trung thành, ngoại trừ quân vương thì rất ít người biết được sự tồn tại của bọn họ, càng đừng nói đến việc gặp qua.

Huyền Giáp thần bí và mạnh đến mức nào? Nói đến cuộc tạo phản của Tư Không Hàn, chỉ một vị thống lĩnh của Huyền Giáp đã đánh tan âm mưu tạo phản hơn một năm của gã! Quân Trường Sinh chân trước mới vừa biết Tư Không Hàn muốn tạo phản, sau lưng thống lĩnh Huyền Giáp liền giết sạch phụ tá đắc lực của Tư Không Hàn, thuận tiện đưa Tư Không Hàn đã bị bẻ gãy tứ chi ném tới trước mặt Quân Trường Sinh.

Quân Trường Sinh thô bạo không chấp nhận được, lập tức hạ lệnh trảm toàn tộc Tư Không Hàn, Quân Trường Sinh không vì đệ đệ Quân Trường Duyệt mấy ngày liên tiếp tê tâm liệt phế cầu tình mà tha cho Tư Không Hàn, chỉ sai người chém đầu.

Chiến thần bị giết, người nhà Tư Không không một ai may mắn thoát khỏi, oán hận của thần tử triều đình cùng bá tánh đối với quốc vương càng thêm nồng đậm, đối với y sợ hãi cũng tự nhiên càng nghiêm trọng, bạo quân tựa như một thanh đao nhọn treo trên đầu mọi người, đó là chưa tính đến việc phải lên triều bá tánh cũng cảm thấy mỗi ngày giống như mang theo đầu mình kéo dài hơi tàn.

Có ngườicủa Huyền Giáp bảo hộ xung quanh, Quân Trường Sinh dù có là tên bạo quân nửa tàn phế cũng có thể cả đời vô ưu. Nhưng y lại là vai phản diện, nhất định phải chết dưới hào quang nhân vật chính.

Tư Không Hàn sau khi bị chém đầu, ngoài ý muốn trọng sinh thành một tên vô danh tiểu tốt trong quân doanh, gã một thân mang mối thù sâu đậm trở về, thề nhất định hạ gục bạo quân cùng 21 người Huyền Giáp! Gã ở trong quân nhẫn nhục khôi phục thực lực, bởi vì thân thủ lấy một địch trăm nên rất nhanh đã được tướng soái coi trọng, một lần nữa gặp lại Quân Trường Duyệt trong lúc tuần tra quân doanh, vốn tưởng rằng đã là âm dương cách biệt, không nghĩ tới ái nhân sẽ trọng sinh trở về, Quân Trường Duyệt lập tức đem thể xác và tinh thần đều tặng cho gã, giúp gã trù tính từng bước lên kế hoạch.

Huyền Giáp tồn tại khiến người ngoài không có cách nào lại gần Quân Trường Sinh, nhưng Tĩnh Vương Quân Trường Duyệt thì có thể.

Vương huynh giết ái nhân của chính mình, Quân Trường Duyệt sớm đã chết tâm với vị huynh trưởng không có thuốc chữa này, hồi cung sau khi gặp lại Tư Không Hàn liền quan tâm đến hai chân tàn tật của Quân Trường Sinh, kỳ thật là âm thầm hạ độc từng chút từng chút một phá hoại thân thể Quân Trường Sinh.

Mà Tư Không Hàn cũng dựa vào sự dũng mãnh của chiến thần một lần nữa tay cầm trọng binh, gã trọng sinh trở về mọi thứ đều được chuẩn bị toàn vẹn, trải qua nhiều năm trù tính rốt cuộc giết chết 21 người Huyền Giáp, ba vạn đại quân bao vây một thống lĩnh Huyền Giáp, cuối cùng kiệt sức bị Tư Không Hàn chém đầu ngoài cửa điện, nghiền xương thành tro!

Cuối cùng Tư Không Hàn thừa thắng xông vào vương điện, một mũi tên đóng đinh Quân Trường Sinh trên vương toạ, sau đó vứt cho dã thú gặm nhấm.

Vào ngày bạo quân chết, Tư Không Hàn đưa Quân Trường Duyệt đăng cơ, tự phong Nhiếp Chính Vương hai người ân ái cả đời, hưởng thụ sự kính yêu của bá tánh, cử quốc hoan hô.

Xem xong tư liệu thế giới, Nhiếp Gia nhịn không được phát ra một tiếng thở dài.

KK cũng thổn thức không thôi, nói: "Tư Không Hàn sắp bị hành hình, toàn tộc huỷ diệt, tứ chi của gã cũng đã bị thống lĩnh Huyền Giáp vặn gãy, ngài mặc dù nói là buông tha gã nhưng vẫn gây thù hận với gã, tình cảnh của ngài hiện tại thật sự không lạc quan."

Nhiếp Gia nằm lại, mặt vô biểu tình mà nhìn chuông bạc treo trên xà nhà nhàn nhạt nói: "Chân ta đau."

KK nhất thời nghẹn lại.

Quân Trường Sinh hai chân là bị đánh cho tàn phế, xương cốt đều bị gãy, miệng vết thương máu thịt lẫn lộn tuy sớm đã khép lại nhưng trời mưa hoặc thời tiết lạnh lẽo liền đau nhức vô cùng. Lúc này bên ngoài tuyết lông ngỗng rơi dày, đầu gối Nhiếp Gia tuy tàn phế nhưng vẫn có tri giác, đau đớn khiến y phiền lòng không thôi.

Quân Trường Duyệt ở bên ngoài khóc đến giọng nói đều khan, Nhiếp Gia nghe thấy cũng thật sự phiền lòng.

KK nói: "Cấp bậc thế giới hiện tại cao hơn một chút, dị năng của ngài chỉ đủ dùng một lần để chữa khỏi hai chân."

Nhiếp Gia nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh của mình, nhẹ nhàng nói: "Thế giới này quá rối loạn, hiện tại không chắc chắn Thời Kham có bị thương hay không, một lần tiêu hao quá nhiều lại phải tốn thời gian tu luyện, sẽ làm chậm trễ mọi việc. Đúng rồi, ngươi có biết Thời Kham hiện tại ở đâu không?"

KK lắc lắc đầu, bất lực nói: "Tôi chỉ có thể kết nối với ý thức của ngài, lại không có cách nào tiếp cận với dữ liệu thế giới, nếu không sẽ dễ dàng bị tổ công tố phát hiện, cho nên tôi cũng không thể xác định vị trí và thân phận của trưởng phòng thông qua số liệu thế giới."

Nhiếp Gia thở dài, trong lòng lại lo sợ. Y dùng cánh tay che lại đôi mắt trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói đến chủ để chính: "Tâm nguyện của nguyên chủ là gì?"

"Nghịch ta thì chết."

Nhiếp Gia nhếch môi cười, bạo quân Yến quốc Quân Trường Sinh có tiếng thô bạo hung tàn, không hề nhân tính, đừng nói vai chính công thụ mà ngay cả bá tánh Yến quốc đều hận y không thể chết bất đắc kỳ tử, nếu là muốn thực hiện tâm nguyện nguyên chủ【nghịch ta thì chết】, chỉ sợ sẽ phải giết toàn bộ người trong thiên hạ.

Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng cầu xin của Quân Trường Duyệt, "Vương huynh... Vương huynh! Cầu huynh thu hồi mệnh lệnh, nếu hắn chết đệ cũng không thể sống, cầu Vương huynh khoan hồng, niệm tình hắn chiến công vô số chỉ vì nhất thời hồ đồ mà tha cho hắn đi!"

Nhiếp Gia nghe thấy phiền, quát lớn một tiếng: "Người đâu! Hầu hạ bổn vương thay y phục, đến pháp trường!"

Hết chương 55.

Editor có lời muốn nói: Vì tránh tình trạng ăn cắp đang diễn ra( bộ này bị đăng lên 2 trang reup rồi) nên là mình sẽ bắt đầu đặt pass, pass sẽ được đặt ở các chương cuối của mỗi thế giới . Và các chương được đặt pass sẽ chỉ được đăng trên worpress của Vườn Trái Cây(link Vườn mình có để ở phần giới thiệu truyện) , gợi ý của chương thì các bạn có thể xem ở mục gợi ý trên trang chủ Vườn hoặc trên chương cần xem ở wattpad Linh Thiên Tiêu. (Mình sẽ đăng số chương trên wattpad nhưng sẽ chỉ để gợi ý pass ở đó chứ không đăng chương lên)

Xin cảm ơn các bạn đã hợp tác cũng xin lỗi các bạn vì sự bất tiện này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia