ZingTruyen.Com

[ĐM- Edit] Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 47: Thế giới -2: Solo mới biết ai là cha (21)

LinhThienTieu

Chương 47: Thế giới -2: Solo mới biết ai là cha (21)

Editor: Tiêu

Beta: Min

Không khí ở hiện trường đã hoàn toàn không thể khống chế, tiếng reo hò của 10.000 người thật lâu vẫn không dừng lại, lại không hề ảnh hưởng đến người biểu diễn trên sân khấu. Thanh âm của y khiến toàn bộ nhà hát nổ tung, hệ thống trang bị giá trị trên chục triệu hoàn mỹ phô bày giọng hát của y, gần như muốn đánh khán giả ở mấy hàng ghế đầu ngất xỉu.

Lâm Hạo Thanh ngồi ở vị trí ban giám khảo ôm đầu trong toàn bộ quá trình biểu diễn của y, vui sướng lại không thể tin được mà nhìn lên sân khấu, trong mắt đều là ánh sao lấp lánh.

Nhiếp Gia đang thét gào, đang gầm thét, thanh âm của y đã phá hủy lý trí của khán giả từ sớm, tất cả mọi người không thể khống chế được mà hò hét theo nhịp điệu, kích động nhìn lên sân khấu, thanh niên tuấn mỹ lại lộng lẫy, hận không thể dâng hiến toàn bộ linh hồn của mình cho y.

Thần Thiên dùng một đoạn ghita điện đầy kịch liệt để hỗ trợ cho Nhiếp Gia khi y nhảy từ trên loa xuống, có thể là do động tác quá mạnh mà rơi mất tai nghe, tổ đạo diễn cùng Sư Tư ở hậu trường không khỏi sững sờ.

Bởi vì máy quay vẫn luôn đi theo Nhiếp Gia, cho dù là khán giả ở hiện trường hay khán giả xem trực tiếp đều nhìn rõ một màn này, rất nhiều người bối rối, trong đầu trống rỗng.

Ở nơi rộng rãi như này, ca sĩ không có ear-back* quả thực chẳng khác nào điếc!

(*)Ear-back là một thuật ngữ trong ngành, đại khái là tai nghe mà người dẫn chương trình,... đeo lên sân khấu, đạo diễn có thể hướng dẫn, chỉ đạo, sắp xếp sân khấu qua tai nghe này. Ca sĩ thì dùng tai nghe này để có thể nghe rõ nhạc đệm hơn và giọng hát của mình, giảm bớt các tạp âm.

Nếu như hát nhạc trữ tình chậm rãi thì thôi nhưng đây chính là rock & roll đó, không có ear-back thì ca sĩ căn bản không thể nghe thấy giọng hát của mình, cũng không thể nghe thấy tiếng nhạc đệm thật sự, như vậy thì hát kiểu gì?!

Đạn mạc một loạt xong rồi, xong rồi, hỏng rồi, hỏng rồi...

Chính vào lúc cả một đám mất hết niềm tin, Nhiếp Gia đúng lúc tìm thấy ear-back bị rơi vào cổ áo khi Thần Thiên kết thúc part của mình, cũng không cho mọi người cơ hội thở dốc, dưới con mắt của mọi người mà kéo tai nghe lại, dáng vẻ quyết liệt không khác gì rút ra một lưỡi gươm sắc bén, quăng về phía ghế của khán giả.

Sau đó coi như chẳng có gì xảy ra.

Thanh âm tràn ngập tức giận của y bao trùm nhà hát, dùng sức xuyên thấu mà phá vỡ nhà hát, không có ear-back cũng phối hợp hoàn mỹ với nhạc đệm.

"Người đầu tiên ngã xuống chính là mục sư

Người cuối cùng là quý tộc nước Anh

Ta đeo chiếc nơ nhuốm máu chìm vào giấc ngủ

Mặc trang phục lên sân khấu, giết xong liền rời đi

Cật lực đuổi theo cho đến đỉnh núi

Ta đột phá vòng vây gia nhập trận quyết chiến này

Muốn các ngươi phải tự hào cùng đắc ý mà gọi lên tên của ta

Say name!

Say name!"

Vậy mà là song điệp khúc!

Khán giả bên ngoài không biết như thế nào nhưng khán giả tại hiện trường lúc này gần như vì cảm xúc quá mãnh liệt mà muốn ngất luôn rồi. Bên trong nhà hát ngoại trừ âm nhạc đầy bùng nổ ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào, vô số người cắn răng đầy kích động mà nắm chặt hai tay, hoặc là nước mắt rơi đầy mặt, hoặc là cả người run rẩy, hoặc là hô hấp dồn dập, trong lồng ngực như được đốt cháy lên một ngọn lửa mãnh liệt không tên, đã không còn là sự hò hét có thể diễn tả được.

Thanh niên trên sân khấu chẳng khác nào sát thủ trong âm nhạc, tiếng hát của y chính là viên đạn trí mạng, xuyên thấu linh hồn mỗi người!

Y đứng trên sân khấu biểu diễn hết mình, thành thạo mà điêu luyện lên âm cao, trong thời gian ngắn ngủi của một ca khúc liền đập tan tất cả, đánh nát ấn tượng cứng ngắc của ngoại giới với Nghê Phi, tạo lại một nhậm thức mới của mọi người về y.

Y không hề tự phụ hay vô lễ, y ngạo mạn, y ngông cuồng, y hung hăng, vào lúc này, ai dám nói y không có tư cách ngông cuồng?!

"Say name!" Y thoải mái mà rít gào.

Vạn người kịch liệt đáp lại: "Nghê Phi!!"

"Nghê Phi!" "Nghê Phi! !" "Nghê Phi! ! !"

Nhiếp Khải Nghi ở dưới ghế khán giả như muốn phát cuồng, trên khóe mắt là nước mắt của sự kích động, dùng hết sức lực của mình mà hét lên tên của thần tượng. Vào lúc này không có bất kỳ ai cười nhạo ảnh hậu mất hình tượng, bởi vì chỉ cần là khán giả nhìn thấy cảnh này đều giống Nhiếp Khải Nghi.

Vô số khán giả trước màn hình đều đang hâm mộ hơn 10.000 người có mặt tại hiện trường, cách một màn hình lạnh băng, trải qua các chỉnh lý của thiết bị, Nghê Phi cũng có thể chuẩn xác mà oanh tạc đầu óc của họ, hoàn toàn không thể tưởng tượng được hiện trường đã bùng nổ như thế nào!

Fandom nhà G vừa rồi còn chế giễu Nghê Phi không đủ bùng nổ, bây giờ người ta khiến mấy người phải khóc, bùng nổ đến mức mấy người phải quỳ!

Tiếng reo hò của fan vẫn luôn kéo dài cho đến khi ca khúc kết thúc, hiện trường này có chút hơi quá khích, dường như là quên mất đang thi đấu, vậy mà bắt đầu kêu lớn "Encore*", hoàn toàn xem nơi đây thành buổi biểu diễn solo của Nghê Phi.

(*)Encore: hát lại, nữa đi

Các fan hâm mộ vẫn đang hò hét, hiện trường này phải nói là nổ tung luôn rồi, Sư Tư ở hậu trường lại trầm mặc mà nhíu mày, lúc nghe thấy tiếng thở dốc của người yêu thông qua mic, lòng hắn như bị từng cây dao đâm vào, trái tim đẫm máu đầy đau đớn.

Từ khi Nhiếp Gia cầm lại tai nghe bị rơi, Sư Tư liền nhận ra, sự cố nho nhỏ này khiến tâm trạng của y có thay đổi cực đại, từ đơn thuần khoe kỹ xảo biến thành phẫn nộ, không cam lòng, thậm chí là tràn ngập dục vọng giết chóc, trong tiếng hát của y có một loại cảm giác u ám khó mà miêu tả thành lời.

Sư Tư nhạy cảm phát hiện điều này, hiện tại trong lòng hắn trà ngập sự lo lắng cho trạng thái tinh thần của y.

Tiết Đình từng cố ý dặn hắn rằng người mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực có ý muốn khống chế cực mạnh, bất luận là chi tiết nhỏ nhất, cho nên hắn phải chăm sóc cẩn thận. Sư Tư vẫn luôn cảm thấy người yêu trước mặt mình chẳng khác nào một mặt trời nhỏ, hoàn toàn chẳng dính tý gì với bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực, giờ lại có thể hiểu sâu sắc, không biết sự đau khổ như thế nào đã khiến thế giới tinh thần của y trở thành một mảnh hoang tàn.

Sư Tư nghĩ cũng không dám nghĩ tới điều mà y đã từng phải chịu, lòng đau như cắt, chỉ cảm thấy như có một ngụm máu đang nghẹn trong cổ họng mình.

Bốn thành viên nhóm D đã xuống sân khấu, bầu không khí trên khán đài vẫn cuồng nhiệt như cũ, sau khi ý thức được bài hát đã thực sự kết thúc, khán giả không ngừng hô "encore", căn bản không chịu nghe MC nói.

Hiện trường hoàn toàn mất khống chế.

Nhiếp Gia vừa mới xuống không bao lâu liền bị gọi lên lại, y mặc áo sơ mi loang lổ vết máu trở lại sân khấu, khán giả nhất thời điên cuồng rít gào, nhưng Nhiếp Gia cũng không khiến khán giả được toại nguyện, y lạnh lùng đặt ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng thở dài, tiếng nói thanh thoát: "Ngoan một chút."

Bầu không khí cuồng nhiệt lập tức được trấn an, các fan hâm mộ than nhẹ một tiếng, không tiếp tục hò hét nữa chỉ kích động vẫy bảng đèn cùng lightstick trên tay.

Lúc này MC mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhiếp Gia xuống sân khấu cũng không trở về phòng nghỉ, cũng không nhìn yêu cầu của tổ đạo diễn mà đưa mic cho trợ lý, đi ra ngoài nhà hát. Nhóm trợ lý cùng đạo diễn đều choáng váng, chương trình còn chưa quay xong mà, anh muốn đi đâu vậy! Đợi lát nữa anh còn phải biểu diễn tiếp nữa đó!

Nhưng mà lúc này đừng nói là nhóm trợ lý, ngay cả tổ đạo diễn cũng không dám cản y, vừa tiếp xúc với ánh mắt như nhìn người chết kia của y, đều nhanh chóng ngậm miệng.

Cũng may trong đầu Nhiếp Gia còn có KK nhắc nhở y phải biết nặng nhẹ, vẫn luôn lải nhải khuyên y khống chế tâm trạng.

Nhiếp Gia đi ra khỏi nhà hát hít thở không khí, hít sâu vài lần mới miễn cưỡng khống chế được tâm trạng tức giận cùng mất bình tĩnh. Y trầm mặc đứng trong gió đêm ép buộc bản thân bình tĩnh, ép buộc bản thân bình tĩnh trong sự căm hận đang cuồn cuộn không ngừng dâng lên với tổ công tố, y đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể khống chế chính mình, 10 ngón tay nắm chặt, cả người run rẩy không thôi.

"Phi Phi." Sư Tư đuổi theo tới, lập tức liền thấy thân ảnh đơn độc của người yêu giữa trời gió đêm giá lạnh.

Nhiếp Gia còn chưa kịp tỉnh lại từ thế giới nội tâm cuồng loạn, cảm giác được mình bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

Nhưng y không cần ấm áp! Trong lòng Nhiếp Gia tràn đầy lệ khí, phản ứng đầu tiên chính là đẩy Sư Tư ra.

Điều y muốn hiện tại chính là lưỡi dao có thể giết người, là súng có thể bắn nát kẻ thù! Không phải là ấm áp mà y không chiếm được!

"Đừng tới đây." Nhiếp Gia lui về sau một bước, lạnh lùng nhìn Sư Tư, "Anh cũng sẽ đi."

Sắc mặt Sư Tư trầm lại, hắn đi tới, đột nhiên nắm lấy cổ tay Nhiếp Gia đang muốn chạy trốn, kéo người ôm vào trong ngực. Nhiếp Gia không giãy dụa nhưng Sư Tư có thể cảm nhận được cơ thể trong ngực hắn đang run rẩy không ngừng.

Hắn đau lòng mà cau mày, nhẹ nhàng xoa gáy Nhiếp Gia, giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng nói: "Anh sẽ không đi. Em quên mất chúng ta đã kết hôn rồi sao, anh yêu em, anh căn bản không thể rời khỏi em, nơi anh đi chỉ có thể là bên cạnh em."

Hắn kiên nhẫn nhẹ nhàng động viên cảm xúc của Nhiếp Gia, ôm y, một lần rồi lại một lần nói ra tình cảm của mình với y, khát cầu của mình với y, người thực sự không thể rời bỏ chính là Sư Tư chứ không phải Nhiếp Gia.

Một lúc lâu sau thân thể cùng tâm trạng của Nhiếp Gia mới bình phục lại, ý lạnh trong mắt y rút đi, dần dần biến thành bất an, y ôm lấy eo Sư Tư, dùng sức vùi đầu vào cổ hắn, trong họng phát ra tiếng nức nở vì đau lòng cùng tự trách.

"Không có chuyện gì, không sao cả." Sư Tư hôn nhẹ lên đỉnh đầu y, nhẹ nhàng dỗ dành.

Tổ đạo diễn ở bên ngoài tìm người, thư ký ngăn bọn họ ở bên trong, tổ đạo diễn chỉ có thể đứng đó mà vội, hi vọng MC có thể kéo thêm một lát.

"Vừa rồi em không cố ý đẩy anh ra..." Nhiếp Gia kinh hoảng giải thích.

Sư Tư nhìn y vội tới mức đuôi mắt cùng con ngươi toàn là sự hoảng loạn, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi y một cái, "Em đẩy anh ra cũng vô dụng, anh sẽ không buông em ra, đời đời kiếp kiếp em cũng đừng mơ mà vứt được anh."

Nhiếp Gia dưng dưng, nước mắt sắp chảy ra khỏi khóe mắt, y cúi đầu, lại bị Sư Tư cương quyết nâng cằm y lên hôn.

Sư Tư ôm thật chặt người trong ngực, y mặc ít áo, không nên ra gió.

Hắn không cần Nhiếp Gia phải giải thích bất cứ điều gì cả, Nhiếp Gia tận lực đáp lại nụ hôn của hắn, y có thể cảm nhận được tình yêu của Sư Tư, thẳng thắn lại chân thành, y cũng không nghi ngờ Sư Tư, chỉ là y không tin bản thân mình.

Một lát sau, Nhiếp Gia cũng đã ổn định lại tâm trạng, cúi đầu thở dốc, một lần nữa mím môi nở nụ cười, trong mắt không còn một chút mịt mờ nào.

Lúc này Sư Tư mới thoáng yên lòng.

"Lát nữa để chuyên viên trang điểm trang điểm lại cho em." Sư Tư có ý riêng mà hôn nhẹ lên môi Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia gật gật đầu, ở bên ngoài nói chuyện với hắn một lát mới lưu luyến không rời mà trở lại hậu trường, để chuyên viên trang điểm tô lại chút son rồi mới lên sân khấu một lần nữa.

Cũng may Nhiếp Gia đi lâu như thế cũng không lỡ mất chuyện gì, bởi vì hiện trường xảy ra chút sự cố.

Vốn dĩ, sau khi hai bên pk thì bên yếu thế sẽ có một cơ hội biểu diễn thêm một tiết mục để cứu phiếu của ban giám khảo cũng như khán giả, Nhiếp Gia khiến toàn trường bùng nổ như thế đã thắng chắc, như vậy Galaxy liền nhận được cơ hội tiếp tục biểu diễn.

Kết quả đội trưởng Vu Tĩnh Vi của Galaxy từ chối, tất cả khán giả ở hiện trường đều cảm thấy hoang mang.

Đây là phát sóng trực tiếp, không cho phép có sự cố, tổ đạo diễn không thể làm gì khác hơn là kiên trì để hai nhóm đứng trên sân khấu.

Nhiếp Gia mặt không thay đổi đứng bên cạnh MC, Vu Tĩnh Vi nhận mic, nói với khán giả: "Tại sao tôi từ chối tiếp tục biểu diễn thì có lẽ mọi người cũng biết nguyên nhân, màn biểu diễn vừa nãy bọn tôi đã tận lực, không có gì cần phải tiếp tục biểu diễn."

Fandom nhà G ở hiện trường cũng không phát ra bất kỳ lời nói tiếc hận hay thanh âm khó chịu nào, chỉ vỗ tay cho các anh.

Vu Tĩnh Vi dừng một chút, xoay qua nhìn Nhiếp Gia, hung ác nói: "Nghê Phi, tôi thật sự rất chán ghét anh!"

MC hơi kinh hãi, khán giả ở dưới lập tức bùng nổ, tiếng kêu cùng tiếng mắng nối tiếp nhau.

Nhiếp Gia giơ tay trấn an khán giả, lạnh nhạt đáp lại: "Tôi cũng không thích cậu."

Vu Tĩnh Vi nở nụ cười, nói: "Cho tới nay tôi vẫn luôn đuổi theo anh, mỗi lần tôi đều chỉ kém anh có một chút, Galaxy chỉ kém nhóm D có một chút, cứ như vậy từng chút từng chút một. Anh chẳng có gì ghê gớm cả, anh có thể viết nhạc thì tôi cũng có thể, anh có thể đứng đầu bảng xếp hạng thì tôi cũng có thể, trước tối hôm nay, tôi đã từng nghĩ rằng bản thân có thể vượt qua anh! Quả nhiên, lần này anh không còn cách tôi một chút, anh trực tiếp vứt tôi nguyên cả Thái Bình Dương."

Sau khi khán giả phản ứng lại, vì sự thẳng thắn của Vu Tĩnh Vi mà giành tặng anh một tràng vỗ tay đầy thiện ý.

Lúc này sắc mặt Vu Tĩnh Vi cực kỳ thoải mái, hào phóng cười nói: "Thua, thua thật rồi, lần này tâm phục khẩu phục."

Tối hôm nay, anh thực sự xác định được chênh lệch giữa hai bên, trong lòng anh hiểu rõ mình không thể đuổi kịp người này, trong lòng không còn sự cay cú khi chỉ thiếu chút nữa là có thể thắng được y như trong quá khứ.

Hết chương 47.

Editor có lời muốn nói: Bữa trước bắt cóc được 2 bạn editor nên là có khi tốc độ làm sẽ nhanh hơn chút á :>> mọi người cứ lót dép hóng nha :">> Chương 54 là hết thế giới này rồi á :>>

Beta có lời muốn nói: vốn cứ tưởng căn bệnh này là của nguyên chủ, hóa ra là của Nhiếp Gia...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com