ZingTruyen.Com

[ĐM- Edit] Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 37: Thế giới 2- Solo mới biết ai là cha (11)

LinhThienTieu


Chương 37: Thế giới 2- Solo mới biết ai là cha (11)

Editor: Tiêu
Beta: Min


"Có một số việc không phải cứ dành thời gian cho nó là có thể làm được." Tạ Nhất Hàng oan ức mà nức nở vài tiếng, quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn thẳng Nhiếp Gia, nhìn bản thân trong gương, mắt bất đắc dĩ lại đỏ lên.

"Lại giống như gương mặt trời sinh vậy, đều không thể thay đổi, anh căn bản cũng không thể hiểu được việc phải bỏ mọi giá để cố gắng nhưng cuối cùng cũng không làm được bất cứ chuyện gì là cảm giác như thế nào! Bởi vì từ khi sinh ra anh đã có hết thảy. Anh biết phải luyện tập nhiều đến mức kiệt sức là cảm giác như thế nào không? Mỗi ngày đều phải dành thời gian ra để luyện âm, luyện nhảy, ngay cả thời gian ngủ cũng chỉ hận không thể ở phòng tập để luyện tập 24/24. Tôi phải cố hết sức mới được debut, còn anh thì thậm chí còn chưa từng làm thực tập sinh của công ty. Bởi vì anh trực tiếp ký hợp đồng với công ty, gương mặt của anh cũng là bảo vật trời sinh. Tôi phải liều mạng để leo từng bước lên núi còn anh thì sinh ra đã đứng trên đỉnh, anh không có tư cách coi thường tôi!!!! Nếu như anh không có thiên phú mà cùng đứng dưới vạch xuất phát với tôi thì anh căn bản không sánh đươc với tôi!!!!!" Tạ Nhất Hàng quật cường cắn răng, dùng tay áo lau nước mắt, cười trào phúng: "Anh còn có một 'đôi mắt của thiên sứ' có một không hai, màu mắt nâu nhạt một phần một triệu, ông trời thật sự là quá thiên vị!"

Nhiếp Gia cụp mắt, tùy tiện dùng khăn giấy lau nước trên tay, nhàn nhạt nói: "Người thật sự coi thường cậu là bản thân cậu. Cậu coi thường tôi, coi thường thiên phú âm nhạc của tôi, coi thường khuôn mặt lóa mắt hơn cậu của tôi, càng coi thường tôi không cần phải dậy sớm mỗi ngày để luyện âm, bởi vì những thứ này dù cậu có cố gắng thì cũng không chiếm được."

Tạ Nhất Hàng tránh tầm mắt của y, hơi cúi đầu, bởi vì cảm xúc bộc phát mà thở gấp.

Nhiếp Gia ném khăn giấy vào thùng rác, đi về phía trước hai bước, trong mắt y không có một chút cảm tình, lại dùng lực, đột nhiên nắm cổ áo Tạ Nhất Hàng nâng lên. Tạ Nhất Hàng sợ hãi mà mở to mắt, bị ép kiễng chân lên, cậu ta không nghĩ y sẽ ra tay, dù sao từ trước đến giờ, dù Nghê Phi có chán ghét cậu ta như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không có ý muốn ra tay đánh người.

Nhiếp Gia căn bản không muốn cúi đầu nhìn cậu ta, trực tiếp nâng người lên cùng tầm mắt, giọng nói lạnh lẽo: "Cậu hình như quên mất, trước khi tôi gia nhập nhóm D, nhóm D chẳng qua là một cái nhóm nhạc tuyến 18. Sư Diên cùng Thần Thiên đều có gia cảnh không tệ, không thể tiếp tục chơi trong giới giải trí thì còn có thể về nhà làm cậu chủ, còn cậu, không có học lực, không có bối cảnh, cái gì cũng không có, không thể sống trong cái vòng này nữa thì chỉ có thể làm phục vụ trong quán cơm. Là thiên phú cùng tài hoa của tôi, của Nghê Phi này đưa nhóm D lên thần đàn, cậu mới có thể tùy tiện đóng một bộ phim rác rưởi cũng có được trăm vạn. Cậu cho rằng cậu có được ngày hôm nay là nhờ cố gắng của cậu? Đcm, thứ cậu dựa vào chính là thiên phú của tôi! Ai cũng có thể nói tôi ngoài thiên phú ra chẳng có cái thá gì nhưng chỉ mình cậu là không có tư cách đó! Công ty tạo cho cậu một vỏ bọc dốc lòng cố gắng cùng nỗ lực, cậu còn thật sự thấy bản thân mình đủ cố gắng cùng nỗ lực? Loại bỏ cái vỏ bọc ấy thì cậu chẳng có cái thá gì cả, chỉ là một thằng vô dụng."

Nhiếp Gia đẩy Tạ Nhất Hàng ra, cũng lười nhìn cậu ta thêm một cái, đi ra ngoài.

Tạ Nhất Hàng hoảng sợ cực điểm, lảo đảo lui về sau thiếu chút nữa thì ngã sấp mặt, phòng vệ sinh tĩnh lặng như tờ, thật lâu sau cậu ta mới phản ứng lại, mặt lặng lẽ đỏ lên, cả người chìm vào cảm giác khuất nhục.

Nhiếp Gia trở lại phòng nghỉ lúc Box đã biểu diễn xong, vừa lúc đến Galaxy, tám người phối hợp ăn ý, làm chủ sân khấu một cách hoàn mỹ. Nhiếp Gia nhìn Vu Tĩnh Vi đang lên nốt cao trên màn hình, coi thường trong lòng đối với Tạ Nhất Hàng càng nặng.

Nhóm D cùng Galaxy cạnh tranh bốn năm, Vu Tĩnh Vi giống Tạ Nhất Hàng, coi Nghê Phi là kẻ địch, ác ý của Vu Tĩnh Vi đối với Nghê Phi so với Tạ Nhất Hàng thậm chí là chỉ có hơn chứ không kém, anh ta hận Nghê Phi đến nghiến răng. Nhưng Vu Tĩnh Vi biết dốc hết sức mình, bỏ công bỏ sức để tiến lên, anh ta biết Nghê Phi có thiên phú cực cao cùng tài hoa cho nên trong nhiều năm qua dốc hết sức để nâng cao bản thân, hi vọng sẽ có một ngày dùng thực lực của bản thân nghiền ép Nghê Phi. Mặc dù bây giờ còn chưa làm được nhưng nỗ lực mà anh ta bỏ ra giúp Galaxy đứng vững trên ngai vàng của dòng nhạc rock & roll, danh vọng của Galaxy chỉ kém nhóm D một chút mà thôi.

Còn Tạ Nhất Hàng thì sao? Một lòng một dạ mà đi ghen ghét cùng đố kỵ, cảm thấy bản thân chỉ kém Nghê Phi hai chữ 'thiên phú' mà thôi, chỉ nhìn thấy mồ hôi của bản thân mà không nhìn thấy một thân vết thương của Nghê Phi vì tập nhảy mà có, không ngừng tự cảm động bản thân. Đừng nói là so sánh với Nghê Phi, Tạ Nhất Hàng còn chẳng bằng một nửa của Vu Tĩnh Vi.

"Tình thế hiện tại của Galaxy rất thuận lợi, Nghê Phi, cậu có ý gì về trận chung kết không?" Lần đầu tiên Thần Thiên tìm y nói chuyện, thậm chí còn ngồi xuống cái ghế sofa bên cạnh Nhiếp Gia, tỏ vẻ muốn cùng y bàn luận nghiêm túc.

"Không có ý gì, tôi chỉ muốn quay xong sớm chút để về nhà ăn tối." Nhiếp Gia buồn bực lại ngán ngẩm mà mở chai nước khoáng uống một ngụm.

Vốn là Sư Diên cùng Thần Thiên đã dự định dùng ‹‹Hành khúc›› trong đêm chung kết, giờ đã dùng, Galaxy cũng không phải dạng vừa, từ giờ đến đêm chung kết cũng không còn bao nhiêu ngày, bọn họ phải chuẩn bị thật hoàn hảo. Cuộc chiến vì danh dự hiện tại mới chính thức bắt đầu.

Thần Thiên gật đầu không nói thêm nữa, dù sao hiện tại chương trình vẫn còn đang ghi hình, thực sự không phải thời gian tốt để bàn bạc.

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Tạ Nhất Hàng trở lại, cậu ta không nói một lời, trở lại vị trí vừa nãy của mình ngồi xuống.

Sư Diên liếc mắt nhìn cậu ta, đột nhiên ngẩn người. Tạ Nhất Hàng rửa mặt, toàn bộ trang điểm trên mặt đều không còn, lộ ra gương mặt nguyên bản, viền mắt đỏ chót, bộ dáng cực kỳ đáng thương, cặp mắt kia giống như vừa mới khóc xong...

Từ lúc xuống sân khấu, cảm xúc của Tạ Nhất Hàng đã ổn định hơn, nghĩ đến cậu ta cùng Nghê Phi một trước một sau quay lại từ phòng vệ sinh, Sư Diên lại bị kích phát tật bao che khuyết điểm, chẳng dùng một chút đầu óc để nghĩ liền nhìn Nhiếp Gia mà chất vấn: "Nghê Phi, có phải vừa nãy cậu bắt nạt Tiểu Hàng không?"

Lời này vừa nói xong, Sư Diên liền lúng túng, nhiệt độ trong phòng dường như cũng bị hạ thấp.

Nhiếp Gia vùi mình ở ghế sofa, nhắn tin tán tỉnh với Sư Tư, cẳng chân nhẹ nhàng đưa qua đưa lại, dường như không nghe thấy Sư Diên nói.

Thần Thiên quay đầu nhìn Tạ Nhất Hàng một cái, không nhịn được nhíu mày lại: "Tạ Nhất Hàng, cậu muốn khóc đến khi nào? Tuyến nước mắt của cậu phát triển đến mức đó sao?"

Tạ Nhất Hàng hít hít mũi, đặt gối xuống, kéo kéo tay áo của Sư Diên, nói: "Không phải, Sư Diên, anh không nên hiểu lầm, thật sự là không có, các cậu đừng làm ầm ĩ lên."

Làm như sợ hai người sẽ cãi nhau ầm ĩ giống như ngày thường, Tạ Nhất Hàng vội đến nỗi muốn rơi nước mắt, chương trình vẫn còn đang ghi hình nữa, nếu như phát sóng thì sẽ tạo ảnh hưởng không tốt. Nhưng mà cậu ta càng làm bộ muốn khóc tới nơi nhưng lại không khóc, quả thực càng làm Sư Diên nghi ngờ.

Nhiếp Gia hờ hững ngẩng đầu, liếc cậu ta một cái: "Ai rảnh mà muốn cãi nhau với gã."

Sư Diên đỏ mặt, ngày hôm nay gã bị Trần Hoán Doãn phê bình trước 4000 người, lòng tự trọng cực cao đã khiến gã gần như là bùng nổ. Giờ mặc dù biết bản thân hiểu sai ý của Ngê Phi nhưng vì mất mặt mà tìm lý do cho bản thân, nói: "Trước kia cậu cũng không phải chưa từng bắt nạt Tiểu Hàng."

"Tạ Nhất Hàng, cậu đây là muốn dây dưa cái gì? Không thấy Sư Diên hiểu lầm tôi sao, cậu cũng không muốn giải thích một chút?!" Nhiếp Gia bỗng nhiên cả giận nói.

Tạ Nhất Hàng bị quát mới hoàn hồn, đỏ mắt, nói với Sư Diên: "Sư Diên... Chuyện không phải như cậu nghĩ."
Trong lòng Nhiếp Gia cười lạnh một tiếng, quả nhiên, để Tạ Nhất Hàng nói rõ ngọn nguồn nguyên do của mọi chuyện còn khó hơn lên trời.

"Vậy mọi chuyện là như thế nào?" Thần Thiên bỗng nói: "Vừa nãy Nghê Phi có bắt nạt cậu hay không?"

Tạ Nhất Hàng không biết vì sao hiện giờ lại nói quanh đề tài này, ánh mắt của cậu ta có chút bối rối, tay chân luống cuống, siết chặt ống tay áo của Sư Diên, sau đó lắc đầu nói: "Không có."

Tâm trạng Thần Thiên hiển nhiên là không tốt, cười lạnh một tiếng, nhất châm kiếm huyết* mà nói Tạ Nhất Hàng, "Vậy vừa nãy cậu nói mấy thứ linh tinh kia làm gì? Nói thẳng một câu Nghê Phi không bắt nạt cậu khó đến thế à? Lại còn bày ra dáng vẻ bị bắt nạt, rồi còn nói mơ mơ hồ hồ khiến người khác dễ hiểu lầm, nhìn hai đồng đội vì cậu mà cãi qua cãi lại, có phải cậu cảm thấy rất vui vẻ đúng không?!"

*Nhất châm kiếm huyết: Một đao thấy máu, chọc một phát liền trúng đích, nói một cái liền vào đúng điểm yếu/ trọng tâm.

Tạ Nhất Hàng bối rối, nói nhỏ: "Tôi không có..."

"Cậu nói cái gì vậy?!" Sư Diên cả giận nói: "Cũng không phải ngày đầu cậu biết Tiểu Hàng, cậu ấy là người nhát gan, cậu không biết sao?!"

Thần Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Vâng, tôi biết Tạ Nhất Hàng sáu năm, hôm nay tôi mới biết rõ cậu ta là dạng người gì. Từ trước đến giờ Tạ Nhất Hàng vẫn luôn như thế, gặp phải chuyện gì thì cũng phải khóc cái đã, cũng không hề nói rõ ràng một chút, làm cho tôi tưởng cậu ta bị người khác bắt nạt lại còn giúp người ta nói chuyện, khiến tôi cảm thấy sao cậu ta lại hiền lành tốt bụng đến thế. Tôi thật sự là dcm bị mù rồi!"

"Cậu!" Sư Diên tức sôi máu mà đứng phát dậy, đôi mắt trợn tròn, thở dốc.
Tạ Nhất Hàng luốn cuống mà trừng mắt nhìn, bị Thần Thiên chửi đến mức mặt mũi trắng bệch.

"Tạ Nhất Hàng, không nói đâu xa, chỉ nói trong lần biểu diễn thi đấu này, chúng ta suýt nữa bị loại là bởi vì cậu đi? Cậu biết ngày hôm sau sẽ thi đấu vậy mà còn thức đêm chơi game, kết quả bị cảm, khiến một tuần chuẩn bị của tôi với Sư Diên thành công cốc, cái này bọn tôi không trách cậu nhưng một câu xin lỗi cũng không nói được sao? Còn hôm nay thì sao? Vết thương trên eo của Nghê Phi còn chưa khỏi lại phải xuất viện để kéo D lên đứng đầu, kết quả suýt chút nữa cậu khiến chúng ta bị loại! Kiếp trước của cậu là Lâm Đại Ngọc* à!" Thần Thiên càng nói càng kích động, chẳng khác nào điên rồi mà đi đi lại lại trong phòng nghỉ, chỉ vào mặt Tạ Nhất Hàng, mắng không ngừng: "Tôi thật sự là không hiểu nổi tại sao cậu có thể ngã trên sân khấu? Buổi biểu diễn 200.000 người chúng ta còn có thể thuận lợi biểu diễn, sân khấu ngày hôm nay chỉ có 4000 người mà cậu lại bị hụt hơi? Thầy Trần Hoán Doãn nói xong cậu còn khóc đến tận giờ, cậu còn cảm thấy bản thân mình rất oan ức có phải hay không? Cậu phá hủy buổi biểu diễn của tôi, dcm vậy mà còn oan ức mà khóc sao?!"

(*) Lâm Đại Ngọc: một nhân vật trong Hầu Lâu Mộng. Đại khái là người luôn dễ bị tác động, luôn đượm buồn và... hay khóc.

"Không có... tôi không có..." Tạ Nhất Hàng nơm nớp lo sợ mà nói.

"Cậu có cái gì không có! Cậu có thể mà dcm đừng có mà bày ra dáng vẻ đáng thương này hộ tôi, ngoại trừ khóc thì cậu còn có thể làm cái mẹ gì, cậu là nữ sinh cấp ba bị thất tình hay là vẫn còn chưa cai sữa?!" Thần Thiên tức đến nổ phổi mà rống giận.

Tạ Nhất Hàng bị anh quát mà sợ đến run rẩy.

"Cậu bớt cãi nhau một chút đi." Sư Diên cả giận nói.

"Vừa nãy thầy Trần Hoán Doãn nói cái gì thì hình như cậu quay đầu liền quên rồi đi." Thần Thiên nói: "Cậu cứ che chở cậu ta đi, dù sao cậu cũng thích cái dạng này."

Thần Thiên cùng Sư Diên gần như là muốn đánh nhau Tạ Nhất Hàng hoàn toàn không biết nên làm gì, Nhiếp Gia thì lại không coi ai ra gì mà chơi điện thoại.

Tổng đạo diễn cùng mấy vị biên đạo ở hậu trường hoàn toàn là một vẻ mộng bức*, mấy người có phải cho rằng tổ sản xuất sẽ cắt đoạn này đi nên mới không kiêng dè gì mà chửi nhau như vậy? Hả? Mấy người có biết chủ tịch Sư của tập đoàn Vạn Khải không cho cắt bất cứ một phân đoạn nào không?! Mấy người đây là muốn chương trình hot vượt Trái Đất, hot xuyên vũ trụ hả trời!!

(*) mộng bức: kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng.

Nhóm biên đạo cảm thấy sau khi tập này được phát sóng thì có lẽ thứ mà cư dân mạng quan tâm không phải các màn biểu diễn mà là nội chiến của nhóm D.

Sư Tư ở hậu trường cau mày, dường như là nhìn thấu một ít đầu mối. Mặc dù em trai ở trong nhóm nhưng Sư Tư cũng không hề hiểu rõ nhóm D, hắn gọi thư ký, thấp giọng phân phó gì đó.

Thần Thiên phát giận một trận thì tâm tình mới ổn định hơn một chút, biên đạo đi vào giải hòa một lát mới đi ra ngoài. Thần Thiên cùng Sư Diên một lần nữa ngồi xuống nhìn về các đội đang thi đấu qua màn hình. Tạ Nhất Hàng vùi cả nửa khuôn mặt trong gối ôm, Nhiếp Gia thì yên tĩnh ngồi chơi điện thoại, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn hiện trường thi đấu một chút. Mọi thứ dường như khôi phục lại bộ dáng vốn có.

Sau khi nhóm D chiến thắng, kết quả của đêm bán kết cũng chẳng còn gì hồi hộp.

Cuối cùng thì Box cùng Herz kỷ niên bị loại, Galaxy thắng, lấy được tấm vé còn lại để vào đêm chung kết.

Bầu không khí của nhóm D ngày hôm nay rất lúng túng lại cứng ngắc, ai cũng không muốn để ý người khác.
Nhiếp Gia quay xong phần phỏng vấn đầu tiên, sau đó liền trực tiếp rời đi từ cửa sau của đài truyền hình, lên xe Sư Tư mà đi. Thần Thiên cùng Tạ Nhất Hàng còn chưa quay xong, Thần Thiên là có quá nhiều thứ muốn nói còn Tạ Nhất Hàng thì cái gì cũng nói rất chậm, tâm trạng lại không tốt, dây dây dưa dưa mãi, là người quay xong cuối cùng.

"Mệt không? Muốn đi đâu ăn tối?" Nhiếp Gia lên xe liền nằm xuống đùi của Sư Tư để chợp mắt, ánh mắt của Sư Tư cực kỳ dịu dàng, nhẹ nhàng xoa xoa tóc trên trán y.

"Em không có khẩu vị, về nhà đi" Tối hôm qua Nhiếp Gia ngủ không ngon, chương trình ngày hôm nay thì gặp sự cố liên tục nên quay hơn 4 tiếng 30 phút mới xong, y cũng không phải là mệt, chỉ là rảnh đến chán, rảnh nên mệt.

"Được." Sư Tư nhẹ nhàng đáp.
Về nhà thì đương nhiên là về nhà riêng của Sư Tư, là một phòng ở trung tâm thành phố, cửa thang máy vừa mở liền tới phòng khách, Nhiếp Gia đỡ Sư Tư ngồi xuống sofa. Y đặt chân Sư Tư lên đầu gối của mình, vén ống quần của hắn lên nhìn một chút, vết thương được y lén lút điều trị đã đỡ hơn nhiều, nếu như không phải sợ tốc độc khôi phục quá kinh khủng, khi hôm qua mới xảy ra tai nạn mà hôm nay đã có thể đi lại bình thường, thì Nhiếp Gia cũng không muốn Sư Tư chịu tội thêm mấy ngày.

Sư Tư sợ y lo lắng, nói: "Hồi phục rất tốt rồi, có lẽ qua mấy hôm nữa cũng có thể đi bộ rồi."

"Ừm." Nhiếp Gia buông ống quần của hắn xuống, đáp một tiếng.

Sư Tư cong môi cười, nâng cằm Nhiếp Gia, hôn một cái trên môi y, sau đó đứng lên nói: "Anh đi nấu cơm cho em."

"Anh còn có thể làm cơm?" Nhiếp Gia ngạc nhiên cười rộ lên.

"Học được lúc đi học, cái gì cũng làm được, muốn ăn gì tùy ý gọi." Sư Tư kéo y từ sofa đứng dậy, không nhịn được mà ôm y vào lòng, hôn một cái.

"Em muốn ăn anh nha." Nhiếp Gia ôm eo Sư Tư, dụi dụi đầu vào lồng ngực của hắn.

Mắt Sư Tư trừng lớn, thực sự không dừng yêu thương y được, ôm người yêu không buông tay, "Hôm nay anh xem bệnh án của em rồi, eo của em bị thương rất nghiêm trọng, phải cẩn thận mới được, tối hôm qua có phải là ngủ không ngon không? Mắt đỏ hết rồi, ngày hôm nay em phải nghỉ ngơi thật tốt mới được."

Nhiếp Gia gác cằm lên vai Sư Tư, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi ôm chán chê, Nhiếp Gia đỡ Sư Tư đến nhà bếp, đứng bên cạnh làm phụ bếp, nhìn Sư Tư giơ dao cắt nguyên liệu nấu ăn như một tác phẩm nghệ thuật, y đứng bên cạnh vỗ tay cổ vũ rất nhiệt tình, giống như một đứa nhỏ được tặng quà vậy.

Sư Tư làm một vài món ăn thanh đạm, sau khi ăn xong, hai người làm ổ trên sofa trong phòng khách xem TV nói chuyện phiếm, Sư Tư lúc nhẹ lúc mạnh mà đấm lưng bóp vai cho y. Vết thương trên eo của Nghê Phi là vết thương cũ, cũng không phải rất nghiêm trọng, nhưng lúc tái phát thì đau chẳng khác nào đòi mạng. Nhiếp Gia cũng không dùng dị năng để tự chữa cho bản thân, dù sao cũng chỉ là một thế giới phổ thông, khả năng sử dụng dị năng của y có hạn, y đang dự trữ dị năng để chữa cho Sư Tư, vẫn luôn chịu đựng cơn đau từ lưng truyền đến, để Sư Tư xoa bóp một lúc thì thoải mái hơn không ít.

Ngày hôm sau, Nhiếp Gia tỉnh lại bên người Sư Tư, Sư Tư dường như là đã tỉnh dậy từ sớm, lại không đi làm, lúc này đang dựa trên giường xem tài liệu thư ký đem đến.

Nhiếp Gia dụi dụi đầu vào lồng ngực của hắn, cong người dậy, quỳ trên giường, hôn một cái 'bẹp' trên môi Sư Tư, cười nói: "Chào buổi sáng."

Sư Tư dịu dàng xoa xoa đầu y, "Tối hôm qua sau khi em ngủ thì giám đốc quản lý của Sennheiser gọi cho em nói muốn gặp mặt, hôm nay có muốn gặp một lần không?"

Nhiếp Gia đi phòng thay quần áo, tùy tiện lấy một cái áo sơ mi của Sư Tư mặc vào, cúi đầu cài khuy áo, không hiểu nói: " Giám đốc quản lý của Sennheiser? Gặp em làm gì?"

"Bọn họ muốn làm mic riêng cho em, hình như ngày hôm qua có nhân viên công tác ở trường quay." Sư Tư nhìn y mặc áo sơ mi của mình còn đường hoàng đi đến bên cạnh mình, chỉ để lộ một cặp chân thon dài thẳng tắp, tim hắn như muốn loạn nhịp.

"Thật là phiền phức mà." Nhiếp Gia kiêu ngạo nói: "Em dùng mic của KTV cũng có thể hát như đĩa thu âm mà." Làm mic riêng thì phải chờ lâu lại còn phải đi ghi âm, y chỉ muốn ở cùng Sư Tư tới đêm chung kết thôi, không muốn làm gì cả.

Sư Tư đặt tài liệu trong tay xuống, cười kéo y vào lòng, "Đổi mic không phải là khiến giọng hát của em tốt hơn mà là giữ được nguyên giọng của em. Có lẽ là không kịp đêm chung kết rồi..." Sư Tư dừng một chút, không biết là nghĩ đến cái gì, nhẹ giọng nói: "Để công ty bên Đức làm gấp thì chắc là kịp, cần phải gửi hàng về trước đêm chung kết mới được."

"Cần em phối hợp làm gì đó không?" Nhiếp Gia lười biếng nói.

"Cần chứ." Sư Tư biết y lười, cười tà cầm lấy tay y cắn cắn đầu ngón tay, "Em phối hợp với anh, cứ chờ ở bên cạnh anh đi."

Nhiếp Gia cười cười, bỗng ngồi dậy, hai chân quỳ ở hai bên chân Sư Tư, nói: "Em cũng cần anh phối hợp."

"Hả?" Sư Tư dịu dàng nhìn y.

Nhiếp Gia nói: "Em muốn làm tình với anh."

Hết chương 37.

Editor có lời muốn nói: Trừi ưi nghe Thần Thiên chửi má sướnggggggggg gì đâu á :>>>> đoạn cuối của chương này gì mà ngọttttttttttttttttttt huhuhuhu *khóc 7749 dòng sông* Nhiếp Gia thật sự là yêu nghiệt T^T

Beta có lời muốn nói: tuyến lệ của em Tạ như có nút ấy, bật cái là chảy nhưng nút tắt thì bị lỏng, không ngưng ngay được. Còn về dụ làm mic thì tui cũng không rõ lắm. Chủ yếu là sẽ tạo ra một cái mi-cà-rô đậm cá tính của idol, có cái sẽ có cả tên nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com