ZingTruyen.Com

[ĐM- Edit] Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 148: Thế giới 5 - Thế giới săn giết (Kết thúc)

LinhThienTieu

 Chương 148: Thế giới 5- Thế giới săn giết (Kết thúc)

Editor: Tiêu

Beta:Tiêu

Dù có nhìn thấy lời cầu nguyện của những người này hay không thì Nhiếp Gia cũng không quan tâm, y sao có thể bị đám người bình thường này ảnh hưởng cơ chứ.

Dị năng giả trong quân đội đa số đều đã rút về bờ đông, nơi mà Nhiếp Gia tuyệt đối sẽ không tập kích. Đồng thời vì để tránh cho việc có người bình thường trà trộn vào bờ Đông tránh nạn khiến cả bờ Đông bị liên lụy, các dị năng giả cũng kiểm tra trong đội ngũ của mình, phát hiện người bình thường thì lập tức đuổi ra khỏi bờ Đông. Hành động này vừa tàn nhẫn lại vô tình, nhưng Nhiếp Gia đã nói, chỉ cần dị năng giả biết điều thì có thể sống...

Lúc này quân đội như rắn mất đầu, đại đa số sĩ quan cao cấp là dị năng giả vì tự vệ đã tuyên bố rút khỏi cuộc chiến này từ lâu, số lượng dị năng giả có thể coi là sức chiến đấu thì chẳng còn bao nhiêu.

Đã từng có vô số chiến sĩ hi sinh trên chiến trường, tre già măng mọc, hết lớp này đến lớp khác, đó là vì cả quốc gia, vì lợi ích của cộng đồng, nhưng Nhiếp Gia chỉ tuyên chiến với người bình thường, dị năng giả không cần liều mạng chiến đấu, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là có thể sống sót, huống chi trước đó người bình thường cực lực kháng nghị và phủ định sự tồn tại của dị năng giả ở bờ Đông...Bọn họ không ra tay, vậy thì sao chứ...

Trước khi Nhiếp Gia xuất hiện, Thẩm Tô và Hạ Thanh Đường không kể ngày đêm tập trung tất cả dị năng giả tự nguyện tham gia chiến đấu bảo vệ bờ Tây- nơi mà trước đây Nhiếp Gia đánh cược cả tính mạng để bảo vệ- giờ y muốn tự tay phá hủy.

"Giờ các người lại đoàn kết lại cơ à." Nhiếp Gia đứng trên không bờ Tây, y nhìn một mảnh đầu người tối om dưới chân, cười nhạo.

"Nhiếp Gia!" Nhiếp Gia vừa xuất hiện ở trên không bờ Tây, Thẩm Tô liền biết, anh bay tới trước mặt Nhiếp Gia, sắc mặt vội vàng, không phải vạn bất đắc dĩ, anh cũng không muốn đấu với Nhiếp Gia, "Chúng ta đàm luận đi, tôi không tin anh thật sự muốn giết nhiều người như vậy. Anh nhìn xem, bờ Tây phồn vinh như vậy, đây là thứ anh đánh cược tính mạng để cứu lấy mà, anh nhẫn tâm hủy diệt sao?"

Trong đôi mắt vàng của Nhiếp Gia tràn ngập sự tàn nhẫn, "Tôi cứu bọn họ nhưng bọn họ giết Thời Kham."

"Anh không thể đổ lỗi cái chết của Thời Kham cho tất cả mọi người được." Thẩm Tô chỉ vào phía dưới nói: "Anh nhìn một chút bộ đội dị năng giả dưới chân anh xem, trong số bọn họ có không ít người là dị năng giả vốn ở ốc đảo, đã từng chịu biết bao nhiêu khuất nhục? Bây giờ bọn họ tự nguyện vì bờ Tây mà đánh với anh một trận, là vì bọn họ không vì cá thể mà giận chó đánh mèo lên quần thể."

"Đúng đó, bờ Tây từng coi bọn họ là ác quỷ, là quái vật, dùng danh nghĩa chính phủ mà bỏ mặc bọn họ ở ngoài biên giới tự sinh tự diệt, giờ tai ương ngập đầu thì người bờ Tây lại chấp nhận bọn họ, nực cười," Sắc mặt Nhiếp Gia thay đổi, chỉ trong chớp mắt, một lưỡi đao săn cắm thẳng vào ngực Thẩm Tô.

Thẩm Tô lùi về sau nhưng tránh không kịp, xương sườn bị gãy, ho ra một ngụm máu lớn. "Nhiếp Gia...Anh không thể xuống!"

"Cậu tốt nhất là đừng tiếp tục can thiệp vào chuyện của tôi." Nhiếp Gia không thực sự muốn giết Thẩm Tô, cảnh cáo Thẩm Tô xong, thân hình lập tức biến mất sau đó đột nhiên xuất hiện trước mặt quân đội được võ trang đầy đủ.

"Nhiếp, Nhiếp Gia đến!"

Tất cả mọi người ở nhóm quân tiền tuyến lập tức trở nên căng thẳng, mặc dù đã chuẩn bị chịu chết nhưng khi trực tiếp đối diện với Nhiếp Gia, bao nhiêu phòng tuyến tâm lý đã xây dựng đều bị phá hủy.

Nhóm quân dị năng giả chắn ở phía trước, thực ra Nhiếp Gia có thể vòng qua bọn họ và đánh thẳng vào khu trán nạn ở bờ Tây nhưng y lại không làm vậy, dường như là muốn ra tay từ dị năng giả trước.

"Xem ra tôi không cần phải nói thêm một lần cuối." Nhiếp Gia lạnh lùng nhìn Hạ Thanh Đường.

"Tôi cũng không muốn làm kẻ địch với anh, nếu như anh muốn thì hãy dừng tay đi, như vậy không thể tốt hơn." Sắc mặt Hạ Thanh Đường nghiêm cẩn, lạnh lùng, phía sau cô là quân đội dị năng giả đã trang bị đến tận răng, đã chuẩn bị liều chết với Nhiếp Gia từ lâu. Bọn họ là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại, một khi bị công phá, bờ Tây sẽ bị phá hủy.

Ai có thể ngờ tới rằng con người mới thống nhất không lâu sẽ lại phải trai qua tai ương ngập đầu như vậy, mà kẻ địch cũng chỉ có mình Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia không muốn phí lời với Hạ Thanh Đường, vừa cảm nhận được sát ý liền cảm thấy có dị động,nhanh chóng lùi lại mấy bước, khói đỏ của Hạ Thanh Đường vồ hụt. Chỉ trong chớp mắt hai người đã thăm dò được không ít thứ.

Vừa chớp mắt, Nhiếp Gia tránh khỏi Hạ Thanh Đường, tay nắm tia sét bay vọt vào đoàn người. Hạ Thanh Đường căn bản không theo kịp tốc độ dịch chuyển của của Nhiếp Gia, trơ mắt nhìn y xông tới, không kịp ngăn cản, chỉ có thể ra lệnh cho cấp dưới: "Không được hoảng loạn! Ngăn y lại cho tôi!" Nói xong lập tức cưỡi khói đỏ, không sợ chết bay theo.

"Y không chịu giết Hạ trung tá." Trong phòng chỉ huy, Tống Noãn Dương phát hiện Nhiếp Gia cố gắng tránh né Hạ Thanh Đường, khoanh tay đứng một bên lầm bầm.

Hạ Thanh Đường không liên quan gì đến dữ liệu gốc của thế giới, nếu trong lòng Nhiếp Gia thực sự không có chút tình cảm nào thì y đã giết Hạ Thanh Đường mà không chút do dự, nhưng y lại không làm vậy, không ngại phiền phức mà tránh cô.

Tia sét trên đầu ngón tay y phóng ra, bị một tường băng cao vút chặn lại, tia sét gần trăm ngàn vôn bị chặn lại. Sau đó mặt đất rung chuyển, Trên dưới, trái phải nhanh chóng xuất hiện tường băng nhốt Nhiếp Gia lại, dây leo xanh biếc to như bắp tay trẻ con từ dưới chân Nhiếp Gia phá băng mà ra, quấn chặt lấy y.

"Rút khô không khí bên trong, khiến y hôn mê cho tôi." Hạ Thanh Đường đứng lơ lửng trên không ra lệnh.

Mấy trăm ngàn dị năng giả bộ đội đánh hội đồng một mình Nhiếp Gia,, mặc dù nhân số nhiều nhưng hành động cũng thoải mái.

Xương sườn của Nhiếp Gia bị dây leo quấn hơi đau, không ngờ rằng bọn họ còn chơi chiến thuật.

"Áp chế y!" Bộ chỉ huy vang lên tiếng hoan hô.

Tống Noãn Dương nhanh chân đi tới, vội vàng nói với Hạ Thanh Đường đang ở phía xa: " Hạ trung tá, đừng cố gắng bắt sống Nhiếp Gia, vô dụng, cần phải giết y!"

Hạ Thanh Đường nghe tiếng nói truyền ra từ tai nghe, ngẩn người: "Nhưng đó là Nhiếp Gia... Tôi không xuống tay được."

" Cô cũng biết đó là Nhiếp Gia! Cơ hội để cô ra tay giết y không nhiều, một khi có cơ hội thì đừng buông tha, cô giết y chính là đang cứu vớt y!"Tống Noãn Dương nói.

Giết y để y về thế giới gốc, dù sao cũng tốt hơn là để y ở đây giết người tăng điểm nhân cách phạm tội. Còn việc khi Nhiếp Gia trở về thế giới gốc hoặc tiến vào thế giới tiếp theo luân hồi có thay đổi ý nghĩ hay không thì phải dựa vào Thời Kham.

Hạ Thanh Đường còn chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của Tống Noãn Dương thì vách tường băng dưới chân đã vỡ vụn, tựa như bị một quả bom làm nổ, lấy Nhiếp Gia làm trung tâm, tất cả các dị năng giả lẫn đồ vật đều bị đánh bay, chỉ để lại trên mặt đất một hố sâu có đường kính cả ngàn mét.

Nhiếp Gia đứng trong cái hố đó, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hạ Thanh Đường đang khẩn trương, sau đó y biến mất.

"Là lực hút của Ninh Lãng." Thẩm Tô đúng lúc xuất hiện đưa Hạ Thanh Đường bay đến chỗ khác, một đòn này của Nhiếp Gia thất bại, quay đầu nhìn hai người.

"Tôi, biết." Hạ Thanh Đường thở dốc, cô không nhìn Nhiếp Gia, cúi đầu nhìn cái hố dưới chân, trong hố không có bất cứ thứ gì cả, nhưng xung quang lại có thi thể của vô số dị năng giả, máu thịt lẫn lộn. Trong nháy mắt này không biết đã có biết bao nhiêu người hi sinh.

Viền mắt Hạ Thanh Đường đỏ ửng, ngẩng đầu trừng Nhiếp Gia, tức giận chất vấn: " Dù anh có giết sạch con người thì cũng không thể khiến Thời Kham sống lại được! Anh biết ngài ấy vì bảo vệ hòa bình mà cực cực khổ khổ biết bao nhiêu, tại sao còn muốn phá hủy tâm huyết của ngài ấy chứ!"

Cô cố ý nhắc tới Thời Kham, nhưng Nhiếp Gia lại không có phản ứng gì, y căn bản không thèm để ý tới cô, quay đầu nhìn đám dị năng giả đang kéo dài hơi tàn dưới chân, lạnh lùng nói: " Tôi cho các người thêm một cơ hội cuối cùng, có tiếp tục bảo vệ bờ Tây làm kẻ địch của tôi hay không?"

Y dùng dị năng của Tống Noãn Dương truyền thanh âm của mình vào đầu mỗi người, kể cả người bình thường ở bờ Tây.

Người còn ở bờ Tây nhìn bắt đầu có dị năng giả thay nhau rời khỏi chiến trường, bọn họ càng thêm sợ hãi cùng tuyệt vọng, tức giận điên cuồng mắng chửi, nhưng lại chẳng thể làm được gì.

Nhiếp Gia chờ một lúc, người rời đi không ít, nhưng sau một trận chiến vừa nãy, đại đa số dị năng giả vẫn ở lại trên chiến tường.

"Các người cho rằng, chỉ với các người mà có thể bảo vệ được bờ Tây sao?" Nhiếp Gia có chút tức giận, y vung một tay lên, một mũi tên khổng lồ đen kịt xuất hiện phía sau y, nhanh chóng bay về phía khu bình dân.

Đó là thứ gì? Không ai biết. Nhưng là thứ Nhiếp Gia hướng về người bình thường ra tay thì chắc chắn là đòn chí mạng, Hạ Thanh Đường vội vàng dùng hết dị năng để đi ngăn cản, quân đội dị năng giả cũng thi nhau sử dụng dị năng để chặn lại mũi tên này. Tường băn, tường đất, cầu lửa như mưa mà hướng về phía mũi tên khổng lồ kia, Thẩm Tô thậm chí còn tập kích Nhiếp Gia nhưng mũi tên khổng lồ kia lại không hề bị ảnh hưởng, đánh tan tất cả chướng ngại mà đâm thẳng vào một tòa nhà cao tầng.

"BÙM!" Cả tòa nhà cao tầng trở thành đất bằng.

Khu bình dân bị đánh lén, tất cả mọi người đều trở nên kinh hoảng, hoảng loạn chạy trốn.

Các dị năng giả không thể chặn lại được đòn đánh này, trơ mắt nhìn mấy trăm người bỏ mạng trong nháy mắt, bị kích thích đến mức hai mắt đỏ bừng, hò hét sẽ không để Nhiếp Gia tổn thương bất kỳ một người nào, liều mạng cũng phải thắng y.

Nhiếp Gia đã nói là sẽ không bỏ qua mất kỳ ai, y vung tay, phía sau liền xuất hiện mũi tên khổng lồ thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Càng ngày càng nhiều, lít nha lít nhít, che kín cả bầu trời.

Bóng tối ngăn cách ánh sáng mặt trời, các dị năng giả ngửa đầu nhìn Nhiếp Gia, ánh mắt dần dần từ tức giận trở thành tuyệt vọng.

Đám người trốn chạy dừng lại, tất cả mọi người tuyệt vọng nhìn một mảng bầu trời tăm tối.Những người đã từng tham gia phê bình đấu tranh đều lo sợ, đồng thời cũng phẫn nộ không chịu được, đây chính là dị năng giả, nếu như chính phủ không làm mấy thứ bình đẳng gì gì đó, hạn chế dị năng giả từ sớm thì lấy đâu ra đại nạn như ngày hôm nay!

"Nhiếp Gia, dừng tay đi, dừng tay đi, tôi xin anh!" Tình trạng này đã không ai có thể ngăn cản, Hạ Thanh Đường không nhịn được mà bi thương cầu xin Nhiếp Gia.

Bây giờ còn ai có thể ngăn Nhiếp Gia lại đây?

Tống Noãn Dương nhìn một mảng trời đen kịt, cậu thất hồn lạc phách rút ra cây đao quân dụng đã chuẩn bị từ lâu, do dự một chút, tàn nhẫn quyết tâm đâm về phía tim mình.

Mũi đao còn chưa chạm vào thân thể cậu, Nhiếp Gia chợt xuất hiện ở bộ chỉ huy, nắm lấy tay Tống Noãn Dương.

"Nhiếp Gia, là Nhiếp Gia!" Người trong bộ chỉ huy lập tức sọ đến nổ gan, hoảng sợ mà chạy khỏi phòng chỉ huy.

"Ngay cả cậu cũng muốn can thiệp vào chuyện của tôi." Giọng nói Nhiếp Gia âm trầm, y nhìn Tống Noãn Dương, trong mắt có sự giãy giụa không giải thích được.

"Anh là bạn của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn anh đi chịu chết." Tống Noãn Dương khổ sở nói.

"Chịu chết? Sau khi tôi trở về liền hủy toàn bộ tòa thẩm phán, ai có thể giết được đôi!" Nhiếp Gia vô tình nói.

"Anh yêu Thời Kham như vậy, giờ ngay cả hắn, anh cũng không cần, trở thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ, có khác gì đã chết đâu." Tim Tống Noãn Dương nhói đau, nước mắt nhỏ lên mu bàn tay Nhiếp Gia, " Dừng lại đi, tất cả vẫn còn kịp. Thời Kham đang chờ anh ở thế giới sau, anh có thể sờ tới hắn, ôm hắn, hôn hắn, anh và Thời Kham còn có vô số khả năng. Nếu anh thực sự thừa thế xông lên mà giết tất cả mọi người rồi trở về hiện thực, anh đã nghĩ kĩ việc làm sao để đối mặt với Thời Kham chưa? Hắn yêu anh như vậy, anh lại từ bỏ hắn, anh nhẫn tâm sao?"

Nhiếp Gia trở nên trầm mặc, y quay đầu nhìn mảng trời tối đen ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Không kịp."

Dứt lời, y mở rộng bàn tay, vô vàn mũi tên đen khổng lồ trên bầu trời trút xuống như mưa rào mà bay xuống bờ Tây.

Tống Noãn Dương tuyệt vọng lại bất lực nhìn ngoài cửa sổ: "Không... Đừng mà..."

Hết thế giới 5.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com