ZingTruyen.Info

[ĐM/ Hoàn] Ngư sủng trong lòng bàn tay bạo quân tàn tật _ Tuyết Sơn Phì Hồ

Chương 85

lynnkhuong

Editor: Lynn

Lý Ngư nhìn ra là Cảnh Vương muốn giúp, liền cười trêu: "Điện hạ giúp gì được cho em chứ? Kỳ thực em làm nhàn lắm, chỉ cần mình em thôi cũng được rồi."

Ngay cả chuyện khó hiểu nhất là đẻ trứng cậu đã trải qua rồi, thì dăm ba vài cái ấp trứng cá chẳng có gì gì khó đối với cậu.

Cảnh Vương mím môi, khẽ lắc đầu. Hắn bắt Lý Ngư nói lại lần lượt các việc phải làm, sau đó hắn thò một tay vào trong bể cá, cẩn thận đặt từng quả trứng trong lòng bàn tay.

Trứng cá còn quá nhỏ, một người trưởng thành có thể nắm trọn bốn quả trứng trong bàn tay. Cảnh Vương giữ mãi tư thế này không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới cẩn thận đổi sang một tay khác nhưng vẫn giữ trứng cá ở trong nước.

Rút bàn tay đã bị ngâm đến trắng bệch ra ngoài, Cảnh vương bọc nó lại bằng một chiếc khăn vải, lát nữa ngâm tiếp thì sẽ đổi bàn tay khác, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Lúc đầu Lý Ngư không hiểu hắn đang làm gì, đến lúc thấy hắn lặp lại vài lần, Lý Ngư "ồ" một tiếng khe khẽ.

Hiểu rồi, Cảnh Vương muốn lợi dụng nhiệt độ của lòng bàn tay để ấp nở mấy quả trứng cá nho nhỏ. Hắn không chỉ bằng lòng tin tưởng tất cả những lời cậu nói mà còn bằng lòng giúp cậu ấp trứng cá...

Vì sao trên đời này lại có người biết quan tâm người khác đến thế, Lý Ngư vô cùng cảm động.

Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi.

Cảnh Vương không chút nghi ngờ cười cười, nhìn về phía chiếc ghế trống bên cạnh.

"Điện hạ!"

Lý Ngư nhào tới nhưng không ngồi xuống ghế mà bổ nhào lên lưng của Cảnh Vương, ôm rịt đấy đối phương từ phía sau.

Cảnh Vương bị một lực nhẹ khi cậu lao tới va vào một phát, vội vàng bảo vệ trứng cá trong tay, tay còn lại muốn ôm Lý Ngư nhưng bàn tay này vẫn chưa ấm lên, vẫn còn hơi lành lạnh.

Cảnh Vương luôn thận trọng nhưng giờ phút này cũng phải hoảng loạn.

"Điện hạ, không sao cả, ngài rất tốt..."

Lý Ngư dán mặt lên tấm lưng rộng lớn, thoải mái mà cọ cọ, lau đi một chút ẩm ướt nơi khóe mắt.

Từ khi biết mình mang thai, cậu một mình sinh trứng cá và ấp trứng, chịu đựng không biết bao nhiêu uất ức và kinh hãi.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nở trên môi của Cảnh Vương, Lý Ngư cũng bật cười theo, cậu cảm thấy những thứ này cũng chẳng đáng gì.

Cho dù cậu là người hay là cá chép tinh, dù cho cậu có thể sinh hay không và sinh ra thứ gì, chí ít Cảnh Vương sẽ mãi mãi tin tưởng cậu, là bến đỗ ấm áp của cậu.

Lý Ngư không ngồi cái ghế trống bên cạnh mà tùy tiện chen một chỗ với Cảnh Vương.

Cảnh Vương cũng nghiêm túc để cậu ngồi trong lòng mình, hôn lên môi của cậu, sau đó một tay nắm lấy tay cậu, tay còn lại thì ấp trứng cá.

Em nghỉ ngơi đi.

Cảnh Vương lại bảo Lý Ngư dựa vào bả vai của mình ngủ.

Lý Ngư vội nói: "Điện hạ, em không buồn ngủ, thật đó!"

Cậu mới bắt đầu ấp trứng chưa đến một canh giờ, mà suốt quá trình còn nằm trên giường đá màu bạc nên hoàn toàn không mệt mỏi. Còn nữa, cậu đang ngồi trên người của Cảnh Vương còn dựa vào người hắn, Cảnh Vương mới là người mệt mỏi chứ nhỉ?

Nhưng dù cậu có giải thích như thế nào thì Cảnh Vương vẫn kiên quyết để cậu dựa vào người mình.

Lý Ngư không lay chuyển được nên đành phải đồng ý, dựa vào người Cảnh Vương nhìn hắn ấp trứng cá. Lúc Cảnh Vương đổi tay, Lý Ngư chủ động lau sạch nước đọng rồi nâng bàn tay lạnh ngắt lên, kéo vào lòng mình để ủ ấm một lát.

Trứng cá phải ấp bốn ngày mới nở, Cảnh Vương cũng trông chừng bốn này. Trong lúc này nếu có việc quan gấp cần xử lý hắn sẽ sai người để ngoài cửa, một lát sau người đi mới lấy vào, vừa ấp trứng vừa xử lý, xử lý xong sẽ đặt lại như cũ.

Lý Ngư nhận được phần thưởng từ nhiệm vụ chính, thời gian chuyển đổi tăng lên gấp đôi. Hôm nay cậu có thể giữ hình người hai canh giờ, vốn định thay phiên với Cảnh vương nhưng Cảnh Vương nhất quyết nhấn mạnh rằng một mình hắn là đủ. Lý Ngư giục hắn đi nghỉ ngơi, Cảnh Vương chỉ ngủ nông một canh giờ rồi bừng tỉnh, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh là tiếp tục ấp trứng cá.

Cảnh Vương tận tâm như thế, trước kia Lý Ngư đã từng ăn dấm của chính mình. Lúc này cảm giác ngay cả quả trứng còn được yêu thương hơn mình, cậu lại ngâm mình trong bình dấm, quậy tưng bừng trong đó.

Đến ngày thứ tư, Lý Ngư nói muốn tận mắt nhìn cá nhỏ nở ra lại không cẩn thận mà ngủ thiếp đi.

Đang ngủ thì cảm thấy hình như có gì đang cào mặt mình, Lý Ngư dụi mắt rồi ngồi dậy.

Cảnh Vương đang đứng trước mặt cậu, hai tay bỗng chắp sau lưng, mặt như trẻ con đắc ý.

Lý Ngư sửng người, sau đó mừng rỡ nói: "Cuối cùng cũng nở à?"

Cảnh Vương gật đầu, ho nhẹ một tiếng, trong ánh mắt mong đợi của Lý Ngư, bàn tay đang giấu sau lưng từ từ đưa tới trước.

Ngón tay khép chặt hơi hé ra, trong lòng bàn tay là bốn con cá con trong suốt đang bơi lội!

Lý Ngư hưng phấn kêu to, Cảnh Vương thả cá con từ trong tay hắn ra, để cho Lý Ngư nhìn một lúc.

Tuy là cha ruột nhưng Lý Ngư vẫn sững sờ một lúc không phân biệt được đứa nào với đứa nào, tuy nhiên một người cha khác là Cảnh Vương lại cứ khăng khăng cả bốn đứa đều giống hệt hắn.

Lý Ngư: "..."

Điện hạ ơi, ngài mau tỉnh lại đi, làm gì có chuyện cá giống người chứ, muốn khen thì ít nhất cũng phải đợi đến khi cá con hóa thành người mới khen chứ? ?

Cảnh Vương tìm một cái cốc vốn được chuẩn bị cho Lý Ngư thả cá con vào. Tuy bể cá lớn hơn một chút nhưng hắn sợ thả mấy bé vào rồi lại khó tìm ra được. (rồi cốc hay chậu :))

Bây giờ Lý Ngư vừa có thể biến hình vừa có thể hủy bỏ biến hình, cậu nghịch ngợm nháy mắt một cái với Cảnh Vương.

Là một con cá không phải không có chỗ tốt của nó, ngay sau đó cậu liền khôi phục lại hình cá rồi nhảy vào cốc.

Nhóm cá con có nhận ra cậu không? Bọn nhóc —— có thể nói chuyện với cậu được không?

Lý Ngư chậm rãi bới đến gần nhóm cá con.

Rất nhanh nhóm cá con đã phát hiện ra cậu, bọn chúng cũng bới đến gần Lý Ngư, Lý Ngư dùng miệng cá thân thiết cọ cọ từng đứa một.

Cậu còn rất trẻ, nếu cậu không xuyên sách thành cá, e rằng cậu sẽ không bao giờ trải qua những việc như vậy. Cậu cũng không biết phải ở chung với nhóm cá con như nào, nhưng ngay khi nhìn thấy cá con, cậu biết, cậu thương bọn chúng, cho dù là cá hay là người, cậu sẽ dùng hết sức mình bảo vệ chúng.

Bây giờ cá con vẫn chưa thể giao lưu, cả thân cá thì gần như trong suốt, đôi mắt chúng thì đen láy. Khi bọn nhỏ vây quanh Lý Ngư bơi qua bơi lại, trông các bé rất là linh động.

Lý Ngư đã sớm biết cách làm sao để chăm bọn nhỏ từ hệ thống, Cảnh Vương làm theo lời cậu nói đem trứng gà nấu chính gói trong một mảnh vải, đặt nó vào trong nước. Hắn lắc nhẹ mảnh vải rồi vẩy một ít sữa đậu nành vào nước.

Ba đứa trong nhóm cá con lập tức nhào tới, tranh nhau ăn, còn một bế ngây ngốc bơi bên cạnh Lý Ngư, được Lý Ngư dùng miệng nhẹ nhàng đẩy đẩy một lúc bé mới tiến lên ăn sữa đậu nành.

Hệ thống thông báo: "Chúc mừng kí chủ, trước mắt tổ đội của cậu đã được hình thành, các bé cá con của cậu, đã gia nhập tổ đội."

Lý Ngư: "..."

Này mà cũng được à? Cậu có thể mang nhóm cá con đi làm nhiệm vụ hả!

Cậu nhớ hệ thống đã từng nói "một phát nhập hồn" chỉ có tác dụng một lần, sau đó sẽ đều là thụ thai như bình thường. Nhưng cho dù là thế thì mỗi lần đẻ bốn đứa, cứ thế cộng lại hẳn nhiều lắm nhể?

Cá con lớn lên rồi cũng sẽ có đời sau, nói không chừng sau này cậu còn có một bể cá cháu đây, chà chà, đúng là nuôi cá "chấn hưng gia tộc" mà.

Cái tổ đội này sợ sẽ thành đoàn đội mất.

Người khác chấn hưng, là một hai đứa.

Còn nhà cậu là một bể toàn cá.

Cảnh vương có nuôi nổi nhiều cá như thế không vậy...

Qua một lần sinh đẻ, Lý Ngư đã thích ứng hoàn toàn rồi, cậu còn cảm thấy rất thú vị, sau đó cậu còn muốn cùng Cảnh Vương cày cấy nhiều thêm.

Mặc dù thời gian hình cá sinh con không dài, nhưng thời gian từ cá con trở thành trẻ sơ sinh mất tận chính tháng, gộp lại thì cũng không khác gì thời gian con người sinh đẻ lắm. Chỉ là khoảng thời gian này là khoảng thời gian nhóm cá con thành người, cho nên cực kì quan trọng.

Cảnh Vương mời người có kinh nghiệm qua kiểm tra, đều xác định bốn bé cá đều là cá đực, này cũng là nói, sau này khi thành người các bé đều là bé nam.

Sau khi xác định giới tính, Cảnh Vương cũng bắt đầu ra tay đặt tên cho nhóm cá con. Tên thế hệ sau của Hoàng gia đều có chữ "Tâm" (心), nên Cảnh Vương đặt tên cho các bé lần lượt là bốn chữ Khải (恺), Hãn (忻), Duy (惟), Hằng (恒). Lý Ngư nhất thời không phân biệt được đám cá con, còn Cảnh Vương lại cực rõ, hắn còn biết thứ tự nở của từng bé một nên hắn có thể xác định tuổi của chúng từ lớn nhất đến nhỏ nhất.

Tên thì đã được Cảnh Vương nghĩ rồi nên Lý Ngư muốn đặt nhũ danh. Cậu chọn mấy nhũ danh đáng yêu, nhưng ai mà biết được sau này còn có nhiều cá con hơn thì....vì để bớt việc, Lý Ngư thống nhất nhũ danh của mấy bé là Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo. Thời kì cá con thì dùng nhũ danh là đủ rồi, đợi đến khi mấy bé biến thành người thì dùng tên Cảnh Vương đặt cũng được.

Tên đã đặt, thứ tự cũng đã xếp xong, Lý Ngư cho là xong việc thì Cảnh Vương lại móc ra một xấp giấy dày cộp đưa cho Lý Ngư.

Con cháu Hoàng gia phải được học rất nhiều thứ từ khi còn rất nhỏ. Bây giờ bọn họ đang ở Tây Thùy, điều kiện không so được với Hoàng cung, nhưng Cảnh Vương cũng sẽ không để nhóm cá con bị thiệt. Chờ đến khi các bé nói chuyện được rồi, Cảnh Vương dự định mời hai vị thầy giáo tốt nhất ở Hoàng thành đến dạy bọn nhỏ.

Lúc ấp cá con Cảnh Vương đã nghĩ rất nhiều, từng cái từng cái hắn đều ghi nhớ lại, tạo thành một chồng giấy rồi hắn mới đưa cho Lý Ngư xem qua.

Lý Ngư cho rằng nuôi cá con chính là nuôi cá con: ! ! !

Hóa ra nuôi con là nuôi thế này à? ?

Nhìn Cảnh Vương ý chí sục sôi chẳng khác nào là đang ở trên chiến trường, rồi lại liếc qua bốn bé cá con kia đang tranh nhau lòng đỏ trứng, Lý Ngư dường như cảm nhận được nỗi đau ôn thi đại học rồi.

Có một người cha thành tích học tập xuất sắc thì đám cá sao có thể dốt nhỉ?

Khụ, có phải cậu nên nói cho Cảnh Vương, cá con đã hết hàng, không nhận đổi trả!

Lý Ngư lật tiếp đống giấy lên thì phát hiện trong đó có một tờ giấy đỏ.

Cậu còn đang thắc mắc sao lại có thêm một tờ giấy hoàn toàn khác biệt lại còn bắt mắt ở đây chứ, lẽ nào trên đó có điều gì cậu cần phải đặc biết chú ý sao?

Lý Ngư cẩn thận nhìn qua một cái, sửng sốt, trên tờ giấy đỏ này có ấn tính của Cảnh Vương, viết "Lương duyên vĩnh kết".

"Điện hạ, đây là ý gì?"

Lý Ngư nhìn Cảnh Vương, còn Cảnh Vương cũng đang mong đợi nhìn cậu, thâm tình trong mắt tràn ra như thể muốn nhấn chìm lấy cậu.

Cảnh Vương lấy tượng ngọc và cá đá hôm viên phòng đã đặt lên tay cậu ra, đặt lên trên giấy đỏ.

Bên cạnh tượng ngọc là ấn tín của hắn còn bên cạnh cá thì trống không.

Lý Ngư: "..."

Trí tưởng tượng của Lý Ngư vẫn luôn phong phú, giấy đỏ cùng với đôi tín vật, đấy không phải là hắn muốn cùng với cậu ấy đấy chứ? ?

"Điện hạ, ngài —— "

Lý Ngư đỏ bừng cả mặt, kích động hỏi: "Ngài đang cầu hôn sao?"

Cậu tự nhận mình là một người rất lí trí khi nhìn vào hôn nhân, nhưng khi cậu được được cầu hôn thì ngay bản thân cậu cũng không khống chế được mà mở cờ trong bụng.

Là cầu hôn, khuôn mặt đẹp trai của Cảnh vương rất nghiêm túc.

Trước đây xuất phát từ mục đích bảo vệ Cá Nhỏ nên hắn không thể cho cậu một danh phận, mà hiện tại kế hoạch không còn giống với thực tế, con cũng đã có rồi, hắn tuyệt đối không thể để Cá Nhỏ và con mình chịu bất kỳ chê trách nào được.

Giấy hôn thú này đã được hắn viết trước khi đến biên cảnh phía Tây, thậm chí còn sớm hơn. Đây là quyết tâm của hắn lấy tư cách của một gia chủ, còn thánh chỉ chính thức, đợi đến khi nhóm cá con hóa thành người là hắn có thể xin được rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info