ZingTruyen.Com

[ĐM/ Hoàn] Ngư sủng trong lòng bàn tay bạo quân tàn tật _ Tuyết Sơn Phì Hồ

Chương 72

lynnkhuong

Editor: Lynn

Lý Ngư cảm thấy mình nên nhắc nhở Cảnh Vương. Lục hoàng tử trong nguyên tác đã là kình địch của Cảnh Vương, hiện nay Nhị hoàng tử đã phị phế còn Tam hoàng tử đang trong tình trạng thất sủng, gã cũng sẽ là một nhân vật không thể khinh thường trong việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Lý Ngư từng khuyên Cảnh Vương "đề phòng" Lục hoàng tử, nhưng trong lòng cậu biết rõ, đối thủ như Lục hoàng tử, chỉ dựa vào "đề phòng" sẽ rất bị động. Cảnh Vương và Thừa Ân Công phủ trong nguyên tác đã bị ăn quả đáng nhiều lần rồi, nếu có thể tranh thủ lúc thế của Lục hoàng tử chưa lớn mạnh mà lật đổ gã thì quá tốt.

Nhưng cậu nên làm gì để khuyên Cảnh Vương chủ động ra tay đây?

Cậu - - - công tử ca sống trong vương phủ không ra khỏi cổng cửa, coi như trước mắt cậu đang yêu đương với Cảnh Vương, Cảnh Vương cũng rất yêu thương cưng chiều cậu hết mực nhưng cậu vẫn không đủ tự tin để cho rằng mình có thể thuyết phục được Cảnh Vương.

Hay nói cách khác, cậu không nắm chắc điều gì.

Cậu không phải là một mưu sĩ giỏi, phân tích thế cuộc cũng không phải là thế mạnh của cậu, cậu cũng chỉ có thể hiểu sơ sơ rằng đề phòng cũng tựa như phòng thủ thôi, không ảnh hưởng gì tới thế cuộc, còn nếu chủ động tiến công thì chuyện này có nghĩa là Cảnh Vương muốn từ bỏ tác phong của hắn từ trước đến nay, nhưng nếu hắn làm vậy thì cũng đồng nghĩa sẽ thu hút lấy sự chú ý của Lục hoàng tử. Cảnh Vương hẳn là vẫn chưa có lòng vẫn tranh trữ, nếu như hắn và Lục hoàng tử chính thức giao phong, thì hắn không có ý định tranh cũng phải tranh...

Được rồi, thật ra so với việc nghĩ làm sao để Cảnh Vương xử lí Lục hoàng tử thì việc làm sao để Cảnh Vương muốn tranh trữ còn khó hơn.

Cảnh Vương trước kia không hỏi cậu tại sao mà vẫn đề phòng Lục hoàng tử, nhưng tuyệt đối không có khả năng không hỏi nguyên nhân, liền thuận tay tranh trữ.

Cậu cũng rất lo, nếu như cậu bắt đầu dẫn dắt đến đề tài tranh trữ thì liệu Cảnh Vương có cảm thấy cậu bụng dạ khó lường muốn lợi dụng hắn không?

Lý Ngư hoàn toàn không biết rằng Cảnh Vương đã bắt đầu sắp xếp: Hu hu, rốt cuộc phải làm thế nào để thuyết phục Cảnh Vương đây.

Mặc kệ như thế nào vẫn phải tận lực thử xem, Tam hoàng tử đã là một kẻ không thể nào gượng dậy nổi rồi, Lục hoàng tử lại đang nhảy nhót tưng bừng, còn dám dâng người đẹp cho hoàng đế -- điều này vừa vặn chứng tỏ Lục hoàng tử đã bồi dưỡng đến từ hậu cung, cũng không thể để cho Lục hoàng tử thực hiện được.

Lý Ngư vẫn luôn đoán mò, lúc hình người của cậu nói với Cảnh vương: "Điện hạ, Lục hoàng tử..."

Lý Ngư nổi lên chúy suy nghĩ. Cậu muốn dùng địa vị, thân phận, tình cảm, lý lẽ để thuyết phục

Cảnh Vương nghe thấy tên Lục hoàng tửliền nguy hiểm nheo mắt.

Cảnh Vương không thích Lục hoàng tử, Lý Ngư còn không biết, còn đang lải nhải lải nhải không ngừng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cảnh Vương nhào lên giường rồi dùng môi thô bạo chặn lại.

Từ khi hai người ở bên nhau, những chuyện thân mật như này, Cảnh Vương vẫn luôn theo ý của Lý Ngư, Lý Ngư muốn thế nào thì thế đấy, muốn cái gì sẽ cho cái đó, cho dù không tới bước cuối Cảnh Vương cũng kiên nhẫn chờ, không động mạnh, rất quan tâm tới cảm giác của Lý Ngư, thật sự chưa từng cáu với Lý Ngư. Mặc dù Lý Ngư không nói gì nhưng cậu thật lòng rất thích thân thiết với đối phương nên cậu đã sớm quên người nói chuyện yêu đương với mình có tính cách được thiết lập là bạo quân.

Nhào một cái, tất cả sự thô bạo và tàn ác của Cảnh Vương đều xông ra.

Lý Ngư kêu ô ô, không ngừng đấm vào lồng ngực đối phương. Cậu rất thích lúc hai người anh anh em em khi cả hai bên tình nguyện nhưng cậu cũng không thích thô bạo làm bừa, cậu -- cậu muốn nói chuyện đúng đắn!

Nhưng Cảnh Vương như thể không nghe thấy, cũng không để ý, hắn chỉ nghiền ép môi cậu bất chấp, nhẹ nhàng đơn giản khiến Lý Ngư vứt bỏ hết mũ giáp.

Lý Ngư hưởng thụ quen rồi, rất nhanh cậu đã không có cốt khí mà quên chống cự, mềm thành một vũng bùn, đôi mắt lấp lánh ánh nước, chỉ còn lại những tiếng hừ hừ rất nhỏ.

Hai người đều đổ mồ hôi, Cảnh Vương mới dịu dàng dừng lại. Lý Ngư đợi đến khi mình cớ sức lại mới yêu thương sờ sờ thái dương hắn, khàn giọng nói: "Điện hạ, ngài, ngài làm sao vậy?"

Nói là giận thì cũng không phải, chỉ là lúc bắt đầu thân mật dùng hơi quá sức nên mới dễ dọa cá thôi, miệng Lý Ngư sưng hết cả lên rồi.

Cảnh Vương xin lỗi xong thì lệ khí toàn thân cũng hết, nhẹ nhàng thơm gò má cậu, nhét một mẩu giấy đầy mồ hôi vào lòng bàn tay cậu.

Lý Ngư mở ra xem: "Không cho nhìn nam nhân khác."

Lý Ngư: "..."

Mẹ nó, sao lại có cảm giác tổng tài bá đạo vô cùng oan ức là thế nào ấy nhỉ!

Lý Ngư xoa xoa thái dương: "Điện hạ, có phải ngài hiểu lầm không, em không có nhìn nam nhân khác, em chỉ là -- "

Lý Ngư trong lòng hồi hộp một chút, cậu chỉ hơi nhắc đến Lục hoàng tử thôi, có lẽ trước đây cũng nhắc mấy lần, Cảnh Vương hiểu lầm cậu có ý với Lục hoàng tử!

Ngay cả giấy cũng đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, đây là tên đại vô liêm sỉ này đã ăn dấm bao lâu rồi hả?

Lý Ngư phẫn nộ đấm lên giường: "Em muốn ngài coi gã là kẻ thù chứ không phải là tình địch nhá!"

Cảnh Vương: "..."

"Haizz, dù sao cũng nói hết rồi." Lý Ngư tận dụng cơ hội nói: "Điện hạ, nếu như Lục hoàng tử thượng vị thì sẽ gây bất lợi cho ngài, điện hạ liệu có thể ngăn gã không?"

Cảnh Vương: "......"

Cảnh Vương chậm rãi nhìn Lý Ngư, vẻ mặt hắn rất kỳ lạ, tựa như không hiểu ý Lý Ngư chứ không phải là nghi kị.

Không quan trọng, vốn Lý Ngư cũng không hi vọng chỉ với dăm ba cậu đã có thể thuyết phục Cảnh Vương, lần vừa rồi cũng cho cậu thấy, Lý Ngư ngoài việc rung động bằng cảm xúc, dùng lý lẽ thuyết phục thì cậu hoàn toàn có thể dùng tuyệt kỹ sống còn kia -- bán cá sắc và đậu hũ.

Vì cậu vô cùng vô cùng chân thành, lại còn chăm chỉ bán mấy lần liền, suýt nữa mệt ngất đi, Cảnh Vương mới ôm hôn, "miễn cưỡng" đáp ứng sẽ không để Lục hoàng tử lên ngôi.

Hai hoàng tử đã thành niên kia đã không được rồi, ngoại trừ Lục hoàng tử, cũng chỉ còn sót lại mỗi Cảnh Vương, làm tròn chính là đồng ý tranh ngôi!

Không phải kẻ đoạt vị, điện hạ chính là người thừa kế!

Vì vậy cá đã hi sinh khá nhiều: Hu hu hu, để bạo quân làm chuyện hắn vốn nên làm khó quá mà! Vì sao hào quang nam chính lại phải đặt lên đôi vai của cá chứ!

Nhưng nếu cá không ra mặt thì ai sẽ là người nghĩ về tương lai cho bạo quân chứ?

Cuối cùng Lý Ngư cũng coi như giải quyết được một việc lớn ở trong lòng, tiện thể còn giải quyết luôn mấy việc nhỏ.

Việc nhỏ đầu tiên chính là cậu với Cảnh Vương thường xuyên dính lấy nhau vào ban đêm. Trước đây, cậu áng giờ có chuẩn bao nhiêu thì cũng không chắc được, mặc dù có hệ thống nhắc nhở nhưng thời gian hệ thống nhắc nhở ngắn quá, có vài lần thiếu chút nữa cậu đã lòi trước mặt Cảnh Vương rồi, gần như là toàn lăn xuống giường chạy trốn. May là tình hình bên Cảnh Vương cũng không tới nỗi nào. Lý Ngư muốn có một vật giống đồng hồ để nhắc bản thân một cách hữu hiệu.

Thời cổ đại không có đồng hồ, tính giờ phần lớn là dùng đồng hồ mặt trời hoặc là đồng hồ nước, dù rất chuẩn nhưng lại không tiện. Lý Ngư nghĩ tới đồng hồ cát, cậu đặc biệt đi gặp Vương Hỉ dò hỏi, Vương Hỉ nghe Lý Ngư khoa tay nửa ngày, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Lý công tử muốn đồng hồ cát sao? Lão nô biết có ở đâu, có thể làm cho công tử một cái."

... Nói như vậy đồng hồ cát vẫn phải có!

Lý Ngư thiên ân vạn tạ, nhét cho Vương Hỉ mấy hộp bánh hoa đào, quay người lại nhớ tới chuyện nhỏ thứ hai.

Lần trước Lý Ngư đi mua quà cưới cho Diệp Thanh Hoan và công chúa, quà thì đều đã đưa rồi, nhưng cảnh tượng gặp phải hàng giả vẫn rõ ràng trước mắt.

Rõ ràng vả mặt Lục hoàng tử thì may như vậy nhưng sao khi mua đồ toàn nhìn trúng hàng giả, rốt cuộc nguyên nhân chính là do ánh mắt cậu tệ hay do vận may cậu nát vậy?

Hai điều này Lý Ngư đều không muốn thừa nhận, vì vậy cậu trộm hỏi Vương Hỉ: "Vương công công, ta hỏi một chút, gần phủ Cảnh Vương có nhiều đồ cổ giả hơn à?"

Liệu có phải là họ bán nhiều nên khi cậu gặp cũng là chuyện bình thường.

Hôm đó Vương Hỉ cũng đi theo, mấy chủ cử hàng bán hàng giả đều bị ông dẫn thị vệ bắt lại, ông vừa nghĩ cái liền hiểu ngay ý của Lý Ngư, cười muốn tắt thở: "Thật ra cũng không nhiều lắm, nhưng vận may của công tử... khụ khụ, hơi quá tốt, lần nào cũng đụng trúng, nha phủ bên Tạ công tử còn chẳng bằng."

Lời này là nói thật, Lý công tử đi một vòng trên đường so với nha phủ phái người đi tuần còn hiệu quả hơn.

"Vì có chỗ bán hàng giả nên việc mua nhầm là chuyện rất bình thường."

Lý Ngư sắc mặt cứng đờ, cố gắng giữ lại một chút thể diện: "Ta thấy mấy tảng đá trong cái bể kia nhìn giống hệt nhau."

Vương Hỉ "Phụt" cười phá lên: "Công tử, ngài đừng đùa lão nô, mấy thứ được điện hạ thả vào trong bể đều là hàng thật giá thật, tất cả chúng đều được chọn cẩn thận từ trong kho rồi mài lại. "

"Cái gì?" Lý Ngư giật mình: "Cả bể đều là đồ thật á?"

Mấy viên đá màu xanh màu hồng cậu rất thích ném khi rảnh, mấy cục đá cậu tùy tiện đạp lăn cả đống, toàn bộ đều là? ? ?

"Toàn bộ là hàng thật."

Vương Hỉ trịnh trọng gật đầu: "Hơn nữa còn là bảo thạch thượng đẳng, nói là giá trị liên thành cũng không quá."

Lý Ngư mỗi ngày đều lấy bảo vật giá trị liên thành ra chơi mà cũng không biết: "..."

Lý Ngư vốn tưởng mấy thứ như giường bạc cỏ nước bằng sợi vàng mà Cảnh Vương cho cá đã đủ xa xỉ rồi, ai ngờ cậu lại mỗi ngày bơi trên đống đá quý, bởi vì đống đá quý này không tỏa sáng nên cá không để ý tới, cậu còn tưởng rằng mấy hòn đá nhỏ này đều là đống bình thường.

Xem ra không thể nói là vận khí của cậu tệ mà là ánh mắt của cậu tệ.

Lý Ngư suy yếu vịn tường: "Vương công công, ta muốn được yên tĩnh."

Vương công công phụng mệnh Cảnh Vương, Lý công tử muốn gì phải cho cái đó, nhưng nếu Lý công tử có ý với người khác...

Trước đây Lý công tử có lần nhắc tới nhóc béo, Cảnh Vương bảo Vương Hỉ tra rõ, Vương Hỉ nghe cứ thấy quen quen nhưng đến giờ vẫn chưa tra được là ai, lại lòi ra thêm một người... Yên Lặng?

Trong lòng Vương Hỉ vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, vội vàng hỏi thay Cảnh Vương nhà ông: "Công tử, ngài nói rõ hơn chút, Yên Lặng là ai, sao ngài lại nhớ hắn?"

Lý Ngư: "..."

Giao lưu với người cổ đại thật mệt mỏi quá mà.

Vương Hỉ để Lý Ngư đợi hai ngày, liền đưa Lý Ngư một cái đồng hồ cát bằng bạc.

Lý Ngư đặc biệt căn cứ theo thời gian biến thân của mình để thử đồng hồ cát, cát bên trong đồng hồ rơi là một canh giờ, vừa vặn dùng. Lý Ngư liền cất đồng hồ cát vào không gian tùy thân, khi biến thành người cậu lại lấy ra, miễn phải lo lắng đề phòng mãi.

Cậu không biết rằng, rằng, sau khi cậu muốn yên lặng, Vương Hỉ báo lại cho Cảnh Vương không sót một chữ. Đồ Cá Nhỏ muốn, Cảnh Vương sao có thể qua loa tùy tiện được chứ. Mặc dù đồng hồ cát không được tính là vật quý, ở triều đại này dùng chủ yếu để trang trí, không quá đúng giờ. Lý Ngư muốn dùng loại này thì không được, Cảnh Vương đặc biệt đi mời người có tay nghề giỏi trong cung chế tạo gấp, cũng đã đối chiếu tính giờ rồi, còn chuẩn hơn đồng hồ cát bình thường nhiều. Dưới đáy đồng hồ cát còn khắc nông hình một con cá.

Cảnh Vương đã quen suy nghĩ cho cá rồi, thấy dạng người của cá nhỏ đi đâu cũng cầm đồng hồ cát theo thì lòng rất sung sướng.

Hắn thích khắc dấu ấn của hắn lên mọi đồ vật Cá Nhỏ dùng, Cá Nhỏ ăn, từ trong ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com