ZingTruyen.Com

[ĐM/ Hoàn] Ngư sủng trong lòng bàn tay bạo quân tàn tật _ Tuyết Sơn Phì Hồ

Chương 54

lynnkhuong

Editor: Lynn

Lý Ngư nhìn Sở Yến Vũ không nói nên lời.

Những chung trà trong phòng này vì thân cá nên đều rất lớn, vậy mà Sở Yến Vũ không cảm thấy có gì bất ổn?

Thật ra cũng không thể trách Sở Yến Vũ được, phần lớn hình cá của Lý Ngư chỉ có nhảy tới nhảy lui mỗi trong phòng Cảnh Vương, khi ra ngoài làm vậy, nhưng Cảnh Vương vẫn sẽ sai người chuẩn bị chung trà. Điều này khiến cho có người hiểu lầm, Sở Yến Vũ cho rằng Cảnh Vương quen dùng loại chung trà to gấp mấy lần bình thường này.

Thuốc bột màu nâu rơi vào trong nước, khoảnh khắc nó tan hết ra liền không để lại bất cứ dấu vết gì. Lý Ngư lo sợ, không biết Sở Yến Vũ hạ thuốc gì.

Chắc là không phải thạch tín, bởi Sở Yến Vũ từng dùng tay chạm vào nó, cậu có trực giác đó không phải kiểu như thạch tín.

Cho dù có bỏ thì cũng bỏ nhầm chỗ rồi, hẳn là cũng không sao......

Lý Ngư nỗ lực thuyết phục bản thân không cần lo lắng, nhưng Sở Yến Vũ đã đứng thẳng người, phát hiện chung trà giống vậy bày khắp nơi trong phòng.

Sở Yến Vũ: "......"

Sở Yến Vũ khó lắm mới xông được vào phòng, sao có thể chấp nhận kế hoạch của mình có bất cứ sai sót nào chứ, tiếp đấy cậu ta đều hạ thuốc vào tất mỗi chén trà.

Lý Ngư khó xử nghĩ, tiểu kiều phi mang không ít thuốc nhỉ.

Trên bàn Cảnh Vương có một chung trà sen đỏ cực lớn, to như cái bát. Sở Yến Vũ không bỏ qua nó, kể cả chén ngọc lưu ly nhỏ hơn một tấc (10cm) bên cạnh chung trà hoa sen......

Lý Ngư không dám phát ra bất cứ tiếng động gì, tuy tiểu kiều phi không biết nhưng cậu lại biết, chỉ có chén lưu li ly là Cảnh Vương quen dùng. Bằng cách này vậy là tiểu kiều phi đã hạ thuốc đúng chỗ rồi. .

Sở Yến Vũ hạ thuốc vào chén, ngơ ngẩn nhìn bao thuốc cuối cùng trong tay. Có tiếng động bên ngoài cửa, có người tới, Sở Yến Vũ không chần chừ nữa, nhanh chóng nuốt bao thuốc cuối cùng vào bụng.

Lý Ngư:!!!

Lần này Lý Ngư xác định Sở Yến Vũ không hạ độc, nếu là độc, thì cậu ta đã không tự mình ăn.

Vậy đấy là thuốc gì, nếu như Sở Yến Vũ cũng ăn vào......

Lý Ngư lúng túng, trong cung đình văn không phải là độc thì là xuân dược nhỉ?

Tiểu kiều phi lạnh nhạt với Cảnh Vuơng trong nguyên tác, vậy mà vội vàng hạ xuân dược Cảnh Vương, còn bị một con cá là cậu thấy được, thật là...... cú lừa cực mạnh mà!

Sở Yến Vũ nhẹ giọng khụ vài cái, mau chóng lau đi tàn bột còn vương trên khóe miệng rồi vuốt phẳng nếp nhăn trên người, một lần nữa cầm lấy hộp thức ăn, đứng trước bể gỉa, giả vờ cho cá ăn.

Một mình Cảnh Vương đẩy cửa bước vào.

Sở Yến Vũ làm bộ bừng tỉnh, buông thức ăn cho cá xuống, cung kính hành lễ nói: "Điện hạ."

Lý Ngư ở trong bể cá nhìn phía sau Sở Yến Vũ, mắt thấy thân ảnh cao lớn đang từng bước đến gần.

Cứ nghĩ thằng ranh con này không biết xấu hổ đi tỏ tình với mình, tim Lý Ngư đập bỗng nhưng tăng tốc lạ kỳ. Cậu không tự giác lùi về sau, thân cá bám chặt vào núi giả.

Cảnh Vương không thèm nhìn Sở Yến Vũ hành lễ mà lập tức đi tới bể cá.

Lý Ngư: A a a tên đáng ghét kia thật sự tới rồi!

Lý Ngư muốn trốn vào núi giả theo bản năng, bỗng nhớ ra Cảnh vương còn không biết cá chính là Lý công tử, Lý công tử chính là cá, lúng túng cái gì mà lúng túng?

Lý Ngư: Không, không thể trốn, cá không liên quan!

Đúng rồi còn có vừa rồi Sở Yến Vũ hạ thuốc......

Tuy cá không có dây mơ rễ má gì nhưng có cần nhắc Cảnh Vương không?

Song khi Cảnh Vương vừa tiến đến nhìn cá, con ngươi đen thâm thúy ấy tựa như muốn xuyên qua một tầng da cá, nhìn rõ trái tim con người của cậu.

Lý Ngư bị nhìn đến lạnh cả sống lưng, cậu chột dạ lắc mình trốn sau núi giả gần một cây thủy sinh.

"Điện hạ......" Sở Yến Vũ quỳ lâu có chút ủy khuất, cậu ta đã quỳ truớc mặt Cảnh Vương rồi, vì sao Cảnh Vương chỉ nhìn cá lại không nhìn cậu ta?

Nhưng ít nhất cậu ta cũng đã biết, trước mặt con cá này, cậu ta chẳng có chút địa vị gì cả. Điều này cũng chứng minh, tập trung sức lực trên người cá là hướng đi đúng rồi.

Sở Yến Vũ hít sâu một cái, cười nói: "Điện hạ, trong lúc ta vô tình đi ngang qua, phát hiện cá đói bụng đã lâu rồi mà không có ai cho ăn... là ta lỗ mãng lại đây, mong Điện hạ thứ tội."

Sở Yến Vũ cho rằng, trước đấy cậu ta bị đánh là bởi không nghiền ngẫm kĩ càng tâm tư của Cảnh Vương. Cảnh Vương không thích người khác tự quyết định, vậy trước tiên cậu ta cứ lùi một bước, nhận sai với Cảnh Vương, thực tế cũng chỉ ra việc mình làm là vì cá. Chỉ cần cậu ta nắm bắt được sở thích của Cảnh Vương thì Cảnh Vương chắc chắn sẽ chú ý tới cậu ta.

Quả nhiên, khi cậu ta nhắc tới cá, Cảnh vương liếc cậu ta một cái nhưng cũng chỉ liếc một cái thôi.

Nhưng Sở Yến Vũ biết, Cảnh Vương không đuổi cậu ta ra khỏi phòng, đây có nghĩ là, cậu ta có thể ở lại -- cậu ta tự thấy mình càng ngày càng gần vị trí của Lý công tử!

Cảnh Vương không để Sở Yến Vũ ra ngoài, Lý Ngư hơi mất tự nhiên vì bình thường khi Cảnh Vương ở trong phòng thì không có người ngoài, đây là cuối cùng cũng nhìn tiểu kiều phi bằng con mắt khác?

...... Tên khốn nạn!

Lý Ngư căm giận vẫy đuôi, không cẩn thận chém đứt thủy sinh dùng để ẩn náu.

Lý Ngư: "......"

Tai Cảnh Vương rất thính, ngay cả tiếng thủy sinh bị chém đứt cũng phát hiện ra, ánh mắt lạnh thấu xương lập tức đảo qua ngay sau đó.

Lý Ngư lập tức đem cái đuôi rắc rối cuốn lại: Vâng, ngài thích, kệ ngài!

Chuyện quan trọng phải nói ba lần, cậu chỉ là một con cá, Cảnh Vương muốn giữ ai thì giữ, cá hắn không liên quan!

Cảnh Vương nhìn cá một lúc, thấy cá vẫn chưa bơi tới, Cảnh Vương cũng không duỗi tay chọc cá phiền chán.

Cảnh Vương bước tới bàn ngồi xuống, Sở Yến Vũ đoán thuốc vật ta ăn cũng sắp có tác dụng rồi, ôn nhu nói với Cảnh Vương: "Điện hạ, để ta rót ly trà giải khát cho ngài nhé."

Lý Ngư: "......"

Lý Ngư không khỏi bơi tới vách bể thủy tinh, tiểu kiều phi chủ động như vậy, hai người vốn là công chính thụ chinh trong nguyên tác, cuối cùng cũng sắp cọ ra lửa rồi sao?

Cậu nên vui mừng mới đúng, có lẽ Cảnh Vương và Sở Yến Vũ ở bên nhau, hắn sẽ không nhớ đến cậu......

Nhưng cậu biết rõ Sở Yến Vũ hạ thuốc vào tất cả các chén trà, cậu vẫn muốn mặc kệ ư?

Lý Ngư do dự không thôi, đung đưa không ngừng.

Một bên là có lợi cho cậu, bên kia lại là...... tên khốn khiến cậu đau đầu không thôi.

Cậu không phải là thánh nhân gì, chỉ có thể hoàn toàn lo cho chính mình, chỉ lựa chọn những thứ có lợi cho mình. Trong nguyên tác Cảnh Vương và Sở Yến Vũ chính là một đôi, thuốc cũng chẳng phải cậu hạ, cùng lắm cậu chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, nếu cắn rứt lương tâm thì đi tìm hệ thống reset. Như vậy, cậu sẽ không còn một tia áy náy nào nữa còn có thể làm một con cá vui vẻ......

Thật sự không cần rối rắm như vậy.

"Điện hạ, ta không biết ngài dùng chén trà nào."

Giọng nói ngoan ngoãn của Sở Yến Vũ lần thứ hai vang lên.

Sở Yến Vũ này, cùng với thiếu niên cao ngạo lưng thằng tắp hồi ở trong yến hội đã không còn giống nhau.

Lý Ngư trong lòng rùng mình. Đây là Sở Yến Vũ cố ý dò hỏi, giảm bớt hoài nghi của Cảnh Vương. Cậu biết Sở Yến Vũ đang chuẩn bị ra tay.

Cảnh vương hơi hơi nghiêng đầu, tựa như trả lời.

Tên khốn, đừng để ý tới y mà!

Lý Ngư dưới tình thế gấp bách nghĩ loạn.

Nhưng cảnh vương sao có thể biết được nội tâm một con cá chứ, ánh mắt xa cách liếc đến chiếc chén lưu ly cạnh chung trà sen đỏ.

Sở Yến Vũ hiểu ý, tay nâng chén lưu ly nâng tới trước mặt Cảnh Vương.

Cậu ta nghĩ, vẫn nên thuận theo quỳ xuống, từ góc độ của Cảnh Vương, có thể thấy được dáng người của cậu ta.

Sắc mặt Sở Yến Vũ bắt đầu nóng lên. Cậu ta cảm thấy thuốc đã bắt đầu có tác dụng. Cậu ta chưa từng lớn gan đi dụ hoặc ai, khó tránh hoảng hốt, chuyện này với việc trêu đùa vài câu với thị vệ không giống nhau.

Rất nhanh thôi cậu ta sẽ chinh phục được nam nhân trước mặt này.

"Điện hạ, mời ngài dùng trà."

Sở Yến Vũ lấy lại bình tĩnh, ôn nhu khuyên bảo.

Cảnh Vương nhận lấy chén trà, ngón tay thon dài vuốt ve cạnh bên.

Lý Ngư biết đây là thói quen của Cảnh Vương, khả năng cao tiếp sau đấy hắn liền uống.

Vì sao cảnh giác của Cảnh Vương lại thấp như vậy, rõ ràng trà vương gia uống đều phải dùng châm bạc thử độc qua mà-- được rồi, có khả năng cái thứ như xuân dược này châm bạc thử không ra, nhưng tại sao nội thị ăn thử trước cho chủ nhân lại không xuất hiện?

Không để cậu nghĩ kĩ, Cảnh Vương liền nâng chén trà lên. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Ngư cảm thấy cậu nhất định phải làm gì đó!

Bất kể Cảnh Vương thích ai, cuối cùng ở cùng mọng chỗ với ai, cậu đều không chấp nhận việc bỏ thuốc Cảnh Vương. Logic của Lý Ngư chính là, nếu như Sở Yến Vũ có thể khiến Cảnh Vương thật lòng thích thì cậu tuyệt đối không ngăn cản, nhưng nếu bỏ thuốc -- cái này thì khác quái cưỡng bức đâu chứ!

Cả hai loại đó cậu đều không chấp nhận!

Sở Yến Vũ đã bỏ thuốc tất cả chén trà cho cá, cậu sẽ không có khả năng dùng thân cá lao tới, tông rớt cái chén trong tay Cảnh Vương. Nếu người dính xuân dược sẽ bị dục hỏa đốt người, còn nếu cá dính nói không chừng biến thành cá nướng.

Trước mắt cậu không thể trông cậy vào người khác, chỉ có mình cậu, cậu có thể biến thành hình người, mở miệng nhắc nhở Cảnh Vương.

Tuy cậu vẫn còn giận, nhưng vào những lúc quan trọng như này cậu vẫn phân rõ được nặng nhẹ, giận dỗi gì cũng vứt sang một bên.

Lý Ngư lấy gối ôm cá từ trong không gian ra, ném vào bể cá thủy tinh, tạo một tư thế ngẫu nhiên, sau đó cậu chọn một góc độ cả Sở Yến Vũ và Cảnh Vương đều không thấy, bơi đến ven bể cá thủy tinh, sau đó nhảy ra ngoài.

Cảnh Vương trông giống như đang nghe Sở Yến Vũ nói nhưng thực tế tầm mắt vẫn đặt ở trên cá, hắn phát hiện cá nhảy ra ngoài, sau khi rơi xuống đất thì vang lên một tiếng giòn giã. Mắt thấy Sở Yến Vũ đang định quay đầu, trong tình thế cấp bách, Cảnh Vương nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay búng thành chén.

Sở Yến Vũ lập tức bị hấp dẫn.

"Điện hạ có việc gì sao?"

Vì sao Cảnh Vương vẫn chưa uống nước bỏ thuốc, lòng Sở Yến Vũ nóng như lửa đốt.

Cảnh Vương cười, bưng chén lên, không chút do dự đưa đến bên môi. Sở Yến Vũ lòng đầy chờ mong nhìn hắn, Cảnh Vương nhìn lướt qua Sở Yến Vũ, thoáng thấy sai khi cá rơi xuống liền lấy đuôi chống đất, trượt một vòng cung tiêu sái đến phía sau tủ.

Cảnh Vương lần đầu phát hiện đuôi của cá chép tinh còn có thể dùng được như vậy: "......"

Cảnh Vương thất thần một lát, lại lặng lẽ liếc sang bể cá. Hắn lo lắng Sở Yến Vũ phát hiện bể không có cá, đang định làm Sở Yến Vũ không thể nào phân tâm được thì thấy trong một cái bể cá to đùng, một con cá bạc lấy dáng vẻ quỷ dị gục đầu xuống, không nhúc nhích.

Cảnh Vương: "............"

Truớc đây Cảnh Vương từng gặp cá giả giống hệt cá chép tinh. Hắn chắc chắn đây là cá giả, vì cá thật vừa mới nhảy ra.

Có thể là thuật phân thân...... Cảnh Vương - có một chút kiến thức không quan trong về tu tiên xoa mày, như thế cũng không phải lo Sợ Yến Vũ phát hiện.

Cảnh Vương nâng chén lần thứ nữa, phỏng chừng tốc độ của Cá Nhỏ so với hắn còn nhanh hơn một chút, không bao lâu đã nhảy ra, lớn tiếng nói: "Điện hạ, ngài không thể uống nước này!"

Cuối cùng cũng đến. Cảnh Vương mím môi, ném cái chén sang một bên.

Sở Yến Vũ bị thiếu niên đột nhiên nhảy ra dọa hết hồn, móng tay nhéo thật sâu trong lòng bàn tay.

Thiếu niên phá hoại cậu ta này mặc một bộ đồ xanh biếc, mặt mũi xán lạng, cao ráo mảnh mai, có phải là Lý công tử trốn khỏi phủ mà người ta đồn không.

Sở Yến Vũ nhíu mi, trong lòng bực bội. Lý công tử đi rồi sao lại trở về chứ, đây là không vui khi địa vị của mình chịu uy hiếp nên muốn tới phá cậu ta à?

Hay là việc cậu ta bỏ thuốc đã bị Lý công tử phát hiện?

Chuyện này không có khả năng, Sở Yến Vũ rất rõ lúc bỏ thuốc trong phòng chỉ có một mình cậu ta.

"Ý ngươi là sao, vì sao không thể uống."

Sở Yến Vũ tức giận hỏi lại. Dù sao thuốc đã bỏ, nếu như cậu ta còn chần chờ, cậu ta sẽ khiến Cảnh Vương hoài nghi!

Lý Ngư không quá quan tâm. Cậu tiến lên phía trước, kéo lấy tay áo Cảnh Vương, lớn tiếng nói: "Điện hạ, ngài không thể uống nuớc này, nó bị bỏ thuốc rồi!"

Sở Yến Vũ kinh ngạc nhìn Lý Ngư, vừa dứt lời, Vương Hỉ đã mang một nhóm lớn thị vệ đi vào.

Lý Ngư sửng sờ một lát, giây lát sau cậu đã bị Cảnh Vương nắm chặt tay. Cảnh Vương gặt đầu với Vương Hỉ một cái, Vương Hỉ lập tức ra lệnh cho thị vệ tiến lên bắt lấy Sở Yến Vũ.

Sở Yến Vũ vẫn còn ôm một chút may mắn, không ngừng giãy giụa nói: "Điện hạ, ta không có, ngài không thể chỉ nghe lời nói một bên của Lý công tử!"

Chẳng qua Sở Yến Vũ chỉ cố gắng bình tĩnh. Đợi đến khi cậu ta thấy Vương Hỉ đem vứt toàn bộ chén trà trong phòng đi thì mới nhận ra có gì đó không đúng. Vì sao Vương công công lại biết cậu ta sẽ động tay động chân với toàn bộ chén trà?

Còn thuốc cậu ta đã ăn trước đó nữa, Sở Yến Vũ nhìn xuống đôi chân đang không ngừng run rẩy của mình, đây mới là điều khiến cậu ta tuyệt vọng nhất.

Cái gì sẽ đợi chờ cậu ta đây?

Dù sao chắc chắn không phải thứ cậu ta muốn: tình yêu và niềm tin của Cảnh Vương.

Vương Hỉ mang Sở Yến Vũ gây hại đi hệt như một cơn gió, trong phòng còn lại mỗi Cảnh Vương và Lý Ngư, Vương công công biết Điện hạ có rất nhiều lời muốn nói cho Lý công tử. Ông săn sóc liền khép cửa lại cho thế giới của hai người.

Lý công tử giận dỗi mấy ngày nay khiến điện hạ và ông cũng không quá dễ chịu. Vương Hỉ chân thành hy vọng Lý công tử có thể hồi tâm chuyển ý sớm một chút.

Cửa lại được đóng, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, Lý Ngư lạnh lùng lườm Cảnh Vương.

Sự vui vẻ của Cảnh Vương được hắn bộc lộ ra ngoài, trực tiếp muốn tiến tới ôm cậu. Lý Ngư nâng tay gạt đi cái tay Cảnh Vương duỗi tới, lạnh lùng nói: "Điện hạ đã sớm biết Sở Yến Vũ sẽ bỏ thuốc ư?"

Một loạt tình huống vừa rồi thật kỳ lạ, cậu quan tâm quá sẽ loạn, không đoán được từ sớm.

Cảnh Vương chần chừ, gật đầu.

Từ chuyện lần trước Sở Yến Vũ lừa dối Cảnh Vương, cậu ta đã bị Cảnh Vương cho vào danh sách trọng điểm đề phòng, lần này làm ra chuyện này, Cảnh Vương cũng biết, không thì làm gì có chuyện nội thị sẽ để cho cậu ta tiến vào phòng dễ dàng như vậy được?

Xuân dược mà Sở Yến Vũ dùng toàn bộ thủ đoạn ra lấy được đã sớm bị Cảnh Vương đổi thành bột đậu, còn xác nhận qua trên người Sở Yến Vũ không có vũ khí sắc bén nào, sẽ không làm gì được cá. Nếu không Cảnh Vương cũng sẽ khổng để Sở Yến Vũ vào nhà dễ như vậy. Hắn không quan tâm người sau lưng Sở Yến Vũ là ai, chỉ muốn mượn tay Sở Yến Vũ ép Cá Nhỏ hóa thành người.

Người xưa đã từng nói một ngày không gặp như cách ba thu, trước đây hắn còn không tin, mà nay lại rõ tư vị của nó. Đã nhiều ngày rồi Tiểu Ngư không thân thiết với hắn, trốn tránh hắn, nội tâm Cảnh Vương không ngừng sinh ra một bóng đen âm u, chuyện dù điên dồ hơn nữa hắn cũng làm được chứ đừng nói là lợi dụng một quân cờ có cũng như không.

Trên tường là tất cả những lời hắn muốn nói cho Tiểu Ngư, nhưng Tiểu Ngư vẫn không xuất hiện, hắn sợ Tiểu Ngư sẽ trốn tránh hắn cả đời, không thể không thực hiện hạ sách này.

Sở Yến Vũ chẳng khác nào là tính kế hắn trước mặt Cá Nhỏ, hắn đánh cược Cá Nhỏ vẫn luyến tiếc hắn, cậu nhất định sẽ hiện thân gặp mặt, đến lúc đó...... Hắn có thể trực tiếp nói lòng mình cho Tiểu Ngư.

Kế hoạch này quả thật rất mạo hiểm nhưng hắn có niềm tin với Cá Nhỏ gần như là mù quáng. May thay, hắn Doãn cược thắng, cuối cùng cũng nhìn thấy đuợc Cá Nhỏ hình người như ý nguyện. Cảnh Vương cực kỳ phấn khích, lệ khí trong lòng hắn bị đánh tan hơn nửa.

Nhưng sau khi Lý Ngư được hắn khẳng định, sắc mặt cậu lại tái xanh. Cảnh Vương cảm thấy Cá Nhỏ lại không vui.

Thiếu niên trước mắt cúi đầu, lau mặt, oán hận nói: "Ngài lại gạt ta......"

Lý Ngư bất đắc dĩ biến thân tất cả là vì cậu muốn cứu Cảnh Vương, không muốn Cảnh Vương bị tổn thương nhưng giờ cậu biết tất cả chỉ là kế hoạch của Cảnh Vương muốn cậu buộc phải hiện thân. Sau khi Lý Ngư liên tiếp bị lừa gạt, nhục nhã, lý trí của cậu còn chưa trở về, bây giờ lửa giận của cậu khi bị Cảnh Vương lừa gạt đã đật đến đỉnh điểm.

"Ta ghét nhất người khác gạt ta!"

Lý Ngư lạnh lùng gằn từng câu từng chữ, tránh tay Cảnh Vương đang kéo mình, đấm một cái vào ngực Cảnh Vương rồi chạy ra khỏi phòng không thèm quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com