ZingTruyen.Info

[ĐM/ Hoàn] Ngư sủng trong lòng bàn tay bạo quân tàn tật _ Tuyết Sơn Phì Hồ

Chương 35

lynnkhuong

Editor: Lynn

Khi Lý Ngư tỉnh lại thì thấy mình đang ngủ trên giường đá trắng ở trong bể, trên người cậu được đắp cỏ nước. Lý Ngư thoải mái trở mình, đột nhiên nhớ lại chuyện trước khi mình mất đi ý thức.

Vì ăn thanh mai cậu đã biến thành người, thanh mai quá ngon nên cậu không nhị được ăn nhiều thêm một chút, bất tri bất giác uống rượu thấm bên trong thanh mai không ít. Ban đầu cậu không cảm thấy gì đâu nhưng đến lúc bắt đầu choáng váng đầu óc rồi sau đó liền không có sau đó nữa.

Lý Ngư cả kinh, từ trên giường đá trắng giật bắn lên, chuyện sau khi choáng váng cậu không có một chút ấn tượng nào vậy làm sao cậu không phục hình cá được?

Chắc là sẽ không bị người khác -- Cảnh vương nhìn thấy đâu nhỉ?

Nhưng mà... Lý Ngư nhìn chăn cỏ nước được đắp ngay ngắn trên người mình, rất nhanh đã phủ định ý nghĩ trong đầu. Có thể an ổn nằm trên giường đá trắng lại còn đắp chăn cẩn thận thì chắc chắn là sau khi cậu biến thành cá tự đáp cho chính mình chứ không thể nào là người khác được.

Nếu như Cảnh Vương thấy cậu biến thân thì hắn nhất định sẽ tóm cậu, làm sao mà có chuyện hắn sẽ để yên cho cậu quay trở lại bể cá chứ?

Cho nên chắc chắn là cậu đã tự biến về thành cá và trở lại bể rồi ngủ trước khi Cảnh Vương trở về rồi.

Lý Ngư bơi lên, có thể là do say rượu nên thân cá có chút mệt mỏi. Cậu bơi một lúc rồi nghỉ một lát.

Lý Ngư dán vào lên vách bể thủy tinh quan sát động tĩnh trong phòng, đống lộn xộn bừa bãi khắp nơi trên đất đã được dọn sạch sẽ, Cảnh Vương thì đang lẳng lặng nằm ngủ trên giường còn chuyện cậu ăn thanh mai đến nỗi say bí tí thì dường như chưa từng xảy ra.

Lý Ngư hít sâu một cái, được rồi, không có chuyện gì là tin tốt, không làm ra chuyện gì gây họa.

Cậu vì nhiệm vụ chủ tuyến mà sứt đầu mẻ trán, khi tỉnh lại liền muốn tiến vào hệ thống, kiểm tra một chút nhiệm vụ "Tiếp xúc thân mật" có còn thêm gợi ý nào hay không. Nếu không thể chọn trên mặt nữa thì quả thực vẫn còn hai nơi để chọn là yết hầu và lỗ tai. Với sự cưng chiều của Cảnh Vương với cậu thì cá cứ gặm trước đã rồi nói sau. Giờ cậu chỉ là đang phân vân mình nên chọn cái nào thôi.

Ai ngờ cậu vừa mới vào thì thông báo nhiệm vụ hoàn thành đã đập vào mặt!

Lý Ngư: ? ? ?

Gần đây không phải chỉ làm mỗi nhiệm vụ chủ tuyến sao?

Lý Ngư click mở nhiệm vụ chính "Trăm vạn cá sủng", thình lình phát hiện, cái nhiệm vụ hành hạ cậu bấy lâu nay đã trong trạng thái hoàn thành.

Lý Ngư giật mình y như lúc mới dậy, cậu nhanh chóng kéo nhiệm vụ xuống, xác nhận bước cuối cùng "Tiếp xúc thân mật"-- thật sự hoàn thành.

Khi nào hoàn thành, làm sao hoàn thành? Lý Ngư ngây ra như phỗng.

Hệ thống: "Vào lúc cậu uống say."

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư run rẩy: Lúc say cậu đã làm cái gì cơ, và cuối cùng cậu cắn chỗ nào của Cảnh Vương cơ?

Nhất định là cắn, nếu không thì làm sao nhiệm vụ này có thể hoàn thành chứ, nhưng không biết là cuống họng hay là lỗ tai, chung quy có chết cũng minh bạch.

Hệ thống: "Cậu cắn hầu kết của bạo quân."

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư cảm thấy từ nay về sau, cậu đã không còn mặt mũi nào nữa.

Về phần dùng hình người hay là hình cá cắn thì hệ thống không có nói cụ thể. Lý Ngư cũng không nghi ngờ gì, cậu cho rằng nhất định là hình cá vì nếu không cậu làm gì còn mạng mà tiến vào hệ thống.

Cái này cũng là vạn hạnh trong bất hạnh. (trong cái rủi lại có cái may)

Hệ thống hỏi cậu có muốn nhận thưởng không, vì "Tiếp xúc thân mật" là bước cuối cùng nên xong bước này là có thể nhận thưởng của toàn bộ nhiệm vụ chính "Trăm vạn cá sủng" luôn.

Lý Ngư từ trong uể oải phấn chấn lên, chuẩn bị nhận thưởng, phần thưởng của nhiệm vụ chính là.. tất cả các thuộc tính đều được nhân đôi.

Mới nhìn, phạm vi "tất cả này có chút mơ hồ, nhưng mà trước đây Lý Ngư trước được tăng lần lượt từ sức mạnh của đuôi đến năng lực khép lại vết thương, đều là thuộc tính của cá sau khi xuyên qua, Lý Ngư liền đoán chắc nó có liên quan.

Cậu đương nhiên là nhận rồi, chợt nghe hệ thống dừng lại một chút rồi máy móc nói: "Chúc mừng kí chủ, trước mắt không gian tùy thân tăng dung lượng lên cấp 4, thời gian biến thân được tăng lên gấp đôi, sức mạnh lực đuôi tăng lên gấp đôi, năng lực hồi phục tăng lên gấp đôi..."

Lý Ngư mừng rỡ, hóa ra là dung lượng không gian tùy thân và thời gian tùy thân cũng được nhân đôi à?

Không gian tùy thân được upgrade, mang ý nghĩa là giờ cậu có thể mang theo được nhiều thứ, thời gian biến thân được nhân đôi, là giờ nửa canh được tăng lên một canh giờ hả.

Lý Ngư xem từng mục của không gian tùy thân và khả năng biến thân, xác thực đều là như vậy, Lý Ngư dưới sự hưng phấn, đã hoàn toàn quên mất mới vừa rồi mình có bao nhiêu quẫn bách.

Toàn bộ "Trăm vạn cá sủng" đến đây là hoàn thành, nhưng mà nhiệm vụ chính phía sau lại chưa bắt đầu.

Hệ thống nói: "Kế tiếp, Hệ thống thú cưng đáng yêu cần căn cứ kí theo mỗi quan hệ của kí chủ và bạo quân chủ nhân để điều chỉnh nhiệm vụ kế tiếp. Sau khi điều chỉnh sẽ đưa ra nhiệm vụ chính mới."

Lý Ngư gật đầu, bởi vì trước đây cũng có một bước cần phải xem xét như này, cũng cần phải căn cứ theo quan hệ của cậu và Cảnh Vương để đưa ra quyết định nên Lý Ngư cũng không xa lạ gì, trong lòng nghĩ, nếu như hệ thống tạm thời không đưa ra nhiệm vụ chính thì tương đương với cho cậu một kỳ nghỉ, ngược lại cũng là một chuyện không tồi.

Hệ thống: "Nhiệm vụ chi nhánh "Trở thành Cẩm Lý" đã đạt đủ điều kiện để mở, xin hỏi kí chủ có muốn mở không?"

Ý là giờ có thể bắt tay vào làm nhiệm vụ chi nhánh rồi hả?

Lý Ngư trở nên thông minh, cảnh giác hỏi: Nhiệm vụ này có giới hạn thời gian không?

Hệ thống: "Không có giới hạn thời gian, chỉ cần kí chủ hoàn thành nhiệm vụ là được. Giống hệt với những nhiệm vụ chi nhánh khác, thất bại không có bất kỳ trừng phạt nào."

Thông thường nhiệm vụ chi nhánh thường có phần thưởng rất hấp dẫn, Lý Ngư vừa mới nghĩ tới nghỉ hề liền tiếp nhận luôn: Vậy cũng tốt, vậy xin hãy mở nhiệm vụ chi nhánh!

Cậu đã có vảy đen vàng uy phong lẫm lẫm nên đã chờ mong trở thành cẩm lý từ rất lâu.

Trong hệ thống, nhiệm vụ phụ "Trở thành Cẩm Lý" theo tiếng nói sáng lên, có thể để cho cậu kiếm tra.

Nhiệm vụ này cũng giống hệt với bao nhiệm vụ phụ của Hệ thống Troll cá cả, lời nhắc nhở chẳng có bao nhiêu, chỉ có mỗi một hàng chữ nhỏ.

-- muốn trở thành cẩm lý, trước tiên cần nắm giữ tính chất đặc biệt của cẩm lý.

Nhắc nhở thần thần bí bí kiểu này, Lý Ngư nhất thời không thể hiểu nổi, nhưng mà cậu rất có kinh nghiệm, biết được nhiệm vụ trước tiên cần phải cứ vứt xó, không cần sốt ruột, nhất định sẽ có lúc làm được.

Trở lại hiện thực, cậu hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui hoàn thành nhiệm vụ chính, trong nước ngụp lặn mấy cái, vui sướng bơi qua bơi lại.

Bây giờ trong hồ cá thủy tinh có không ít thứ, ngoại trừ giường đá trắng, cỏ nước, còn có đủ loại hạt châu thành chồng, Cảnh Vương vì cậu mà làm thêm hòn non bộ, còn có xích đu, Lý Ngư trước tiên bơi tới xích đu đẩy qua đẩy lại, có thể là do cậu quá hưng phấn nên xích đi có chút không chịu nổi cậu khống chế, đung đưa rất mạnh.

Lý Ngư liền trở mình một cái tiến vào trong sơn động giả, chẳng biết vì sao hôm nay hòn non bộ đặc biệt đẹp, Lý Ngư không kiềm chế nổi liền chui vào hang, hệ thống tăng sức mạnh cho cậu nhiều thật, cho nên sau này cậu không cần phải nhớ nhiều nữa, chỉ cần dùng chút thông minh thôi. Hễ là có chút hữu dụng là có thẩ cảm nhận được rất rõ, ví dụ như bây giờ cậu có thể nhận ra mình đang bơi rất nhanh.

Lý Ngư càng thêm du ngoạn tùy ý, cậu thường xuyên chui vào hòn non bộ, theo lý là se không có bất kỳ nguy hiểm nào nhưng ai biết lần này vui quá hóa buồn, một cái hang mà từ trước cậu có thể chui ra chui vào dễ dàng, lại kẹt không ra được.

Lý Ngư: Chuyện gì xảy ra, trước đây còn chui ra chui vào dễ dàng lắm mà? ?

Cậu bị kẹt, tỉ mỉ nhìn bản thân một chút mới lúng ta lúng túng phát hiện, hình như cơ thể cậu hiện tại cũng to gấp đôi.

Trước đây cậu là con cá chép nhỏ to bằng bàn tay, chỉ cần một bàn tay thôi là có thể nắm được rồi, bây giờ... lại thành to bằng hai bàn tay như vậy. Chẳng trách đến cả xích đu cũng không chịu đựng cậu, hệ thống đây là nhân đôi luôn cả chiều dài chiều rộng của cậu.

Lý Ngư dùng sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi hang, xem ra không chỉ chiều dài chiều rộng của cậu và ngay cả chiều cao của cậu cũng được tăng lên.

Lý Ngư bị kẹt nửa cá trong sơn động không thể nào thoát ra được, đuôi cũng không quẫy mạnh được nữa, mặc dù vẫn có thể dùng sức, nhưng cũng không có cách nào sụp cả hòn non bộ này được bởi bể cá thủy tinh này có chiều cao cao hơn một người mà hòn non bộ tọa lạc bên trong hồ lại có diện tích không nhỏ nên nếu như nó bị sụp đập vào cá thì không nói nhưng nó cũng sẽ tạo ra động tĩnh gây ồn ào cho Cảnh Vương.

Cá chép nhỏ không dám lộn xộn, cậu nghĩ nhất định sẽ có người tới thay nước nên chắc chắn sẽ tìm ra được cậu, cá chép nhỏ bó tay hết cách đành phải ngáp dài một cái rồi rơi vào giấc ngủ.

Không lâu sau, Cảnh Vương đến nhìn cá thì phát hiện không thấy cá đâu. Cảnh Vương lấy làm kinh hãi, lập tức chạy tới bể cá tìm cá thì cuối cùng cũng tìm thấy được một con cá ngủ đến tối trời trong sơn động ở hòn non bộ.

Cảnh Vương giật giật khóe môi, lấy ngón tay chọt chọt cái con cá chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này, sao lại không yên ổn ngủ ở chỗ tảng đá trắng mà lại muốn chui vào trong sơn động ngủ vậy?

Đêm qua Cảnh Vương bị Cá chép nhỏ cắn yết hầu, vốn đã sắp nổi lửa rồi định hung hăng gặm lại cái con cá say mèn này một cái, ai ngờ cá chép tinh sau khi gặm hắn xong thì lại biến thành một con cá sống sờ sờ trong ngực hắn còn xiêm y thì mất chỗ dựa nên rơi hết xuống đất.

Mặc dù Cảnh Vương có chuẩn bị tâm lý kĩ càng từ trước thì cũng hoảng quá trời quá đất, mà bên này cá nhỏ bởi vì thiếu nước nên đang khó chịu giãy đành đạch, nghĩ tới đây có thể là do cá chép tinh say rượu nên hóa hình nên Cảnh Vương liền vội vàng đem cá nhỏ thiếu nước thả lại về bể cá.

Hắn còn nhớ cá nhỏ rất thích nằm trên giường đá được thủy sinh bao bọc lấy nên cẩn thận an bài cá nhỏ nằm trên giường đá, quấn lấy thủy sinh cho cá nhỏ. Nếu như cá nhỏ tỉnh lại nhớ được việc đêm qua thì hắn sẽ thuận lí thành chương gả bài với cậu, ai ngờ cái con cá này lại chui vào trong núi giả trốn.

Cảnh Vương nhớ tới đêm qua Cá rượu nhỏ mơ mơ màng màng quấn hắn gọi hắn là hòn non bộ, vừa bực mình vừa buồn cười.

Lý Ngư bị chọt tỉnh, thấy là chủ nhân bạo quân liền vui vẻ vẫy đuôi, thân cá giãy giụa nhưng không thể nào thoát được đành vô cùng bất đắc dĩ dùng ánh mắt cầu cứu đáng thương nhìn Cảnh Vương.

Cảnh Vương vốn dĩ có chút mong đợi đối phương nhớ lại chuyện đêm qua, nhưng khi nhìn lại phản ứng liên tiếp của cá nhỏ....

Cảnh Vương thở dài, Diệp Thanh Hoan uống say còn thiếu chút nữa là đập đầu vào cột chết, hắn có thể mong đợi gì ở một con cá có thể nhớ chứ.

Nếu như vậy thì chỉ có thể chờ cơ hội sau này vậy.

Cá chép nhỏ cứ vẫy đuôi mãi không chịu ra, Cảnh Vương lúc này mới phát hiện cậu đây là bị kẹt, dở khóc dở cười, nhanh chóng sai người đến đem dời hòn non bộ đi.

Sau khi bọn hạ nhân loay hoay chừng tròn một chén trà, cá chép nhỏ ham chơi cuối cùng cũng thoát nạn, đung đưa đuôi bơi ra, Cảnh Vương đem cá nâng lên, cẩn thận kiểm tra xem cá có bị thương đâu không -- cá rất an toàn, hắn cũng phát hiện nguyên nhân cá bị kẹt là, là cá của hắn lớn hơn một vòng.

Cảnh Vương: "..."

Chuyện này... sao lại thành như vậy rồi?

Cảnh Vương ngay cả việc Cá chép nhỏ là cá chép tinh còn tiếp thu được thì việc lớn hơn một vòng thì có gì khó chứ. Thế nhưng gần đây nhất cá vừa mới thay vảy giờ lại lớn lên khiến hắn cảnh giác, không phải là cá chép tinh của hắn gặp phải chuyện gì rồi đấy chứ, kiểu như mấy loại độ kiếp như thoại bản vẫn nói ấy, cá cần làm vậy thì mới có thể biến hình?

Nghe đâu sau khi xà tinh và hồ ly tinh độ kiếp đều rất yếu ớt, cần phải chăm sóc chu đáo tỉ mỉ.

Cảnh Vương cũng không biết gì liên quan đến độ kiếp, thế nhưng việc chăm sóc cá chép tinh thì hắn lại hạ bút thành văn.

Cảnh Vương sai người đem hòn non bộ đi trùng tu, mấy chỗ hang động, xích đu, đá trắng, toàn bộ đều sửa theo thân hình hiện tại của cá nhỏ.

Hồ cá thủy tinh không tính là quá chật, cá nhỏ vẫn có thể ở lại một thời gian, chỉ cần đợi đến khi hồ cá mới xây xong là có thể chuyển sang.

Những cốc trà bên cạnh bể cá thủy tinh giờ đây đã không còn phù hợp nữa, cần phải lựa chọn lại một lần nữa, đổi hàng loạt.

Cảnh Vương đã tính toán chu toàn mọi việc xong liền triệu Vương Hỉ tới. Vương Hỉ vừa thấy cá chép nhỏ to ra một vòng liền hít một ngụm khí lạnh: "Điện hạ, đây... đây là đang lớn lên ạ?"

Mới có một đêm sao mà lớn nhanh quá vậy.

Cảnh Vương đút thức ăn cho cá, nhẹ nhàng liếc Vương công công một cái.

Vương Hỉ bối rối, ý điện hạ nhà ông là --

Ta nuôi đấy, ngươi có ý kiến gì à?

Vậy thì cứ cho là điện hạ nhà ông nuôi đi, dù sao chỉ cần có lí do là được, Vương Hỉ vội vã ngậm chặt miệng, làm theo ý của Cảnh Vương.

Từ từ, Cảnh Vương lắc chuông ngọc gọi Vương Hỉ quay đầu lại rồi đưa cho ông một tờ giấy.

Vương Hỉ nhìn thoáng qua, trong lòng cả kinh, trên danh sách này liệt kê những thứ muốn đặt như quần áo giày dép và tất. Chuyện này vốn dĩ rất bình thường nhưng kích thước nhỏ như vậy thì không phải là của điện hạ nhà ông.

Vương Hỉ hơi giương mắt, khó hiểu nhìn điện hạ nhà mình, sắc mặt Cảnh Vương vẫn như thường chỉ có chỗ hầu kết có một vệt hồng nhàn nhạt.

Vương Hỉ vạn phần hoảng sợ, thân là nội thị, ông hiểu rất rõ vệt hồng này có ý nghĩa như thế nào.

Sợ là điện hạ đã vừa lòng một người, thậm chí còn rất có khả năng đã thân cận qua với người đó... Nhưng ông thân là người quản chuyện lớn nhỏ trong vương phủ lại không hề biết gì về chuyện này này cả, Cảnh Vương cũng không tự mình nói đến nhưng hắn lại sốt ruột cho làm những thứ này có phải đều là cho người đó phải không?

Cũng không phải không có khả năng, mà người thần bí như vậy lại khiến Vương Hỉ nhớ tới một người.

Từ lúc ra khỏi cung hồi phủ đến giờ, trong lòng Vương công công vẫn luôn có một nỗi nghi hoặc. Lần trước ở Cảnh Thái Điện, ông từng gặp một tiểu yêu tinh quần áo lộn xộn dây dưa lằng nhằng với điện hạ nhà ông, sau đó ông có lén lút hỏi qua điện hạ thì điện hạ nói cho ông rằng nhờ có người này giúp đỡ nên mắt của điện hạ nhà ông mới không xảy ra chuyện gì. Vương Hỉ cảm kích chiếm đa số, sau đó mới nhớ tới hình như tiểu yêu tinh này là kẻ vẫn luôn trộm lấy trung y và cá của điện hạ, không biết là nam thiếp nhà ai đây nữa.

Sau đấy chẳng biết nam thiếp này đi đâu nữa, Vương Hỉ cũng chưa từng gặp lại, chỉ là sau khi hồi phủ, điện hạ liền cho rút những người truy bắt nam thiếp này về hết.

Vương Hỉ cảm thấy chỉ bằng việc nam thiếp này giúp điện hạ thì làm vậy vẫn có thể hiểu được.

Đêm qua ông dìu Diệp thế tử say khướt trở về Thừa Ân Công phủ. Khi trở về liền nghe thấy có người nói, trong phòng điện hạ hình như có một thiêu niên y quan không chỉnh tề xuất hiện.

Vương Hỉ lập tức đuổi hạ nhân đi, nhưng ngày hôm sau khi thấy vệt hồng ngay trên yết hầu Cảnh Vương, trực giác của Vương Hỉ liền lập tức nghĩ ngay tới một vị nam thiếp dù sao ông cũng chỉ thấy có mỗi mình người này là có qua lại với điện hạ nhà ông. Điện hạ dặn ông làm việc cho chủ ngư, Vương Hỉ rất tình nguyện, điện hạ dặn ông đi đặt xiêm y, Vương Hỉ thấy cứ nghi nghi sao ấy, chắc quần áo này là làm cho nam thiếp rồi.

Điện hạ nhà ông không chỉ thích nuôi cá mà còn tàng kiều, lại còn là nam thiếp nhà người ta, cũng không tiết lộ thật tình nữa. Vương Hỉ tâm như loạn ma, vừa chua vừa thích, nhưng ông sẽ luôn thuận theo tâm ý của Cảnh Vương nên coi như mù vậy, kiên trì đi đặt mua một đống xiêm y rồi đặt vào tủ quần áo ở trong phòng.

Về phần nam thiếp ở đâu thì Vương Hỉ vẫn chưa gặp được. Ông tin rằng sẽ có một ngày điện hạ nhà bọn họ sẽ khiến hai người gặp nhau.

Thời điểm Lý Ngư ăn thứ ăn cho cá cậu cũng thấy vết hồng hồng trên yết hầu Cảnh Vương, mặt cá nhỏ nóng lên, đây không phải là do cá cắn thì nó là do cái gì?

Chủ nhân bạo quân có thể chất đặc thù nên dù chỉ có chút vết thôi thì cũng rất rõ ràng, mặc dù nhìn qua thì chưa chắc nghiêm trọng, nhưng mà cậu biết mình say, lại không có ấn tượng gì, nói không chừng lúc đấy cậu không nương miệng cắn rất độc đấy.

Cảnh Vương bị cậu cắn nhưng cậu cũng không thể để bị Cảnh Vương cắn lại được.

Lý Ngư lặng yên nói lời xin lỗi, xoay người ngậm một miếng bánh hoa đào đưa cho Cảnh Vương.

Cảnh Vương vẫn không nhận bánh như trước, hắn cười gõ gõ đầu cá, cá bị gõ đến ngứa, vẫn không hiểu nổi vì sao mình lại bị gõ đầu?

Lý Ngư lớn ra một vòng, ngay cả lượng cơm ăn cũng nhân đôi theo. Sau khi gặm xong thức ăn cho cá, cậu liền lén lút tha bánh hoa đào bồi tội về, hết cách rồi, cá ăn không có no.

Cảnh Vương cũng phát hiện cậu ăn nhiều hơn trước, không chỉ không tức giận cậu vì một đĩa thanh mai mà gây họa mà còn để lại rất nhiều điểm tâm đẹp mắt trong phòng cho cá ăn vặt. Lý Ngư không chịu nổi hấp dẫn nên có gì trên bàn cậy đều thương nhớ tất. Cảnh Vương gần đây hình như có việc phải ra ngoài, tới gần tối mới vội vã trở về, gặp được dịp muốn ăn, Lý Ngư đang thèm chảy dãi liền biến hình rồi có gì mình "ăn thử".

Cậu có đầy đủ thời gian biến thành người rồi biến trở về, hoàn toàn không cần phải lo lắng, vừa ăn vừa nghĩ lại, dù sao đây cũng là kỳ nghỉ của mình mờ.

Có lần sau khi biến thân xong mở tủ quần áo, cậu còn phát hiện mấy bộ đồ và giày mới không giống với trung y tiết khố mà Cảnh Vương thường mặc, trong quần áo còn được nhét một tờ giấy, viết rằng người trong phủ hiện đang kiểm kê quần áo nên tạm đem quần áo cũ thời niên thiếu của Cảnh Vương để tạm ở chỗ này.

Lý Ngư nhìn sao cũng chẳng thấy đống quần áo này cũ chỗ nào, nhưng mà Cảnh Vương thân là vương gia thời cổ đại, mỗi một quý (3 tháng) đều được làm rất nhiều đồ mới, đồ chưa từng mặc cũng có rất nhiều, không dám chắc đống quần áo này là quần áo của Cảnh vương thời niên thiếu thiếu niên từng mặc qua nhưng tất cả đống này đều được phơi nắng, sạch sẽ thơm tho, to nhỏ đều vừa với cậu. Lý Ngư liền chọn một bộ màu vàng thêu lá xanh mặc vào rồi mang thêm đôi giày trắng. Trước đây, mỗi khi biến thành ngời cậu cơ bản đều đi chân trần, hiếm khi có giày nên Lý Ngư rất vui vẻ.

Sau khi thay y phục, Lý Ngư ngồi xuống ăn điểm tâm, có lúc trên bàn còn có một ấm trà được chuẩn bị sẵn có nhiệt độ vừa phải, Cảnh Vương sẽ không uống trà nguội nên nếu như trà nguội đi rồi sẽ được hạ nhân đem đi đổ. Lý Ngư căn cứ theo suy nghĩ không uống thì phí liền lén lút rót một chút uống, tránh cho ăn nhiều quá bị nghẹn.

Không biết là ai đặt bên cạnh tủ quần áo một chiếc gương đồng, Lý Ngư sau khi biến thân thường thay y phục đầu tiên, có cái gương này cũng tiện lắm. Cậu thường hay đến trước gương đi tới đi lui, làm mặt quỷ rồi lại làm mặt cười. Cậu còn nhớ vị đại thẩm ở trù phòng Cảnh Vương phủ lần trước vì giúp cậu nên bị phạt nên cậu không có thân phận gì vẫn nên hạn chế đi lại, có thể ăn trà bánh là đã thỏa mãn rồi.

Lý Ngư tự mình giải khuây, không hề biết rằng mọi hành động của mình trong gương đều bị một gian phòng khác thông với gian phòng này thấy hết.

Trong gian phòng kia, Cảnh Vương chỉ cách cậu mỗi một vách tường mỏng, nhìn cậu không chớp mắt.

Từng thấy qua người biến thành cá, Cảnh Vương cũng muốn thấy cá biến thành người, biết rằng nếu có mình thì chắc chắn cá nhỏ sẽ không biến thân nên hắn nghĩ cách giả vờ bỏ đi nhưng rồi hắn lại phát hiện một khi ánh mắt của hắn rơi xuống trên người cá nhỏ thì hắn không có cách nào rời mắt đi được...

Mỗi khi cá nhỏ thay y phục, Cảnh vương đều phải rất nỗ lực cúi thấp đầu xuống.

Vừa muốn nhìn lại không dám nhìn.

Cá nhỏ cắn hắn, hắn cũng muốn cắn cá nhỏ....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info