ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Ngoại truyện 8: Thế giới song song (6)

VanTinhCung

Biên tập: Bokuto

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

Tầng sáu "Sông Hoài Nguyệt", phòng điều giáo.

"Tôi đưa em tờ giấy, có hành vi nào em không thể chấp nhận không?" Chu Viễn ngồi trên ghế sô pha nhìn người thiếu niên đang quỳ gối trước mặt mình.

Mặt Khưu Bạch vẫn đỏ ửng lên khi nhớ lại nội dung tờ giấy mà Chu Viễn đưa cho cậu. Trên đó viết những thuật ngữ rất rõ ràng, khẩu giao, rửa ruột, quan hệ tình dục bằng cửa sau, bắn vào bên trong...

Cậu lắc đầu nói: "Không, không có."

"Em có suy nghĩ gì đều có thể nói ra, tôi tôn trọng ý kiến của em. Khi nào bắt đầu trạng thái điều giáo, tôi sẽ không dễ nói chuyện giống như bây giờ."

Khưu Bạch ngẩng đầu nhìn người đàn ông: "Chỉ cần là chủ nhân thì chó con đều có thể chấp nhận."

Chu Viễn hơi nghiêng người hỏi: "Miệng nhỏ ngọt như vậy là vì muốn chút nữa tôi sẽ ra tay nhẹ hơn sao?"

"Không phải." Con ngươi của Khưu Bạch sáng ngời: "Lời nói của em đều là thật. Người khác thì không được, nhưng chủ nhân có thể làm bất cứ điều gì với em."

"Ồ." Chu Viễn cười nhẹ một tiếng, thiếu niên khiến hắn rất vui vẻ. Hắn gõ gõ vào thành ghế sô pha, nói: "Em nghĩ một từ an toàn đi."

"Từ an toàn ạ?"

"Trong quá trình điều giáo, khi tôi làm ra hành vi khiến em khó có thể chấp nhận được và muốn kết thúc thì em hãy nói ra từ an toàn, quá trình điều giáo sẽ dừng lại. Từ an toàn có thể là từ nào cũng được, nhưng tốt nhất không nên là những từ không rõ ý như 'không muốn', 'dừng lại'."

"Chú Chu."

Chu Viễn liếc mắt nhìn cậu.

"Là chú Chu ạ."

"Có thể." Chu Viễn đứng dậy, khí thế trên người đột nhiên thay đổi: "Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Người đàn ông quần áo chỉnh tề, tay phải cầm roi, vẻ nhã nhặn và ôn hòa đều bị rút đi, thay vào đó là uy thế nồng đậm cùng ánh mắt mang tính xâm lược mạnh mẽ.

Hai người một đứng một quỳ, một người nhìn xuống một người nhìn lên, một người ăn mặc chỉnh tề còn người kia toàn thân trần trụi.

Thân phận và địa vị rõ rành rành.

Sự tương phản mãnh liệt như vậy đem lại cảm giác kích thích không thể diễn tả được, Khưu Bạch vừa xấu hổ vừa bồn chồn, máu nóng chảy xiết trong người, dưới ánh mắt nhẹ nhàng của người đàn ông, mơ hồ hiện ra phản ứng chân thật nhất.

Nương theo một tiếng cười khẽ, thân roi lạnh buốt quấn chặt lấy dương vật đang cương của cậu: "Cái này cứng rắn thật đấy."

Giọng nói không nhanh không chậm của Chu Viễn vang trên đỉnh đầu cậu: "Có phải tôi đã nói, tất cả của nô lệ đều thuộc về chủ nhân, bao gồm cả thân thể của em."

Gò má trắng nõn của Khưu Bạch nóng lên, cậu cắn môi run nhè nhẹ.

"Nói chuyện!"

Lực trên roi mạnh hơn, Khưu Bạch hít sâu một hơi nói: "Nói rồi, chủ nhân đã nói rồi."

"Vậy em giải thích một chút đi, tại sao đồ chơi này của em đã cứng lên khi chưa có sự cho phép của tôi." Một chữ cuối cùng nói xong, theo đó là một cái roi rơi vào phần bụng của Khưu Bạch.

"Ừm hừ..." Khưu Bạch rên lên một tiếng, phần bụng vô thức siết căng, rồi cậu lại nghe thấy người đàn ông nói: "Thả lỏng, siết căng sẽ càng đau."

Khưu Bạch cố gắng thả lỏng cơ bắp, nhẹ nhàng hít sâu, thật ra cậu không thấy đau nhói gì cả, cậu tự ý thức được Chu Viễn đã cố ý thả nhẹ lực đạo. Chủ nhân của cậu rất thương cậu, ý nghĩ này khiến Khưu Bạch vô cùng kích động.

Vì thế chim nhỏ vừa mềm nhũn lại một lần nữa vểnh lên, từ lỗ nhỏ trên đỉnh rịn ra một ít chất lỏng.

Giọng điệu của Chu Viễn trầm xuống: "Xem ra em không quản được nó rồi."

Nhấc chân ấn lên dương vật Khưu Bạch, Chu Viễn không đi giày vì thế nên cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ bàn chân của người đàn ông. Khưu Bạch cúi đầu nhìn chằm chằm bàn chân kia, bàn chân của Chu Viễn trông rất đẹp mắt, vừa thon vừa dài, gân cốt rõ ràng. Có lẽ do lâu không thấy ánh mặt trời nên da của hắn trắng hơn một chút, có thể nhìn thấy da thịt nhạt màu cùng với gân xanh nổi lên dưới da, mắt cá chân nhô ra ở cổ chân càng khiến bàn chân anh trong càng gầy hơn.

Hô hấp của Khưu Bạch trở nên dồn dập, bàn chân kia lặp đi lặp lại động tác giẫm ép trên dương vật của cậu, rồi lại lưu luyến dừng trên quy đầu sưng đỏ của cậu. Một chút cảm giác đau đớn ập tới, nhưng chúng đều nằm trong phạm vi chịu đựng được của cậu. Cậu không muốn tránh đi, ngược lại càng muốn nâng cao eo phối hợp với người đàn ông.

"Đừng nhúc nhích." Chân Chu Viễn dùng thêm sức.

"Ừm..." Khưu Bạch cảm thấy cậu sắp bắn rồi, chất lỏng chảy ra từ quy đầu bị Chu Viễn dùng chân bôi đầy thân dương vật khiến cây hàng của cậu trở nên trơn trượt, khoái cảm gấp bội lũ lượt kéo đến.

Nhìn biểu cảm mê say trầm luân của thiếu niên làm Chu Viễn không thể không cong khóe môi lên, bỗng hắn nảy ra ý đồ xấu thu chân về.

"Không cho phép bắn." Người đàn ông lạnh lùng ra mệnh lệnh.

Khoái cảm bỗng nhiên dừng lại, ham muốn xuất tinh lên không lên được, xuống không xuống được, lơ lửng ở giữa khiến cậu vô cùng khó chịu. Dương vật giật giật muốn xuất tinh, nhưng nếu không có sự kích thích từ bên ngoài thì hầu như không thể đạt được khoái cảm. Cậu khó chịu đến mức đôi mắt đỏ hoe, mờ mịt nhìn về phía Chu Viễn.

Chu Viễn cụp mắt xuống, gấp roi làm đôi, dùng chóp gảy núm vú của Khưu Bạch. Đầu vú màu hồng nhạt vốn đang dán trên quầng vú, dưới sự đùa bỡn của Chu Viễn dần dần đứng thẳng, lộ ra ngoài không khí.

Trước kia Khưu Bạch chưa từng nghĩ rằng đàn ông bị chơi ngực cũng sẽ tạo ra khoái cảm, nhưng giờ đây, khoái cảm tê dại như dòng điện đang truyền không ngừng từ núm vú đến toàn thân, cả người run rẩy đến mức khiến cậu sắp không quỳ nổi nữa. Dương vật cứng đến nỗi thấy đau, nhưng cậu không bắn được.

"Quỳ hẳn hoi nào." Người đàn ông cũng không thương cho cảm thụ của cậu, chỉ thản nhiên nhìn cậu: "Hôm nay chỉ có một yêu cầu, trước khi tôi cho phép, quản thân dưới của em cho tốt."

Khưu Bạch hít sâu một hơi rồi quỳ gối xuống, đuôi mắt hiện lên ánh nước, lỗ tai cũng đỏ bừng.

Mỗi một giây đều là sự dày vò khổ cực.

Mà ánh mắt mạnh mẽ của người đàn ông khiến cậu không thể bình tĩnh được, hắn chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đã làm cậu muốn phát hỏa lên rồi. Hai tay chắp sau lưng, cậu khó có thể chống cự ham muốn sờ vào phía trước tự an ủi mình, nhưng chủ nhân không lên tiếng nên cậu không dám động, chỉ đành nhìn Chu Viễn bằng ánh mắt khao khát đáng thương.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông cũng nhân từ mở miệng nói.

"Muốn bắn sao?" Chu Viễn nâng một lọn tóc của cậu lên vân vê trong trong lòng bàn tay, hắn rất thích mái tóc của người thiếu niên, mềm mại mượt mà, rất ngoan, cảm giác sờ lên vô cùng thoải mái.

"Muốn." Khưu Bạch nhìn Chu Viễn với ánh mắt mong chờ, hô hấp không ổn định nói: "Ngài cho phép em bắn đi mà."

Chu Viễn dịch chuyển roi đến bên hông thiếu niên, nhẹ nhàng cọ cọ: "Tôi có thể giúp em, nhưng em cũng phải bỏ ra cái giá tương ứng."

"Em đồng ý với ngài, chủ nhân nói cái gì chó con cũng đều sẽ bằng lòng."

Roi da lạnh buốt di chuyển khắp người khiến cậu run rẩy từng đợt. Khưu Bạch bị dục vọng giày vò làm cho sắp điên mất, sự tín nhiệm đối với Chu Viễn khiến mọi chuyện cậu đều thuận theo hắn vô điều kiện, đến mức cậu đã bỏ lỡ ánh mắt lóe lên ý trêu đùa của người đàn ông.

Một âm thanh xé gió truyền đến, chiếc roi chuẩn xác đánh lên đầu vú bên trái của Khưu Bạch mang đến từng cơn đau đớn xen lẫn ngứa ngáy.

"Bắn đi."

Mệnh lệnh của người đàn ông như mở chốt cánh cửa nào đó, dục vọng bị giam cầm tràn ra như núi lửa phun trào, cơ thể Khưu Bạch run rẩy kịch liệt, pháo hoa như nổ tung từng đợt trong đầu cậu, mỗi tế bào đều phát ra tiếng rên rỉ nhỏ bé.

Cậu không kìm được mà ngước cổ lên, dương vật giữa háng giật giật hai lần rồi bắn ra chất lỏng trắng đục.

"Ha a..." Khoái cảm cực độ dâng trào trong cơ thể, Khưu Bạch không khỏi phát ra tiếng rên rỉ thật dài bị kìm nén. Trước giờ cậu chưa từng cảm thấy thoải mái như hiện tại, sướng đến mức con ngươi tan rã, đầu óc mê muội.

Sau khi xuất tinh, toàn thân căng cứng dần xụi lơ vô lực, nghiêng ngả ngã xuống, nhưng cậu không bị ngã xuống đất mà cơ thể rơi vào trong một lồng ngực ấm áp.

Cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ của người đàn ông ôm chặt lấy cậu, cách một lớp vải vóc cậu cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng của người ấy. Hương gỗ nhàn nhạt lưu lại nơi chóp mũi, khiến cậu đặc biệt thoải mái và dễ chịu.

Một bàn tay chạm vào gương mặt ửng hồng của cậu, gạt mái tóc ẩm ướt do mồ hôi trên trán của cậu sang một bên. Sau đó hắn vuốt ve phần gáy của cậu và để cậu tựa vào cổ của mình, rồi nói một cách nhẹ nhàng: "Ngoan lắm, em đã làm rất tốt."

Nghe được lời chủ nhân khích lệ, trái tim của Khưu Bạch như yên tâm rơi xuống, cậu không nhị được mà cọ cọ cổ của người đàn ông, phát ra những âm thanh nho nhỏ.

Chu Viễn cười nhẹ: "Thật giống một con chó con."

Do Khưu Bạch dính sát vào người người đàn ông nên cậu có thể cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực của anh, cộng thêm việc nghe thấy tiếng nói trầm thấp từ tính của Chu Viễn khiến cậu thẹn thùng đỏ bừng mặt, nắm chặt lấy vạt áo của người đàn ông.

Giữ nguyên tư thế như này, Chu Viễn bế Khưu Bạch lên như đang ôm một đứa bé con. Sau đó anh ngồi xuống ghế sô pha, hai cánh tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng của người thiếu niên, từng chút một vỗ về tâm tình của cậu.

Cho đến lúc người trong lồng ngực của anh không còn run rẩy nữa, hơi thể cũng ổn định lại, hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Thế nào? Em thấy ổn không?"

Khưu Bạch ngẩng đầy, đôi mắt ướt đẫm tràn đầy sự ỷ lại: "Em không sao, cảm ơn chủ nhân."

Chu Viễn bóp bóp gáy của cậu, nói: "Đừng cảm ơn tôi, hôm nay là ngày lần đầu tiên nên tôi không làm gì cả, lần sau tôi sẽ không nhẹ nhàng như vậy."

"Lần sau..." Đôi mắt của Khưu Bạch sáng lên, cậu đã bắt đầu mong chờ đến lần sau.

Nhìn sự hưng phấn bỗng hiện lên trong ánh mắt của người thiếu niên, Chu Viễn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, vỗ vỗ cái mông của cậu: "Đứng lên nào."

"Dạ." Khưu Bạch đi xuống khỏi đùi người đàn ông, rồi cậu quỳ xuống bên chân của anh, bất chợt nhớ tới chuyện gì đó, cậu do dự hỏi: "Chủ nhân, đại giới mà anh nói lúc ấy là...?"

Nhắc đến chuyện này, Chu Nguyên nhướng mày không trả lời luôn câu hỏi của Khưu Bạch mà đi thẳng vào phòng trưng bày.

Khưu Bạch không được phép nhúc nhích nên không thể nhìn thấy chủ nhân đang làm gì, cậu chỉ có thể nghe được tiếng leng keng trong trẻo khiến cậu cảm thấy hơi hơi lo lắng.

Khi Chu Viễn quay lại, Khưu Bạch nhìn đồ vật trong tay của anh, là một cái đai trinh tiết. Phía trên là một sợi dây thừng mỏng làm bằng da và dây xích, phía dưới là một cái lồng kim loại nhỏ, trên đỉnh có một cái lỗ bé.

Chu Viễn ngồi xuống rồi lấy dây thắt lưng của vật này vòng qua hông cậu, sau đó đưa dương vật nửa cương cứng của cậu vào trong "lồng chim" và khóa lại.

Ngón tay mang theo hơi lạnh của người đàn ông đụng phải dương vật của Khưu Bạch khiến cậu không khống chế được mà cứng lên. Đây là lần đầu tiên chủ nhân chạm vào bộ phận sinh dục của cậu, mặc dù chỉ mà mấy giây thôi nhưng đã khiến Khưu Bạch vô cùng kích động.

Nhưng cậu kích động thì dương vật giữa hai chân lại gặp họa: "lồng chim" không lớn, lúc vật nhỏ của cậu mềm thì vừa vặn với nó, nhưng một khi đã cương thì dương vật của cậu lập tức bị vòng kim loại bóp chặt, quy đầu sưng to cũng bị đè vào đỉnh chiếc lồng, không thể phóng thích.

Cảm giác chua xót và tê dại ập đến, Khưu Bạch sợ run cả người, gậy thịt lại càng cương cứng, nhưng cậu cứng rắn thì loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt. Nhưng cậu không thể chạm vào dương vật của mình một chút qua cái lồng, nó trở thành một vòng tuần hoàn bất tận.

"Thả lỏng nào." Chu Viễn cười khẽ một tiếng: "Nếu không em sẽ khổ."

Khưu Bạch mím mím môi, cố gắp áp chế dục trong, giọng nói run rẩy hỏi: "Đây là đại giới mà chủ nhân nói đến sao ạ?"

"Đương nhiên không phải rồi, đai trinh tiết là vật em nhất định phải đeo. Thân thể của nô lệ thuộc về chủ nhân, đồ vật này của em, tôi không cho phép em đụng vào thì em nhất định không được đụng vào."

Chu Viễn nâng cái lồng nhỏ kia lên rồi lắc nhẹ, nghe thấy tiếng "hừ" kìm nén được phát ra từ người thiếu niên, anh mới tiếp tục nói: "Nếu như em biểu hiện tốt, tôi sẽ thưởng cho em bắn ra. Lúc tôi không có ở đây, nó sẽ thay tôi quản em thật tốt."

"Vậy rốt cuộc đại giới là gì ạ?"

"Đại giới chính là một tháng tiếp theo, em đừng nghĩ sẽ được bắn. Dù là sinh hoạt bình thường hay trong thời gian điều giáo, em cũng không có cơ hội được phép xuất tinh."

Chu Viễn xoa xoa đầu Khưu Bạch, lời nói mang theo ý xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info