ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 8: Cá lớn đến

VanTinhCung

Biên tập: Nguyên Nhi

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

Tim Chu Viễn khống chế được mà nhảy lên, chỉ cảm thấy một tiếng "Anh Viễn" này đã khắc sâu vào trong lòng anh.

Vành tai nóng rực, anh hốt hoảng đẩy Khưu Bạch ra, vội vã đi vào nhà bếp.

Lúc Chu Viễn nấu nước, Khưu Bạch ngồi ngoan bên cạnh chống cằm nhìn anh.

Cậu đắc ý nghĩ, Chu Viễn thích cậu, anh chắc chắn thích cậu, anh không thích cậu thì tại sao lại căng thẳng đến vậy làm gì? Anh chắc chắn thích cậu á.

Cả người Chu Viễn cứng ngắc, ánh mắt của người bên cạnh nóng rực, nóng đến muốn đốt cháy anh. Tay anh cầm củi cho thêm vào lò cũng không vững.

Khưu Bạch chú ý tới điều này, cho là anh đau tay nên đoạt lấy khúc củi: "Để em làm, anh đi nghỉ ngơi đi."

Chu Viễn kéo cái ghế nhỏ ngồi cạnh cửa, chỉ cần Khưu Bạch không tiếp tục nhìn anh như vậy, anh làm gì cũng được.

Khưu Bạch đổ nước đã đun nóng vào trong thùng gỗ: "Có nước rồi, anh tắm trước hay em tắm trước?" Hay là cùng nhau tắm. Đương nhiên câu cuối là suy nghĩ của Khưu Bạch, cậu hoàn toàn không dám nói ra.

Chu Viễn: "Cậu tắm trước đi."

Nhà Chu Viễn có một gian phòng tắm đơn sơ, Khưu Bạch liền bê thùng nước đi vào bên trong, cởi quần áo ra bắt đầu tắm rửa.

Chu Viễn như đứng đống lửa, ngồi đống than, đôi mắt không khống chế được mà nhìn về phía phòng tắm, vừa nhìn vừa mắng chính mình, cảm thấy mình làm cái gì cũng không đúng.

Bên này Khưu Bạch sau khi tắm xong mới phát hiện quần áo của cậu ở trong túi đều ướt hết rồi, chỉ tìm được một cái quần nhỏ xem như còn khô.

Cậu hướng ra ngoài cửa gọi: "Chu Viễn!"

Chu Viễn "Đùng" một cái đứng lên, làm sao vậy? Anh nhìn lén bị phát hiện rồi à? Nhưng anh đã thấy cái gì đâu!

Anh vội vội vàng vàng xoay quanh tại chỗ, không biết phải làm như thế nào, anh nên nhận sai hay là lươn lẹo đây?

"Anh cho em mượn một bộ quần áo của anh nhé, quần áo của em ướt hết rồi, không mặc được nữa."

Nghe nói như thế, Chu Viễn sửng sốt một chút, thở phào nhẹ nhõm.

Anh tìm được một cái áo tay ngắn và quần của mình rồi đi tới cửa phòng tắm: "Khụ, quần áo đây."

Vừa dứt lời, cửa mở ra một cái khe, từ bên trong duỗi ra một cánh tay trắng nõn nhỏ gầy, ngón tay mang theo hơi nước cầm lấy quần áo đồng thời nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của Chu Viễn một cái rồi nhanh chóng rụt trở về.

Tim Chu Viễn đập lệch một nhịp.

Mãi đến khi Khưu Bạch mặc quần áo tử tế đi ra, anh vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác mà đứng ở ngoài cửa.

"Đi tắm đi, đứng ở đây gác cái gì." Khưu Bạch cười nhìn anh.

Ánh mắt Chu Viễn chuyển sang trên người thanh niên. Cậu thấp hơn Chu Viễn nửa cái đầu, cũng gầy hơn rất nhiều cho nên khi mặc quần áo của Chu Viễn lên người thì có hơi lớn so với cậu, cổ áo xộc xệch nằm trên vai, lộ ra một phần da thịt trắng như tuyết.

Chu Viễn chỉ nhìn thoáng qua rồi liền chạy như bay mà trốn vào phòng tắm.

Khưu Bạch nhìn lại chính mình, lại nhìn Chu Viễn chạy trối chết, lộ ra nụ cười không có ý tốt.

Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, còn có mùi xà phòng thơm nhàn nhạt, Chu Viễn hít một hơi, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Anh nhìn "Tiểu Viễn" ở thân dưới mình đang từ từ ngẩng đầu lên, thống khổ che mặt.

Mẹ nó, đây là xảy ra chuyện gì!

Chu Viễn đổ một thùng nước lạnh lên người mình mới miễn cưỡng đè sự kích động không rõ lý do này xuống. Lúc mặc trở về phòng, thanh niên đã bày xong chăn mền đồng thời cũng đã nằm vào bên trong.

Khưu Bạch nhìn người đàn ông chỉ mặc độc một cái quần ngắn, khẽ nhíu mày lại, trong lòng hô to quá đã.

Nhìn cái cơ thể cường tráng rắn rỏi này, cơ ngực phồng lên, cơ bụng xếp hàng ngay ngắn, tuyến nhân ngư xinh đẹp, đôi chân thon dài mạnh mẽ.

Đương nhiên còn có thứ đang ngủ yên giữa hai chân, mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền xung quanh nó...

Úi chời xem ra có thể tới hai mươi hai lận nha.

Không hổ là nam chính, vốn liếng cũng xem như khấm khá.

Ngoại trừ gợi cảm, Khưu Bạch không tìm được từ nào khác để hình dung người đàn ông này.

Khưu Bạch thưởng thức một hồi liền dời tầm mắt, bởi vì nếu tiếp tục nhìn, cậu sợ chính mình không kiềm được mà nhào tới.

Chu Viễn thấy cậu dời tầm mắt, cơ thể căng thẳng mới dần dần bình tĩnh lại. Vừa nãy anh lại cảm thấy ánh mắt nóng như lửa thiêu của cậu, nó làm cho cả người anh đều không được tự nhiên.

Khưu Bạch vỗ vỗ đệm chăn bên người, vô cùng phóng khoáng: "Ngủ thôi."

Chu Viễn: "..."

Anh lặng lẽ lăn sang phía bên kia giường mà ngủ.

"Anh nằm xa em như vậy làm gì? Em cũng đâu có ăn thịt anh."

Chu Viễn không lên tiếng, anh cảm thấy chính mình đang sợ hãi, nhưng hiện tại anh thực sự rất kỳ lạ, không biết rốt cuộc là bị bệnh gì.

Khưu Bạch đành phải tự mình di chuyển qua: "Em bôi thuốc cho anh." Cậu nói rồi quơ quơ cái hộp nhỏ mà bà nội Chu đưa.

Bên trong có một cái bình sứ nhỏ tinh xảo, khi mở ra nghe được mùi thuốc nhàn nhạt.

Khớp xương bàn tay Chu Viễn rõ ràng, trên tay toàn là vết chai do làm việc để lại, hiện tại còn thêm rất nhiều vết thương nhỏ.

Khưu Bạch nhẹ nhàng cầm tay anh, vầng trán khẽ nhíu, rất đau lòng. Cậu lấy một chút thuốc mỡ ra cẩn thận bôi lên trên những vết thương kia, lại từ từ mà thoa đều thuốc.

Nhiệt độ từ bàn tay theo cánh tay một đường lẻn đến trái tim, khiến hô hấp của Chu Viễn có chút khó khăn.

Anh ngả ra sau dựa vào trên tường, thanh niên cách anh chỉ có hơn một thước, khẽ nghiêng đầu là có thể nhìn cái cổ yếu đuối mềm mại của cậu.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt trắng nõn của thanh niên, tóc đen vén lên sau tai, lộ ra cái tai xinh xắn, đáng yêu, trông ngoan ngoãn lạ thường.

Yết hầu Chu Viễn lên xuống, nghiến răng, muốn cắn.

Sau khi nhận ra ý nghĩ khó tin của mình, anh vội vã ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn dây tóc phía trên, không dám cúi đầu nữa.

"Bôi xong rồi." Khưu Bạch đậy kín bình thuốc rồi để lại vào hộp: "Có thể đi ngủ rồi."

Cậu quay về nằm vào ổ chăn của mình, gió bên ngoài thổi mạnh làm cậu hơi lạnh, vì vậy cậu kéo chăn đến trên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt chớp chớp với Chu Viễn: "Tắt đèn."

Chu Viễn tắt đèn, trong phòng đen kịt một màu. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí ta tí tách, tiếng hít thở của một người khác dần dần vững vàng, nhưng anh làm thế nào cũng không ngủ được .

Anh cảm thấy chính mình thật sự bị bệnh, hình như anh có loại tình cảm không nên có đối với Khưu Bạch, nhưng Khưu Bạch là đàn ông, anh cũng là đàn ông, đàn ông và đàn ông làm sao có thể... Làm sao có thể...

Chu Viễn lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt mê mang, trong lòng loạn như ma.

Sáng ngày thứ hai, đại đội trưởng thừa dịp mưa tạnh đã gọi dân làng tập trung lại ở sân phơi lúa để thông báo cho bọn họ biết ký túc xá thanh niên trí thức bị sập, bây giờ sẽ phân bọn họ đến ở trong nhà dân làng, nhà nào tự nguyện thì phía trên sẽ phát cho mỗi nhà năm mươi cân lương thực để hỗ trợ.

Dân làng vừa nghe có hỗ trợ thì lập tức giơ tay biểu thị mình đồng ý cho vào ở.

Tô Cẩm nói với mẹ Tô: "Mẹ, chúng ta cho Khưu trí thức đến ở đi, có tới năm mươi cân lương thực lận đấy."

Mẹ Tô cũng có chút động lòng, vì vậy hỏi bố Tô – Tô Kiến Quốc: "Ông Tô, ông thấy thế nào, năm mươi cân lương thực quả thực không ít."

Tô Kiến Quốc cầm tẩu thuốc hút, trên khuôn mặt ông đều là nếp nhăn do nhiều năm làm nông vất vả để lại: "Không được, Tô Cẩm đã mười bảy tuổi, để một thanh niên trẻ vào ở trong nhà, không tiện."

"Cũng đúng." Mẹ Tô suy nghĩ một chút, đúng là không tiện, nhà bà có một cô con gái chưa chồng, Khưu trí thức cũng đã trưởng thành, lỡ như cậu và con gái bà xảy ra chuyện gì thì thật không tốt.

Tô Cẩm nghe bố mình từ chối thì rầu rĩ không vui, cô còn muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với Khưu Bạch nhiều một chút đây. Cũng không biết Khưu Bạch bị làm sao, trước đó rõ ràng là có cảm tình với cô nhưng sau này lại không để ý tới cô nữa.

Mẹ Tô nhìn vẻ mặt của con gái, trong lòng có dự cảm xấu, không phải con gái bà đã vừa ý Khưu trí thức kia chứ.

Chuyện này không thể được! Những thanh niên trí thức đó sớm muộn gì cũng trở về thành phố, đến lúc đó con gái bà không phải sẽ thành hòn vọng phu à? Những làng bên cạnh đều xảy ra chuyện thanh niên trí thức trở về thành phố mà làm ra chuyện bỏ vợ bỏ con, bà không thể để con gái bà gặp phải chuyện như thế này được.

Trong lúc mẹ Tô còn đang suy tính, nhà Lý Vượng bên cạnh bà giơ tay lên: "Đại đội trưởng, nhà chúng tôi đồng ý để Khưu trí thức đến ở!" Nhà ông có nhiều phòng, có một con trai một con gái, con gái còn nhỏ tuổi nên Lý Vượng không lo lắng nhiều như vậy.

Đại đội trưởng gật đầu: "Vậy thì Khưu trí thức sẽ đến..."

"Tôi muốn đến nhà Chu Viễn ở." Khưu Bạch đột nhiên nói chen vào.

Đại đội trưởng nhíu nhíu mày, không đồng ý: "Chu Viễn? Nhà anh ta chỉ có hai gian phòng, anh ta ở một gian, bà anh ta ở một gian, cậu tính ở đâu?"

"Tôi ở cùng Chu Viễn, đều là đàn ông thì ngại cái gì." Khưu Bạch dửng dưng như không: "Trước đó thanh niên trí thức bọn tôi đều là ba người chen chúc trên một tấm ván giường đấy thôi."

Đại đội trưởng thấy cậu kiên quyết vậy cũng không muốn quản nhiều, liền hỏi Chu Viễn có đồng ý hay không.

Chu Viễn bị quyết định đột ngột của Khưu Bạch làm cho bối rối, không có chút chuẩn bị nào.

Anh ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Khưu Bạch đang nháy mắt với anh, như là đang thúc giục anh mau đồng ý đi.

Nhưng mà nhà anh chỉ là ngôi nhà nhỏ cũ nát, Khưu Bạch cũng chỉ có thể chen chúc với anh trong một gian phòng. Nhà anh nghèo, thức ăn tốt một chút cũng không có. Anh ăn uống kham khổ không thành vấn đề gì, nhưng Khưu Bạch yếu ớt như vậy, làm sao có thể ăn những thứ kia với anh.

Thế nhưng anh lại không muốn để Khưu Bạch tới ở nhà người khác, anh nhìn thấy tình cảm yêu thích của Tô Cẩm đối với Khưu Bạch, cả sự vui mừng chợt loé trong mắt Lý Vượng giơ tay khi nãy đều khiến anh rất khó chịu.

Chu Viễn do dự đứng tại chỗ, xoắn xuýt không ngớt.

Mà trong mắt Khưu Bạch là Chu Viễn không muốn cậu tới ở. Trải qua chuyện tối qua, cậu cho rằng Chu Viễn thích mình cho nên mới có quyết định này, nhưng xem ra chỉ là cậu đơn phương mà thôi.

Trong lòng Khưu Bạch có chút mất mát, cúi đầu che giấu cảm xúc trong đôi mắt, bàn tay vô thức siết chặt lại.

Đại đội trưởng thấy Chu Viễn không nói lời nào, liền nói: "Vậy thì Khưu trí thức sẽ đến nhà Lý Vượng..."

"Tôi đồng ý." Chu Viễn cắn răng: "Tôi đồng ý để Khưu trí thức đến nhà tôi ở."

Khưu Bạch lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt là ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó hí ha hí hửng mà ôm bao quần áo nhỏ cùng Chu Viễn về nhà.

Dọc theo đường đi, cậu như đứa con nít mà nhảy nhảy nhót nhót, thỉnh thoảng còn dùng vai đẩy đẩy Chu Viễn, sau đó liền cười hì hì chạy đi.

Chu Viễn nhìn dáng vẻ vui vẻ của thanh niên, trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Không phải chỉ là tiền thôi sao? Anh làm việc nhiều hơn, chăm chỉ hơn, sẽ không để cuộc sống của Khưu Bạch với anh quá khó khăn.

Khưu Bạch đi đến nhà Chu Viễn, như một làn khói chạy đến trước mặt bà nội Chu, nói nhỏ với bà.

Bà nội Chu nghe xong hỏi: "Thật sự? Con sẽ đến ở nhà bọn ta à?"

Khưu Bạch gật đầu.

"Thật là tốt quá rồi!" Bà nội Chu cười đến vui vẻ, liền nói với Chu Viễn bên cạnh: "Con phải đối xử thật tốt với Khưu trí thức, không được bắt nạt thằng bé đâu đấy."

Khưu Bạch đắc ý hất cằm lên, nháy mắt với Chu Viễn.

Chu Viễn bất đắc dĩ, bây giờ đối với Khưu Bạch anh căn bản là không nổi giận được thì làm sao có thể bắt nạt cậu được chứ.

Đáng thương tình cảm này của anh không thể nói ra được, chỉ có thể giấu kín trong lòng...

Chu Viễn khó hiểu nhìn Khưu Bạch cầm tờ lịch ngồi trên giường sững người, cậu đã ngồi đó một giờ không nhúc nhích.

"Ngày mai chúng ta đi bắt cá đi!" Khưu Bạch đột nhiên lên tiếng.

Chu Viễn: "Bắt cá?"

"Ừ! Mấy ngày nay trời vẫn luôn đổ mưa, trong sông chắc chắn có cá, em muốn bắt về ăn."

Chu Viễn đồng ý.

Khưu Bạch còn nói: "Trong nhà của anh có lưới đánh cá không? Chúng ta dùng lưới bắt cá, bắt được nhiều còn có thể mang đi bán."

Chu Viễn lắc đầu: "Nhà tôi không có lưới đánh cá, nhưng mà nhà cách vách có."

"Vậy em đi mượn!" Khưu Bạch nói xong liền chạy ra ngoài cửa.

Chu Viễn nhìn bóng lưng cậu, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, cảm thấy cậu có gì đó rất bất thường.

Ngày hôm sau được dịp trời quang mây tạnh hiếm có, cả bầu trời không có một áng mây nào.

Chu Viễn mang theo tấm lưới đánh cá thật dài đi theo sau Khưu Bạch đến bờ sông.

Lúc này trên bờ sông có rất nhiều phụ nữ giặt quần áo, sau khi nhìn thấy Khưu Bạch, họ liền tụ lại trò chuyện, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

"Khưu trí thức lớn lên thật là đẹp trai!"

"Đúng vậy, nếu không thì giới thiệu cho con gái nhà chị đi."

"Vậy thì không được, lỡ như cậu ấy trở về thành phố thì sẽ thành hòn vọng phu à?"

"Chuyện này thì có gì đáng sợ, trực tiếp mang con gái chị đi theo không phải cũng sẽ thành người thành phố luôn rồi sao?"

Chu Viễn càng nghe thì sắc mặt càng ngày càng tối, rất là khó chịu.

Khưu Bạch cũng rất lúng túng, thế nhưng cậu có chuyện quan trọng phải làm cho nên không đi được.

Cậu và Chu Viễn đi tới hạ du của con sông, chỗ này nước sông chảy xiết lại rất sâu, Chu Viễn cởi áo chuẩn bị xuống nước lại bị Khưu Bạch ngăn cản.

"Không cần đâu." Khưu Bạch sắc mặt bình tĩnh mà nói ra một chữ: "Chờ."

Chu Viễn hơi nhíu mày lại, anh cảm thấy hôm nay Khưu Bạch thực sự rất bất thường, anh cũng muốn nhìn xem thanh niên này định làm cái gì.

Ngón tay Khưu Bạch để trong túi quần không ngừng vân vê biểu thị tâm trạng bất an của cậu, nhưng trên mặt lại không hiện ra chút nào.

Đại khái qua nửa giờ, phía dưới sông "rầm" một tiếng, kèm theo tiếng la hét của phụ nữ: "Có người rơi xuống sông rồi!"

Khưu Bạch nhìn mặt sông, nuốt nước miếng.

Cậu chờ cá lớn đến.

Tóc cậu mà còn tiếp tục rụng nữa thì sẽ bị hói mất...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com