ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 42: Chúng ta ngả bài với bố mẹ đi

VanTinhCung

Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

Hai năm sau, Khưu Bạch là sinh viên đại học năm tư, chỉ thời gian ngắn nữa là tốt nghiệp, nhưng bởi vì thành tích xuất sắc nên trường học muốn giữ cậu lại để nhậm chức. Khưu Bạch hơi do dự vì lương giáo sư không phải rất cao, cậu muốn kiếm nhiều tiền hơn chút. Nhưng theo một phương diện khác, cậu cũng không muốn vào xã hội tiếp xúc với người tam giáo cửu lưu, tính tình cậu quá phật hệ, chán ghét những kiểu xã giao giả tạo gặp dịp thì chơi kia. Đối với cậu mà nói, dường như ở lại trường dạy học là một lựa chọn rất tốt.

Khưu Bạch nói suy nghĩ trong lòng cho Chu Viễn, Chu Viễn bảo cậu dựa theo sở thích của mình mà làm, về phần kiếm tiền thì cứ giao cho anh là được.

Điều đáng nói chính là cuộc sống hiện tại của họ trôi qua rất tốt.

Lúc Chu Viễn học năm hai đại học, đón cơn gió cải cách mở cửa đầu tiên, anh triển khai việc làm ăn nhỏ của mình.

Thành phố duyên hải phát triển tương đối nhanh, Chu Viễn tận dụng thời gian sau khi học xong chạy đến Thâm Quyến mua một số lượng lớn linh kiện điện tử chủ chốt về, lại làm nghề cũ. Anh học ngành kỹ thuật thông tin điện tử nên rất tinh thông đối với vật lý, nhất là phương diện điện học. Ví như chất bán dẫn, mạch điện tích hợp, phụ tùng Silic đều là phương hướng nghiên cứu chủ yếu của anh.

Vì vậy việc chế tạo đồ điện thuận buồm xuôi gió, công việc này có chi phí thấp, lợi nhuận cao, ít cạnh tranh. Bởi vì hiện tại mới là bước đầu cải cách, rất nhiều chính sách không được tuyên truyền đúng chỗ dẫn đến phần lớn người dân nơm nớp lo sợ, không dám làm người đầu tiên làm liều.

Chu Viễn đã tận dụng khoảng thời gian trống này để hung hăng kiếm tiền, nhanh chóng tích lũy được số vốn khởi điểm đáng kể.

Mà khi người khác nhận ra cơ hội kinh doanh thì Chu Viễn đã bắt đầu phát triển sâu hơn từ lâu – thành lập nhà máy sản xuất TV.

Anh có kỹ thuật, có tiền, duy nhất chỉ thiếu nhân lực, thế là kéo bốn người bạn đại học cùng ngành có quan hệ tương đối tốt khi đi học làm cùng nhau. Anh bỏ tiền, bạn học ra kỹ thuật, thế là anh cho bốn người bạn học mỗi người năm phần trăm cổ phần. Tất cả mọi người không có tiền lương, chỉ chờ cuối năm kiếm tiền chia hoa hồng.

Còn Khưu Bạch thì thiết kế các bản vẽ kiến trúc cho nhà máy của họ, cách bố trí các phân xưởng và các cơ sở khác nhau. Đồng thời cung cấp rất nhiều ý tưởng kinh doanh cho Chu Viễn, mặc dù đời trước cậu là một tên công tử vô học dốt nát nhưng đi theo anh trai, mưa dầm thấm lâu cũng học được ít nhiều.

Sự nghiệp của Chu Viễn cất bước rất nhanh, có thể nói là nhất kỵ tuyệt trần. Trong năm năm ngắn ngủi đã phát triển thành nhà máy sản xuất TV số một số hai thủ đô, đương nhiên không chỉ có TV, radio, quạt điện các loại đồ điện gia dụng cũng đều sản xuất.

Không chỉ phạm vi nghiệp vụ rộng, mà còn có uy tín tốt. Người thủ đô nhà nhà đều biết muốn mua đồ điện thì mua của hãng "Viễn Bạch", chất lượng cao, giá cả phải chăng, hơn nữa còn có hậu mãi. Không giống những nhãn hiệu nhập khẩu nước ngoài kia, bán thì đắt mà hỏng thì chẳng có chỗ sửa.

Theo xu hướng thời đại này, công ty đồ điện gia dụng "Viễn Bạch" kiếm được đầy bồn đầy bát, mà Chu Viễn nắm nhiều cổ phần nhất, là người đầu tiên kiếm được một trăm vạn trong đời ở những năm cuối thập kỷ tám mươi.

Lúc đấy, Khưu Bạch hai mươi chín tuổi, Chu Viễn ba mươi hai tuổi.

Trong phòng ngủ rộng rãi, ánh nắng sáng chói chiếu vào từ cửa sổ sát đất to lớn, chiếu cho gian phòng ấm áp sáng tỏ.

Hai người trần trụi nằm trên giường lớn mềm mại, người đàn ông mặt mũi góc cạnh ung dung tỉnh dậy, duỗi dài cánh tay kéo thanh niên bên cạnh vào trong ngực.

Chăn mỏng màu trắng trượt khỏi người thanh niên, để lộ ra bả vai và vùng gáy phủ đầy dấu đỏ. Bàn tay to của người đàn ông khẽ sờ lên đó, yêu thích không buông tay chậm rãi vuốt ve, sau đó lưu luyến hôn lên tai của thanh niên một cái.

Khưu Bạch bị lông vũ gãi ngứa làm cho không ngủ được nữa, mơ mơ màng màng nói: "Đừng làm loạn, để em ngủ thêm một lát."

Giọng nói của cậu mang theo âm mũi bị khàn do khóc, nghe mà gợi cảm trêu người. Ánh mắt Chu Viễn tối sầm lại, tay trượt từ bả vai xuống, một mạch sờ đến giữa chân thanh niên.

Miệng nhỏ ở đó trải qua một đêm khai thác sử dụng, giờ rất ướt át xốp mềm. Thế là Chu Viễn nâng nghiêng chân của Khưu Bạch, hạ thân ưỡn một cái, đẩy dương vật cương cứng buổi sáng của mình vào.

"Ưm ưm..." Khưu Bạch bị anh thình lình tiến vào kích thích không khỏi kêu thành tiếng, lập tức xấu hổ nói: "Anh phiền quá đi, không cho người ta ngủ gì cả."

Chu Viễn vừa rút ra đút vào trong cơ thể cậu, vừa khẽ hôn lên phần gáy non mịn của cậu. Nghe thế cười nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính: "Chê anh phiền hả? Nhưng miệng nhỏ bên dưới của em không chê phiền, nó cắn anh, cắn chết không nhả, đang chào đón anh đây."

Nhiều năm như vậy rồi nhưng Khưu Bạch vừa nghe lời nói thô tục của Chu Viễn liền không ngăn nổi mà run lên, hậu huyệt không tự chủ mà rút lại. Tầng tầng lớp lớp thịt ruột nóng hổi quấn lên, cửa huyệt cũng gắt gao bóp chặt dương vật. Chu Viễn sướng không chịu nổi, bóp eo Khưu Bạch hung hăng chọc vào.

Khưu Bạch dựa lưng vào lồng ngực kiên cố của Chu Viễn, từng chút từng chút bị điều khiển, cơ thể vốn bủn rủn sắp trực tiếp tan thành từng mảnh. Cậu nắm lấy tay Chu Viễn đặt bên hông, rên rỉ cao thấp.

"Anh, em muốn... A... Nhớ tới một chuyện, ưm a..."

"Chuyện gì?" Chu Viễn cắn lỗ tai cậu.

"Mẹ em, mẹ em nói hôm nay bà sẽ tới đây, cả bố em và em em... A! Cũng... Cũng tới."

Qua mấy năm nay cuộc sống càng ngày càng tốt, hầu như Khưu Bạch đều gửi tiền về nhà họ Khưu, có mấy lần còn lái ô tô trở về thăm người thân. Hàng xóm đều biết con trai lớn nhà họ Khưu phát đạt, kiếm tiền lớn ở thủ đô, nhao nhao hỏi thăm hôn sự của Khưu Bạch.

Mẹ Khưu cũng rất để bụng, lục tục ngo ngoe chọn mấy cô gái ưu tú sắp xếp ra mắt cho Khưu Bạch. Đương nhiên một lần Khưu Bạch cũng không đi, tìm đủ loại lý do để né tránh. Nhưng đến nay mắt thấy cậu sắp ba mươi, mẹ Khưu không ngồi yên được nữa, dứt khoát trực tiếp tới, dự định đối mặt buộc Khưu Bạch kết hôn.

Chu Viễn hiển nhiên cũng biết mục đích mẹ Khưu tới, đột nhiên trầm mặc xuống, động tác của thân dưới càng mạnh càng nhanh hơn, mãi đến khi đạt đến cực khoái mới bắn ra cùng Khưu Bạch.

Anh ngồi dậy, ánh mắt nặng nề nhìn vết tích trên người và vùng lầy lội sưng đỏ giữa hai chân Khưu Bạch, chẳng những không có một chút thỏa mãn hay vui vẻ nào, ngược lại cảm giác cực kỳ bất lực còn dâng lên.

Anh vốn là như vậy, luôn dùng phương thức này để tuyên bố quyền chiếm hữu của mình. Thế nhưng anh làm gì có thể tuyên dương cho ai nhìn, anh vĩnh viễn không có cách nào nắm tay Khưu Bạch, quang minh chính đại nói với người khác đây là người yêu mình.

Một loại cảm xúc chán ghét bản thân và vứt bỏ mãnh liệt xông lên đầu, anh cảm thấy mình là thứ phế vật, vô dụng, nhát gan và ti tiện.

Chu Viễn ra ban công rút một điếu thuốc, sau đó ôm Khưu Bạch vào phòng tắm tẩy rửa, rõ ràng vẫn dịu dàng cẩn thận như thường ngày nhưng Khưu Bạch lại phát hiện anh không tập trung.

"Anh Viễn, sao lại không vui rồi?" Khưu Bạch ôm cổ anh, treo trên người anh thân mật hỏi.

Chu Viễn im lặng để cậu dựa sát vào người, nửa ngày mới đáp: "Không có gì."

Khưu Bạch chậc một tiếng, trêu chọc nói: "Còn bảo không có gì, nếu thật thế thì sao miệng mím chặt vậy hả? Yêu quái dọa người."

Cậu vươn tay sờ môi Chu Viễn, vò mở hai cánh môi mỏng kia, thấy Chu Viễn không né tránh còn gan to bằng trời mà nhét ngón tay vào.

Chẳng những Chu Viễn không từ chối mà ngược lại hé kẽ răng ngậm lấy ngón tay của cậu, dùng đầu lưỡi quấn quít liếm láp, tràn đầy ý vị sắc tình. Đồng thời mắt đen chăm chú nhìn Khưu Bạch, mang theo chiếm hữu và xâm lược không chút che giấu.

Hơi thở Khưu Bạch nặng nề, người đàn ông trước mắt đã ba mươi hai tuổi nhưng năm tháng không để lại trên gương mặt anh bất kỳ dấu vết gì, ngược lại khiến anh có sức hấp dẫn riêng. Giống như rượu ngon ủ lâu năm, trải qua thử thách lắng đọng của thời gian, càng thêm nồng đậm say lòng người, cực kỳ anh tuấn.

Khưu Bạch bị anh mê hoặc, cậu luôn bị Chu Viễn hấp dẫn. Tình yêu của bọn họ không có thời hạn, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà phai nhạt đi, cậu yêu người đàn ông này mười năm như một, cũng như Chu Viễn yêu cậu kiên định không thay đổi.

Ánh mắt tràn đầy yêu thương và dịu dàng của thanh niên làm Chu Viễn xúc động sâu sắc, anh nhả ngón tay Khưu Bạch ra, ấn gáy thanh niên hôn lên.

Đây là một nụ hôn cực lỳ lưu luyến, cực kỳ thuần khiết, cho dù cơ thể không một mảnh vải của họ dính sát vào nhau nhưng hàm nghĩ truyền đạt bên trong nụ hôn lại không có chút dục vọng nào, chỉ có tình yêu vô tận.

Anh yêu em, bằng ngọn lửa linh hồn rực cháy và sinh mệnh không ngừng sinh sôi này.

Kết thúc nụ hôn, Khưu Bạch thở hồng hộc tựa vào ngực Chu Viễn, khẽ nói: "Anh Viễn, chúng ta ngả bài với bố mẹ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info