ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 41: ​​(H) Nỗi bi ai khắc vào cốt tủy

VanTinhCung

Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

"Khưu Bạch, anh cậu tới kìa."

Bạn học bên cạnh vỗ vỗ Khưu Bạch đang vẽ tranh, Khưu Bạch quay đầu nhìn, một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi dựa vào cửa phòng vẽ tranh.

Cậu buông bút vẽ xuống chạy tới, tươi cười nói: "Tan lớp rồi?"

Chu Viễn vươn tay chùi chùi vết màu đỏ trên mặt cậu: "Ừm, đi ăn cơm."

"Được, anh đợi em thu dọn chút!" Khưu Bạch cất kỹ bút vẽ và màu của mình đi, đeo balo lên đi ra khỏi tầng dạy học với Chu Viễn.

"Anh toàn tới tìm em, bạn của em đều biết anh."

Chu Viễn hỏi lại: "Vậy em không muốn anh tới hả?"

Khưu Bạch vội vàng xua tay: "Đương nhiên không phải, chỉ là học viện của anh cách chỗ em hơi xa, lần trước em đạp xe tới tìm anh mất tới hai mươi phút."

"Vậy là em lạc đường, anh đi bộ tới đây cũng chỉ mất hai mươi phút." Chu Viễn đả kích Khưu Bạch không chút lưu tình.

Lần trước Khưu Bạch tới trường anh để tìm anh, bảo là mười hai giờ trưa gặp mặt. Kết quả anh đợi ở cổng trường tới mười hai giờ ba mươi mới thấy người đạp xe đạp thở hồng hộc xuất hiện, muộn thêm tí nữa thì Chu Viễn phải đi thông báo tìm người đi lạc.

Khưu Bạch không phục cúi đầu, trong miệng thì thầm chít chít không biết đang nói gì, dù sao cũng không phải lời hay.

Chu Viễn mặc kệ cậu, đến nhà ăn búng trán cậu một cái, hỏi cậu muốn ăn gì để anh đi mua cơm.

Khưu Bạch lấy hộp cơm trong balo ra: "Đi cùng nhau."

Chọn một phần sườn xào chua ngọt, một phần cải trắng xào, ba phần cơm. Chu Viễn chọn một phần thịt xào tỏi, một bát canh trứng cà chua, hai cái bánh bao chay. Cơm ở căn tin rất phải chăng, tổng cộng chỉ hết tám đồng năm xu.

Tuy hiện tại hai người không tính là giàu có nhưng không thiếu tiền ăn, phương diện ăn uống sẽ không để chính mình chịu thiệt, ít nhất luôn có thức ăn mặn. Đều là trẻ ranh to xác hai mươi mấy tuổi, không ăn thịt cơ thể không chịu nổi.

"Anh xem em nè!" Khưu Bạch đưa hộp cơm đến trước mặt Chu Viễn khoe khoang.

Chỉ thấy bên trên hộp cơm phủ đầy một muôi lớn xương sườn, che hết cơm đi. Lại quay sang nhìn người khác, cũng chỉ bằng một nửa số lượng của Khưu Bạch thôi.

Nhìn Chu Viễn lộ nét mặt kinh ngạc, Khưu Bạch nhướng mày kiêu ngạo nói: "Dì múc cơm thấy em xinh đẹp nên cho em thêm đó, cách hai ngày em đến ăn một bữa, dì nhận ra em."

Khưu Bạch tiếp tục cười hì hì: "Không ngờ tới đúng không, đây chính là sức mạnh của sắc đẹp." Cậu thăm dò nhìn Chu Viễn, một ngày không quậy liền khó chịu: "Dung mạo anh không tệ, nếu không thì cân nhắc đi theo em, em sẽ cho anh một miếng sườn."

Chu Viễn gật đầu rất qua loa, mặt không đổi sắc gắp một miếng sườn đi, nghĩ thầm về nhà sẽ cho em biết cái gì là sức mạnh đàn ông.

"Khưu Bạch!"

Bỗng nhiên có hai nữ sinh đi tới trước mặt: "Không ngại ngồi cùng bàn chứ?"

Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, Khưu Bạch ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt: "Tôn Thiến!?"

Đáng nói chính là, Tôn Thiến cũng thi đậu đại học thủ đô, có điều trường cô học cách đại học Thanh Hoa xa hơn nhiều, cho nên từ sau khi tách ra ở thôn Thanh Thủy, mọi người đều chưa từng gặp mặt.

Tôn Thiến cười chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Khưu Bạch, cả Chu Viễn nữa."

Chu Viễn gật đầu với cô xem như bắt chuyện, sau đó cúi đầu im lặng ăn cơm. Anh không quen với thanh niên trí thức, cũng không có gì để nói.

Nữ sinh bên cạnh Tôn Thiến chọc cô, cô vội vàng giới thiệu cho hai người: "Đây là người bạn tôi quen từ bé, Vương Tuyết Mai, cũng đang học ở học viện mỹ thuật, lần này tôi tới đây là để tìm cô ấy chơi."

"Khưu Bạch, tôi biết cậu, cậu học hệ mỹ thuật công nghiệp, tôi học vẽ trang trí. Có một lần cậu giúp tôi rót nước nóng, còn nhớ không?"

Vương Tuyết Mai thắt hai bím tóc dài, mặc áo sơ mi sợi tổng hợp màu trắng, đôi mắt rất to, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

"Ồ? Tôi không nhớ rõ." Khưu Bạch gãi gãi thái dương, có chút xấu hổ, nhưng thật sự không nhớ ra.

"Không nhớ rõ cũng không sao." Vương Tuyết Mai cười tự nhiên hào phóng: "Sau này nhớ kỹ là được." Hàm nghĩa trong lời nói của cô không che giấu, khiến mấy người đang ngồi đều cảm thấy kinh ngạc.

Nhất là Khưu Bạch, đúng là cậu rất kinh hãi, cứng cổ nhìn Chu Viễn. Ngược lại Chu Viễn mặt không đổi sắc như không nghe thấy, há miệng lớn đút đồ ăn vào trong.

Nhưng Khưu Bạch nhìn thấy được vẻ tàn nhẫn trong cơ cắn không ngừng phồng lên của anh là biết tiêu rồi, bình dấm lại đổ...

Bữa cơm này ăn đến thật xấu hổ, Chu Viễn im lặng không nói, không thèm ngẩng đầu. Tròng mắt Khưu Bạch đảo loạn, hơi bối rối. Tôn Thiến cũng phát hiện điều không thích hợp, ánh mắt dò xét bồi hồi giữa Khưu Bạch và Chu Viễn, lại thêm trước đó nhìn thấy trong thôn, đáy lòng mơ hồ nhảy ra một ý tưởng không thể tin nổi.

Nhưng cô không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ là sau khi trở về khuyên bảo Vương Tuyết Mai đừng có ý đồ gì với Khưu Bạch, có lẽ người ta có người yêu rồi.

Ban đêm, trong căn phòng mờ tối chỉ có một chiếc đèn bàn, văng vẳng âm thanh ván giường lắc lư kẽo kẹt.

"Anh... Anh... Nhẹ chút, giường sắp sập..."

Ngón tay trắng nõn nắm lấy ga giường màu lam nhăn nhúm, Khưu Bạch quỳ nằm sấp, đầu chống trên gối đầu, bị động tác đâm chọc của người đàn ông sau lưng húc chúi về phía trước.

Nhưng cậu vừa dịch về phía trước một đoạn đã bị bàn tay to của người đàn ông nắm eo kéo lại phía sau, dương vật to dài nóng bỏng hung hăng dính cậu trên vòng eo gầy săn chắc.

"Thì đổi giường, thay cái chắc hơn thuận tiện cho anh chịch em, hửm?"

Chu Viễn thở hổn hển, hai tay nắm cái eo chảy đầy mồ hôi của Khưu Bạch, từng chút từng chút đẩy hông về phía trước.

Khưu Bạch bị chịch nói không nên lời, chỉ có thể cắn góc phát ra âm thanh nghẹn ngào ấm ách, da thịt tuyết trắng toàn thân nổi lên màu hồng phấn sắc tình, trông cực kỳ đáng thương.

Nhưng Chu Viễn xấu xa đời nào sẽ tùy tiện buông tha cậu. Người đàn ông vừa đâm dương vật vào, một tay lần ra trước người thanh niên nắm chặt côn thịt hồng hào thẳng tắp kia, dùng đầu ngón tay cọ mạnh vào đầu khấc mẫn cảm.

"Nói chuyện!"

Khưu Bạch lập tức run rẩy toàn thân, sau đó huyệt bỗng co rút lại, kẹp chặt đến mức khiến Chu Viễn hít một hơi, anh giơ tay lên tét một phát.

"Thả lỏng chút!"

Mông thịt trơn nhẵn trắng hồng bị tát cho run rẩy nổi lên tầng tầng sóng thịt, dấu bàn tay đỏ tươi dần dần hiện lên, đỏ đỏ trắng trắng nom rất đẹp mắt.

Cái tét bất thình lình này khiến Khưu Bạch lẩm bẩm tràn ra giọng nghẹn ngào, tủi thân nói: "Nói, nói thì nói! Lại đánh em..."

Chu Viễn hừ lạnh: "Em không thích anh đánh em hả? Trước đó ai xin anh đánh đòn? Còn chưa lấy thước ra đâu, hay là tay anh đánh làm em không hài lòng?"

Nói xong anh còn tét một phát xuống cánh mông thịt khác, giọng điều hờ hững còn mang theo hung ác: "Hay là anh đi lấy thước nhé?"

Lời còn chưa dứt, thanh niên dưới thân liền phát ra tiếng thét ngắn ngủi, Chu Viễn lập tức cảm thấy bàn tay cầm dương vật của Khưu Bạch nóng lên. Anh xoa nắn ngón tay, mắng một câu: "Mẹ nó, đánh hai lần đã bắn, còn bảo khó chịu!"

Đáy mắt Chu Viễn đỏ tươi, hung ác đâm vào trong cửa huyệt đã bị chịch chín rục đỏ tươi, mỗi lần đều đâm vào toàn bộ, hận không thể nhét luôn hai trái trứng vào.

Bụng dưới đụng vào mông thịt phát ra tiếng "bành bạch" thanh thúy, dương vật cọ xát cửa huyệt phát ra tiếng nước dinh dính dâm đãng, cái giường phát ra âm thanh kèn kẹt do không chịu nổi gánh nặng lắc lư dữ dội.

Những âm thanh này hòa vào nhau làm Khưu Bạch cảm thấy xấu hổ, dường như đang nhắc nhở hiện tại cậu đang bày ra tư thế dâm đãng cỡ nào cho người đàn ông chịch.

Eo cậu đã mềm nhũn thành vũng nước, nếu không bị bàn tay to của nam nhân nắm lấy thì cậu đã sớm vô lực nằm xuống. Khưu Bạch không khỏi thúc giục Chu Viễn: "Anh, anh nhanh lên, em mệt quá, không chịu nổi..."

"Nhanh lên?" Ngữ khí người đàn ông vi diệu.

Khưu Bạch còn chưa mất trí, lập tức đổi giọng: "Không phải, là em muốn anh..."

Cậu mềm giọng, giống như tiếng mèo rên rỉ uốn éo kéo dài: "Em muốn ăn tinh dịch của anh trai, mau bắn cho em..."

Chu Viễn hừ cười, sao anh không nhìn ra chút khôn vặt ấy của Khưu Bạch chứ, nhưng anh vẫn được lợi. Mà đã giữ một giờ rồi, anh thật sự hơi muốn bắn, cái mông nhỏ vừa gấp vừa nóng cầm quá dễ chịu.

Anh nhéo nhéo eo Khưu Bạch, khàn khàn nói: "Được, cho em."

Dứt lời liền dồn toàn lực đâm chọc, động tác vừa nhanh vừa mạnh, từng chút từng chút chọc vào chỗ sâu giống như sắp đâm xuyên người. Theo một tiếng thở gấp trầm thấp của người đàn ông, một luồng tinh đặc ấm áp phun vào trong thịt huyệt nóng hổi.

"A ha..." Khưu Bạch bị cảm giác xung kích này kích thích tê dại rên rỉ thành tiếng.

Sau khi bắn, Chu Viễn rút dương vật ra, vỗ vỗ mông Khưu Bạch ra lệnh: "Ngậm lấy, rơi một giọt chịch một lần."

Nói xong quơ chim đi rót một chén nước mật ong, đưa tới bên miệng Khưu Bạch: "Đến đây, uống chút nước thấm giọng."

Khưu Bạch còn đang chổng mông nằm gục, nghe thế không dám động đậy, sợ tinh dịch kẹp trong mông chảy ra. Chỉ có thể hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhếch miệng uống ngụm nhỏ.

"Uống nhiều một chút, không tí nữa không có sức kêu."

"Khụ, khụ..." Khưu Bạch bị một câu của anh dọa cho sặc, hoảng sợ hỏi: "Lại làm nữa hả?"

Vừa khẽ động đã không ổn, đồ vật trong mông tí tách chảy xuống theo đùi thấm ướt giường đơn.

Chu Viễn nheo mắt lại, đầu lưỡi liếm liếm răng, nhếch miệng cười tà, giọng điệu lại nhẹ nhàng: "Rỉ ra rồi."

Không đợi Khưu Bạch phản ứng, anh trực tiếp vươn tay lật người lại, cầm dương vật cứng ngắc đẩy vào. Có tinh dịch bôi trơn khiến anh đi vào rất dễ dàng, thịt ruột nóng ướt bên trong ăn ngon nhớ mùi chen lên quấn lấy dương vật thô cứng kia, không hề cân nhắc đến chủ nhân của chúng.

"Anh, em không được..." Khưu Bạch khóc van xin, khoái cảm giống như thủy triều đập vào đầu óc cậu, cậu cảm thấy mình thoải mái muốn chết, là thật sự muốn "Chết".

Lồng ngực phấn hồng phập phồng kịch liệt, ngọn đèn đầu giường mờ tối chiếu lên những giọt mồ hôi tinh mịn, giống như ánh sao rải đầy phòng.

Chu Viễn sờ sờ gương mặt ửng hồng của cậu, vuốt tóc dính trên trán lên trên, dịu dàng nói: "Không sao hết, ngày mai không lên lớp, anh hầu hạ em."

Người đàn ông đưa đẩy eo chó đực không biết mệt mỏi, đồng thời dùng sức lực hoàn toàn tương phản với giọng nói hung hăng đâm chọc vào chỗ mẫn cảm nhô lên trong hậu huyệt kia.

Vừa nhắc tới lên lớp, cái đầu đã không quá minh mẫn của Khưu Bạch chậm chạp chuyển động, nhớ tới chuyện xảy ra ban ngày, run rẩy hỏi: "Anh, có phải anh vẫn còn ăn dấm không?"

Chu Viễn nghe thế, lông mày đen tậm nhướng lên, cực kỳ thẳng thắn thừa nhận.

Anh nhìn đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh nước và đuôi mắt phiếm đỏ của thanh niên dưới thân, liếm liếm môi, dùng giọng điệu có chút khổ sở nói: "Dáng vẻ bảo bối của anh đẹp mắt như vậy, luôn luôn làm người khác ngấp nghé. Em nói xem nếu các cô gái biết mỗi tối em đều bị chịch dưới người anh thì còn thích em nữa không?"

Khưu Bạch nhìn vẻ mặt Chu Viễn và giọng điệu như vậy chỉ cảm thấy trong lòng khẽ "lộp bộp", dường như... Có gì đó là lạ?

"Anh... Anh..."

"Suỵt..." Chu Viễn vươn ngón tay chặn môi Khưu Bạch: "Em nói cho anh biết trước, tại sao lại lấy nước giùm người khác, hả?"

Chu Viễn không sợ có người thích Khưu Bạch, Khưu Bạch rất tốt, có người thích là bình thường. Nhưng anh sợ Khưu Bạch đáp lại những người đó, trước kia ở trong thôn làng nhỏ không cảm thấy gì, đợi đến khi lên đại học mới biết ở đây có nhiều người ưu tú như vậy. Những cô gái xinh đẹp duyên dáng, mềm mại rạng rỡ, có văn hóa biết ăn nói, gia cảnh cũng tốt.

Bất kỳ ai cũng đều mạnh hơn Chu Viễn, quan trọng nhất là các cô là phụ nữ, có thể quang minh chính đại nắm tay, thông báo mối quan hệ của mình với người khác.

Mà không giống như anh, đã định là vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Ban đầu những ý nghĩ này vẫn luôn nằm dưới đáy lòng Chu Viễn chưa từng lộ ra, cho tới hôm nay lời nói của nữ sinh kia giống như một cái gai đâm vào tim khiến anh vừa tức giận vừa hoảng loạn.

Mối quan hệ của bọn họ không phải chỉ mình anh kiên trì là được, nếu như có một ngày Khưu Bạch thích người khác thì làm sao bây giờ? Hôm nay cậu có thể lấy nước cho người khác, ngày mai có phải sẽ có thể mua cơm cho người khác không?

Bốn bỏ năm lên, chẳng phải tương đương với ở cùng người khác rồi à?

Thế là anh không để ý van xin kêu khóc của Khưu Bạch, chịch người ta toàn thân bủn rủn. Chỉ có như vậy mới có thể lấp đầy chỗ trống trong nội tâm của anh.

Không thể không nói, về phương diện này, suy nghĩ của anh và Khưu Bạch trước đó không mưu mà hợp.

Khưu Bạch suy nghĩ một chút liền hiểu được, nhưng cậu vắt hết óc nghĩ cũng không nhớ nổi rốt cuộc cậu giúp nữ sinh kia lấy nước nóng lúc nào.

Bình thường, ngoại trừ lên lớp thì cậu đều ở trong phòng vẽ tranh không ra khỏi cửa, càng không tiếp xúc với các cô gái học chuyên ngành khác. Nếu nói là lấy nước nóng, tòa nhà của bọn họ chỉ có một phòng nước nóng ở cuối hành lang tầng thứ ba...

"Anh, em nhớ ra rồi, là lần đó. Anh để, để tinh tịch trong mông em một đêm, ngày hôm sau em đau bụng, vẽ tranh một nửa thì đi đến phòng nước nóng để lấy nước uống, phía trước em có người không vặn được cái nắp kia nên cứ đứng đó. Em không chờ được nữa bèn giúp bạn ấy mở cái nắp ra, tiện tay rót ly nước, em lấy nước xong liền quay về, ngay cả bạn ấy là nam hay nữ đều không thấy rõ."

Khưu Bạch rất oan uổng, ai biết đó là con gái đâu, lúc đấy là mùa đông, tất cả mọi người mặc áo bông rất dày, còn đội mũ nữa, gì cũng không nhìn thấy.

"Anh đừng nóng giận." Khưu Bạch miễn cưỡng nâng cánh tay như cọng mì lên ôm cổ Chu Viễn: "Lần sau nhất định em sẽ chú ý."

Cậu biết tính chiếm hữu của Chu Viễn mạnh khác thường, cũng đã quen mỗi lần đều dỗ dành người đàn ông như vậy, cậu cũng không cảm thấy buồn bực, chỉ cảm thấy cứ bị chịch như thế thì có khả năng cái mông sẽ không chịu nổi.

Ánh mắt Chu Viễn trống rỗng, hồi lâu mới cúi đầu hôn hôn môi Khưu Bạch, giọng nói khàn khàn: "Ừm."

Người luôn bất an trong mối quan hệ này vĩnh viễn là Chu Viễn, anh yêu là khắc chế, là im lặng không nói, nhìn từ góc độ nào đó là bệnh hoạn và điên cuồng. Còn Khưu Bạch yêu say đắm, yêu chân thành đến cố gắng quên mình. Theo Khưu Bạch thì tình cảm của bọn họ rất bình thường, bởi vì cuộc sống cậu trải qua cảm thấy có thể tiếp nhận đồng tính luyến ái. Nhưng trong mắt những người ở thời đại của Chu Viễn, đồng tính luyến ái là tội, là coi trời bằng vung. Đời này anh và Khưu Bạch không thể lộ ra ánh sáng, nhất định phải cẩn thận che giấu từng li từng tí, dù cho bị người cạy góc tường cũng không thể thẳng thắn hùng hồn tuyên bố chủ quyền. Đây là do thời đại tạo thành, là nỗi bi ai khắc vào cốt tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info