ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 38: Kỳ thi đại học

VanTinhCung

Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

Khưu Bạch bỏ ra hai ngày, cuối cùng cũng hoàn thành xong bức "Người đẹp tắm". Cậu vui mừng hớn hở gọi Chu Viễn đến xem, Chu Viễn lại đen mặt.

Đây là một bức tranh cực lớn cao một mét rưỡi, rộng một mét khiến mỗi một nét bút mực đều cực kỳ rõ ràng. Nửa phần trên của bức tranh là màn đêm đen kịt, vòng sáng duy nhất là mặt trăng tròn. Nửa phần dưới là nước sông dập dờn và một người đàn ông.

Nửa thân trên của người đàn ông trần trụi, thân dưới chìm trong nước. Bên trên tầng tầng gợn sóng lăn tăn có thể trông thấy vòng eo gầy săn chắc với tám khối cơ bụng rõ ràng và đường nhân ngư lưu sướng gợi cảm. Nhìn lên trên là cơ ngực cứng cáp và tấm lưng rộng lớn. Hai chiếc xương quai xanh thẳng tắp hướng ra ngoài kéo dài đến bả vai tạo thành một đường cong nhô cao, nhìn qua có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ.

Lại hướng lên trên... Mặt Chu Viễn đen như đáy nồi, nghiến răng hỏi: "Tại sao tóc dài như vậy? Anh là phụ nữ hả?"

Như Chu Viễn nói, người trong bức tranh có mái tóc đen dài phiêu dật, giống như thác nước rối tung trên vai trên lưng. Mà vì bị nước làm ướt, có mấy sợi lộn xộn dính trên mặt khiến cho gương mặt anh tuấn mặt mày góc cạnh ban đầu thêm mấy phần nhu hòa và yêu diễm.

Chu Viễn là một người đàn ông mạnh mẽ, anh tỏ vẻ không tiếp thu được điều này, cũng đè Khưu Bạch lại đánh mông một trận chứng minh sức tấn công của mình rất lớn.

Khưu Bạch oan ức, nói là "Người đẹp tắm" thì người đẹp phải tóc dài nhìn mới đẹp chứ.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua trong cuộc sống bình dị và hạnh phúc ấy, nháy mắt đã tới tháng mười.

Ngày 21 tháng 10 năm 1977, một quyết sách ảnh hưởng tới vận mệnh của vô số người được thông báo lan truyền ra khắp đại lục Trung Hoa qua báo chí, radio, TV.

Khôi phục kỳ thi đại học!

Mọi người đi khắp nơi thông báo, vui đến phát khóc, diễu phố chúc mừng, ôm đầu khóc rống.

Nhóm thanh niên trí thức cực kỳ cố gắng, ban ngày liều mạng làm việc, ban đêm chong đèn đọc sách. Cách thi đại học còn hai tháng, bọn họ nhất định phải nắm chặt mỗi một phút để khắc sâu tri thức đã mơ hồ một lần nữa.

Dưới bầu không khí như vậy, Khưu Bạch cũng không khỏi khẩn trương. Cả ngày trời, không phải học thuộc lòng học đến nỗi hoa mắt váng đầu thì Khưu Bạch chính là bị toán học tra tấn đến chết đi sống lại, đôi khi rảnh rỗi còn muốt lật xem "Hồng bảo thư", mục đích là để củng cố ngôn ngữ độc đáo và khuynh hướng tư tưởng của thời đại này.

So sánh ra thì Chu Viễn lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, những tài liệu ôn tập Khưu Bạch mang về anh đều đã xem hết một lượt, đồng thời vẫn luôn nhớ kỹ. Cho nên mỗi ngày ban ngày vẫn bắt đầu làm việc như thường lệ, ngoại trừ Khưu Bạch và bà Chu, không có ai biết Chu Viên cũng đang chuẩn bị tham gia thi đại học.

"Em không học! Em đói rồi!" Khưu Bạch hất sách đi, té ngửa lên giường gào khan, vừa gào vừa lăn lộn: "Em đói! Em đói! Em muốn ăn thịt!"

Bà Chu nghe thấy âm thanh bèn mang theo cái nồi từ nhà bếp tới: "Sao thế này? Sao thế! Đứa nhỏ này sao lại đói thành như này rồi? Cơm xong ngay đây, thịt đang hầm trong nồi đây, nhịn thêm một xíu thôi!"

Khưu Bạch không ngờ lại kinh động tới bà Chu vào phòng, mặt "Bùm" một cái đỏ rực, trực tiếp vùi vào trong chăn không dậy nổi.

"Được rồi, bà đi rồi." Chu Viễn bất đắc dĩ lôi cậu ra ngoài: "Nếu em thật sự không muốn đọc thì đừng đọc."

Khưu Bạch bẹp miệng, như hổ đói vồ mồi bóp lấy bả vai Chu Viễn lay lay, hung ác nói: "Đổi đầu của anh cho em đi!"

"Đổi cho em! Đổi cho em!"

Chu Viễn cúi đầu chọc vào cổ Khưu Bạch, tóc đâm làm Khưu Bạch ngứa làm cậu cười ha hả trốn về sau, hai người đùa giỡn thành một cục.

Lúc ăn cơm, bên ngoài vang lên một loạt tiếng ồn ào, còn kèm theo tiếng chửi mắng và khóc rống.

"Chuyện gì thế?" Khưu Bạch hỏi.

Bà Chu thở dài: "Còn có thể là chuyện gì nữa, đều do kì thi đại học gây ra đấy. Con rể nhà Vương lão tứ bên cạnh là thanh niên trí thức xuống thôn ta từ mấy năm trước, lúc ấy không làm thì sẽ không ăn đủ no, về sau cưới con gái của Vương lão tứ rồi định cư ở đây luôn, giờ lại náo loạn đòi ly hôn muốn về thành phố. Vương lão tứ chắc chắn không thể đồng ý, con đã hai tuổi rồi, một người phụ nữ ly hôn dắt theo con sẽ chết đuối vì nước miếng trong cái thôn này. Thế chẳng phải đánh nhau à."

"Ai, tên đó thật sự không có lương tâm, nếu không nhờ Vương lão tứ thì hắn đã sớm chết đói rồi." Bà Chu nói liên miên lải nhải.

Khưu Bạch như có điều suy nghĩ gật gật đầu, cậu nhớ trước kia từng đọc qua tài liệu, mấy năm vừa khôi phục kì thi đại học là thời kỳ cao điểm phần lớn thanh niên trí thức trở về thành phố, rất nhiều người đã có vợ con hoặc chồng ở nông thôn từ lâu nhưng vẫn lựa chọn vứt bỏ gia đình chạy về thành phố để vào trường đại học.

Bọn họ không chờ được lúc lột bỏ tầng đất vàng da ở nông thôn đi, một lần nữa ăn mặc áo mũ chỉnh tề, nhân mô cẩu dạng.

Cứ cho là theo đuổi tự do nhưng người mục nát bên trong thì bất kể đi đâu cũng bốc mùi.

Chu Viễn thấy cậu xuất thần, anh gắp một miếng trứng gà cho vào trong bát cậu: "Đừng suy nghĩ nữa, ăn cơm thật ngon đã."

Cùng lúc đó, còn có một nhà Lý Nhị ở bên kia thôn cũng không an tĩnh.

"Cô lại đọc cái thứ sách nát này, có phải cô cũng muốn ly hôn với tôi như nhà Vương lão tứ kia đúng không?!"

Lý Nhị gầm hét, quăng một quyển sách toán học xuống đất đạp mấy cái. Đạp xong còn cảm thấy chưa hết giận, hắn lại nhặt lên xé rách ném tứ tung khắp phòng.

Tô Cẩm hét lên một tiếng, nhào tới đánh nhau với Lý Nhị, miệng quát to: "Anh xé sách của tôi! Anh dựa vào cái gì mà xé sách của tôi!"

Lý Nhị hất cánh tay ném cô ta xuống đất, chỉ về phía cô mắng to: "Vì tôi là người đàn ông của cô! Tôi không cho cô đọc thì không thể đọc! Cái nhà này do tôi quyết định!"

Hắn rống đến mức đỏ mặt tía tai, thu hút sự chú ý của bố mẹ Lý ở phòng khác đến.

"Con đó, nhao nhao cái gì vậy?"

"Tô Cẩm muốn ly hôn với con!" Lý Nhị dẫn đầu cáo trạng.

"Không phải, con không muốn ly hôn! Là anh ta xé sách của con!" Tô Cẩm vội vàng giải thích.

Mẹ Lý đi vào phòng, vừa nhìn thấy giấy vụn trên đất đã lập tức liền hiểu đáp án. Mặt già của bà trầm xuống, mí mắt nhăn nheo cụp xuống càng lộ vẻ âm trầm và cay nghiệt.

"Ban đầu tôi đã nhìn ra cô không an phận mà, nếu không phải dung mạo cô đẹp thì cô cho rằng tôi sẽ con trai mình cưới đứa con gái hư hỏng như cô hả?"

Mẹ Lý không chút lưu tình chửi ầm lên, nước bọt phun hết lên mặt Tô Cẩm: "Cô còn muốn thi đại học? Cô cho rằng tôi để cô ra ngoài thi vứt bỏ con trai tôi à? Bây giờ tốt nhất cô nên thành thật sinh một đứa cháu trai mập mạp cho nhà chúng tôi, lúc ấy cô mới có thể trải qua ngày tháng an nhàn!"

Bà nói xong liền dọn hết đống sách rách nát trên sàn bỏ vào lò đốt, còn xô đẩy Tô Cẩm: "Bây giờ cô canh lửa nấu cơm, đợi lát nữa tôi làm việc trở về mà cơm còn chưa xong thì cô cũng đừng ăn nữa!"

Mùa đông năm 1977 là một mùa đông không bình thường.

Đây là mùa đông đầu tiên và cũng là duy nhất tổ chức thi đại học trong lịch sử, năm trăm bảy mươi vạn thí sinh từ nông thôn, từ nhà máy, từ trường học, từ quân doanh... cùng hướng về trường thi đại học đã đóng mười năm.

Đây cũng là kỳ thi đại học cạnh tranh kịch liệt nhất, năm trăm bảy mươi vạn người chỉ có hai mươi bảy vạn người trúng tuyển, ở đó có bố con, có thầy trò, có anh chị em, bọn họ cùng lên đài thi đấu, toàn lực đối phó vì chí hướng vĩnh viễn không hao mòn trong lòng.

Bao nhiêu người đọc đủ thứ thơ ca nhưng bị bó buộc trong đồng ruộng, bao nhiều người một lòng trung tâm báo quốc lại vì đủ thứ trở ngại mà dừng lại tại cánh cửa đại học. Việc khôi phục quy chế thi đại học như dấu hiệu tái thiết công bằng và công chính trong xã hội, là bước ngoặt thời đại của quốc gia, là mồi lửa cho ngọn lửa hi vọng của vô số học sinh.

Từ đó, bánh xe thi đại học đã dừng mười năm khởi động lại lần nữa, tiếp thêm ngọn lửa cho nghìn vạn thanh niên tri thức, rót sức sống tươi mới và cơ hội vào dân tộc vừa mới thức tỉnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com