ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 31: Khuất phục trước tình yêu

VanTinhCung

Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

Tác giả: Chương này là ngọt ngào thường ngày.

Lúc Khưu Bạch tỉnh lại trời đã sáng choang, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng nhỏ, thời tiết rất sáng sủa.

Tối hôm qua quấn lấy nhau cả đêm, tinh lực của Chu Viễn cứ như dùng mãi không hết, lại bị kích thích hưng phấn khác thường nên chịch cậu ngất đi hai lần, cuối cùng thần trí không rõ mềm thành một vũng nước, không biết kết thúc khi nào.

Cánh tay run lên, Khưu Bạch định động đậy thì cảm giác có thứ gì đó đè bên trên. Cậu híp đôi mắt buồn ngủ nhìn, một cái đầu đen sì đang dựa vào ngực cậu.

Là Chu Viễn, tay dài chân dài của anh co thành một cục chôn trong ngực Khưu Bạch, trán tựa vào lồng ngực cậu, trong tay còn nắm thật chặt dây thừng nối với vòng cổ giống như sợ Khưu Bạch chạy mất.

Rõ ràng vóc dáng cao lớn như vậy, giờ lại như đứa bé thiếu tình thương ôm Khưu Bạch không buông tay ngủ say sưa ngon lành, còn phát ra tiếng khò khè nhè nhẹ.

Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ tàn nhẫn đùa giỡn, cầm thước quất mông, liên tục nhục nhã cậu tối hôm qua. Đáng thương nằm co ro ở đó, ngược lại giống như cậu mới là kẻ hung ác giày vò anh.

Khưu Bạch cảm thấy buồn cười, đồng thời mềm lòng không chịu được. Cậu không thèm chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Viễn, trong lòng như có một ổ thỏ con nhảy tưng tưng muốn hôn người đàn ông đáng yêu này.

Cậu biết đã lâu Chu Viễn không có một giấc ngủ ngon, bắt đầu từ khi biết cậu đến từ thế giới khác thì tâm trạng Chu Viễn vẫn luôn nôn nóng bất an, lo được lo mất.

Chỉ là bình thường Chu Viễn đã quen ngụy trang, lúc nào anh cũng tỏ vẻ bình tĩnh điềm đạm nhưng thật ra những hoang mang trong lòng anh chưa từng tán đi. Bằng không đã không chạy thật xa tới Hải Thành tìm cậu chỉ để xác nhận xem cậu có biến mất hay không.

Từ một góc độ nào đó, Chu Viễn càng giống bên yếu thế trong đoạn tình cảm này. Bởi vì Khưu Bạch yêu anh, cam tâm tình tình nguyện theo anh cho nên anh mới có thể khống chế Khưu Bạch. Nhưng nếu Khưu Bạch không yêu anh, không tình nguyện thì tất cả đều sẽ sụp đổ, thậm chí ngay cả người anh cũng không giữ được.

Khưu Bạch hiểu rõ điều này trong lòng, vì vậy cậu mới càng đau lòng Chu Viễn hơn. Ngôn ngữ quá mờ nhạt, dù cậu có tận lực dỗ ngon dỗ ngọt cũng không tài nào đem lại cảm giác an toàn hư vô mờ mịt cho Chu Viễn.

Cho nên cậu chỉ có thể dùng cơ thể, dùng biện pháp SM thỏa mãn ham muốn khống chế cực đoan của Chu Viễn. Cậu dùng phương phức như hiến tế bản thân, an ủi Chu Viễn bất an.

"Anh đừng sợ, em sẽ dùng tất cả để yêu anh."

Khưu Bạch không biết quan hệ của bọn họ tính là gì, là cậu thần phục Chu Viễn hả? Hay là Chu Viễn thần phục cậu? Có vẻ không giống vậy.

Cậu chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai dưới mái tóc của Chu Viễn, nghĩ nghĩ, cong mắt nở nụ cười.

Là bọn họ khuất phục trước tình yêu.

*

"Ái, đau quá đi!" Vẻ mặt Khưu Bạch đau khổ ghé vào giường, Chu Viễn đang bôi thuốc lên mông cậu.

Hai cánh mông thịt bị quất sưng lên thật cao, đỏ rừng rực giống như quả đào chín rục.

"Xem em lần sau còn dám trêu ghẹo anh không?" Chu Viễn vừa xoa thuốc cho cậu vừa nói.

Khưu Bạch ngoẹo đầu nhìn anh, con mắt sáng lấp lánh: "Anh sướng không?"

Chu Viễn nhếch môi, cụp mắt, không rên một tiếng bôi thuốc.

"Anh trả lời nhanh đi!" Khưu Bạch thúc giục anh, cái mông uốn qua ẹo lại.

"Đừng nhúc nhích." Chu Viễn khẽ bóp mông cậu, sau đó "Ừ" một tiếng.

Khưu Bạch thoáng vui vẻ, cong môi cười: "Anh sướng là được, em cũng thoải mái, lần sau còn dám nữa."

Động tác của Chu Viễn khựng lại, bị câu nói thẳng thắn của Khưu Bạch làm cho nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Đóng nắp hộp thuốc lại, anh nói: "Lần sau em ngoan một chút, anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

Lần này Khưu Bạch không vui, trừng mắt phản bác: "Em không ngoan ư? Em quá ngoan luôn, anh muốn đánh em, em liền vểnh mông lên, anh muốn chịch em, em liền... Ưm ưm..."

Chu Viễn che miệng cậu, ánh mắt nặng nề: "Giữa ban ngày, em nhất định phải nói những lời này hả? Nếu em còn sức vậy chúng ta làm một lần nữa."

"Ưm ưm!" Khưu Bạch điên cuồng lắc đầu, lỗ đít cậu còn sưng đây, một lần nữa chắc rách ra mất.

Khưu Bạch không thể nằm cũng không thể ngồi, chỉ có thể thành thành thật thật nằm sấp, đặt cằm lên mu bàn tay, con mắt đảo tới đảo lui, nhàm chán gặm ngón tay.

"Anh Viễn, em muốn ăn canh trứng gà."

Buổi sáng cậu không xuống giường nổi, Chu Viễn bảo để bưng lên cho cậu nhưng vì ngại bà Chu nên gượng ngùng không ăn. Giờ bụng trống không đang kêu ục ục kháng nghị.

Chu Viễn đang loay hoay với đống linh kiện, nghe thấy Khưu Bạch nói thì đứng lên phủi phủi bụi, đẩy cửa xuống bếp.

Qua mười mấy phút, anh bưng hai cái bát vào.

Một bát là canh trứng gà màu vàng kim, bên trên rắc hành thái, còn nhỏ mấy giọt dầu vừng, mùi siêu hấp dẫn. Một bát khác đựng hai cái bánh bao trắng mập mập được hấp hồi Tết, đặt ở ngoài cho đông lạnh, muốn ăn chỉ cần bỏ vào nồi hâm nóng.

Khưu Bạch ngửi mùi thơm mà chảy nước bọt, cầm thìa múc liền cho ngay vào miệng nhưng lại bị Chu Viễn nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

Chu Viễn cầm thìa thổi mấy lần mới nói: "Ăn đi, nhớ ăn chậm một chút."

Khưu Bạch đắc ý đưa vào miệng, cảm giác trơn mềm, hương vị trứng gà ta thuần khiết, kết hợp với gia vị dầu vừng và hành thái.

Cậu cắn một miếng bánh bao mềm mại, ậm ừ không rõ liên tục khen: "Ngon quá, ngon quá."

Chu Viễn nhìn cậu cười mà mắt biến thành hình trăng khuyết, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

Đúng lúc này một thìa đầy canh trứng gà đưa đến trước mặt anh: "Anh Viễn, nói 'A' nào." Trong miệng Khưu Bạch nhai thức ăn, nói với anh.

Chu Viễn lắc đầu: "Em ăn đi, bữa sáng anh ăn no rồi, giờ vẫn chưa đói."

"Anh ăn đi, mau ăn đi!"

Khưu Bạch lắc lắc vai, giống như nếu Chu Viễn không ăn là cậu sẽ quậy. Chu Viễn đành phải cúi đầu ngậm vào.

Một bát canh trứng, hai cái bánh bao nhanh chóng bị hai người anh một miếng em một miếng chia nhau ăn hết.

Trong khí trời rét lạnh này, ngồi cạnh giường nóng hầm hập, ở cùng người yêu ăn một bát canh trứng gà thơm ngào ngạt làm Khưu Bạch hạnh phúc muốn rơi nước mắt.

Chu Viễn cười xoa xoa đầu cậu, tiếp tục ngồi trên băng ghế nhỏ mân mê đống linh kiện của anh.

Anh rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn sách, hai cánh tay nhanh nhẹn lắp ráp và hàn mối nối.

Mùi hàn xì từ mỏ hàn điện dần dần tản ra, Chu Viễn nhíu mày, xách thùng dụng cụ đi ra ngoài.

"Anh làm gì vậy?" Khưu Bạch vội hỏi.

"Mùi không dễ ngửi, anh ra ngoài làm."

"Đừng, bên ngoại vừa lạnh vừa không có ổ điện, anh cứ làm trong phòng đi, tí nữa mở cửa cho bay mùi là được."

Khưu Bạch vẫy vẫy: "Mau quay lại, mùi không nhiều mà , anh không nói em cũng chẳng biết."

Cậu đang học sách toán học, cậu muốn chuẩn bị kĩ cho kì thi đại học. Trong tất cả các môn thì cậu kém là môn toán nhất nên giờ đang bị những công thức định lý làm cho hoa mắt váng đầu, căn bản không ngửi thấy mùi gì.

Bên ngoài quả thật không có điện, Chu Viễn đành phải quay lại, nhưng lúc hàn mối nối càng chú ý hơn, nhanh chóng làm trong một lần là xong để không cần làm lại.

Bận bịu cả ngày cuối cùng cũng gian nan hoàn thành chiếc radio đầu tiên.

Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Viễn lắp pin, kéo dây anten, loa phát âm thanh nằm bên trái radio phát ra âm thanh dòng điện "Tích, xoẹt, tích, xoẹt" đứt quãng.

Bà Chu và Khưu Bạch ngồi cuộn chân trên giường, một người bưng ly tráng men uống nước chè, một người đang cắn hạt dưa, bốn con mắt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm thứ đồ màu bạc kia.

Chu Viễn vặn nút điều chỉnh tần số, tay còn lại không ngừng điều chỉnh độ dài của anten.

Một giọng nam từ tính vang lên: "... Nối tiếp phần trước, Trình Giảo Kim mang theo búa lớn..."

Ánh mắt Khưu Bạch sáng lên: "Có rồi!"

Bà cụ cười: "Ha ha, Viễn ca nhi cũng không tệ!"

Khưu Bạch khen theo: "Viễn ca nhi giỏi quá!"

"Ha ha ha ha..."

Chu Viễn thường xuyên bị một già một trẻ này đùa giỡn, nghe vậy vẫn bất động, mặt không đổi sắc điều chỉnh radio.

Bà Chu nhìn mà cong môi, nói thầm với Khưu Bạch: "Tính tình của Viễn ca nhi thật sự rất nhàm chán, sao con lại coi trọng nó thế?"

Khưu Bạch phun vỏ hạt dưa ra, không chút nghĩ ngợi đáp: "Ngoại hình anh ấy đẹp trai ạ."

Bà Chu gật gật đầu: "Ra vậy, ngoại hình chồng của bà rất tốt, bố của Viễn ca nhi cũng rất tuấn tú, Viễn ca nhi lớn lên giống bố nó."

"Vậy nhất định lúc trẻ bà chính là đại mỹ nhân rồi!"

Bà Chu cười híp cả mắt, dáng vẻ có chút kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi, hồi bà còn trẻ chính là hoa khôi trong thôn, bằng không cũng không thể được phu nhân chọn trúng. Bà cũng là nha đầu xinh đẹp nhất trong đám người trẻ ở đại viện đấy."

"Oa! Đỉnh quá!" Khưu Bạch mở to mắt, giơ ngón cái lên.

Bà Chu nói đến cao hứng, uống một ngụm nước nóng, vỗ vỗ đầu Khưu Bạch: "Diện mạo cháu anh tuấn, lại còn trẻ hơn Viễn ca nhi."

Khưu Bạch nghe mà cười ngửa tới ngửa lui, hạt dưa vẩy hết lên giường, kết quả không cẩn thận xoay mông, đau đến "Á" một tiếng.

Chu Viễn vội vàng quay đầu, bà Chu cũng kinh ngạc: "Làm sao vậy?"

Khưu Bạch xấu hổ không nói, thẹn thùng đỏ mặt.

Bà Chu lại nhìn sang Chu Viễn, Chu Viễn đành phải nhắm mắt nói dối: "Em ấy ngủ không ngoan, rơi từ trên giường xuống, ngã dập mông."

Giải thích xong, Chu Viễn lấy cái gối từ trong tủ ra: "Em nằm sấp đi."

Bà Chu đã sống nhiều năm như vậy, đương nhiên không phải người dễ lừa gạt. Bà âm thầm trừng mắt liếc Chu Viễn, nói với Khưu Bạch: "Nếu nó bắt nạt con con cứ nói với bà, xem bà có đánh nó không!"

Khưu Bạch quên đau ở mông, cười trộm: "Bà yên tâm, anh ấy không dám bắt nạt con."

Hai người tụ lại một chỗ thì thầm, thỉnh thoảng nhìn Chu Viễn, không biết đang nói xấu gì anh.

Chu Viễn bất đắc dĩ, tiếp tục chỉnh sửa radio.

Một giọng nữ dịu dàng đa tình chậm rãi cất lên theo giai điệu du dương: "Em sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn yêu anh trong lòng... Hy vọng anh đừng quên em đi..."

Chu Viễn thoáng sửng sốt, đưa tay định đổi đài nhưng bị Khưu Bạch ngăn lại.

Khưu Bạch nháy mắt mấy cái với anh: "Không sao đâu, sẽ không ai biết đâu."

Tiếng ca dịu dàng quanh quẩn trong căn phòng nhỏ: "Em sẽ vĩnh viễn nhớ anh... Nhớ tình cảm dịu dàng của anh... Nhớ trái tim nóng đỏ của anh... Nhớ nụ hôn ngọt ngào của anh..."

Bên ngoài gió lạnh nổi lên, trong phòng ấm ấp hòa thuận vui vẻ.

Sau này sẽ càng ngày càng tốt.

Tác giả: Ca khúc xuất hiện ở phần cuối là bài "Gặp lại người yêu của tôi" của Đặng Lệ Quân. Lúc ấy quan hệ giữa Đài Loan và đại lục rất gay gắt, cấm nghe đài có những tiết mục này, cho là "Tà âm" nên Chu Viễn mới định đổi đài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com