ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 30: (H) "Chủ nhân"

VanTinhCung

Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

Chú ý: Ngược đãi, nói tục, làm nhục.

Ngày mồng ba Tết là thời điểm tràn đầy hương vị năm mới. Bình thường dù người ta không nỡ dùng điện thì cũng sẽ bật đèn lúc trời tối.

Giữa băng thiên tuyết địa, sáng lên từng ánh đèn như hạt đậu trông như những đóa hoa rực rỡ giữa băng tuyết, mang theo khói lửa và hơi ấm khó nói nên lời.

Ở một gian nhà tranh thấp bé nằm ở phía Đông ngôi làng, trong phòng phát ra ánh sáng mờ mờ của đèn sợi đốt chiếu lên lớp tuyết dày trước cửa sổ thành màu đỏ cam.

Giường đất được đốt nóng, trong phòng ấm áp dễ chịu đến mức Khưu Bạch không một mảnh vải trên người cũng không thấy lạnh.

Trên người Chu Viễn mặc chiếc áo trắng ngắn tay, quần đùi màu đen tuột đến gối thản nhiên ngồi dạng hai chân ra, giữa hai chân là một mái đầu tóc mượt mà đang chật vật phun ra nuốt vào dương vật thô to của anh.

Anh được liếm rất dễ chịu, cảm giác dễ chịu này không phải vì Khưu Bạch dùng miệng tốt mà phần lớn là sự thỏa mãn tâm lý tới từ tư thái quỳ mọp của người trước mắt và gông cùm xiềng xích toàn thân.

Anh vươn tay đè gáy Khưu Bạch lại, đẩy phần hông lên hưởng thụ cảm giác chặt khít của khoang miệng.

Đâm chọc thô bạo đột ngột khiến Khưu Bạch nôn khan, vô thức dùng tay nắm chặt đùi của người đàn ông, cố gắng dùng miệng thở gấp.

Nhưng động tác của cậu làm người đàn ông bất mãn, hiển nhiên Chu Viễn còn chưa nguôi giận. Anh nhìn cái tay đặt trên chân mình, âm trầm mở miệng: "Đã muốn làm chó thì cũng phải có quy củ."

Thế là anh nắm tóc Khưu Bạch kéo về sau, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh: "Xoay qua chỗ khác."

Khưu Bạch thuận theo xoay người, chổng mông lên.

Chu Viễn không chịch cậu mà tháo nút buộc trên lưng cậu, sau đó nhân lúc Khưu Bạch đang mờ mịt mà trói hai tay cậu lại với nhau.

Cậu bị trói rất chặt, bả vai bị buộc ngửa hẳn ra sau, lồng ngực cũng bị ép ưỡn thẳng đứng, điểm mẫn cảm toàn thân cứ như thế lộ rõ mồn một trước mặt người đàn ông.

Nhìn Khưu Bạch ngoan ngoãn mặc mình bày bố, tâm trạng Chu Viễn thoáng tốt hơn. Anh dùng dầu ngon tay gảy núm vú đứng thẳng hai cái rồi nâng cằm Khưu Bạch lên.

"Đi, lấy đồ vật trong hộp của em tới đây."

Cái hộp kia không nhỏ, không có khả năng chỉ có một sợi dây thừng và vòng cổ.

Khưu Bạch bị trói hai cánh tay nên chỉ có thể quỳ gối bò qua. May là Chu Viễn đã trải chăn mền, bò không bị cấn.

Cậu dùng miệng ngậm những thứ còn lại trong hộp ra, đặt lần lượt trước mặt Chu Viễn.

Dù Chu Viễn đã Khưu Bạch kích thích cho mức độ khoan dung siêu cao nhưng dù gì anh cũng thiếu thốn kiến thức, lúc nhìn thấy một đống đồ vật bày ở trước mắt, trên gương mặt không đổi sắc vẫn xuất hiện vết rách.

"Roi?!"

Đấy là một cái roi mềm màu trắng, được làm theo yêu cầu của Khưu Bạch dùng da dê mềm mại bện thành. Đuôi roi là một đoạn gỗ thật, bên ngoài vẫn dùng da dê quấn quanh, phần đầu là những tua rua bằng da, phần đuôi được thắt thành một vòng tròn.

Chu Viễn cầm lấy nó, cổ tay khẽ nhúc nhích quật hai lần vào không khí.

Tiếng gió "Vút vút" phát ra, tượng trưng cho sức mạnh không tầm thường của roi.

Chu Viễn hít một hơi sâu, kìm nén lửa giận trong lòng cầm lấy một vật khác. Đó là một thanh gỗ dẹt bằng phẳng rộng khoảng hai ngón tay được làm từ gỗ đàn hương cao cấp. Thanh gỗ màu đỏ tía, bề mặt được mài bóng loáng, phần đuôi là tay cầm hình trụ tròn.

"Đây là cái gì?" Chu Viễn hỏi.

"Thước đánh." Khưu Bạch mím mím môi, cảm thấy có hơi xấu hổ: "Dùng để, đánh đòn."

Nghe thế, thái dương Chu Viễn giật giật, khí thế quanh người tiếp tục trở nên âm u hơn, từ kẽ răng anh phát âm thanh như tiếng cười khẽ, khóe môi châm chọc nhếch lên.

Anh cắn răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó, chơi đùa buông thả quá nhỉ!"

Chu Viễn sắp bị chọc tức điên rồi, anh muốn lớn tiếng chất vấn Khưu Bạch rốt cuộc học những thứ này ở đâu, vốn định chơi với ai!

Nhưng anh chột dạ, bởi vì anh cảm nhận được nội tâm ti tiện của mình lại hưng phấn khác thường vì những thứ này, rục rịch không ngừng kêu gào sử dụng cậu, đánh cậu, chơi chết cậu.

Những ý nghĩ xấu xí tội lỗi như một con rắn độc trắng trợn cắn nuốt lý trí của anh khiến dục vọng trong anh càng cháy mạnh hơn, gần như thiêu đốt toàn bộ lý trí.

Khưu Bạch nghi hoặc nhìn Chu Viễn, thấy anh kìm nén đến đỏ mặt tía tai, từng sợi gân xanh gồ lên, giống như đang giận dữ. Cậu không biết tại sao Chu Viễn không vui, Chu Viễn không thích những thứ này à?

Cậu không nghĩ ra, quy kết những điều cho tính động kinh gián đoạn của Chu Viễn. Chu Viễn luôn không hiểu sao mà nổi giận, thật làm người ta bối rối.

Tâm trạng cậu rất thoải mái, nhưng bên kia Chu Viễn lại cầm kịch bản ngụy NTR mà nổi giận ăn dấm, đang ở trong trạng thái điên cuồng bổ não tức chết chính mình.

"Đây hẳn là bịt mắt." Sau khi cơn tức giận của Chu Viễn lên đến đỉnh điểm thì lại bình tĩnh một cách quỷ dị, giống như ngọn núi lửa hoạt động ngầm.

Anh cầm lấy miếng vải lụa màu đen lên đeo cho Khưu Bạch, giọng nói bình thản không chút chập trùng vang lên.

"Lại đây, anh sẽ cẩn thận chơi với em."

Đột nhiên rơi vào trong bóng tối khiến Khưu Bạch hơi không thích ứng, theo bản năng tới gần Chu Viễn phát ra âm thanh.

Mất đi thị giác, các giác quan khác càng nhạy bén hơn. Cậu nhận ra một ngón tay đang chống lên bả vai mình, không nhanh không chậm gõ gõ.

"Quỳ thẳng." Chu Viễn nói.

Lưng eo bị ép thẳng băng, để giữ thăng bằng Khưu Bạch chỉ có thể tách hai đầu gối ra, mông đặt trên gót chân.

Một vật thể lạnh buốt chạm vào mặt cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ, từ xương quai xanh trượt xuống, lướt qua lồng ngực, eo, rồi lưu luyến trên bắp đùi.

Mềm lại, lạnh lẽo, bóng loáng.

Giống như một con rắn nhớp nháp trườn trên người cậu, cậu biết đó là cây roi mềm, nhưng nghĩ như vậy vẫn khiến cậu rùng mình.

"Sao lại run?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông quanh quẩn bên tai.

Không có được đáp án, Chu Viễn mất hứng "Chậc" một tiếng: "Chủ nhân hỏi mà không biết trả lời hả?"

Anh gấp roi làm đôi, dùng phần đỉnh cong cong gõ núm vú Khưu Bạch, ý tứ ám chỉ nguy hiểm.

"Hửm? Chó con."

"Sợ." Khưu Bạch há miệng: "Roi giống rắn."

Chu Viễn cau mày nhìn thoáng qua cái roi: "Sợ mà em còn muốn."

"Chỉ là nhìn không thấy mới sợ, nếu nhìn thấy thì không sợ." Giải thích xong, Khưu Bạch nghiêng đầu bổ sung một câu: "Nghe thấy âm thanh của chủ nhân cũng không sợ."

"Xùy." Chu Viễn cười lạnh một tiếng: "Ti tiện."

Mặc đù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại rất thích thú, lực gõ của tay đã nhẹ đi nhiều.

Núm vú của Khưu Bạch là nơi mẫn cảm, nhắc đến cũng lạ, rõ ràng là ngực của nam, bình thường tự cậu nắn bóp thì không có cảm giác. Nhưng mỗi lần bị Chu Viễn đụng vào liền lập tức cứng, ngứa ngáy giống như bị điện giật.

Núm vú nho nhỏ run rẩy đứng thẳng, dựng thành một cái đỉnh trong không khí lạnh lẽo.

"Vú lẳng lơ quá vậy, mới thế đã không chịu được rồi?" Chu Viễn vừa dùng roi chà thịt vú vừa nhục nhã cậu không chút lưu tình.

Khưu Bạch cắn môi nhịn tiếng rên rỉ xuống, vui vẻ trong đau đớn nghĩ, có lẽ Chu Viễn là một S lắm lời nhỉ? Bình thường trông nội liễm ít nói vậy thôi chứ vừa lên giường liền không ngừng nói chuyện mười tám cộng, thật là tương phản manh.

"Kêu lên!" Chu Viễn hơi dùng thêm chút sức, quất một roi lên đầu vú trắng hồng.

"Ha ah..." Khưu Bạch sợ hãi kêu lên, cảm giác đâm nhói rất nhẹ như bị điện giật, chân run không quỳ nổi.

Chu Viễn siết chặt chuôi roi trong tay nhìn chòng chọc biểu cảm của Khưu Bạch, hồi lâu không thấy cậu lộ ra nét mặt thống khổ mới thả lỏng người. Anh chưa từng dùng roi bao giờ, không khống chế tốt sức lực, sợ làm người ta bị thương.

Dương vật của thanh niên dưới thân không biết đã vểnh lên từ lúc nào, nảy lên trong không khí theo cơ thể run rẩy.

Chu Viễn dùng roi quất eo cậu: "Nâng mông lên, ai cho em ngồi."

Khưu Bạch miễn cưỡng quỳ thẳng lên, nhưng khi roi quất lên quy đầu mẫn cảm của cậu rồi liên tục cọ xát vào đáy chậu, cơ thể Khưu Bạch liền lập tức run như cái sàng, không cách nào kiềm chế. Trong bóng tối tất cả giác quan như bị phóng đại mấy lần, khoái cảm liên tục dâng lên khiến toàn thân cậu bủn rủn.

Cậu cắn răng van xin: "Chủ nhân, em không quỳ nổi."

"Không quỳ nổi?"

Khưu Bạch cho rằng Chu Viễn sẽ làm khó cậu, không ngờ người đàn ông nói rất sảng khoái: "Không quỳ được thì nằm xuống."

Hai tay cậu bị trói sau lưng, không cách nào chạm vào xung quanh, nhưng cậu nghe thấy tiếng nói của Chu Viễn phát ra từ phía bên phải, liền không chút do dự nghiêng người về bên phải, một giây sau, một đôi tay mạnh mẽ vững vàng đón lấy cậu.

Chu Viễn thỏa mãn cười cười, đặt nửa người trên của cậu xuống dưới chân mình, Sau đó dùng vật to lớn trong quần chà xát vào mặt thanh niên: "Liếm đi."

Khưu Bạch cách quần liếm láp dương vật Chu Viễn, vải vóc mỏng manh bị nước bọt thấm ướt lộ ra hình dạng căng phồng và nhiệt độ nóng hổi bên dưới.

Cậu cảm giác mông mình đang bị bàn tay to thô ráp xoa nắn, thậm chí còn nhận ra ánh mắt nóng bỏng quét qua toàn thân cậu.

Chu Viễn nhìn lưng Khưu Bạch, tấm lưng trắng nõn, xương bướm nhô ra đan xen cùng dây đỏ trong thật đẹp mắt.

Anh dời tầm mắt lên cánh mông mập mạp trắng non mềm kia, mông thịt trắng tuyết bị chơi đùa thành đủ thứ hình dạng dưới lòng bàn tay lại giống như nước mà tràn ra ngoài kẽ ngón tay.

Chậc, quả thật là một cục thịt dâm đãng.

Chu Viễn nghiến răng, dùng ánh mắt thị gian từng tấc cơ thể của Khưu Bạch, chứa đầy ham muốn và thèm thuồng lộ liễu giống như sói nhìn chằm chằm vào con mồi.

Thế là con sói này vung thước lên, không hề báo trước kiên quyết dứt khoát đánh tới.

Một tiếng "bốp", thịt trắng lắc lư, vết đỏ chậm rãi hiện lên.

Bị đánh bất ngờ, Khưu Bạch đau đến hét lên một tiếng, động tác liếm láp cũng dừng lại.

"Đau sao?" Chu Viễn quay đầu nhìn Khưu Bạch, nhưng Khưu Bạch vùi mặt vào giữa hai chân anh chỉ nhỏ giọng nức nở.

Anh nhíu nhíu mày, đang định nhìn kỹ một chút thì lại cảm giác có thứ gì đó cứng cứng chọc vào bắp chân mình.

Ánh mắt khẽ nhúc nhích, lo lắng vừa hiện len trong mắt Chu Viễn rút đi, anh vươn tay ra sờ, quả nhiên sờ thấy chất lỏng trong suốt đầy tay.

"Đệt." Chu Viễn tức cười: "Mẹ nó, em đúng là lẳng lơ."

Anh bôi dịch nhờn lên mông Khưu Bạch, sau đó giơ thước lên đánh một phát lên cánh mông còn nguyên vẹn kia.

Vết tích của thước và bàn tay đánh lên không giống nhau. Thước cứng hơn, nhẵn nhụi hơn, chịu lực đều hơn. Tất nhiên dấu vết sẽ gọn gàng đều đặn, đường nét thẳng thắp.

Hai vết thước đỏ nhạt ngay ngắn hiện lên trên thịt mông trắng thuyết, vài đường tơ máu xuất hiện dưới làn da, từ đỏ nhạt biến thành đỏ tươi giống như hai dải lụa đỏ rực rỡ và xinh đẹp.

Nhìn chằm chằm hai vết máu ứ kia, ánh mắt Chu Viễn càng sâu thẳm hơn, hầu kết trượt trượt, hô hấp thô nặng hơn vài phần, đầu ngón tay hưng phấn run nhè nhẹ.

Anh vươn tay ra sờ, thịt mông mẫn cảm sưng đỏ run lên kèm theo tiếng hít không khí chịu đựng của Khưu Bạch.

"Rất tuyệt, rất ngoan."

Chu Viễn nhắm mắt lại, vui vẻ nhếch khóe môi. Sau đó anh giang tay cởi dây đỏ trói quanh người Khưu Bạch ra để bắp thịt căng cứng có thể buông lỏng.

Chu Viễn quăng sợi dây đi: "Chổng cái lỗ dâm đãng dụ dỗ đàn ông của em ra đây."

Cánh tay Khưu Bạch bủn rủn, không cách nào chống đỡ cơ thể, vì vậy cậu chỉ có thể khó khăn xoay qua chỗ khác, hạ thắt lưng xuống, chống trán lên mu bàn tay đặt đè lên nhau.

Mông chổng cao, khe mông mở ra để lộ cửa huyệt phấn hồng ở giữa.

Cơ thể Khưu Bạch quá mẫn cảm, cũng quá dễ động tình, vừa rồi chịu đánh khiến cậu cảm thụ đau đớn nhưng đồng thời khoái cảm khó tả lại mãnh liệt gấp mấy lần. Không chỉ dương vật cương cứng, huyệt đằng sau càng không thể tự chủ co rút, bên trong trống rỗng ngứa ngáy không ngừng bài tiết dịch ruột non.

Cậu bắt đầu nghi ngờ có khi mình là một thụ cuồng ngược đãi, chứ sao càng đánh lại càng hưng phấn thế này.

Cửa huyệt được bôi một miếng kem lành lạnh, cậu khẽ hít hít mũi ngửi, trong không khí có hương hoa nhàn nhạt.

Chu Viễn cắm ngón tay vào mở rộng, hỏi: "Em đoán xem anh bôi cái gì nào?"

"Là, là kem dưỡng da."

"Thơm không?"

"Ừm... Thơm..." Khưu Bạch không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

Ngón tay đâm vào làm cậu rất dễ chịu, nhưng lỗ nhỏ đã hưởng qua hương vị của dương vậy bự làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn. Tầng tầng mị thịt dâm đãng xoắn lấy ngón tay Chu Viễn tham lam mút lấy càng nhiều.

Chu Viễn lại không muốn làm cậu thỏa mãn, ác liệt dùng ngón tay chọc tuyến tiền liệt, nơi nho nhỏ nhô lên đó là chốt mở tập trung tất cả khoái cảm. Vừa ấn vào, cơ thể Khưu Bạch liền nghiêng về trước, trong miệng phát ra tiếng nức nở yếu ớt.

"Sao anh không ngửi thấy, có phải bị nước dâm của em phủ lên không?"

Ngón tay Chu Viễn dùng sức gẩy hai cái trong thịt huyệt: "Hửm? Lẳng lơ."

Khưu Bạch xấu hổ nghẹn ngào thành tiếng, siết chặt hậu huyệt, ý định làm dịu cảm giác trống rỗng bên trong.

Cậu không kìm nén nổi lắc mông, mời gọi người đằng sau làm cậu sảng khoái.

Chu Viễn chầm chậm mở miệng: "Muốn à?"

Khưu Bạch không kịp đợi nói: "Muốn, muốn!"

"Không phải anh đã nói với em là muốn gì thì phải nói ra à."

Cây thước lạnh buốt nhẹ nhàng gõ lên vết ngấn trước đó, không đau mà chỉ hơi tê ngứa. Nhưng cứ như một giây sau sẽ hung hăng quất lên khiến người ta sợ hãi hoảng hốt.

"Dương, dương vật." Khưu Bạch ngập ngừng nói, âm thanh nhỏ bé không nghe rõ.

"Lớn tiếng chút." Chu Viễn lười biếng nói, sức lực trên tay lại không lưu tình quất một phát.

"A a!" Khưu Bạch thét lên: "Dương vật, em muốn dương vật của chủ nhân, chồng mau chịch em đi!"

So với "Chủ nhân", Chu Viễn càng thích xưng hô như vậy hơn. Anh nắm eo Khưu Bạch, kê dương vật lên động thân đi vào.

Dương vật to dài mạnh mẽ chen vào thịt huyệt, kéo căng cửa động chặt khít không còn một nếp uốn, trơn bóng gần như trong suốt. Thịt mềm bên trong động tham lam quấn lấy, bao vây chặt chẽ cây gậy lớn khiến cậu dục tiên dục tử.

Hậu huyệt bị lấp đầy, cảm giác tê dại căng tràn xua đi ngứa ngáy trống rỗng trước đó. Miệng Khưu Bạch tràn ra tiếng rên rỉ sảng khoái, ánh mắt càng lúc càng mơ màng.

Hai tay Chu Viễn bóp eo Khưu Bạch, bắp đùi to khỏe duỗi thẳng, mông eo phát lực, hạ thân hung hăng đâm vào.

"Sướng không?" Chu Viễn hỏi.

"A... Ưm... Sướng chết đi được..."

Khưu Bạch khẽ nhếch môi rên rỉ, dương vật to lớn ra vào trong động cậu mang đến cho cậu khoái cảm tột đỉnh, bờ mông bị đánh sưng lên cũng bị va chạm không ngừng bốc lên cảm giác tê dại, cả người đều chìm vào trong tình ái điên cuồng.

"Bị chịch như chó cũng sướng ư?"

Khưu Bạch hất tóc, thần trí mê loạn hét lên: "A... Từ đầu em... Vốn đã là chó của chủ nhân... Ưm a... Là con chó ti tiện của chủ nhân, sướng quá, chủ nhân chịch em sướng..."

"Hừ." Đột nhiên Chu Viễn nắm chặt vòng cổ làm Khưu Bạch ngước cổ lên.

Toàn bộ dương vật rút ra rồi lại đâm lút cán. Gân xanh hằn trên dương vật mạnh mẽ cọ qua tuyến tiền liệt, sau đó tiến thẳng vào chỗ sâu nhất.

Khưu Bạch bị lực mạnh hung ác đâm nhoài về phía trước, lại bị vòng cổ ghìm chặt bất đắc dĩ ngửa đầu ra sau.

Tiếng kêu khàn khàn "A a" tràn ra từ sâu trong cổ họng, cảm giác hít thở không thông nhanh chóng khiến cậu hoảng sợ trừng to mắt, nhưng bị bịt mắt che kín nên trước mắt chỉ là một màu đen kịt.

"Sợ không?"

Lỗ tai bỗng bị cắn, hơi thở thuộc về Chu Viễn phô thiên cái địa ập tới.

"Em nhìn anh xem, thật hèn mọn, thật đáng sợ. Anh sẽ trói em lại, đánh em, biến em thành con chó bị anh chịch." Nam nhân nhẹ nhàng nỉ non, giọng nói trầm thấp như ác ma thì thầm.

Anh dùng ngón tay được cắt gọn gàng vuốt tóc Khưu Bạch, động tác chầm chậm nhẹ nhàng giống như người yêu dịu dàng nhất, nhưng lại nói ra lời u ám nhất.

"Chúng ta giống như trước không tốt ư? Tại sao phải làm những thứ này mời gọi anh?"

Chu Viễn cụp mắt, ánh mắt ảm đạm khó phân biệt, anh như đang nói một mình, nhưng tất cả lại vang lên cực kỳ rõ ràng bên tai Khưu Bạch.

Anh nói: "Anh như vậy là biến thái, là không bình thường."

Trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc nhẹ.

Chu Viễn đưa tay muốn cởi chiếc vòng trên cổ Khưu Bạch xuống, bỗng tay bị Khưu Bạch nắm lấy.

"Chu Viễn, tháo bịt mắt của em xuống." Khưu Bạch thở hổn hển nói, ngữ khí rất tỉnh táo.

Chu Viễn khẽ giật mình, im lặng tháo bịt mắt trên mặt cậu xuống.

Khưu Bạch khó khăn bò hai bước về phía trước, sau đó xoay người đối mặt với Chu Viễn.

Cánh tay xuyên qua dưới đùi ôm lấy đầu gối, lộ ra lỗ nhỏ bên dưới đang mấp máy thi nhau chảy nước dâm, dương vật đằng trước cứng đến nỗi đỏ bừng thẳng tắp chọc lên bụng, không ngừng phun dịch thể trong suốt ra ngoài.

"Nhìn thấy không?" Khưu Bạch nhìn vào đôi mắt đen của Chu Viễn: "Dương vật của em cứng đến phát đau, đằng sau cũng không ngừng chảy nước. Đều là vì anh."

Ngón tay vuốt ve đầu vú cưng cứng, ở đó còn có một vết roi màu hồng nhạt.

"Anh quất em, đánh em, mắng em, em đều cảm thấy thoải mái, vì những gì anh cho em đều chấp nhận tất cả. Em nguyện ý quỳ dưới chân anh, em nguyện ý bị anh chịch như con chó, em có thể nhận được khoái cảm từ đó. Dáng vẻ anh vung roi đánh em, em mới ngẫm lại đã muốn bắn!"

"Vậy như em cũng là không bình thường sao? Em là biến thái ư?"

Hốc mắt thanh niên đỏ bừng, trong mắt hiện lên ánh nước, con ngươi lưu ly trong suốt phản chiếu hình bóng Chu Viễn.

Cậu trông mong nhìn, Khưu Bạch cam đoan, nếu Chu Viễn dám nói một chữ "Phải", cậu lập tức khóc cho anh xem.

Chu Viễn cứng đờ ra đó, không biết qua bao lâu, con mắt đen nhanh mới khẽ chuyển động giống như một vòng xoáy đen lướt qua mặt hồ đóng băng, một hồ vỡ ra, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Vẻ xúc động hiện lên trên gương mặt không đổi sắc, anh thở phào một hơi, ôm Khưu Bạch vào ngực.

"Không phải, chúng ta không phải biến thái."

Khưu Bạch cũng ôm lấy Chu Viễn, lau nước ở khóe mắt lên vạt áo người đàn ông, buồn buồn nói: "Chúng ta là người yêu, là bạn đời, tìm kiếm khoái cảm trong tình dục là chuyện bình thường. Dù phương thức hơi đặc biệt nhưng chỉ cần chúng ta thoải mái là được, cũng không tổn thương hay ảnh hưởng đến người khác, chuyện anh tình em nguyện sao có thể gọi là biến thái chứ."

Chu Viễn hôn tóc cậu, cười nói: "Anh biết rồi."

Một lát sau, anh đẩy Khưu Bạch ra, trên mặt khôi phục biểu cảm lạnh nhạt âm trầm. Anh từ trên cao liếc nhìn Khưu Bạch, ánh mắt lạnh kẽo lướt qua.

"Chó con, quỳ cho tử tế, anh muốn chơi em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info