ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 24: Nhặt được bảo bối lớn

VanTinhCung

Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

Sửa sang lại quần áo xong, Khưu Bạch chậm rãi đi qua, ông bác giữ cửa hỏi cậu: "Định làm gì?"

Khưu Bạch bày ra biểu cảm sầu muộn: "Em trai ở nhà tranh cãi muốn xem tranh liên hoàn, cháu không có phiếu mua sách nên chỉ có thể đến đây thử vận may."

Ông Bác tỏ vẻ không tin nhìn cậu.

Khưu Bạch thấy thế móc mấy cái kẹo thỏ trắng trong túi quần ra đưa tới trước mặt ông bác, giọng nói tức giận: "Em nhỏ suốt ngày đòi ăn đường, răng sắp hỏng tới nơi, cháu phải quản nó cẩn thận, kẹo này bác lấy về cho cháu của bác ăn đi ạ, em trai cháu mà dám quậy, cháu sẽ đánh nó một trận."

Ông bác hé mắt nhìn mấy cái kẹo sữa được đóng gói xinh đẹp trên bàn, vẫy vẫy tay về phía kho hàng: "Đứa nhỏ muốn xem tranh là chuyện tốt, cháu vào tìm thử đi."

Khưu Bạch cười: "Cảm ơn bác ạ, cháu vào nhanh rồi ra ngay."

Khưu Bạch đi vào từ một cửa nhỏ, kinh ngạc phát hiện chỗ bên trong rất rộng rãi, chỉ là các loại sách vở bị vứt tán loạn khắp nơi, đồ dùng trong nhà hỏng hóc và vài thứ linh ta linh tinh.

Khưu Bạch nhặt nhạnh tìm kiếm trong mộng đẹp nửa giờ, đến mảnh vỡ đồ cổ cũng không thấy.

Vỗ ót một cái, giật mình nhớ tới hiện tại thứ như đồ cũ thuộc về "Tứ cựu" đã bị đốt cháy hoặc đập vỡ từ lâu, sao có thể bệ vệ đặt ở chỗ phế phẩm này.

Chán nản thở dài, Khưu Bạch chuẩn bị đi ra ngoài thì cùi chỏ đụng phải một đoạn gỗ, một cái hộp gỗ hình chữ nhật "Bịch" một tiếng rơi xuống.

Khưu Bạch nhặt lên quan sát kỹ càng, bề ngoài đồ vật đen kịt như một khúc gỗ vụn, nhưng nhìn kỹ phía dưới, bề mặt có một khe hở nhỏ bé, có thể thấy là mở ra được.

Chắc người xét nhà không nhìn thấy, tưởng là đồ đồng nát nên ném ở đây.

Nhưng tình cờ Khưu Bạch từng nghiên cứu về cái này, trước kia cậu thích chơi những thứ rèn luyện đầu óc như rubic, cửu liên hoàn, khóa Lỗ Ban để giết thời gian.

Cơ quan nhỏ trên cái hộp này, sau khi Khưu Bạch suy nghĩ mười phút đã "Cùm cụp" một tiếng bị phá giải.

Nhẹ nhàng linh hoạt nhấc nắp lên, một chuỗi vòng cổ xa hoa lấp lánh đập vào mắt.

Mặt dây chuyền là một viên bảo thạch đỏ tươi như máu to bằng trái trứng bồ câu được khảm nạm chặt chẽ trên phần đế hoa văn màu bạc. Ở giữa là mười hai viên trân châu hồng được xỏ thành dây chuyền bằng tơ vàng tơ bạc tỏa ra ánh sáng trơn bóng. Trên mặt dây chuyền còn dùng tơ vàng móc thành một con phượng hoàng nhỏ vỗ cánh muốn bay, sinh động như thật.

Có lẽ Khưu Bạch bị bảo thạch lộng lẫy làm hoa cả mắt, ánh mắt cậu đờ đẫn ra, phản ứng đầu tiên là có khi thứ này là hàng giả nhỉ.

Nhưng cậu nghĩ lại, thời đại này làm gì có hàng giả? Ai sẽ hao tổn tâm sức làm ra thứ không thể ăn không thể xài, thứ đồ chơi phỏng tay khi bị lộ còn bị công khai xử tội.

Nói cách khác, thứ này là thật!

Tay Khưu Bạch khẽ run rẩy, chất liệu này, công nghệ này, cộng thêm đặc tính thời đại, nếu đem về hậu thế, chắc chắn giá trị có thể lên tới bảy chữ số. Còn không biết lai lịch, lỡ như là vật sở hữu của nhân vật to lớn nào trong lịch sử, vậy có thể mang tới bảo tàng lưu giữ.

Khưu Bạch há miệng run rẩy sửa hộp về nguyên dạng, một lần nữa ngụy trang thành đoạn gỗ mục, sau đó trở về cạnh đống sách tùy ý tìm mấy quyển thi đại học có thể dùng đến rồi kẹp chung lại đi ra ngoài.

Đi ra ngoài cửa, ông bác lật xem một lượt những đồ cậu cầm ra, ông không biết chữ, chỉ kiểm tra xem có kí tự nòng nọc (tiếng Anh) bị cấm không. Thấy không có gì, ông bác gật gật đầu bảo cậu đưa ba mao tiền.

"Cháu lấy mảnh gỗ vụn này làm gì?" Ông bác tò mò hỏi.

Khưu Bạch cười cười: "Về kê chân ạ."

Về đến nhà thì đã chạng vạng tối, cơm tối xong xuôi, cậu về phòng cầm sợi dây chuyền kia tinh tế thưởng thức, trong lòng không cách nào tránh khỏi hơi kích động.

Không ngờ đi dạo một vòng bãi phế liệu mà thật sự nhặt được bảo bối lớn! Đợi hai mươi năm nữa lấy ra chuyển tay bán là nửa đời sau cậu và Chu Viễn không lo ăn uống.

Nghĩ đến Chu Viễn, từng sợi từng sợi nhớ nhung liền chui vào lòng. Cậu nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Chu Viễn, nhớ đôi môi lửa nóng của Chu Viễn, nhớ ánh mắt thâm thúy của Chu Viễn, nhớ nhiệt độ cơ thể nóng hổi của Chu Viễn.

Khưu Bạch trở mình, dùng chăn quấn mình thành cái kén, giống như làm vậy sẽ tăng thêm cảm giác an toàn.

Cậu thở dài, thật ra không phải Chu Viễn không thể rời khỏi cậu mà là cậu không thể rời khỏi Chu Viễn.

*

Thôn Thanh Hà nhỏ ở phương Bắc xa xôi, Chu Viễn ngồi dựa vào tường, chân dài tùy ý cong lên, cổ tay đặt trên đầu gối. Anh nặng nề nhìn chăm chú bầu trời sao ngoài cửa sổ, đôi mắt sắc sâu thẳm không khác gì màn đêm.

Trên ngón tay thon dài của anh treo một sợi dây đỏ, bên dưới buộc một khối ngọc bội trong suốt như nước, nhìn kỹ mới thấy có ánh xanh kỳ dị.

Nếu Khưu Bạch ở đây, nhất định có thể nhận ra đó chính bàn tay vàng của Tô Cẩm – Suối thiêng.

Nhưng tại sao lại ở trong tay Chu Viễn?

Ngược thời gian về giữa trưa hôm qua.

Bà Chu đồng ý chuyện của Chu Viễn và Khưu Bạch khiến anh khó kiềm chế được hưng phấn nên cầm đao bổ củi và dây thừng lên núi.

Núi cao ngất, tuyết trắng ngần, trời đất hòa thành một mảnh trắng xóa khiến tâm trạng u ám đã lâu của Chu Viễn thoáng buông lỏng.

Đến chiều, anh xách theo hai con thỏ về nhà, lại nghe thấy tiếng bà ho khan tê tâm liệt phế, từng tiếng từng tiếng một giống như ho cả phổi ra.

Anh đi vào xem xét, trên chiếc khăn bà Chu dùng để lau miệng dính nhiều tia máu.

Chu Viễn quá sợ hãi vội vội vàng vàng chạy đến trạm y tế của thôn, nhưng sắp đến Tết rồi nên bác sĩ thôn đã về nhà từ sớm.

Anh lại chạy tới gõ cửa nhà bác sĩ thôn "Ầm, ầm, ầm." Âm thanh não nề vang lên trong sân, anh kéo bác sĩ thôn đang ăn cơm đứng dậy chạy đi.

Sau một phen giày vò, bác sĩ thôn nói với anh rằng bà Chu không còn sống được bao lâu, không cứu được nữa.

Bà Chu sờ sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cháu trai, hiền lành an ủi: "Không sao đâu Viễn nhi, bà già rồi, sớm muộn cũng đến ngày này."

Chu Viễn im lặng cúi đầu, bên dưới mi mắt buông thõng là hốc mắt phiếm hồng, anh dịch chăn mền cho bà Chu, bỗng nhiên cảm thấy mê mang.

Anh có thể làm gì đây? Không giữ được Khưu Bạch, không giữ được bà, việc anh có thể làm cũng chỉ là chờ đợi thông điệp mà vận mệnh lần lượt gửi cho anh, trắng trợn nói rằng anh là phế nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên cạnh lần lượt rời đi mà chẳng thể làm gì được.

Bả vai Chu Viễn sụp xuống, đôi mắt thâm thúy thường ngày giờ đây trống rỗng không có tiêu cự.

Quá bất lực, cũng quá mệt mỏi, không gian bị đè nén khiến người ta ngột ngạt.

Ngồi yên trong chốc lát, anh im lặng không nói gì tiến vào màn đêm, không biết đi đâu, nhưng nếu như không làm chút gì đó thì có thể sẽ điên mất.

Bất tri bất giác anh đi tới bờ sông, đấy là nơi đầu tiên anh gặp Khưu Bạch, mặt nước vốn có sóng gợn lăn tăn hiện tại đã bị băng tuyết thật dày bao trùm, lạnh đến thấu xương. Trong màn đêm làm cho người kiệt sức và bất lực này, Chu Viễn cực kỳ nhớ Khưu Bạch, hiện tại Khưu Bạch đang làm gì nhỉ? Có phải đang ngủ không? Cơm tối ăn gì? Có nhớ anh hay không?

Nếu Khưu Bạch ở đây, nhất định sẽ nói lời dễ nghe trêu chọc anh, an ủi anh, đến khi anh không khổ sở nữa.

Hoặc là... Khưu Bạch vẫn còn chứ?

Có khi cậu đã rời đi, có thể dưới tình huống anh không biết đã trở về thế giới cũ chăng? Anh còn có thể đợi Khưu Bạch trở về không?

Chu Viễn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, trong bóng đêm dày đặc vẫn có thể nhìn thấy bả vai run nhè nhẹ.

Mặt trăng chiếu xuống mặt đất, tuyết trắng phản xạ ánh sáng vụn vặt, cây cổ thụ trụi lủi đứng lặng im bên cạnh Chu Viễn. Bóng lưng nâng cả một nhà trông cũng không quá dày rộng, dù sao anh cũng mới khoảng hai mươi.

Biến cố liên tiếp khiến thần kinh của anh kéo căng đên cực hạn, chỉ một sợi rơm nữa thôi thì toàn bộ sẽ vỡ vụn.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Chu Viễn nhìn lại, đó là Tô Cẩm đã lâu chưa gặp, ánh mắt anh lạnh đi, nhấc chân định rời khỏi đây.

Nhưng lại bị một câu của Tô Cẩm gọi lại: "Chu Viễn, anh muốn cứu bà không? Em có cách."

Thấy Chu Viễn dừng bước, nét mặt Tô Cẩm có chút đắc ý: "Em có cách cứu bà của anh, nhưng anh phải đồng ý một điều kiện với em."

Cô ta đưa ấm nước trong tay qua: "Trong này là thuốc của em, chỉ có em biết cách sắc nó, cũng chỉ có nó mới có thể cứu bà của anh."

Chu Viễn yên lặng nhìn Tô Cẩm, nhìn chằm chằm mãi đến khi cả người cô ta run rẩy, lắp bắp nói: "Anh, anh đừng không tin, anh lấy về thử là biết ngay, em cam đoan thấy hiệu quả lập tức, nhưng nếu muốn bà Chu tốt hẳn thì phải thường xuyên uống mới được."

Chu Viễn nhìn cô ta hồi lâu, bật cười, tóc trên đầu anh hơi dài, lọn tóc phủ trên xương lông mày đung đưa khiến con mắt trông càng đen hơn.

Cặp mắt phượng ngày thường hơi có vẻ lạnh lẽo thì giờ phút này hốc mắt phiếm hồng, đuôi mắt nhướng lên, đôi môi mỏng đỏ thắm nhếch lên thành độ cong sắc bén. Ánh trăng như lụa trắng bao phủ trên người lại khiến các góc cạnh trên gương mặt anh lộng lẫy hơn mấy phần, thoạt nhìn như một tinh quái hút máu người.

Xem ra Khưu Bạch mắng anh là yêu tinh nam quả thật không phải không có đạo lý.

Tô Cẩm bị nụ cười này làm hoảng hồn, đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Viễn cười, không ngờ lại đẹp tới vậy. Trái tim cô nhảy thình thịch, gương mặt ửng đỏ, có chút thẹn thùng nhét ấm nước vào tay Chu Viễn.

"Ngày mai em, em đợi anh ở chỗ này, anh đến tìm em, em sẽ đưa thuốc cho anh."

Nói xong quay người chạy chậm đi.

Chu Viễn nhìn bóng lưng Tô Cẩm, bỗng nhiên nụ cười trên mặt biến mất, con mắt đen thui giống như hồ nước lạnh không đáy, giấu bên dưới đáy hồ là tàn nhẫn hung bạo cuồn cuộn.

Anh về nhà, rót nước trong bình thuốc ra một cái chén nhỏ. Thuốc này trong suốt thấy đáy, một chút mùi thuốc cũng không có. Anh không tin Tô Cẩm, nhưng hiện giờ lại không có cách khác, chỉ cần có một cơ hội nhỏ nhoi để cứu bà, anh đều sẽ thử.

Anh bưng bát thuốc uống hai ngụm, đợi hai giờ, thấy không có gì khó chịu, ngược lại giảm đi rất nhiều mệt mỏi.

Anh thoáng thả lòng, bưng thuốc cho bà uống, sau đó canh giữ bên cạnh bà cả đêm.

Thần kỳ là bà Chu vốn ho khù khụ thì đêm nay không còn ho nữa, ngủ rất ngon giấc. Sáng hôm sau tỉnh lại thì tin thần sáng láng, ánh mắt minh mẫn hơn nhiều.

Chu Viễn nhẹ nhàng thở ra, xem ra là có hiệu quả thật.

Anh lại nhớ tới Tô Cẩm muốn mình đồng ý một điều kiện với cô ta. Tham lam và toan tính của nữ nhân kia không chút che dấu bày ra trước mắt, thật bẩn thỉu.

Mặc dù không biết tại sao Tô Cẩm cứ quấn lấy mình, nhưng cô ta khiêu khích ranh giới cuối cùng của anh hết lần này đến lần khác, hôm qua còn đem bà anh ra đánh bạc tính toán, vậy không bằng tính hết nợ mới nợ cũ một lượt xem cô ta có chịu nổi không.

Chu Viễn đi đến sân phơi gạo của đại đội, ở đây có một đám trẻ đang chơi đùa. Anh tiện tay gọi hai đứa bé nhanh nhẹn lại, cho chúng một viên kẹo: "Đi tìm Lý Nhị, nói Tô Cẩm chờ hắn ở nhà kho."

Lại đưa một viên kẹo cho đứa nhỏ khác: "Đi tìm bố mẹ Tô Cẩm, nói Tô Cẩm hẹn đàn ông tới nhà kho."

Dứt lời lại móc ra hai viên kẹo sữa thỏ trắng, kẹo sữa được bọc bằng giấy gói màu trắng, bên trên vẽ con thỏ nhỏ bằng mực màu xanh lam, ngây thơ chân thành.

Đôi mắt hai đứa nhỏ phát sáng, dường như đã ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào trong không khí, miệng lớn nuốt nước miếng.

Chu Viễn nói: "Làm xong chuyện, kẹo này sẽ cho mấy đứa, nhưng không được phép nói với người khác, nếu không kẹo không đủ chia đâu biết không?"

Anh trầm giọng nói: "Nếu bị người khác phát hiện, chú sẽ đánh cả trẻ con đấy."

Hai đứa nhỏ gật mạnh đầu.

Tô Cẩm đã đợi sẵn ở bờ sông, hai tay cô ta nắm chặt, trong lòng chờ mong Chu Viễn đến chỗ hẹn.

Cô ta nhớ lại nụ cười đẹp đẽ tối qua của Chu Viễn, trong mắt hiện lên một tia nhất định phải có được. Chu Viễn là là chấp niệm hai đời của cô, chỉ khi gả cho anh mới có thể chân chính thoát khỏi kiếp trước bi thảm, cô ta trùng sinh mới có ý nghĩa.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Tô Cẩm ngạc nhiên quay đầu nhìn, một giây sau hai mắt tối sầm không biết gì nữa.

Chu Viễn kéo cổ áo cô ta ra, tìm thấy một sợi dây đỏ kéo nhẹ một cái, ngọc bội liền rơi vào trong tay.

Anh tiện tay nhét vào trong túi rồi khiêng Tô Cẩm lên, đi đường nhỏ ném vào trong kho hàng, rót nửa bình nước vào miệng cô ta, đó là ấm nước Tô Cẩm cho anh hôm qua.

Chu Viễn ném ấm không đi, lấy khăn tay Khưu Bạch để lại cho anh chậm rãi lau tay, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ căm ghét: "Không phải cô thích hạ thuốc sao? Tự mình nếm thử đi."

Chuyện sau đó không cần Chu Viễn nghe ngóng, lời đồn đã truyền khắp thôn tự nhiên cũng lọt vào tai anh.

Ngay cả người ở thôn bên cạnh đều nghe nói con gái nhà họ Tô không cần mặt mũi, làm chuyện hư hỏng với Lí Nhị trong kho hàng bị Tô Kiến Quốc và mẹ Tô bắt được.

Tính tình Tô Kiến Quốc dữ dằn, tưởng Lý Nhị bắt nạt con gái nhà mình nên xông lên muốn đánh nhau chết sống với Lý Nhị.

Ai ngờ Lý Nhị là một tên đểu cáng, lớn tiếng nói Tô Cẩm gọi hắn tới, lúc tới nơi đã trông thấy cô ta cởi quần áo rên rỉ quyến rũ hắn, nếu hắn không lên thì không phải đàn ông!

Thôn dân bị tiếng đánh mắng hấp dẫn tới, bất tri bất giác ăn dưa lớn như thế, lần này đề tài câu chuyện để ăn Tết thăm người thân có đủ cả rồi.

Đương nhiên những chuyện này chẳng liên quan gì đến Chu Viễn, lúc đó anh đang cầm bát hứng chất lỏng chảy ra từ ngọc bội.

Anh nhớ tới câu nói Khưu Bạch nói với anh trước khi đi: "Nếu gặp chuyện liên quan đến Tô Cẩm, có thể ra tay từ ngọc bội trên người cô ta."

Chu Viễn cười lạnh, anh chẳng phải người tốt lành gì, Tô Cẩm dám tìm đến trên người anh, hẳn nên nghĩ đến hậu quả bây giờ.

Tác giả: Chu Viễn qua sông đoạn cầu, lấy oán trả ơn, hại người đoạt bảo, thực sự xấu xa, mọi người không nên học theo. Nhưng anh thật sự là một nhóc đáng thương, hu hu hu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info