ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 18: Biến số đầu tiên

VanTinhCung

Biên tập: Đào

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

"Mày hủy thanh danh của tao, nhất định phải cưới tao."

Tô Kiến Quốc nghe thấy Tô Cẩm lẩm bẩm, bỗng đẩy mẹ Tô ra, tay lão nhặt cây chổi rồi quất một cái.

"Chu Viễn nói người nhà hắn không thích mày! Không có khả năng lấy mày! Là để mày dẹp ý nghĩ này! Có hiểu không?"

Lão tức giận đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy đau đớn, che ngực ngồi xuống ghế. Tay chỉ vào Tô Cẩm rồi quay sang nói với Tô mẫu: "Nhốt nó lại cho tôi, từ hôm nay trở đi không cho phép rời khỏi nhà một bước!"

Tô Cẩm lập tức luống cuống, nếu bị nhốt thì sao có thể gặp Chu Viễn, làm sao có thể báo thù Khâu Bạch. Cô ta bò qua nắm ống quần Tô Kiến Quốc: "Bố, bố không thể nhốt con được."

Cô lại khẩn cầu mẹ Tô: "Mẹ, mẹ giúp con xin bố với, con biết sai rồi, đừng nhốt con lại..."

Mẹ Tô quay đầu đi chỗ khác, mặc dù không đành lòng nhưng bà biết Tô Kiến Quốc nói một là một hai là hai, hôm nay lão thực sự nổi giận rồi, nếu thuyết phục thêm sẽ chỉ là đổ dầu vào lửa. Mà lần này con gái thật sự quá phận, vẫn nên ở nhà suy nghĩ lại.

Tô Kiến Quốc thở hổn hển, lớn tiếng nói: "Ai xin cũng vô dụng, mày nên trung thực ở nhà hối cải đi, đừng hòng được đi đâu! Qua mấy ngày nữa để tao tìm bên ngoài thôn xem có người thì sẽ gả mày đi, để mày ở nhà chỉ khiến tao càng cảm thấy mất mặt!"

Lấy chồng? Không được! Sao cô ta có thể gả cho người khác? Cô ta trùng sinh trở về chính là để gả cho Chu Viễn. Còn ai có thể có tiền đồ hơn, ưu tú hơn Chu Viễn nữa?

Tô Cẩm thật sự sợ hãi, trong đầu cấp tốc nghĩ đủ loại biện pháp giải vây. Cô ta khóc đến nỗi nước mắt chảy tùm lum cầu xin: "Bố, con biết sai rồi, bố đừng để con đi lấy chồng bây giờ, con còn muốn kiếm tiền hiếu thuận bố mẹ thật tốt, con xin bố mà..."

Nhìn con gái khóc lóc thảm thương khiến mẹ Tô cảm thấy lòng quặn lại, bà kéo ống tay áo Tô Kiến Quốc: "Lão Tô, Tô Cẩm biết sai rồi, tha thứ cho nó lần này đi. Bây giờ ông muốn gả nó đi, vội vội vàng vàng như thế làm sao có thể tìm được nhà nào tốt?"

Câu nói sau đó của mẹ Tô đâm chọc vào chỗ đau của Tô Kiến Quốc, vô luận lão có cảm thấy thất vọng, phẫn nộ với Tô Cẩm như thế nào thì cô vẫn là con của lão, là đứa con duy nhất của gia đình này, lão cũng không muốn tùy tiện gả Tô Cẩm đi.

Tô Cẩm phát hiện Tô Kiến Quốc hơi buông lỏng liền vội vàng nói: "Bố, con biết con sai rồi, con sẽ ở nhà suy nghĩ thật kĩ. Sau này con sẽ làm bánh ngọt mang đến chợ đen bán lấy tiền, rồi gia đình chúng ta sẽ sống thật tốt. Con sẽ không thích Chu Viễn nữa, hắn nghèo như vậy, vốn không xứng với con."

Nói xong, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía mẹ Tô.

Tô Kiến Quốc im lặng nhìn Tô Cẩm, vùng vẫy trong lòng một lúc mới nói: "Chị có thể nghĩ như vậy là tốt, bố cho chị một cơ hội cuối cùng, chị nói được tốt nhất phải làm được, không thì bố sẽ lập tức gả chị đi."

Trông thấy Tô Kiến Quốc cuối cùng cũng buông lỏng, Tô Cẩm liền vội vàng gật đầu.

Mẹ Tô đỡ con gái dậy, "Đi rửa mặt đi, mẹ đi nấu cơm."

Tô Cẩm nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười khó coi.

Từ đó, Tô Cẩm yên tĩnh một khoảng thời gian dài, Khưu Bạch không tin cô sẽ cứ vậy mà từ bỏ, cậu luôn cảm thấy Tô Cẩm vẫn chưa xuất ra chiêu cuối.

Nhoáng một cái thời gian đã trôi qua, đảo mắt đã đến tháng Mười Hai.

Mùa đông phương Bắc trắng xóa, bông tuyết như những sợi lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống, đất trời như được phủ một tấm vải trắng.

Khưu Bạch mở cửa, xoa xoa tay, thở ra làn khói trắng: "Anh Viễn, anh về rồi."

Chu Viễn "Ừ" một tiếng, dùng lực dậm chân rũ tuyết trên người xuống, móc ra từ trong ngực một bọc giấy.

"Đưa em, để em đi sắc thuốc." Khâu Bạch đưa tay nhận bọc giấy: "Anh vào thăm bà một chút đi."

Bà Chu đã đổ bệnh từ khi vào đông, ho khan cả ngày đến mức không còn khí lực nói chuyện, mấy ngày nay ngay cả giường cũng không xuống nổi.

Lúc đi khám, bác sĩ chỉ nói bà đã lớn tuổi, mùa đông dễ mắc bệnh nên cũng chỉ kê cho đơn thuốc bồi bổ khí huyết.

Chu Viên cài cổ áo cho Khưu Bạch: "Anh vào thăm bà một chút, em đi sưởi ấm đi."

Khưu Bạch gật đầu, nhìn bóng lưng Chu Viễn, buồn bực trong mắt không tiêu tán đi.

Trong ấn tượng, hai tháng sau là lúc bà Chu qua đời...

Chu Viên ngồi bên mép giường, ánh mắt nặng nề nhìn người nằm trên giường, tóc hoa râm, mặt mũi nhăn nheo, mí mắt khép chặt, trong giấc mộng cùng không ngăn được ho khan, không an ổn chút nào.

"Khụ... Khụ... Là Viễn ca đấy à con..." Bà Chu mở đôi mắt đục ngầu, bên trong hiện đầy tơ máu.

Chu Viễn gật gật đầu, đỡ bà lão tựa trên gối đầu.

"Bà cảm thấy thế nào?" Chu Viễn hỏi.

"Không có việc gì, khụ, đừng có trưng ra cái bản mặt thối này, bà còn phải đợi ngày cháu sinh cho bà cháu trai, nào có dễ dàng chết như vậy, khụ khụ..."

Chu Viễn vỗ vai bà: "Bà đừng tranh cãi nữa."

Bà Chu nhìn thoáng qua Chu Viễn, chậm rãi nói: "Trong làng chúng ta có nhiều cô gái như vậy, cháu có chọn trúng ai không, có thì nói cho bà, bà lấy vợ cho cháu."

Chu Viễn nhíu mày một cái, nhàn nhạt nói: "Không có ai."

Mắt thấy bà muốn nói cái gì, Chu Viễn lập tức nói tiếp: "Bà đừng quan tâm, nói ít đi cũng khiến thân thể tốt hơn."

Nói xong quay người đi ra.

Bà Chu nhìn cửa đóng lại, mắng một câu: "Thằng nhóc thối."

Chính bản thân bà cũng tự biết, sợ là không còn nhiều thời gian, không biết còn có thể nhìn thấy ngày cháu trai lập gia đình hay không.

Một lát sau, Khưu Bạch bưng một chén thuốc đến.

"Bà ơi, uống thuốc thôi."

Bà Chu nhíu mày, "Bà không muốn uống đâu, ngửi thôi cũng thấy đắng."

"Bà đừng như mấy đứa trẻ con, thuốc đắng dã tật, bà phải uống thì mới mau khỏe được." Khưu Bạch bưng chén thuốc, dùng thìa đưa đến bên miệng bà: "Nào nào nào, bà cho cháu chút mặt mũi, uống thêm một chút, không thì tí nữa Chu Viễn nổi giận thì khổ cả hai."

Bà Chu giơ tay chọc trán cậu: "Lại luyên thuyên!" rồi hé miệng uống thuốc.

"Thuốc này thật là đắng!" Mặt bà Chu nhăn nhúm lại.

"Cháu cho bà xem một chiêu ảo thuật." Khưu Bạch thần thần bí bí nói: "Bà nhắm mắt lại đi."

Bà Chu bất đắc dĩ liếc cậu một cái rồi nhắm mắt lại. Sau đó cảm thấy có thứ gì đó được nhét vào trong miệng, nhấm vài lần thì thấy vị ngọt.

"Cháu lại đùa bà." Bà Chu híp mắt, thưởng thức viên đường bên trong miệng.

Một lúc lâu sau thì thở dài: "Tiểu Bạch, con nói xem Chu Viễn có thích cô gái nào không, bà hỏi nó nó cũng không nói, bà vẫn đợi nó sinh cho bà một đứa chắt trai."

Khưu Bạch nghe xong thì thấy chột dạ, mồm miệng biết ăn nói giờ lại không thể trả lời vấn đề này, cậu không thể nói mình bẻ cong cháu trai thân yêu của bà, sợ là cả đời này anh cũng không thể sinh cho bà một đứa chắt trai.

Cậu chỉ có thể cúi đầu, quấy chén thuốc trong vô thức.

Về đến phòng, Khưu Bạch chán nản nằm trên giường, nhìn vết ố vàng trên trần nhà suy nghĩ đến xuất thần.

Chu Viễn đẩy cửa tiến vào, sờ nhiệt độ trên giường, "Lạnh không?"

Khưu Bạch tựa như không nghe thấy anh nói gì, không trả lời.

"Em sao vậy?" Chu Viễn sờ chân cậu: "Có phải bà đã nói gì với em không?"

Khưu Bạch ngẩng đầu nhìn anh, vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Chu Viễn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Khưu Bạch: "Bà nói với em chuyện bà muốn anh kết hôn sao?"

Khưu Bạch nhíu mày, vùi mắt vào cổ Chu Viễn, giọng buồn buồn: "Anh, anh có hối hận không?"

Không đợi Chu Viễn trả lời, cậu nói tiếp: "Ở cùng với em thì không thể kết hôn, không sinh con, thậm chí không thể quang minh chính đại đi trước mặt người khác, càng không thể nhận được chúc phúc từ gia đình và bạn bè."

"Ở cùng với em như vậy, anh có hối hận không?"

Mãi lâu sau, người đàn ông không lên tiếng.

Thanh niên trong ngực run rẩy, một mảng ẩm ướt trên cổ dường như như muốn đục một lỗ trên làn da.

Chu Viễn thở dài, ôm lấy eo Khưu Bạch kéo cậu ra. Nhìn hốc mắt phiếm hồng với nước mắt long lanh của thanh niên, dùng bàn tay lau nước mắt trên mặt cậu.

Anh chậm rãi nói:

"Khưu Bạch, anh đã hai mươi mốt tuổi. Nói ra thì chắc em không tin nhưng trước kia anh luôn cảm thấy mình như một con rối bị người điều khiển, dường như cuộc đời anh đã được an bài từ trước, trốn cũng không thoát nên chỉ có thể đấm tường thật nhiều để trút những cơn buồn bực trong lòng. Cho đến ngày hôm ấy anh gặp được em."

"Anh còn nhớ rõ mặt trăng ngày hôm ấy rất tròn, chiếu sáng mặt nước. Khi đó em mang theo những bọt nước chạy về phía anh, giống như những thứ giam cầm anh hơn hai mươi năm qua trong phút chốc bị vỡ tan. Ban đêm anh không ngủ được, một ý vị không rõ va chạm liên tục trong lòng anh."

"Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là anh muốn em."

"Em chính là biến số đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời của anh, cũng chính em là người đầu tiên anh muốn đến gần. Ngày đó cấy mạ ngoài đồng, là anh tìm Lữ Nam đổi ruộng, cũng là anh nghe mọi người nói em bị mất tích nên mới đi tìm em."

"Không có cái gì là trùng hợp cả, tất cả đều là do anh sắp xếp. Chỉ là lúc đó anh không biết tại sao mình lại làm như vậy, toàn tâm toàn ý đi theo trái tim, về sau mới hiểu được thì ra là bởi vì thích."

Chu Viễn nói một hơi, anh chưa bao giờ nói một đoạn dài như vậy.

Anh cụp mắt xuống, hôn lên mí mắt của thanh niên, lại hôn lên những giọt nước mắt.

"Từ xưa đến nay, anh đối xử với em không phải là xúc động nhất thời, cũng không phải là bị kích thích nhất thời. Mỗi một bước anh đi đều được tính toán kỹ lưỡng, anh nghĩ cuộc sống của anh mỗi ngày đều sẽ có em."

Trong lời nói của anh không có một chữ "yêu" nào, nhưng mỗi câu nói đều kể ra sự yêu thương sâu sắc của anh với Khưu Bạch.

Bờ môi Khưu Bạch run rẩy, trái tim như được ngâm trong nước ấm chập chùng lên xuống, tràn đầy chua xót.

Niềm vui sướng tràn vào từ bốn phương tám hướng, giống như mạng nhện bao lấy cậu, để cậu sa vào sự dịu dàng và tấm chân tình của Chu Viễn đến nỗi không thể kiềm chế.

Nước mắt rơi xuống như ngọc trai đứt đoạn, lấm tấm rơi xuống, trong nháy mắt làm ướt một mảng quần áo nhỏ.

Khưu Bạch muốn đáp lại Chu Viễn, thế nhưng cổ họng cậu như bị cục bông làm tắc lại, nói cái gì cũng không được.

Mãi lâu sau mới có thể bật ra một câu: "Anh có được đi học không?"

Chu Viễn sửng sốt một chút, không nghĩ cậu lại hỏi như vậy, dở khóc dở cười nói: "Học đến lớp mười một."

Khâu Bạch thút thít: "Bảo sao anh có thể nói ra mấy lời tình cảm giỏi như vậy."

Chu Viễn bất đắc dĩ lau nước mắt của cậu, dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng dỗ: "Được rồi, đừng khóc. Em đã hiểu tâm ý của anh chưa?"

Khưu Bạch gật đầu thật mạnh, vội vàng đến nỗi nấc một cái.

Trong nháy mắt mặt mũi trở nên đỏ bừng, đôi mắt trong suốt mở to, ngơ ngác nhìn Chu Viễn.

Trong mắt Chu Viễn mang theo ý cười, vỗ vỗ lưng cậu, xoay người pha cho cậu cốc nước đường.

Cốc nước nóng hổi, ngọt ngào đi xuống, trong bụng Khâu Bạch cảm thấy ấm áp, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại.

Nghĩ đến vừa nãy cậu không có tiền đồ mà khóc lóc, giờ lại thấy hơi ngượng ngùng, không nhịn được mà liếc trộm người đàn ông kia mấy cái.

Chu Viễn buồn cười nhìn động tác lén lút của cậu: "Làm sao? Bây giờ mới biết thẹn thùng à? Cái túi nhỏ khóc lóc vừa rồi là ai?"

Khưu Bạch bĩu môi, trừng anh một cái: "Là em! Là em thì làm sao! Anh còn nói nữa em khóc tiếp cho anh xem!"

"Thôi đừng." Chu Viễn ôm cậu tới trước người, trán kề trán, nhẹ giọng than thở: "Em vừa khóc, lòng anh liền cảm thấy đau."

Khưu Bạch mấp máy môi, hắng giọng: "Cuối cùng thì ai mới là người uống nước đường, sao miệng anh còn ngọt hơn miệng em thế."

Chu Viễn cười một tiếng, áp môi mình vào môi thanh niên chậm rãi ma sát, sau đó đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc. Từ nụ hôn nhẹ nhàng dần trở thành vũ bão, đầu lưỡi linh hoạt trong miệng thanh niên cướp bóc trắng trắng trợn, quét từng kẽ răng và chút thịt non mềm, hút lấy từng chút nước bọt ngọt ngào của cậu.

Môi lưỡi quấn quít giao nhau phát ra âm thanh "chụt chụt" như muốn nuốt đối phương vào bụng.

Mãi đến khi hô hấp của chàng trai trẻ trở nên dồn dập Chu Viễn mới chậm rãi lui ra ngoài, giữa hai bờ môi kéo ra một sợi chỉ bạc dâm mị khiến người ta mặt đỏ tim run.

Khưu Bạch xụi lơ thở hổn hển trong lồng ngực người đàn ông, ánh mắt mơ màng nhìn Chu Viễn, trong lòng có một tia động tình.

Chu Viễn dùng lòng bàn tay lau đi chất lỏng bên khóe miệng, cười một tiếng: "Ngọt không?"

"Ngọt." Khưu Bạch cảm nhận được trái tim đập kịch liệt, nhìn đôi mắt phượng dài hẹp tràn ngập tình ý và dục vọng.

Không ai có thể ngọt ngào hơn Chu Viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info