ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 16: "Cưỡi ngựa"

VanTinhCung

Biên tập: Uyên Nhii

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

Tô Cẩm giận đùng đùng chạy về nhà, đi ngang qua bố mẹ cô đang ngồi trong phòng chính cũng không thèm chào hỏi gì mà phi thẳng vào phòng.

"Chị đứng lại cho tôi!" Tô Kiến Quốc quát lên rất to.

Tô Cẩm cau mày, mất kiên nhẫn nói: "Làm sao ạ?!"

"Chị còn mặt mũi để hỏi tôi à?" Tô Giang Ngôn tái xanh mặt rống lên: "Chính chị làm chuyện gì xấu cũng không rõ sao?"

"Sao chị có thể nói trước mặt nhiều người như vậy là mình thích tên tiểu tử nhà họ Chu! Chị không biết xấu hổ nhưng tôi cần mặt mũi chứ! Bây giờ người trong thôn đều biết nhà lão Tô có một đứa con gái bất hiếu, mặt dày vô liêm sỉ! Chị thực sự khiến cả cái nhà này mất mặt!"

Từng lời mắng chửi đổ ập xuống khiến Tô Cẩm sững sờ. Cơn tức bốc lên ngùn ngụt lửa giận. Ở ngoài bị mọi người chế giễu chưa đủ hay sao mà giờ về nhà cũng bị mắng vậy!?

Tô Cẩm đau đầu, cô lớn tiếng đáp trả: "Con làm bố xấu hổ? Thuốc lá bố hút, rượu bố uống, quần áo bố mặc, thịt và bánh ngọt bố ăn ở nhà, có cái nào trong số những thứ đó con không mua bằng tiền của con? Ngược lại bố còn nói con làm bố mất thể diện? Không phải con chỉ thích một người đàn ông sao? Con có lỗi gì!"

Tô Kiến Quốc đập mạnh điếu thuốc xuống bàn, ngón tay run lên vì tức giận: "Chị cho rằng kiếm chút tiền là được rồi sao? Còn có thể thách thức bố chị sao? Không có mẹ và bố chăm chỉ nuôi chị thì chị có thể trưởng thành không?"

"Chị vẫn thích người đàn ông đó? Đừng tưởng rằng tôi không biết lúc trước chị tán tỉnh cậu Khưu đó, bây giờ lại nói là thích Chu Viễn? Ai tin! Bố không biết chị có suy nghĩ gì nhưng để bố nói cho chị biết, Chu Viễn không được! Nó nghèo đến nỗi còn không có nhà riêng, chị có thể sống tốt với nó được sao?"

Không! Không được! Cái gì cũng không được! Kiếp trước cô muốn ở cùng Khưu Bạch, bố cô nói không được, nếu không cô cũng chẳng bỏ trốn cùng Khưu Bạch. Bây giờ cô muốn kết hôn với Chu Viễn nhưng bố cũng không đồng ý! Tại sao mọi thứ đều không được? Tại sao bố cô không đồng ý với bất cứ điều gì cô làm!

Vô số giọng nói tràn vào não bộ của Tô Cẩm, sự tức giận, không cam lòng và oán hận sẽ hành hạ cô đến phát điên. Đến nỗi mặt cô đỏ bừng, những đường gân trên cổ phồng lên, rồi cô kêu lên một tiếng đau đớn.

"Tại sao bố không để cho con làm cái gì? Bố thà phù phiếm sĩ diện cũng không bao giờ coi trọng tình cảm của con! Chẳng qua là không thích con!"

Tô Kiến Quốc bị lời nói của cô làm cho sững sờ, đờ người tại chỗ, môi nhếch lên vài cái, lâu thật lâu không nói được lời nào, cuối cùng nhắm mắt thở dài mệt mỏi như thể đã già đi mười tuổi trong nháy mắt.

Mẹ Tô im lặng nãy giờ, dường như đây lần đầu tiên nhìn thấy con gái mình như vậy, bà nhìn Tô Cẩm như một người điên với ánh mắt kỳ quái và lạ lùng, cuối cùng hoảng sợ hỏi: "Con là Tiểu Cẩm của mẹ sao? "

Giọng hỏi run rẩy của mẹ khiến Tô Cẩm bất lực, hai tay nắm lấy tóc, ngồi xổm xuống đất khóc như muốn trút hết nỗi oan ức của mình qua nước mắt.

Nhưng mẹ Tô từ tốn lắc đầu: "Tiểu Cẩm của mẹ rất ngoan và nhạy cảm, ít nói và sống nội tâm, sẽ không bao giờ làm to chuyện với bố mẹ, và có thể hiểu rõ hơn những nỗ lực vất vả của bố mẹ."

Bà hít một hơi thật sâu: "Có thể nói bố con tính khí xấu và cứng nhắc chuyện yêu đương, nhưng không thể nói rằng ông ấy không yêu con. Con xem còn ai có cuộc sống thoải mái hơn con không? Con là người duy nhất không phải thức dậy vào buổi sáng để nấu cơm, cho lợn ăn và giặt giũ, ngay cả khi công việc đồng áng bận rộn cũng không cần thiết phải làm."

Mẹ Tô càng nói chuyện cô càng kích động, hai hàng lệ chảy dài trên khóe mi.

"Con là con một trong gia đình chúng ta. Khi sinh con ra mẹ bị bệnh, không thể sinh được nữa nên mẹ đã nói với ông ấy rằng không thì chúng ta nhận nuôi một đứa con trai. Bố con nói rằng dù người ngoài tốt đến đâu thì vẫn không bằng con ruột của mình, còn sợ nếu làm thế sau này sẽ khiến cho con buồn! Bố con là một người giữ thể diện như vậy ấy thế mà lại chấp nhận để cho người ta mắng sau lưng rằng nửa đời tuyệt hậu! "

"Con còn nói ông ấy không thương con, không có bố mẹ nào không thương con mình hết! Được rồi!" Mẹ Tô không đành lòng lại nhìn đứa con gái không thể nhận ra này: "Con về phòng suy nghĩ kĩ đi."

Tô Cẩm đứng dậy từ dưới đất, lảo đảo trở về phòng, giấu mình dưới chăn bông và khóc.

Những lời mẹ nói như cái gai đâm vào tim khiến cô đau đớn muốn khóc. Nhưng ai biết được trong lòng cô đang hụt hẫng đến nhường nào? Những ngày tháng không thể chịu đựng được trong kiếp trước, trải qua một cách cô đơn và đau đớn như vậy ăn lấy lý trí của cô trong mọi khoảnh khắc, nhưng ai có thể lắng nghe và hiểu cô đây?

Kể từ khi trùng sinh cô đã thề sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm tương tự nữa. Cô muốn trả thù, những người đã làm tổn thương cô sẽ không thể sống tốt. Cô muốn ở trên mọi người, cô muốn trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, cô muốn tất cả: Một cuộc sống vinh quang và tình yêu không thay đổi!

Nhưng điều gì đã xảy ra, tại sao mọi thứ lại không như ý? Cô không được Chúa ban phước sao? Đã được cho một cơ hội để trở lại, vậy tại sao cô không thể biến điều ước của mình thành hiện thực! Tại sao cô không thể khiến mọi thứ diễn ra tốt đẹp!

Sự trả thù chống lại kẻ cặn bã đã thất bại! Ba phen mấy bận cố gắng tiếp cận Chu Viễn đã không thành công! Không chỉ vậy, cô còn gây náo loạn cả thôn, khiến cả thôn cười nhạo, bố mẹ cô cũng không thể hiểu được cô, luôn ép cô làm những việc mà cô không thích.

Ngoài ra, tại sao mọi thứ lại khác với kiếp trước? Chu Viễn đã không cứu cô rơi xuống sông khiến cô không thể kết hôn với anh một cách suôn sẻ. Khưu Bạch không sống trong nhà của Lý Vượng, điều này khiến kế hoạch của cô không thành công.

Khưu Bạch? Trong đầu Tô Cẩm chợt lóe lên ánh mắt tràn đầy giễu cợt và giễu cợt, nó đâm vào tim cô như một cái gai độc khiến nội tâm cô đau như lửa đốt.

Những biến cố này luôn liên quan đến Khưu Bạch, có lẽ Chu Viễn rất ghét cô là do chính Khưu Bạch đang ngấm ngầm xúi giục. Khưu Bạch chính là nguồn cơn gây trở ngại cho cô, cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì Khưu Bạch cũng sẽ không bao giờ hòa hợp với cô!

Tô Cẩm lau đi những giọt nước mắt trên mặt, đôi mắt trở nên u ám và nham hiểm.

Chỉ cần xử lý Khưu Bạch thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết thôi.

*

Khưu Bạch và Chu Viễn bận rộn cả buổi sáng cuối cùng cũng bán hết thịt lợn.

Còn lại bốn cái móng giò và một ít xương sườn thừa, vì không có thịt nên không ai thèm. Ngược lại, Khưu Bạch lại rất thích và giữ lại.

Khưu Bạch nằm trên giường đếm tiền trong hộp từng xíu một, nụ cười của cậu ngày càng sâu hơn.

Hai trăm ba mươi ba, hai trăm ba mươi ba tệ hai, hai trăm ba mươi ba tệ năm!

Khưu Bạch đặt một xấp tiền lên gõ gõ, sau đó nhìn Chu Viễn cười: "Hai trăm ba mươi ba kim tệ năm mươi xu, 20 cân vé thịt! Giàu rồi!"

Chu Viễn nhìn dáng vẻ mê tiền của Khưu Bạch, khóe môi anh khẽ cong lên: "Ừ, giàu rồi."

Anh bế thiếu niên đặt ở trên đùi, vòng tay qua eo hôn lên chóp tai của cậu, nhỏ giọng hỏi: "Em thích tiền lắm sao?"

Khâu Bạch liếc mắt: "Nói vớ vẩn, ai lại không thích tiền!"

"Vậy tất cả đều cho em."

"Cho em á?" Đôi mắt Khưu Bạch hơi mở to: "Anh cho em làm gì? Đây là thứ do anh bị thương đổi lấy mà."

Chu Viễn nghiêm túc: "Nhà người khác là vợ quản việc nhà, nhà mình cũng vậy. Em quyết định hết."

Khưu Bạch bị lấy lòng trước hai từ "nhà mình" này, cố gắng hết sức để kiểm soát biểu hiện của mình để không cười thành tiếng.

"Vậy thì, em miễn cưỡng quản lý cho anh một chút!"

Chu Viễn thích nhất là dáng vẻ kiêu ngạo của thiếu niên nhỏ, vì vậy anh quay mặt cậu lại và trao nhau một nụ hôn sâu, không buông tha cho đến khi thở không nổi. Nhìn ánh mắt gợn sóng của thiếu niên, Chu Viễn duỗi ngón tay ra vuốt ve đôi môi ửng hồng của cậu, ánh mắt anh tĩnh mịch.

Nhận thấy mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng không phù hợp với trẻ nhỏ, Khưu Bạch nhanh chóng cầu xin sự thương xót: "Anh Viễn, em đói quá, ăn cơm trước đi."

Chu Viễn chớp chớp mắt, ánh mắt anh lấy lại sáng tỏ: "Anh đi nấu cơm."

Chu Viễn đã học làm việc nhà với bà nội Chu từ khi còn nhỏ, đặc biệt là nấu ăn.

Bốn móng giò lợn được chặt thành từng miếng và hầm trong một giờ, lớp da đỏ au, bóng nhẫy, khi vừa xỏ đũa vào là nước sốt chảy ra ngay. Nó mềm và dẻo trong miệng, hương vị đậm đà. Nước sốt sền sệt rưới lên cơm khoai, dùng thìa trộn đều, cho vào miệng một miếng to tướng, sung sướng đến trào nước mắt.

Sau khi ăn xong, cái bụng Khưu Bạch tròn xoe, cậu ngả ra lưng ghế ợ hơi.

Bà nội Chu cũng hết lời khen ngợi, nhưng vẫn cảnh cáo: "Viễn ca nhi, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, tính mạng quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Chu Viễn gật đầu, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Khưu Bạch, thấy cậu vui vẻ là trong lòng anh luôn hài lòng.

Sau khi ăn xong, Khưu Bạch nằm trên người Chu Viễn như không còn xương, tận hưởng sự xoa bóp của đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ kia.

"Anh Viễn, ngày mai chúng ta đến thị trấn đi. Em muốn gửi ít nấm cho bố mẹ."

Hôm qua hái được hai rổ nấm to, bỏ hết ra sân phơi khô. Cậu lấy một ít gửi về cho bố mẹ nguyên chủ, vì rước lấy xác con người ta nên cần hiếu thảo với bố mẹ thay nguyên chủ.

Chu Viễn không phản đối, tận tình xoa bụng người yêu.

Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi: "Móng giò có ngon không?"

Khưu Bạch nói: "Đương nhiên là rất ngon! Em no căng bụng rồi!"

"Nhưng anh vẫn chưa no."

Khâu Bạch tự hỏi: "Tại sao anh không no? Sao anh không ăn nữa, còn bao nhiêu như vậy?"

Trong mắt Chu Viễn lóe lên một tia ánh sáng, lòng bàn tay chạy xuống bụng dưới: "Anh muốn ăn cái này."

Khưu Bạch ngầm hiểu, lật người đè Chu Viễn xuống dưới, hai tay đặt lên mặt người đàn ông, cười nhẹ nói: "Mời anh ăn thứ khác nhé."

Chu Viễn nhìn vào đôi mắt linh động quyến rũ của người thanh niên, cảm thấy tim mình sắp bị cậu móc ra, yết hầu nhấp nhô. Anh khàn giọng hỏi: "Ăn gì?"

Khưu Bạch cúi đầu mổ sống mũi cao của người đàn ông.

"Ngựa cưỡi*."...

*raw: Tề cam aka cưỡi ngựa, vì Khưu Bạch đang nói về đồ ăn nên mình đảo ngựa lên trước =))))

Cả hai dành cả một buổi chiều trong phòng, hoạt động không dừng cho đến khi mặt trời lặn.

Khưu Bạch ướt đẫm mồ hôi như thể cậu vừa được vớt lên khỏi mặt nước. Chu Viễn vắt khăn nóng lau người cho cậu, lau cho chính mình mấy lần sau đó xoay người ôm thiếu niên không buông, trong mắt tràn đầy dục vọng.

Anh vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Khưu Bạch rồi âu yếm hôn lên vầng trán đầy đặn của cậu: "Em có mệt không?"

Khưu Bạch yếu ớt vẫy vẫy tay, muốn nói mình không mệt nhưng chân vẫn run, thậm chí còn không có sức mà ngồi dậy.

Kể từ khi cho anh ăn "ngựa cưỡi", dường như người đàn ông này đã bật một công tắc kỳ lạ nào đó. Anh không chỉ tự học không cần thầy dạy mà còn bẻ khóa đủ mọi chiêu trò, thế cờ bằng cách suy luận ra những thứ khác.

Ngay cả một lão tài xế xem bao nhiêu phim hành động cũng không chịu nổi, may mà cơ thể cậu dẻo dai nên không sợ bị giày vò thành từng mảnh.

Tất nhiên, hiện trạng bây giờ cũng không cách tan vỡ là mấy.

Chu Viễn hôn lên khuôn mặt ửng hồng của thiếu niên, lộ ra nụ cười thỏa mãn vô song, trong mắt tràn đầy cưng chiều yêu thương.

"Bé con rất ngoan."

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang vọng trong phòng luẩn quẩn mùi xạ hương, mơ hồ và hỗn loạn khó tả.

Cùng với khuôn mặt đẹp trai gợi cảm đó, Khưu Bạch lại bị mê hoặc, não của cậu trở nên nóng lên, thiếu chút cậu lại nhào đến.

Cuối cùng, chính thân thể đau nhức đã cứu cậu. Cậu đấm đấm cơ ngực cường tráng nam nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Yêu tinh nam đừng hòng quyến rũ em. Rù quyến nữa là tinh tẫn nhân vong đấy."

Chu Viễn rất vô tội: "Rõ ràng là em dụ dỗ anh."

Khưu Bạch tức giận đến mức cắn lên môi người đàn ông, nhưng rồi lại bị hôn đến xụi lơ như nước.

"Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa." Chu Viễn vuốt lưng Khưu Bạch: "Ngày mai anh sẽ đi huyện thành mua món ngon cho em."

"Em muốn ăn bánh bao thịt!"

"Em muốn ăn thịt kho tàu!"

"Em muốn ăn bánh táo đỏ ngọt!"

Khưu Bạch: "..." Sao cảnh này cứ quen quen?

Đây có phải là phiên bản nông thôn của vị tổng giám đốc bá đạo không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info