ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 11: Khưu Bạch, em không được hối hận

VanTinhCung

Biên tập: Nguyên Nhi

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

Rét: Chương này mình cưa làm hai trang nha, trang 1 là H thanh lịch, trang 2 là H thô tục, bạn nào muốn đọc thô tục thì kéo xuống dưới nút chuyển trang có chỗ để bấm nhá.

Phiên Bản Thanh Lịch

Chu Viễn sững sờ nhìn bàn tay của mình bị hất ra, trong mắt dần dần hiện lên tự trách, xấu hổ lẫn cả bất an, khổ sở.

Anh ngồi dưới đất, hai tay cắm vào bên trong tóc, trái tim co rút từng cơn đau đớn.

Nếu như Khưu Bạch không để ý tới anh nữa thì phải làm sao bây giờ? Anh phải xin lỗi thế nào, phải bù đắp thế nào thì mới dỗ được người quay trở lại?

"Này, ngồi ở đây làm gì? Không ăn cơm à?" Tiếng nói trong trẻo mang theo một chút khàn khàn.

Chu Viễn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng nhìn về phía thanh niên đang đứng dựa vào cửa: "Khưu Bạch."

Khưu Bạch bị ánh mắt này của anh làm cho mềm lòng, một người đàn ông cao mét chín ngồi co lại trên mặt đất trông rất tội nghiệp. Khẽ thở dài, cậu bước lên đưa tay với anh: "Đứng lên."

Chu Viễn chậm rãi nắm lấy tay cậu, cũng không dám mượn sức mà tự mình đứng lên, sau đó cẩn thận dè dặt hỏi: "Em không tức giận sao?"

Khưu Bạch: "Em có tức giận một chút."

"!" Chu Viễn mím mím môi, âm thanh có chút đáng thương: "Có phải em thấy hối hận rồi không?"

"Hối hận cái gì?" giọng Khưu Bạch bình thản, nghe không ra vui mừng hay tức giận.

Chu Viễn: "Hối hận đã để anh giúp em..." Anh muốn nói lại thôi.

Khưu Bạch lắc đầu: "Không hối hận, nếu như anh không giúp thì có thể em đã nghẹn tới chết."

"Vậy em..."

Trong một phút chốc, Chu Viễn muốn hỏi Khưu Bạch xem cậu có thích đàn ông hay không, có đồng ý cùng anh thử một lần hay không. Nhưng anh sợ bị từ chối, đến lúc đó thì cả bạn bè cũng không thể làm được, dù sao thì không phải ai cũng chấp nhận được người đồng tính, việc này đúng là kinh thế hãi tục. (*Việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi).

Khưu Bạch vốn đang mong đợi Chu Viễn có thể bày tỏ tình cảm với cậu, kết quả tên thỏ đế này không dám nói một lời.

Cậu tức giận, quay đầu đi.

Chu Viễn không biết người này tại sao lại nổi giận, chỉ có thể nhắm mắt làm cái đuôi đi theo phía sau cậu.

Khưu Bạch rửa mặt anh múc nước, Khưu Bạch ăn cơm thì anh gấp rau, nói chung không cần biết Khưu Bạch làm cái gì anh đều ở phía sau hầu hạ, vô cùng ân cần.

Bà nội Chu nhìn thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nghĩ thầm cháu nội bà đã làm sai việc gì rồi?

Thật ra Khưu Bạch đã nguôi giận từ lâu, nhưng cậu cảm thấy bộ dáng này của Chu Viễn rất thú vị nên muốn trêu chọc anh một chút, vì vậy liền làm mặt lạnh cố ý không để ý tới hắn.

Mãi tới chạng vạng cậu mới từ bi mà cho anh một nụ cười, khiến trái tim lơ lửng cả ngày hôm nay của Chu Viễn rốt cuộc bình tĩnh lại.

Bà nội Chu ăn xong cơm tối liền trở về phòng đi nghỉ ngơi, để hai người ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.

Khưu Bạch một tay chống đầu, lười biếng nói: "Em muốn đi tắm."

"Vậy anh đi đun nước!" Chu Viễn lập tức nói.

Khóe miệng Khưu Bạch cong lên, trong nháy mắt nhanh chóng kiềm lại, giả vờ lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

Sau khi Chu Viễn đun nước nóng, săn sóc mà đổ nước ấm vào trong bồn xong xuôi mới đi gọi Khưu Bạch vào tắm.

Bồn tắm là mấy ngày trước anh tìm thợ mộc trong làng làm riêng cho Khưu Bạch, góc cạnh bốn phía tất cả đều bị Chu Viễn dùng giấy nhám chà đến bóng loáng, bảo đảm sẽ không làm trầy da Khưu Bạch.

Khưu Bạch ngồi trong bồn tắm rộng rãi thoải mái, nhớ tới Chu Viễn vì cậu mà bận trước bận sau, săn sóc cẩn thận mà trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.

Vì vậy cậu quyết định không chơi trò em chạy anh bắt với Chu Viễn nữa, mất thời gian.

Cậu so đo với tên đàn ông quê mùa cục mịch đó làm gì? Không bằng trực tiếp nói rõ mọi chuyện với anh, đến lúc đó cái gì cần hiểu thì hiểu thôi.

Mấy phút sau, trong phòng tắm vang lên một tiếng "ầm", sau đó là tiếng nước đổ tung tóe kèm theo tiếng gào đau đớn của thanh niên.

Chu Viễn bỏ công việc trong tay xuống, một bước liền vọt vào bên trong: "Khưu Bạch!"

Trong hơi nước lượn lờ, thanh niên với cơ thể trần trụi đang dùng tư thế vô cùng quyến rũ mà nằm trên đất, trong mắt cậu đong đầy nước mắt, chu mỏ, như muốn khóc mà nhìn về phía Chu Viễn: "Đau quá."

Bụng dưới Chu Viễn căng thẳng, luồng nhiệt nóng bỏng xông thẳng lên đầu.

Anh lấy lại bình tĩnh, đi lên lấy khăn tắm bọc thanh niên lại, ôm vào gian phòng.

"Đau chỗ nào?" Anh hỏi Khưu Bạch.

Khưu Bạch từ bên trong khăn tắm đưa tay ra chỉ vào đầu gối, nhỏ giọng nói: "Chỗ này đau."

Chu Viễn đưa mắt nhìn theo, chỗ đầu gối trơn bóng đã đỏ bừng lên, xem ra là ngã rất nặng.

Thanh niên hơi giật giật chân, khăn tắm dời lên trên một chút để lộ ra phần lớn cái đùi trắng mịn, nếu đảo mắt vào bên trong, gần như có thể nhìn đến nơi riêng tư nhất.

Hít thở của Chu Viễn hơi ngưng lại, anh nhanh chóng dời ánh mắt, hơi lúng túng nói: "Anh đi lấy thuốc cho em."

Khưu Bạch cắn môi một cái, giận dỗi mắng một câu: "Cái tên ngốc nghếch này!"

Đợi đến khi Chu Viễn cầm thuốc mỡ trở về thì hô hấp đã vững vàng, chỉ là bàn tay đang khẽ run đã tố cáo tâm tình không bình tĩnh của anh.

Anh mở ra nắp bình thuốc ra muốn bôi cho Khưu Bạch, lại nghe Khưu Bạch nói: "Áo anh ướt hết rồi, cởi ra đi."

Chu Viễn không nghĩ nhiều mà ngoan ngoãn cởi áo ra, ngồi bên cạnh thanh niên bôi thuốc cho cậu.

Bàn tay chạm vào làn da, xúc cảm tốt đến bất ngờ khiến anh không khỏi nghĩ tới buổi tối nóng bỏng ngày hôm qua.

Mà lúc này, Khưu Bạch cũng càng ngày càng gần. Lúc bắt đầu chỉ có chân của cậu là nằm trong tay Chu Viễn, dần dần chuyển thành nửa người cậu đều đã rúc vào trong ngực của anh.

Cậu cảm nhận được bàn tay của anh từ từ run lên, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, âm thầm nở nụ cười xấu xa.

Cậu vừa đưa ngón tay vẽ vòng tròn trên cơ bụng cường tráng của anh vừa hỏi: "Anh Viễn, làm thế nào mà anh có thể luyện ra cơ bụng này vậy?"

Bụng dưới của anh vô thức thắt lại, khó khăn nói: "Làm việc nhiều nên có."

"Ồ? Vậy em cũng phải làm việc nhiều thì mới có được sao?"

Tay Chu Viễn vẫn không ngừng xoa bóp đầu gối của thanh niên, thế nhưng ánh mắt đã bắt đầu mất tập trung: "Em không cần làm việc, em có thể tập luyện cái khác."

Bàn tay Khưu Bạch vuốt ve cơ bụng của anh, sau đó từ từ áp mặt mình lên người anh, nhẹ giọng nói: "Em chỉ muốn anh."

Cậu đưa đầu lưỡi hồng nhạt ra, nhẹ nhàng liếm những khối cơ bụng kia: "Giao bản thân anh cho em có được hay không?"

Âm cuối hơi lên giọng như là móc câu, muốn câu trái tim của anh đi, vô cùng quyến rũ.

Hầu kết Chu Viễn khẽ trượt, dù anh có ngốc tới đâu thì hiện tại cũng đã hiểu.

Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp: "Yêu tinh, em đang quyến rũ anh đúng không?"

Khưu Bạch đứng lên, ôm lấy cổ của anh.

Chu Viễn nhanh chóng nâng cậu dậy vì sợ cậu ngã sấp xuống, bàn tay to lớn ôm lấy eo nhỏ của cậu. Hơi thở thanh niên nhẹ tựa hoa lan nói vào bên tai anh: "Anh Viễn, tối ngày hôm qua em cũng quyến rũ anh."

Câu nói này như là một mồi lửa, trong nháy mắt đốt lên ngọn lửa dục vọng của Chu Viễn. Giờ anh mới hiểu, suốt cả ngày hôm nay là cậu trêu chọc anh!

Anh cũng không muốn tiếp tục nhẫn nại, dùng sức đem thanh niên đặt ở dưới thân, mạnh mẽ ngậm lấy bờ môi đỏ mọng kia.

Thanh niên ngẩng đầu lên, thuận theo đón nụ hôn mạnh mẽ của anh.

Mặc cho anh càn quét cướp đoạt trong miệng cậu, mãi đến khi lưỡi bị hút đến đau đớn cậu mới rên rỉ một tiếng.

Chu Viễn buông cậu ra, ánh mắt tụ lại trên đôi môi bị mình cắn đến bật máu, dùng ngón tay niết qua.

"Thích không?" Anh hỏi.

Thanh niên nhìn anh: "Không thích."

Chu Viễn vô thức siết chặt tay, lại nghe thấy Khưu Bạch nói: "Không thích, anh cắn em đau, lần sau phải nhẹ một chút nha."

Con ngươi Chu Viễn co rút, nhìn thanh niên dưới thân nở nụ cười ranh ma, áp trán của mình lên trán cậu, trong miệng phát ra tiếng cười vui sướng.

Một lát sau, anh vuốt ve gương mặt non mịn của Khưu Bạch, trịnh trọng nói: "Khưu Bạch, em không được hối hận."

Khưu Bạch không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh sợ sao?"

Câu hỏi này không đầu không đuôi, nhưng Chu Viễn lại hiểu hàm nghĩa trong đó.

Anh hôn một chút lên lông mày, sống mũi của thanh niên, thở dài nói: "Cục cưng, anh không có đường lui."

Khưu Bạch cười khẽ, nắm lấy bàn tay to lớn của anh đặt trên lồng ngực của chính mình, nháy mắt mấy cái với anh: "Cơ thể này là của anh."

Chu Viễn sửng sốt một chút, lập tức hơi nhíu mày lại, trên gương mặt điển trai nở nụ cười xấu xa. Anh liếm liếm răng: "Anh sẽ sử dụng thật tốt."

Nói xong cúi người xuống hôn lên cái cổ trắng nõn của thanh niên, mút vào, đồng thời bàn tay anh đặt trên khuôn ngực thon gầy của Khưu Bạch, từng chút từng chút vuốt ve lên những vết đỏ trên đó, đây là những dấu hôn tối hôm qua anh để lại trong lúc động tình.

Khưu Bạch bị bàn tay thô ráp đó vuốt ve đến tê dại ngứa ngáy, cậu không nhịn được mà vặn vẹo, trong miệng phát ra những âm thanh như đang nhõng nhẽo: "Anh... Em muốn..."

Chu Viễn nhếch môi: "Muốn cái gì?"

"Ừm... Hừ..." Khưu Bạch bất mãn mà rên rỉ, cậu đưa tay xuống phía dưới người anh, nắm thật chặt cái của quý mà cậu đã thèm muốn rất lâu.

Lớn quá... Đây chính là cảm nhận đầu tiên của Khưu Bạch. Tiếp theo đólà sợ hãi, đầu óc của cậu lập tức tỉnh táo lại một chút.

Cái thứ này to đến thế thì có vào được không đây? Cậu không khỏi lo lắng thay cho đoá hoa cúc của mình, sẽ rách mất.

Nghĩ như vậy, Khưu Bạch không nhịn được hơi lùi về phía sau.

Chu Viễn vẫn luôn quan sát vẻ mặt của người bên dưới, thu hết mọi biểu tình của cậu vào mắt. Thấy thanh niên muốn rút lui nửa đường, anh làm sao có thể để cho phép?

Anh nắm chặt đầu gối thanh niên, hơi dùng lực một chút kéo cậu trở lại.

Nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai Khưu Bạch: "Cục cưng, làm sao vậy? Không phải em vẫn luôn rất muốn nó sao?"

Khưu Bạch thấp thỏm lắc đầu, nỗ lực khơi dậy sự thương cảm của anh.

Nhưng mà dáng vẻ này của cậu lại làm cho Chu Viễn càng thêm hưng phấn, anh xấu xa mà thúc phần đỉnh về phía cái mông đang căng chặt của thanh niên, "Cảm nhận được không? Nó rất muốn em."

Khưu Bạch bị doạ đến gần như khóc lên, cậu không hiểu tại sao tên đàn ông này ở trên giường lại như thay đổi thành một người khác, trở nên... Trở nên không đứng đắn, trở nên lưu manh như vậy!

Chu Viễn vuốt ve khoé mắt ửng đỏ của Khưu Bạch, dụ dỗ nói: "Đừng sợ, đừng sợ mà. Anh sẽ thật nhẹ nhàng với em."

Tuy rằng ngoài miệng anh nói như vậy, nhưng sự phấn khởi và nóng lòng muốn thử trong mắt càng thêm dày đặc, toàn thân đều đang nói lên một điều.

Em không trốn thoát được đâu.

Khưu Bạch: "..." Oa một tiếng khóc lên, cậu rất sợ!

Thế nhưng rất nhanh, một luồng khoái cảm từ dưới thân truyền đến khiến cậu quên đi sợ hãi, cả người Khưu Bạch đều mềm nhũn ra.

Chu Viễn cười nhẹ một tiếng, một tay nhanh chóng tuốt động trên của quý của thanh niên, một tay khác xoa nắn điểm nhỏ trên lồng ngực cậu.

Khoái cảm tê tê dại dại như thủy triều đánh tới Khưu Bạch.

"A..." Theo tiếng rít gào ngắn ngủi của thanh niên, một dòng tinh dịch trắng đục bắn lên bụng của anh khiến vùng lông đen dày đặc xung quanh dính ẩm ướt.

Khưu Bạch thở phì phò từng hơi nhỏ, mông lung mở mắt ra liền nhìn thấy đống bừa bộn do cậu tạo ra, mặt già đỏ ửng, vùi đầu vào trong ngực của anh.

Chu Viễn cười cười, tùy ý kích thích của quý nho nhỏ sau khi phóng thích hai lần đã trở nên mềm oặt của thanh niên, sau đó ngón tay thuận theo khe mông chậm rãi tiến đến lỗ nhỏ đang khép chặt phía sau.

Mượn tinh dịch mà thanh niên bắn ra, đầu ngón tay thử thăm dò đâm vào.

Chu Viễn nhíu nhíu mày, quá chặt, không vào được.

Người trong ngực hoảng sợ run một cái, chỉ lo Chu Viễn mơ mơ hồ hồ cứ vậy mà đâm vào, cậu nhanh chóng nhắc nhở: "Anh à, phải có bôi trơn mới vào được."

Chu Viễn lập tức hiểu rõ, cầm lấy hộp thuốc mỡ vừa bôi cho Khưu Bạch, "Cái này được không?"

Khưu Bạch nhẹ gật đầu. Cậu có hơi sợ, tuy rằng lúc bình thường cậu cợt nhả không chịu nổi nhưng đến khi ra trận thật thì cũng sợ hãi không kém gì ai.

Cái của quý nóng thổi kia để trên bắp đùi của cậu thỉnh thoảng lại giật lên hai cái như là thị uy, cũng là để cậu hiểu rõ Chu Viễn là cung đã lên dây, không bắn không được.

Vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để bản thân dễ chịu hơn một chút.

Một đống thuốc mỡ lớn được bôi lên lỗ nhỏ phía sau của Khưu Bạch, cảm xúc lạnh lẽo từ địa phương bí ẩn truyền đến khiến Khưu Bạch cực kỳ xấu hổ, của quý phía dưới lại hơi ngẩng đầu.

Chu Viễn thấy thế cười khẽ, ngón tay không nhẹ không nặng mà đè ấn, nhào nặn. Dần dần nơi kia đã trở nên mềm mại, theo thuốc mỡ trắng mịn, một ngón tay rốt cục đâm vào trong.

Sau đó là hai ngón... Ba ngón... Thanh niên nhỏ giọng rên rỉ, cảm giác ngón tay ở bên trong lỗ nhỏ khiến cậu vừa cảm thấy xấu hổ vừa có cảm giác chướng bụng kỳ lạ.

Tên đàn ông không biết từ lúc nào đã rút ngón tay ra ngoài, thay vào đó là một vật thể hình trụ to lớn nóng hổi đang để trước lỗ nhỏ của cậu.

"Bảo bối, anh muốn đâm vào." Anh ghé vào tai cậu khẽ cười, mang theo ý khiêu khích.

Anh muốn cái gì thì làm nhanh đi, còn nói với em làm gì!

Khưu Bạch muốn mắng anh nhưng lại bị lưỡi của anh chặn lại, chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn của anh.

Trong lúc thanh niên được hôn đến thất điên bát đảo, thân dưới Chu Viễn thúc một cái, của quý to lớn tiến vào.

"Ừm..." Chu Viễn nhịn không được cắn môi thanh niên một chút: "Cục cưng, lỗ nhỏ của em chặt quá."

Bên trong lỗ nhỏ nóng hừng hực đang ép chặt anh như có vô số có miệng nhỏ hút lấy của quý của Chu Viễn, khiến người lần đầu nếm thử mùi vị tình dục như anh thoải mái đến da đầu tê dại.

Chu Viễn thì sướng nhưng Khưu Bạch thì muốn khóc.

Món đồ của Chu Viễn quá lớn, như một cây thịt mạnh mẽ đâm vào bên trong lỗ nhỏ, đâm vào tận nơi sâu nhất khiến Khưu Bạch cảm thấy như sắp hỏng mất.

Khoé mắt cậu rưng rưng, nhỏ giọng cầu xin: "Anh ơi... Chậm một chút..."

Chu Viễn cúi đầu hôn cậu, bàn tay vuốt ve bên hông cậu. Đó là nơi thanh niên nhạy cảm nhất, anh vào chạm vào, thanh niên liền mềm nhũn.

"Ngoan, anh thương em."

Anh nhẹ giọng dỗ dành, thế nhưng động tác nơi thân dưới chưa từng dừng lại.

Của quý to dài chiếm lấy từng chút một bên trong lỗ nhỏ nóng rực, thúc vào rồi lại chậm rãi rút ra. Từng thớ thịt bên trong lỗ nhỏ hết lớp này đến lớp khác quấn lên, như là muốn giữ lại vị khách mang đến cho nó khoái cảm vô hạn này.

Anh nằm trên người thanh niên, trên trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi từ trên sống mũi thật cao của anh chảy xuống. Anh mím chặt môi như thể đang kiềm chế sự bạo loạn không rõ nguyên nhân xuất hiện trong cơ thể, nhưng động tác vẫn thô lỗ như vậy.

Của quý dữ tợn hung hãn không chút lưu tình đâm vào lỗ nhỏ mềm mại yếu ớt, túi tinh nặng trình trịch đánh lên gò mông trắng nõn, bóng mượt.

Chỗ miệng lỗ nhỏ lộ ra một chút da thịt đỏ ửng, phía dưới đùi chảy đầy dịch thể trắng đục.

Dịch ruột non và thuốc mỡ tạo thành hỗn hợp trắng đục như bọt biển, từng tiếng "òm ọp òm ọp" vang dội, dâm mỹ đến tận cùng.

Mặt Khưu Bạch không khỏi nóng đỏ lên khi nghe thấy âm thanh dâm đãng này, đồng thời sự tê dại như điện giật truyền đến từ lỗ nhỏ xâm chiếm hết đầu óc cậu.

"Ưm aaa... Ư..." Cậu kiềm lòng không đặng mà động tình rên rỉ, nhưng ở giây kế tiếp lập tức ngưng lại. Khưu Bạch cắn môi dưới, không muốn phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy.

Chu Viễn cúi người liếm lên môi của cậu, khiến cậu phải hé miệng.

"Cục cưng, kêu đi, anh thích nghe."

Một tiếng "cục cưng" khàn khàn trầm thấp khiến Khưu Bạch trong nháy mắt đặt cao trào, mắt trợn to, bàn chân cong lên. Không cần bất cứ cái gì đụng vào, cậu cứ vậy mà bắn ra.

"À." Chu Viễn thích thú nhìn phản ứng đáng yêu của thanh niên: "Thích anh gọi như vậy à?"

Con ngươi Khưu Bạch tan rã, dư vị sau cao trào khiến cậu không nhưng run rẩy. Nghe tên đàn ông kia trêu ghẹo, cậu không tự chủ được mà cong hai chân lại.

"Ừm..." Chu Viễn kêu lên một tiếng đau đớn, thanh niên chợt thắt chặt lại khiến anh suýt nữa là bắn ra.

Vỗ một cái mạnh lên mông thanh niên, anh lớn tiếng răn dạy: "Ngoan ngoãn chút nào."

Anh khoác hai chân Khưu Bạch lên trên vai mình, phát hiện ở bên trong bắp đùi non cậu có một nốt ruồi đậm màu. Vì vậy, anh một bên tiếp tục động tác thúc đẩy, một bên gặm cắn nốt ruồi bên trong bắp đùi non.

Khưu Bạch sướng đến co rút, đầu ngón tay nắm lấy chăn đến trắng bệch, vùng chân mày cậu nhíu chặt, miệng không ngừng phát ra từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn: "Anh... Ưm... Đau... Sướng quá..."

Anh vỗ vỗ khuôn mặt thanh niên: "Mở mắt ra, nhìn xem anh là ai."

Khưu Bạch nheo mắt lại nhìn, người đàn ông trước mắt có vùng xương chân mày rõ ràng anh tuấn, trán và mũi đổ đầy mồ hôi. Sự cứng rắn, lạnh lùng thường ngày bị tình dục thay thế, đôi mắt hẹp dài tràn đầy dục vọng và chiếm hữu.

Khưu Bạch bị dáng vẻ đẹp trai hoàn toàn khác biệt khiến tim đập thình thịch, cậu cố nén cảm giác sung sướng đến sắp hỏng mất mà ôm cổ anh, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Là Chu Viễn... Chu Viễn... A... A... Sướng..."

Tên đàn ông bị biểu lộ bất ngờ của cậu làm cứng đờ trong chớp mắt, tiếp đó chính là động tác càng theo mãnh liệt chiếm đoạt.

Anh nhấc hai chân thanh niên lên, cố sức thúc xuống dưới. Người Khưu Bạch gần như gập lại, đồng thời phần thân dưới mạnh mẽ va vào người anh.

Khưu Bạch bị động tác như mưa to gió dữ làm đến mềm nhũn người, nức nở cầu xin: "Sâu quá... Nhẹ thôi..."

"Cục cưng à, anh không nhẹ được đâu. Anh chỉ hận không thể chết trên người em thôi." Tên đàn ông thở hổn hển, khàn giọng nói.

Khưu Bạch thút thít, rên rỉ, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ như thống khổ lại như vui sướng, toàn thân trên dưới đều ửng hồng động tình.

Chu Viên nhìn mà nóng mắt, của quý to dài hung ác đẩy một cái tiến vào lỗ nhỏ chật hẹp. Đoá hoa nhỏ bị anh thúc đến đỏ lên, mềm rục, bên trong phun ra dâm dịch ồ ồ, phun đầy lên bao quy đầu của anh.

Của quý phảng phất như ngâm trong nước ấm, vừa nóng vừa trơn trượt, không kiềm chế được mà tiếp tục to lên, mang theo dục vọng muốn phát tiết cuộn trào mãnh liệt.

Tên đàn ông không để ý tiếng thanh niên nức nở, hung hăng đâm xuyên qua thân thể cậu như muốn làm lỗ nhỏ thành hình dạng của quý anh, cậu chỉ có thể đáng thương thừa nhận từng cú va chạm hung mãnh.

Theo mấy chục lần va chạm, sau một tiếng thở mạnh của tên đàn ông, từng luồng từng luồng tinh nóng hổi bắn vào sâu bên trong Khưu Bạch, nóng đến mức khiến ngón chân cậu cuộn tròn lại.

Thân thể cậu dường như co giật vài cái, dương vật dưới người run rẩy bắn ra một chút dịch loãng, thân thể chìm đắm trong vui sướng.

Cao trào qua đi, Khưu Bạch mở to cặp mắt vô thần thở dốc. Ngực thở phào nhẹ nhõm, kết thúc rồi, có thể đi ngủ rồi. Tuy cậu cũng rất sướng, thế nhưng động tác của Chu Viễn quá kịch liệt, đây là lần đầu thân thể cậu trải qua chuyện này nên có chút không chịu nổi.

Cậu giật giật thân thể, muốn ôm lấy Chu Viễn. Sau đó cậu khiếp sợ phát hiện...

Mẹ nó, Chu Viễn lại cứng!

Khưu Bạch tội nghiệp nhìn về phía tên đàn ông, mong ngóng anh buông tha cho cậu, đây là lần đầu tiên của cậu đó!

Chu Viên thương tiếc hôn một cái lên mắt thanh niên, sau đó mặt mày mỉm cười lật người cậu lại, vỗ vỗ cái mông của cậu nhỏ giọng nói: "Cục cưng, đêm vẫn còn rất dài."

Tác giả: Tôi thực sự không biết viết cảnh xôi thịt, chương này sửa đi sửa lại rất nhiều lần mới miễn cưỡng ra được thế này, lần sau tôi sẽ cố gắng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com