ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NAM CHÍNH THUỘC VỀ TÔI

Chương 10: Anh Viễn... Giúp em...

VanTinhCung

Biên tập: Nguyên Nhi

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Bí Đao

Xe công nông từ đằng xa phát ra phát ra âm thanh "xạch xạch xạch xạch".

Trên xe chở một thanh niên mặc áo màu xanh sẫm, trên eo cột một vòng hoa đỏ thẫm cùng một cô gái mặc bộ đồ màu đỏ, mỉm cười dịu dàng.

Hôm nay là ngày kết hôn của con trai Lý Vượng, tất cả dân làng đều sang nhà ông ăn tiệc mừng, vô cùng náo nhiệt.

Khưu Bạch ngồi trong đám người có chút khẩn trương, bởi vì ngày hôm nay chính là ngày "Khưu Bạch" bị Tô Cẩm hãm hại.

Tuy rằng cậu không ở lại nhà Lý Vượng nhưng Tô Cẩm sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Quả nhiên thời điểm mọi người ăn uống linh đình, ai ai cũng nâng chén ra sức uống thì Tô Cẩm đi bước nhỏ tới đây.

Trong tay cô giơ hai chén rượu, đưa một chén cho Khưu Bạch, môi đỏ khẽ mở: "Khưu trí thức, em vẫn luôn không thể nói lời cảm ơn trước mặt anh, mượn chuyện vui ngày hôm nay, em mời anh một chén rượu, cảm ơn anh đã cứu em."

Nói xong, khẽ nhướn mày, nâng chén rượu trong tay một hơi uống cạn.

"Hay lắm!" Những người đàn ông cùng bàn đều vì sự phóng khoáng của cô mà khen hay.

Trong mắt Tô Cẩm toàn là vẻ đắc ý, đã rất lâu cô không hưởng thụ ánh mắt tán thưởng của bọn đàn ông.

Đời trước, sau khi rời khỏi nhà Khưu Bạch cô đã làm rất nhiều việc bẩn thỉu, trên mặt bắt đầu có nếp nhăn, tay cũng trở nên thô ráp. Về sau cô trở thành gái bán hoa, những tên đàn ông kia cũng chỉ thỏa mãn dục vọng ở trên người cô, ném tiền rồi rời đi.

Bây giờ cô trùng sinh về lại mười bảy tuổi, là những năm đẹp nhất trong đời cô, cô còn có "suối nguồn tươi trẻ" khiến người thay da đổi thịt, bảo bối duy trì tuổi thanh xuân vĩnh viễn. Cô nhất định sẽ sống những ngày mặt mày rạng rỡ, khiến mỗi người đàn ông đều thuần phục dưới chân cô, như vậy mới không phụ lòng ông trời đã ưu ái cô như vậy.

Khưu Bạch nhìn chén rượu trước mặt mà cảm thấy đau đầu, cậu đã biết Tô Cẩm sẽ dùng cách gì đối phó cậu, chính là bỏ thuốc vào chén rượu này, chờ cậu uống vào sẽ dục hỏa đốt người, sau đó mới không kiềm được mà làm chuyện không bằng cầm thú với một cô bé.

Cậu không muốn uống, vì vậy làm bộ cầm lấy chén rượu rồi vô tình làm đổ nó.

"Ối chà, thực sự ngại quá, đổ mất rồi." Khưu Bạch cười xin lỗi Tô Cẩm.

Tô Cẩm cũng cười, sau đó liền rót một chén rượu khác đưa cho Khưu Bạch.

Khưu Bạch: "..." Ngày hôm nay cậu không tránh nổi sao?

Chu Viễn nhìn ra cậu không muốn uống, liền nói với cậu: "Không muốn uống thì đừng uống."

Tô Cẩm nghe thấy lập tức lộ ra biểu cảm lúng túng, trong đôi mắt lấp lánh toát lên vẻ thất vọng, cô cắn cắn môi dưới, dường như rất tủi thân: "Nếu Khưu trí thức không muốn uống, vậy thì..."

"Uống đi, đàn ông thì sợ cái gì?" Một tên đàn ông ngồi cùng bàn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp lộ ra vẻ mặt đáng thương, có chút đứng ngồi không yên, mở miệng thúc giục Khưu Bạch.

"Không phải chỉ là một chén rượu sao? Lằng nhằng, có phải đàn ông không đấy!" Người kia cười nhạt, giọng nói xem thường.

Chu Viễn vừa nghe, lập tức hung ác nhìn về phía người kia, giọng nói lạnh lùng: "Mày lặp lại lần nữa."

Người kia sợ hãi, hắn không dám trêu chọc bạo chúa trong làng, đánh không lại. Thế nhưng ở trước mặt người đẹp, hắn không muốn lộ ra mình sợ hãi, vì vậy kiên cường chống đỡ lá gan, lắp bắp nói: "Tao nói cậu ta, lằng nhằng..."

"Ầm!" Chu Viễn vỗ bàn một cái, đứng dậy tóm chặt cổ áo người kia, tiếng nói âm trầm: "Tao thấy mày không muốn sống nữa rồi."

Khưu Bạch nhanh chóng ngăn cản Chu Viễn: "Đừng, đừng đánh nhau." Cậu không muốn ấn tượng của người trong làng đối với Chu Viễn xấu thêm.

Cậu cầm lấy chén rượu trên bàn: "Tôi uống." Cậu vừa nãy nhìn chằm chằm không rời mắt động tác rót rượu của Tô Cẩm, không phát hiện cô có bỏ thuốc.

Cho nên, cậu đánh cược chén rượu này không có vấn đề gì.

Cậu ngửa đầu uống cạn, rượu theo cuống họng chảy vào trong dạ dày, mang theo một cảm giác cay nóng.

Sắc mặt cậu lập tức đỏ lên một chút, Khưu Bạch lè lưỡi dùng tay quạt, cay quá.

Tô Cẩm lặng lẽ nở nụ cười, sau đó thân thiết mà nói: "Khưu trí thức, anh không sao chứ hay là vào nhà nghỉ ngơi một chút? Em đi rót cho anh một ly nước."

Chu Viễn nói khẽ nói với Khưu Bạch: "Cậu sao rồi? Chúng ta về nhà đi."

Lúc Chu Viễn chạm vào người cậu, Khưu Bạch đột nhiên run rẩy một cái, một luồng khô nóng khó tả từ trong cơ thể xông lên, gần như thiêu đốt cậu đến không còn gì, hai mắt cậu đỏ ngầu, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Chết tiệt, thật sự là bị bỏ thuốc rồi!

Cậu dùng sức trừng mắt nhìn, đẩy Chu Viễn ra, chạy ra ngoài.

Chu Viễn vội vàng đuổi theo.

Hành động bất thình lình của hai người khiến mấy người bên cạnh sợ hết hồn, nhưng họ cũng không để ý, lại quay sang nâng chén uống rượu cùng nhau.

Chỉ có Tô Cẩm nhìn bóng lưng đã chạy xa của Khưu Bạch, phẫn hận cắn răng.

Đáng ghét! Để cậu ta chạy thoát được, nhưng không sao cả, thuốc có tác dụng mạnh như vậy, nếu như cậu ta không được giải toả thì không chết cũng trở nên tàn phế!

Tô Cẩm hơi híp mắt cười nhạt.

"Khưu Bạch, cậu làm sao vậy?" Chu Viễn đi theo phía sau Khưu Bạch, rất là lo lắng.

Khưu Bạch không có cách nào đáp lại lời anh, lý trí của cậu không còn lại bao nhiêu, chỉ có thể dùng hết khí lực chạy đến bờ sông, sau đó vội vã lặn xuống nước.

Lúc này đã là đầu tháng chín, khí trời đã chuyển lạnh, nước sông lạnh lẽo đến tận xương, khí lạnh sắp vào trong xương của cậu nhưng Khưu Bạch lại cảm giác thật thoải mái.

Trong cơ thể luồng khí khô nóng cuồn cuộn không ngừng dâng lên lại bị nước lạnh dội sạch, có một loại cân bằng quỷ dị khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

Chu Viễn ở trên bờ hai mắt trừng đến sắp nứt ra. Trời lạnh như thế này, nước lạnh như vậy, cơ thể nho nhỏ của Khưu Bạch làm sao chịu được?!

Anh không chút do dự nhảy xuống sông bơi về phía Khưu Bạch muốn kéo cậu lên.

Khưu Bạch run rẩy nói: "Không được, đừng cản em."

"Tô Cẩm bỏ thuốc..."

Chu Viễn cau mày: "Vậy cậu cũng không thể ở trong nước mãi, sẽ bị bệnh."Anh không để ý Khưu Bạch giãy dụa mà ôm cậu lên bờ đi về nhà.

Khưu Bạch rời khỏi mặt nước, luồng khô nóng quỷ dị kia lập tức lại dâng lên. Trong lồng ngực Chu Viễn, cậu uốn tới ẹo lui, hai tay kéo quần áo của chính mình, miệng nói mớ: "Khó chịu, nóng..."

Thân thể Chu Viễn trong nháy mắt cứng ngắc, lập tức hiểu rõ Khưu Bạch bị bỏ thuốc gì. Anh ôm chặt người trong ngực, nhanh chân chạy đi.

Vội vã chạy về nhà, anh mở cửa phòng ra rồi đặt thanh niên lên giường, nói với cậu: "Không được lộn xộn, tôi đi lấy nước cho cậu lau người."

Nhưng lúc anh bưng một chậu nước trở lại, cảnh tượng bên trong căn phòng suýt chút khiến anh hất đổ chậu nước.

Sắc mặt thanh niên ửng hồng, lông mày nhíu chặt lại, trên chóp mũi thấm một lớp mồ hôi mịn. Cậu cắn thật chặt môi dưới, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

Quần đã bị cậu cởi xuống đến đầu gối lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, một tay cậu lôi kéo quần áo của chính mình, tay còn lại đưa xuống phía dưới bụng di chuyển không ngừng.

Cái kia của thanh niên giống như chủ nhân của nó, sạch sẽ đẹp đẽ, quyến rũ... cực kỳ...

Động tác dâm ô và xấu hổ như vậy, trong mắt Chu Viễn chỉ còn lại ướt át xinh đẹp.

Hầu kết anh chuyển động, cảm thấy chính mình sắp mất lý trí.

Anh tự giội cho chính mình một gáo nước lạnh, dùng sức lau mặt, sau đó đi tới trước mặt thanh niên, dùng khăn lạnh lau người cho cậu.

Làn da thanh niên nóng bỏng, nhiệt độ xuyên qua khăn truyền thẳng tới bàn tay của anh. Chu Viễn co quắp hai tay, cảm giác ngứa ngáy khó chịu nổi.

Khăn lạnh cũng không thể giảm bớt sự khô nóng trong cơ thể Khưu Bạch, cậu mở đôi mắt ngập nước, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía anh, đôi môi đỏ như cánh hoa hơi mở ra: "Anh Viễn... Giúp em..."

"Phựt", sợi dây lý trí trong đầu Chu Viễn hoàn toàn đứt đoạn.

Hai mắt anh tối sầm, quay người khoá cửa phòng lại, cởi quần áo ra, sau đó từng bước từng bước đi về phía thanh niên.

Trong ánh mắt khát vọng của Khưu Bạch, anh để lưng cậu tựa vào lòng mình.

Khi hai cơ thể một nóng bỏng một lạnh lẽo chạm vào nhau, cả hai người đồng thời thở dài thoả mãn.

Khưu Bạch nhẹ nhàng vặn vẹo, như là đang thúc giục động tác của anh nhanh một chút.

Chu Viễn vỗ nhẹ cái mông đầy thịt của người trong lòng, xúc cảm như tơ lụa thượng hạng, trắng mịn mềm mại, vô cùng đàn hồi. Anh không nhịn được nắm lấy mà bóp một cái, nói: "Ngoan, nằm yên nào." Tiếng nói khàn khàn mang theo dục vọng bị đè nén.

Bàn tay anh vuốt ve vòng eo mềm dẻo của thanh niên, sau đó dần dần chuyển lên phía trước người cậu cầm lấy cái yếu đuối kia chậm rãi di chuyển.

Lòng bàn tay thô ráp khiến thanh niên run lên, sau đó phát ra tiếng rên rỉ thật thoải mái.

Thanh âm kia mềm mại như tiếng mèo kêu, rất quyến rũ.

Chu Viễn vừa chuyển động vừa cúi đầu nhìn làn da như sứ của thanh niên, nơi hõm cổ có một nốt ruồi son đỏ tươi xinh đẹp, trước đó anh đã chú ý tới.

Mỗi lần thanh niên tắm xong nó đều sẽ lộ ra ngoài, đỏ rực bắt mắt, đỏ đến chói mắt.

Chu Viễn tinh tế liếm láp, hút, gặm cắn, gần như muốn nuốt nó vào bụng.

Hô hấp của thanh niên càng ngày càng gấp rút, run rẩy cũng càng ngày càng dữ.

Chu Viễn lại mạnh mẽ siết chặt cơ thể không cho cậu lộn xộn. Anh ngậm sau gáy cậu, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn vùng da mềm mại này.

Nghe người trong lồng ngực phát ra tiếng rên rỉ không nhịn được, Chu Viễn nhả ra, chuyển sang ngậm lấy vành tai của cậu, đồng thời nhẹ giọng hỏi: "Khưu Bạch, anh là ai?"

"Là... Là anh Viễn." Khưu Bạch đứt quãng trả lời.

Chu Viễn tăng nhanh tốc độ trên tay, dụ dỗ: "Gọi tên của anh."

Tiếng rên rỉ đứt quãng không ngừng tràn ra từ đôi môi cậu: "Chu Viễn... Ưm a... Chu Viễn."

"Ngoan." Nghe được câu trả lời mong muốn, trong cổ họng Chu Viễn phát ra tiếng cười nhẹ sung sướng, sau đó dùng ngón tay cọ mạnh vào bao quy đầu một chút.

"Aaa hừ." Thanh niên rên lên một tiếng, cong thân thể, đầu ngửa về phía sau, cái cổ thon dài vẽ lên một đường cong xinh đẹp như là con thiên nga sắp kết thúc sinh mệnh. Ngón chân cậu đột nhiên cuộn lại, rồi lại buông ra sau vài giây.

Chất dịch trắng đục nóng hổi bắn tung toé trên tay Chu Viễn, nhưng Chu Viễn lại không quan tâm chút nào.

Anh quay người thanh niên lại, mặt đối mặt mà ôm vào lòng, hôn lên trán và gò má ướt đẫm mồ hôi, sau đó hôn lên giọt nước mắt đang thấm ra từ khoé mắt của cậu, khàn giọng nói: "Cục cưng, thoải mái không?"

Khưu Bạch mơ mơ màng màng, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy luồng khô nóng lại cuồn cuộn không ngừng dâng lên.

Cậu uốn éo cái mông cọ vào người Chu Viễn, vô thức nỉ non: "Anh ơi, vẫn muốn..."

Chu Viễn nhìn thân dưới đang cứng như sắt của chính mình, cười khổ một tiếng, lại duỗi tay ra.

Ngày tiếp theo, mặt trời lên cao. Khưu Bạch tỉnh dậy từ giấc ngủ say.

Cả người bủn rủn vô lực, cậu cố gắng chống hai tay ngồi dậy nhưng chỉ thấy trên đùi mình trải đầy các vết hồng hồng .

Khưu Bạch nuốt nước miếng, chậm rãi cúi đầu nhìn, trên đùi, eo, ngực, tất cả đều có dấu hôn đỏ tím.

Cậu đờ đẫn một chút, chẳng lẽ tối hôm qua cậu và Chu Viễn đã làm chuyện đó?

Nghĩ đến đây, trong lòng Khưu Bạch có chút ngại ngùng.

Hử? Không đúng, tại sao mông cậu lại không đau?

Không đúng, với cái kích thước đó của Chu Viễn cậu chắc là phải đau đến chết đi sống lại chứ không phải ngoại trừ bủn rủn thì không có cảm giác gì nữa như bây giờ.

Khưu Bạch khổ não gõ đầu, ký ức tối ngày hôm qua tràn về.

Cậu nhớ lại từng chút một, da mặt bắt đầu đỏ lên, nóng bừng. Dần dần vẻ mặt trở nên cứng ngắc, sau đó là không thể tin nổi.

Khưu Bạch không thể tin được, cậu đã đưa tới tận miệng rồi vậy mà Chu Viễn có thể nhẫn nhịn không làm tới bước cuối cùng!

Hôn cũng đã hôn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, gặm cũng đã gặm rồi, tới cánh cửa cuối cùng thì thu tay về, hay là Chu Viễn không được?!

Chu Viễn vừa tiến vào thì thấy cảnh tượng như thế này, thanh niên thân thể trần truồng đang ngồi trên chăn bông, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi lên làn da trắng như tuyết của cậu, trên người cậu toàn là dấu vết bị người khác yêu thương, có một loại mĩ cảm xinh đẹp ngược đãi kỳ lạ.

Nhưng vẻ mặt của thanh niên có chút khó chịu, một tay cậu bụm mặt, miệng mím chặt, vẻ mặt như là tức giận lại như hờn dỗi.

Điều này làm cho tim Chu Viễn "lộp bộp" một cái, vẻ mặt này của Khưu Bạch là hối hận rồi? Hay là oán hận anh lợi dụng lúc người gặp khó khăn? Hay là cảm thấy kinh tởm vì đã làm loại chuyện này cùng một người đàn ông?

Lúc này Khưu Bạch mới ngẩng đầu lên, thấy Chu Viễn đang đứng sững sờ bên cạnh cửa cậu cũng không nói gì, chỉ là cầm lấy bộ quần áo bên người mặc vào, khi đi ngang qua anh thì hừ lạnh một tiếng, khịt mũi thể hiện sự bất mãn của mình.

Chu Viễn hốt hoảng kéo cánh tay của cậu, há miệng muốn nói cái gì nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.

Kìm nén nửa ngày mới hỏi được một câu: "Em tức giận sao?"

Khưu Bạch không để ý tới anh, dùng sức hất tay ra, không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.

Tức giận? Đương nhiên là giận rồi, giận đến sắp chết đây này!

Tên đàn ông khốn khiếp, thịt đã đưa đến bên miệng rồi mà còn không dám ăn!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi có lời muốn nói với các bạn, Tô Cẩm không phải là người thông minh, thậm chí có thể nói là ngu ngốc. Vốn dĩ ở đời trước cô ta đã rất ngu, cho nên sau khi trùng sinh cũng hiểu ra được chuyện gì. Tôi chỉ muốn viết một câu chuyện ngọt ngào, nên cô ta sẽ không gây được sóng gió gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com