ZingTruyen.Info

(ĐM- Edit HOÀN) Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn

Chương 50

kaorurits

Chương 50: Âm thầm quan sát

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 

(Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta)

Trở lại phòng, Tiêu Lam rốt cuộc cũng được hưởng thụ sự thanh tịnh khó có được.

Cậu trở lại cái giường vang răng rắc tản ra vị rỉ sắt, nằm lên cũng không thoải mái kia, chuẩn bị chính thức nghỉ ngơi một chút.

Tầm mắt đảo qua bên cạnh, thấy được Lạc tự giác chạy tới bên cửa sổ, với dáng vẻ cô độc lại tịch liêu, Tiêu Lam lại một lần nữa cảm thấy mình phảng phất như một địa chủ lòng dạ hiểm độc, đang ức hiếp đứa ở đáng thương.

Lương tâm có đau một tí xíu.

Cậu vẫy vẫy tay với Lạc: “Nếu không, anh tới mép giường ngồi đi?”

Nói rồi còn hướng bên trong dịch vào hai cái, khung giường lại lần nữa phát ra tiếng kẽo kẹt bất kham. Nhưng chủ nhà keo kiệt vốn dĩ chuẩn bị giường chỉ lớn có nhiêu đó, dịch đến muốn dán lên tường luôn cũng không dịch ra được không gian bao lớn.

Ánh sáng đêm mỏng manh, Lạc hơi gợi lên khóe môi: “Tuân mệnh, tiên sinh.”

Hắn đi về phía Tiêu Lam, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, không phát ra chút âm thanh nào, hơn nữa vừa lúc bảo vệ cho hàng rào sắt ở mép giường. 

Cả tòa nhà ngoại trừ bọn họ ra gần như không có hộ gia đình, trong thành thị giả dối ngoài cửa sổ cũng không có chút âm thanh nào truyền tới, tiếng gió đêm thổi qua giờ phút này có vẻ cực kỳ rõ ràng.

Giờ khắc này, giữa trời đất lại là có vẻ đặc biệt an tĩnh.

An tĩnh thì có an tĩnh, nhưng mà…… Nóng quá trời!

Hoàn cảnh nóng bức, hơn nữa hình như là mưa to buông xuống, không khí ẩm ướt oi bức giống như là mới vừa tắm rửa trong phòng tắm xong, gió thổi qua cũng không mang được một tia mát lạnh nào.

Lạc vừa rồi ngồi xuống, phía sau lưng có một bộ phận dán vào người Tiêu Lam. Tiêu Lam lúc này phát hiện ra, quần áo của người này không biết làm bằng chất liệu gì, cũng giống như chính hắn mát mát lạnh lạnh, tiếp xúc đến cơ thể người cũng không thay đổi nhiệt, giống như cái gối ôm bằng băng loại bự vậy.

Tiêu Lam nhịn không được lặng lẽ nhích lại gần hắn, Lạc cũng không quay đầu lại, tựa hồ là ngầm đồng ý hành động của cậu.

Thấy Lạc không có ý phản kháng, Tiêu Lam liền theo tư thế này ngủ mất.

Tính ra Lạc thật là một đồng bọn tốt biết chuẩn bị cả ở nhà và khi ra đường, mùa đông có ấm hay không không biết, nhưng ít nhất mùa hạ mát nha.

Không lâu sau, Lạc cảm nhận được tiếng hít thở phía sau mình kéo dài mà đều đặn.

Hắn quay đầu lại, dùng một loại biểu cảm nghiêm túc nhìn kỹ người này.

Tiêu Lam khi ngủ thoạt nhìn vô cùng an tĩnh mà mềm mại. Hô hấp cậu bình tĩnh, như là một sinh vật nhu nhược vô hại, hoàn toàn làm người ta liên tưởng không được đến bộ dáng cậu tỉnh lại dùng chân đá tội phạm, dùng quyền đánh Boss lớn.

Nhưng mà, từ trên gương mặt tuấn tú đang ngủ kia, hắn cũng đọc không được đáp án mình muốn. 

Hắn giống như là một u hồn không chốn đến, quấn lên lữ nhân đi ngang qua, hy vọng đối phương mang mình đi về phương xa, chỉ là ngay cả chính hắn cũng không biết phương xa này đến tột cùng ở nơi nào.

Đối với Tiêu Lam mà nói hắn lại là cái gì kia chứ?

Trợ thủ tốt, đồng bọn cùng nhau lên đường, hay là…… quái vật bụng dạ khó lường. Lạc tự hỏi trong bóng đêm.
Mỗi khi tới thời điểm yên tĩnh, hắn đều sẽ tự hỏi như vậy, tự hỏi những vấn đề biết rõ sẽ không có kết quả.

Bởi vì nếu dừng lại tự hỏi, hắn sẽ cảm giác bản thân mình là một vật chết, một thứ đồ vật không có hô hấp, không có tim đập, cũng sẽ không tự hỏi, không phải vật chết thì là cái gì?

Hắn chán ghét loại cảm giác này.

Lúc này, một trận dao động mỏng manh từ trong không khí truyền đến.

Có điều lại không tránh được cảm giác của Lạc.

Vào lúc Tiêu Lam ngủ, Lạc đã giăng kín bóng tối mà người khác không thể thấy trong căn phòng, nơi này bây giờ có thể nói là bố trí thiên la địa võng cũng không quá.

Dao động có vẻ như là do côn trùng đập cánh tạo ra, ngọn nguồn dao động dần dần đến gần vị trí Tiêu Lam, nó có ý đồ từ khe hở mép giường tiến vào, lại không ngờ một bàn tay thon dài mang theo găng tay màu đen lại bắt được nó.

Lạc nhìn lòng bàn tay mình, nơi đó nhìn qua rỗng tuếch, chỉ là cảm giác lại nói cho hắn biết, nơi này có một con sâu nhỏ, hiện tại đang giãy giụa.

Bóng ma màu đen từ lòng bàn tay hiện lên, hình thành một quả cầu, quả cầu chậm rãi thu nhỏ lại, cắn nuốt thứ đang giãy giụa trong đó.

Một lát sau, cảm nhận được sinh cơ trong tay đã biến mất, môi Lạc khép mở, không tiếng động mà nói: Xin lỗi, cũng không thể để mi quấy rầy đến tiên sinh nhà ta.

Lại nhìn nhìn Tiêu Lam bên cạnh ngủ đến an ổn như cũ, Lạc không tiếng động mà cười.

Cùng lúc đó, trong bóng đêm, ở căn phòng chật hẹp nào đó, một người bưng kín hai mắt của mình, phát ra một tiếng hô đau nhưng miễn cưỡng áp xuống: “Hưm ——”

Đau đớn kịch liệt làm sống lưng gã cong lên, không nhịn được run rẩy.

Chờ đợi đau đớn đi qua, gã mới thở phì phò chống thân thể, trên mặt là một tầng mồ hôi lạnh: “Phù…… gia hỏa này nhạy bén thật……”

——

Sáng sớm hôm sau. 

"Đùng! Đùng! Đùng!”

Tiêu Lam bị một trận tiếng đập cửa thật lớn làm bừng tỉnh. 

Âm thanh kia thật sự là thẳng tới linh hồn, tới mức khiến cậu trực tiếp từ trên giường bật lên định chạy trốn, kết quả quên mất lớn nhỏ cùng với độ cao của giường, trực tiếp một đầu đánh vào lưng Lạc.

“Au——” Tiêu Lam ôm đầu ngã xuống ván giường.

Lạc người này ăn cái gì lớn lên vậy, sao lưng lại cứng như vậy chứ, y như tấm thép mười tấn ấy, rõ ràng sờ lên là cảm xúc giống như cơ bắp mà.

Thoạt nhìn như là đầu sỏ gây tội - người bị hại Lạc - vô tội mà quay đầu lại: “Tiên sinh, buổi sáng tốt lành.

“Chào……” Tiêu Lam hữu khí vô lực nói.

Lạc giúp cậu sửa sang lại quần áo, thuận tiện thuật lại chuyện con sâu tối hôm qua lặng lẽ lẻn vào. Tuy Lạc nhớ không rõ tên con sâu này, nhưng theo hắn phân tích hẳn là một loại đạo cụ tra xét, so với trước kia gặp được Tiềm Ảnh và Con Mắt Thời Không càng cao cấp hơn, nói cách khác đây là thủ đoạn đến từ người chơi.

Tiêu Lam tức khắc cảnh giác lên, là ai muốn tra chi tiết về cậu? Lại có mục đích gì?

Cậu cảm giác chính mình hiện tại như đang rơi vào trong sương mù, hoàn toàn không biết đối thủ đến tột cùng muốn làm cái gì.

——

Lúc ra ngoài rửa mặt, Tiêu Lam nhân cơ hội tìm nhóm hộ gia đình vốn ở đây để hiểu biết một chút tình huống, muốn biết tiếng đập cửa buổi sáng kia đến tột cùng là chuyện như thế nào. Kết quả nhóm người này đều là một bộ thấy nhiều không trách, nói đó chính là chủ nhà, hắn ta cơ hồ mỗi ngày đều như vậy, quen rồi thì tốt thôi.

Thật là một chủ nhà tốt cẩn trọng, lấy việc làm hộ gia đình khó chịu làm nhiệm vụ của mình……

Thời gian dùng bữa sáng.

Trên bàn vẫn là cháo nhìn không ra nguyên vật liệu, các người chơi nhìn đều có điểm buồn nôn, nhưng vì thể lực mấy ngày kế tiếp vẫn là không thể không ăn.

Vu Đình miễn cưỡng mà nhét vào trong miệng một ngụm, cau mày hít sâu một cái rồi mới tiếp theo nâng lên chiếc đũa, cô nhìn Tiêu Lam mặt không đổi sắc ăn đến nhanh như bay, cảm giác bội phục tự đáy lòng.

Đồng dạng đều là loài người, người này tại sao lại ưu tú như thế.

Mạnh, thật sự là quá mạnh.

Lúc này, đôi tình nhân dính ngấy từ trong phòng đi ra.

“Bảo bối, hôm nay em đẹp quá nga!”

“Hôm nay anh cũng đẹp trai quá à~”

“Sao anh lại có bạn gái đẹp như vậy chứ~”

“Cái đồ đáng ghét ~”

Phảng phất đã quên mất đêm qua hai bên thăm hỏi cả nhà đối phương, thậm chí đánh lên, tình nhân thật là một loại hình thức cộng sinh kỳ quái.

Nhìn hai người như là sinh đôi dính liền đi tới, các người chơi tức khắc cảm thấy càng thêm buồn nôn.

Lúc này đôi tình nhân mới chưa đã thèm mà ngẩng đầu nhìn về phía bàn ăn sáng hôm nay, đồng thời rơi vào tầm mắt bọn họ còn có Tiêu Lam và Lạc đang ăn cơm.

Động tác đôi tình nhân này nháy mắt cứng đờ.

Ngày hôm qua trải qua khoảnh khắc bị đàn áp cực kỳ tàn ác hiện lên rõ ràng trước mắt, bọn họ hiện tại đều cảm giác phảng phất như mình còn bị bọc trong chăn thật dày không thở nổi.

Nháy mắt, bọn họ nói chuyện cũng không run lên, đi đường cũng không cần nâng đỡ lẫn nhau nữa. Hai người an tĩnh như gà mà cọ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chọn một chỗ cách xa hai người Tiêu Lam nhất, yên lặng mà bắt đầu ăn cơm, cả phân đoạn mỗi ngày đều trình diễn đút cơm cho nhau cũng bỏ bớt.

Các người chơi thấy thì tấm tắc bảo lạ, Vu Đình yên lặng mà tặng cho hai người một ngón tay cái.

Tín đồ tà giáo và thai phụ cũng lục đục ngồi vào bàn, tín đồ tà giáo vẫn thần thần thao thao, mà thai phụ vẫn là nhất quán không nói một lời, trầm mê ăn đồ trong chén.

Lúc này Vu Đình mở miệng: “Các anh chị biết gần đây có một đôi mẹ con nào sinh sống không? Người mẹ nhìn qua rất gầy yếu, bé gái tuổi không lớn nhìn rất hoạt bát.”

Tín đồ tà giáo nghĩ nghĩ: “À, hai người đó hả, ở đây nè. Nhưng sáng sớm hôm qua thì không thấy được người, cũng không biết chạy trốn đi đâu nữa. Người phụ nữ ấy á, sao không tìm một người đàn ông đi theo chứ, cứ như vậy mà xuất đầu lộ diện, thần sẽ trừng phạt cô ta……”

“Thần, sẽ không cho phép các người ngỗ nghịch……”

Hắn ta lại chỉ vào Vu Đình mặc váy đỏ gợi cảm: “Cô, cố ý mặc như vậy chính là đang dụ dỗ thế nhân! Thần sẽ không tha thứ cho cô!”

Vu Đình cho hắn ta một cái liếc mắt xem thường, hơn nữa tỏ vẻ bản thân mình hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Tiêu Lam nghĩ thầm, người anh em quá đơn thuần rồi, dụ dỗ anh chỉ là keo silicon và lót bọt biển mà thôi, đừng tin tà giáo nữa, nhanh chân tin tưởng khoa học đi.

Không để ý đến tín đồ tà giáo bép xép nhiều lần, tâm lý người chơi đều có điểm nghi hoặc, ngày hôm qua đôi mẹ con nọ chính là cùng bọn họ đi nhờ thang máy mà. Nếu họ ở nơi này thì tại sao không trở lại? Họ rõ ràng ra khỏi thang máy ở tầng này, lại có thể đi nơi nào?

Qua một trận, thời gian dùng bữa sáng đã gần kết thúc.

Tiêu Lam nhìn quét một chút qua mọi người, phát hiện vẫn luôn không nhìn thấy Mạnh Trạch, cậu hỏi Hạ Duệ: “Sao hôm nay không thấy Mạnh Trạch?”

Hạ Duệ nghe vậy, nâng mắt lên bình tĩnh mà đối diện Tiêu Lam: “Cậu ta nói có chút việc muốn điều tra, nên không ăn cơm sáng.”

Tiêu Lam: “Có chuyện gì cần sáng sớm đi ra ngoài như vậy sao?”

Hạ Duệ vẫn nhìn thực hòa khí như cũ: “Ha ha, có thể là cậu ta có manh mối gì đó cũng không chừng, đến lúc đó có thể hỏi một chút.”

Tiêu Lam nhìn không ra chột dạ hay né tránh trên mặt hắn, cũng đọc không ra nội dung khác. Có lẽ hắn thật sự không biết gì, hoặc là đây là một con cáo già công lực thâm hậu.

——

Bữa sáng qua đi, hoạt động của người chơi cũng không bị hạn chế gì.

Tiêu Lam tính toán cùng Lạc nhìn xem tòa nhà này, nói không chừng có thể tìm được manh mối gì đó hữu dụng cho ngày thứ tư tụ hội.

Hành lang vẫn tối tăm, tản ra khí vị cổ xưa, bên ngoài thì bầu trời âm u. Mưa to buông xuống trước màn trời có vẻ thật áp lực, trong không khí tràn ngập hơi nước, lại còn muốn oi bức hơn vài phần so với tối qua, làm người ta có một loại cơ cảm giác hít thở không thông.

Cửa phòng trên hành lang có rất nhiều cái bị dây thép quấn lấy không thể tiến vào.

Tiêu Lam cẩn thận quan sát qua, ổ khóa trên cửa đại bộ phận đều đã rỉ sắt hỏng mất, chẳng sợ có chìa khóa cũng mở không ra, muốn đi vào trừ phi là hủy đi khóa trên cửa.

Mượn dùng năng lực của Lạc tra xét một chút, trong các phòng đó đều là trống không, cũng nhìn không ra có cái gì đặc biệt.

Chỉ bằng trước mắt mà nói cũng không có manh mối gì chỉ về hướng các phòng, nên tạm thời không có tất yếu phải xâm nhập, Tiêu Lam quyết định đi sang thang máy bên kia trước, nhìn xem các tầng lầu khác có như thế này hay không.

Khi sắp đi qua chỗ ngoặc, bọn họ lại nghe được âm thanh kéo động đồ vật. 

“Sàn sạt……”

“Phịch ——”

Loại âm thanh này như là có người kéo vật gì đó nặng nề hơn nữa thể tích không nhỏ đi lại trên mặt đất. Cùng với âm thanh, còn có một hơi thở thịt thối hủ bại khó ngửi, trong hành lang chật hẹp oi bức đặc biệt rõ ràng.

Tiêu Lam và Lạc liếc nhau, hai người ăn ý mà ngừng ở chỗ ngoặt, lặng lẽ nhìn lại hướng âm thanh truyền đến.

Ánh mắt đầu tiên bọn họ nhìn thấy là bóng dáng chủ nhà.

Thân thể khô gầy của chủ nhà đang ra sức kéo lê cái gì đó ở thang máy, thang máy tựa hồ là hỏng rồi, sau khi mở cửa nhìn thấy không phải buồng thang máy cũ kĩ trước đó, mà là thang máy kết cấu máy móc đỉnh chóp.

Bởi vì góc độ ngăn cản, hai người tạm thời nhìn không thấy trong tay hắn ta kéo cái gì.

Chủ nhà lúc này có vẻ thật vui vẻ, trên mặt hắn ta là một loại biểu cảm hưng phấn khó có thể miêu tả: “Tới đây tới đây ~ ai cũng đừng rời khỏi.”

Hắn ta thậm chí hừ ca lên, tiếng ca mất tiếng khó nghe, phảng phất như quạ đen kêu rên.

“Hà hà……” tiếng cười chủ nhà vọng lại từ hành lang, làm không gian yên tĩnh toát lên cảm giác quỷ dị.

Theo động tác của hắn ta, đồ vật trong thang máy từng chút từng chút bị kéo ra. Màu đen, thật dài, khuynh hướng cảm xúc mềm mại, trải dài trên mặt đất, hình như là —— tóc.

Tiếp theo, bộ vị khác cũng chậm rãi xuất hiện, bả vai, ngực, cánh tay đã bắt đầu nổi thi đốm……

Theo thi thể chậm rãi xuất hiện, Tiêu Lam thình lình phát hiện, quần áo trên người thi thể vô cùng quen mắt.

Đây là —— quần áo của người mẹ trong thang máy kia!

Chủ nhà hưng phấn mà vuốt ve tóc cô, sau đó đem thi thể người phụ nữ đặt sang bên cạnh. Hắn ta lại giơ tay tiến vào đỉnh chóp thang máy, lúc này đây thân thể được kéo ra nhỏ hơn rất nhiều, chủ nhà thật nhẹ nhàng mà kéo ra.

Quần áo thi thể này Tiêu Lam cũng rất quen mắt, đây là cô bé đếm số trong thang máy.

Cùng với thi thể lăn xuống, còn có một quả bóng cao su màu đỏ nho nhỏ.

Tuy hiện tại bóng cao su nhỏ dính đầy tro bụi cùng với dầu máy trên đỉnh chóp thang máy, thoạt nhìn rất dơ. Nhưng đối với quả bóng cao su này, Tiêu Lam cực kì quen mắt, đây còn không phải là quả bóng lúc cậu tắm rửa bị nhờ nhặt hộ sao? Còn bị cậu dùng vòi hoa sen xịt ra ngoài. 

Thi thể hai người đều đã thối rữa đến có phần lợi hại, màu da đều đã thay đổi trên diện rộng hơn nữa bành trướng lên, dù là dựa theo nhiệt độ không khí hiện tại đến xem, thời gian tử vong hẳn cũng đã vượt qua 24 tiếng đồng hồ.

Ban nãy tín đồ tà giáo cũng nói sáng sớm hôm qua đã không thấy được hai mẹ con, rất có khả năng đôi mẹ con này vào thời điểm sáng hôm qua cũng đã chết.

Chỉ là, vào giờ cơm chiều hôm qua, các người chơi còn gặp hai mẹ con trong thang máy! 

Khi đó, đến tột cùng bọn họ đã nhìn thấy cái gì…..

Lúc ấy mẹ con nhìn qua còn thực bình thường, chỉ là đến tột cùng họ có biết mình đã chết hay không?

Tiêu Lam hồi tưởng lại, lúc ấy ở hộp đèn đỉnh chóp thang máy, các người chơi từng ngắn ngủi mà nhìn thấy bóng dáng một bàn tay chợt lóe mà qua. Đó có khi nào là tay của cô bé kia không, chỉ là bởi vì thang máy di động nên không cẩn thận lăn xuống.

Hai mẹ con rời đi thang máy liền biến mất, tựa hồ cũng có thể giải thích, bởi vì khi đó họ cũng đã đã chết, quỷ hồn tự nhiên là không cần tìm chỗ ngủ.

Mặt khác, cô bé trong thang máy chín người đếm ra được mười người, lúc ấy cũng đã làm các người chơi nhảy dựng trong lòng. Nhưng dựa theo tình huống hiện tại tới xem, lúc ấy là người —— thật ra chỉ có bảy.

Còn có một cái là thứ gì?

Nghĩ đến đây, Tiêu Lam đột nhiên cảm giác sau lưng mình ra một tầng mồ hôi lạnh, cũng không phải quỷ có bao nhiêu đáng sợ, chỉ là loại cảm giác này điên đảo nhận tri nguyên bản vẫn là quá kích thích.

Tác giả có lời muốn nói:

Lễ Giáng Sinh vừa vặn viết đến đây, hình như hơi kích thích một chút, có tiểu kịch trường cho mọi người chậm rãi lại nè:

Tiêu Lam: Giáng Sinh vui vẻ! Ông già Noel, biến hình!!

Lạc: Tiên sinh, có thể từ nóc nhà leo vào được không?

——

Vương Thái Địch: Mọi người Giáng Sinh vui vẻ nha, có nhớ tui hong? Nói cho mấy bồ nghe nè, hôm nay anh hai tui mặc quần lót màu ——

Vương Kha xách thằng em ngốc nhà mình nhanh chóng đi xa, không trung truyền đến loáng thoáng câu: Giáng Sinh vui vẻ.

Hết chương 50.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info