ZingTruyen.Info

(ĐM- Edit HOÀN) Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn

Chương 46

kaorurits

Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Done đã giúp mình beta)

Đối mặt với tình huống này, các vị cảnh sát cũng không hiểu phải làm sao.

Tuy bọn nhỏ nói là có một chú hề từ trên trời giáng xuống, sau đó thi triển ma thuật biến nghi phạm đi rồi. Nhưng thi thể giấu một bên đã nói cho họ biết, chuyện khẳng định không hề đơn giản như vậy, vị Hề tiên sinh kia đến tột cùng là ai? Hắn đã làm cái gì?

Nhìn trên sân thượng dải lụa kim tuyến rực rỡ đầy đất, còn có hai đứa nhỏ cầm đóa hoa thần sắc hưng phấn, bọn họ quyết định đưa hai đứa nhỏ tới nơi an toàn trước. Rốt cuộc nơi này không chỉ là hiện trường tử vong, còn lưu lại một đoạn hồi ức không tốt đối với bọn nhỏ.

Một người cảnh sát tiến lên, nhặt lên điện thoại di động trước đó bị ném xuống mặt đất, tuy màn hình đã nứt ra, nhưng trước mắt thì nó vẫn còn đang tiếp tục phát sóng trực tiếp, bình luận trong phòng phát sóng đã bùng nổ:

“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi chỉ nghe được phanh phanh hai tiếng, sau đó nhìn cơn mưa dải lụa rực rỡ……”

“Hình như có âm thanh gì đó, chỉ là di động cách quá xa nghe không rõ á.”

“Chú cảnh sát ơi!! Nhìn bên này! Mau nói cho tôi biết nhóm bọn nhỏ thế nào với???”

“Có phải không sao rồi không?”

Viên cảnh sát nhìn thoáng qua đội trưởng của mình, đội trưởng gật đầu với anh ta.

Vì thế, cảnh sát này nói: “Nhóm con tin đã an toàn, các vị cư dân mạng xin đừng lo lắng.”

Tiếp theo liền đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, cũng không giải thích rõ cụ thể tình huống, rốt cuộc hiện tại cả bọn họ cũng không rõ lắm nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

——

Lúc này, Hề tiên sinh nhanh như bay thoát khỏi hiện trường vừa mới từ tường ngoài tòa nhà bò lại phòng phía dưới, đi xuống từ trên trời cao mấy trăm mét còn khó hơn đi lên, cảm thụ thể nghiệm tìm đường chết vuông góc thật sự là —— kích thích.

Còn may động tác bọn họ rất nhanh, trước khi cảnh sát phá cửa xông vào thì họ đã rời khỏi hiện trường.

Nếu lỡ chạm mặt cảnh sát mà nói, bọn họ căn bản vô pháp giải thích bản thân mình là từ đâu biết được tin tức, thậm chí trước khi chuyện xảy ra đã lái xe xuyên qua hơn một nửa cái thành thị đi vào nơi này giải cứu con tin, hành vi này rõ ràng mặc kệ thấy thế nào đều rất khả nghi.

Không chỉ có như thế, loại vấn đề như liều thuốc Cyanogen Kali hóa liều lớn như vậy, rốt cuộc là họ từ nơi nào lấy được, bọn họ cũng vô pháp trả lời.

Chung quy không thể nói là dao của tui tự có, không tin anh liếm liếm thử đi?

Cứ như vậy rất dễ dàng từ cục cảnh sát uống trà biến thành xe cảnh sát đón đưa chuyển dừng chân một con rồng, còn tặng kèm cặp vòng tay màu bạc phiên bản số lượng có hạn.

Tiêu Lam nhanh chóng đổi quần áo, ở bên kia Lạc tìm được một cái ba lô, thu lại tất cả quần áo cậu đã mặc.

Một bên thu thập, Lạc một bên nói: “Tiên sinh, vừa nãy tôi đã giúp ngài thu thập dấu vết để lại, bao gồm vân tay và dấu giày. Nhưng dấu vết dao bên ngoài tường không cách nào xử lý, phỏng chừng không lâu sau phòng này sẽ bị phát hiện. Vì sợ bị phát hiện, vẫn là thu lại tất cả đồ vật ngài đã dùng qua thì tương đối an toàn hơn.”

Nói xong hắn còn từ trong túi lấy ra tiền mặt đặt trên mặt bàn: “Đây là bồi thường cho việc chưa được cho phép đã mang đạo cụ đi.”

Tiêu Lam cho hắn một ánh mắt tán dương, Lạc thật là một đồng bọn tốt chuẩn bị chu đáo dù ở nhà hay ra đường.

Trước khi cảnh sát tìm được phòng này, hai người nhanh chóng rời đi.

Trước đó vì nhanh đuổi lên lầu lại không thể bại lộ chính mình, Lạc đã động thủ làm ảnh hưởng không ít camera, thừa dịp camera còn chưa khôi phục, bọn họ thuận lợi đi xuống tới tầng dưới chót.

Lúc này bên ngoài tòa nhà có không ít xe cảnh sát ngừng lại, số lượng cảnh sát chờ dưới lầu cũng không ít, cũng có rất nhiều phóng viên hoặc là người qua đường nghe tin mà đến tụ tập ở phụ cận. Tại thời điểm mọi người đều chen chúc phía trước mà họ lại vội vàng rời đi, chỉ sợ sẽ càng dễ dàng khiến mọi người chú ý.

Hai người dứt khoát đeo túi, đi tới khu vực trung tâm mua sắm dưới lầu, tìm một quán ăn ngồi xuống giải quyết cơm chiều.

Tiêu Lam cầm lấy thực đơn đưa cho Lạc, ý bảo hắn chọn món mình cảm thấy hứng thú.

Lạc tiếp nhận thực đơn, trên thực đơn kèm theo ảnh chụp món ăn, nhìn một lát sau hắn lộ ra vẻ mặt hoang mang: “Mấy món này tại sao không giống như món mà ngài đã nấu vậy tiên sinh?”

Tiêu Lam không rõ nguyên do: “Đây là trong tiệm làm đương nhiên không giống tôi làm rồi.”

“Nhưng tại sao bọn họ đều có thể làm cho món ăn nhìn ra bộ dáng nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn?” Lạc tiếp theo giải thích đến, “Tôi đã từng cho rằng, nấu ăn trong thế giới hiện thực hẳn là đều giống ngài làm vậy, nhìn không ra nguyên vật liệu.”

Hạt giống tuyển thủ đầy thiên phú - giới nấu ăn hắc ám - Tiêu Lam: “……”

Thật xin lỗi tui kéo thấp trình độ nấu ăn của toàn nhân loại, làm nhân loại mất mặt trước mặt phi nhân loại.

Không bao lâu, đồ ăn bọn họ gọi đã được bưng lên.

Sau khi ăn ngụm thức ăn loài người chân chính ý nghĩa đầu tiên xong, Lạc lâm vào trầm tư, hắn chung quy cảm thấy món cháo trước đó hoàn toàn nhìn không ra nguyên vật liệu kia tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp.

Nhìn thoáng qua Tiêu Lam trước mặt thần sắc như thường, vì bảo toàn mặt mũi tiên sinh nhà mình, hắn tri kỷ mà quyết định vẫn là không đem vấn đề này hỏi ra miệng tương đối tốt hơn.

Lúc này, TV trong tiệm đột nhiên phát một tin tức:

“Theo tin tức của đài, sự kiện 'phát sóng trực tiếp bắt cóc trẻ em' khiến xã hội cực kỳ quan tâm đã được giải quyết thuận lợi. Người bị hiềm nghi đương trường bị đánh gục, hai đứa trẻ bị bắt cóc đã giải cứu thành công. Theo bác sĩ kiểm tra, trước mắt trạng thái tinh thần của hai bé ổn định, tình trạng thân thể tốt đẹp, không bị thương tổn trong sự kiện.”

“…… Trong quá trình sự việc phát sinh, có một người dân không muốn lộ ra tên họ nhiệt tình —— chú hề tiên sinh, không màng an nguy bản thân, động thân mà ra, vì giải cứu con tin cung cấp trợ giúp quan trọng.”

Hình ảnh cắt đến trên người hai đứa nhỏ đánh mosiac, bọn nhỏ trong tay cầm hoa giấy, múa may với màn ảnh: “Cảm ơn Hề tiên sinh!”

Cuối cùng tin tức bổ sung thêm:

“Đồng thời, cảnh sát cũng nhắc nhở người dân, khi gặp phải nguy hiểm xin ưu tiên nhờ cảnh sát giúp đỡ, chẳng sợ thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng tận lực không nên một mình vật lộn với kẻ phạm tội, hành vi như vậy vô cùng nguy hiểm, xin toàn bộ người dân chú ý an toàn.”

Nhìn thấy cảnh sát cũng không để lộ ra việc Hề tiên sinh giải quyết nghi phạm, Tiêu Lam nhẹ nhàng thở ra. Cứ để chuyện của Hề tiên sinh dừng ở đây đi, cậu không muốn biến thành kỵ sĩ hắc ám như Batman, ổn định xã hội vẫn là giao cho cảnh sát thì tốt hơn.

Nhưng hết thảy những chuyện có liên quan đến Hề tiên sinh cần phải xử lý sạch, trong mắt cảnh sát, chú hề lai lịch không rõ này cũng đồng dạng là một nhân tố không yên ổn.

——

Khác biệt với hai người nhàn nhã ăn cơm chiều, bên kia có mấy người đang đối mặt cảnh sát đề ra nghi vấn.

“Các cô cậu làm sao chuẩn xác tìm được vị trí nghi phạm?”

“Camera biểu hiện, trước khi phát sóng trực tiếp bắt đầu, các cô cậu đã đi về phía này, có thể giải thích một chút nguyên nhân không?”

“Cùng với, trước đó có người đã chứng kiến, từng thấy trên người các cô cậu có mang theo dụng cụ cắt gọt bị quản chế, hiện tại mấy thứ này đâu rồi?”

Đối mặt với hàng loạt vấn đề của cảnh sát, trên mặt mấy người chơi này đều mang biểu cảm rối rắm.

Bọn họ làm sao mà biết được, đương nhiên là bởi vì nhiệm vụ nhắc nhở chứ sao.

Này có thể nói ra à? Rõ ràng không thể.

Vũ khí của bọn họ vào một khắc nhiệm vụ kết thúc kia liền tự động trở lại không gian trữ vật, hiện tại không gian đã một lần nữa tỏa định lại, muốn lấy cũng lấy không ra.

Chuyện này có thể nói sao? Dù cho bọn họ có thể nói ra, đại khái cũng sẽ bị coi như là thiếu niên nghiện mạng đến mức trầm mê vào game online, bị đưa đi trị liệu điện giật đi.

Cũng không biết là gia hỏa nào mà nhanh như vậy đã giải quyết xong nhiệm vụ rồi. Bọn họ rõ ràng trước khi nhìn thấy phát sóng trực tiếp đã bắt đầu hành động, kết quả khi bọn họ xông lên sân thượng lại trực tiếp đụng phải một đám cảnh sát.

Đối mặt đám gia hỏa có hành vi cổ quái còn một cái hỏi đã hết ba cái là không biết này, mấy cảnh sát cảm thấy bọn họ cực kỳ khả nghi, quyết định trực tiếp mời tất cả bọn họ về uống trà.

Còn làm sao thoát thân thì phải xem bản lĩnh bọn họ.

——

Sau khi giải quyết xong cơm chiều, hai người Tiêu Lam trực tiếp lẫn vào trong đám người đang về nhà, lái xe rời đi, giống nhưng hai người bạn hẹn nhau ra ăn cơm từ trước, không hề khiến ai hoài nghi.

Về đến nhà sắc trời đã đen thấu, giờ phút này khu biệt thự để lộ ra một loại yên tĩnh rời xa ồn ào náo động, chỉ có số ít người chạy xe đêm hoặc là dắt chó đi dạo còn hoạt động bên ngoài.

Nhìn thấy bọn họ lái xe tới ngôi nhà ma nổi danh này, nhóm hàng xóm dọc theo đường đi chứng kiến đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Một ông cụ dắt chó đi dạo nhiệt tình túm con Husky đang có ý đồ chạy về phía tự do của mình, nỗ lực hướng về phía hai người: “Người trẻ tuổi! Sao các cháu đi đến ngôi nhà đó! Không được đâu! Nơi đó không đi được!”

Nói xong ông lại bị con Husky tinh lực dư thừa nhà mình túm vài bước về hướng ngược lại.

Tiêu Lam hạ cửa sổ xe xuống, cười với ông cụ: “Gia gia chào ông ạ, chúng cháu mới chuyển đến, sau này sẽ ở tại chỗ này, nhưng có khả năng thời gian chúng cháu ở lại đây không nhiều lắm.”

Ông cụ nghe vậy thần sắc nghiêm túc, ông nhăn đôi lông mày hoa râm lại nói: “Sao các cháu lại mua căn nhà này ở vậy, chỗ này tà lắm, trước đó người mua nhà này không nhà nào nguyên vẹn rời đi hết.”

Sợ người trẻ tuổi không tin tà, ông cũ còn bổ sung một câu: “Một nhà trước đó ở căn nhà này chính là tất cả đều đã chết, nhà và công ty toàn bộ đều về tay em trai chủ nhà, người nọ một lần cũng không dám lại đây ở nữa, nhà bán giá tiện nghi chính là vì sớm một chút rời tay.”

Tiêu Lam lộ ra một nụ cười có vài phần thần bí với ông cụ: “Cháu nghèo như vậy còn sẽ sợ quỷ sao?”

Ông cụ mang ánh mắt thương hại: “……”

Hiện tại người trẻ tuổi mua nhà áp lực lớn như vậy sao, nhìn xem bức bọn nhỏ thành cái dạng gì kia kìa.

Ông cụ còn muốn nói gì đó, lại vô ý buông lỏng lực tay, bỗng nhiên bị Husky nhà mình túm chạy về phương xa xôi không biết rõ.

“Thiết Cộc Lốc! Mày dừng lại cho tao! Có nghe hay không!”

“Từ từ, phía trước là vũng nước ——”

“Xoạch ——”

“Ai da chu cha! Cái con khờ này!”

Nhìn bóng dáng ông cụ tràn ngập sức sống, Tiêu Lam bổ sung nói: “Cảm ơn ngài, nhưng chúng cháu có biện pháp giải quyết, sẽ không có việc gì, ngài yên tâm đi.”

Cũng không biết ông cụ đang cùng Husky chạy như bay có nghe được hay không.

Về đến nhà, trong phòng khách rộng mở sạch sẽ đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa phần trang trí cực kì có phẩm vị, không biết là phẩm vị của chủ nhà cũ hay là Lạc cố ý bố trí.

Ngồi trên sô pha mềm mại thoải mái, Tiêu Lam hồi tưởng một chút chuyện trước đó, đột nhiên cảm thấy hôm nay trải qua có điểm làm cậu thấy không quen, đi dạo phố tầm thường, ăn cơm lại làm cậu cảm thấy hết thảy không hợp với xung quanh.

Cho dù là giết chết tên người chơi kia cũng không khiến cho lòng cậu có quá nhiều dao động.

Rốt cuộc sau khi tiến vào Thế Giới Hàng Lâm thì cậu đã có dự đoán trước, mặc kệ là vì sinh tồn hay là thù hận, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chẳng qua không nghĩ tới là đến từ nhiệm vụ hiện thực mà thôi.

Nói thật, khi phát hiện mục tiêu đầu tiên là một gia hỏa đáng chết như vậy, ngược lại làm cậu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng qua là vừa mới trải qua ba cái phó bản mà thôi, cậu cũng đã không thích ứng được cách sinh sống ở thế giới hiện thực rồi ư?

Mà bên kia khu biệt thự, một chiếc Maybach màu đen lặng yên không tiếng động ngừng lại ven đường, phảng phất như cự thú ngủ đông trong bóng đêm. Trong xe, một chàng trai trẻ tuổi nhẹ nhàng mở cửa sổ xe, giơ tay bật lửa thuốc lá trong tay, anh ta ngậm điếu thuốc lá lượn lờ sương khói nhìn nhà Tiêu Lam đang sáng đèn, trên mặt mang thần sắc khó lường.

Một lát sau, anh ta nói với người bên cạnh mình: “Người kia lớn lên rất quen mắt đúng không?”

Người bên cạnh nói: “Ý Thành thiếu là nói……”

Chàng trai trẻ được xưng là Thành thiếu duỗi tay cách không chỉ chỉ chỗ Tiêu Lam: “Tiêu Thành Nham.”

Cũng không đợi thuộc hạ đáp lời, Thành thiếu phân phó nói: “Điều tra cậu ta một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Hết chương 46.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info