ZingTruyen.Info

(ĐM- Edit HOÀN) Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn

Chương 185

kaorurits

Chương 185

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Một gậy của Tiêu Lam giải quyết con quái vật nhào lại đây.

Dọc theo đường đi này, cậu đã giải quyết không dưới 20 con quái vật đủ các kiểu tạo hình tìm kiếm cái lạ.

Cũng không biết là bức tường hiến tế vốn dĩ đã có nhiều quái vật như vậy, hay là vận khí của cậu thật sự không tốt, đi nhầm một con lộ thừa thãi quái vật. 

Đương nhiên, bản thân Tiêu Lam cũng không tưởng thừa nhận cái suy đoán vế sau kia.

Càng đi về trước, cậu cảm giác mình phải đối mặt với quái vật càng mạnh, hơn nữa bọn quái vật đó cũng càng không giống hình người.

Chuyện này làm cho cậu không khỏi tò mò lên, Sarah rốt cuộc là thứ gì?

Nó mê hoặc nhân loại trở thành tín đồ của nó lại có mục đích gì? Chẳng lẽ là vì bắt buộc bọn họ hiến tế?

Lúc này, Tiêu Lam cảm ứng được trên phong thư truyền đến liên hệ từ Lạc, trên phong thư vẫn là chữ viết quen thuộc ưu nhã kia.

【 Tiên sinh, em có khỏe không? 】

Không nghĩ tới, dưới tình huống toàn bộ đạo cụ liên lạc đều không nhạy, phong thư của Lạc thế mà có tín hiệu.

Bạn trai nhà cậu quả thực có thể nói là Thế Giới Hàng Lâm đột nhiên có lương tâm.

Tiêu Lam trả lời:

【 Còn tạm đó, gặp một vài quái vật, nhưng tổng thể không tính là khó đối phó, bên anh thế nào? 】

【 Gặp một chút phiền toái nhỏ, bức tường hiến tế đang bài xích tôi tiến vào, trước mắt tôi còn ở ngoài tường 】

【 Bài xích anh? Anh biết nguyên nhân không? 】

【 Tôi dùng một chút thủ đoạn, ở gần đây cảm nhận được hơi thở của mình, nồng đậm so với bất cứ lần nào trước đó, nơi này hẳn là giấu kín mảnh nhỏ của tôi, hơn nữa số lượng không ít 】

【 Gần đây? Chẳng lẽ nói bên trong bức tường hiến tế ư? 】 Tiêu Lam nhìn tin tức Lạc truyền đến, cảm giác có vài phần kinh ngạc.

【 Tôi suy đoán lúc ấy chúa tể góp nhặt một bộ phận mảnh nhỏ của tôi, dựa theo tính cách của hắn hẳn là sẽ dùng hết tác dụng của chúng, chẳng hạn như—— dùng để bồi dưỡng thứ gì đó 】

【 Anh là nói…… Chúa tể hắn đang dùng mảnh nhỏ của anh nuôi nấng Sarah? 】

Các anh đây là dạng tình anh em plastic gì mà vừa bảo vệ môi trường vừa lợi dụng vậy….

Sarah hấp thu lượng lớn mảnh nhỏ của Kẻ Bội Nghịch sẽ bị bồi dưỡng thành một con quái vật như thế nào?

Dùng quái vật như vậy để khảo nghiệm người chơi, chúa tể đại khái không suy xét qua làm người chơi tiến vào màn này thành công khế ước đi.

Có lẽ với hắn ta mà nói, những người chơi này đều là thức ăn chăn nuôi để đút cho Sarah ăn mà thôi.

Mà khế ước khó khăn vốn rất cao, tử vong là chuyện bình thường, các người chơi chết đi đại khái căn bản là sẽ không khiến cho người khác chú ý và cảnh giác.

【 Tám phần khả năng tính là vậy. Nhưng lúc này đây, vận khí tựa hồ đứng về phía tôi. Rất rõ ràng hắn còn chưa kịp đem Sarah bồi dưỡng hoàn thành, nhưng tôi cũng đã phát hiện ra mục đích của hắn, tôi sẽ theo hơi thở mảnh nhỏ đi tìm đi, thời cơ này không tồi, có lẽ mục tiêu của chúng ta sẽ đạt thành trước. 】

【 Sau khi cứu ra Vương Kha, chúng ta cùng đi tìm Sarah đi 】 Tiêu Lam viết lên phong thư.

【 Được 】

【 Lần này đáp ứng sảng khoái như vậy, anh không ngăn cản em? 】

【 Em biết đấy, tôi luôn vô pháp cự tuyệt bất luận thỉnh cầu gì của em mà 】

Đột nhiên, Tiêu Lam nghĩ tới một vấn đề cực kỳ triết học:

【 À ờm…… Mạo muội hỏi một chút, anh ca hát cũng khó nghe như vậy sao? 】

Chữ viết của Lạc thật lâu không có xuất hiện, tựa hồ lâm vào hoài nghi đối với vũ trụ và nhân sinh.

Trong mắt tiên sinh, hắn rốt cuộc là cái dạng tồn tại gì?

Tại sao trình độ nghệ thuật của hắn luôn cứ lọt vào nghi ngờ?

Một lát sau, chữ viết của Lạc mới xuất hiện:

【 Không bằng tìm một buổi tối, tôi đơn độc hát cho em nghe 】

Tiêu Lam có chút nghi hoặc:

【 Tại sao lại là buổi tối? 】

Phong thư hiện lên chữ viết tựa hồ có chút ý vị thâm trường:

【 Đến lúc đó…… em sẽ biết thôi 】

【 Ở bức tường hiến tế xin hãy chú ý an toàn, tôi sẽ nghĩ cách tiến vào 】

——

Sau khi liên hệ với Lạc, Tiêu Lam tiếp tục đi tới.

Trên đường vẫn không ngừng có quái vật tập kích cậu, nhưng đối với cậu bây giờ mà nói đều là chút lòng thành, bị cậu nhẹ nhàng giải quyết.

Theo cậu đi tới, vách tường xung quanh  cũng xuất hiện biến hóa, không còn là toàn bộ tạo thành từ rễ cây nữa, bên trên bắt đầu xuất hiện tứ chi và hài cốt con người.

Trong không khí tràn ngập khí vị do thi thể thối rữa sinh ra.

Tứ chi con người bị rễ cây bao vây lấy, không ít rễ nhánh cứ như vậy đâm vào làn da và cơ bắp, nhìn qua phảng phất như là giao hòa bên nhau.

Bọn họ cứ như vậy biến thành chất dinh dưỡng của bức tường hiến tế.

Dựa theo cách nói của nhóm cư dân trấn nhỏ, như vậy dù có cùng Sarah hòa hợp thành một thể, đây cũng là mục tiêu chung cực nhất của bọn họ.

Tiêu Lam thật sự vô pháp lý giải loại ý tưởng rau hẹ tự mình nuôi dưỡng này*.

(*tự đi tìm chết là đưa đầu cho người ta cắt như cắt hẹ, ý Tiêu Lam là cư dân trấn nhỏ tự trồng tự nuôi rau hẹ (bản thân) cho lớn rồi đưa Sarah luôn)

Lại đi về phía trước một đoạn, Tiêu Lam thấy được một cơ thể vô cùng mới mẻ.

Khối thân thể kia không mặc quần áo gì, nhìn qua tái nhợt gầy ốm, tóc hơi dài, rũ xuống che đậy khuôn mặt.

Người nọ từ phần eo đi xuống đã bị bức tường hiến tế nuốt sống, rễ cây màu máu chui vào làn da hắn thật sâu, nhìn có vài phần dữ tợn, rễ cây theo thân thể hắn hướng lên trên, cố định hắn lên tường.

Đây là bộ dáng tiêu chuẩn bị bức tường hiến tế cắn nuốt.

Nhưng trên thân thể hắn lại không có dấu vết biến đổi dị dạng gì, điểm này cũng không giống những thi thể khác.

Hắn như là những người không bị tiếng ca của Sarah ảnh hưởng, lại giống như có sức mạnh gì đó đang ngăn cản thân thể hắn biến dị.

Tiêu Lam có chút phân không rõ đối phương rốt cuộc là sống hay chết.

Cậu đi lên trước một bước, xem xét một chút.

Sau đó cậu phát hiện ngực người này còn đang hơi hơi phập phồng, tuy rằng cực kỳ mỏng manh, nhưng xác thật là còn sống.

"Xin chào?" Tiêu Lam có ý trao đổi thử với đối phương.

Người trên tường gục đầu xuống không hề có chút phản ứng, tựa hồ đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Bỗng nhiên, tầm mắt Tiêu Lam dừng lại trên tay đối phương.

Trong lòng bàn tay phải có một lớp chai, đây là dấu vết do hàng năm nắm một loại vũ khí như đao mới có thể xuất hiện.

Cư dân trấn nhỏ tuy rằng nhiệt tình yêu thương tự mình hại mình, lại không biết võ, cho nên người có một đôi tay như vậy rất có thể là một người chơi.

Người chơi, dùng đao, bị bắt vào bức tường hiến tế, tựa hồ bị sức mạnh nào đó ngăn trở biến dị.

Một suy đoán xuất hiện trong lòng cậu ——

Người này không phải là Vương Kha đấy chứ?

Tiêu Lam cẩn thận mà đến gần đối phương.

Trên vách tường cũng không có xuất hiện quái vật mới khởi xướng công kích với cậu, rễ cây cố định cơ thể đối phương cũng không có dấu hiệu cảnh giới.

Tiêu Lam duỗi tay đẩy ra tóc phủ trên mặt người nọ.

Tiêu Lam: "!"

Tuy rằng gầy ốm không ít còn tái nhợt cực độ, nhưng đây xác thật là mặt của Vương Kha.

Vương Kha nhắm nghiền hai mắt, không có chút phản ứng với động tác của Tiêu Lam.

Hiện tại có vẻ là tình huống tốt nhất, lại có vẻ lâm vào tình huống tệ nhất.

Cậu rốt cuộc tìm được Vương Kha rồi, hơn nữa Vương Kha còn sống, nhưng cũng đã bị bức tường hiến tế cắn nuốt mất một nửa.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Tiêu Lam thử đánh thức Vương Kha, nhưng bất luận là vỗ đánh hay là kêu gọi, Vương Kha cũng không có bất luận dấu hiệu gì muốn tỉnh lại.

Vì thế Tiêu Lam lấy ra từ không gian trữ vật một đạo cụ như đồng hồ báo thức.

【 Tên: Dậy đi dậy đi, thức dậy làm việc (đạo cụ hi hữu) 】

【 Năng lực: cưỡng chế đánh thức mục tiêu, bất luận giống loài (thời gian làm lạnh 24 giờ) 】

【 Thuyết minh: Thử hỏi ai không chán ghét đồng hồ báo thức lúc sáng sớm cơ chứ? 】

Khi tiếng đồng hồ báo thức chói tai qua đi, Vương Kha rốt cuộc có chút động tĩnh.

Đầu tiên anh nhăn mày lại, giống như có chút không thoải mái, sau đó tần suất hô hấp của anh cũng trở nên nhanh hơn một chút.

Vương Kha đã suy yếu đến cực điểm, phí rất lớn sức lực mới miễn cưỡng mở mắt ra.

Tựa hồ cũng không nghĩ đến, thế mà có thể nhìn thấy người quen, ánh mắt Vương Kha có chút kinh ngạc.

Anh mở miệng, âm thanh cực thấp, gần như sắp nghe không thấy: "Tiêu…… Lam……?"

Thấy thần chí anh còn tính bình thường, Tiêu Lam cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu Vương Kha cũng biến thành cái loại người điên cuồng tự mình hại mình kia, vậy thì phiền toái lắm.

Tiêu Lam nói: "Đúng vậy, là tôi, bọn tôi đến cứu anh."

Vương Kha gian nan mà nói: "Các cậu……? Ai tới…… Thái Địch?!"

Tiêu Lam gật gật đầu: "Teddy và Kỳ Ninh cũng tới, nhưng sau khi bọn tôi tiến vào bức tường hiến tế thì bị phân tán, chắc bọn họ cũng sẽ nghĩ cách tới tìm anh thôi."

Đôi mắt Vương Kha trừng lớn, có vẻ hơi nổi giận: "Thái Địch…… Nó…… sao lại có thể…… làm bậy……"

Tiêu Lam trấn an anh: "Anh khoan hẵng gấp đã, Teddy hiện tại đã rất mạnh, bằng không chúng tôi cũng sẽ không đáp ứng cùng cậu ấy đến tìm anh. Trước tiên nói tình huống của anh đi, tôi nghĩ cách mang anh xuống rồi lại nói."

Vương Kha tựa hồ muốn lắc đầu, lại phát hiện bản thân có sức để lắc đầu cũng chẳng có.

Anh bất đắc dĩ cười khổ: "Tôi… không xuống được… Những rễ cây này… đã hoàn toàn chui vào trong thân thể tôi… Tôi có thể cảm giác được chúng đang… Tiêu hóa máu thịt tôi……"

"Sao có thể……" Tiêu Lam có chút khó có thể tin.

Bọn họ nỗ lực lâu như vậy, lại đến một bước cuối cùng mới phát hiện là hoàn toàn phí công ư?

Cậu thử vươn tay kiểm tra rễ cây trên người Vương Kha.

Lại phát hiện quả nhiên giống như lời Vương Kha vậy, rễ cây đều đã chui vào thân thể anh thật sâu, vô số rễ nhánh rậm rạp mà tiến vào máu thịt, mơ hồ đều có thể nhìn thấy tận xương cốt.

Cậu căn bản vô pháp dùng cách thức thô bạo đem người gỡ xuống, thậm chí hơi kích thích một chút thôi, rễ cây cũng sẽ mang đến đau đớn kịch liệt cho Vương Kha.

Tuy rằng Vương Kha không rên một tiếng, nhưng từ mồ hôi lạnh trên trán anh là có thể nhìn ra, cảm giác đau đớn rốt cuộc có bao nhiêu mãnh liệt.

Tiêu Lam lại thử đào phần tường xung quanh ra.

Nhưng một khi phụ cận bức tường hiến tế xuất hiện vết thương, liền sẽ gia tốc hấp thu chất dinh dưỡng trên người Vương Kha, tới chữa trị bản thân nó.

Chuyện này làm Tiêu Lam không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Tiêu Lam cau mày nhìn rễ cây sắc máu đầy tường, trong lòng có vài phần nôn nóng.

"Không gấp……" Vương Kha nói, anh nỗ lực lấy ra một đạo cụ chộp vào đầu ngón tay, "Cái này…… cậu cầm đi."

Tiêu Lam lấy qua nhìn thử, đây là một đạo cụ giống như một người gỗ nhỏ.

【 Tên: Tác phẩm số 004 do đại sư Con rối định chế (đạo cụ hi hữu)  】

【 Năng lực: Cắn nuốt một người (giới hạn trong người sống), hình thành con rối giống nhau như đúc, con rối có bề ngoài và ký ức như bản thể, cũng phục khắc tất cả năng lực lúc bản thể còn sống 】

【 Thuyết minh: Con rối cao cấp nhất, chính là lấy giả đánh tráo thật 】

Vương Kha nói: "Dùng cái này với tôi…… Sau đó mang con rối ra ngoài…… Nhưng đừng nói cho Thái Địch biết……"

Tiêu Lam khiếp sợ: "Anh đây là muốn……"

Giọng điệu Vương Kha có chút nôn nóng: "Mau, thừa dịp tôi còn sống…… Sau đó các cậu mau đi ra đi…… Nơi này rất nguy hiểm……"

"Anh cho rằng bằng cái thứ này là có thể đã lừa gạt em sao?!" Một trận rít gào từ phía sau vang lên.

Tiếp theo, thân ảnh Vương Thái Địch vọt lại đây như gió, bên người còn có một con bướm màu xám gần như đuổi theo không kịp cậu.

Không biết cậu đã nghe lén được bao lâu rồi.

Giờ phút này, khóe miệng cậu còn mang theo vết máu chưa khô, trên người cũng còn tàn lưu lại máu dính lên lúc giết chết Lương Tư An.

Vừa rồi Vương Thái Địch tựa hồ là một đường chạy tới đây, tóc tai có chút hỗn độn.

Cậu chất vấn anh hai mình: "Có phải anh đã sớm chuẩn bị rồi, nếu ngày nào đó anh sắp chết thì dùng cái này tới lừa gạt em hay không! Em trong mắt anh là một thằng ngốc sao?"

Vương Kha nhìn em trai mình: "Em…… sao có thể tới đây……"

Vương Thái Địch ngược lại cười: "Sao em lại không thể tới, chúng ta từng nói muốn cùng nhau rời khỏi Thế Giới Hàng Lâm, không phải sao?"

Vành mắt Vương Kha có chút phiếm hồng: "Thằng nhóc…… ngu ngốc……"

Vương Thái Địch nói: "Đừng lo lắng, bọn em nhất định có thể cứu anh."

Vương Kha vẫn là nói: "Không…… Hai người đều đi đi……"

Vương Thái Địch lần đầu tiên rống anh hai nhà mình: "Anh câm miệng đi! Chờ là được!"

Nói xong Vương Thái Địch cũng không thèm phản ứng Vương Kha nữa, bắt đầu nếm thử các loại đạo cụ mình mang theo, ý đồ đưa anh xuống.

Vương Kha yên lặng nhìn em trai, bỗng nhiên cảm giác có vài phần xa lạ.

Thái Địch hình như trưởng thành rồi……

Từ khi nào nó dứt khoát quyết đoán lại bình tĩnh như vậy? Có phải bởi vì mình tồn tại mới làm nó vẫn luôn vô pháp trưởng thành không?

Vương Kha không nói chuyện nữa, lẳng lặng chờ đợi.

Sau khi thử qua gần như tất cả đạo cụ, Vương Kha vẫn còn bị giam cầm trên tường như cũ.

Vương Thái Địch không cam lòng mà siết chặt nắm tay: "Sao có thể như vậy……"

Cậu nhìn Vương Kha, lúc này Vương Kha đã có vài phần mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa hồ không lâu sẽ lại hôn mê lần nữa.

Vương Thái Địch lại thử tiếp.

Lúc này đây cậu trực tiếp dùng tới kỹ năng của mình: "Vương Kha, thoát khỏi bức tường hiến tế."

Giọng nói rơi xuống, rễ cây sắc máu vẫn gắt gao chui vào cơ thể Vương Kha, chuyện gì cũng chẳng phát sinh.

Hiển nhiên, kỹ năng của cậu đã thất bại.

Tuy rằng 【 Tôi không có hứng thú với tiền 】 có thể khiến lời Vương Thái Địch nói ra biến thành sự thật, nhưng là trong đó cũng có rất nhiều điều kiện hạn chế.

Chẳng hạn như Vương Thái Địch vô pháp làm người chết đi sống lại, cũng vô pháp trực tiếp làm một người sống lập tức chết đi, hoặc là làm bản thân trực tiếp qua cửa, này đó đều thuộc về điều kiện không có khả năng thực hiện.

Tình huống trước mắt chính là biểu hiện kỹ năng của cậu bị hạn chế.

Có lẽ là cậu biểu đạt không đúng, có lẽ là bức tường hiến tế có nội tình khác, lại có lẽ mệnh lệnh này bị phán đoán là không có khả năng thực hiện, cũng có thể là thực hiện những lời này phải trả cái giá cao đến giá trị tài phú trước mắt của cậu vô pháp chi trả.

Hiện tại thời gian có hạn, cũng không đủ để Vương Thái Địch thử nghiệm vô số lần.

Vương Thái Địch lại thay đổi vài loại phương pháp, nhưng đều đều không ngoại lệ mà lấy thất bại chấm dứt.

Trong lòng cậu nôn nóng gần như muốn sôi trào, nhưng cậu vẫn gắt gao áp lực chính mình.

Phải bình tĩnh, nhất định phải bảo trì bình tĩnh.

Nếu cậu mất đi lý trí, người đầu tiên bị ảnh hưởng chính là Vương Kha.

Ngay tại thời khắc làm người bất an này, tình huống càng không xong hơn nữa xuất hiện.

Tiếng ca của Sarah lại một lần vang lên, lúc này đây tiếng ca nghe lên mờ ảo xa xưa, làm người ta nhịn không được muốn cẩn thận lắng nghe.

Có lẽ lại nhiều thêm vài lần, các người chơi cũng có thể nghe được cái loại tiếng ca làm cư dân trấn nhỏ mê mẩn đến điên cuồng.

Vương Thái Địch tức khắc cảm giác đầu óc co rút đau đớn một trận.

Toàn bộ thế giới trước mắt xoay tròn lên, choáng váng cùng với đau đớn mãnh liệt làm cậu gần như vô pháp tự hỏi.

Bên kia, hết thảy trước mắt Tiêu Lam đều biến mất.

Không chỉ có Vương Kha và Vương Thái Địch, những rễ cây màu đỏ tạo thành bức tường hiến tế cũng biến mất sạch sẽ.

Cậu giống như đứng giữa một mảnh sương mù màu trắng, nơi tầm mắt có thể đạt được đều là một khoảng trắng mênh mang.

Đây là làm sao vậy?

Sao cậu lại ở chỗ này?

Đã xảy ra chuyện gì? Cậu vừa rồi đang làm cái gì?

Tiêu Lam có chút nghi hoặc mà quay đầu nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì.

Bỗng nhiên, giữa sương trắng trước mặt cậu vươn ra một bàn tay, cái tay kia tinh tế thon dài, hình như là tay của một cô gái. 

Trên tay còn nắm một cái đồng hồ cát, cứ như vậy lẳng lặng mà ngừng trước mắt cậu.

Tiêu Lam không duỗi tay ra, cái tay kia cũng không rút về. 

Hình ảnh giống như là yên lặng, hai bên tựa hồ lâm vào trạng thái giằng co quỷ dị nào đó.

Một lát sau, Tiêu Lam nghĩ tới, đây rất giống như một cảnh tượng cậu đã từng trải qua.

Đó là cậu ở trong trò chơi vào trận thứ hai, Cố Mặc thân là Boss cho cậu một cái đồng hồ cát coi như khen thưởng khi qua cửa, cũng hy vọng cậu có thể ở lại trở thành đồng bạn của mình.

Sau đó thì sao?

Sau đó…… Cậu cự tuyệt thỉnh cầu ở lại của đối phương.

Sau đó Cố Mặc liền mang đám đàn em của cô đuổi theo cậu, làm một trận Marathon sinh tử trong trò chơi……

Nếu không phải Lạc mang theo cậu mạnh mẽ xông ra ngoài, cậu có khả năng lúc ấy cũng đã lạnh rồi.

Thần chí Tiêu Lam có vài phần hỗn độn chợt thanh tỉnh lại.

Sương mù trắng trước mắt biến mất, tay của Cố Mặc cũng không thấy đâu, bức tường hiến tế màu máu lần thứ hai xuất hiện trước mắt cậu.

Cậu vẫn còn đứng ở vị trí ban nãy, đồng thời bên cạnh còn có Vương Kha khóe miệng tràn ra máu tươi và Vương Thái Địch đang ôm đầu.

Hiển nhiên, vừa rồi xuất hiện chính là ảo giác, hơn nữa ảo giác này còn sẽ làm cậu ngắn ngủi mà quên đi bản thân mình đang ở phương nào.

Tiếng ca của Sarah ảnh hưởng đến cậu đã càng lúc càng lớn.

Càng tiếp tục ở đây sẽ càng thêm nguy hiểm.

Tiêu Lam chụp lấy bả vai Vương Thái Địch: "Teddy! Teddy! Tỉnh dậy đi!!"

Vương Thái Địch giãy giụa lắc lắc đầu, cắn răng mở mắt: "Hộc…… đầu em suýt chút nữa nứt ra rồi……"

Cậu ta xoa huyệt thái dương của mình, giảm bớt đau đớn kịch liệt vừa thình lình xảy ra.

Tiêu Lam nghĩ tới Vương Kha vốn đang ngàn cân treo sợi tóc, nhìn sang đối phương.

Liền thấy ngực Vương Kha phập phồng càng thêm yếu đi, khóe miệng anh không ngừng có máu tươi nhỏ giọt, nhưng máu đang nhỏ giọt đó lại lập tức bị đám rễ cây màu máu hấp thu, một chút cũng không sót lại.

Vương Thái Địch cũng phát hiện tình huống của Vương Kha, cậu ta nhào lên: "Anh hai! Anh hai! Anh tỉnh lại đi!!"

Vương Kha miễn cưỡng mở mắt, tiếng nói gần như không thể nghe thấy: "Đi……"

Vương Thái Địch gắt gao cắn răng, không chịu gật đầu.

Lúc này, Tiêu Lam đột nhiên hỏi: "Vương Kha, anh còn nhớ rõ anh bị vách tường hấp thu đã bao lâu không?"

Vương Kha nhớ lại một chút: "Nhớ… không rõ…  ý thức tôi… lúc có lúc không…. "

Anh nhìn xuống một vết trầy da trên cánh tay mình, miệng vết thương cũng chưa kết vảy: "Từ miệng vết thương xem ra…… Hẳn là…… chưa vượt qua một ngày……"

Trong lòng Tiêu Lam bỗng nhiên dâng lên hy vọng: "Có lẽ tôi có thể thử xem."

Đây vẫn là linh cảm vừa mới nhìn thấy Cố Mặc trong ảo giác cho cậu, nếu vô pháp dùng cách thức bình thường đến giải phóng Vương Kha, có lẽ thao túng đạo cụ thời gian có thể làm được.

Cậu từ không gian trữ vật lấy ra 【 Nghịch thời kế 】.

【 Tên: Nghịch Thời Kế (đạo cụ hi hữu, đã trói định) 】

【 Năng lực: Trong vòng 24 giờ hồi tưởng thời gian một lần (Số lần có thể sử dụng 2/3) 】

【 Thuyết minh: Tác dụng với người hoặc vật, nhưng tự chỉ định phạm vi 】

Tuy rằng đây là đạt được ở màn sơ cấp, nhưng lại là một đạo cụ hi hữu Boss tự tay đưa tặng.

Hơn nữa, đạo cụ có năng lực khống chế thời gian ở Thế Giới Hàng Lâm cực kỳ thưa thớt, nên cậu cũng luôn không nỡ dùng.

Nghịch thời kế có thể hồi tưởng thời gian chỉ giới hạn trong vòng 24 giờ, hiện tại chính là đánh cuộc một phen, nhìn xem thời gian Vương Kha bị bức tường hiến tế cắn nuốt rốt cuộc có bao nhiêu lâu rồi.

Tiêu Lam đem mục tiêu tuyển định là Vương Kha, sử dụng đạo cụ.

Đồng hồ cát đảo ngược, hạt cát đại biểu thời gian không ngừng chảy xuôi xuống.

Dưới ánh mắt chờ đợi của bọn họ, những rễ nhánh chui thật sâu trong máu thịt Vương Kha thế mà thật sự từng chút một rời khỏi, miệng vết thương chúng để lại trên người Vương Kha miệng trông đáng sợ dữ tợn, cũng dưới thời gian mạnh mẽ đảo ngược khôi phục lại nguyên trạng.

Rất nhanh, tất cả rễ cây đều rời đi, da thịt lại chẳng hề bị thương đến mảy may.

Mất đi rễ cây giam cầm, thân thể vô lực của Vương Kha trực tiếp từ trên vách tường thoát ra, trượt xuống phía dưới.

Vương Thái Địch vẫn luôn chú ý tình huống của anh, thấy thế, một tay tiếp được anh hai mình.

Vì phòng ngừa bức tường hiến tế làm trò, cậu ôm Vương Kha liên tiếp lui về phía sau vài bước, mãi cho đến rời xa khỏi vị trí ban nãy mới ngừng lại.

Dưới ánh mắt cảnh giác của Vương Thái Địch, bức tường hiến tế an an tĩnh tĩnh đứng đó, cũng không có ý truy kích.

"Anh hai! Chúng ta thành công rồi!" Vương Thái Địch mừng như điên mà nhìn về phía người trong lồng ngực.

Nhưng cậu lại không nhận được đáp lại.

Lúc này, Vương Kha đã lần thứ hai nhắm hai mắt lại, không có bất luận phản ứng gì với cậu.

Nụ cười của Vương Thái Địch cứng đờ.

Cậu có chút khẩn trương mà sờ soạng mạnh đập trên cổ Vương Kha, mạch đập rất mỏng manh, nhưng là xác thật tồn tại.

Cảm giác được lòng bàn tay truyền đến nảy lên mỏng manh, Vương Thái Địch mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Anh cậu còn sống, hơn nữa đã thuận lợi thoát khỏi bức tường hiến tế.

Này đã là kết quả không thể tốt hơn được nữa.

Vương Thái Địch chuyển sang Tiêu Lam, thành khẩn mà nói: "Cảm ơn anh…… Tiêu Lam."

Tiêu Lam nói: "Trở về lại nói, đi nhanh đi, chúng ta trước rời nơi này trước đã."

Vương Thái Địch gật gật đầu, đang chuẩn bị cõng Vương Kha lên, lại phát hiện ——

Ách…… Ông anh nhà mình còn trần trụi lộ đít nè, vừa rồi cậu quá kích động nên mãi mà không phát hiện.

Cứ như vậy một đường cõng ra ngoài đại khái không tốt cho lắm.

Vì thế, cậu túm trong không gian trữ vật của mình ra một cái khăn lông.

Màu vàng nhạt, trên đó in thiệt nhiều Corgi mông đít béo ú đang tung tăng nhảy nhót.

Vương Thái Địch đem khăn lông gài trên eo Vương Kha, tốt xấu che cho anh hai cái mosiac cái đã.

Một bên bọc lại, một bên cậu còn giải thích với Tiêu Lam: "Khi còn nhỏ, má mi thích nhất mua khăn lông như vậy cho anh hai đó, nếu ảnh tỉnh lại nhất định cảm thấy thân thiết lắm cho coi."

Tiêu Lam: "……"

Cậu hình như không cẩn thận đã biết một tin tức có nguy cơ gặp phải nguy hiểm diệt khẩu rồi.

Chung quy cứ cảm thấy, sau khi Vương Kha tỉnh lại nhìn thấy khăn lông, xác suất táo bạo đập em trai nhất định sẽ cao hơn xác suất cảm thấy thân thiết.

Vương Thái Địch ở chuyện khiêu khích điểm mấu chốt nhẫn nại của anh trai mình, vẫn luôn là điên cuồng nhảy Disco cận kề cái chết.

Có lẽ cũng là trải qua như thế làm cậu ta có cũng đủ khả năng kháng áp lực, vì  trưởng thành sau thành tạo thành cơ sở kiên cố.

Vương Thái Địch cõng lên anh hai nhà mình, cùng Tiêu Lam dọc theo phương hướng tiến vào rời đi.

Sau khi hội họp với Kỳ Ninh, bọn họ sẽ có thể thoát ly khỏi 'Tiếng ca của Sarah'.

Cảm giác được trọng lượng cơ thể nhẹ hều sau lưng, Vương Thái Địch có chút cảm khái: "Hóa ra anh hai nhẹ như vậy…. Anh ấy còn lùn như vậy nữa, cõng lên chẳng tốn công tẹo nào."

Tiêu Lam nhìn cậu ta một cái, nói: "Co tin là nếu anh cậu nghe được lời này nhất định sẽ nhảy dựng lên đánh cậu không."

Vương Thái Địch nhịn không được cười: "Ha ha ha, vậy làm ảnh đánh tới cao hứng mới thôi đi, em tuyệt đối không đánh trả."

Thân ảnh ba người nhanh chóng rời đi.

Trong bất tri bất giác, tiểu Thái Địch năm đó được anh trai bảo vệ cũng đã trưởng thành.

Bờ vai của cậu cũng đủ dày rộng, cánh tay cũng đủ hữu lực, đã đến trình độ có thể cõng anh hai mình trên lưng.

Vương Thái Địch cõng anh hai mình, vững vàng mà đi tới.

Tựa như thật lâu trước kia, ngày mà cha mẹ bọn họ bị tai nạn xe cộ qua đời, Vương Kha vẫn còn là thiếu niên một mình cõng em trai khóc trước cửa phòng phẫu thuật đến ngủ mất, một đường cõng về nhà.

Từ một ngày kia bắt đầu, trên thế giới này cũng chỉ còn lại hai anh em sống nương tựa lẫn nhau.

Có điều…… Mấy con Corgi lay động theo cử động trên mông Vương Kha hơi chói mắt một chút.

Hết chương 185.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info