ZingTruyen.Info

(ĐM- Edit HOÀN) Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn

Chương 127

kaorurits

Chương 127

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).

(Cám ơn Done đã giúp mình beta)

Đối diện với tầm mắt của các bạn học, Tiêu Lam cảm thấy có chút mới lạ.

Ở trường học, cậu luôn luôn tồn tại như học bá thậm chí học thần, tuy trước kia cũng thường xuyên được các bạn học nhìn chăm chú, nhưng khi đó trong mắt các bạn học đều là sùng bái hoặc là ghen ghét.

Không nghĩ rằng hiện tại bản thân lại có thể được trải nghiệm đãi ngộ dành cho học tra phản nghịch.

Lúc này, ánh mắt các bạn học nhìn cậu là tò mò hỗn loạn thêm một chút hâm mộ, tựa hồ con người trời sinh liền sẽ sinh ra chú ý kẻ phản loạn, hơn nữa còn sinh ra sự chờ mong mơ hồ nào đó.

Đừng nói, ngẫu nhiên làm học sinh hư một phen còn...... Rất sảng.

Cứ như vậy, Tiêu Lam lại một lần nữa đi theo Lạc đến văn phòng hắn.

Nơi này giống như căn cứ bí mật của hai người vậy, Tiêu Lam đối với nơi này đã rất quen thuộc. Cậu tùy ý mà dựa vào cái bàn bên cạnh, trên bàn còn bày giáo án, bên trên là chữ viết gân cốt rõ ràng của Lạc, thoạt nhìn Lạc làm thầy giáo còn có trách nhiệm hơn đứa làm học sinh như cậu nhiều.

"Có thu hoạch gì không, Tiên sinh?" Lạc đóng cửa lại, quay đầu hỏi Tiêu Lam.

Tiêu Lam nói với hắn những thứ mình thấy ở văn phòng hiệu trưởng, đặc biệt miêu tả một chút tình huống của tiên sinh Weld, cùng với nội dung bút ký hiệu trưởng ghi lại.

"Chú Ngẫu, thú vị vậy." Lạc ngồi trên ghế, "Trước đó chúng ta rõ ràng từng tiếp xúc gần gũi tiên sinh Weld, nhưng đều chẳng hề phát hiện ông ta thế mà không phải người sống."

Tiêu Lam: "Hiện tại tôi định chờ đến khi trời tối thì sẽ đi đến tòa tháp phương bắc một lần nữa, lần này nhất định phải nhìn thấy Adelin."

Tuy rằng trời tối sẽ có phu nhân Hồng Nguyệt nguy hiểm, nhưng nếu trời không tối thì học sinh trong trường vẫn rất nhiều, thiếu niên tuổi dậy thì cũng rất thích chui mấy chỗ không người, trên đường đến tòa tháp rất dễ dàng bại lộ tung tích.

Hiện tại bọn họ là hai người cùng nhau hành động, dù có gặp phải phu nhân Hồng Nguyệt, cũng có nắm chắc toàn thân rút lui.

"Tôi sẽ đi cùng cậu." Lạc mỉm cười nói. "Nhưng bây giờ cách trời tối còn một khoảng thời gian, muốn giết thời gian một chút không?"

Tiêu Lam có chút tò mò: "Anh muốn làm gì?"

Chẳng lẽ hai người thật sự muốn ở chỗ này quét dọn vệ sinh sao?

Không cần chăm chỉ thi đua như vậy chứ?

Chỉ thấy Lạc duỗi tay từ một mớ sách vở trên mặt bàn lấy ra một quyển sách làm Tiêu Lam thấy cực kỳ quen mắt ——

Quyển sách khảo cổ mà Tiêu Lam từ giữa chọn chữ "Lạc" đặt tên cho hắn.

Lạc ý bảo với Tiêu Lam một chút về quyển sách trên tay: "Tôi tìm Lawrence mượn quyển sách này, hiếm có dịp đi vào nơi này, muốn cùng nhau nhìn xem không?"

Tiêu Lam: "......"

Nói thật, cậu đối với sự kiện xẻng Lạc Dương vẫn là có hơi chột dạ.

Năm đó thiếu niên Tiêu Lam thật là lá gan to bằng trời, nếu trước mặt chính là người tính tình không tốt, chỉ sợ ngay tại năm mười lăm tuổi ấy, cậu đã lạnh mất rồi.

Không nghĩ tới Lạc thật sự chấp nhận cái tên này.

Thậm chí sau khi quên hết tất cả về bản thân, hắn vẫn còn nhớ rõ tên.

Lạc đã tâm tình không tồi mà mở sách ra, hắn đọc sách bằng tư thế rất nhàn nhã, phảng phất như nội dung bên trong đều phi thường thú vị.

Ánh mặt trời lúc chạng vạng từ ngoài cửa sổ rải vào, chiếu vào gương mặt đường nét hoàn mỹ không giống phàm nhân của hắn, phác họa ra ánh sáng kim sắc xinh đẹp, ngay cả kính gọng vàng trên mũi cũng dưới hoàng hôn lập loè ánh sáng ấm áp mà lại nhu hòa.

Thấy thế, Tiêu Lam cũng nhịn không được nhích lại gần cùng hắn đọc sách.

Nội dung trong sách kỳ thật khá nhàm chán, tất cả đều là ký lục cùng phân tích mang tính chuyên nghiệp, trong đó còn hỗn loạn không ít thuật ngữ chuyên ngành khó đọc.

Nhưng hai người đọc sách đều chẳng nói nhiều, bọn họ nhìn một đám chữ viết trên sách, đáy mắt đều là thần sắc hoài niệm nhàn nhạt.

Một phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách rất nhỏ vang lên.

Một người thản nhiên lật sách, một người trầm mặc quan khán, phảng phất như có loại ăn ý nào đó khó lòng giải thích.

Sau đó không lâu, trời rốt cuộc đã tối.

Ánh trăng màu đỏ nhạt lại bao phủ toàn bộ học viện lần nữa.

Ngón tay thon dài của Lạc đang lật sách dừng lại.

Hắn ngước mắt nhìn trăng đỏ ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, đến giờ rồi."

Tiêu Lam cũng ngẩng đầu, đáy mắt là ánh sáng sáng ngời: "Đi thôi."

Hai người đứng lên, bước vào tắm gội màu đỏ của khu vực nguy hiểm.

——

Cẩn thận cất giấu hành tung, hai người lại đi đến tòa tháp phương bắc.

Hôm nay, tòa tháp vẫn là bộ dáng hoang vu kia.

Tiêu Lam cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong, nhưng kỳ quái chính là, hôm nay cũng không nghe được âm thanh vảy cọ xát lên mặt đất, cũng không nghe được tiếng như trẻ con nỉ non.

Hết thảy đều phi thường an tĩnh, an tĩnh đến cứ như bên trong cái gì cũng không có.

Hai người tìm được cửa lớn bên dưới tòa tháp.

Không có gì bất ngờ xảy ra, cửa lớn đã bị một bộ khóa lớn nặng nề khóa lại.

Khác với toàn bộ tòa tháp hoang vu, ổ khóa này này cũng không rỉ sét bao nhiêu, ngay cả lúc Tiêu Lam mở khóa đều cảm giác được tâm khóa thông thuận, cứ như là ổ khóa này thường xuyên được người ta mở ra.

Tiến vào tòa tháp.

Một hơi thở ẩm ướt mốc meo truyền đến, trên vách tường xung quanh đều xuất hiện vệt nước và rêu xanh.

Toàn bộ tòa tháp vô cùng trống trải, tuy kiến trúc vẫn là phong cách Gothic hoa lệ, nhưng bên trong cơ hồ nhìn không có gia cụ gì, tản ra một hương vị trống trải mà lại rách nát.

Tiêu Lam mở 【 Đèn pin năng lượng hạt nhân 】 ra, quan sát xung quanh.

Phía trước có hai cái cầu thang, càng lên cao, hoàn cảnh xung quanh càng khô ráo.

Mà cầu thang đi xuống kia thì có cảm giác ẩm ướt rất nặng, rêu xanh xung quanh cũng nhiều hơn những chỗ khác, giống như bên dưới có nguồn nước gì đó.

"Tiên sinh." Lạc chỉ vào mặt đất dưới chân hai người mọc không ít rêu xanh, "Nơi này có dấu vết bị lặp lại dẫm qua, đều là đi xuống phía dưới rồi quay lại, hẳn là có người thường xuyên từ nơi này đi xuống dưới."

Tiêu Lam theo chỉ dẫn của Lạc nhìn qua, trên mặt đất xác thật có không ít dấu chân, nhưng bởi vì rêu xanh sinh trưởng nhanh chóng, đại bộ phận đều bị che khuất.

Xem ra, quái vật tòa tháp trong lời đồn không chỉ là không phải hai con rắn, nó còn có khả năng cũng không ở trong tòa tháp.

Truyền thuyết vườn trường quả nhiên tràn ngập tính không xác định.

Hai người dọc theo cầu thang đen nhánh ẩm ướt đi xuống phía dưới, càng đi, hơi nước trong không khí càng nặng, chóp mũi cũng dần dần ngửi thấy được mùi nước mang theo mùi tanh.

Ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng nước tí tách và âm thanh dòng nước chuyển động..

Đi được một hồi, rốt cuộc đến cuối cầu thang.

Nhưng kỳ quái chính là nơi này chỉ là một không gian trống trải, thoạt nhìn cái gì cũng không có, lại tràn ngập hơi nước không biết từ đâu.

"Chẳng lẽ còn có cơ quan?" Tiêu Lam phỏng đoán.

Hơi nước ở đây nồng đậm đến cơ hồ như ở bờ sông, nhưng phạm vi tầm mắt lại nhìn không tới bất luận nguồn nước nào, có vẻ rất quái dị.

"Giao cho tôi đi." Lạc đem ngón tay điểm lên vách tường, nháy mắt, bóng dáng đen nhánh khuếch tán ra ngoài, tìm kiếm trong toàn bộ không gian này.

Rất nhanh, hắn thu hồi tay lại, đi về phía một khối gạch đá trong góc phòng, nhìn qua không có gì đặc biệt.

Hắn vươn tay, dùng sức nhắm ngay khối gạch đá bên cạnh đè xuống, cùng với động tác của hắn, toàn bộ các khối gạch đá bỗng xoay tròn lên, lộ ra phía sau một chốt mở bằng đá.

Lạc kéo chốt mở, nháy mắt tiếp theo, mặt đất nguyên bản đang trống vắng chợt xuất hiện một thông đạo xuống phía dưới.

Hiệu suất này làm Tiêu Lam nhịn không được cho hắn một cái like: "Mỗi một lần nhìn anh tìm manh mối, đều cảm thấy rất thần kỳ."

Lạc chỉ mỉm cười: "Vinh hạnh của tôi."

Theo sau, hai người tiến vào thông đạo mới xuất hiện này.

Thông đạo hẹp hòi mà chật chội, chỉ có thể đủ để một người đi qua, mặt ngoài còn rất ẩm ướt, cũng không dễ đi, hơn nữa thông đạo rất dài, cứ như một đường đi đến địa ngục.

Đi được một hồi, hai người mới một lần nữa đi tới khu vực trống trải.

Nơi này là một không gian thật lớn trống trải, bốn phía đều là vách tường bằng đá, dưới đất có một tầng nước, bên trong gần như không có trang trí, thoạt nhìn âm trầm đáng sợ.

Hóa ra nơi này được giấu sâu như vậy.

Trách không được trước đó ở bên ngoài chỉ có thể nghe được loáng thoáng một chút âm thanh, có khả năng kia đó còn là bởi vì quái vật bị giam giữ trong này vừa lúc hoạt động khá gần cầu thang, nếu lại xa hơn một chút, bên ngoài căn bản sẽ không nghe được bất luận âm thanh gì.

Đèn pin của Tiêu Lam chiếu lên vách tường tìm kiếm manh mối.

Bỗng nhiên, ở nơi rất cao trên tường, cậu thấy được một vài hình vẽ xấu xí, nét vẽ non nớt, như là tác phẩm của một đứa bé.

Nhưng mà độ cao này ngay cả người trưởng thành bình thường cũng không thể đạt tới, tầm mắt Tiêu Lam đảo qua xung quanh, cũng không nhìn thấy công cụ gì có thể leo lên.

Những hình vẽ đó được vẽ lên bằng cách nào?

Tạm thời buông nghi hoặc, cậu đánh giá hình vẽ.

Trình độ khá hơn Lạc nhiều, ít nhất đều có thể nhìn ra được là đang vẽ người.

Bên trái chính là một người phụ nữ đang mặc quần áo màu đỏ.

Nét vẻ trẻ con không tài nào biểu đạt ra chi tiết quần áo, chỉ có thể nhìn đến một cái đầm vừa dài vừa xòe, cùng với một đống lớn màu đen trên đầu hình như là đang biểu đạt mái tóc.

Xung quanh người phụ nữ này đều là một mảnh màu đỏ, hình ảnh có vẻ rất quỷ dị.

Bên kia, cách người phụ nữ không xa có một bóng người đang nằm.

Từ quần áo xem là một người đàn ông, hắn ta có tóc màu sợi đay hơi dài, trên ngực là một mảng màu đỏ lớn, tượng trưng cho người này đã trọng thương thậm chí bỏ mình.

Bên cạnh còn có chữ viết non nớt của trẻ con:

【 Mẹ điên rồi......】

【 Mẹ thật đáng sợ 】

Tiêu Lam dùng ánh đèn pin ý bảo người phụ nữ bên trái: "Cái này thoạt nhìn có giống phu nhân Hồng Nguyệt không?"

Cậu lại dời đèn sang phía bên cạnh: "Cái này rất giống tiên sinh Weld, tôi thấy ngực ông ta cũng có vết thương, vị trí gần như vậy."

"Cho nên những hình vẽ này đang muốn nói, người giết tiên sinh Weld kỳ thật là phu nhân Hồng Nguyệt." Lạc nói.

Tiêu Lam nói: "Phu nhân Hồng Nguyệt kỳ thật chính là phu nhân Weld đi, chỉ là không biết tại sao

bản thân bà ta cũng không biết chuyện này, thậm chí cả chuyện mình giết chết chồng mình cũng không nhớ rõ."

"Nếu là vậy, Adelin đã chết như thế nào?" Tiêu Lam nhìn hình vẽ trên vách tường, nhịn không được nhíu mày, "Chẳng lẽ cũng là bị hiệu trưởng hóa thân phu nhân Hồng Nguyệt giết chết?"

Lạc biết, Tiêu Lam chỉ đang tự hỏi mà thôi, chứ không phải đang tìm cầu hắn giải đáp. Hắn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Tiêu Lam, phảng phất như không muốn xem nhẹ mỗi một chi tiết nào.

Tiêu Lam nghĩ đến hiệu trưởng thống khổ giãy giụa trên sổ tay ghi chép, nếu phu nhân Weld biết, nơi phát ra toàn bộ bi thương và thống khổ của bà đều là từ bản thân bà, cũng không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Có điều...... người vẽ những thứ này là ai?

Adelin sau khi sống lại ư?

Nếu là Adelin, hiện tại cô bé rốt cuộc là có hình dáng gì?

Hơn nữa trước đó bất luận là nghe đồn hay là bút ký của hiệu trưởng đều nói cô bé sẽ công kích người.

Cảm giác không dễ làm nha.

Tiêu Lam nhẹ giọng nói: "Xem ra, vẫn là phải tìm ra Adelin mới được."

Cậu quan sát xung quanh.

Khi ánh đèn pin của cậu đảo qua xung quanh, lại chẳng hề nhìn thấy tung tích cô gái hai đuôi rắn gì.

Hai người đi về phía trước, phía trước xuất hiện một hầm ngầm chứa đầy nước.

Hầm ngầm có diện tích rất lớn, chứa vài người trưởng thành cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà trong động tối đen như mực, ánh đèn pin cũng chiếu không được, làm người ta khó lòng mà đoán được rốt cuộc nó thông đến nơi nào.

Tiêu Lam thu hồi đèn pin: "Thoạt nhìn là kiểu ai tiến vào kẻ đó chết......"

Tuy rằng thân thể người chơi trải qua cường hóa, lực sinh mệnh rất ngoan cường, nhưng cũng không đại biểu bọn họ có thể sinh tồn được trong nước.

Loại đường hầm thủy đạo đen như mực này, ai biết thông suốt đến nơi nào, lại dài bao nhiêu, thậm chí còn có khả năng có nguy hiểm không biết ẩn nấp trong đó.

Vạn nhất gặp phải chiến đấu, rồi lại không kịp thở, vậy là có thể an tường qua đời.

Lạc nói: "Cần tôi đến dò đường không, tiên sinh?"

Làm một phi nhân loại không cần hô hấp, công việc như vậy hắn có thể đảm nhiệm được.

Tuy chất nước này thoạt nhìn tương đối xin lỗi người, nhưng nếu có thể cho Tiêu Lam hy vọng, hắn cũng hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý gì.

Tiêu Lam lắc lắc đầu: "Trong nước có cái gì vẫn là không biết."

Cậu không thể bắt Lạc một mình đi đối mặt những nguy hiểm này, sau đó yên tâm thoải mái mà hưởng thụ đối phương trả giá.

Cậu đi lên trước, nhẹ nhàng dính một chút nước đặt lên chóp mũi ngửi ngửi: "Mùi này, rất giống với vệt nước nhắc nhở trên trần nhà xuất hiện mỗi buổi sáng."

Như vậy, để lại nhắc nhở cho người chơi hẳn chính là Adelin.

Rốt cuộc bây giờ cô bé đã đi đâu?

Lúc này Lạc chỉ vào tảo trên mặt nước, nói: "Loại tảo này theo các giáo viên trong trường nói, là một chủng loại rất đặc thù, sinh trưởng khắp nơi ở rừng rậm ao hồ trong học viện."

Tiêu Lam quay đầu hỏi: "Rừng rậm còn có hồ?"

Lạc mỉm cười: "Làm giáo viên, tất nhiên là có thể biết nhiều hơn một chút.

Dựa theo cách nói của các giáo viên, rừng rậm ngoài học viện hình như có rất nhiều động vật ăn thịt hoang dại. Đã từng có giáo viên không tin tà ban đêm chạy tới đó tản bộ rồi bị công kích, sau khi trốn thoát không bao lâu thì từ chức.

Dựa theo vị giáo viên này kể, rừng rậm có một ao hồ diện tích không nhỏ, trên người ông ấy cũng từng dính vào loại tảo này."

Tiêu Lam: "......"

Thật là một người nhà giáo nhân dân tràn ngập tinh thần thăm dò nha.

Trong lúc nhất thời, thế nhưng cậu không biết là nên cảm khái vị thầy này tâm lớn đến dám đi đến loại rừng rậm đen như mực này tản bộ, hay là nên cảm khái người đầu sắt thế mà mạng cũng cứng như vậy.

Tìm đường chết đến vậy mà còn có thể sống sót, vị giáo viên này cũng là rất lợi hại.

Hết chương 127.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info