ZingTruyen.Info

(ĐM- Edit HOÀN) Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn

Chương 115

kaorurits

Chương 115: Bạo quân

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Done đã giúp mình beta)

Sờ mều đủ rồi, Tiêu Lam gian nan mà đem lực chú ý từ trên người Sherry dịch ra, một lần nữa thả chú ý lại Thành Văn Nhất ngồi ở đối diện.

Thành Văn Nhất ở đối diện thế mà tâm tình lại không tồi, không hề có xíu không vui nào khi mình không được chú ý, như thế làm Tiêu Lam cảm thấy có điểm ngoài ý muốn.

Dựa theo tính cách trương dương của Thành Văn Nhất, loại chuyện bị người khác bỏ qua một bên này chắc chắn là đã đạp lên cái tôi của anh ta, nhưng bây giờ biểu hiện của anh ta cực kỳ bình tĩnh, người tên Thành Văn Nhất này thật đúng là không đơn giản.

Đương nhiên, đây là bởi vì Tiêu Lam căn bản không thể tưởng được suối nguồn vui sướng của Thành Văn Nhất kỳ thật là chính cậu và Sherry, cùng với Lạc mang bộ mặt đen thui, tất nhiên cũng vô pháp lý giải hoạt động nội tâm lúc này của Thành Văn Nhất.

Tiêu Lam khởi động lại đề tài: "Lại nói tiếp, trước đó tôi gặp được một người tên là Hạ Duệ, hình như là tiếp nhận ủy thác đến từ Luân Hồi lại đây thử tôi."

"Hạ Duệ?" Thành Văn Nhất suy nghĩ một chút, không tìm được tên này trong trí nhớ, "Đó là ai?"

Thuộc hạ của anh ta nhiều người như vậy, muốn anh ta nói ra tên toàn bộ thủ hạ là chuyện không có khả năng, huống chi là một người qua đường Giáp không biết từ xó xỉnh nào.

Tiêu Lam: "Nghe nói là một lái buôn tin tức."

Thành Văn Nhất tựa hồ nghĩ tới một chút: "Ừ, từng tuyên bố nhiệm vụ như vậy rồi, người đó làm sao vậy? Đã chết?"

Tiêu Lam gật gật đầu.

Thành Văn Nhất cười đến có vài phần không sao cả: "Muốn chỗ tốt của tôi thì nhất định phải chứng minh giá trị thôi, không phải sao? Một lái buôn tin tức mà thôi, đã chết cũng chẳng sao, thay thế phẩm quá nhiều."

Ở Thế Giới Hàng Lâm, tử vong thật sự là quá thường thấy, Thành Văn Nhất thật sự không để bụng điểm hy sinh bé nhỏ không đáng kể này.

Tiêu Lam cũng không trông cậy vào Thành Văn Nhất có thể có cảm giác áy náy với chuyện này, vốn dĩ trò chơi chính là có nguy hiểm, muốn từ giữa đạt được chỗ tốt, tất nhiên cũng không có cách nào tránh khỏi nguy hiểm, nhắc tới Hạ Duệ cũng bất quá chính là tiếp tục một chút đề tài mà thôi.

Cậu dựa lưng vào sô pha, nhìn về phía Thành Văn Nhất: "Anh thật đúng là một bạo quân."

Nghe được hai chữ "bạo quân", Thành Văn Nhất lắc lắc đầu: "Bạo quân? Ha ha, bạo quân chân chính là Tiêu Thành Nham, tôi còn không bằng một hai phần mười của ông ta.

Thậm chí đem Luân Hồi so sánh với Vô Xá thì nó chỉ là một tổ chức rời rạc, đám gia hỏa Vô Xá kia, mỗi một người đều có thể nói là tử sĩ của Tiêu Thành Nham, vì mệnh lệnh của Tiêu Thành Nham, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm."

Đề tài rốt cuộc đã đến Tiêu Thành Nham.

Mắt Tiêu Lam mang theo nghi hoặc: "Bạo quân? Tiêu Thành Nham?"

Tiêu Thành Nham trong hồi ức của Tiêu Lam vẫn luôn là một người cha nghiêm túc đạm mạc lại rất có trách nhiệm, thời gian bọn họ ở chung cũng không nhiều, nhưng từ cha trong lòng Tiêu Lam và từ bạo quân này hoàn toàn không hề có xíu liên quan nào.

Thành Văn Nhất: "Tiến vào Thế Giới Hàng Lâm sẽ giải phóng thiên tính con người, nguyên bản áp lực bản thân, chỉ dám đang âm thầm theo đuổi mục tiêu, khát vọng sâu nhất nơi đáy lòng.... ở chỗ này đều sẽ chậm rãi hiện ra. Cho nên Thế Giới Hàng Lâm mới nhiều quái nhân như vậy, bọn họ chẳng qua là không phải chịu áp lực nữa mà thôi."

Lời này làm Tiêu Lam nhớ tới Kỳ Ninh và Vu Đình, cùng với các người chơi nhìn thấy trên đường.

So với người ở thế giới hiện thực, các người chơi đích xác càng thêm không thèm để ý cái nhìn của người khác, bất luận là quần áo hay là lời nói việc làm, kẻ hành xử khác người quá nhiều, ở chỗ này sinh tồn và cường đại mới là quan trọng nhất.

Ngay cả bản thân Tiêu Lam, sau khi tiến vào Thế Giới Hàng Lâm kỳ thật cũng đang không ngừng thay đổi.

Nếu là trước đây, cậu đối với sức mạnh và mong muốn cường đại cũng không chấp nhất theo đuổi đến vậy, công việc và cuộc sống cũng tìm kiếm ổn thỏa là chính, sẽ không lớn mật như trong trò chơi.

"Tiêu Thành Nham cũng giống thế, ông ta chỉ là không cần ngụy trang chính mình là một người bình thường mà thôi." Thành Văn Nhất bổ sung một câu, "Cậu cho rằng cậu thật sự hiểu ông ta sao?"

Tiêu Lam trầm mặc.

Tiêu Thành Nham luôn rất bận, trừ ngày nghỉ và sinh nhật ngẫu nhiên ở chung, cậu và cha mình thật ra không có bao nhiêu thời gian đoàn tụ, cậu gần như đáp lại được là không hiểu hết.

Tiêu Lam hỏi ra nghi hoặc của mình: "Hai người đến tột cùng là quan hệ gì?"

Cách nói nửa đồ đệ này nghe qua không giống như là quan hệ sư đồ bình thường gì. Hơn nữa thái độ Thành Văn Nhất nhắc tới Tiêu Thành Nham, Tiêu Lam chung quy cảm giác trong đó còn có nội tình gì.

Thành Văn Nhất lộ ra thần sắc hồi tưởng: "Lúc tôi mới vừa tiến vào Thế Giới Hàng Lâm là 17 tuổi, khi đó Thế Giới Hàng Lâm và hiện tại không giống nhau. Tất cả phó bản đều không có phân chia cấp bậc, không có màn chơi tay mới, thậm chí giữa người chơi giết chóc nhau là chuyện rất bình thường. Dù tôi ở hiện thực có bối cảnh hậu thuẫn đi chăng nữa, trong trò chơi lại chẳng hề có tác dụng gì."

Tiêu Lam không nghĩ tới Thế Giới Hàng Lâm hóa ra là cái dạng này, hỗn loạn vô trật tự lại nguy hiểm, cậu thậm chí cảm thấy khi đó Thế Giới Hàng Lâm giống như là đang nuôi cổ*.

(*tức cổ trùng: Theo "Thông chí lục thư lược" của tác giả Trịnh Triều đời nhà Tống, người xưa tạo cổ trùng bằng cách đem tất cả những loại côn trùng có độc, bỏ vào một cái vại, để cho chúng cắn xé lẫn nhau. Sau cùng con độc trùng còn sống sót duy nhất sẽ được gọi là "cổ", gọi là "cổ mẫu".)

Thành Văn Nhất tiếp tục nói: "Sau đó Tiêu Thành Nham chủ động tìm tới tôi, dùng một điều kiện làm trao đổi, ông ta có thể khiến tôi trở thành người chơi cao cấp trong vòng một năm, đây cũng là nơi phát ra linh cảm về sau tôi lại thành lập Luân Hồi. Ông ta đúng thật là nói được làm được, ông ta giúp tôi tìm được kỹ năng, hơn nữa sắp • xếp • huấn • luyện cho tôi." Thành Văn Nhất nói chuyện càng thêm nhấn mạnh, còn hơi nghiến răng nghiến lợi.

"Mỗi một lần huấn luyện chiến đấu đều nhất định sẽ đánh tôi đến bò không đứng dậy nổi mới thôi, mặc kệ là ở trò chơi hay là ngoài hiện thực đều như nhau. Vì làm tôi có thể tiêu trừ băng đá, sau khi ông ta cho tôi tư liệu tương quan thì một chân đá tôi vào kho đông lạnh ngay. Tới lúc muốn tôi tiêu trừ lửa thì lại ném tôi vào lò nướng......Thậm chí để cho tôi mau chóng học được cách tiêu trừ điện, Tiêu Thành Nham ném tôi đi làm liệu pháp điện một tháng, nói là tự mình cảm thụ! Lúc bị Tiêu Thành Nham huấn luyện, tôi cũng không biết rằng mình đã vào phòng bệnh ICU* bao nhiêu lần!"

(*Khu Chăm sóc Tích cực (ICU) là một khoa chuyên môn cao giành cho các bệnh nhân cần theo dõi, chăm sóc điều dưỡng chuyên sâu và hỗ trợ hô hấp phức tạp.)

Chẳng sợ hiện tại lại nói tiếp, Thành Văn Nhất cũng rất khó bảo trì cao ngạo rụt rè nhất quán của anh ta. Tay anh ta cào ra dấu vết sâu hoắm lên sô pha, dùng sức đến cơ hồ cào vỡ tầng da thuộc cao cấp này, có thể thấy được đoạn hồi ức giáo dục kiểu Sparta* này đã tạo không biết bao nhiêu ám ảnh trong lòng anh ta.

(*Sparta là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất.)

Cũng khó trách Thành Văn Nhất sau khi thành lập Luân Hồi liền lập tức tìm Tiêu Thành Nham phiền toái vài lần, đáng tiếc vẫn làm không lại.

Tiêu Lam: "......"

Lão cha cậu hóa ra đáng sợ như vậy sao?

Chẳng lẽ...... Trước kia mình còn thuộc về đãi ngộ con ruột?

Thành Văn Nhất hít sâu một hơi, khôi phục một chút cảm xúc quá mức xao động của mình: "Tóm lại, trong vòng một năm, tôi đã trở thành người chơi cao cấp. Mà điều kiện Tiêu Thành Nham đưa ra kia là bảo tôi dùng mọi thủ đoạn đem một khoản nợ chuyển dời đến trên người của cậu, bởi vì lúc ấy cậu còn vị thành niên, cho nên trước tiên chuyển dời đến trên người mẹ cậu." Thành Văn Nhất nói.

Tiêu Lam nhăn mày lại: "Tại sao cha tôi làm như vậy?"

Thành Văn Nhất lắc đầu: "Tiêu Thành Nham cũng không giải thích bất luận nguyên nhân gì với tôi, chỉ là nói một câu 'nếu là con trai tôi, tôi sẽ đưa nó một cơ hội, coi như đó là món quà thành niên dành cho nó'. Tôi nghĩ, cậu hẳn là càng hiểu được những lời này hơn tôi."

Cơ hội, chẳng lẽ là cơ hội kích hoạt kỹ năng sao?

Chỉ là Tiêu Thành Nham làm sao sẽ biết tương lai con trai mình sẽ tiến vào Thế Giới Hàng Lâm, thậm chí có được kỹ năng gì?

Đáng tiếc chính là vị bạo quân này căn bản không đưa ra lời giải thích.

"Đúng rồi, điều kiện của Tiêu Thành Nham cũng không bao gồm chiếu cố mẹ con các cậu." Thành Văn Nhất bưng lên ly rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm, "Sấm sét gió sương đều là ơn trạch, quà của bạo quân không dễ thu nha. Lúc ấy tôi cảm thấy ai làm con trai Tiêu Thành Nham thì thật đúng là xui xẻo tột đỉnh."

Nắm tay Tiêu Lam siết chặt, lại chậm rãi buông ra.

Giờ phút này cậu thật sự rất muốn đứng trước mặt Tiêu Thành Nham, chất vấn cha tại sao lại làm như vậy, cha có từng nghĩ tới vợ và con mình sẽ bởi vì "món quà", cuộc sống trở nên gian nan đến cỡ nào.

Lạc ở bên cạnh đã nhận ra trạng thái của cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Tiêu Lam, mang theo lực đạo trấn an.

Tiêu Lam lắc đầu với Lạc, ý bảo chính mình không có việc gì.

Cậu tiếp tục chuyển hướng Thành Văn Nhất: "Tiêu Thành Nham rốt cuộc ở nơi nào?"

Thành Văn Nhất nâng đôi mắt lên, thẳng tắp mà đối diện với Tiêu Lam: "Đã chết."

Tiêu Lam: "Cái gì?!"

Tiêu Thành Nham cường đại nhất trong số người chơi cao cấp trong lời đồn kia, thậm chí mang đến không ít phiền toái cho Thế Giới Hàng Lâm, thế mà đã chết?

Thành Văn Nhất không trực tiếp trả lời, anh ta duỗi tay cởi áo khoác, sau đó cởi nút áo sơ mi của mình ra.

Tiếp theo, anh ta chỉ vào một hoa văn màu xám quái dị trên vai, nói với Tiêu Lam: "Đây là dấu vết Tiêu Thành Nham lưu lại, đó là cái giá khi tìm phiền toái với ông ta. Ông ta nói, trừ phi ông ta đã chết, nếu không tôi vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi.

Mấy năm nay, tôi đã thử qua vô số thủ đoạn đều không thể xóa nó đi. Nhưng vào mấy tháng trước, chính là ngày mà Thế Giới Hàng Lâm đột nhiên xảy ra vấn đề kia, dấu vết này liền biến thành màu xám, hơn nữa càng ngày càng ảm đạm, phỏng chừng không bao lâu nữa nó sẽ hoàn toàn biến mất. Này đại biểu cái gì, cậu rất rõ ràng." Thành Văn Nhất kéo cổ áo của mình.

Ấn ký không thể thoát khỏi trừ khi tử vong biến mất, đương nhiên là bởi vì người lưu lại ấn ký—— đã chết.

Thành Văn Nhất: "Đương nhiên, gia hỏa chọc người ghét như ông ta có lẽ không chết cũng không nhất định, dù sao thì tai họa để lại ngàn năm. Nhưng trước mắt mới thôi, tôi cũng không tìm được bất luận chứng cứ gì về ông ta hoặc là thành viên Vô Xá còn sống."

Hôm nay đồng thời đã biết bộ mặt chân thật của lão cha mình, cùng với tin đối phương đã chết, đánh sâu vào Tiêu Lam có hơi lớn. Cậu nỗ lực áp xuống suy hỗn loạn, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.

"Ông ấy rốt cuộc làm cái gì?" Tiêu Lam hỏi.

"Cái này thật ra tôi có biết một chút." Thành Văn Nhất nói. "Tiêu Thành Nham dẫn dắt Vô Xá hợp tác cùng Kẻ Bội Nghịch, chuẩn bị phản kháng Thế Giới Hàng Lâm, hoàn toàn đánh tan nó."

"Kẻ Bội Nghịch?" Tiêu Lam nghi hoặc, đây là một cái tên hoàn toàn xa lạ, cậu chưa bao giờ nghe qua bất luận ở đâu.

Thành Văn Nhất giải thích đến: "Chỉ có rất ít người biết sự tồn tại của hắn, hắn rất mạnh, hơn nữa trừ Tiêu Thành Nham ra không ai biết hắn là ai. Hắn có thể là nhóm người chơi đầu tiên tiến vào, là NPC, là BOSS, hoặc có thể là quái vật nảy sinh từ Thế Giới Hàng Lâm."

Thành Văn Nhất nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt lại như nhìn người không tồn tại: "Bọn họ hợp tác cuối cùng hẳn là thất bại, Tiêu Thành Nham đã chết, Vô Xá toàn diệt, Kẻ Bội Nghịch cũng không biết tung tích."

Đề tài này có chút trầm trọng, trong phòng nhất thời lâm vào an tĩnh.

Bất luận là Tiêu Lam hay là Thành Văn Nhất đều tạm thời không nói gì, từng người sửa sang lại suy nghĩ cùng tâm tình của mình.

Qua một hồi, Thành Văn Nhất tiếp tục mở miệng: "Chúng ta về sau hẳn sẽ có cơ hội hợp tác."

Tiêu Lam hỏi: "Ý anh chỉ cái gì?"

Thành Văn Nhất nhìn cậu một cái: "Tiêu Thành Nham đã từng nói với tôi 'Con người tồn tại sao có thể bị một thứ không biết là thứ gì thao túng sinh tử, nó cũng xứng chắc?'

Cậu thì sao? Chẳng lẽ cậu sẽ cam tâm bị loại tồn tại không biết tên này nắm giữ hết thảy?"

Tiêu Lam nghĩ, nếu cậu có được chiến lực của Tiêu Thành Nham như trong lời đồn, cậu cũng nhất định sẽ không cam lòng bị Thế Giới Hàng Lâm thao túng sinh tử.

Không, chẳng sợ không có sức mạnh như vậy, cậu cũng sẽ nỗ lực trở nên cường đại, trở nên —— đủ để phản kháng.

Đột nhiên cậu tìm được lý do mình liều mạng muốn trở nên mạnh hơn trong khoảng thời gian này.

"Tôi không cam lòng." Tiêu Lam nói, cậu không muốn bị một tồn tại không biết tên nắm giữ hết thảy.

Thành Văn Nhất cười rộ lên: "Cậu và Tiêu Thành Nham rất giống, không chỉ là bề ngoài."

Đã biết chuyện liên quan đến Tiêu Thành Nham, tâm tình Tiêu Lam lại càng phức tạp. Tiêu Thành Nham là một người chơi cường đại, một người tổ chức có thủ đoạn, một người phản kháng kiên định, đồng thời lại là một người chồng và người cha thất bại.

Thậm chí ông còn không để lại cơ hội cho Tiêu Lam hỏi vì sao, cũng đã chết trong cuộc tranh đấu với Thế Giới Hàng Lâm.

Thành Văn Nhất nhẹ giọng nói: "Luân Hồi không có một người chơi khế ước nào."

Khế ước, ý nghĩa là trói định cùng Thế Giới Hàng Lâm, hưởng thụ ưu đãi mà Thế Giới Hàng Lâm cho, nhưng rốt cuộc không tài nào lựa chọn rời đi.

Toàn bộ Luân Hồi đều không có một người chơi khế ước, ý tử trong đó không cần nói cũng biết.

Luân Hồi đều là nhiều người rất ỷ lại thế giới hiện thực, bọn họ tình nguyện từ bỏ phần ích lợi trong trò chơi, dùng sinh mệnh mạo hiểm làm công cũng muốn đổi lấy sự bảo hộ và chiếu cố người nhà. Những người này đều là hạt giống phản kháng.

"Tôi rất mong chờ lúc cậu trưởng thành, đến lúc đó có lẽ chúng ta có thể tới một cuộc chiến lớn đến kinh người." Thành Văn Nhất đối với Tiêu Lam giơ lên ly rượu.

——

Sau khi Tiêu Lam và Lạc rời khỏi.

Thành Văn Nhất một mình đứng trước cửa sổ, trước mắt là cảnh đêm đẹp nhất toàn thành phố, lại một chút cũng chẳng nhập vào mắt anh ta.

Tuy rằng bất luận là ngoài miệng hay là trong lòng, Thành Văn Nhất đều rất chán ghét Tiêu Thành Nham. Nhưng một đoạn dạy dỗ Tiêu Thành Nham cho anh ta vẫn làm trên người anh ta mang theo một bóng dáng Tiêu Thành Nham khó lau đi, bất luận là phong cách hành sự hay là thói quen tự hỏi.

Thành Văn Nhất uống cạn rượu còn sót trong ly: "Ha ha, Tiêu Thành Nham, một bạo quân cao ngạo tự phụ, rồi lại có dũng khí vượt mọi chông gai."

Anh ta không khỏi lâm vào hồi ức.

Người đàn ông cao lớn có dung mạo tám phần tương tự Tiêu Lam, nhưng thân thể ông càng cường tráng, góc cạnh trên mặt càng thêm rõ ràng, trong ánh mắt cũng nhiều hơn vài phần xâm lược bén nhọn.

Ông đứng trên một vách núi không biết tên, nhìn không trung âm trầm: "Cho dù có một ngày tôi sẽ chết, cũng là chết trên đường chiến đấu với Thế Giới Hàng Lâm, mà không phải chết như một con chuột bị mèo vờn."

Thành Văn Nhất mặc vest trắng đứng bên người ông: "Vậy sao ông không cho tôi tham gia kế hoạch của mấy ông?"

Tiêu Thành Nham quay đầu liếc mắt đánh giá Thành Văn Nhất một cái.

Đột nhiên ông duỗi tay một quyền đánh tới Thành Văn Nhất. Một quyền tấn kia như tia chớp, mang theo sức mạnh không thể địch nổi, hoàn toàn không thua bất luận một người chơi nổi tiếng cận chiến nổi danh nào.

Thành Văn Nhất trốn tránh không kịp, trực tiếp bị một quyền này đánh xuống vách núi.

Trong lúc rơi xuống cực nhanh, giọng nói Tiêu Thành Nham từ phía xa xa truyền đến: "Cùi bắp thì đi luyện tập đi, gà ——"

Thành Văn Nhất mới kết thúc hồi ức: "......"

Chậc, quả nhiên anh ta vẫn chán ghét người này.

Hết chương 115.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chúc mừng năm mới nha các tình iu

⊂('・◡・⊂ )∘˚˳°

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info