ZingTruyen.Com

(ĐM- Edit HOÀN) Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn

Chương 106

kaorurits

Chương 106

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Done đã giúp mình beta)

Đối mặt với việc cấp dưới đêm khuya tiến đến mạnh mẽ liên lạc cảm tình, ông chủ kiên định mà tỏ thái độ rằng mình tuyệt đối không nhận quà cáp, ý đồ thành lập một quan hệ cấp trên cấp dưới hài hòa, hữu hảo, trong sạch, lành mạnh trong công ty.

Ông chủ đang tự hỏi rằng mình sẽ biện lý do như thế nào để cự tuyệt Tiêu Lam, lại nghe được cửa văn phòng của mình phát ra tiếng "rầm rầm".

Ông chủ: "......"

Mẹ nó mi đây là đang thông cảm ta tăng ca vất vả sao?!

Đây căn bản chính là tư thế tới viếng mồ mả, còn là cái loại không có mồ thì sáng tạo mồ cũng chơi luôn!

Cửa văn phòng ông chủ làm bằng gỗ đặc, cực kì kiên cố, nhưng nó lại không được Thế Giới Hàng Lâm bảo hộ giống cửa lớn phòng làm việc, dưới sự mạnh mẽ tạo ra kỳ tích của Tiêu Lam, cánh cửa rất nhanh đã ngã xuống mặt đất.

Cùng với tiếng ván cửa ngã xuống đất, hai bóng người thản nhiên bước vào trong phòng.

——

Sau khi tiến vào văn phòng ông chủ, Tiêu Lam nhìn quanh bốn phía.

Văn phòng này nhìn qua rất sạch sẽ, phong cách trang trí cũng rất hiện đại, dù sao thì đây cũng là phòng của ông chủ một công ty game, đương nhiên sẽ không có thẩm mỹ trung niên như xí nghiệp gia đình truyền thống.

Nhưng mà cậu không có thấy cái gì như phòng họp hư hư thực thực.

Vừa bước vào cửa, trên toàn bộ mặt tường bên tay phải kia tất cả đều là thứ gì đó đỏ đỏ trắng trắng, thoạt nhìn như là thịt vụn trộn lẫn với nội tạng bị tùy ý hồ thành một đống trên vách tường, một đống này còn đang không ngừng cử động, còn đang nhỏ giọt máu sền sệt.

Nhìn kỹ một xíu thì cậu phát hiện, trong đống thịt khối vụn vụn đó còn có miệng và mắt.

Tựa như mở ra phong ấn nào đó, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Trước đó dù cách một cánh cửa nhưng Tiêu Lam cũng hoàn toàn không ngửi được bất luận mùi vị gì, nhưng hiện tại mùi vị này lại sền sệt như chất lỏng, quanh quẩn nơi chóp mũi cậu.

Khi hai người Tiêu Lam và Lạc tiến vào phòng, hai con mắt phân bố ở vị trí bất đồng trên mặt tường không hẹn mà cùng mà thay đổi tầm mắt, chuyển hướng về phía bọn họ.

"Các người...... Thấy được......"

Giọng nói âm lãnh của ông chủ từ bãi thịt vụn kia truyền ra. Lúc này đây, trong giọng nói ông ta mang theo nguy hiểm cùng phẫn nộ, sát ý sôi trào trong âm điệu.

Trên mặt tường, đôi môi xanh tím khép mở cùng với âm thanh ông ta, nhìn qua quái dị lại khủng bố.

Hai tên gia hỏa này! Thế mà thấy được bí mật lớn nhất của ông ta rồi!!!

Cho tới nay ông chủ đều tránh gặp mặt các người chơi, dẫn đường và phân phối công việc cho bọn họ đều là thông qua màn hình để tiến hành, ngay cả lúc mở họp ông ta cũng chưa từng xuất hiện.

Tiêu Lam đã sớm suy đoán rằng ông chủ này thật ra không có thực thể, hoặc là do chết quá khó coi cho nên mới như vậy.

Trải qua qua vài màn chơi, cậu phát hiện kỳ thật nhóm quỷ quái vẫn rất để ý cái chết của mình, không ít quỷ quái giới tính nữ đều sẽ tân trang bộ dáng của mình một chút rồi mới trở ra. Kỹ thuật hóa trang kém có khả năng sẽ khôi phục một chút thi thể hoàn chỉnh, nhưng thoạt nhìn vẫn là quỷ khí dày đặc, nhưng kỹ thuật hoá trang tốt lại là có thể không khác gì thuở sinh thời.

Kết quả không nghĩ tới cái chết của ông chủ không chỉ là hơi khó coi thôi đâu, mà chính là cực kỳ khó coi, tạo hình này phỏng chừng kỹ thuật hoá trang có lợi hại đến cỡ nào cũng không cứu vớt được ông ta.

Tiêu Lam nhìn chằm chằm bức tường đầy thịt nát này: "Trách không được gia hỏa này luôn không muốn gặp người khác."

Lạc thêm lời bình: "Cái dạng này, dù dùng app chỉnh hình làm đẹp mở đến mức lớn nhất cũng cứu không nổi."

Hắn luôn luôn tràn ngập hứng thú với sản phẩm khoa học kĩ thuật của nhân loại, đặc biệt là mấy món mới xuất hiện, loại filter có thể khiến người chụp không nhận ra bản thân thật sự rất thú vị.

Nhưng thật hiển nhiên, hiệu quả của app làm đẹp đối với đống thịt trước mắt là không có tác dụng.

Tiêu Lam ước lượng một chút【 Xương của Dalit 】trên tay, trong giọng nói có hơi sầu: "Nhưng ông ra đã là cái tạo hình này rồi, làm sao đánh giờ? Chẳng lẽ muốn đấm thành tay đánh bò viên sao?"

Vào thời điểm bạn muốn chùy bạo đối thủ, lại phát hiện đối phương đã sớm biến thành một bãi bùn lầy, này thì phải làm như thế nào cho phải?

Ngay lúc này, cậu có loại cảm giác không thể nào xuống tay.

"Chết ——"

Liên tục bị trào phúng, còn bị hai tên khốn kiếp không coi ai ra gì này bình luận tới lui, ông chủ đã bị phẫn nộ lấn át hết lý trí.

Thịt nát trên tường bắt đầu nhúc nhích điên cuồng, vô số xúc tua thịt nát hỗn tạp nội tạng từ trên mặt tường vươn ra, bay múa giữa không trung.

Tiếp theo, hai râu xúc tua dùng một loại tốc độ người thường khó có thể thấy rõ, chia ra đánh úp về hướng Tiêu Lam và Lạc.

Hai chân Tiêu Lam lướt đi, nhanh chóng né tránh.

Xúc tua một kích thất bại thì thay đổi phương hướng, lại lần nữa hướng tới chỗ Tiêu Lam đánh lại, Tiêu Lam trở tay vung gậy, "Bụp" một tiếng đánh bay xúc tua có ý đồ dây dưa lại đây ra ngoài.

Nơi bị 【 Xương của Dalit 】 công kích nháy mắt bốc lên ngọn lửa màu tím đậm, một đường lan dọc theo xúc tua, đồng thời tản ra mùi thơm của thịt nướng. Nhưng rất nhanh đã chuyển ra mùi cháy khét, hỗn hợp với mùi máu tươi vốn có trong không khí, hình thành một mùi hương quái dị khó ngửi.

"A ——"

Ông chủ phát ra một tiếng kêu thảm thiết làm màng tai người ta phát đau, múa may đập xúc tua lên sàn nhà, ý đồ dập tắt ngọn lửa đi.

Nhưng mà, áp lực phẫn nộ ngàn năm của bất xúc dân quyết tâm sống mái không phải dùng thủ đoạn tầm thường là có thể dập tắt, trừ phi là Tiêu Lam chủ động thu hồi, hoặc là đối tượng bị công kích dùng kỹ năng hoặc là đạo cụ hóa giải mới được.

Mà gia hỏa thoạt nhìn cả bộ quần áo cũng không có này hiển nhiên không có năng lực như vậy.

Thấy ngọn lửa không thể bị dập tắt, ông chủ bất chấp tất cả, cắt đứt xúc tua tạo thành từ máu thịt này. Mất đi bản thể thao túng sau, xúc tua trong ngọn lửa bị thiêu đốt càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã trở thành tro bụi màu đen đầy đất.

Bên kia, cái xúc tua công kích Lạc cũng đã vô thanh vô tức mà bị cắn nuốt mất, chỉ để lại một mặt cắt chỉnh tề.

Ông chủ múa may xúc tua khác từ máu thịt tạo thành, có vẻ hơi cảnh giác, trong lúc nhất thời không tiếp tục tấn công.

Bởi vì ông chủ thay đổi động tác, lúc này Tiêu Lam mới thấy rõ dưới một tường máu thịt bao trùm xuất hiện một cánh cửa, bên trên rành mạch mà viết hai chữ "Phòng họp".

Khó trách trước đó bọn họ tiến vào căn bản không thấy được, hóa ra là bị ông chủ che giấu.

Xem ra, muốn tiến vào căn phòng họp nhỏ này lấy được tượng thần, nhất định phải qua một quan này của ông chủ.

Tiêu Lam đem 【 Xương của Dalit 】 chuyển sang hình thái nhận sắc bén nhất, cho Lạc một ánh mắt: "Xem tình huống, chúng ta không thể quá dịu dàng với ông chủ."

Lạc mỉm cười về hướng ông chủ: "Nếu ngài đã ra lệnh, ngẫu nhiên thất lễ một chút cũng không sao."

Ông chủ: "......"

Đột nhiên cảm thấy chính mình có hơi dư thừa, giống như là cái thứ sau khi cắm điện sẽ sáng lên khắp tường ấy.

Hơn nữa...... Ông ta có một loại cảm giác rất không ổn.

Kế tiếp, dự cảm điềm xấu của ông chủ ứng nghiệm, chợt thấy hai người trước mặt ông ta bỗng nhiên vọt lại đây, tốc độ của bọn họ cực nhanh, trong nháy mắt liền đã tới trước mặt ông ta.

Nháy mắt tiếp theo, nhận xương tái nhợt và lợi trảo sắc nhọn đồng thời rơi xuống trên người ông ta, trực tiếp đem mấy cái xúc tua sống sờ sờ cắt xuống.

Ông chủ lại lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng hai người cũng không để lại cho ông ta thời gian la hét, đợt công kích luân phiên tiếp theo đã lần nữa đánh úp lại.

Thấy tình thế không ổn, ông chủ ý đồ thu nạp lại thân thể của mình, phát động phản kích.

Nhưng mà tại khoảng cách ngắn ngủi này, lại thêm vài đường lưỡi dao sắc bén phá không thanh âm, càng nhiều xúc tua bị cắt xuống.

Giữa vài hô hấp ngắn ngủi, máu thịt ông chủ chiếm cứ một bức tường đã rút nhỏ đi một nửa, xúc tua vốn kiêu ngạo múa may cũng chỉ dư lại một đống mặt cắt ngắn ngủn đáng thương vô cùng.

Hình ảnh kia giống như là bạn cuối cùng đã lấy hết can đảm đến tiệm cắt tóc, lại gặp một thầy Tony* lần đầu tiên ra tay, để lại cho bạn một cái kiểu tóc mà chẳng sợ bạn bị chứng Alzheimer** cũng suốt đời khó quên.

(*Thầy Tony, hay Tony lão sư không phải tên người cụ thể, mà là từ chỉ chung những người thợ cắt tóc, thường mang ý chê tay nghề của thợ cắt tóc kém cỏi, "không bao giờ hiểu cắt ngắn/tỉa lại một chút nghĩa là gì

**Bệnh Alzheimer's (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Hay còn gọi bệnh đãng trí người già)

Còn không đợi ông ta lại lần nữa tích góp lực lượng phản kích, một cây gậy màu trắng đã hung hăng mà quất lên người ông ta.

Theo mỗi một lần gậy gộc vung xuống, máu thịt bám vào vách tường bị đánh mở ra tứ tán. Rất nhanh liền đem ông chủ đánh từ khắp một tường thành khắp một sàn nhà.

Hình ảnh kia quả thực quá tàn bạo, cần phải censor che mờ đi mới được.

Cửa lớn phòng họp trước mắt cuối cùng đã bại lộ ra, ông chủ dưới đất vẫn không nhúc nhích, không biết là bị đánh tan một chốc một lát dính không dậy nổi, hay là đã bị đánh tới tự kỷ không muốn cử động nữa.

Tiêu Lam đứng trước cửa phòng họp, quay đầu lại nhìn ông chủ dưới đất, vô cùng lễ phép hỏi: "Ông chủ, chúng tôi đi vào trước, ngài không có ý kiến chứ ạ?"

Trong văn phòng là một mảnh yên tĩnh, ông chủ có khả năng là không muốn nói chuyện, hoặc là ông ta đã mất đi năng lực nói chuyện.

Lạc tiến lên thay Tiêu Lam mở cửa: "Thoạt nhìn có vẻ ông chủ không có ý kiến, chúng ta đi thôi, tiên sinh."

Ông chủ: "......"

Trên đời sao lại có người mặt dày vô sỉ như thế đấy!

——

Trong phòng hội nghị nhỏ bố trí rất đơn giản, bên trong hết thảy đều vừa nhìn hiểu ngay.

Một bức tượng thần màu vàng kim đang lẳng lặng mà ngốc ở giữa phòng.

Tượng thần kia thoạt nhìn cũng không phải phong cách Trung Quốc mà Tiêu Lam quen thuộc, tuy rằng mặt đầy tươi cười nhưng rồi cũng không hề tiên khí thoát tục, ngược lại nhìn qua trong phúc hậu mang theo một chút gian trá, càng như là một thương nhân.

Hai người tìm trong phòng hội nghị một vòng, cũng không có phát hiện thứ cùng loại với tượng thần khác, thứ theo như lời gã kế hoạch nói, tượng thần đại khái chính là chỉ thứ này.

Trong mắt Tiêu Lam mang theo điểm nghi hoặc: "Đại tiên bụng mỡ mò chân này và cái tên tiên khí như 'Tượng thần Ẩn Nguyệt' có liên hệ gì sao?"

"Có lẽ thế giới trong mắt gã kế hoạch và người bình thường không giống nhau đi." Lạc một tay chống cằm, "Rốt cuộc, trong mắt gã thì gã là một người hài hước thú vị tuấn tú lịch sự, hơn nữa vô cùng được các cô gái hoan nghênh mà."

Tiêu Lam: "......"

Vừa nói ra quả thực quá có đạo lý, mạch não gã kế hoạch này đại khái thật sự không hề giống người bình thường chút nào, phàm là xứng với một hột đậu phộng cũng không đến mức say thành như vậy.

Nhưng hiện tại có một vấn đề là, tượng thần này rất lớn, so với đàn ông thành niên còn muốn cao hơn không ít, làm người ta hoài nghi thứ này rốt cuộc có thể từ cửa đi ra ngoài được hay không.

Cuối cùng hai người quyết định cùng nhau nâng thứ này đi ra ngoài, miễn cho trên đường tạo thành va chạm gì.

Tiêu Lam duỗi tay nâng phần đầu tượng thần lên.

Nhắc nhở vô tình lãnh khốc của hệ thống vang lên:

"Tiêu Lam mê tín Thần Tài, cúi thấp cái đầu bần cùng của cậu, đạt được trạng thái 'Thần Tài chúc phúc · dị biến', thời gian liên tục 1 phút"

"Ở trạng thái dị biến, giá trị bần cùng giảm bớt 5 vạn"

Tay Tiêu Lam run lên, cậu đột nhiên nhớ tới trước đó gã kế hoạch có nói qua, tượng thần này là ông chủ đặt ở nơi đó chiêu tài!

Thường ông chủ mở loại công ty này hoặc nhiều hoặc ít sẽ có điểm mê tín, thờ một Thần Tài cũng coi như là bình thường, nhưng cậu không hề nghĩ tới việc, tượng thần này thế mà lại thật sự hữu hiệu!

"Ở trạng thái dị biến, giá trị bần cùng giảm bớt 5 vạn"

"Ở trạng thái dị biến, giá trị bần cùng giảm bớt 5 vạn"

......

Nhắc nhở giảm trừ giá trị bần cùng cách mỗi hai giây liền xuất hiện một lần, nghe đến trong lòng Tiêu Lam lành lạnh.

"Mau mau mau, nhanh lên dọn thứ này xuống đi!" Tiêu Lam như bị lửa thiêu mông, nhảy dựng lên.

Đau dài không bằng đau ngắn, dù sao cũng đã bị khấu trừ giá trị bần cùng rồi, vẫn là nhanh chóng thừa dịp thời hạn còn trạng thái dọn tượng thần xuống tương đối ổn hơn, ai cũng không biết nếu chờ trạng thái chấm dứt rồi, cậu sờ một chút tượng thần liệu có lại bị trừ một lần nữa hay không.

Dựa theo đặc tính của cái kỹ năng này, hơn phân nửa là có.

Lạc thấy biểu cảm cậu không đúng, cũng phối hợp mà đẩy nhanh tốc độ.

Hai người giống như một trận gió, từ trong phòng hội nghị chạy như bay ra ngoài.

Trên đường, ông chủ thật vất vả một lần nữa tụ tập lên một chút tứ chi chưa bị ngọn lửa quỷ dị đốt trọi, chỉ có một đống nho nhỏ đáng thương vô cùng.

Lại không ngờ hai vị nhân viên ưu tú của ông ta vừa lúc từ bên trong nhảy ra, mỗi người một chân dẫm qua người ông ta, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi mất tiêu, không có một chút thương tiếc mà dẫm ông ta thành một cái bánh nhân thịt, hơn nữa lại dính chặt xuống đất, một chốc một lát cũng moi không lên.

Ông chủ: "......"

Đây là kết cục của việc làm ông chủ mà lòng dạ hiểm độc ư?

Cũng như đạo lý đi đêm có ngày gặp ma, ông chủ lòng dạ hiểm độc làm lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ gặp được nhân viên lòng dạ càng hiểm độc hơn mình.

Hơn nữa, ông ta còn đánh không lại.

——

Hai người nhanh như chớp chạy như bay xuống lầu, các người chơi chỉ nhìn thấy một mớ tàn ảnh màu vàng kim chợt lóe mà qua, cùng với tiếng bước chân nhanh như bay, động tĩnh kia lớn đến mức làm các người chơi buông xuống đồ vật trong tay, sôi nổi ra xem có chuyện gì xảy ra.

Bởi vì tượng thần quá lớn, văn phòng lầu một cũng rất khó để chứa được nó, cuối cùng nó được đặt ở chỗ trống giữa đại sảnh, đây là nơi trống trải nhất toàn bộ phòng làm việc.

"Hộc......" Tiêu Lam thở ra một hơi, rốt cuộc cũng hoàn thành trước khi đếm ngược kết thúc.

Tượng thần bụ bẫm ánh vàng rực rỡ đứng sừng sững trong đại sảnh cảm giác hiện đại mười phần, có vẻ cực kỳ không ăn rơ.

Các người chơi giờ phút này cũng tụ tập ở đại sảnh, bọn họ còn chưa kịp trao đổi tin tức mới——

3:44 phút đã đến rồi.

"Koong—— koong —— thùng thùng——"

Tiếng chuông quen thuộc vang lên.

"Reng reng reng ——"

Tiếng chuông điện thoại trước quầy lễ tân đột ngột vang lên tiếp đó.

Lúc sau, dưới tình huống cũng không có người chơi qua bắt điện thoại, điện thoại tự động bắt máy, cũng chuyển sang loa ngoài.

"Hì hì...... Hì hì...... Hì hì hì......"

Giống như là tiếng cười của trẻ con, thông qua điện thoại truyền ra ngoài, âm thanh có vài phần sai lệch.

Cùng với tiếng cười, một luồng gió không biết từ đâu đến thổi từ giữa cửa sổ xung quanh ra, gió thổi bừa bãi trong phòng làm việc, làm cho độ ấm cả phòng làm việc chợt thấp đi mấy độ.

Hết chương 106.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com