ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1)

Chương 65 - Trò chơi sinh tồn (12)

19Minniee

Edit: Min

Nhiệm vụ tầng thứ ba là Mê Cung Trận, trong trận có đủ loại cơ quan cùng bẫy rập, Mê Cung Trận rất lớn, chỉ có một cửa ra vào.

Thành công tránh né cơ quan và bẫy rập là có thể đạt được một ít điểm tích lũy. Nếu tìm được bốn trụ cột của mê cung và lấy được bốn viên đá quý với màu sắc khác nhau, thì có thể đạt được số điểm tích lũy rất lớn. Khi bốn trụ cột đều được tìm thấy thì nhiệm vụ liền kết thúc.

Bốn bề của Mê Cung Trận đều là núi, người tiến vào mê cung rất dễ dàng bị người mai phục ở trên núi công kích, hơn nữa vào trong Mê Cung Trận thì tất cả vũ khí đều sẽ mất hiệu lực, là một thời cơ rất thích hợp để công kích từ xa ở trên núi. Đội Liên Hợp Phản Kích đã bàn với nhau rất kỹ là nhân cơ hội này phải tiêu diệt toàn bộ người của A Chiến Đội.

Thích Phong phân phối nhiệm vụ tác chiến, các đội viên ban đầu của A Chiến Đội sẽ tách ra tiến vào Mê Cung Trận, các đội viên mới thì đi đến bốn phía trên núi. Phàm gặp được người muốn phục kích bọn họ ở cự ly xa thì không cần nương tay, cứ thẳng tay mà giết.

Nhiệm vụ tầng mở ra, mọi người của A Chiến Đội dùng tốc độ nhanh nhất đăng nhập, các phân đội khác nhanh chóng chiếm lĩnh bốn phía của đỉnh núi chờ những người có ý đồ phục kích bọn họ.

Ở lối vào mê cung, Thích Phong nhìn Cảnh Dương đang cách y khá xa nói "Em đi với tôi."

"Tôi......," Cảnh Dương do dự nói "Tôi đi với bọn Nhạn Quá."

Thích Phong nhíu mày nhìn hắn, Nhạn Quá lập tức nói "Cậu vẫn là đi cùng với lão đại đi, coi như là suy nghĩ cho bọn này, cũng không cần tổ đội với tôi đâu."

"Đi nhanh lên." Nhạn Quá nói với những người khác "Xong nhiệm vụ sớm thì về sớm, đi mau, đi mau!"

Các đội viên khác đều chạy đi rồi, lưu lại hai người Thích Phong và Cảnh Dương còn đứng ở nơi đó, Thích Phong vẫn không nhúc nhích nhìn Cảnh Dương, Cảnh Dương không còn cách nào đành phải căng da đầu nói "Chúng ta cũng đi vào thôi."

Tường của mê cung cao khoảng hai người, lối đi rất rộng rãi. Cảnh Dương đi theo sau Thích Phong, nhìn phần lưng thẳng tắp của y thật ra trong lòng Cảnh Dương cũng chẳng dễ chịu gì, gần đây mình lúc nào cũng tìm cách trốn tránh y, khẳng định y đã phát hiện rồi. Nhưng nếu hai người họ gặp nhau là sai lầm thì hắn không muốn sai lầm này sẽ trầm trọng hơn nữa.

Vách tường bên cạnh đột nhiên chuyển động, Thích Phong che chở Cảnh Dương bước nhanh lùi về sau, những vách tường đó không ngừng khép lại và thay đổi vị trí. Ở trong Mê Cung Trận không thể sử dụng bất kỳ vũ khí nào, gặp được cơ quan và bẫy rập thì chỉ có thể trốn.

Thích Phong xoay người ôm eo Cảnh Dương, nhanh chóng tránh đi những vách tường đang thay đổi vị trí và đang khép lại ép hai người họ. Cơ thể của hai người dán sát vào nhau, thẳng đến khi những vách tường đó ngừng chuyển động, Thích Phong liền đè Cảnh Dương lên vách tường, cúi đầu nhìn hắn.

Cảnh Dương không đẩy được y ra, cúi đầu nói "Chúng ta, có thể tiếp tục đi về phía trước rồi."

"Tại sao lại muốn trốn tránh tôi?" Thích Phong nhìn chằm chằm Cảnh Dương.

"Bây giờ đang làm nhiệm vụ, sau khi trở về hẳn nói những chuyện này có được không?" Cảnh Dương vẫn như cũ không hề ngẩng đầu nhìn y.

"Nhiệm vụ không phải là vấn đề quan trọng." Thích Phong nâng cằm Cảnh Dương lên, ép buộc hắn phải nhìn mình "Trả lời, tại sao em muốn trốn tránh tôi?"

"Tôi......." Cảnh Dương muốn phủ nhận việc mình trốn tránh y, nhưng mọi người ai cũng biết đây là đang nói dối, chẳng có ý nghĩa gì cả "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta không nên đi gần như vậy, nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."

"Lý do? Tại sao phải giữ khoảng cách?" Thích Phong nhíu mày.

Cảnh Dương há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình cho y nghe "Đây là thế giới trong game, tôi không muốn nảy sinh tình cảm với bất cứ ai cả, nếu muốn bắt đầu một mối tình, tôi hi vọng nó sẽ bắt đầu ở thế giới thực bên ngoài."

Thích Phong suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn, hỏi "Là vì tên Diễm Minh kia đã làm em tổn thương, nên em có bóng ma tâm lí đối với tình cảm ở trong game?"

"Ặc......." Cảnh Dương có chút cạn lời, hiểu lầm cũng lớn quá rồi "Loại người như Diễm Minh không đủ tư cách để làm tôi bị bóng ma tâm lí đâu, tôi vốn không thích anh ta."

Thích Phong nghe hắn nói như vậy, không hiểu sao trong lòng liền vui vẻ, cũng không tức giận chuyện Cảnh Dương trốn tránh mình nữa.

"Ở trong thế giới game, chúng ta đừng phát triển bất kỳ loại tình cảm nào hết, chờ khi trở về hiện thực lại nói sau, có được không?" Cảnh Dương rất chân thành nhìn y.

"Tôi có thể đồng ý với em." Thích Phong nghiêm túc nói "Nhưng em cũng phải đồng ý với tôi, chờ khi trở về hiện thực, em không được tiếp tục trốn tránh tôi, nếu không, cho dù phải cưỡng ép, tôi cũng sẽ không để em tùy tiện trốn tránh tôi nữa."

Tính cách bá đạo này của y giống y như đúc người yêu của hắn, Cảnh Dương nói "Chờ, chờ trở lại trong hiện thực rồi nói sau......."

Thích Phong rất không hài lòng đối với câu trả lời này của hắn, nhưng Cảnh Dương lại sống chết không chịu mở miệng hứa với y, bọn họ cũng không thể dây dưa mãi ở chỗ này, vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ.

Thích Phong nghĩ nếu Cảnh Dương đã kiên trì không chịu nói chuyện tình cảm ở trong game, vậy y sẽ chờ đến khi trở lại hiện thực. Mặc kệ là dùng biện pháp gì y cũng phải bắt được người này, tóm lại người này y đã định rồi!

Đám người muốn lên núi phục kích A Chiến Đội ở cự ly xa vừa mới tới giữa sườn núi, liền bị người mới gia nhập vào A Chiến Đội công kích trước. Vũ khí của bọn họ quét qua, phía dưới lập tức đổ một mảng lớn. Những người đó vốn còn chuẩn bị mạnh mẽ xông lên, nhưng lên bao nhiêu liền chết bấy nhiêu, đằng sau không còn người nào dám xông lên để chịu chết nữa.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?!" Đội trưởng của Chiến Đội Ngân Long phẫn nộ nắm cổ áo Diễm Minh, hét lớn "Đây là kế hoạch tác chiến mà mày nói đó hả! Người của đội chúng ta đã chết hơn phân nửa rồi đó!"

Diễm Minh dùng sức đẩy đội trưởng kia ra, che lại ngực đang phát đau biện minh nói "Tôi cũng không ngờ vũ khí của bọn họ sẽ lợi hại như vậy!"

"Mày không ngờ tới? Mày không ngờ tới vậy tại sao mày không để cho đám đội viên của mày tự mình đi lên!" Đội trưởng Chiến Đội Ngân Long đấm một quyền lên mặt Diễm Minh làm anh ta ngã xuống đất.

Người của Chiến Đội Tiêu Yên lập tức đi lên ngăn lại, sau đó đỡ Diễm Minh lên.

Trong lòng Diễm Minh thầm hận không thôi, kế hoạch là do Công Tử Giản định, nhưng anh ta là đội trưởng, đương nhiên là anh ta sẽ đại diện để đi thương lượng với các đội trưởng của đội khác. Bây giờ kế hoạch thất bại, bọn họ chẳng những không làm bị thương được bất cứ người nào của A Chiến Đội, ngược lại làm Đội Liên Hợp Phản Kích chết không ít người, tất cả mọi trách nhiệm đều để anh ta gánh. Nhưng nhiều mạng người như vậy anh ta phải gánh như thế nào?

Bọn họ ai cũng biết vũ khí của các đội viên A Chiến Đội đều rất lợi hại, nhưng chẳng ai nghĩ tới vũ khí của đám người mới gia nhập vào A Chiến Đội cũng sẽ lợi hại đến loại trình độ này, tại sao đám người đó lại làm được?

Vốn các đội ngũ trong Đội Liên Hợp Phản Kích đều có tư tâm, bằng mặt không bằng lòng mà hợp tác với nhau, bọn họ đều trông cậy vào các đội ngũ khác xông vào trước, chính mình lại làm ngư ông đắc lợi. Trải qua thảm bại lần này, bọn họ rốt cuộc cũng không liên hợp được nữa, chẳng ai tình nguyện mạo hiểm đi tìm chết cả, dù có thành công thì cũng phải là lợi dụng người khác, không ai vì người khác mà chịu hi sinh tính mạng của mình cả.

Sau khi trải qua các loại như cơ quan đao mũi tên nước lửa cùng bẫy rập, A Chiến Đội thành công lấy được bốn viên đá quý với bốn màu sắc khác nhau, nhiệm vụ Mê Cung Trận cũng liền kết thúc.

Trở lại chỗ ở, Cảnh Dương và Long Thất nắm chặt thời gian tiếp tục xử lý vấn đề, bọn họ lấy được số hiệu sai trong bốn viên đá quý, sau đó thông qua giao diện kết nối với hệ thống chủ thử sửa chữa bên trong số hiệu sai, sửa không được liền tìm cách phá hủy.

Vài ngày sau, bọn họ thông báo cho đội viên khác là đội ngũ có thể tiếp tục tăng thêm đội viên.

Sau khi hai người Cảnh Dương và Long Thất giải quyết xong số hiệu sai, chẳng những sửa được một phần vấn đề trục trặc, còn có thể mở ra nhiều lối thoát hơn.

Tin tức A Chiến Đội tiếp tục nhận thêm đội viên thả ra, làm người chơi khác đều chấn kinh, nhất là những đội viên đã gia nhập. Bọn họ không khỏi khẩn trương lên, cảm thấy càng nhiều người gia nhập, chính là đang giảm bớt cơ hội sống sót của bọn họ.

Những người chơi còn chưa gia nhập mới không quan tâm những người chơi đã gia nhập nghĩ như thế nào, ai cũng đều không muốn lại bỏ lỡ cơ hội có thể sống sót này. Vì có thể gia nhập A Chiến Đội, bất luận A Chiến Đội đưa ra yêu cầu gì, bọn họ đều đáp ứng.

A Chiến Đội ai đến cũng không từ chối, người muốn gia nhập chỉ cần tình nguyện tuân theo quy củ, bọn họ đều sẽ nhận. Chỉ là người sau khi gia nhập cũng không khỏi lo lắng, bọn họ phải tranh một trăm cơ hội sống sót này với những người chơi khác như thế nào đây?

Sau đó không bao lâu, hệ thống của tất cả mọi người đều nhận được tin là lối thoát đã gia tăng rồi, mà số lượng gia tăng lại trùng khớp với số lượng đội viên của A Chiến Đội trước mắt.

Các người chơi khiếp sợ đến nỗi không cách nào dùng lời nói để hình dung, tuy bọn họ không biết tại sao lại như vậy, nhưng lúc này cũng không rảnh để lo chuyện khác. Đội ngũ yêu cầu gia nhập vào A Chiến Đội càng ngày càng đông, số lượng lối thoát cũng theo số lượng đội viên của A Chiến Đội tăng lên.

Các đội viên cũ của A Chiến Đội vì ổn định lòng người nên không có tâm tư đi nhiễu loạn đại cục, cũng ra mặt giải thích cho những người chơi khác. Nói rõ tại sao chỉ cần nhân số của A Chiến Đội tăng thì số lượng lối thoát cũng tăng, là bởi vì bọn họ tìm được biện pháp xử lý trục trặc của hệ thống game, cũng đã liên thủ với kỹ thuật viên, tìm mọi cách để cứu tất cả mọi người thoát ra ngoài.

Các người chơi cũng nhận được tin từ hệ thống, các kỹ thuật viên chứng thực lời nói của các đội viên cũ của A Chiến Đội. Thế là các người chơi đều yên tâm, vì không cần đi tranh đấu cũng có thể sống sót mà vui sướng, trong lòng lại tràn ngập cảm kích đối với A Chiến Đội giải cứu bọn họ.

Đội ngũ duy nhất tâm tình phức tạp, vừa vui vừa buồn chính là Chiến Đội Tiêu Yên.

Tất cả mọi người đều có cơ hội sống sót rời khỏi game, bọn họ đương nhiên cũng phải đạt được cơ hội này, nhưng bọn họ đã kết thù với A Chiến Đội, rất có thể bọn họ sẽ không có được cơ hội này. Vậy kết cục chính là chỉ có bọn họ sẽ phải chết ở trong game, thật sự là bi kịch mà.

"Mặc kệ thế nào chúng ta cũng phải sống sót, cho dù đi cầu xin bọn họ cũng được. Mặc kệ các người nghĩ như thế nào, dù sao tôi nhất định phải gia nhập vào A Chiến Đội, tôi không muốn chết ở trong game."

"Ai lại muốn thật sự chết ở trong game chứ? Không ai muốn hết, tôi chỉ lo là cho dù chúng ta chịu xuống nước đi cầu xin bọn họ tha thứ, bọn họ cũng không chấp nhận."

"Thế nhưng......,thật ra chúng ta cùng A Chiến Đội cũng đâu có thù hằn gì lớn, đánh lén bọn họ chính là Hắc Ưng, nhưng Hắc Ưng đã bị Đinh Nặc Dương đánh chết rồi mà. Chúng ta cũng đâu có chiếm tiện nghi gì của bọn họ?"

Các đội viên khác ngẫm lại thật đúng là có chuyện như vậy, vốn dĩ bọn họ không muốn thừa nhận đây là sự thật, nhưng hiện tại lại biến thành cọng rơm cứu mạng của bọn họ.

"Người chúng ta chân chính đắc tội là Đinh Nặc Dương, người của A Chiến Đội lại rất bảo vệ cậu ta, nếu cậu ta không chịu tha thứ cho chúng ta thì chỉ sợ A Chiến Đội cũng sẽ không nhận chúng ta."

Các đội viên lại trầm mặc.

"Chúng ta chỉ cần đem mấy thứ trước kia Đinh Nặc Dương trả tiền trả lại cho cậu ta, sau đó chân thành xin lỗi cậu ta, mặc kệ cậu ta có đưa ra yêu cầu gì chúng ta đều đáp ứng, hẳn là cậu ta...... có khả năng, sẽ tha thứ cho chúng ta."

"Tôi cũng cảm thấy khả năng xin tha thứ của chúng ta sẽ không quá khó khăn, có điều......" Người nọ nhìn Diễm Minh và Công Tử Giản nói "Khó mà nói."

Đội viên khác cũng cảm thấy Diễm Minh và Công Tử Giản trước đây đối xử với Đinh Nặc Dương quá đáng như vậy, muốn được Nặc Dương tha thứ thì có hơi khó, nói không chừng còn liên lụy bọn họ không được tha thứ chung luôn.

"Tôi đi cầu xin Nặc Dương tha thứ, mặc kệ em ấy đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần có thể để cho chúng ta gia nhập, tôi đều sẽ đi làm." Diễm Minh cũng nghe ra ý tứ của các đội viên, nếu anh ta còn không tỏ thái độ, khẳng định các đội viên sẽ loại anh ta và Công Tử Giản ra khỏi đội. Vì sống sót nên anh ta mới kết hôn với Công Tử Giản rồi rơi vào kết cục như hiện tại, đương nhiên cũng vì có thể sống sót mà cầu xin tha thứ. Mà người kia lại là Nặc Dương, chỉ cần em ấy chịu tha thứ cho mình, muốn mình làm cái gì cũng được.

Công Tử Giản bất luận thế nào cũng không ngờ tới sẽ là cái kết quả này. Việc hệ thống game xảy ra trục trặc, cùng việc mọi người đều bị nhốt trong thế giới game phải tranh một trăm cơ hội sống sót, đối với gã là một cơ hội trời ban. Gã cho rằng gã có thể nhân cơ hội này làm Đinh Nặc Dương hoàn toàn biến mất, có thể nhân cơ hội này chiếm được Diễm Minh, hơn nữa có thể giống như trọng sinh sẽ có được hạnh phúc viên mãn.

Không có, tất cả đều không có, gã đã thua hoàn toàn rồi. Mặc kệ trong lòng gã có bao nhiêu căm hận cùng ghen ghét Đinh Nặc Dương, nhưng vì có thể sống sót, gã phải đi xin lỗi, phải đi cầu xin Đinh Nặc Dương tha thứ cho gã. Còn phải đem mấy thứ kia đều trả lại cho Đinh Nặc Dương, gã không muốn! Gã thật sự không muốn, trăm ngàn lần đều không muốn! Nhưng không có cách nào khác, bởi vì gã không muốn chết, cho dù không có tôn nghiêm, gã cũng muốn sống sót, sống sót mới có hy vọng.

Các đội viên của Chiến Đội Tiêu Yên đều lấy ra tất cả những thứ mà trước kia Đinh Nặc Dương đã giúp bọn họ trả tiền mua từ trong không gian của mình. Thứ nào đã dùng hết không thể lấy ra được thì bọn họ bổ sung bằng thứ khác, toàn bộ đều giao hết cho Diễm Minh để anh ta đại diện đi xin lỗi, xin cơ hội để gia nhập vào A Chiến Đội.

Min: ờm...hôm nay có 1 chương hoi :>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com