ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1)

Chương 4 - Người thừa kế mỹ thực (3)

19Minniee

Edit : Min

Trần Duệ thấy Hứa Bằng muốn giơ tay trả giá thì lập tức chặn tay hắn lại, căm tức nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?"

"Tôi. . ." Hứa Bằng gấp đến sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch, nói năng có chút lộn xộn: "Mảnh đất này tôi sẽ hỗ trợ, cơ hội này rất hiếm có, hai người nhất định phải lấy được. Nếu không, nó sẽ bị người của tên Trịnh Tuấn Minh kia lấy mất!"

"Để cậu ta trả đi." Cảnh Dương lạnh lùng liếc xéo hắn: "Mặc kệ cậu ta trả bao nhiêu đều để cậu ta tự bỏ tiền ra, không liên quan đến chúng ta, anh không có nhiều tiền như vậy."

Trần Duệ hất tay Hứa Bằng nói: "Nếu anh tự xuất tiền, vậy anh trả giá đi, muốn trả bao nhiêu thì trả."

"Tôi, tôi, không có tiền." Hứa Bằng môi phát run nói "Rõ ràng hai người có tiền, các người trả nổi, tại sao không tiếp tục trả?"

Cảnh Dương và Trần Duệ đều không thèm để ý đến hắn.

Người chủ trì đã giới thiệu mảnh đất kia đến hai lần, còn liên tục hỏi xem có ai tiếp tục trả giá hay không, rõ ràng là đang kéo dài thời gian. Người tham gia đấu giá đều cảm thấy hơi bất thường và nhìn người chủ trì với ánh mắt khó hiểu.

Người chủ trì thấy không thể kéo dài được nữa, lại thấy người trả giá cuối cùng không giống người được phía trên dặn dò, hắn chỉ đành gõ chùy chốt giá.

Buổi đấu giá kết thúc, người tới tham gia bán đấu giá lần lượt đi ra ngoài, chỉ còn Hứa Bằng và mấy người được cha con Trịnh gia phái tới là đang ngẩn người, sắc mặt rất khó nhìn, kết quả này khiến bọn họ không có cách nào để trở về báo cáo.

Cảnh Dương và Trần Duệ vừa đi đến cửa thì bị Hứa Bằng chạy tới ngăn lại, Hứa Bằng phẫn nộ chất vấn bọn họ như bị lừa gạt: "Lục Cảnh Ngọc, không phải cậu đã nói cho dù giá cao bao nhiêu, cậu cũng nhất định phải giành được mảnh đất kia sao?"

"Tôi không mua được mảnh đất kia thì liên quan gì tới cậu? Tôi mua được chẳng lẽ cậu sẽ có lợi, mà không mua được thì cậu sẽ gặp nạn à, cậu gấp như vậy làm gì?" Trong mắt Cảnh Dương tràn đầy châm chọc.

"Đúng đó." Trần Duệ phụ họa nói: "Anh đây là Hoàng Đế không vội thái giám gấp*, chuyện không hề liên quan gì đến anh, anh gấp như vậy làm gì?"

*đại ý là người trong cuộc không vội mà người ngoài cuộc lại lo lắng giùm...

"Tôi, không phải, tôi là lo lắng cho cậu thôi." Hứa Bằng cố gắng để mình bình tĩnh lại: "Bây giờ đã bị người của Trịnh Tuấn Minh cướp đi, không phải cậu lại thua hắn sao?"

"Được rồi, kỹ năng diễn xuất tệ như vậy thì đừng có diễn." Cảnh Dương tiến lên một bước, dùng tờ rơi vỗ vỗ mặt của Hứa Bằng nói: "Trở về nói với ông chủ của cậu, tôi chẳng những chơi Trịnh Tuấn Minh mà còn chơi cả ông ta nữa, còn cậu, chính là trợ thủ của bọn họ bị tôi chơi đùa."

Hứa Bằng sững sờ tại chỗ, nhìn Cảnh Dương và Trần Duệ lên xe rời đi.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì, hành vi của Hứa Bằng thật kỳ quái." Trần Duệ lái xe, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, cậu nhìn ra không thích hợp, nhưng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì.

"Buổi đấu giá này là một cái bẫy do Trịnh Tuấn Minh giăng cho anh, nhưng anh không có chui đầu vào lọ như bọn họ mong muốn, tất nhiên là Hứa Bằng sốt ruột rồi." Cảnh Dương đã tìm hiểu thông qua hệ thống, người bạn kia của Trịnh Tuấn Minh là một người rất ác độc, Hứa Bằng gấp gáp khẩn trương như vậy, hẳn đã rõ ràng, với tính cách không thế nào giảng đạo lý kia, khẳng định sẽ lôi Hứa Bằng ra để trút giận. Không cần hắn tự mình ra tay, Hứa Bằng cũng sẽ không có kết quả tốt.

"Làm sao anh biết đó là một cái bẫy?" Trần Duệ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.

"Anh đoán." Cảnh Dương nói: "Rẽ phải ở ngã tư tiếp theo, anh muốn về nhà họ Lục."

"Trở về làm gì?" Trần Duệ quay đầu lại nhìn hắn, ngạc nhiên trong lòng. Một thời gian rất dài Lục Cảnh Ngọc không muốn trở về nhà họ Lục, cho dù lúc trước Lục Cảnh Ngọc đã nói với cậu rằng bây giờ nhà họ Lục đứng tên của Lục Cảnh Ngọc, là thuộc về Lục Cảnh Ngọc. Cho dù phải dọn ra ngoài thì cũng là hai cha con Trịnh gia và ả tiện nhân kia, thế nhưng Lục Cảnh Ngọc chính là không muốn trở về.

"Trở về lấy một thứ." Cảnh Dương nói.

Trước kia Lục Cảnh Ngọc không muốn trở về là bởi vì không muốn quay lại nơi mà mẹ mình đã tự sát, cũng không muốn gặp lại người đàn ông mà cậu gọi là cha kia. Mặc dù Cảnh Dương bất bình cho Lục Cảnh Ngọc, nhưng tâm trạng của hắn không nặng nề vì Lục Cảnh Ngọc. Hắn sẽ giúp Lục Cảnh Ngọc làm những điều mà cậu không thể đối mặt và không làm được.

Trịnh Kiến Lâm đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh với vẻ mặt đầy tức giận, Trịnh Tuấn Minh cũng nhíu chặt lông mày ngồi ở một bên. Bọn họ vừa biết được tin Lục Cảnh Ngọc không có mua mảnh đất kia theo kế hoạch của bọn họ, mà là bị người của bọn họ dùng giá cao mua được.

Bây giờ bọn họ phải trả rất nhiều tiền cho mảnh đất kia, nhưng có được mảnh đất kia cũng vô dụng. Cho dù bọn họ có giấu nhẹm chuyện mảnh đất kia là nghĩa trang, thì chỉ cũng là một cách ứng phó. Mở quán cơm kinh doanh ai mà không coi phong thủy, hơn nữa nếu một ngày nào đó sự việc bị bại lộ thì mất nhiều hơn được.

Nhìn thấy Cảnh Dương bước vào, Trịnh Kiến Lâm đứng lên giận dữ hét vào mặt hắn: "Thằng khốn nạn, mày còn về đây làm gì?" Lửa giận trong lòng ông ta không có chỗ phát tiết, đứa mất dạy này vậy mà còn dám xuất hiện trước mặt ông ta.

Cảnh Dương đứng vững trong phòng khách, ánh mắt quét qua hai người có mặt ở đây: "Đây là nhà họ Lục, các người họ Trịnh có thể mặt dày mày dạn ở đây, ngược lại tôi họ Lục thì không thể về nhà à?"

"Đồ mất dạy. . ." Trịnh Kiến Lâm sắc mặt tái mét chỉ vào Cảnh Dương: "Mày dám dùng thái độ này nói chuyện với tao hả?"

"Nếu không phải ông là cha tôi, ông cho rằng tôi sẽ để các người ở đây sao?" Cảnh Dương nói xong liền xoay người đi lên lầu.

"Mày......, mày đứng lại tao!" Trịnh Kiến Lâm gầm lên với bóng lưng của Cảnh Dương, Cảnh Dương phớt lờ ông ta.

Từ nhỏ đến lớn Trịnh Kiến Lâm chưa từng cho Lục Cảnh Ngọc sắc mặt tốt, cho nên từ nhỏ Lục Cảnh Ngọc đã rất sợ Trịnh Kiến Lâm. Lúc Trịnh Kiến Lâm mắng cậu, cậu chưa bao giờ dám cãi lại, cũng không dám kêu bọn họ dọn ra ngoài. Nhưng Cảnh Dương không sợ ông ta, cũng sẽ không chịu đựng để cho ông ta mắng.

Nhà cổ nhà họ Lục là do ông ngoại Lục Cảnh Ngọc xây dựng, sau này ông ngoại cậu lại trùng tu thêm. Tất cả có hai tòa nhà chính, ba tòa nhà phụ và mấy cái đình viện, chiếm diện tích rất lớn. Bây giờ ở khu vực này, dù có tiền cũng không thể xây được một ngôi nhà lớn như vậy.

Lấy lại nhà cổ nhà họ Lục là một trong những tâm nguyện của Lục Cảnh Ngọc trước khi chết, Cảnh Dương nhất định sẽ giúp cậu thực hiện. Lùi một vạn bước mà nói, coi như đây không phải là tâm nguyện của Lục Cảnh Ngọc, Cảnh Dương cũng sẽ không để cho ba người kia ở trong ngôi nhà này quá lâu.

"Cha, bớt giận đi, tức giận không tốt cho cơ thể." Trịnh Tuấn Minh ngoài miệng thì khuyên Trịnh Kiến Lâm, nhưng trong lòng hắn cũng không hề thoải mái. Trong lòng hắn, Lục Cảnh Ngọc vẫn luôn là một đứa yếu đuối vô dụng, cho dù cậu chống lại hắn thì cũng chưa bao giờ thành công. Lần này vốn định hại Lục Cảnh Ngọc một vố lớn, nhưng không ngờ bị lục Cảnh Ngọc chơi ngược lại. Nhìn thái độ khí thế hôm nay của Lục Cảnh Ngọc không giống như trước kia, chẳng lẽ trước kia đều là diễn?

Trịnh Kiến Lâm vỗ vỗ bả vai Trịnh Tuấn Minh nói "Trong lòng cha, chỉ có con mới là con của ta, Lục Cảnh Ngọc cứ để nó tự sinh tự diệt đi, tất cả tài sản của ta đều sẽ để lại cho con, về sau toàn bộ Trịnh gia chúng ta đều nhờ vào con."

Cảnh Dương nói hắn sẽ không vào quá lâu, Trần Duệ ngồi ở trong xe chờ hắn, thấy hắn cầm một túi đồ đi ra liền giúp hắn mở cửa xe: "Cầm thứ gì vậy."

"Di vật của mẹ anh."

Cảnh Dương thông qua hệ thống biết được Lục Tuyết Nhàn có thói quen ghi chép quá trình trưởng thành của Lục Cảnh Ngọc. Hôm đó khi cô đi ra ngoài mua máy quay phim kiểu mới nhất về đến nhà, vừa nghiên cứu phương pháp thao tác vừa đi về phòng. Khi đi ngang qua thư phòng của Trịnh Kiến Lâm, nghe được ông ta cùng ả tình nhân đang nói chuyện ở bên trong, cửa thư phòng không đóng kín, chừa ra một cái khe hở. Lục Tuyết Nhàn đứng tại chỗ nghe trong chốc lát, cũng chính lúc này cô mới biết được cha mình là bị Trịnh Kiến Lâm hại chết.

Lúc ấy đầu óc Lục Tuyết Nhàn trống rỗng, ngơ ngơ ngác ngác trở lại phòng của mình, chính cô cũng không biết, máy quay phim đã ghi lại toàn bộ đoạn đối thoại giữa Trịnh Kiến Lâm và ả tình nhân. Trịnh Kiến Lâm đương nhiên sẽ không đi lật xem nhật ký ghi chép quá trình trưởng thành của Lục Cảnh Ngọc, Lục Cảnh Ngọc bởi vì mẹ qua đời nên quá mức thương tâm, sợ phải xem những di vật kia, cho nên không ai biết đến sự tồn tại của chứng cứ này.

Cảnh Dương trở về nơi ở của mình, sau khi xác định sự tồn tại của đoạn phim kia, hắn lại xem đoạn video ghi hình từ biệt của Lục Tuyết Nhàn để lại cho Lục Cảnh Ngọc, bởi vì trong này cũng có một chứng cứ quan trọng.

Trong đoạn clip, bên trong tấm gương sau lưng Lục Tuyết Nhàn phản chiếu một nửa bóng người, bóng người này phải phóng to nhiều lần mới nhìn ra được, chính là Trịnh Tuấn Minh trốn bên cạnh giá sách. Cho nên Lục Tuyết Nhàn muốn tự sát Trịnh Tuấn Minh biết, toàn bộ quá trình hắn đều nhìn thấy, nhưng không hề ngăn cản, cũng không có nói cho ai biết, điều này cùng hình tượng lương thiện mà hắn khổ tâm xây dựng nhiều nắm, hoàn toàn không tương xứng.

Cảnh Dương dùng số tiền mà Lục Cảnh Ngọc đã chuẩn bị ban đầu để mua đất và mua mấy toà nhà cổ ở khu vực tương đối hẻo lánh, chuẩn bị chuyển đổi thành quán cơm.

Xung quanh nơi này cũng đều là kiến trúc kiểu cũ, nhìn cũng không phồn hoa náo nhiệt lắm, nhưng thắng ở hoàn cảnh tốt, chẳng những yên tĩnh mà còn rất tình thú.

Cảnh Dương tự vẽ bản thiết kế và trang trí mấy tháng, hủy tường sân của ba tòa nhà và xây thành một bức tường lớn, trang trí ba toà nhà thành phong cách cổ điển đặt ở giữa, cách một cái sân sẽ không quấy rầy đến cư dân bên cạnh, lại có thể để khách hàng lên lầu thưởng thức phong cảnh. Mua nhà trang trí xong thì tài chính vẫn còn hơn phân nửa.

Mặc dù vị trí không thể so sánh với những khu phố sầm uất, nhưng Cảnh Dương tin tưởng đạo lý mùi rượu không sợ ngõ nhỏ sâu*, mà so với bỏ ra giá cực cao thuê một tầng mở quán cơm trong toà cao ốc, hắn cảm thấy hoàn cảnh như vậy mới là thứ hắn muốn.

*Đây là câu triết lý trong kinh doanh của người xưa, hàm ý nói rằng phàm đã là những gì tốt đẹp, đặt ở đâu cũng không sợ người đời không biết đến.

Năm đó học trò của Lục Đức Viễn bị Trịnh Kiến Lâm dùng thủ đoạn ép bọn họ phải rời đi, trong thành phố không có đường lui, bọn họ đành đi tới các thành phố nhỏ làm việc.

Cảnh Dương hạ mình đích thân đi mời hai người, hai người này năm đó bị Trịnh Kiến Lâm hại thảm nhất, Cảnh Dương lấy lòng bọn họ, hy vọng bọn họ có thể quay về giúp hắn.

Lúc đầu, bởi vì Trịnh Kiến Lâm đã nắm quyền kiểm soát nhà họ Lục và tất cả quán cơm của nhà họ Lục, bọn họ lại bị Trịnh Kiến Lâm hại rất thảm nên không muốn trở lại thành phố này nữa. Nhưng mà trong lòng bọn họ vẫn luôn nhớ ơn dạy dỗ của sư phụ, nay cháu ngoại duy nhất của sư phụ đến cầu bọn họ giúp đỡ, bọn họ không có cách nào cự tuyệt, coi như báo đáp công ơn của sư phụ vậy.

Hôm qua Wattpad dở chứng, đăng nhập cả chục lần không được, lại thấy bay mất 2 bản thảo làm tui sốc muốn khóc luôn, buột phải xoá app tải lại, tưởng phải còng lưng edit từ đầu ai dè đăng nhập thấy vẫn còn, hú hồn chim én á mọi người :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info