ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1)

Chương 3 - Người thừa kế mỹ thực (2)

19Minniee

Edit : Min

(Phúc lợi cho ngày đầu đăng truyện haha)

Cảnh Dương mở công năng điều chỉnh của hệ thống, trong đó ngoại trừ có thể điều chỉnh bề ngoài, khí chất, thể chất, v.v... còn có vô số các loại kỹ năng khác. Hắn lười đi đến từng hạng mục lựa chọn, dứt khoát để hệ thống tự điều chỉnh dựa theo ý của nguyên chủ.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Cảnh Dương rời giường đi mở cửa.

Trần Duệ nhìn Cảnh Dương đầu tóc bù xù còn mặc áo ngủ, nghi hoặc hỏi: "Anh mới dậy hả? Không phải anh đặc biệt coi trọng buổi đấu giá kia sao? Lúc trước còn làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy, chờ chính là hôm nay, chờ được rồi thì anh không vội hả?"

Cảnh Dương vén mái tóc rối bù của mình và nhìn Trần Duệ nói: "Em ngồi đi, anh đi rửa mặt."

Trong lúc Cảnh Dương rửa mặt, nhớ lại quan hệ với Trần Duệ, Trần Duệ là cháu của Lục Tuyết Nhàn, cũng chính là em họ bà con xa của Lục Cảnh Ngọc, chỉ nhỏ hơn cậu mấy tháng, nhưng cha mẹ lại qua đời sớm.

Trần Duệ từ nhỏ đã có quan hệ đặc biệt tốt với Lục Cảnh Ngọc, hai người vừa là bạn cùng lớp, vừa là bạn thân, vừa là anh em họ. Khi Lục Cảnh Ngọc bị hãm hại và đuổi giết vì đắc tội Trịnh Tuấn Minh, chỉ có Trần Duệ vẫn duy trì ở bên cậu, nhưng kết cục cũng không thể tốt hơn......

Trong một lần tai nạn giao thông, Trần Duệ vì bảo vệ Lục Cảnh Ngọc nên đã bị xe đâm chết. Lúc ấy Lục Cảnh Ngọc ôm đầu đầy máu của Trần Duệ, chờ xe cứu thương chạy tới, nhưng đợi thật lâu cũng không chờ được. Trần Duệ chỉ còn lại một chút hơi thở, cậu đã nói với Lục Cảnh Ngọc rằng nhất định phải sống thật tốt, phải sống tốt hơn cái tên Trịnh Tuấn Minh đó.

Lục Cảnh Ngọc lúc ấy đau khổ không thôi, cậu hận mình không đủ năng lực để Trần Duệ hy sinh mạng sống bảo vệ mình, mà mình lại không thể báo thù cho Trần Duệ......

Từ giờ trở đi, Cảnh Dương hắn chính là Lục Cảnh Ngọc, mỗi một nguyện vọng của Lục Cảnh Ngọc, hắn đều sẽ hoàn thành cho cậu.

Rửa mặt xong, Cảnh Dương mở tủ lạnh, chuẩn bị làm bữa sáng, cũng may tuy là Lục Cảnh Ngọc nấu ăn không phải đặc biệt tốt, nhưng cũng có thói quen xuống bếp, cho nên nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vẫn rất đầy đủ.

"Anh còn muốn làm cơm sáng?" Trần Duệ ngạc nhiên hỏi: "Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, không xuất phát sẽ đến trễ đó, anh không chuẩn bị đi sao?"

"Không trễ đâu, nhưng cứ cho là trễ đi, cũng không sao cả." Cảnh Dương lấy ra một ít thịt cùng trứng gà, còn có một ít rau củ để nấu, nồi cơm điện còn một ít cơm nguội, hắn chuẩn bị làm cơm chiên. Hắn đã làm đầu bếp mấy lần, nấu ăn tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng không tính là đặc biệt tốt. Hiện tại thông qua hệ thống đem kỹ năng nấu ăn của hắn đều đạt tối cao, hắn muốn thử hiệu quả.

Trần Duệ thấy bộ dáng không chút hoang mang của hắn, đúng là bắt đầu làm cơm sáng thì trong lòng rất là nghi hoặc, kéo cao chân ghế ngồi đối diện với cái bàn Cảnh Dương đang xắt rau, nói: "Anh, em phát hiện hôm nay anh có điểm không giống."

Đem đồ ăn đã cắt xong để qua một bên, Cảnh Dương đang chuẩn bị xắt thịt ngẩng đầu nhìn Trần Duệ: "Chỗ nào không giống."

"Em cho rằng tối hôm qua anh lại uống nhiều quá, bây giờ hẳn là còn say rượu, bộ dáng cũng nên sa sút, nhưng nhìn mặt anh rất tươi tỉnh, so với trước đây càng đẹp trai hơn." Trần Duệ không phải khen tặng hắn, mà là nội tâm cảm thấy hắn không giống, cứ như một người khác vậy.

"Cảm ơn đã khen, nhưng không phải anh càng đẹp trai, mà là vẫn luôn đẹp trai." Cảnh Dương xoay người đối mặt bệ bếp, bỏ nguyên liệu vào chảo.

Lục Cảnh Ngọc kế thừa diện mạo xinh đẹp của mẹ, ngũ quan tinh xảo đẹp tự nhiên không cần phải nói, nhưng bởi vì cậu năm mười mấy tuổi đã bắt đầu uống rượu, cơ thể đã sớm bị cồn làm hỏng, hơn nữa trong lòng buồn bực, cả người đều bao phủ một cảm giác sa sút, rõ ràng là một thanh niên mới hai mươi tuổi đầu, trên mặt lại mang theo vẻ tang thương.

Nhưng mà hiện tại, hệ thống không chỉ nâng cao kỹ năng nấu ăn của hắn, mà tình trạng cơ thể cũng khỏe mạnh hơn, mị lực và khí chất cũng được nâng cao rất nhiều. Cho nên Trần Duệ quen thuộc Lục Cảnh Ngọc mới có thể cảm thấy hắn như trở thành một người khác.

"Thơm quá đi." Trần Duệ hít hít cái mũi: "Anh làm cơm chiên gì vậy, sao lại thơm thế?"

"Chỉ là cơm chiên bình thường thôi." Cảnh Dương chia cơm thành 2 phần, một phần đặt trước mặt Trần Duệ: "Nếm thử xem mùi vị thế nào."

Trong quá trình làm cơm chiên, Cảnh Dương cảm giác rõ được kỹ năng nấu ăn của hắn có tăng lên, mặc kệ là xắt thịt hay xắt rau, thời gian khống chế lửa và cả một số kỹ xảo mà hắn chưa từng biết, đại não của hắn sẽ theo bản năng khống chế cơ thể hắn hoàn thành tất cả.

Trần Duệ nhìn hạt cơm chiên tròn trịa, có rau lại có thịt, khiến cho người ta nhìn thèm muốn ăn, nếm thử một miếng, mới vừa nhai nuốt vài cái, cậu đã cảm động nhắm hai mắt lại: "Ngon quá! Anh, đây tuyệt đối là món cơm chiên ngon nhất mà em từng ăn."

Cảnh Dương nếm hai miếng, cũng cảm thấy hài lòng, hạt cơm nhìn khô không có dầu mỡ, nhưng khi nhai, gần như mỗi một hạt đều có mùi vị của thịt và rau củ. Cảnh Dương đã từng làm đầu bếp, cho nên hắn biết món ăn càng đơn giản thì càng khó làm đặc biệt ngon, món cơm chiên này hắn có thể không khiêm tốn mà khoe khoang.

Nghĩ đến một số việc trước kia mình muốn làm, nhưng lại không biết nên làm thế nào để nấu cho tốt, quá trình chi tiết lập tức xuất hiện trong đầu. Hắn mỉm cười, hệ thống này đúng là dùng rất tốt, cho dù là món ăn đã thất truyền ở thế giới này cũng có thể làm ra.

Trần Duệ quét sạch dĩa, nửa hạt cơm cũng không chừa lại, cơm nước xong xuôi thì có thói quen muốn uống nước nhưng cậu nhịn xuống, bởi vì luyến tiếc mùi vị còn đọng lại trong miệng: "Anh, hôm nay bị Thần Bếp bám vào người à? Em đã ăn cơm anh nấu nhiều lần rồi, nhưng sao hôm nay lại phát huy siêu siêu siêu siêu tốt vậy?"

"Em cà lăm hả?" Cảnh Dương buồn cười nhìn cậu, thuận tay thu dọn phòng bếp.

"Em là dùng sức mạnh của từ ngữ để biểu đạt anh làm cơm chiên ngon như thế nào."

"Đi thôi, không phải nói muốn đến buổi đấu giá sao?" Cảnh Dương lau khô tay, cầm lấy áo khoác chuẩn bị xuất phát.

Bởi vì cơm chiên ăn quá ngon, Trần Duệ đã đem đấu giá hội tạm thời quên mất, hiện tại nhớ tới, vội vội vàng vàng đi theo hắn ra cửa.

Buổi đấu giá vẫn luôn được Trần Duệ nhắc tới là một mảnh đất được đem ra bán đấu giá, cũng là một tử cục bày cho Lục Cảnh Ngọc.

Trước khi Lục Tuyết Nhàn tự sát, cô đã tìm luật sư chuyển tất cả tài sản mình đến danh nghĩa của Lục Cảnh Ngọc, chờ Lục Cảnh Ngọc trưởng thành là có thể lập tức thừa kế, cho nên bây giờ cậu vẫn giàu có. Cho đến khi nhảy vào cái hố do người khác đào cho cậu, đó mới là bắt đầu của vạn kiếp bất phục.

Chống đối với Trịnh Tuấn Minh chính là sở thích của Lục Cảnh Ngọc, cậu nghe nói Trịnh Tuấn Minh muốn mua một mảnh đất để tu sửa thành một quán cơm lớn nhất, cũng đặt tên theo quán cơm Trịnh Ký. Nghĩ đến cha con bọn họ làm món tổ truyền của nhà họ Lục lại dùng danh nghĩa nhà họ Trịnh, trong lòng cậu rất khó chịu.

Mấy bạn rượu lại cố tình xúi giục xui khiến, nên Lục Cảnh Ngọc quyết tâm mua cho bằng được mảnh đất kia, tự mình mở quán cơm kinh doanh. Để mua được mảnh đất kia cậu đã trả giá rất cao, và dùng hết toàn bộ tài sản đang có. Vì tu sửa tiệm cơm, cậu còn bán hết cổ phần bất động sản mà mẹ để lại.

Đến khi quán cơm sửa được hơn phân nửa, đột nhiên lộ ra tin nói mảnh đất kia trước đây là nghĩa địa, bên dưới là một đống xương trắng. Quán cơm đang tu sửa bị buộc đình công, bởi vì có tu sửa tốt tới đâu thì cũng không có ai muốn ăn cơm ở trên một đống xương cả.

Lục Cảnh Ngọc vì vậy đã chịu tổn thất rất lớn, chuyện này rõ ràng là có người cố ý chơi cậu, nếu không thì tại sao lại lộ ra tin phía dưới mảnh đất kia có nhiều xương trắng ngay lúc quán cơm sắp tu sửa xong chứ. Xây nhà khẳng định là phải đào đất, mà đào đất thì làm sao có thể không phát hiện xương cốt. Nhưng Lục Cảnh Ngọc lại bị giấu giếm, trên nhà thầu, dưới công nhân, không ai nói chuyện này với cậu hết. Cho nên từ lúc bắt đầu, đây là một âm mưu chuẩn bị riêng cho cậu.

Lúc hai người đến, bạn rượu thân nhất của Lục Cảnh Ngọc - Hứa Bằng đang đứng ở bên ngoài, vẻ mặt nôn nóng chờ hai người, thấy bọn họ xuống xe, lập tức chạy lên đón: "Hai người nhanh lên, đấu giá sắp bắt đầu rồi, mau vào đi."

Trong hội trường đã ngồi rất nhiều người, nhìn Lục Cảnh Ngọc từ bên ngoài đi tới, trong đó rõ ràng có vài người nhẹ nhàng thở ra, bọn họ chính là người của cha con họ Trịnh, thấy Lục Cảnh Ngọc chậm chạp không xuất hiện, lo lắng cậu đột nhiên không đến được.

Trong khi bán đấu giá mấy khu đất khác, Cảnh Dương có vẻ thiếu hứng thú, nhàm chán lật xem tờ rơi. Cho đến khi bắt đầu bán đấu giá mảnh đất kia, hắn mới ngồi thẳng lưng giả vờ nghiêm túc.

Mấy người được cha con họ Trịnh phái tới trao đổi ánh mắt với nhau, hơn nữa còn trào phúng cười. Lục Cảnh Ngọc lúc này trong lòng bọn họ chính là một đứa ngu xuẩn lại ngu ngốc. Nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, chỉ cần nhẹ nhàng ngồi ở chỗ này nâng giá lên, chờ cậu mắc mưu là được.

Lúc đầu người trả giá rất nhiều, nhưng giá cả không ngừng bị nâng lên và đã vượt qua giá trị ban đầu, người tranh chậm rãi ít xuống, cuối cùng chỉ còn lại Cảnh Dương và người của cha con họ Trịnh.

Mấy người kia bởi vì cách Cảnh Dương khá xa, ở giữa lại cách rất nhiều người, biểu tình trên mặt cũng không thèm che giấu, vẻ mặt vui sướng khi đắc thủ rất rõ ràng, bọn họ hô lên giá cao lần cuối cùng, chờ Lục Cảnh Ngọc tăng giá.

Đồng dạng hưng phấn giống đám người kia còn có Hứa Bằng ngồi bên cạnh Trần Duệ, nếu Lục Cảnh Ngọc thành công mua được miếng đất kia, hắn sẽ có một số tiền rất lớn, mắt thấy tiền lập tức sẽ tới tay, hắn trong lòng vô cùng hưng phấn, nhưng bởi vì hắn không quá thân với Lục Cảnh Ngọc, để không bị nhìn ra sơ hở, hắn chỉ có thể đem loại hưng phấn này liều mạng áp chế xuống.

Mấy người lòng dạ khó lường đều hưng phấn chờ đợi, nhưng vẫn không nghe được Cảnh Dương lên tiếng, trong lòng có chút kỳ quái, nghi hoặc nhìn về phía bên kia.

Trần Duệ cũng nhìn Cảnh Dương, dùng ánh mắt dò hỏi hắn có muốn tiếp tục tăng giá hay không, Cảnh Dương lắc đầu, Trần Duệ liền không lên tiếng nữa.

"Cảnh Ngọc, mau trả giá đi, nhất định phải mua được miếng đất kia." Hứa Bằng ngồi cách Cảnh Dương bởi Trần Duệ, hắn chỉ có thể khom lưng thò người ra ngoài nhỏ giọng nói.

Cảnh Dương nhìn hắn một cái, không để ý đến hắn.

Người chủ trì trên đài vẫn luôn dò hỏi còn người nào trả giá hay không, Cảnh Dương và Trần Duệ đều không lên tiếng. Ở trên đường đi, Cảnh Dương đã nói cái giá cao nhất cho Trần Duệ và Hứa Bằng nghe, vượt qua cái giá này thì nhất định không thể nâng giá thêm nữa, nếu không bọn họ nhất định sẽ chết chắc. Trần Duệ cũng cảm thấy cái giá này đã quá cao, nếu đã cao như thế thì không cần miếng đất kia nữa.

"Cảnh Ngọc?" Hứa Bằng khẩn trương nhìn người chủ trì trên đài, lại khom lưng nhìn Cảnh Dương, sốt ruột nói: "Cậu mau trả giá đi, nếu không sẽ bị người khác đắc thủ."

"Cũng không phải anh muốn mua miếng đất kia, anh gấp cái gì?" Trần Duệ đẩy hắn một cái làm hắn ngồi xuống, cậu không ưa Hứa Bằng đã lâu, mấy tên bạn rượu này cả ngày chỉ muốn kiếm lợi lộc trên người Lục Cảnh Ngọc.

Mấy người kia không đợi được Cảnh Dương trả giá, đã bắt đầu sốt ruột, nhịn không được liên tiếp nhìn về bên kia, trong lòng như con kiến bò trên chảo nóng, càng ngày càng nôn nóng bất an.

Cái giá cao nhất mà Lục Cảnh Ngọc quyết định trước đó chính là Hứa Bằng tiết lộ ra ngoài, chỉ là cái giá của bây giờ không giống cái giá mà hắn đã lộ ra, không chiếm được số tiền kia là chuyện nhỏ, đắc tội người không thể đắc tội là chuyện lớn, nếu Lục Cảnh Ngọc không mua được miếng đất kia, hắn nhất định sẽ không có kết cục tốt.

Dưới tình thế cấp bách, đầu Hứa Bằng nóng lên, chuẩn bị tự mình nhấc tay thay Cảnh Dương trả giá.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com