ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1)

Chương 27 - Dân quốc phong vân (11)

19Minniee

Edit: Min

Ngụy Thiên Hùng muốn đánh lâu dài với Dương Vọng Khôn, nhưng Dương Vọng Khôn lại không có nhiều thời gian chơi với hắn, y không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở Lê Thành được, còn có rất nhiều việc quan trọng chờ y đi làm, cho nên y cần phải tốc chiến tốc thắng.

Mặc dù lệnh cấm thuốc phiện đã được giao cho Dương Vọng Khôn, nhưng y không ban hành ngay lập tức mà tạm thời đè ép nó xuống trước. Dương Vọng Khôn lén lút cho người liên hệ mấy thương hộ có danh vọng trong Lê Thành, và đưa ra một số lời hứa với bọn họ, để bọn họ dụ dỗ các thương nhân khác cùng nhau chống lại Ngụy Thiên Hùng. Khi Ngụy Thiên Hùng phái binh trấn áp thì y sẽ có danh nghĩa xuất binh.

Dương Vọng Khôn trời sinh là quân nhân, y không sợ đổ máu và hy sinh, trực tiếp dùng võ lực bình định Lê Thành chính là biện pháp hữu hiệu nhất. Nhưng hiện tại, y phải suy xét đến danh dự của tổng thống trong lòng dân chúng.

Có thể có chiến tranh, có thể có xung đột, nhưng bọn họ phải đứng về phía lẽ phải, bọn họ là những người lính chiến đấu vì đất nước, vì nhân dân.

Ngụy Thiên Hùng đám tay sai xung quanh hắn ở Lê Thành tác oai tác oái, ức hiếp người khác nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu người hận hắn thấu xương, nhưng bọn họ không dám nói gì.

Muốn dụ dỗ người trong lòng có oán hận rất dễ dàng, chỉ cần một thứ có thể làm cửa đột phá là được. Cửa hàng của Trình gia bị buộc phải đóng cửa chính là cửa đột phát tốt nhất.

Cảnh Dương thuyết phục Dương Vọng Khôn để hắn đến Cẩm Tú Viên lần nữa và hát hí khúc "Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái" miễn phí cho bá tánh bình thường nghe, điều này đã khơi dậy cảm xúc sôi trào của mọi người.

Sau khi hát xong, Cảnh Dương không lui vào hậu trường tẩy trang mà trực tiếp mặc hí phục phát biểu diễn thuyết. Hắn dùng ngôn ngữ giản dị dễ hiểu nhất và những lời lẽ xúc động nhất để lên án mạnh mẽ mọi hành vi tàn bạo của Ngụy Thiên Hùng và đám tay sai.

"...... Những tên quân phiệt đó đè ở trên đầu dân chúng tác oai tác oái đáng ghét chẳng kém gì bọn Hung nô và giặc Oa. Bọn chúng giống như những con đỉa không ngừng hút máu tươi trên người chúng ta, hút khô chúng ta ngay cả xương cốt cũng không bỏ qua! Hơn nữa bọn chúng còn không cho phép chúng ta phản kháng, một khi kháng cự là chết, đó là sự đàn áp và tra tấn lớn hơn nữa! Bây giờ là dân quốc, Dương tổng thống nói rằng ông ấy muốn cho nhân dân cả nước được tự do và dân chủ, nhưng ở Lê Thành, Ngụy Thiên Hùng vẫn muốn làm thổ hoàng đế và muốn chúng ta làm nô lệ mặc cho hắn ức hiếp......."

Trong số những người ở đây, có rất nhiều người là cố tình đến Cẩm Tú Viên nghe hát, bọn họ đều có một điểm chung, đó là từng bị thuộc hạ của Ngụy Thiên Hùng ức hiếp. Có người thậm chí đã tan nhà nát cửa nhưng lại không có nơi nào để tìm kiếm công lý. Bài phát biểu của Cảnh Dương ngay lập tức khiến cho những người này đồng lòng. Bọn họ siết chặt tay, cảm xúc càng ngày càng kích động.

Cuối cùng, Cảnh Dương giơ tay lên và hô to "Hãy để Ngụy Thiên Hùng trả lại tất cả những gì hắn đã cướp từ chúng ta, chúng ta không muốn bị chèn ép, không muốn bị cướp bóc. Mọi người đừng sợ, có Dương thiếu soái và Dương tổng thống làm chủ cho chúng ta, chỉ cần đánh bại Ngụy Thiên Hùng, ngày tháng sau này của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn!"

Đám đông lập tức hưởng ứng Cảnh Dương và nói nỗi lòng của bọn họ.

"Không có ức hiếp! Không có cướp bóc!"

"Trả lại thứ đã cướp cho chúng ta! Trả lại cho chúng ta!"

Mọi ngõ ngách đều có binh lính của Dương Vọng Khôn mai phục, trận địa sẵn sàng đón địch và bảo vệ an toàn cho Cảnh Dương. Dương Vọng Khôn đứng sau bức màn, thần kinh căng chặt chú ý đám người dưới sân khấu, quan sát xem có kẻ nào muốn gây bất lợi cho Cảnh Dương hay không.

Bên trong đám người, có một đôi mắt u ám và ác độc nhìn Cảnh Dương, hắn chậm rãi chen về phía trước, vừa định giơ súng giấu trong người lên thì cổ tay đã bị người bên cạnh vặn lại, súng bị đoạt đi.

Trình Gia Minh lập tức hoảng sợ và muốn hét lên, nhưng miệng bị người khác che lại, một trái một phải lôi hắn ra khỏi đám đông.

Đám đông bị Cảnh Dương dụ dỗ đi về phía tư lệnh phủ, trên đường cái, những thương hộ lớn nhỏ đã chờ từ lâu cũng hoà vào đám đông.

"Ô ô......." Trình Gia Minh được đưa đến trước mặt Dương Vọng Khôn, bởi vì trong miệng bị nhét thứ gì đó nên chỉ có thể ô ô gọi bậy, liều mạng giãy giụa suy nghĩ để nói gì đó, nhưng lại không nói được.

Dương Vọng Khôn lạnh lùng nhìn Trình Gia Minh và ra lệnh "Dẫn xuống đi, nghiêm hình tra tấn."

"Vâng!" Binh lính mặc quần áo bình thường lôi Trình Gia Minh xuống.

Dương Vọng Khôn dẫn theo binh lính bao vây tư lệnh phủ.

Ngụy Thiên Hùng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, có chút trở tay không kịp. Trong lúc nguy cấp, hắn nhanh chóng gọi điện thoại kêu thuộc hạ dẫn binh đến cứu. Ngay khi điện thoại được kết nối, những thuộc hạ của hắn kêu la thảm thiết, nói rằng bọn họ đã bị bắt rồi, quân doanh cũng bị trấn áp, và sĩ quan còn bị mang đi tra tấn, kêu Ngụy Thiên Hùng nghĩ cách cứu bọn họ.

Ngụy Thiên Hùng bây giờ không thể bảo vệ mình và còn đang trông cậy bọn họ đến cứu, nào có biện pháp cứu bọn họ chứ. Hắn gấp đến mồ hôi đầy đầu, chỉ biết đi qua đi lại ở trong phòng.

Binh lính của Dương Vọng Khôn nổ súng kêu gọi đầu hàng bên ngoài, yêu cầu Ngụy Thiên Hùng buông tay chịu trói và cho dân chúng một lời giải thích, nếu không, bọn họ sẽ tông cửa.

Ngụy Thiên Hùng hết cách, chỉ có thể đi ra ngoài dưới sự bảo vệ của lính canh và muốn đàm phán với Dương Vọng Khôn.

"Dương thiếu soái, hôm nay cậu có ý gì?" Ngụy Thiên Hùng miễn cưỡng duy trì khí thế, che giấu nội tâm hoảng loạn của mình.

"Dương mỗ thay mặt người dân Lê Thành đến đòi công lý từ Ngụy tư lệnh." Dương Vọng Khôn cưỡi trên chiến mã màu đen,thân hình ngay thẳng và lạnh lùng như một vị chiến thần giáng thế, chỉ riêng khí thế của y đã đủ để trấn áp vệ binh của đối phương không dám ngẩng đầu rồi.

Ngụy Thiên Hùng thở mạnh khiến cơ bắp trên mặt bớt run "Hay là Dương thiếu soái xuống ngựa trước đi, nếu có gì muốn nói, chúng ta vào trong từ từ nói."

"Hôm nay tôi đến đây không phải vì việc tư, nên tôi không có gì muốn nói với Ngụy tư lệnh cả. Muốn nói cái gì, Ngụy tư lệnh đến trước mặt dân chúng mà nói."

Ngụy Thiên Hùng sắc mặt xanh tím, tức giận không nói nên lời, trước mặt nhiều người như vậy, hắn có thể nói cái gì?

Dương Vọng Khôn nói "Nếu Ngụy tư lệnh không có gì muốn nói, vậy hãy lắng nghe những người dân này nói đi."

Đám đông lần lượt tố cáo Ngụy Thiên Hùng những năm gần đây ở Lê Thành ức hiếp dân chúng, và vạch trần bộ mặt thật của hắn.

Cái gọi là tường đổ do mọi người đẩy, các người dân càng nói càng tức giận, càng nói càng kích động. Bọn họ không có chuẩn bị trước, nếu không hiện tại đã có người ném lá cải rồi. Có người bị đám tay sai của Ngụy Thiên Hùng hại rất thảm, giờ phút này rốt cuộc nhịn không được vọt lên, kêu to muốn chết chung với Ngụy Thiên Hùng.

Vệ binh của Ngụy Thiên Hùng nổ súng đe doạ để tự bảo vệ mình và dọa lui đám người xông tới, đám người tức khắc hỗn loạn, binh lính của Dương Vọng Khôn nhân cơ hội này vọt lên, vừa bảo vệ người dân rút lui vừa đuổi bắt Ngụy Thiên Hùng.

Trong tình huống hỗn loạn, Ngụy Thiên Hùng muốn nhân cơ hội chạy trốn nhưng cuối cùng vẫn bị bắt sống.

Ngụy Thiên Hùng bị binh lính đè xuống, hắn không ngờ mình sẽ thua trên tay Dương Vọng Khôn nhanh như vậy, hắn nghĩ mình cũng là một thế hệ kiêu hùng (hắn tự cho là vậy), vậy mà bây giờ lại rơi vào kết cục thế này.

Dương Vọng Khôn thực hiện lời hứa của mình, trả lại tài sản lục soát được trong tư lệnh phủ. Có thể trả lại thì trả lại, về phần số vàng ròng bạc trắng không thể xác nhận chủ nhân, dùng để bồi thường cho những người bị đám thuộc hạ của Ngụy Thiên Hùng bức hại.

Nửa tháng sau, Dương Vọng Khôn công bố hành vi tàn bạo của Ngụy Thiên Hùng và đám thuộc hạ của hắn dán lên bảng thông cáo, đồng thời quyết định xử bắn Ngụy Thiên Hùng và hai mươi thuộc hạ của hắn, dùng mạng của chúng trả lại công bằng cho người dân. Nếu tình tiết không quá nghiêm trọng, trên tay không dính mạng người nhưng từng cướp tài sản người khác, thì tịch thu toàn bộ gia sản rồi trả lại cho chủ nhân ban đầu và nhốt vào nhà giam mười năm trở lên.

Còn có một người cũng bị nhốt vào nhà giam, Dương Vọng Khôn tự mình lên tiếng muốn giam người đó ở trong tù cả đời, đó chính là Trình Gia Minh, kẻ muốn ám sát Cảnh Dương. Hắn bị đánh đến nửa chết nửa sống và bị ném vào nhà giam, hầu hết thời gian sau đó hắn đều ở trạng thái điên điên khùng khùng, mỗi ngày ở trong tù hát hí khúc, ảo tưởng mình vẫn là danh giác được mọi người yêu thích. Hắn cứ không ngừng hát, hát tới khi vỡ giọng, vẫn còn hát........

Sau khi Ngụy Thiên Hùng bị bắn chết, người dân Lê Thành vui mừng khôn xiết một khoảng thời gian, mọi người giăng đèn kết hoa chúc mừng giống như đang ăn tết vậy.

Vui mừng qua đi, Dương Vọng Khôn dán lệnh cấm thuốc phiện, tất cả các cửa hàng bán thuốc phiện ở Lê Thành phải đóng cửa ngay lập tức, và tất cả thuốc phiện đều phải tiêu hủy. Người nghiện thuốc phiện đều phải cưỡng chế cai thuốc, còn chủ cửa hàng thuốc phiện thì phải bỏ vốn xây trại cai nghiện. Ai không thi hành sẽ bị tịch thu tài sản, chống trả quyết liệt thì thẳng tay nhốt vào tù.

Cảnh Dương mở lại tất cả cửa hàng của Trình gia, và việc làm ăn rất tốt. Mặc dù cửa hàng thuốc phiện của hắn chưa từng khai trương, nhưng hắn là thương nhân đầu tiên đi nộp tiền xây trại cai nghiện, dẫn đầu làm gương cho những người khác.

Sau khi những người do Dương tổng thống cử đến Lê Thành, Dương Vọng Khôn sẽ phải về đế đô, Cảnh Dương cũng muốn đi theo y. Trước khi lên xe, Cảnh Dương quay đầu lại nhìn Trình phủ và những hạ nhân đang đứng ngoài cửa lớn Trình gia.

"Thiếu gia, cậu nhất định phải bảo trọng." Quản gia trong lòng đầy vẻ luyến tiếc.

"Tôi biết rồi, chú cũng phải bảo trọng đó, trong nhà giao lại cho chú." Cảnh Dương nói.

"Thiếu gia yên tâm, lão nô nhất định sẽ bảo vệ nơi này thật tốt."

"Nếu cửa hàng có chuyện gì, chú cùng mấy chưởng quầy thương lượng giải quyết, nếu không xử lý được thì gửi điện báo cho tôi."

"Vâng, thiếu gia."

Dương Vọng Khôn mở cửa xe cho hắn, sau khi lên xe liền ôm bờ vai hắn hỏi "Không nỡ?"

"Có một chút." Cảnh Dương mỉm cười, thời gian hắn đi vào thế giới này cũng không dài, nhưng vẫn có một chút cảm tình với Lê Thành.

"Chờ khi nào tôi xuất ngũ, tôi sẽ đưa em về đây định cư." Dương Vọng Khôn hứa hẹn.

"Được." Cảnh Dương dựa vào vai y.

........................

Cảnh Dương ở đây một đời, đi theo Dương Vọng Khôn tới rất nhiều nơi. Dương Vọng Khôn luôn mang theo hắn bất kể dịp nào, cũng không hề che giấu thân phận của hắn với người ngoài.

Khi về già, Dương Vọng Khôn thực hiện lời hứa của mình, hai người trở lại Lê Thành định cư, kiếp này bọn họ gặp nhau ở đây và cũng kết thúc tại đây....

Trước khi Cảnh Dương rút linh hồn ra, hắn lại hỏi một câu giống kiếp trước "Kiếp sau, anh sẽ còn đến tìm em chứ?"

Dương Vọng Khôn ôm hắn nói "Sẽ, cho dù em ở nơi nào, tôi cũng sẽ tìm được em."

Cảnh Dương cười, cười rất an tâm, hai đời này, tất cả những lời hứa của y đều được thực hiện. So với đời trước, trong lòng hắn càng nhiều hơn một phần tin tưởng vững chắc, hắn tin rằng y nhất định sẽ còn tìm được hắn.

Cảnh Dương vẫn luôn nghĩ rằng không có thứ gì mà thời gian không hao mòn được, và cảm xúc nào rồi cũng sẽ qua đi theo thời gian. Nhưng hắn phát hiện rằng trải qua một đời này, tình yêu của hắn dành cho y càng ngày càng sâu đậm hơn.

Linh hồn quay trở lại hệ thống, năng lượng đạt được từ thế giới này chỉ vòng qua người hắn một cái lại bị hệ thống hút đi. Cảnh Dương nghĩ, nếu mỗi lần đều như thế này, cuối cùng thành thần hẳn là cái hệ thống này chứ không phải hắn, trừ phi hắn và cái hệ thống này có thể hoà làm một.

Trước đây, hắn là vì thoát khỏi không ngừng luân hồi nên mới nhận cái hệ thống này, sau khi gặp được người yêu, luân hồi dường như không còn là việc gì tra tấn người khác nữa.

Ngược lại bây giờ hắn hơi lo lắng về việc liệu còn có thể gặp lại người yêu sau khi luân hồi kết thúc hay không. Nếu như không thể, hắn chỉ có thể đi tìm Diêm Vương để tiếp tục mượn đường luân hồi...

End thế giới thứ hai.

Min: tung hoa🎉🎉🎉. Lại end một thế giới rồi, theo cái đà này thì một tuần end một thế giới là không nhằm nhò gì hehehe...
Tặng mọi người vài tấm hình NPC trong game Ngôi sao thời trang nè,tui thấy nét đẹp khá thích hợp làm hình mẫu của Dương Dương trong thế giới này luôn♥️


Thế giới tiếp theo: tương lai thẳng tiến...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info