ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1)

Chương 13 - Người thừa kế mỹ thực (12)

19Minniee

Edit: Min

Trịnh Kiến Lâm thông qua các loại phương thức chỉ trích Lục Cảnh Ngọc không có nhân tính, không có lương tâm, bất nhân bất nghĩa, kiên trì không biết mệt. Nhưng Cảnh Dương vẫn không hề lay động, chỉ lo làm việc của mình, tự lo cho cuộc sống của mình mà không ra mặt giải thích cho bản thân.

Cha con họ Trịnh thấy gây áp lực bằng dư luận không có tác dụng, lại không cam lòng bị đuổi khỏi nhà họ Lục như vậy. Muốn đoạt lại nhà họ Lục từ tay Cảnh Dương thì chỉ có thể dùng thủ đoạn khác.

Trịnh Tuấn Minh đã lâu không gặp Tiền Tường, chuyện bọn họ bị đuổi khỏi nhà họ Lục gây ồn ào lớn như vậy, Tiền Tường cũng chưa từng xuất hiện nói muốn giúp hắn, hắn đành phải chủ động đi đến chỗ của Tiền Tường.

Tiền Tường trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở nhà dưỡng thương, hắn suýt chút nữa đã bị anh họ và Cảnh Dương hợp lại đánh chết, suýt chút nữa là tàn phế, nhưng cố tình đều là nội thương, nhìn bề ngoài sẽ không thấy gì hết. Mấy ngày trước hắn đều ở bệnh viện và mới về nhà ngày hôm qua.

Trịnh Tuấn Minh nói mấy câu với Tiền Tường, thấy hắn thường dùng tay ôm ngực, lo lắng nhìn hắn hỏi "Cậu sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Không có việc gì, ở nhà không cẩn thận bị ngã, không có gì đáng ngại." Hắn không có mặt mũi nói mình bị anh họ và Lục Cảnh Ngọc đánh cho một trận, dù sao hắn cũng đã lớn như vậy rồi, cũng muốn có thể diện, những việc này sao có thể nói ra miệng được.

"Tôi và cha mẹ bị Lục Cảnh Ngọc đuổi ra ngoài, cậu biết chuyện việc này không?" Trịnh Tuấn Minh hỏi.

"Biết." Sự việc huyên náo lớn như vậy, ngày nào cũng có báo chí đưa tin, sao hắn có thể không biết được.

"Cậu có thể giúp tôi nghĩ cách không......" Trịnh Tuấn Minh ngập ngừng nói "Tôi không muốn sống ở nhà họ Lục lâu rồi, nhưng cha tôi trả giá vì nhà họ Lục nhiều năm mà bị đuổi đi, trong lòng ông ấy không thoải mái, trên mặt cũng không vui nổi. Thật ra cha tôi không hề ham muốn chỗ bất động sản kia, ông ấy chỉ muốn cho mình một lý do để chứng minh sự vất vả hy sinh mấy năm nay của mình là xứng đáng mà thôi."

"Yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý, tôi sẽ làm cho Lục Cảnh Ngọc không còn khả năng chống đối với cậu!" Tiền Tường đem việc Trịnh Tuấn Minh bị đuổi đi, còn có việc hắn bị đánh ghi hận, hắn nhất định sẽ tính sổ.

"Cậu cũng không cần làm khó hắn quá, chỉ cần hắn có thể nhượng bộ xin cha tôi trở về là được rồi." Trịnh Tuấn Minh thở dài nói "Lại nói tiếp, hắn cũng rất đáng thương."

"Hắn mà đáng thương?" Tiền Tường khinh thường bĩu môi.

"Hắn tận mắt nhìn thấy mẹ mình tự sát, đã rất đáng thương rồi." Trịnh Tuấn Minh cố gắng làm ra vẻ mặt đồng cảm.

"Nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, mẹ hắn tự sát có quan hệ gì với cậu đâu, hắn dựa vào cái gì luôn chống đối cậu, trút giận lên cậu chứ."

Trịnh Tuấn Minh nói "Mặc dù khi còn nhỏ tôi ở nhà họ Lục không tốt lắm, bị mẹ hắn cho không ít sắc mặt, nhưng cha tôi lại hết sức yêu thương tôi. Trước kia tôi rất hận nhà họ Lục, nếu không phải tại nhà bọn họ thì cha mẹ tôi cũng sẽ không không thể ở bên nhau, tôi cũng sẽ không mang trên lưng thân phận con riêng. Sau này nghĩ lại, người cũng đã chết rồi thì còn cái gì mà đáng hận chứ? Tôi nghĩ một ngày nào đó Lục Cảnh Ngọc sẽ hiểu được, buông bỏ thù hận, sống sẽ thoải mái hơn nhiều."

"Cậu đó......" Tiền Tường vỗ vỗ tay hắn nói "Cậu chính là tâm địa quá thiện lương quá sạch sẽ, như vậy cũng tốt, cậu cứ tiếp tục duy trì, chuyện khác tôi sẽ giúp cậu làm."

Nếu Cảnh Dương tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người thì nhất định sẽ cười vào mặt. Trịnh Tuấn Minh dám nói mình còn nhỏ ở nhà họ Lục sống không tốt à, sau khi Trịnh Kiến Lâm đem hắn về Lục gia, thái độ với phương pháp giáo dục hoàn toàn đối xử với Trịnh Tuấn Minh như người thừa kế nhà họ Lục.

Nhận hết sắc mặt của người khác là Lục Cảnh Ngọc, Trịnh Kiến Lâm không xem cậu là con ruột, làm trong lòng cậu từ nhỏ đã để lại bóng ma, cho nên dù đã lớn rồi mà vẫn sợ Trịnh Kiến Lâm như vậy.

Trong khoảng thời gian này, Cảnh Dương đều tự mình lái xe ra ngoài và không cho vệ sĩ đi theo. Hôm nay sau khi ra khỏi nhà, hắn liền cảm giác được có một chiếc xe vẫn luôn theo dõi hắn, hắn nhìn kính chiếu hậu cười, chịu tới rồi sao?

Chiếc xe kia tăng tốc chạy tới gần, ở bên cạnh xe hắn lượn sóng, vượt qua nửa thân xe của hắn......

Cảnh Dương trước kia từng làm tay đua, nên hoàn toàn không xem kỹ thuật lái xe của đối phương ra gì. Đoạn đường này có rất ít xe, hắn chơi với đối phương một chút vậy. Để xe tập trung chạy tới đoạn đường phía trước rồi giải quyết đối phương.

Hai chiếc xe ở trên đường cái ngươi tới ta đi, thi thoảng có xe chạy qua đều hoảng hồn phanh xe lại.

Ở một cua quẹo, Cảnh Dương hất đuôi xe một cách nhẹ nhàng, hai đuôi xe liền cọ xát nhau. Cảnh Dương đột nhiên đạp thắng, đuôi chiếc xe kia đụng vào đầu xe hắn, lập tức xoay tròn quăng đi rất xa, đến khi đâm vào một thân cây to mới ngừng lại.

Sau cú va chạm này, người bên trong khẳng định là bị thương không nhẹ.

Cảnh Dương lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Bác Thừa, nói với giọng nói có chút hoảng loạn "Em bị tai nạn giao thông, anh đến đây một chút được không?"

"Em ở đâu?" Triệu Bác Thừa lập tức hỏi.

Cảnh Dương nói địa chỉ rồi cúp điện thoại, ngồi ở trong xe chờ.

Triệu Bác Thừa nhanh chóng dẫn người chạy đến, sắc mặt có chút nôn nóng mở cửa xe của Cảnh Dương, vừa mở vừa đánh giá hắn "Em có bị thương không?"

"Em không sao." Cảnh Dương chỉ chiếc xe bị đâm vào cây "Người trên xe kia chắc là bị thương rồi."

Triệu Bác Thừa đỡ Cảnh Dương ra khỏi xe, động tác rất cẩn thận, ấn ấn các vị trí trên cơ thể Cảnh Dương, thấy hắn thật sự không bị thương liền ôm chặt hắn vào lòng.

Ánh mắt Cảnh Dương nhìn lướt qua vai Triệu Bác Thừa, thấy người của Triệu Bác Thừa đã vây quanh chiếc xe kia, trong đó có hai người đang gọi điện thoại cho ai đó.

Triệu Bác Thừa đưa Cảnh Dương lên xe của y, lái xe rời đi, Cảnh Dương hỏi "Nơi này không cần để ý sao? Em không cần ở lại chờ cảnh sát tới hả?"

"Bọn họ sẽ xử lý, em đi bệnh viện với tôi trước." Triệu Bác Thừa mặt vẫn luôn kéo căng, không có hòa hoãn.

"Không cần đến bệnh viện đâu, em thật sự không có bị thương......" Cảnh Dương thấy Triệu Bác Thừa không để ý tới hắn vẫn chạy theo hướng đi bệnh viện, đành phải thay đổi đề tài "Chiếc xe kia đã đi theo em từ lúc em ra khỏi nhà, đụng em vài lần, kết quả em khẩn trương quá dẫm phanh lại, tự hắn đâm vào cây. Hắn rõ ràng là nhắm vào em, anh giúp em tra xem là ai sai khiến hắn đi."

"Yên tâm, mặc kệ là ai sai khiến, tôi nhất định sẽ làm hắn phải trả giá đắt." Lúc đang trên đường tới, Triệu Bác Thừa cảm nhận được y chưa từng khẩn trương như vậy, y thậm chí không dám tưởng tượng hình ảnh người đang ngồi bên cạnh bị thương.

Cảnh Dương được đưa tới bệnh viện tư nhân của tập đoàn Triệu thị, làm kiểm tra toàn thân, xác định không có bất kỳ vấn đề gì mới có thể rời bệnh viện, được Triệu Bác Thừa đưa đến Lục Đức Ký.

Triệu Bác Thừa vô cùng nghiêm túc nói với Cảnh Dương, từ nay về sau tuyệt đối không được ra ngoài một mình, dù đi đâu cũng phải mang theo vệ sĩ, còn nếu hắn cho thôi việc đám vệ sĩ ban đầu, y sẽ lập tức an bài vệ sĩ mới lại đây.

Cảnh Dương không từ chối sự sắp xếp của Triệu Bác Thừa, vệ sĩ của nhà họ Triệu khẳng định là tốt hơn vệ sĩ hắn thuê rồi. Hắn nói với Triệu Bác Thừa nếu tra ra ai là đứng sau người đã gây tai nạn với hắn, nhất định phải nói cho hắn biết.

Ngày hôm sau Triệu Bác Thừa tới gặp hắn, Cảnh Dương liền biết hắn đã tra ra người đứng sau. Thế lực của nhà họ Triệu quả nhiên hùng mạnh, chẳng qua chỉ mới có một ngày mà thôi.

Cảnh Dương uống trà với y nửa ngày trời, cũng không nghe được y nói chuyện, liền hỏi "Chẳng lẽ anh không muốn nói cho em biết là ai muốn mạng em sao?"

Triệu Bác Thừa nhìn hắn, vẫn không nói lời nào.

"Anh không nói em cũng biết." Cảnh Dương nở nụ cười có chút chua xót nói "Hôm qua em lăn qua lộn lại suy nghĩ, ngoại trừ Trịnh Kiến Lâm và Trịnh Tuấn Minh thì không còn ai muốn mạng em cả. Nếu là Trịnh Tuấn Minh, hắn nhất định sẽ tìm Tiền Tường giúp, cho nên cái người đụng em là Tiền Tường sai khiến, đúng không?"

"Là Tiền Tường." Triệu Bác Thừa nhìn hắn nói.

"Cho nên chuyện này chỉ có thể xem như không có chuyện gì, đúng không?" Cảnh Dương dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mặt không cảm xúc nói giống như là chuyện của người khác "Hắn là em họ Triệu Bác Thừa, bị đụng chết là tôi xứng đáng, không bị đụng chết là tôi may mắn, chẳng qua lần sau có may mắn như vậy hay không, liền khó nói."

Triệu Bác Thừa buông chén trà, nghiêm túc nói "Em không cần nói những lời này chọc giận tôi, chuyện này tôi nhất định sẽ cho em một câu trả lời, chỉ cần là người uy hiếp đến an toàn của em, dù có là em họ tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua."

Cảnh Dương chống cằm nói "Lần này Tiền Tường không lấy được mạng của tôi, tôi không tin hắn cứ bỏ qua như vậy, hắn khẳng định sẽ còn tìm tới. Tôi không muốn luôn sống trong nguy hiểm, nếu anh không hạ thủ được với hắn, vậy tôi sẽ tự mình làm, mặc kệ là dùng biện pháp gì, cho dù là cùng hắn đồng quy vu tận, tôi cũng không muốn luôn sống trong nơm nớp lo sợ."

"Tôi sẽ cho em một câu trả lời." Triệu Bác Thừa nghiêm túc nhìn hắn, cảnh cáo nói "Em đừng có làm xằng làm bậy, nếu không tôi sẽ nhốt em lại."

Triệu Bác Thừa rời đi, mấy ngày liên tục cũng không xuất hiện. Cảnh Dương cũng không nóng nảy, cũng không chủ động liên hệ y, cứ như vậy chờ xem y sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Nếu chỉ là giơ cao đánh khẽ, đánh Tiền Tường một trận liền coi như xong chuyện, hắn đành phải tự mình ra tay, và mối quan hệ với Triệu Bác Thừa này cũng phải suy xét lại lần nữa.

Vài ngày sau, Cảnh Dương hay tin Tiền Tường ra đường bị tai nạn xe cộ, đôi chân đều phế, được người nhà khẩn cấp đưa ra nước ngoài tịnh dưỡng.

Buổi tối, Cảnh Dương không về nhà họ Lục mà ngủ trên giường gỗ to rộng trong phòng ngủ phụ của phòng nghỉ. Vệ sĩ đi theo bên người hắn đều đổi thành người của Triệu Bác Thừa, Triệu Bác Thừa đương nhiên là biết rõ hành tung của hắn.

Quen cửa quen nẻo tiến vào phòng ngủ phụ trong phòng nghỉ, Triệu Bác Thừa cởi quần áo bên ngoài, xốc chăn lên nằm xuống và ôm người vào lòng, thò tay vào quần hắn vuốt ve.

"Ưm~" Cảnh Dương không ngăn cản cũng không phản kháng, hưởng thụ sự vỗ về chơi đùa của y.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, mơ hồ có thể thấy được trên giường gỗ to rộng, ở nơi chăn phồng lên đang đong đưa nhanh chóng. Những tiếng rên rỉ kìm nén không ngừng phát ra khiến người ta khó phân biệt được là người phát ra âm thanh đang đau khổ hay đang sung sướng.

Cảnh Dương nằm lên ngực Triệu Bác Thừa, đợi hô hấp ổn định lại, hỏi "Anh đưa Tiền Tường ra nước ngoài à?"

"Ừ, nó vĩnh viễn sẽ không có cơ hội về nước, em có thể yên tâm." Triệu Bác Thừa vuốt ve lưng hắn.

"Vĩnh viễn sẽ không về? Cha mẹ hắn đồng ý sao?"

"Tiền Tường là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiền, với cha mẹ nó mà nói, Tiền Tường quan trọng hơn công ty rất nhiều. Cha mẹ nó rất nhanh sẽ đi qua chăm sóc nó, gia đình bọn họ sẽ không trở về nữa."

Nếu Triệu Bác Thừa nói một nhà bọn họ đều sẽ không về nước, tất nhiên là y sẽ có hắn biện pháp làm được, trực tiếp làm Tiền Tường không còn đôi chân, thủ đoạn này cũng đủ tàn nhẫn.

Cảnh Dương cảm thấy với tính cách của Tiền Tường, không có đôi chân, nửa đời sau của hắn đều sẽ sống trong đau khổ, điều này còn tàn nhẫn hơn cả việc trực tiếp giết chết hắn.

Nhưng đối với kết quả này, hắn rất hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info