ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1)

Chương 120 - Người cá thật giả (7)

19Minniee

Edit: Min

Reber vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy Cảnh Dương đang nằm lỳ ở trên giường, y đi qua vỗ vỗ lưng của Cảnh Dương, Cảnh Dương không thèm để ý đến y.

Reber ngồi xổm mép giường, dùng tay nắm Cảnh Dương quay về phía mình "Sẽ nghẹn hỏng đó."

Cảnh Dương quay mặt qua bên kia "Ta không muốn làm phiền ngài, ngài tiếp tục chọn người làm ấm giường cho mình đi, không cần để ý đến ta."

"Ta muốn chọn người làm ấm giường khi nào?" Reber đứng lên ngồi vào mép giường, chống tay lên gối, cúi người nhìn Cảnh Dương nói "Từ sau khi em đến, không phải giường của ta vẫn luôn để em ngủ sao? Ngay cả ta cũng bị cướp đoạt quyền lợi ngủ giường của mình."

"Ta trả giường cho ngài là được chứ gì." Cảnh Dương đẩy y ra, đứng lên muốn đi ra ngoài.

Reber giữ chặt hắn, kéo hắn lại đè xuống giường "Trả lại giường cho ta cũng được, nhưng em không được phép rời đi. Mặc dù giường của ta lớn, nhưng cũng chỉ đủ cho hai người ta và em ngủ, sẽ không có những người khác."

"Mười mấy người kia ngủ là đủ rồi. Tại sao chỉ đủ cho hai người ngủ?." Cảnh Dương trong lòng không cao hứng, chính là cố ý muốn gây sự.

"Em đang ghen?" Reber dí sát vào mặt Cảnh Dương, gần như là muốn hôn hắn.

"Ta không có!" Cảnh Dương lớn tiếng phủ nhận, sau đó giơ tay muốn đẩy y ra, cho dù có hắn cũng không muốn thừa nhận, không để tên này đắc ý đâu.

Reber không muốn bị hắn đẩy ra, Cảnh Dương sao có thể so được với sức lực của y, chẳng những không đẩy được y, còn bị ép chặt hơn.

Nhìn bộ dáng ghen tuông và không cao hứng của Cảnh Dương, trong lòng Reber lại vui sướng cùng hưng phấn đến nói không nên lời, này ít nhất chứng minh trong lòng hắn chẳng những có y, mà còn đặc biệt để ý đến y.

Cảnh Dương bởi vì tức giận mà thở phì phò, Reber nhìn đến yêu không chịu được, tại sao trên thế giới này lại có một người đáng yêu như vậy? Hắn nhất định là bảo bối mà trời cao ban cho y. Mùi vị của đôi môi hồng nhuận kia nhất định rất ngọt, y thật sự rất muốn nếm thử. Reber nghĩ thế nào liền thật sự làm thế đó, lập tức ngậm lấy đôi môi của Cảnh Dương liếm mút.

"Ngài muốn làm gì...... Ưm ~" miệng Cảnh Dương bị lấp kín, đầu lưỡi Reber vói vào trong miệng của hắn càn quấy, lập tức liền bùng lên ngọn lửa dục vọng nằm sâu bên trong linh hồn hắn. Hắn biết cơ thể của mình sắp mềm nhũn rồi, nhưng hắn còn đang tức giận nên không muốn cứ như vậy khuất phục ở dưới thân y, thừa dịp còn chút sức lực, hắn bắt đầu dùng sức giãy giụa.

Tay Reber luồn vào trong quần áo của Cảnh Dương, bàn tay to rộng khi nhẹ khi nặng vuốt ve làn da của hắn, Cảnh Dương dần dần ngưng giãy giụa, cơ thể hoàn toàn mềm xuống.

Reber cảm nhận được Cảnh Dương không chống cự nữa, nhanh chóng cởi quần của hắn, lật ngược cơ thể của hắn lại, sau đó cả người đè lên lưng hắn.

"Đừng ~ a! A! Không muốn ~"

Cảnh Dương cắn môi cố gắng không phát ra âm thanh mà ngay cả hắn cũng cảm thấy thẹn, nhưng mà không chỉ có cơ thể hắn bị cảm giác vui sướng mang theo chút đau đớn dây dưa, đến cả linh hồn hắn cũng kích động theo.

"Ha ~ a!" Cảnh Dương vẫn nhịn không được rên lên.

Cọ xát có thể sinh ra nhiệt, mặc kệ là tốc độ hay là lực độ của Reber, đều làm Cảnh Dương cảm thấy có chút không thể thừa nhận nổi. Cảnh Dương cảm thấy mình sắp hóa thành một bãi nước rồi, là nước nóng bị thiêu đốt đến từ từ bốc hơi.

Sau khi kết thúc lần thứ nhất, Reber không có lập tức làm lần thứ hai, Cảnh Dương cho rằng y tha cho mình rồi, không nghĩ tới y sẽ trực tiếp bế cơ thể đã mềm nhũn không có một chút sức lực nào của hắn lên, đi vào phòng tắm.

Reber nhớ tới lời Donner nói, tư vị của đuôi cá, chỉ cần thử qua một lần nhất định sẽ thích cái loại cảm giác này. Trước đây y khinh thường cái chuyện nếm thử này, nhưng bây giờ, y rất muốn thử xem, trạng thái của người trong lòng này sau khi biến thành người cá, đến tột cùng là có tư vị gì.

Cảnh Dương bị Reber ôm vào trong ngực, cơ thể ngâm ở trong nước, đôi chân hắn sau một hồi ngâm nước liền chậm rãi biến thành đuôi cá.

Bàn tay của Reber sờ soạng ở mặt sau đuôi cá của Cảnh Dương, hình như là đang tìm kiếm cái gì đó.

Đuôi cá của Cảnh Dương đặc biệt mẫn cảm, bị y sờ như vậy, cơ thể rất nhanh lại có phản ứng, một miếng vảy nào đó hơi hơi mở ra một chút, sau đó bắt đầu khép lại.

"Đừng! Đừng mà! A!" Cảnh Dương dùng sức vẩy đuôi cá, rốt cuộc hắn cũng biết Reber đang tìm cái gì, kích thích quá lớn khiến hắn không chịu nổi muốn chạy trốn, nhưng làm thế nào cũng không thoát được giam cầm của Reber.

"Xin ngài, xin ngài đó, a ~" Cảnh Dương không chạy thoát được, chỉ có thể bám vào bả vai của Reber khóc nức nở xin tha "Đừng như vậy mà, đừng mà ~"

Reber cảm thấy loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt, y đã không chờ nổi muốn thâm nhập vào sâu hơn để trải nghiệm một chút loại mùi vị này, y ôm Cảnh Dương xoay người, đè Cảnh Dương ở bên cạnh bồn tắm, một bàn tay ôm chặt eo của Cảnh Dương, không cho hắn tránh thoát.

"A! A ~" đuôi cá của Cảnh Dương không ngừng đong đưa ở trong nước, chỉ là biên độ thì thu nhỏ, tốc độ lại tăng nhanh.

Cảnh Dương bị kích thích đến không ngừng run rẩy, mức độ mẫn cảm của đuôi cá đã vượt qua phạm vi hắn có thể thừa nhận, cái loại cảm giác này giống như là bị dây điện quấn lấy toàn thân, khiến hắn chảy xuống nước mắt thống khổ mà vui sướng.

Cảnh Dương không biết là khi nào Reber mới kết thúc, cũng không nhớ rõ bọn họ ở trong nước làm bao lâu, hắn chỉ nhớ rõ mình bị Reber kích thích quá mức, trước mắt tối sầm, sau đó liền ngất đi rồi.

Gần sáng Reber mới bế Cảnh Dương đã hôn mê rời khỏi phòng tắm, y đặt Cảnh Dương lên giường, nhìn đuôi cá của hắn còn chưa biến về hai chân, y nhẹ nhàng vuốt ve nó, trong mắt đều là si mê. Reber cúi người, từ trên xuống dưới, một lần lại một lần hôn đuôi cá của Cảnh Dương.

Sáng sớm Donner liền chạy đến lâu đài của Reber chờ, nhưng hắn chờ đến giờ ăn sáng của lâu đài, lại đợi hồi lâu, cũng không thể nhìn thấy Reber.

Reber nhìn Cảnh Dương còn đang ngủ say ở trong lòng ngực, trong lòng liền mềm mại, không ngừng hôn cái trán cùng gương mặt hắn, cho dù như vậy cũng không thể đánh thức hắn. Reber có chút đau lòng cũng có chút áy náy, biết rõ đây là lần đầu tiên của hắn, lại không thể khống chế được mình, làm đến hắn hôn mê bất tỉnh, cũng không biết có ảnh hưởng gì đối với cơ thể của hắn hay không.

Reber hôn thật mạnh một cái lên cái trán của Cảnh Dương, sau đó lưu luyến buông hắn ra rời giường. Reber nghĩ thầm, tuy rằng đã không còn sớm, nhưng cứ để em ấy ngủ nhiều thêm một chút, chờ mình trở về nếu em ấy còn chưa tỉnh lại, mặc kệ thế nào cũng phải đánh thức em ấy, để em ấy ăn một chút gì đó, nếu không đói bụng sẽ không tốt cho cơ thể.

Reber đi đến đại sảnh, nhìn thấy Donner đang dựa vào sô pha ngủ, đi qua đẩy hắn một cái. Bởi vì thức dậy quá sớm lại vẫn không đợi được Reber, cho nên Donner liền ngủ quên, đột nhiên bị Reber đẩy như vậy, sợ tới mức thiếu chút nữa lăn xuống mặt đất.

Donner giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Reber còn có chút chưa tỉnh hồn, không biết bản thân mình đang ở chỗ nào "Anh, anh họ."

"Đi với ta đến thư phòng." Reber xoay người đi khỏi đại sảnh.

Donner phục hồi tinh thần lại lập tức đuổi theo.

"Anh họ, rốt cuộc là mỹ nhân được ngươi mang về từ chỗ nào vậy? Đến tột cùng là chuyện khi nào, giấu cũng sâu quá rồi đó!" Donner ngồi xuống liền hấp tấp hỏi.

"Không phải là ngươi giúp ta mua về sao?" Reber nghĩ đến là Donner đã dẫn y tới phòng đấu giá, nên y mới gặp Cảnh Dương, cũng mang hắn trở về, sắc mặt dành cho Donner cũng tốt hơn một chút, cũng tạm thời không so đo chuyện "quà" của hắn ngày hôm qua.

"Ta? Hồi nào?" Donner nghi hoặc bắt đầu nhớ lại "Sao ta không nhớ rõ, người đẹp như vậy, ta chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái, đời này khẳng định sẽ không quên, nhưng mà trong trí nhớ của ta chưa từng gặp qua người kia nha."

"Chính là người cá nhân tạo trong phòng đấu giá lần trước, ta kêu ngươi trả giá để mua về đó, em ấy tên là Len." Nói đến cái này, Reber lại nhớ tới lúc ấy Maanton cũng muốn mua Cảnh Dương, tưởng tượng nếu lúc đó bọn họ không đi, Cảnh Dương nhất định sẽ bị Maanton mua được, trong lòng y liền bùng lên một cổ lửa giận, muốn thiêu chết Maanton.

"Cái gì? Là người cá đó?!" Donner kinh ngạc mở to hai mắt nhìn "Không đúng! Lúc ấy khi ở phòng đấu giá, người cá đó căn bản là không phải như bây giờ!"

"Đây là chuyện mà ta muốn nói với ngươi."

Reber đem thân phận, còn có quá trình đi tới vương quốc Lucia của Cảnh Dương, đều nói cho Donner nghe.

Donner nghe xong rất khiếp sợ, hắn không nghĩ tới, bọn họ đi một chuyến đến phòng đấu giá người cá nhân tạo, vậy mà lại mua được một người cá thuần huyết, việc này nghe qua thật đúng là rất thần kỳ.

"Nói cách khác, vị người cá thuần huyết kết hôn với Coley kia là giả, người cá thuần huyết thật sự lại bị Coley tự mình đưa đến phòng đấu giá, sau đó lại bị ngươi mang về, là ý này đúng không?" Donner có chút không xác định hỏi, bởi vì chuyện này làm người khó có thể tin được.

"Không sai." Reber khẳng định trả lời.

"Này thật đúng là......," Donner cũng không biết nên nói cái gì để biểu đạt tâm trạng của mình "Vị kia dùng tính mạng và sức khoẻ vì vương quốc, lại vì chính con trai của mình đổi lấy một người cá thuần huyết giả, ngươi nói xem nếu sau khi biết được chân tướng, có thể trực tiếp bị tức chết luôn hay không? Ta bây giờ rất muốn đi đến trước mặt nói hết tất cả mọi chuyện cho hắn nghe, nếu như hắn bị tức chết, vậy ngươi ngồi lên vương vị liền bớt không ít việc, tên nhóc Coley kia có thể làm được trò trống gì chứ, đến năng lực để đối nghịch với ngươi cũng không có."

"Bây giờ còn chưa phải là thời điểm thích hợp để làm sáng tỏ chân tướng, ta muốn giúp Len lấy lại Ngọc Người Cá trước." Reber nói "Hôm nay kêu ngươi tới đây, nói với ngươi những lời này, cũng cho ngươi biết kế hoạch của ta, đến lúc đó, có một số việc có khả năng sẽ cần ngươi đi làm."

"Không thành vấn đề, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực đi làm!" Donner bảo đảm nói.

Lần đầu tiên gọi mưa xuống cho thời kỳ khô hạn, đúng hạn bắt đầu tiến hành, quốc vương hạ lệnh cho tất cả quan viên và quý tộc đều phải tới quan sát, ngay cả hắn cũng kéo theo thân thể bệnh tật tới tham dự.

Dựa theo kế hoạch sớm đã được định sẵn, sau khi Abby thành công gọi mưa xuống ở thủ đô, về sau còn sẽ đi đến các thành phố khác gọi mưa. Quốc vương đã hạ mệnh lệnh, mỗi một lần Abby gọi mưa, mặc kệ là ở nơi nào, quan viên địa phương đều phải triệu tập dân chúng, cử hành long trọng. Quốc vương làm tất cả chuyện này, mục đích đều là vì đề cao Abby cùng địa vị của Coley, còn có mức độ quan trọng trong lòng của quan viên và dân chúng.

Tất cả quan viên đều ngồi vào chỗ ở trên quảng trường, vốn dĩ Cảnh Dương không thể tham dự trường hợp như vậy, nhưng vì Reber lấy thân phận là vị hôn thê của y, dẫn hắn tham dự. Sau khi quốc vương nhận được báo cáo, cũng không có phái người đi nói cái gì, ý tưởng của hắn là bây giờ Reber càng làm xằng làm bậy, sau này y càng có nhiều chỗ để hắn nắm được, nên bây giờ cứ để y muốn làm gì thì làm đi.

Quốc vương mang theo Coley vad Abby đi ra, sắc mặt hôm nay của quốc vương nhìn cũng không tệ lắm, ngược lại là Abby bình thường sắc mặt rất tốt, hôm nay hình như có chút không ổn.

Bởi vì Cảnh Dương đột nhiên xuất hiện, hai ngày nay Abby đặc biệt gian nan, cậu ta vừa lo lắng Cảnh Dương sẽ đoạt Ngọc Người Cá lại, vừa lo lắng gọi mưa lần này sẽ không thành công, tinh thần hoàn toàn đã rơi vào trạng thái căng chặt, đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi.

Bản thân Abby cũng rất rõ ràng, cậu ta không thể tìm được bất cứ lí do gì để không gọi mưa xuống, bởi vì tránh được lần này, không tránh được lần sau. Cậu ta cần thiết phải thành công giống như lần trước, mới có thể tiếp tục giấu giếm thân phận, cho dù bây giờ Cảnh Dương muốn vạch trần cậu ta, cậu ta cũng có thể cãi lại.

Sau khi quốc vương ngồi xuống, Abby từng bước từng bước chậm rãi đi về phía đài cao. Cảnh Dương ngồi ở bên cạnh Reber, cũng chính là vị trí sát đài cao nhất, khi Abby đi qua trước mặt hắn, nhanh chóng nhìn hắn một cái, ánh mắt hai người vừa chạm nhau dường như phát ra tia lửa điện.

Cảnh Dương nhìn thấy sự căm thù trong ánh mắt của Abby, cảm thấy thật nực cười, một người cướp đồ của người khác còn giả mạo thân phận của người khác, còn dám bởi vì người khác xuất hiện mà hận đối phương, Cảnh Dương vô cùng chán ghét và khinh thường loại người này.

Vì muốn quá trình gọi mưa có vẻ trang trọng mà thần thánh, Abby mặc một cái áo choàng đặc chế, tay áo to rộng, bên trong có giấu một cái túi, có thể để cậu ta dễ dàng lấy được Ngọc Người Cá và bình đựng máu của Len.

Abby đứng vững ở trên đài cao, đưa lưng về phía mọi người, từ trong túi tay áo lấy ra Ngọc Người Cá, đổ máu vào lòng bàn tay. Sau đó chậm rãi xoay người, mặt hướng về phía mọi người, nắm chặt Ngọc Người Cá, nhắm mắt lại bắt đầu tập trung tinh thần.

Cậu ta ở trong lòng không ngừng khẩn cầu ông trời để cậu ta thành công, cậu ta nhất định phải thành công, nếu không cậu ta sẽ mất đi tất cả những gì đang có, cha và những người thuộc hạ kia đều sẽ chết vô ích, không được! Cậu ta tuyệt đối không thể phụ lòng bọn họ, cậu ta nhất định phải thành công mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com