ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1)

Chương 10 - Người thừa kế mỹ thực (9)

19Minniee

Edit: Min

Kết quả thi đấu khiến Trịnh Tuấn Minh chịu một cú sốc rất lớn, và hình ảnh bước ra khỏi hiện trường với khuôn mặt tái mét đã được báo chí đưa tin rầm rộ. Trịnh Tuấn Minh không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã thua Lục Cảnh Ngọc, Trịnh Kiến Lâm cũng không thể tin rằng đứa con mà ông ta vất vả dạy dỗ lại thua bởi đứa con luôn bị ông ta bỏ mặc.

Chủ đề thi đấu của giải tổng quán quân chỉ có một chữ Xuân, yêu cầu khác thì đầu bếp tự do phát huy. Cảnh Dương lấy đề tài xuân về hoa nở khiến toàn hiện trường phải kinh ngạc, và cũng trở thành tổng quán quân.

Trong quá trình thi đấu, Cảnh Dương đã thiết lập vài kỷ lục như đầu bếp đầu tiên đạt toàn phiếu thông qua, đầu bếp đầu tiên của tổ thanh niên đoạt giải tổng quán quân, và cũng là đầu bếp đầu tiên được tất cả giám khảo đánh giá xuất sắc.

Bởi vì lần thi đấu này mà Cảnh Dương trở nên nổi tiếng, Lục Đức Ký cũng càng thêm náo nhiệt hơn, ngay cả hai chi nhánh còn lại chưa chính thức khai trương cũng đã được đặt kín chỗ.

Việc kinh doanh của Lục Đức Ký phát triển không có nghĩa là Chính Đức Ký kinh doanh không tốt, tuy rằng ít nhiều cũng chịu chút ảnh hưởng nhưng vẫn hoạt động bình thường.

Mục đích của Cảnh Dương không phải cướp lại Chính Đức Ký và sửa thành Lục Đức Ký ban đầu. Chính Đức Ký bị Trịnh Kiến Lâm kinh doanh nhiều năm, đã bồi dưỡng rất nhiều người của ông ta, cướp về cũng không có ý nghĩa gì. Mục đích của Cảnh Dương là phá hủy Chính Đức Ký và cha con họ Trịnh.

Có rất nhiều truyền thông muốn phỏng vấn Cảnh Dương, Cảnh Dương đồng ý và tổ chức họp báo một ngày trước khi chi nhánh khai trương.

Để nghe những chủ đề hấp dẫn hơn, nhiều phóng viên thích hỏi về những chủ đề có thể gây ra mâu thuẫn. Và quan hệ giữa Lục Cảnh Ngọc và nhà họ Trịnh tự nhiên là không tránh được bị nhắc tới.

Lúc đặt vấn đề, có một vị phóng viên hỏi "Nghe nói trước đây cậu là một thiếu gia chỉ biết uống rượu ăn chơi, vậy xin hỏi cậu bắt đầu học nấu ăn từ khi nào?"

Cảnh Dương nói "Tôi không phủ nhận rằng trước đây tôi có thói quen uống rượu, bởi vì trong lòng buồn khổ không có chỗ phát tiết, nên tôi chỉ có thể dựa vào uống rượu để tê liệt bản thân. Nấu ăn là tôi tự học từ nhỏ, bởi vì không có người dạy nên tôi chỉ có thể dựa vào bút ký của ông ngoại để lại và thực đơn của nhà họ Lục. Tôi đi rất nhiều đường quanh co cho nên không tự tin, cũng không dám trổ tài nấu ăn ở trước mặt người khác, vì sợ khiến ông ngoại mất mặt. Cho đến khi tôi cảm thấy tay nghề đã vững mới nghĩ đến việc mở Lục Đức Ký, khôi phục món ăn của nhà họ Lục."

Phóng viên "Cậu nói cậu uống rượu là vì trong lòng buồn khổ không có chỗ phát tiết, vậy nguyên nhân dẫn tới cậu trong lòng buồn khổ là gì?"

Cảnh Dương lau lau mặt, im lặng một lúc lâu rồi khó khăn nói "Lúc tôi còn nhỏ, có một ngày tôi đi học sớm, đi được nửa đường thì chợt nhớ mình quên mất một thứ, vì thế chạy về lấy. Và khi tôi về đến nhà......, tôi tận mắt nhìn thấy......, mẹ của tôi đang rơi xuống. Bà ngã trên sàng nhà đá cẩm thạch, chảy rất nhiều máu......"

Hiện trường im phăng phắc, ngay cả âm thanh cameras cũng biến mất trong giây lát. Một đứa trẻ mười mấy tuổi tận mắt nhìn thấy mẹ mình tự sát, khẳng định sẽ có bóng ma tâm lý. Ánh mắt các phóng viên nhìn hắn chứa đầy sự đồng cảm.

Phóng viên "Cho tôi hỏi, nguyên nhân mẹ cậu tự sát có thật sự là bởi vì không muốn ly hôn với cha cậu không?"

Năm đó việc Lục Tuyết Nhàn tự sát cũng từng chấn động một thời, Trịnh Kiến Lâm nói với bên ngoài rằng ông ta yêu cầu ly hôn với Lục Tuyết Nhàn, nhưng Lục Tuyết Nhàn không đồng ý, còn lấy cái chết ra để uy hiếp. Lúc đó Trịnh Kiến Lâm khóc lóc thảm thiết nói ông ta rất hối hận, nếu sớm biết Lục Tuyết Nhàn sẽ thật sự tự sát, cho dù ông ta bị nhốt cả đời ở nhà họ Lục thì cũng sẽ không đưa ra yêu cầu ly hôn.

Trên thực tế, lúc đó Trịnh Kiến Lâm vẫn chưa nắm được tài sản của nhà họ Lục, phần lớn đều nằm trong tay của Lục Tuyết Nhàn. Lục gia không chỉ có quán cơm mà còn có rất nhiều khoản đầu tư và cổ phần khác, cho nên ông ta vốn không hề nói ly hôn với Lục Tuyết Nhàn.

Cảnh Dương im lặng một lát rồi nói "Có vài câu tôi đã giấu trong lòng rất nhiều năm rồi, giấu đến tận bây giờ ép tôi hít thở không thông. Tôi xin nhờ các vị phóng viên có mặt ở đây thay tôi hỏi người cha kia của tôi một chút, năm đó khi ông cưới mẹ của tôi chỉ là một tên nghèo kiết xác, không có gia nghiệp, không có tay nghề, không người thân. Ông ta nói ông ngoại tôi ép ông ta ở rể, vậy tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc là tại sao ông ngoại tôi lại muốn ép ông ta cưới con gái của mình chứ. So với học trò của ông ngoại, ông ta không phải xuất sắc nhất, mẹ tôi cũng không phải là khó coi không gả được. Nếu ông ta thật sự không muốn cưới mẹ tôi, vậy tại sao không rời khỏi nhà họ Lục đi?"

Các phóng viên hai mặt nhìn nhau, đây đúng là điểm nghi ngờ lớn nhất. Người ta gia nghiệp lớn, tại sao phải coi trọng một tên nghèo hèn cơ chứ, còn một hai phải gả con gái như hoa như ngọc của mình cho ông ta. Nhiều năm như vậy, thế mà không có ai nhắc tới chuyện này. Nếu như nói Trịnh Kiến Lâm không có động tay chân, người khác chịu tin tưởng, nhưng những người biết rõ quy tắc trong nghề như bọn họ thì không.

Cảnh Dương nói "Mẹ tôi tự sát là bởi vì bà mắc bệnh trầm cảm nặng. Bà là một nữ nhân yếu ớt, mỗi ngày đều phải nhìn chồng, tình nhân và con riêng xuất hiện trước mặt, thời thời khắc khắc nhắc nhở bà. Bà cho rằng tình yêu đều là giả, nội tâm đã sớm sụp đổ rồi, tự sát là bởi vì bà muốn tìm kiếm sự giải thoát chứ không phải vì không muốn ly hôn."

Buổi phỏng vấn sắp kết thúc, cuối cùng Cảnh Dương đứng lên nói "Tôi thay mẹ của tôi cho người cha kia một cơ hội, hy vọng ông ta có thể chính miệng nói chân tướng năm đó. Rốt cuộc là ông ngoại tôi ép ông ta cưới mẹ tôi, hay là ông ta chủ động quỳ xuống trước mặt ông ngoại cầu hôn mẹ tôi. Nếu ông ta vẫn có một chút xíu lương tâm thì đừng có giấu diếm sự thật nữa. Cuối cùng, nhờ các vị thay tôi hỏi ông ta một câu, nếu ông ta nói nhà họ Lục vây khốn ông ta, vậy thì tại sao sau khi ông ngoại và mẹ tôi qua đời, một nhà ba người bọn họ còn công khai ở lại nhà họ Lục, ngược lại là tôi có nhà mà không thể về."

Quá trình Cảnh Dương tổ chức phỏng vấn được truyền thông đưa tin, lập tức gây nên sóng to gió lớn. Các phóng viên đều chạy tới phỏng vấn Trịnh Kiến Lâm và Trịnh Tuấn Minh, muốn nghe xem bọn họ trả lời như thế nào.

Nhóm cư dân mạng cũng rất muốn biết các vấn đề mà Cảnh Dương nhắc tới, tại sao lúc trước Lục Đức Viễn muốn ép Trịnh Kiến Lâm cưới con gái mình, ông ta có thứ gì đáng giá để uy hiếp, và tại sao một nhà ba người họ Trịnh bây giờ còn ở Lục gia, mà người mang họ Lục lại phải ở bên ngoài.

"Cái thứ mất dạy!" Trịnh Kiến Lâm ném thẳng điều khiển từ xa vào TV, giận đến run cả người. Ông ta hoàn toàn không ngờ cái đứa không dám ngẩng đầu ở trước mặt ông ta lại dám xuất hiện trên TV chất vấn ông ta.

"Kiến Lâm, Lục Cảnh Ngọc đây là muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà mà." khuôn mặt của Tôn Thu Dung có chút vặn vẹo "Anh mau nghĩ cách đi, tuyệt đối không thể để nó thực hiện được."

Trịnh Kiến Lâm nghiến răng nghiến lợi nói "Hừ! Muốn chống đối tôi, nó còn non lắm!"

Trịnh Tuấn Minh vẫn luôn cúi đầu ngồi ở sô pha nói "Cha, chúng ta không thể cứ luôn trốn trong nhà mà không đáp lại được, như vậy những phóng viên kia sẽ càng nói càng khó nghe mà thôi. Chúng ta mau nghĩ xem nên trả lời thế nào mới có thể khiến hầu hết mọi người chịu tin tưởng chúng ta đi."

Bên ngoài biệt thự của nhà họ Lục có rất nhiều phóng viên đang chờ phỏng vấn cha con họ Trịnh, bọn họ thật sự không thể cứ trốn mãi ở trong nhà. Trịnh Kiến Lâm nghĩ xong câu trả lời, đi ra ngoài nhận phỏng vấn.

Một đám phóng viên trước sau tiến lên hỏi "Trịnh Kiến Lâm tiên sinh, xin hỏi ông cảm thấy thế nào về lời chất vấn của Lục Cảnh Ngọc con trai ông?"

"Tôi thật sự không ngờ con trai mình sẽ chất vấn cha của nó, tôi thật sự rất buồn." Trịnh Kiến Lâm tỏ ra vô cùng đau đớn "Cho dù nó không nên thân, tôi cũng không nghĩ đến việc từ bỏ nó. Nó đây là muốn trở mặt thành thù với tôi mà. Chuyện của tôi với mẹ nó là việc của người lớn, nó thân làm con thì có tư cách gì chất vấn tôi? Tôi và mẹ nó kết hôn rất nhiều năm mới có nó, nó có thể biết được chân tướng gì?"

Phóng viên hỏi "Vậy năm đó Lục Đức Viễn lão tiên sinh rốt cuộc đã dùng thứ gì để ép ông cưới con gái mình?"

Trịnh Kiến Lâm giả vờ như đang nhớ lại "Năm đó là Lục Tuyết Nhàn yêu tôi, một hai bắt tôi phải cưới cô ấy. Nhưng cô ấy là con gái duy nhất của nhà họ Lục, muốn cưới cô ấy thì chỉ có thể ở rể. Tuy lúc ấy tôi rất nghèo, nhưng chí không ngắn, tôi không muốn sau này con cái không thể theo họ Trịnh. Quan trọng nhất chính là tôi không hề yêu Lục Tuyết Nhàn! Vốn dĩ người cũng đã chết rồi, tôi không muốn nói gì nữa, nhưng hiện tại cái đứa nghịch tử Lục Cảnh Ngọc này đang muốn làm xấu mặt ông ngoại và mẹ của nó!"

"Nói vậy, từ trước đến nay ông không yêu Lục Tuyết Nhàn mà là Lục Tuyết Nhàn yêu ông. Cho nên mới để cha ép ông cưới bà ấy?"

Trịnh Kiến Lâm nói "Phải, Lục Tuyết Nhàn đòi chết đòi sống với cha cô ấy, nói phải gả cho tôi, cha cô ấy liền ép tôi cưới, nếu không sẽ khiến cho tôi không có chỗ dung thân. Lúc ấy tôi không quyền không thế, lại không nơi nương tựa, không còn cách nào đành phải đồng ý, nhưng người tôi yêu từ trước đến nay chỉ có người vợ hiện tại mà thôi."

Phóng viên "Vậy tại sao các người còn ở lại nhà họ Lục? Theo chúng tôi tìm hiểu, đây là nhà tổ truyền của nhà họ Lục, hơn nữa hiện tại còn đứng tên của Lục Cảnh Ngọc. Nhưng Lục Cảnh Ngọc lại ở bên ngoài, mà ông và người vợ hiện tại thêm đứa con riêng lại sống ở đây."

Trịnh Kiến Lâm nói "Là chính nó kiên trì muốn dọn ra ngoài, tôi khuyên thế nào nó cũng chịu trở về, chê tôi quản lý quá chặt, làm nó không được tự do vui chơi. Tôi vì sự nghiệp nhà họ Lục đau khổ chống đỡ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có tư cách ở đây sao?"

........................

"Thúi lắm!" Quách Long xem TV, vỗ mạnh bàn vì lời nói của Trịnh Kiến Lâm "Đúng là đánh rắm, năm đó hắn cầu xin sư phụ như thế nào để cưới Tuyết Nhàn, anh em chúng ta ai cũng thấy được. Bây giờ hắn lại ở chỗ này đổi trắng thay đen, dám nói là sư phụ ép hắn cưới Tuyết Nhàn. Hắn là đồ vong ân phụ nghĩa, không bằng cầm thú mà!"

"Đại ca." Vương Dũng nói "Chúng ta đã sớm biết cái tên Trịnh Kiến Lâm này là hạng người gì, mà đây không phải là lần đầu tiên hắn đổi trắng thay đen, không đáng để tức giận đâu. Giúp Cảnh Ngọc nghĩ cách chứng minh lời hắn nói là giả thì hơn."

Cảnh Dương ngồi một bên nhàn nhã uống trà nói "Để ông ta nói đi, con tự có biện pháp đối phó ông ta. Một ngày nào đó ông ta sẽ phải hối hận vì mỗi một câu mà bây giờ ông ta đang nói."

Đến khi phóng viên lại đến phỏng vấn Cảnh Dương, hắn chỉ đáp trả một câu: Tôi còn hy vọng ông ta có thể chính miệng nói ra chân tướng, nếu thật sự để cho tôi nói, vậy thì giữa chúng tôi sẽ không bao giờ tồn tại tình cha con nữa.

Phóng viên còn muốn hỏi thêm nhưng Cảnh Dương lại không nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info