ZingTruyen.Com

[ĐM/edit/Hoàn] Ba năm ấy tôi mang đồ nữ đi học

chương 65

mynachaacter

"Anh Đại Lâm!" Từ xa nhìn thấy Lâm Kiến Lộc, Ôn Giác Vinh đã dán lên, nhiệt tình hỏi hắn "Anh Lâm tới hồi nào á?"

Lâm Kiến Lộc nói "Vừa đến."

Hắn cũng không tới một mình, bên cạnh còn có Tô Lâm Bồi đi theo.

Bọn Ôn Giác Vinh không thân với Tô Lâm Bồi, dù sao cũng từng có khác biệt giữa học tra với học bá, mà tầng 4 Tô Lâm Bồi ở chính là nơi tụ tập học bá trong truyền thuyết.

Thế nhưng cũng may tính cách Tô Lâm Bồi rộng rãi, tự thân quen, đối với cậu ta mà nói, bạn của lão đại cũng là bạn của cậu ta.

Mọi người chào hỏi lẫn nhau, Lâm Kiến Lộc hỏi "Các cậu đi chung từ sáng rồi sao?"

"Đúng đó, ba người bọn em, vừa nãy đi trên đường gặp phải anh Nhan." Ôn Giác Vinh vừa phủi một cái, liền để Diêm Hàn vào phạm vi loại trừ.

Diêm Hàn "..."

Lâm Kiến Lộc dường như chỉ thuận miệng hỏi, cũng không có gì khác, chỉ gật gật đầu nói "Vào đi thôi."

Mọi người không có dị nghị gì, Diêm Hàn cũng nghe theo "Được."

Kỳ thật nếu cậu không gặp đám Ôn Giác Vinh, lúc nghe Lý Hồng Khinh phân tích xong cậu còn định vào phòng hóa trang thay đồ lần nữa, giãy giụa lần cuối.

Nhưng hôm nay cậu ra ngoài không mang túi, cũng không thể không không thay đồ được.

Cộng thêm trang bị trong phòng hóa trang thật sự rất khiến người ta đau đầu, Diêm Hàn nghĩ nghĩ, cuối cùng không giãy giụa nữa, chờ buổi tối gặp Lý Hồng Khinh rồi nói tiếp.

Vì thế đoàn người đi vào trung tâm mua sắm.

Bởi vì là ngày cuối tuần, cộng thêm đường dễ đi, nên lưu lượng khách bên trong trung tâm mua sắm rất lớn, trên cơ bản đều là người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đắt tiền.

Mà trong đám người trẻ tuổi này, mấy người Diêm Hàn là được chú ý nhiều nhất.

Những người khác thì còn ổn, bọn Ôn Giác Vinh cùng lớp trưởng ăn mặc tương đối tùy ý, khuôn mặt non nớt vừa nhìn là biết học sinh, cũng không hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Nhưng Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc đi chung hiệu quả lại rất khác.

Hai người cao gầy, lưng thẳng eo thon chân dài, còn là kiểu nhan sắc đỉnh của chóp, đã đủ khiến người người nhìn không rời mắt.

Hơn nữa bình thường mặt hai người không có biểu tình gì, tuy rằng còn rất non, nhưng từ khí chất mà nói, khiến người ta hoàn toàn không nghĩ được hai người này còn là học sinh.

Thế cho nên lúc bọn Ôn Giác Vinh kêu chỗ này chỉ chỗ kia, lắc la lắc lư, Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc đi ở đằng sau trông vô cùng giống hai bậc phụ huynh đang rầu thúi ruột.

Hoặc là một đôi yêu nhau.

Nếu cái người vóc dáng hơi lùn một chút, khuôn mặt nhu mỹ một chút kia, không bị xét tới vấn đề... giới tính.

Đúng vậy, không sai, lại không xử lý tóc tai, tóc mái Diêm Hàn bây giờ có hơi dài.

Tóc mái không dài không ngắn rũ ở trước trán, càng khiến mặt mày của cậu tinh xảo như bước ra từ trong tranh.

Cộng thêm làn da trắng nõn, cái mũi vểnh cao cùng miệng nhỏ nhắn... Nói cậu là một mỹ nữ khí chất lạnh lẽo cũng không ngoa, nói cậu là nam sinh nữ tướng cũng không ngại.

Hơn nữa cậu vốn ăn mặc rất trung tính... Hai người đang trộm đánh giá bọn họ, hơn phân nữa là đang suy nghĩ rốt cuộc đây là con trai hay con gái.

"Là con gái đó!" Trong đó một bạn nữ nhỏ giọng nói "Tuy rằng nhìn không rõ, nhưng áo khoác chị ý mang là áo nữ hãng XX đang nổi năm nay! Hôm trước mình dạo phố nhìn thấy mà, chắc chắn không nhận sai! Lúc ấy là đắt quá nên mới mua mà!"

Diêm Hàn "..."

Trong lúc vô tình nghe được, Diêm Hàn hốt hền.

Đắt quá... Đắt quá...

Trong óc còn quanh quẩn mấy chữ này, đột nhiên cậu nhớ ra Tiểu Ngũ từng nói quần áo bên trong phòng hóa trang toàn bộ đều là nhãn hiệu lớn, có thể biết rằng chắc chắn rất đắt.

Cậu mang như vậy hình như không đúng với hình tượng học sinh nghèo rồi thì phải?

Lại nói cậu rõ ràng đã chọn cái áo trung tính nhất, còn bị nhận ra là đồ nữ cho được, cái thiết kế của phòng hóa trang này có độc!

Diêm Hàn phản hồi lại vấn đề này cho hệ thống, Tiểu Ngũ tỏ vẻ nó cũng hết cách, cũng nói [Không cần biết là quần áo hãng nào đều bị nhận ra cả thôi, cái thế giới đầy con người thời thượng này... Anh hiểu mà.]

"..."

Diêm Hàn nghĩ nghĩ, cảm thấy nó nói cũng có lý, chỉ cần mang quần áo lên người, nhìn chung cũng sẽ gặp phải người từng chú ý chúng, cậu liền không rối rắm nữa, nếu có người hỏi cứ nói là hàng nhái mua ở vỉa hè là được.

Đơn giản cũng không ai hỏi, Diêm Hàn liền tự thả bay bản thân, mặc kệ luôn.

Một đường đi đến khu vực sân khấu giữa trung tâm mua sắm, này là cố ý dựng cho hoạt động King of Street Dance hôm nay, ở bên cạnh nhìn thấy Tần Tư Du cùng em gái, còn có mấy bạn học khác, vài người bọn họ vào thính phòng tìm chỗ ngồi.

Sân khấu đã dựng xong, bốn đài máy nhảy trên sân khấu không ngừng lóe đủ loại màu sắc rực rỡ.

Xung quanh cũng đã vây rất nhiều người, không chỉ có thính phòng nhanh chóng bị lấp đầy, ngay cả chỗ đứng bên cạnh, người xem lâm thời dừng chân cũng đứng cả một vòng.

Trừ cái này ra còn có người đứng ở lầu hai lầu ba trung tâm thương mại, ghé vào lan can nhìn xuống xem náo nhiệt, mọi người dường như khá tò mò cái hoạt động King of Street Dance này.

Trong hoàn cảnh lộn xộn, Diêm Hàn đi sang bên ban tổ chức điểm danh trước, sau khi xác nhận lưu trình thi đấu còn phải rút thăm trình tự lên sân khấu, lúc trở về lại bắt đầu nghe thấy Ôn Giác Vinh "nịnh Nhan", nói cho người bốn phía nghe cảnh tượng thi đấu lần trước, kỳ diệu nhất chính là Tô Lâm Bồi nói lần trước cậu ta cũng có mặt, nhưng chỉ là đi ngang qua trùng hợp nhìn thấy nên dừng lại xem một chốc, hai người ăn nhịp với nhau, hận không thể nói cậu đến thăng thiên.

... Đổi thành hai người khác sao mà được như vậy.

Thấy cậu về, Diêm Hàn lần nữa bị bạn học vây quanh, ngay sau đó lại là một trận thổi phồng.

Những người xem náo nhiệt bên cạnh cũng nhìn thấy đám thiếu nam thiếu nữ tinh thần phấn chấn vây quanh một người ăn mặc diện mạo ngầu ngầu, đang cổ vũ khuyến khích người nọ... Không cần nghĩ cũng biết bạn học này tham gia cái hoạt động King of Street Dance này... Nhìn diện mạo với khí chất, hẳn là biết chơi cái này.

Tùy tiện để bọn Ôn Giác Vinh vây quanh mình, còn có ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua đây, Diêm Hàn nỗ lực nhớ lại cảm giác trên máy nhảy lần trước.

Gần đây cậu cũng không có thời gian đi tập máy nhảy, nên đối với trận bán kết này vẫn cảm thấy hơi hơi chột dạ.

Có thể là nhìn ra cậu khẩn trương, Ôn Giác Vinh cổ vũ cậu "Anh Nhan thả lỏng đi, thả lỏng là được, người có thiên phú hoạt động như anh chỉ cần tùy tiện phát huy chút là ổn thôi ấy mà!"

"Thiên phú hoạt động là gì cơ?" Những người khác hỏi cậu ta.

Bị hỏi đến cái này, Ôn Giác Vinh có chút thẹn thùng mà nói "Tôi vốn định nói là thiên phú vận động cơ, nhưng rồi thấy chơi máy nhảy không thể tính là hạng mục vận động được, nên sửa miệng lại thôi. Ôi chao, các cậu đừng có chú ý tiểu tiết!"

Ôn Giác Vinh nói xong lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ với bọn Tần Tư Du, Thế nhưng như thế cũng nhắc nhở Diêm Hàn —— không cần biết như thế nào, máy nhảy chỉ là hạng mục vận động khảo nghiệm khả năng phản ứng cùng phối hợp của cơ thể, mà hai thứ này cậu rõ ràng không kém.

Nghĩ như vậy, cảm giác đợt trước đã được cậu tìm trở về, dường như không có gì để hồi hộp cả.

Trận bán kết rất nhanh sẽ bắt đầu, trình tự thi đấu của Diêm Hàn nằm ở phía sau, vì không để mình suy nghĩ nhiều, cậu một bên nhìn người đang thi đấu, một bên thì bớt thời gian nói chuyện phiếm chém gió với bạn học.

Lúc nãy nghe thấy Ôn Giác Vinh thổi phồng đợt cậu đấu vòng loại, những người khác không chỉ không thấy khoa trương, ngược lại còn làm một bộ vô cùng tán đồng.

Tần Tư Du nói "Mình cảm thấy anh Nhan là người có nhiều tế bào vận động, nhưng lúc học tập vẫn có thể chuyên chú, đúng là thần kỳ!"

Một nữ sinh khác nói "Nhưng mình cảm thấy hẳn Nhan Hàm thích vận động hơn, mỗi lần học thể dục cậu ấy siêu tích cực."

Diêm Hàn nghe xong, tùy ý gật đầu phụ họa "Ừm, thích vận động hơn."

Học tập chuyên chú gì gì đó là do cậu cắn răng nghiến lợi, cưỡng ép bản thân phải làm thôi.

Bởi vì biết học tập là yếu điểm của bản thân, bởi vì biết mình là dạng người gì, cho nên mới không dám lơi lỏng dù chỉ một chút.

Cho nên so với học tập, vận động đối với cậu mà nói, không cần thúc giục không cần bức hiếp cậu cũng muốn làm!

Đã học cao trung một lần, cũng không còn ở thời phản nghịch, thiếu niên dậy thì này này nọ nọ, tiết thể dục mà các bạn học khác cảm thấy hứng thú đối với cậu mà nói chính là liều thuốc điều hòa thể xác với tinh thần, không thích mới là lạ.

Thế nhưng trước kia, lúc người khác đánh giá cậu, cậu không thường hay trả lời, lúc này xem như là chính thức trả lời một câu hỏi, nên đưa tới càng nhiều tò mò, lớp trưởng ngày thường khá sôi nổi nói "Không nhận ra nha, cậu còn là phần tử hiếu động à, tôi nghe nói anh Nhan cậu đây còn livestream học tập cơ mà."

Diêm Hàn "Đó là bất đắc dĩ, không học không được."

"Đậu, tôi còn tưởng cậu yêu học tập dữ lắm đấy chứ, thế bình thường cậu thích chơi cái gì?"

Ôn Giác Vinh chen vào nói "Anh Nhan chơi máy game giỏi cực, vừa hay tới nơi rồi, lát nữa đánh với em một trận đi."

"Được." Diêm Hàn nói, sau đó trả lời câu hỏi của lớp trưởng "Gì cũng thích chơi, chỉ cần biết chơi là được."

"Chậc chậc chậc, không nhận ra luôn á, tại bình thường cậu ngồi học nhìn văn tĩnh quá mà."

Nghe thấy hai chữ "văn tĩnh", Diêm Hàn thoáng run run khóe miệng, dứt khoát bất chấp tất cả mà nói "Vậy cậu hiểu sai tôi rồi, so với học tập thì vận động hấp dẫn tôi hơn."

......

Rồi sau đó đến phiên Diêm Hàn thi đấu, cậu cũng chứng minh được điểm này.

Lúc trước lớp trưởng bọn họ chỉ thấy ảnh chụp trên diễn đàn nặc danh, biết anh Nhan của bọn họ nhảy, nhưng hình ảnh với người thật không giống nhau, trạng thái tĩnh với trạng thái động càng khác biệt cực lớn!

Đứng trên máy nhảy, Diêm Hàn hít sâu, khiến chính mình trở về trạng thái lần trước.

Trước khi bắt đầu cậu hoạt động đơn giản hai bả vai, lại quen thuộc mà điều chỉnh hình ảnh máy nhảy một chút, trên biểu tình lạnh lùng lộ ra chuyên chú xưa nay chưa từng có, chờ đến khi nhạc đệm của máy nhảy vang lên, nốt nhạc đầu tiên xẹt qua, liền chuẩn xác không chút sai lầm mà giẫm lên nút kia.

Ca khúc đấu bán kết có chút khó, nốt nhạc cũng dày đặt hẳn lên.

Nhưng dù có như vậy, mấy nốt qua đi Diêm Hàn đã quen được tiết tấu.

Cậu không hiểu âm nhạc, bài hát này cậu cũng chưa từng nghe qua, phản ứng căn bản là hoàn toàn dựa vào thị giác, rồi phán đoán, xem những nốt nhạc chuẩn bị xuất hiện trước, ngay lúc chúng nó không ngừng bay lên lại phán định tuyến thời gian, bước đúng phương hướng để lấy điểm.

Trời sinh tốc độ phản ứng nhanh cùng ánh mắt nhạy bén, làm cho cậu trông không khác những thí sinh luyện tập thời gian dài là bao, bởi vì độ khó không cùng một cấp với vòng loại, Diêm Hàn chỉ có thể hết sức tập trung nhìn màn hình, rất nhiều lúc còn không chú ý được tư thế của mình đang ở dạng gì giống lần trước.

Nhưng dù có thế, bản thân trời sinh có tay dài chân dài, dáng người cùng tứ chi tuyệt đẹp cũng tự động thêm điểm, khiến mỗi một động tác tùy tùy tiện tiện của cậu trên sân khấu đều lộ ra tiêu sái cùng ngầu lòi.

Nhạc đến khúc cao trào, tiết tấu càng lúc càng dày đặc, người chỉ quen âm nhạc đơn thuần đã không thể đuổi kịp nữa, cần phải có tố chất thân thể càng tốt hơn để chống đỡ.

Rất nhiều người biết nên dẫm vào chỗ nào, nhưng thân thể căn bản phản ứng không kịp, trên đài có người động tác trở nên ngắc ngứ, thác loạn, có người thậm chí còn dứt khoát từ bỏ đứng bất động trên máy nhảy.

Mà Diêm Hàn đã sớm không rảnh lo những chuyện không đâu, cậu hết sức chăm chú mà nhìn ký hiệu trên màn hình, thân thể mềm dẻo phục tùng chi phối của đại não, có thể làm ra phản ứng rất nhanh.

Lại một chuỗi ký hiệu nhanh chóng hiện lên, địa hình thiếu hoàn muốn làm liên tục các bước lướt là không thể, nhưng hoàn toàn là phản ứng bản năng, cậu cũng không biết vì sao mà mình làm được, một loạt động tác làm xong cả sân thi đấu đều bùng nổ!

Mà thần kỳ nhất chính là làm xong, Diêm Hàn trên đài không hề bị trật nhịp, mà còn có thể tiếp tục nhảy!

Người xem dưới đài nhịn không được reo hò về phía cậu, vỗ tay, Ôn Giác Vinh một bên vỗ tay kêu bôm bốp, một bên hô to với bạn học xung quanh "Cậu thấy chưa, tôi đã nói anh Nhan nhảy cái này đẹp trai vãi cả ra!"

"Anh Nhan giỏi vận động thiệt á!" Tần Tư Du cũng xem đến mức hâm mộ đầy mặt.

"Anh Nhan như vậy mới là anh Nhan đích thực!"

Mấy người bọn họ kêu la, người xung quanh tuy nghe không rõ, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ kêu theo.

Bầu không khí ở hiện trường nóng lên, ngay cả Lâm Kiến Lộc từ trước đến nay đều trầm ổn, ánh mắt cũng lóe sáng cổ vũ cho cậu.

Tiếng nhạc cùng tiếng ủng hộ hấp dẫn thêm nhiều người tới xem, rất nhiều người nhịn không được lấy điện thoại ra quay lại, chờ đến khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, Diêm hàn dừng lại thở phì phò, cảm nhận được nhiệt tình dưới đài còn vẫy vẫy tay với bạn học bên kia.

Cậu tự cảm thấy rất không tồi, chủ yếu là nhảy rất vui, đã lâu không có cảm giác mệt như vậy, tâm tình cũng tươi đẹp theo, liền nhân tiện vứt quả hôn gió với những người trợ uy cho cậu, cũng khom lưng bày tỏ cảm ơn.

Cái động tác này rất nhanh đã đưa tới hưởng ứng càng lớn, hơn nữa có lẽ một thân trang phục punk hưu nhàn của cậu rất hợp với đoạn nhạc vừa nhảy, một bài vừa xong cậu đã thu hoạch được gần một vạn giá trị kinh diễm.

Mắt thường có thể thấy được trị số trên đầu mọi người lại lần nữa tăng lên, Diêm Hàn nghĩ nghĩ, ngay sau đó chớp chớp mắt với khán giản, làm tư thế "wink", lại thành công mà hốt thêm một đợt, giá trị kinh diễm lại tăng thêm một ít.

... Nếu không phải cậu không nghĩ ra còn tư thế gì đủ đẹp trai để hấp dẫn thêm tí ánh mắt, có khi cậu còn không muốn xuống sân khấu cơ!

Chờ xuống khỏi sân khấu, bị ban giám khảo kêu đi lên đăng ký xong còn nói thêm vài ba câu, Diêm Hàn cơ bản đã khẳng định được trận bán kết này mình có thể lưu lại.

Trận bán kết hôm nay cần phải chọn ra top 8, chờ những người phía sau thi xong còn phải rút thăm, vận khí tốt có thể trực tiếp tham gia cạnh tranh thi đấu top 8, còn xui xui thì phải so đấu một hồi, nói cách khác, chiều nay cậu còn phải tham gia ít nhất hai trận nữa.

Diêm Hàn sợ bạn học của mình nhàm chán, muốn bảo bọn họ muốn làm gì thì làm đi, không cần đi chung với mình.

Nhưng bọn Ôn Giác Vinh lại kiên quyết tỏ vẻ không đi, cần phải ở chung với cậu đến cuối mới được.

Rồi chia ra hai người đi mua nước, những người còn lại trực tiếp ấn cậu lên ghế, chỉ thiếu đấm vai bóp chân cho cậu thôi.

Diêm Hàn: ...

Diêm Hàn nhớ lại từ hồi nhỏ đến giờ, hình như có rất nhiều chuyện xui xẻo.

Nhưng điểm giống nhau duy nhất, cả hai đời cậu đều được trời cao chiếu cố tặng cho một thứ, thứ đó là hữu nghị.

Trong khoảng thời gian ngắn không khỏi cảm thán ngàn vạn, thừa dịp tạm thời còn chưa đến phiên cậu, cậu lại cùng bọn Ôn Giác Vinh đi lên cửa hàng trò chơi điện tử ở bên trên, bắt đầu ra tay.

Thần thoại một xu đánh hết cửa lần nữa ra đời trong cái trung tâm mua sắm này.

Ngay cả chủ cửa hàng trò chơi cũng tới hỏi có thể treo một hai bức ảnh Diêm Hàn chơi game lên bảng trưng bày không, Diêm Hàn nghĩ thấy bộ đồ hôm nay mình mặt rất hợp với máy game, treo ảnh lên không chừng có người nhìn thấy, còn thu được thêm giá trị kinh diễm, cho nên đồng ý luôn.

Khó có khi ra ngoài thông khí, buổi chiều hôm nay cậu chơi rất thống khoái, quả nhiên chơi bời mới là bản chất của cậu.

Thế nhưng may mắn của đại ca không dùng cho cuộc thi King of Street Dance được, cậu không rút được trực tiếp thăng cấp, cho nên vẫn phải tham gia hai trận đấu.

Nhưng cũng không có gì ngoài ý muốn, cuối cùng vẫn chen vào được top 8.

Trận đấu sau khi top 8 xuất hiện chính là chung kết, nhìn dáng vẻ của ban tổ chức, có lẽ là định làm lớn, ngày tổ chức chung kết còn chưa xác định, nên nói cho cậu là phải đợi thông báo.

Thế nhưng lên được đến đây là có hy vọng, Diêm Hàn không dám qua loa, cậu bảo Tiểu Ngũ ghi việc luyện tập máy nhảy lên vở ghi chú nho nhỏ, tốt nhất là mỗi cuối tuần sau này đều tới đây tập một chút.

... Có thể xem là rèn luyện thân thể, chơi cái này cũng được thêm điểm "Thể" mà.

Vì chúc mừng, Diêm Hàn kiên trì muốn mời mọi người ăn một bữa.

Ban đầu những người khác không đồng ý, nói muốn AA, nhưng Diêm Hàn tỏ vẻ bảy tám học sinh trung học cùng nhau ăn một bữa, không uống rượu cũng chẳng mất bao nhiêu tiền.

Hơn nữa gần đây cậu livestream kiếm được chút tiền, có chuyện tốt với nhớ chia sẻ với người xung quanh, hơn nữa tiền thưởng thấy việc nghĩ hăng hái làm, hẳn là cuối tuần sau sẽ gửi đến chỗ ông bà... Bấm tay tính toán chỗ này đã có không ít thu nhập.

Diêm Hàn đĩnh đạc mà tỏ vẻ "Chỉ vào mà không ra thì là Tỳ Hưu, tôi không có cái mệnh đó, lúc này cũng nên tiêu chút tiền."

Mọi người lúc này mới đồng ý.

Ăn xong cơm tối đã là tám giờ, bạn học theo chân bọn họ một ngày cũng đã bị người nhà thúc giục gọi về, trong nhà Ôn Giác Vinh cùng lớp trưởng cũng gọi điện thoại hỏi tình huống, Diêm Hàn khó khăn lắm mới nhớ ra mình còn có hẹn với Lý Hồng Khinh, liền bày tỏ hôm nay tới đây thôi, hôm nào lại chơi.

Những người khác không có dị nghị gì, hơn nữa những bạn học khác đều ở địa phương, ngay cả Tần Tư Du đêm nay cũng đến ký túc xá của em gái ở, Diêm Hàn vừa hay có một mình, không tiện đường với ai.

Cậu vô cùng tiêu sái mà vẫy tay tạm biệt với mọi người, liền đi về phía trường học, móc điện thoại ra, gọi cho Lý Hồng Khinh, nói cho anh ta biết bây giờ mình rảnh.

Buổi tối 8 giờ, phố buôn bán ngựa xe như nước, đám đông đi dọc theo con đường gần trường ồ ạt, cậu một mình về trường cũng không sợ phải gặp nguy hiểm gì.

Chỉ là mắt thấy nói tạm biệt với mình xong, anh Nhan của bọn họ liền móc điện thoại ra gọi, Ôn Giác Vinh vuốt vuốt cái cằm mập mạp của mình, lâm vào trầm tư "Không đúng, em cứ cảm thấy anh Nhan không đúng lắm."

"Làm sao?" Lâm Kiến Lộc bên cạnh cậu ta hỏi.

Lâm Kiến Lộc hỏi, Ôn Giác Vinh liền nói.

"Buối sáng gặp anh Nhan anh Đại Lâm không có mặt, nên anh không thấy biểu tình của anh Nhan lúc gọi điện thoại đâu... Lần đầu tiên em thấy anh Nhan cười như vậy á..."

"Hửm?" Tô Lâm Bồi bên cạnh đột nhiên dựng lỗ tai lên "Cậu nói gì cơ? Nói rõ ràng chút coi!"

"Là hồi sáng lúc bọn tôi gặp anh Nhan ý, lúc đó ảnh đang gọi điện thoại, hình như cũng không có cười mấy thì phải? Nhưng biểu tình trông rất thoải mái... Thoái mái chưa từng có luôn."

......

Có người địa phương là có giang hồ, đám bạn cùng lớp tránh không được nhiều chuyện.

Lớp trưởng cùng bạn nữ kia cũng thêm mắm dặm muối miêu tả lại một đợt, cuối cùng không biết là đứa nào, đưa ra kết luận.

"... Các cậu nói xem, chẳng lẽ anh Nhan yêu đương thật à?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com