ZingTruyen.Info

[ĐM/edit/Hoàn] Ba năm ấy tôi mang đồ nữ đi học

chương 43

mynachaacter

Chủ nhiệm lớp lúc này đã lập kế xong, cô ta không nóng nảy, một đường cười tủm tỉm đi sau đội ngũ trở về phòng học, một bước vào lớp quả nhiên nhìn thấy Nhan Hàm kia ngồi ở trong phòng học!

"Nhan Hàm, em đứng lên cho tôi!"

Diêm Hàn không hiểu kiểu gì mà ngẩng đầu.

Vốn dĩ tập thể dục xong thành viên tập mẫu cũng không cần về hàng của lớp, xưa nay đều là trực tiếp về phòng học bằng cửa sau của khu dạy học.

Sau khi cậu về lớp trùng với lúc bạn học trực nhật vừa mới trực xong, thấy cậu trở về cũng có chút tò mò, nhưng vốn cũng không thân, cho nên không hỏi.

Diêm Hàn quay về liền ngồi ở bàn mình đọc sách.

Không nghĩ tới chủ nhiệm lớp vừa về liền kêu cậu lên.

Lúc này bạn học cũng lục tục trở về lớp, thấy cậu bị chủ nhiệm lớp điểm danh còn có chút khó hiểu.

Rất nhiều bạn học đều cho rằng người tập mẫu phải là đàn anh cùng đàn chị năm hai đảm nhiệm, mà Diêm Hàn làm người tập mẫu vẫn chưa từng lộ mặt, trừ một vài người đã sớm biết cậu ở bên ngoài, học sinh trong lớp mới có rất nhiều người không biết cậu là một thành viên trong nhóm tập mẫu.

Hiện tại thấy cậu bị giáo viên nêu tên, phỏng đoán không chừng là lại có chuyện gì, không khỏi đổ mồ hôi thay cậu.

Lâm Kiến Lộc lúc này còn chưa về, thời gian tập thể dục giữa giờ hắn rất bận, cái này làm cho Diêm Hàn một mình đứng ở hàng cuối trông có chút lẻ loi, có chút đáng thương.

Các bạn học sôi nổi đưa ánh mắt đồng tình nhìn cậu, chủ nhiệm lớp vẫn duy trì tác phong nhất quán của mình, càng tức càng cười, cô ta hỏi Diêm Hàn "Vừa rồi lúc tập thể dục em đi đâu? Các bạn đều phải tập, em thì làm cái gì?"

"Hả?" Không ngờ lại bị hỏi vấn đề này, Diêm Hàn có hơi ngu người.

Chuyện cậu làm người tập mẫu không có nói với chủ nhiệm lớp, nhưng lúc trường học chuyển lớp học sinh cũng không nói tình huống cơ bản này cho giáo viên sao?

Hay là nói tình huống của cậu quá đặc thù...

Ủy viên kỷ luật trực tiếp dưới trướng chủ nhiệm giáo dục như Lâm Kiến Lộc thì giáo viên nào cũng biết, nhưng người tập mẫu năm nhất duy nhất như cậu... địa vị có chút xấu hổ.

Trước kia Diêm Hàn không nghĩ nhiều như vậy, chủ nhiệm lớp có không biết cậu làm người tập mẫu cũng không nghĩ đến, càng miễn bàn tới chào hỏi trước với cô ta.

Này vốn cũng không phải chuyện gì lớn.

Diêm Hàn hơi hơi ngây người vừa định giải thích, liền nghe chủ nhiệm lớp kiêu căng ngạo mạn hỏi "Hôm nay ai trực nhật? Nhan Hàm trở về khi nào?"

... Căn bản không cho cậu cơ hội giải thích.

Bạn học trực lớp cũng không muốn đắc tội giáo viên, nhưng theo bản năng không muốn làm Diêm Hàn khó xử, hai ngày nay cô ta bạo lực lạnh với bạn học kia bọn họ đều xem ở trong mắt, còn từng lén lút vì Diêm Hàn mà bênh vực kẻ yếu.

Nhưng lúc này giáo viên hỏi, bọn họ cũng không thể không nói, trong đó có một nữ sinh tương đối nhanh nhạy nói "Chúng em cũng không chú ý ạ."

"Không chú ý là khi nào? Khi nào các em không ở lớp, khi nào ở lớp các em cũng biết đại khái chứ?"

"Này..." Hai bạn trực nhật nhìn nhau, cũng cảm thấy hơi phiền.

Bọn họ phụ trách trực nhật, chứ không phụ trách canh cửa xem ai không đi tập thể dục, hiện tại ngữ khí như ép cung phạm nhân là thế nào đây?

Liếc nhau xong, nữ sinh ban nãy mở miệng lại nói "Không chú ý thật ạ"

Chủ nhiệm lớp nhướng mày cao cao, lại nhìn về phía Diêm Hàn "Không ngờ ha, nhân duyên của em còn tốt chán. Tôi lại cho em thêm một cơ hội, em nói cho tôi biết vừa rồi em làm gì, hay là muốn đến khu giáo vụ?"

Diêm Hàn "..."

Diêm Hàn cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy, này là cậu đã trở thành nhân vật chính trong truyền thuyết người ngồi trong nhà, nồi bay trên trời xuống rồi.

Nếu chuyện này đã xảy ra, giáo viên còn nói như vậy, thế cậu đương nhiên phải thỏa mãn ước nguyện của đối phương, đi khu giáo vụ nói tiếp!

Khu giáo vụ này là chỉ khu giáo vụ của năm nhất, cũng không phải khu giáo vụ năm ba do chủ nhiệm Cốc tổng quản lí.

Chủ nhiệm lớp trong lòng hiểu rõ, chút chuyện nhỏ như cúp tập thể dục này còn không đủ để kinh động đến chủ nhiệm Cốc.

Bất quá nếu nháo đến chỗ chủ nhiệm khối, này cũng xem là nháo lớn rồi thôi.

Trong văn phòng, chủ nhiệm khối biết tình huống không khống chế được tính tình nóng nảy của mình nữa, trực tiếp giáo huấn chủ nhiệm lớp trước mặt Diêm Hàn "Không phải chỉ là một học sinh không tập thể dục giữa giờ thôi sao? Cô nói nghiêm trọng như vậy làm gì? Bạn học này còn không có trốn tập nữa kìa!"

"Không phải tôi đã nói với cô rồi hay sao, nếu cô chịu chủ động tìm hiểu tình hình một chút, chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không phát sinh!"

Trước đó thái độ chủ nhiệm lớp kiêu ngạo bao nhiêu, hiện tại cô ta uể oải bấy nhiêu.

Chuyện trốn tập thể dục nói to thì to nói nhỏ thì nhỏ, bởi vì mới vừa xếp lớp lại, chủ nhiệm lớp muốn mượn chuyện này làm lý do, nói cho chủ nhiệm khối biết tình huống cùng phản ứng của Diêm Hàn trong giờ học, lại kết hợp với những tin đồn cô ta nghe được trước khi xếp lớp, chỉ cần công bố mình quản không được học sinh này, tin chắc trường học nội quy nghiêm khắc sẽ tự động xử lí nó.

Từ ngày hôm qua bị chủ nhiệm khối dạy cho một trận, chủ nhiệm lớp đã nghẹn trong lòng một hơi.

Cô ta cảm thấy hình thức giáo dục của mình không sai, ngay từ đầu cô ta cũng chỉ là muốn khiến bọn họ nghe lời mình, cũng không có nhằm vào bất cứ học sinh nào.

Nhưng tại sao kết quả lại biến thành mình bị lãnh đạo phê bình?!

Ác niệm cứ thế xuất hiện.

Lại bởi vì học sinh không chút để ý tới lạnh nhạt của cô ta mà càng sâu đậm.

Tới ngày hôm nay, cô ta không màng tất cả mà muốn cho học sinh này "đẹp" mặt, cho nên mới mù quáng mà bấu lấy sai lầm nho nhỏ này, còn không kịp xác minh.

Dù sao trong quan niệm của cô ta, kiểu gì cô ta cũng không tin được một học sinh lớp mười bảy lên, vừa yêu đương vừa đánh nhau thế mà là thành viên nhóm tập mẫu do chủ nhiệm Cốc tự chọn...

Tóm lại, ý đồ truyền đạt mong muốn không quản học sinh này nữa đã được chủ nhiệm khối get được rồi, chẳng qua kết quả hoàn toàn khác.

Chủ nhiệm khối cuối cùng nói với cô ta "Nếu cô không quản được cái lớp này, tôi cũng có thể phản ánh với nhà trường, cô có thể không làm chủ nhiệm lớp nữa!"

Diêm Hàn bên cạnh mặt không biểu tình mà đứng đó, chủ nhiệm lớp bị lãnh đạo răn dạy trước mặt học sinh cảm thấy rất xấu hổ.

May mắn tính tình nóng mau mà nguội cũng mau, chủ nhiệm lớp rất nhanh liền cho cậu về lớp, tốt xấu gì cũng phải giữ tí mặt mũi cho đồng nghiệp, phần còn lại không cho cậu nghe nữa.

"Dạ, thưa cô." Diêm Hàn cụp mi rũ mắt từ văn phòng lui ra, vừa mới ra cửa, nhấc đầu lên, nhìn thấy trên hành lang có một người sải chân hấp tấp đi qua phía cậu, thấy cậu từ bên trong đi ra mới khó khăn dừng lại.

......

Lâm Kiến Lộc hỏi cậu "Sao lại thế này."

Vừa thấy hắn tới, "phụt" một tiếng, Diêm Hàn nhịn không được bật cười.

Không vì cái gì, có lẽ là người anh em này trên đường đuổi đến quá vội vàng, tuy rằng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai, bất quá Diêm Hàn cảm thấy, kiểu tóc này dù có là nhân sĩ chuyên nghiệp để cũng rất... hề hước.

"Ha ha ha không có gì." Diêm Hàn che miệng cười thêm hai cái, tận lực đè thấp âm thanh, rồi sau đó chỉ chỉ đầu Lâm Kiến Lộc, ý bảo tóc hắn rối rồi.

"Cuối cùng là chuyện như thế nào?" Kiểu tóc của Lâm Kiến Lộc vừa nhìn là biết được thiết kế chuyên nghiệp, có thể khiến khuôn mặt vốn sắc nét dương cương càng thêm anh tuấn, giờ phút này tùy ý vuốt vuốt mấy cái liền quay về tạo hình cũ, thế nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn không có chút biến hóa, tựa hồ là còn đang đợi Diêm Hàn trả lời câu hỏi của hắn.

"Không có chuyện gì." Diêm Hàn không sao cả mà xua xua tay, "Không phải tôi đi tập mẫu à? Cô ta không nhìn thấy tôi, cho rằng tôi cúp thể dục giữa giờ làm chuyện không tốt, muốn nhân cơ hội gây khó dễ. Tôi cũng thỏa mãn ước nguyện của cô ta, còn đến trước mặt chủ nhiệm khối nghe cô ta bị bẻ nữa mà."

Lâm Kiến Lộc không nói chuyện, chỉ dùng một đôi mắt đen nhánh để nhìn cậu, nhưng nhìn dáng vẻ vẫn là thở phào nhẹ nhõm.

Diêm Hàn hơi không đứng đắn tới gần Lâm Kiến Lộc, nói "Cậu không thấy biểu tình lúc nãy của chủ nhiệm lớp đâu... Ấy không đúng? Cậu tới đây làm gì?"

Cậu khó khăn lắm mới phản ứng lại được.

Ít khi nào thấy đối phương không bình tĩnh như vậy.

Mà rất rõ ràng là Lâm Kiến Lộc phi như sao băng tới đây, là để tìm mình!

"..."

Lâm Kiến Lộc trầm mặc một chút.

Sau đó mới mở miệng "Tới xem cậu như thế nào."

Không đề cập đến chuyện lúc hắn vừa vào lớp, bọn Ôn Giác Vinh vô cùng lo lắng mà nói hắn biết tên này bị người dẫn tới đây, hắn căn bản chưa kịp hỏi chuyện gì.

Còn tưởng rằng bị chủ nhiệm lớp túm phải lỗi lớn gì mới nháo đến tận chỗ chủ nhiệm khối, không ngờ chỉ là chuyện cỏn con.

"Ha ha ha đúng đó." Nhắc tới cái này là Diêm Hàn muốn cười.

Ừ thì không thể phủ nhận, đôi khi cậu cũng rất ác.

Nhưng mà...

"Cậu vội như vậy làm gì chứ?" Diêm Hàn ngẫm lại, vẫn cứ cảm thấy có chỗ không đúng "... Sao tôi cảm thấy hình như cậu nghĩ tôi có nhược điểm gì để bị người ta bắt được ấy nhỉ?"

Không thể trách cậu nghĩ nhiều, thật sự là do bộ dáng Lâm Kiến Lộc chạy tới ban nãy trông rất là... khẩn trương?

"Không có gì." Lâm Kiến Lộc nói rồi dời mắt đi.

Diêm Hàn "?"

Diêm Hàn theo bản năng mà nhìn kỹ hắn, vẫn cảm thấy biểu hiện của Lâm Kiến Lộc khá là bất thường.

Nhưng đối phương đa số thời gian cũng không có biểu tình gì, cho nên cậu cũng không biết là bất thường chỗ nào.

Diêm Hàn không từ bỏ, nhưng Lâm Kiến Lộc hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cuối cùng hắn nói "Vừa rồi có người nói với tôi lúc tập thể dục giữa giờ cậu nói chuyện với thầy Hách."

"Hửm? Thầy dạy bơi sao? ... Đúng vậy."

"... Cậu rất thân với hắn?"

"Đương nhiên không. Hớ? Không đúng, cậu hỏi cái này làm gì?!"

Lâm Kiến Lộc hơi hơi mím môi, ánh mắt thâm trầm có ý đánh giá, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.

"Bọn tôi có quan sát hắn một đoạn thời gian, hình như hắn rất thích tiếp cận một vài bạn học nữ." Hắn ngừng nói chuyện, tầm mắt quét nhìn Diêm Hàn từ trên xuống dưới "Đặc biệt là các bạn nữ giống như cậu."

Diêm Hàn: ... ?!!

Nè nha... Xin lỗi chứ cậu chưa rõ lắm, vậy là Lâm Kiến Lộc đã chú ý tới ông thầy Hách kia trước cả cậu à?!

Sau đó hắn nghe người ta nói mình tiếp xúc với ông thầy Hách kia, sau đó bị chủ nhiệm lớp đem tới chỗ chủ nhiệm khối... Không lẽ hắn cho rằng chuyện này có liên quan đến ông thầy Hách kia à?

... Tư duy cũng quá nhanh rồi đấy!

Diêm Hàn bày vẻ biểu tình quỷ súc rồi nhìn hắn, khiếp sợ hỏi "Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy?"

Lâm Kiến Lộc tư duy cực nhanh nói "Tôi có thể nói cho cậu biết là thầy Hách kia thật sự có vấn đề. Cậu... có thể cách xa hắn một chút hay không?"

"Các cậu phát hiện vấn đề gì của ổng?" Giờ khắc này Diêm Hàn cũng hết cách suy nghĩ thêm, nhưng đề cập đến chuyện liên quan tới nhiệm vụ của mình, cậu không thể không hỏi.

Lâm Kiến Lộc vừa định mở miệng nói chuyện, lúc này hành lang đột nhiên vang lên âm thanh của chủ nhiệm lớp.

"Nhan Hàm, cô đứng lại đó cho tôi!"

......

Sau một trận tiếng giày cao gót đập lên mặt đất, chủ nhiệm lớp tức giận đi đến trước mặt Diêm Hàn.

Khuôn mặt phẫn nộ tới biến hình, cô ta chỉ vào mũi Diêm Hàn mà nói "Tôi chưa bao giờ thấy học sinh nào ác độc như cô!"

Diêm Hàn: ???

Bị chủ nhiệm lớp chỉ thẳng mặt mắng như vậy, còn là ngay trước mặt bạn học, nếu đổi thành người khác, tất nhiên sẽ bị nhục nhã đến thương tích đầy mình.

Nhưng phản ứng của Diêm Hàn lại là... Không có phản ứng.

Chủ nhiệm lớp bị làm cho thêm tức "Cô cứ chờ đấy, từ nay về sau đừng để tôi bắt được nhược điểm của cô! Nếu không tôi cho cô đẹp mặt! Là thế đấy, hôm nay tôi nói cho cô biết, cô coi chừng tôi!"

Nói xong, cô ta hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Diêm Hàn, cũng không nhìn Lâm Kiến Lộc bên cạnh, lập tức bỏ đi.

Bị mắng trước mặt học sinh, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

Bây giờ cô ta chẳng nhớ nổi sư đức hay ứng xử gì hết.

Để lại Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc hai mặt nhìn nhau.

"Bây giờ cậu đã đắc tội cô ta hoàn toàn rồi." Lâm Kiến Lộc nhìn về phía Diêm Hàn, trông rất lo lắng "Muốn đổi lớp không?"

Diêm Hàn chuyển mắt, cẩn thận nhớ lại tiền căn hậu quả của câu chuyện.

Đầu tiên là cậu bị bạo lực lạnh, nhưng không muốn cúi đầu nhận thua cũng không phải cậu sai.

Sau đó cũng không phải cậu cố ý muốn để chủ nhiệm lớp đến trước mặt chủ nhiệm khối để chịu nhục, mà là đối phương gấp không chờ nổi muốn xử cậu.

Từ trên xuống dưới cậu không làm sai bất cứ chuyện gì.

Không thẹn với lương tâm, thì chẳng có gì phải lo lắng.

Không sao mà xua tay, Diêm Hàn nói "Không cần hưng sư động chúng như vậy, tôi thấy lớp bây giờ cũng tốt."

Lâm Kiến Lộc không nói gì.

"Mà đổi lớp tôi cũng có biết đi đâu đâu?" Diêm Hàn lẩm bẩm.

Đi đến lớp trên hiển nhiên không được, sẽ ảnh hưởng đến công bằng.

Đi đến lớp dưới cũng không có giáo viên nào nguyện ý tiếp đón cậu.

Kỳ thật nếu nói giáo viên nào cậu vừa lòng nhất, cậu thấy không bằng mình về lớp mười bảy luôn.

Nhưng cái lớp kia quá loạn, ngày thường tự học đã vô cùng ồn ào, thật sự rất ảnh hưởng đến chất lượng học tập của cậu.

Huống chi lúc này trở về sẽ rất khiến người chú ý, chủ nhiệm lớp không phải muốn đuổi cậu trở về sao? Xếp lớp chưa tới hai ngày đã bị đuổi về, này còn không phải muốn cậu trở thành trò cười cho cả trường nghe à?

Diêm Hàn tuy da mặt đủ dày, không ngại người khác thấy mình như thế nào.

Nhưng miếng ủy khuất này cậu cũng không thể chịu như vậy được, miếng khổ này cậu cũng không muốn ăn nốt.

Lâm Kiến Lộc bên cạnh cũng lâm vào suy nghĩ xa xăm "Kỳ thật nếu nói..."

"Hửm?"

"Không có gì."

Diêm Hàn cảm thấy kỳ quái, quay đầu liếc nhìn Lâm Kiến Lộc một cái, chỉ thấy ánh mắt đối phương nhìn mình dường như mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Cái loại ánh mắt vừa ngầm đánh giá vừa ngậm cười này, sao cảm giác giống lần trước...

"... Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"

Diêm Hàn gặp chủ nhiệm khối trong văn phòng cũng bình tĩnh như thường, lúc này lại hơi hoảng loạn.

Không vì cái gì khác, thật sự là vì biểu tình bây giờ của Lâm Kiến Lộc y chang lúc nói tới cái lượng biến đổi gì gì đó!

"Cậu cậu cậu lại nghĩ cái gì? Dừng! Dừng ngay!"

"Không có gì, chỉ là nghĩ cậu rất có cá tính." Trên môi Lâm Kiến Lộc hơi hơi nhiễm một tia ý cười.

"Hả?" Diêm Hàn cũng không bớt hồi hộp.

"Cậu là người không sợ giáo viên đầu tiên mà tôi biết."

"Hửm?"

"Không sợ cũng không đúng, cái từ kia nói như thế nào nhỉ? ... À đúng, không để ý."

"..."

"Cậu rất có chủ kiến, cũng có chủ trương, có phong cách hành sự riêng."

"..."

Khóe miệng Diêm Hàn thoáng run rẩy, chỉ muốn nói dừng dừng dừng dừng ngay.

Còn muốn nói sở dĩ mình như vậy hoàn toàn là do cậu là người trưởng thành đã từng lăn lộn trong xã hội, cách thức suy nghĩ đương nhiên sẽ không giống các học sinh cao trung.

Này cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng rất rõ ràng là cậu không thể nói như vậy, lại ngượng ngùng nghe Lâm Kiến Lộc khen mình, càng không mong đối phương vì việc này mà phát hiện chỗ nào dị thường.

Trong cơn hoảng sợ cậu cũng chỉ có thể nói "Kỳ thật tôi cũng rất sợ, chỉ mong sau khi chuyện này qua đi cô ta không nhìn chằm chằm tôi nữa, cũng đừng sử dụng bạo lực lạnh với tôi... Ai."

Nói nói còn không nhịn được mà thở dài, Diêm Hàn đột nhiên bừng tĩnh trong lòng, cảm giác nỗ lực cùng trả giá của mình cho kế hoạch kiều mị kia hình như là có hiệu quả rồi?

Là do hai ngày nay quan hệ của cậu cùng Lâm Kiến Lộc thân thiết hơn sao!

Đúng vậy nhỉ, thì ra hắn là loại người lãnh đạm với tất cả những người không thân, sau khi thân rồi thì chay mặn không kỵ, biết vui biết đùa nha!

Lời này dừng trong tai Lâm Kiến Lộc hiển nhiên cũng rất là chấn động.

Hắn hơi hơi dừng một chút, ý cười nơi khóe miệng biến mất, thái độ có chút lạnh lẽo, nói "Đây là lần cuối cùng."

"Hửm?"

"Đi thôi, về học."

"Không đúng? Cài gì lần cuối cơ, không lẽ cậu định làm việc ngu ngốc gì đấy chứ?"

"Cậu nghĩ cái gì vậy." Lâm Kiến Lộc lại bị cậu chọc cười, biểu hiện chính là đôi mắt phượng hơi cong lên, đẹp trai khiếp vía.

Lúc trước Diêm Hàn đã phát hiện ngoại trừ ngũ quan tuấn lãng ra, đôi mắt của Lâm Kiến Lộc cũng cực kỳ đẹp.

Cậu nhìn muốn ngây người, thấy bóng lưng thon dài của Lâm Kiến Lộc đi phía trước, Diêm Hàn nhắc nhở bản thân, đây là Lâm Kiến Lộc mà, sao có thể làm chuyện gì ngu ngốc chứ.

Thế là đem tim thả về ngực.

"Được... Vậy cậu nói với tôi chuyện ông thầy Hách đi?" Cậu hỏi.

......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info