ZingTruyen.Info

[ĐM/edit/Hoàn] Ba năm ấy tôi mang đồ nữ đi học

chương 137

mynachaacter

Nhìn Lâm Kiến Lộc một cái, thậm chí Diêm Hàn còn hoài nghi sợ rằng bạn học này đã điên từ lâu lắm rồi đấy?

Thì ra lúc nghỉ hè nhỏ hẹn hò với Ngụy Ninh Hâm, chính là vì diễn cho Lâm Kiến Lộc xem, không làm Lâm Kiến Lộc áp lực à??

Tính thời gian một chút, chuyện Cung Ngọc Tuyết hẹn hò với Ngụy Ninh Hâm xảy ra sau khi Lâm Kiến Lộc tìm nhỏ nói chuyện thật.

Này... Xem phim máu chó quá 180 phút à!

Năm nhất Diêm Hàn đã đề cập đến chuyện này, rốt cuộc Lâm Kiến Lộc cũng thông suốt, biết Cung Ngọc Tuyết điên cuồng cố chấp là bởi vì hắn, nhưng bởi vì trước nay đối phương đều lợi dung người khác để làm chuyện xấu, tập thể kia rất bền chắc, trong lúc nhất thời không tìm được chứng cứ gì, hắn lại nể tình hai nhà, cho nên lễ phép đến cảnh cáo nhỏ một chút.

Nếu nhỏ thật sự biết thiện ác đúng sai thì sẽ biết một vừa hai phải.

Nội dung Lâm Kiến Lộc nói cho Cung Ngọc Tuyết Diêm Hàn cũng biết, chỉ đơn thuần là cảnh cáo, đối với Lâm Kiến Lộc mà nói không cần biết là nguyên nhân gì, bởi vì ai, sai chính là sai, hắn không hề đề cập đến chuyện thích hay không thích.

Nhưng ai ngờ nói xong, bạn học này lại phát hiện cái gì đó, rồi tự bùng nổ luôn?

Sau khi nói chuyện Cung Ngọc Tuyết rất là thành thật, tập thể kia cũng giải tán, thậm chí nhỏ không tiếc vứt bỏ căn cơ một tay xây dựng để chuyển sang học tự nhiên.

Nhỏ làm như vậy, một là muốn cho Lâm Kiến Lộc nhìn ra nhỏ đã thay đổi, thưởng thức nhỏ.

Hai là nhỏ âm mưu nhảy dù đến lớp chín, làm bạn cùng lớp với Lâm Kiến Lộc.

Chẳng qua kết quả nhỏ đến lớp chín, nhưng Lâm Kiến Lộc lại không học cùng lớp như nhỏ đã suy nghĩ...

Lần nữa không thành công làm bạn cùng lớp với Lâm Kiến Lộc, tuy rằng ngoài mặt Cung Ngọc Tuyết không có biểu hiện gì, nhưng cả người cứ như phát điên, bắt đầu điên cuồng trả đũa mình, chuyện này Diêm Hàn biết.

Đồng thời vì muốn hãm hại nói mình gian lận, còn không tiếc tiền thuê đội thi công động tay động chân với camera, dẫn tới hệ thống camera theo dõi của lầu ba tê liệt, chuyện này Diêm Hàn cũng biết.

Nhưng nguyên nhân nhỏ đến với Ngụy Ninh Hâm... Đánh chết đại ca cũng không ngờ được.

Bây giờ nhớ lại, chẳng trách Ngụy Ninh Hâm tức giận đến như vậy.

Tóm lại Cung Ngọc Tuyết hẹn hò với cậu ta không phải bởi vì có tình cảm, càng không phải vì chọc giận Lâm Kiến Lộc "không nghĩ thông", mà là vì trước khi trở thành bạn cùng lớp một lần nữa, nhỏ muốn cho Lâm Kiến Lộc xem, muốn nói cho hắn biết mình thật sự thay đổi, dù hắn có ở bên cạnh người khác cũng không muốn tạo áp lực cho hắn, không muốn để hắn biết nhỏ vì thích hắn đến điên cuồng nên mới làm những chuyện hồ đồ hoang đường đó.

Không chừng nếu kế hoạch diễn ra thuận lợi, có khi nhỏ còn nói mình với Ngụy Ninh Hâm chỉ là người yêu ngoài mặt, là vì nhỏ từng làm chuyện sai trái, không muốn khiến Lâm Kiến Lộc cảm thấy áp lực, cho nên mới làm như vậy...

Quả nhiên, Diêm Hàn vừa tưởng tượng xong, đã nghe Cung Ngọc Tuyết nói tiếp "Tôi căn bản không thích Ngụy Ninh Hâm, lúc bọn tôi hẹn hò đến tay còn chưa từng nắm, tôi chỉ là... Bởi vì quá thích cậu, cho nên mới kéo bè kéo cánh làm ít chuyện sai trái, tôi biết cậu cảm nhận được, nhưng tôi không muốn để cậu biết..."

......

Diêm Hàn: Được rồi, y chang.

Trong khu giáo vụ trống trơn, chỉ có ba người đứng thẳng, Lâm Kiến Lộc trầm mặc không nói gì, ngoại trừ tình cảm của mình dành cho Diêm Hàn, những thứ tình cảm khác hắn đều không hiểu lắm, mặc dù vô cùng giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng đại não vẫn không thể giải thích nguyên nhân Cung Ngọc Tuyết làm như vậy. 

Dù sao nghe nhỏ nói xong, đơn thuần là vì "Không muốn để mình biết cậu ta vì thích mình nên mới làm chuyện sai trái" nên mới cố ý hẹn hò với người khác, đây là biểu hiện vô cùng kỳ lạ, cũng vô cùng thiếu tôn trọng người khác.

Lâm Kiến Lộc lại càng khó hiểu hơn.

"Ầy, cậu không hiểu cũng bình thường." Không cần anh Đại Lâm mở miệng Diêm Hàn cũng biết hắn nghi hoặc cái gì "Tôi cũng đâu có hiểu! Mà cậu nghĩ lại đi, nếu trên đời ai cũng có tâm tư như cậu, thế giới bên ngoài đã chẳng nhiều tội phạm như vậy."

Nói xong, cậu còn vỗ ngực Lâm Kiến Lộc hai cái, an ủi hắn.

Sắc mặt Cung Ngọc Tuyết lại thay đổi.

Bởi vì lời này của cậu nghiễm nhiên xem nhỏ như tội phạm.

Cũng là vì động tác kia của cậu...

Chưa từng có người dám chạm vào Lâm Kiến Lộc như vậy.

Nhỏ không thể, làm bạn trưởng thành với nhau, ngoài con chó Lâm Kiến Lộc nuôi có thể thân cận với hắn, Cung Ngọc Tuyết chưa gặp ai có thể chạm vào hắn như vậy...

Dưới ánh mắt vô cùng phức tạp của Cung Ngọc Tuyết, nhờ lời nói của Diêm Hàn mà Lâm Kiến Lộc thành công thôi tự hỏi.

Mấy ngày nay giao lưu với Diêm Hàn, hắn cũng biết thật ra không cần phải nghiên cứu hành vi cử chỉ của mỗi người thấu triệt như vậy, bởi chính bản thân con người đã là một điều bí ẩn, người bình thường sẽ không làm như thế.

Mà hắn khổ tâm nghiên cứu hành động lời nói của người khác chính là vì ra vẻ người bình thường, để không cô độc.

Nhưng bây giờ hắn đã không cô độc.

Bên này tình chàng ý thiếp làm khóe mắt Cung Ngoc Tuyết muốn nứt ra, bị người mình thương làm lơ, nhỏ dùng chút gia giáo hàm dưỡng cuối cùng để duy trì cảm xúc, cố gắng làm biểu tình của mình không quá run rẩy.

Chỉ là lần này nhỏ chưa kịp mở miệng, Diêm Hàn đã lên tiếng, chọc thủng lớp ngụy trang cùng lời giải thích của nhỏ "Chuyện cậu từng làm sai có thể giải thích là nhất thời hồ đồ, nhưng vì sao anh Đại Lâm cảnh cáo mà bây giờ cậu vẫn muốn hại tôi? Cậu cũng biết làm như vậy sẽ gây phiền phức cho cậu ấy mà."

Cung Ngọc Tuyết "Đó là vì tôi biết chuyện của hai người các cậu! Không đuổi cậu đi, Lâm Kiến Lộc vĩnh viễn cũng không nhìn thấy tôi!"

Diêm Hàn "À, nói đến nói đi không phải vẫn là vì bản thân cậu à. Mà kỳ lạ chính là... Cậu thích anh Đại Lâm như vậy, sao bây giờ lại nói mấy chuyện đó ra? Không phải hình tượng của cậu là âm thầm trả giá sao?"

Nói đến khúc sau, giọng Diêm hàn mang theo một tia trào phúng cùng cười nhạo.

"Bây giờ cậu làm những việc này, rõ ràng chỉ để tự làm mình cảm động."

Phải ngạo mạn đến chừng nào, tự cao đến chừng nào mới tùy ý đùa bỡn tình cảm của người khác, mới không tiếc mà tự mình lên kể hoạch để đuổi tình địch đi?

Từng chuyện từng chuyện vạch ra, chỉ có thể giải thích là vì Cung Ngọc Tuyết điên rồi.

Cuối cùng Diêm Hàn nói "Không cần biết là nhảy dù đến lớp chính hay giả hẹn hò với Ngụy Ninh Hâm, nói trắng ra cậu chỉ muốn thao túng tình cảm của Lâm Kiến Lộc mà thôi. Nếu thích thật sẽ không như cậu bây giờ."

"Thích thật là cái gì?" Cung Ngọc Tuyết cũng không chịu phục.

"Nếu thật sự thích, sẽ trực tiếp nói cho cậu ấy biết. Nếu cậu ấy cũng thích cậu, vậy thì vui vẻ mà quen nhau, nếu cậu ấy không thích cậu thì thôi, chứ tuyệt đối không đem phiền toái đến cho người ta."

Lúc nói những câu này, ánh mắt của Diêm Hàn không khỏi chuyển về Lâm Kiến Lộc.

Đạo lý này kỳ thật trước kia cậu cũng không hiểu, là khi Lâm Kiến Lộc tỏ tình cậu mới thấu.

Bởi vì anh Đại Lâm đối xử với cậu như vậy đó.

Nhớ lúc xưa mình còn là đứa hèn nhát, đến thả lỏng bản thân đi thích một người cũng không dám, không hiểu vì sao Lâm Kiến Lộc lại làm được điều này.

Nên sao thì sao, đại ca cũng cam tâm tình nguyện, không phục không được.

Nhưng những lời này của Diêm Hàn Cung Ngọc Tuyết không ủng hộ, trong mắt nhỏ Diêm Hàn chỉ là một người ngoài nửa đường nhảy ra, sẽ không hiểu Lâm Kiến Lộc bằng nhỏ đã quen biết hắn từ khi còn bé.

Vô cớ bị người bị hận nhất dạy dỗ, Cung Ngọc Tuyết tức giận cực kỳ, nhưng nghĩ đến người này cái gì cũng không hiểu, giọng nói của nhỏ lại khôi phục thái độ ngạo mạn, dùng tư thái khinh miệt mà nói "Mày thì hiểu à? Chẳng qua chỉ có cái mặt là xinh đẹp, không biết dính cái vận cứt chó gì mà làm Lâm Kiến Lộc nhìn mày bằng con mắt khác, đó là Lâm Kiến Lộc thích mày, nếu cậu ấy không thích mày..."

"Đủ rồi."

Câu nói kế tiếp của Cung Ngọc Tuyết trực tiếp bị cắt ngang, đây là lần đầu tiên Lâm Kiến Lộc lên tiếng từ khi bắt đầu cãi cọ.

Không chỉ lên tiếng, hắn còn kéo Diêm Hàn về phía sau, bảo vệ cậu sau người mình, Lâm Kiến Lộc mặt lạnh nói "Tôi thích một người đều có nguyên nhân, không hề liên quan đến bề ngoài hay vận khí của cậu ấy, mong cậu thu lại những lời vừa nói, xin lỗi Diêm Hàn."

Có lẽ là kịp phản ứng lại, mình vừa mới vũ nhục người Lâm Kiến Lộc thích ngay trước mặt hắn, đôi mắt của Cung Ngọc Tuyết điên cuồng run rẩy, có chút hối hận.

Nhưng nhỏ nhớ lại mình đến đây vốn là muốn tìm Lâm Kiến Lộc ngả bài, hôm nay hoàn toàn lật xe, không chỉ khiến nhỏ không còn chốn dừng chân trong trường, mà cuối cùng nhỏ cũng không chiếm được hảo cảm của Lâm Kiến Lộc.

Vậy nên nhỏ không thèm quan tâm gì nữa.

Trên đời này luôn có một loại người muốn gì là có nấy.

Chỉ là do lần nầy đối tượng là Lâm Kiến Lộc xuất thân nam thần, cũng cao cao tại thượng như nhỏ, Cung Ngọc Tuyết không thắng được khí thế, cho nên nhỏ mới sửa lại kịch bản, ngụy trang mình hèn mọn như vậy.

Nhưng bây giờ, có vẻ không cần giả vờ nữa.

Nghĩ đến đây, biểu tình của Cung Ngọc Tuyết lại lần nữa xúc động phẫn nộ, nhỏ đương nhiên sẽ không xin lỗi người kia, nhỏ chỉ lớn tiếng gầm lên với Lâm Kiến Lộc "Vậy vì sao cậu không thích tôi? Nếu không phải bề ngoài, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng nó?! Bởi vì lúc nào cậu cũng ở bên cạnh nó cho nên mới thích nó! Nếu như cậu để tôi ở bên cạnh cậu, như vậy tôi...

Nhưng từ trước đến nay không hề cho tôi cơ hội đó! Trước kia chúng ta học cùng lớp cũng thế, chúng ta rõ ràng quen nhau từ bé! Vì sao ánh mắt cậu nhìn tôi y hệt như nhìn người khác!"

......

Hành lang lại trở nên yên lặng, Diêm Hàn còn phải bị tiết mục máu chó này làm cho nổi hết da gà, nhưng Lâm Kiến Lộc lại thời ơ.

Đôi mắt phân rõ trắng đen nhìn thẳng vào Cung Ngọc Tuyết, vô bi vô hỉ, ánh mắt nhìn nhỏ thật sự y đúc lúc nhìn người khác.

Nhưng ý tứ trong đôi mắt kia rất rõ ràng, hắn biết nếu bây giờ không nói rõ, Cung Ngọc Tuyết vĩnh viễn không chết tâm, cũng vĩnh viễn dây dưa không ngừng.

Cuối cùng Lâm Kiến Lộc dùng âm thanh bình đạm mà nói "Bởi vì từ khi còn bé, tôi đã biết chúng ta không thể trở thành bạn."

"Vì cái gì?!" Cung Ngọc Tuyết lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình không rõ đây là ý gì, cũng không tán thành cách nói này của hắn.

Lâm Kiến Lộc đành phải tiếp tục mở miệng "Cậu còn nhớ lúc bé cậu cùng những người khác đối xử với tôi như thế nào không?"

Lời này nói xong, đột nhiên Cung Ngọc Tuyết ong ong cả đầu, mà Diêm Hàn cũng nhịn không được mà nhìn Lâm Kiến Lộc.

Từ góc độ của cậu chỉ nhìn thấy một nửa sườn mặt tuấn dật của Lâm Kiến Lộc, cùng với sống lưng thẳng tắp của đối phương.

Hắn như vậy, trông như thể không gì không chặn được.

Nhưng Diêm Hàn nhớ rõ thời thơ ấu của Lâm Kiến Lộc rất cô đơn.

Không có người thân bên cạnh dạy dỗ hắn, cũng không có bạn bè chơi đùa với hắn.

Có vấn đề rồi, tại sao Lâm Kiến Lộc còn bé đã có gia thế hiển hách, nhưng lại không có bạn?

Mà vấn đề này được giải đáp ngay tại đây.

Tuy nói hai người là thanh mai trúc mã, nhưng khi còn nhỏ trong đám con nít cũng có nhóm, Cung Ngọc Tuyết từ bé đã thích được người người vây quanh, ở phương diện này nhỏ cũng rất có thiên phú, như thể trời sinh đã biết mượn sức mượn lòng, cho nên đám trẻ con kia hay vây xung quanh nhỏ.

Mà khi đó Lâm Kiến Lộc không được mọi người yêu thích lắm.

Tư duy của hắn không giống những đứa trẻ khác, khi đó còn chưa hiểu phải ở chung với người khác như thế nào, dẫn tới lúc ấy phản ứng luôn chậm hơn người ta tám nhịp.

Đương nhiên lúc chưa nẩy nở cũng không đẹp trai như bây giờ, trông hắn rất bình thường, ít nhất trong mắt Cung Ngọc Tuyết thì không phải đối tượng đáng để nhỏ xem trọng.

Thẳng đến khi tuổi dần tăng, Lâm Kiến Lộc triển lộ càng nhiều tài hoa, càng nhiều mặt không giống người thường, cũng trở nên anh tuấn đẹp đẽ, lạnh nhạt đến cực độ... Đều biến thành vũ khí sắc bén thu hút người khác, mặc dù là Cung Ngọc Tuyết cũng không may mắn thoát được.

Nhưng khi còn bé kéo bè kéo cánh làm chuyện xấu sẽ không bị đánh mắng.

Nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên Cung Ngọc Tuyết nghe Lâm Kiến Lộc nhắc lại chuyện này.

Từ khi Lâm Kiến Lộc mở miệng nói những lời này, vẻ mặt của nhỏ liền đổi thành kinh hoảng "Kiến Lộc... Tôi, tôi không có cố ý, khi đó tôi không hiểu chuyện..."

Nhỏ định giải thích.

Sau khi lớn lớn, từ sơ trung nhỏ đã học cùng trường với Lâm Kiến Lộc, bởi vì đối phương trước nay chưa từng nhắc tới chuyện khi bé, nhỏ cũng thuận lý thành chương mà cho rằng Lâm Kiến Lộc biết khi đó tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.

Cũng tin rằng người như Lâm Kiến Lộc sẽ không thù dai, hắn sẽ tha thứ cho mình thôi.

Giờ khắc này Cung Ngọc Tuyết như khẩn cầu mà nói "Khi đó tôi thật sự không cố ý, cậu cũng biết mà, lúc ấy chúng ta còn nhỏ quá... Tôi nào biết gì đâu... Tôi..."

Nhỏ nóng lòng giải thích, hơn nữa khi nghe Lâm Kiến Lộc nói xong khí thế cả người nhỏ tắt hẳn, có thể nhận ra nhỏ cũng biết mình đã làm chuyện quá đáng đến chừng nào.

Lâm Kiến Lộc không nhắc là vì khinh thường không muốn nhắc, ý tưởng của Cung Ngọc Tuyết cũng đúng, nhưng cũng sai —— Hắn không phải người thù dai, nhưng cũng không đến mức dễ dàng bỏ qua những chuyện hủy diệt thời thơ ấu của hắn, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Diêm Hàn không khỏi đau lòng hắn, nhìn chằm chằm Cung Ngọc Tuyết nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi "Còn bé cậu ta ăn hiếp cậu như thế nào?"

Diêm Hàn cảm thấy mình nên suy xét lại cách trừng phạt Cung Ngọc Tuyết.

Lâm Kiến Lộc cũng không nghe Cung Ngọc Tuyết giải thích, nhưng lại trả lời vấn đề của Diêm Hàn "Cũng không có gì. Chỉ là không chơi cùng tôi thôi."

"Ồ."

Từ nhỏ đã là trùm xóm, chuyện này Diêm Hàn chưa được trải nghiệm bao giờ, nhưng nếu có đứa dám kéo bè kéo cánh mà không mang cậu theo chơi... Chắc phải bị cậu đánh cho không tìm thấy răng.

"Nhưng còn bé cũng có lúc không hiểu chuyện mà? Hồi đó tôi cũng hay bị ăn đòn lắm." Không phải giải vây cho Cung Ngọc Tuyết, Diêm Hàn chỉ cảm thấy nên nhớ thì nhớ, nhưng lấy lòng dạ của Lâm Kiến Lộc sẽ không canh cánh mấy chuyện xảy ra từ thời bé tí đâu...

"Nhưng cậu ta không giống cậu." Lâm Kiến Lộc lại nói.

"Sao lại không giống?" Diêm Hàn hỏi.

Cung Ngọc Tuyết lẳng lặng nghe hết thảy.

Lâm Kiến Lộc cũng không chút kiêng dè "Ở viện phúc lợi, có trẻ con bị ức hiếp cậu sẽ thay bọn chúng xử lý, sẽ chịu trách nhiệm thay chúng, sẽ đem số tiền không nhiều lắm của mình tặng cho chúng. Chỉ mỗi điểm này, đã không giống nhau."

"..."

Thật ra nhớ lại, tuy rằng ban đầu Diêm Hàn đến viện phúc lợi là để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu xem nhẹ đi nhiệm vụ, cậu đối xử với đám nhỏ bao gồm cả Cấp Trường Đông xem như tận tình tận nghĩa.

Nhưng Cung Ngọc Tuyết thì khác, đến đó chỉ để làm màu.

Cũng bởi vậy, người lợi dụng việc từ thiện để đạt được mục đích, vĩnh viễn cũng không thể so sánh với Diêm Hàn.

Nhưng dù là thế, bình thường Lâm Kiến Lộc sẽ không nói những lời chói lọi này ra, không cần biết là vì người trước hay người sau.

Gia giáo tốt đẹp của hắn sẽ không để hắn bình luận người khác như vậy, càng không so sánh với Diêm Hàn.

Hôm nay hắn nói ra, vậy chỉ có thể chứng minh rằng, hắn thật sự bị Cung Ngọc Tuyết làm cho phiền lòng.

Hoặc là những lời ban nãy của Cung Ngọc Tuyết đã thành công chọc giận hắn.

Nên giải thích đã giải thích, nên nói cũng đã nói, Lâm Kiến Lộc nói với Diêm Hàn "Chúng ta đi nhà ăn."

"Được."

Diêm Hàn không có ý kiến, hai người ăn nhịp với nhau, song song xoay người rời đi.

Để lại Cung Ngọc Tuyết sững sờ, không nhúc nhích mà đứng ở đó...

Mỗi tháng Lâm Kiến Lộc sẽ đến viện phúc lợi ít nhất một lần, quyên một ít đồ dùng, hỏi thăm tình hình.

Trước kia vì muốn làm bộ trước mặt Lâm Kiến Lộc rằng mình rất nhân từ, lại không muốn làm những công việc nặng nhọc, nhỏ chỉ dạy học cho đám con nít ở đó.

Nhưng nhỏ không thích con nít, càng miễn bàn trong viện phúc lợi chỉ có đám trẻ mồ côi dơ bẩn không ai chăm sóc.

Trẻ con đều rất nhạy bén, cũng vì đó mà không thích nhỏ.

Để Lâm Kiến Lộc không biết những chuyện này, nhỏ không thể không hối lộ viện trưởng, chỉ vì để bịt miệng những đứa nhỏ kia, không cho chúng nói bậy.

Nhưng nhỏ không ngờ thật ra Lâm Kiến Lộc biết hết.

Từ đầu đến cuối hắn đều biết!

Chẳng qua là để mấy đứa nhỏ kín miệng, sau này ra ngoài đứng nói bậy về cô Cung, như vậy là có thể thường thường nhận được số tiền khổng lồ.

Vừa không mang đến tổn thương cho bọn nhỏ, lại có thể dùng phần tiền này cho chúng nó thêm cơm, thêm đồ dùng học tập mới, thêm quần áo mới, viện trưởng cảm thấy vụ mua bán này có lời, cũng nguyện ý phối hợp.

Nhưng vấn đề là Cung Ngọc Tuyết cho rằng mọi chuyện đều bị mình khống chế.

Thì ra sự thật là... Lâm Kiến Lộc vẫn luôn phối hợp với lão viện trưởng để diễn kịch?!

Hai mắt Cung Ngọc Tuyết đỏ hồng, đau lòng, phẫn nộ, còn có quẫn bách vì diễn trò trước mặt người khác còn không biết.

Nhỏ như nhìn thấy bộ dáng Lâm Kiến Lộc cười nhạo nhỏ, lại như thấy tiếng cười phóng khoáng không cố kỵ của Nhan Hàm kia.

Toàn bộ cao cao tại thường cùng kiêu ngạo của nhỏ đều bị đánh nát...

Còn chưa ra khỏi cửa, Diêm Hàn đã bị một bóng người cao lớn chặn đường, Ngụy Ninh Hâm vội vàng chạy tới, đầu tiên là liếc mắt nhìn Lâm Kiến Lộc một cái, lại đánh giá Diêm Hàn một vòng, hỏi cậu "Cậu không sao chứ?"

"?"

Diêm Hàn cũng nhìn cậu ta "Tôi thì bị sao được chứ?"

"Tôi nghe nói..."

Lúc kiểm tra, bởi vì bị nghi ngờ gian lận nên Diêm Hàn bị các thầy cô mang đi, tự nhiên thành tin nóng trong trường, mà người bị kêu lên văn phòng càng lúc càng nhiều, các bạn học hóng chuyện cũng lọt vào sương mù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Ngụy Ninh Hâm nghe tin chậm hơn người khác, cậu ta biết lúc Cung Ngọc Tuyết bị kêu đi.

Nham Hàm bị nghi ngờ gian lận phải đến khu giáo vụ, Cung Ngọc Tuyết cũng vì chuyện này mà bị gọi đi, nhớ tới lần Cung Ngọc Tuyết mượn sức cậu ta muốn cũng hại Nhan Hàm, Ngụy Ninh Hâm liền có dự cảm chẳng lành, cho nên mới vội vã chạy tới.

Bây giờ thấy người không bị gì, Ngụy Ninh Hâm cũng yên tâm.

Cậu ta ngữ khí thoải mái mà nói "Tôi nghĩ có khi lại cần tôi ra mặt làm chứng, nên mới chạy tới hỗ trợ thôi."

"Cậu có thể làm chứng cái gì đây?"

"Ví dụ như giúp cậu vạch trần bộ mặt thật của độc phụ nào đó chẳng hạn?"

"..."

Diêm Hàn nghĩ thầm, tên này rõ ràng là hóng chuyện không chê chuyện lớn mà!

Cậu cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể an ủi mà vỗ vỗ vai cậu ta, tỏ vẻ "Tôi không sao đâu, chuyện đã qua rồi."

Nói rồi quay đầu nhìn Cung Ngọc Tuyết vẫn đứng tại chỗ, từ khi Lâm Kiến Lộc nói xong câu kia thì không lên tiếng nữa.

Đột nhiên nghĩ đến, nếu lời nói ban nãy của nhỏ bị Ngụy Ninh Hâm nghe được, chắc anh bạn này phải nổi điên mất.

Bản chất của Ngụy Ninh Hâm cũng là người cao ngạo, còn có hơi tự luyến, tự cho là đúng, tuy rằng chưa chắc đã hiểu mọi đạo lý, nhưng nếu để cậu ta nghe được Cung Ngọc Tuyết công khai nói cậu ta chỉ là một công cụ bị lợi dụng...

Cảnh đó chỉ nghĩ thôi đã thấy rất kịch tính.

Vì thế Diêm Hàn nói "Bọn tôi định đi ăn cơm, cậu đi chung không?"

"Không đi đâu, không quấy rầy thế giới riêng của hai người."

"À." Diêm Hàn lên tiếng, cũng không cảm thấy thế giới riêng của hai người có gì không ổn "Vậy bọn tôi đi trước đây."

Nói xong, cậu giữ chặt cổ tay Lâm Kiến Lộc, cuối cùng cũng thành công rời khỏi khu giáo vụ.

Bọn họ đi rồi Ngụy Ninh Hâm cũng quay đầu muốn đi, từ đầu đến cuối không nhìn cái người đứng kia lấy một cái.

Ai ngờ Cung Ngọc Tuyết nửa ngày không mở miệng lại gọi cậu ta "Cậu còn thích tôi à?"

Ngụy Ninh Hâm nhăn mày "Cậu thần kinh hả?"

Chán ghét trong mắt cậu ta không phải giả bộ, Cung Ngọc Tuyết như bị đâm cho một dao.

Nhưng nhỏ vẫn cố chấp mà nói "Đừng giả vờ, cậu tới đây để xem tôi đúng không, cậu quan tâm tôi nhất, tôi biết..."

"..."

Lúc này đổi thành Ngụy Ninh Hâm á khẩu.

Thần sắc cùng ngữ điệu của Cung Ngọc Tuyết bây giờ, nào còn giống người bình thường nữa?!

"Có bệnh thì nhanh đi chữa đi." Để lại những lời này, Ngụy Ninh Hâm không nói hai lời, mặc kệ đối phương kêu như thế nào đều kiên định rời đi.

Người ta nói cùng tính sẽ hiểu nhau, bản chất của cậu ta với Cung Ngọc Tuyết đều là người theo đuổi sự hoàn mỹ, chỉ muốn thứ tốt nhất.

Cũng bởi vậy, trong mắt Cung Ngọc Tuyết mình không phải là tốt nhất, đối với Ngụy Ninh Hâm nghiễm nhiên là vũ nhục cực lớn.

Bởi vì là cùng một loại người, cho nên cậu ta hiểu, bây giờ Cung Ngọc Tuyết đã nếm trải cảm giác này rồi.

Chẳng qua đối phương cố chấp hơn cậu ta, cũng điên cuồng hơn, cái này là không thể mài mòn...

Dưới ánh mặt trời chiếu khắp, tường hoa yên lặng sau giờ ngọ, rất nhiều bạn học còn chưa biết bầu trời của trường đã thay đổi, mà nữ thần học bá trong miệng bọn họ cũng đã hỏng mất.

Không thể nói nguyên nhân phá hủy phòng tuyến nội tâm cuối cùng của nhỏ là gì, nhưng không còn nghi ngờ, bây giờ nhỏ triệt triệt để để chết lặng!

Mà Đường Hoằng Bác luôn bị nhỏ đùa bỡn cũng bị kích thích, tuy rằng sau khi nghỉ ngơi phương diện tinh thần đã khôi phục, nhưng trường học xuất hiện tình trạng không công bằng, lại vừa hay làm mất thứ hạng của con trai họ, khiến Đường Hoằng Bác lưu lạc ở lớp mười mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay, cha mẹ Đường không định bắt tay làm hòa.

Cuối cùng nhà trường không thể không khai trừ thầy Tần chủ nhiệm lớp chín, răn đe cảnh cáo.

Tuy rằng Đường Hoằng Bác chịu đãi ngộ không công bằng, học kỳ này không vào được lớp chín, nhưng cuối cùng không chịu đựng được thử thách, làm chuyện sai trái.

Những việc vu oan giá họa đã đều là chính cậu ta làm, không bị ai bức bách, nhà trường không muốn giữ học sinh như vậy, mặc kệ phụ huynh quậy phá cỡ nào cũng muốn công khai ra, khai trừ cả cậu ta.

Còn Cung Ngọc Tuyết, chuyện nhỏ là chủ mưu hãm hại Diêm Hàn sau này có chứng cứ vô cùng xác thực, thanh danh nữ thần học bá xuống dốc không phanh, bị bao nhiêu bạn học phỉ nhổ.

Không chỉ bị người phê phán nhân phẩm, mà việc đến lớp chín còn là gian lận mà được, những thành tích nhỏ từng có lúc ở ban xã hội cũng bị mọi người nghi ngờ, nhỏ không còn là mục tiêu được bao nhiêu học sinh ban xã hội ban tự nhiên hướng tới nữa, mọi người chỉ biết khịt mũi coi thường.

Thế nhưng lúc này Cung Ngọc Tuyết đã không cảm nhận được nữa, nhỏ bị trường học đình chỉ, về nhà lại bệnh nặng một trận, từ đó thần kinh có chút không bình thường.

Từ trước đến nay nhỏ khinh thường mọi người, thật ra lại kém hơn bất cứ ai, cũng coi như là thiên lí tuần hoàn, nhân quả báo ứng.

Mà nhờ nhìn thẳng vào vấn đề, cao trung Lộc Trạch không chỉ không bị học sinh và phụ huynh thất vọng, ngược lại còn vì công chính liêm minh, thiết diện vô tư mà được gia đình học sinh cùng cộng đồng nhất trí tán thưởng.

Theo đánh giá của một số tựa báo địa phương: 'Ngôi trường lớn như vậy còn xuất hiện hiện tượng bạo lực học đường, không công bằng, đây là không thể tán thành, lại không thể tránh khỏi.

Nhưng không cần biết địa vị của giáo viên hay học sinh đó là gì, cao trung Lộc Trạch đều nhìn thẳng vào vấn đề này, cũng không ngại vết nhơ bị phơi bày ra ánh sáng, dùng cách thức nhanh nhất, công bằng nhất xử lý, thái độ của nhà trường đã cho mọi người một tia hy vọng.'

Cùng vì thế, chủ nhiệm Cốc "không cẩn thận" tiết lộ chuyện này cũng không bị trường học xử phạt hay phê bình, thầy vững vàng ngồi trên ghế chủ nhiệm giáo dục, quản lý toàn bộ các công việc liên quan đến học sinh.

Chuyện này hoàn toàn hạ màn, rất nhiều bạn học đã từng bị Cung Ngọc Tuyết bạo lực lạnh đều thấy trong lòng sáng hơn, cũng hung hăng thở một hơi an tâm.

Nhưng chuyện này với Diêm Hàn mà nói cũng chậm trễ cậu một buổi sáng, cộng thêm một nửa giờ cơm trưa mà thôi.

Kiểm tra tháng cậu vẫn tham gia như bình thường, phần thời gian kiểm tra Vật Lý bị chiếm dụng cùng ảnh hưởng tâm trạng của cậu cũng được nhà trường bồi thường, may mà chỉ là kỳ kiểm tra nho nhỏ, không ảnh hưởng nhiều, Diêm Hàn cũng không để bụng.

Kiểm tra xong liền nghênh đón kỳ nghỉ bảy ngày, trong lúc này Diêm Hàn vẫn trầm mê trọng học tập, cùng anh Đại Lâm tham gia các loại vận động trong nhà or ngoài trời.

Có rất nhiều kỹ năng hộ thân, thật ra Diêm Hàn không cảm thấy mệt, thậm chí còn tràn trề năng lượng hơn cả Lâm Kiến Lộc, mỗi ngày chỉ cần ngủ hai ba giờ thân thể cũng không xuất hiện bất cứ bệnh trạng nào, cái này làm cho Diêm Hàn khá là phóng túng, cũng khá hưởng thụ khoảng thời gian được trời ưu ái này.

Ngắn ngủn bảy ngày đã xử lý xong cuốn tài liệu nhập môn Olympic Toán Lâm Kiến Lộc cho cậu, Diêm Hàn bắt đầu tăng độ khó dưới tình huống không ảnh hưởng việc học, hướng tới chương trình học thâm ảo hơn.

Tuy nói tinh thần thể lực vô hạn, nhưng đại ca vẫn bị đề Olympic Toán cao thâm vây khốn.

Bởi vì ngày nào cùng bị dày vò đến mức sống mơ mơ màng màng, giờ khắc này Diêm Hàn còn chưa phát hiện trình độ Toán Học của cậu đã cao hơn bạn cùng lứa rất nhiều.

Kỳ nghỉ dài hạn trôi qua, Lâm Kiến Lộc phải chuẩn bị cho chuyện huấn luyện Olympic Toán, mà Diêm Hàn thì còn bận hơn.

—— Hai tuần sau chính là đại hội thể thao, khai giảng là chuyện thứ nhất, công tác chuẩn bị cho đại hội thể thao đang hừng hực khai triển.

Đại hội thể thao là đại hội do trường học tổ chức, lầy nguyên tắc hữu nghị là nhất, thi đấu là nhì, lúc trường học đề xướng học tập gian khổ cũng nghiêm túc quan tâm sức khỏe thể chất và tinh thần của học sinh, nhưng một lớp toàn trò giỏi, lại không am hiểu vận động như lớp mười căn bản không định lấy thứ hạng gì cả.

Nhưng may mắn, thi đấu không có thứ hạng không sao, giải tinh thần cùng văn nghệ tập thể vẫn có cúp để lấy, đều là quang vinh cả mà.

Đây là cơ hội nhà trường cung cấp cho những lớp hạng cao.

Cho nên ngày đầu tiên khai giảng, lớp phó lao động dán giấy báo danh lên bảng đen, công bố ai cảm thấy hứng thú thì cứ điền tên mình lên.

Trông bản thân cậu ta cũng chẳng ham thích lắm.

Lớp không có lớp phó văn thể, lớp trưởng phụ trách văn nghệ tập thể lại khá là tích cực.

"Ca khúc cùng vũ đạo để biển diễn tập thể lần này bọn tôi đã chọn xong rồi, lớp chúng ta cần mười hai bạn nữ với mười hai bạn nam, có ai muốn tham gia không, bây giờ giơ tay báo danh đi."

"Hy vọng mọi người tích cực một chút, vận động không phải thế mạnh của chúng ta, nhưng văn nghệ tập thể không thể kém hơn lớp khác được. Năm nay chỉ trông cậy vào món này thôi, chẳng lẽ chỉ mỗi lớp mình là không lấy được cái giấy khen nào hay sao?"

Lớp trưởng tuyên truyền một hồi, có vài bạn học đều giơ tay báo danh.

Nhưng vẫn không đủ số lượng được đề ra.

"... Nếu không có ai báo danh thì tôi tự chọn đấy nhé." Lớp trưởng nói xong, dừng lại một chút, ánh mắt bắt đầu lia qua lia lại trong phạm vi phòng học.

Từ khi bắt đầu nói chọn người tham gia Diêm Hàn đã có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, tạm dừng xong, lớp trưởng gọi tên cậu đầu tiên.

Bị kêu tên đầu tiên, Diêm Hàn trợn mắt, không phục "... Tại sao lại gọi tôi đầu tiên?"

"Không phải cậu là tập mẫu trường mình sao, những lúc thế này không có ai thích hợp hơn cậu đâu."

"Nhưng mà..."

Nhớ tới trang phục cổ động viên mình phải mang hồi thi đấu bóng rổ, đại ca phát ra trận run từ tận linh hồn, Diêm Hàn run rẩy hỏi "Vậy lần này chúng ta phải nhảy gì vậy?"

Cậu chỉ có thể ký thác hy vọng lên đồng phục diễn, đánh võ đánh quyền, hay là múa cổ đại mang thiệt nhiều vải lên người chẳng hạn... Lúc đó còn miễn miễn cưỡng cưỡng chấp nhận được.

"Á à, bài bọn này chọn trâu bò lắm đó nha." Lớp trưởng mặt mày hớn hở giới thiệu "Sexy dance tràn trề không khí thanh xuân, top 1 bảng xếp hạng, yên tâm đi, chỉ bằng tiết mục này, lớp chúng ta chắc chắn cầm hạng nhất!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info