ZingTruyen.Com

[ĐM/edit/Hoàn] Ba năm ấy tôi mang đồ nữ đi học

chương 11

mynachaacter

Tuy rằng đã sớm phòng bị, nhưng cậu không ngờ Lâm Kiến Lộc lại là người thẳng thắng như vậy!

Hắn thấy cái gì rồi?

Sợ hãi cả kinh, còn phải ổn định lại cảm xúc của mình, Diêm Hàn cười ha ha hỏi "Cậu thấy gì cơ?"

Không ngờ Lâm Kiến Lộc lại nói "Mấy đứa trẻ trong viện phúc lợi tôi đều biết, là tôi suy xét không chu toàn, sau này sẽ không còn người tới khi dễ bọn trẻ nữa."

"..." Vì quá khẩn trương mà đại ca đã nghẹn một hơi, Diêm Hàn sắp tự nghẹn tới hôn mê mặt không còn chút biểu tình "À."

"Bạn học Lâm... Ý cậu nói là?"

"Tôi vừa mới thông báo một tiếng, nếu lại có thiếu niên bất lương đến viện phúc lợi nháo sẽ có người người đến xử lý. Chuyện cậu đánh nhau không cần phải lo, tên côn đồ kia không có năng lực, cũng không có chứng cứ, không động được cậu."

"Hả? À..."

Diêm Hàn nỗ lực phân tích lời nói của Lâm Kiến Lộc, cậu biết trong nhà người này có bối cảnh, người quyền quý trước kia không phải cậu chưa từng tiếp xúc, cho nên nếu việc này đã có Lâm Kiến Lộc ra tay, quả thật không còn chuyện để mình nhọc lòng.

Cậu nói "Cảm ơn bạn học Lâm."

"Bất quá đánh nhau cũng không phải chuyện tốt." Lâm Kiến Lộc lại nói "Cậu cũng bị thương, về sau có động thủ trước đó cũng nên nghĩ xem có biện pháp nào tốt hơn không."

Diêm Hàn "Ừm."

"Bị thương nặng không?" Lâm Kiến Lộc lại hỏi.

"Không việc gì." Theo bản năng nói việc đao to búa lớn là không việc gì, dứt lời lại thấy mình đáp quá cương nghị, Diêm Hàn biểu tình cứng đờ cưỡng bách chính mình làm ra bộ dáng vô cùng đáng thương "Chắc là bị cắt trúng, cũng không chảy máu nữa, không biết có để lại sẹo không nhỉ, a! Hic hic hic."

Làm bộ làm tịch rầm rì hai tiếng, đồng thời còn cảm tạ Tiểu Ngũ ban nãy nhắc tới sẹo.

Bằng không cậu muốn giả vờ cũng không biết giả vờ làm sao.

Diêm Hàn tự cảm thấy biểu hiện của mình quá là tự nhiên, nhưng cậu không nghĩ tới mình hành động như vậy càng khiến Lâm Kiến Lộc phản ứng nhiều hơn.

"Cậu luyện thân thủ tốt như vậy ở đâu?"

Không giống với Cấp Trường Đông tràn ngập sùng bái, lời nói của Lâm Kiến Lộc tràn ngập tò mò.

Diêm Hàn... Mồ hôi lạnh nhỏ tong tỏng, cũng không thể kể năm đó cậu cũng giống đám con nít kia, lên núi đao xuống núi lửa miết quen, tự nhiên luyện được một thân công phu.

Sự thật là cậu đánh nhau giỏi, nhưng bảo cậu bịa ra câu chuyện dài kết cấu ba phần cậu làm không được.

Bị Lâm Kiến Lộc nhìn chằm chằm không chớp mắt, quá là nguy nan, Diêm Hàn không thể không gào thét bảo bản thân bình tĩnh lại.

Cậu bình tĩnh phân tích tình huống của mình, dù Lâm Kiến Lộc cảm thấy mình kỳ quái, nhưng người bình thường chắc cũng không để ý đến vấn đề giới tính đâu nhỉ?

Nhưng ngoại trừ vấn đề giới tính không thể bại lộ, những suy đoán khác với cậu mà nói cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Bây giờ lui một bước, dù có điều hoài nghi, Lâm Kiến Lộc có thói ở sạch chắc cũng không lao tới sờ loạn trên người mình đâu nhỉ? Chỉ cần không lộ ra giấu vết, cậu không tin đối phương có thể nhìn thấu thân phận của mình.

Diêm Hàn rút lại chột dạ vừa rồi, sạch sẽ lưu loát mà nói "Hồi bé đúng thật tôi có học một ít võ, nhưng chưa thực chiến bao giờ, mới vừa nãy là tôi sốt ruột quá, sợ bọn chúng làm thương đám trẻ trong viện phúc lợi, tôi cũng không nghĩ tới tôi đánh thắng được bọn chúng..."

Lâm Kiến Lộc "Ừ."

Đúng đó, ai quy định con gái không thể đánh nhau, con gái chỉ biết nhu nhược?

Diêm Hàn thấy con gái biết võ, có tài mảng này cũng rất bình thường, tính cách đanh đá, lời nói cử chỉ hơi thô bạo một chút cũng bình thường nốt. Trong đám anh em kết nghĩa trước kia của cậu, đứng hàng thứ hai chính là một cô gái, Diêm Hàn cũng không dám khiêu khích, sợ chọc cô ả giận.

Mà trùng hợp vị nhị tỷ kia của bọn cậu họ Tôn, cho nên bọn họ đều kêu cô là Tôn Nhị Nương. (Edit: Tôn Nhị Nương là một trong ba nữ anh hùng trong tiểu thuyết "Thủy Hử", tính cách can đảm, võ nghệ cao cường.)

Tưởng tượng đên Tôn Nhị nương, Diêm Hàn liền thấy trong lòng có chỗ dựa, an tâm hẳn.

Ít nhất nhìn trước mắt, một ải này cậu xem như qua.

Lâm Kiến Lộc ừ một tiếng liền không nói nữa, Diêm Hàn hô một cái, theo bản năng muốn vỗ vỗ ngực nhỏ an ủi bản thân.

Sau lại nhớ tới trước kia Lâm Kiến Lộc hoài nghi cậu không có ngực.

Một chút như vậy chắc không đủ để lòi đâu ha?

Những lúc nhạy cảm thế này một chút cũng không thể ám chỉ cho đối phương!

Cường ngạnh dừng lại động tác, Diêm Hàn dựa lưng vào ghế, làm bộ mệt rồi không nói nữa, tư thế ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn vào không trung, tận lực bày cho Lâm Kiến Lộc xem góc mặt đẹp nhất của mình.

Không cần biết ra sao, Diêm Hàn vẫn thấy rất tự tin về nhan sắc của bản thân.

Cậu không tin nhìn thấy gương mặt này rồi, còn có người rảnh rỗi mà nghĩ đông nghĩ tây!

Quả nhiên Lâm Kiến Lộc đang nhìn góc nghiên của cậu, cũng không nói gì nữa.

Xe một đường đi như ngựa rẽ nước, chú tài xế phía trước kỹ thuật thật tốt, hai người rất nhanh đã quay về trường học.

Ngạc nhiên chính là chiếc xe này đã được đăng ký, trực tiếp chạy vào cổng trường, một đường chạy thẳng, cuối cùng chạy đến phòng y tế trường.

Diêm Hàn một tay mở cửa xe nhảy xuống, Lâm Kiến Lộc cũng xuống xe theo, còn nói với tài xế "Chú về trước đi."

Muốn cùng cậu đến phòng y tế sao?!

Diêm Hàn nói "Tôi tự đi vào là được, bạn Lâm có việc thì cứ đi đi thôi."

"Không sao." Lâm Kiến Lộc nói "Cậu bị thương, hôm nay là cuối tuần, vẫn nên để tôi đi cùng cậu."

Diêm Hàn "..."

Thật ra cậu rất không muốn Lâm Kiến Lộc đi cùng.

Dù sao Lý Hồng Khinh cũng là người duy nhất biết thân phận của cậu, coi như đến thông khí, ít nhất trước mắt anh ta cậu không cần thời thời khắc khắc nhắc mình đang giả gái.

Đẩy cửa phòng y tế ra, Lý hồng Khinh lao tới như một cơn gió "Tới đây! Để anh xem cưng bị làm..."

Thanh âm ngay lúc nhìn thấy hai người đột nhiên im bặt.

Diêm Hàn không kịp nhìn phản ứng của Lâm Kiến Lộc, chỉ có thể liều mạng chớp mắt ra hiệu.

Lý Hồng Khinh phản ứng cũng nhanh, khôi phục lại bình tĩnh hỏi "Làm sao vậy?"

"Bị thương." Diêm Hàn rất phối hợp mà nói.

"Bị thương chỗ nào, mau tới đây ngồi." Lý Hồng Khinh mang áo blouse trắng rất nhanh đã nhập vai.

"Cánh tay, bị dao cắt trúng." Diêm Hàn ngồi xuống, cánh tay cậu bị thương, miệng vết thương chắc cũng không sâu, cậu ngồi trên xe nửa ngày đã không chảy máu nữa, nhưng vẫn không dám dùng sức.

"Này sao lại bị thương rồi?" Lý Hồng Khinh một bên hỏi một bên kiểm tra... tay áo Diêm Hàn.

Cậu mang hoodie bóp cổ tay, tuy thân áo rộng thùng thình, nhưng bị thương trên cánh tay, hiển nhiên không thể xắn lên được.

... Trực tiếp cởi chắc cũng không được.

Lâm Kiến Lộc còn đứng bên cạnh nhìn mà, bên trong cậu không có mặc gì hết á!

Diêm Hàn lại lần nữa liều mạng chớp mắt với Lý Hồng Khinh, Lý Hồng Khinh làm bộ làm tịch hỏi "Bên trong có mặc áo không? Em cởi áo khoác ra sẽ tiện hơn."

Bên người cậu, Lâm Kiến Lộc vẫn không nhục nhích, đôi mắt lăng lăng nhìn Diêm Hàn, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Sau khi Lâm Kiến Lộc đi vào chỉ đứng đó, không ngồi, không biết có phải do thói ở sạch hay không, Lý Hồng Khinh cũng chẳng quản hắn.

Nhưng bộ dáng này của Lâm Kiến Lộc khiến người ta vô cớ thấy áp bách.

Không nói gì cũng rất bình thường, nhưng xem ánh mắt cùng biểu tình của Lâm Kiến Lộc, hắn không nói gì tuyệt đối không phải đang ngẩn người, mà giống tự hỏi hơn.

Hiện tại đối phương từ trên cao nhìn xuống, nhìn đến lông tơ sau cổ Diêm Hàn cũng dựng đứng.

Diêm Hàn không dám trì hoãn, mãnh liệt lắc đầu diễn kịch với Lý Hồng Khinh "Không có mặc, bên trong em không mặc gì cả. Hay là cứ kéo lên đi, cánh tay em gầy, không sao cả..."

"Cắt ống tay áo có được không?" Lâm Kiến Lộc trầm mặc nữa ngày đột nhiên nói.

"Được chứ được chứ!" Lý Hồng Khinh vỗ tay trầm trồ khen ngợi "Cách này hay đấy!"

Diêm Hàn "..."

Được cái rắm! Ông đây nghèo, ngoại trừ đồng phục ông chỉ có hai bộ đồ không phải váy thôi đấy có biết không.

Bất quá cái áo này cũng bị cắt rồi, tay áo còn dính không ít máu, quả thật không tiện mang lại.

Diêm Hàn đành phải nhịn đau để Lý Hồng Khinh cắt cái ống tay áo đi.

Chờ một đoạn cánh tay bạch ngọc lộ ra, thấy vết thương, Lý Hồng Khinh cũng nhịn không được mà kinh hô một tiếng.

Miệng vết thương khá dài, cũng không sâu, nhìn cũng không tính là dữ tợn.

Nhưng khi vết thương dính đầy máu này nằm trên cánh tay oánh bạch kia, một kích đánh vào thị giác khiến người ta cảm thấy vết thương này rất không tầm thường.

Đừng nói Lý Hồng Khinh, đến Diêm Hàn cũng cảm thấy Tiểu Ngũ đánh mình cũng đáng lắm, nếu cánh tay như này mà xuất hiện một đống sẹo, cứ như ngọc thạch thiên nhiên tạo ra mà nhiễm phải tỳ vết, nhìn mà thót cả tim.

Diêm Hàn "Chắc không để lại sẹo đâu."

Lý Hồng Khinh ném ánh mắt cưng đoán xem cho cậu, rồi lại hỏi "Làm sao mà lại bị thương."

Không cẩn thận cắt phải... Diêm Hàn vừa định nói như vậy, Lâm Kiến Lộc bên cạnh đã mở miệng "Thấy việc nghĩa hăng hái làm."

"... Được rồi." Lý Hồng Khinh lấy đồ nghề khử trùng cho cậu, cẩn thận kiểm tra rồi lại nói "Miệng vết thương không sâu, không cần phải khâu. Thầy giúp em băng bó lại, khôi phục tốt sẽ không để lại sẹo."

Nước nước khử trùng kích thích làm Diêm Hàn phát run, cắn răng nói "Dạ."

Mùi thuốc gay mũi tràn ngập phòng y tế, sau khi băng bó xong, bởi vì có Lâm Kiến Lộc ở hai người cũng không tiện giao lưu, Lý Hồng Khinh bảo cậu cách ngày tới đổi thuốc, lại dặn dò một ít việc cần chú ý rồi mới thả người.

Thủ pháp Lý Hồng Khinh rất tốt, thuốc cũng xịn, miệng vết thương băng bó xong liền không đau nữa.

Lâm Kiến Lộc ở đấy, hai người cũng chả dám giao lưu.

Ra khỏi phòng y tế là giờ cơm chiều, học sinh cuối trường về nhà đến buổi tối cơ bản đã về hết, sân thể dục người đến người đi, chơi bóng tản bộ, thời gian nghỉ ngơi còn nhàn nhã hơn bình thường gấp mấy lần, lại thập phần náo nhiệt, báo hiệu tuần mới sắp bắt đầu.

Diêm Hàn hoạt động bả vai, nghĩ đến ngày mai mình còn phải mang váy đi học, không khỏi có chút mâu thuẫn.

Nhưng sắp rời khỏi Lâm Kiến Lộc rồi, tự nhiên thấy nhẹ nhõm ghê.

Cậu lần nữa lên tinh thần cảm tạ Lâm Kiến Lộc, tiện thể tạm biệt luôn.

Nhưng lời từ biệt còn chưa đến méo, Lâm Kiến Lộc cắm hai tay trong túi đột nhiên nói "Cùng đi ăn cơm chiều đi."

Diêm Hàn: ???

Gì bạn? Cùng nhau ăn cơm chiều?!

Diêm Hàn theo bản năng mà từ chối "A không cần, tôi..."

Nghĩ nữa ngày cũng tìm không ra lý do trốn tránh, Diêm Hàn đành phải căng da đầu nói "Tôi giảm béo."

"Giảm béo cũng phải ăn một chút, bây giờ cậu còn bị thương." Lâm Kiến Lộc thoạt nhìn thật kiên trì "Không muốn ăn cũng được, mua một phần cơm về ký túc xá."

"Tôi... Vẫn nên bỏ đi." Diêm Hàn quơ quơ cái tay bị thương chỉ còn nửa ống tay áo của mình "Bây giờ tôi đến nhà ăn sẽ rất chói mắt, còn gây ồn ào, không tốt không tốt, hay là tôi về đi..."

Giọng nói dạo trong miệng một vòng, Diêm Hàn còn không biết câu kế tiếp nên nói thế nào, Lâm Kiến Lộc không nói hai lời, cởi áo khoác mình ra, trùm lên người Diêm Hàn.

Diêm Hàn "..."

Thời tiết ấm lên, Lâm Kiến Lộc bên ngoài mang áo bóng chày màu xanh, bên trong chỉ mang cái áo thun ngắn tay.

Hắn rất cao, cởi áo khoác vóc người càng trở nên đĩnh bạt. Nhưng vai có vẻ rộng hơn bọn con trai cùng tuổi, nhìn kỹ, dáng người cũng cường tráng hơn một ít, thậm chí cánh tay lộ ra còn có cơ bắp xinh đẹp, hiển nhiên là luyện tập không ít.

Đừng nói, Lâm Kiến Lộc như vậy còn đẹp trai hơn lúc mang đồng phục chỉnh tề.

Lúc trước đứng bên ngoài còn không thấy gì, hiện tại đứng trong trường nhìn lại Lâm Kiến Lộc, đối phương không giống ủy viên kỷ luật nữa, vương một chút khói lửa.

Nếu không phải biểu tình không việc gì cùng một thân khí chất trầm tĩnh của hắn vẫn còn, Diêm Hàn còn tưởng đây là người khác.

Nhìn cơ bắp trên cánh tay đối phương một lúc liền dời mắt đi ngay, Diêm Hàn thấy mình là một bé gay, loại hình tiểu thịt tươi cởi áo thành mãnh nam này của Lâm Kiến Lộc rất hợp khẩu vị của cậu, xem nhiều quá chỗ nào đó khó nói dễ sinh ra phản ứng, đem lại ảnh hưởng không hay.

Vừa lúc thấy đói bụng, dù sao muốn về ký túc xá cũng phải đi qua nhà ăn, Diêm Hàn vô pháp thoái thác.

Kéo kéo áo khoác trên người "Vậy đi thôi."

Đến nhà ăn phải đi qua sân thể dục lớn, trên đường đi Diêm Hàn luôn cảm thấy có người nhìn về phía mình, nhưng cậu lại không biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng chỉ có thể quy cho khí tràng thần tượng của Lâm Kiến Lộc.

Mặt trời dần dần xuống núi, mặt trời lặn độ ấm càng giảm xuống, Lâm Kiến Lộc không khỏi siết chặt áo khoác trên người.

Lâm Kiến Lộc cao hơn 1m85, số đo áo lớn hơn Diêm Hàn hai số, khoát lên người vừa vặn bao hết phần trên của cậu, còn rất ấm áp.

Bất quá...

"Tôi giặt sạch rồi trả cho cậu." Diêm Hàn nói.

Lâm Kiến Lộc nhìn cậu một cái, nói "Không cần."

"Không... Cậu yên tâm, tôi sẽ đem đến tiệm giặt, giặt xong sẽ gói kỹ, đảm bảo không đụng vào." Diêm Hàn lại nói.

Lâm Kiến Lộc dứt khoát không lên tiếng.

Hai người đến nhà ăn, trực tiếp lên lầu ba.

Tầng một tầng hai là kiểu cửa sổ đánh số, hoàn cảnh vệ sinh kỳ thật rất đủ tiêu chuẩn, nhưng không xứng với Lâm thiếu gia.

Lầu ba là kiểu bếp nhỏ, giá cả sẽ đắt hơn một chút, Diêm Hàn cũng chưa lên đây bao giờ, tình huống cụ thể đương nhiên là không biết.

Bất quá bây giờ là giờ cơm chiều, dù là lầu ba cũng có rất nhiều người.

Hai người bọn họ, một tên có thói ở sạch không thể tiếp xúc với người khác, một tên cánh tay bị thương trên người còn có mùi máu tanh, đều không tiện chen vào đám người, chỉ có thể đứng trong góc hai mặt nhìn nhau.

Diêm Hàn đột nhiên tò mò cách Lâm thiếu gia ăn cơm hàng ngày.

"Tôi chỉ là không thể tiếp xúc cùng người khác, đồ ăn phải sạch sẽ... Cũng không còn yêu cầu gì khác." Lâm Kiến Lộc giải thích với cậu.

"..." Thói ở sạch kỳ cục gì đây?

Diêm Hàn cảm thấy mắng người bị bệnh là rất vô duyên, cậu cũng không biết cụ thể tình huống của hắn, chỉ là tò mò "Ai cũng không được?"

Lâm Kiến Lộc quay đầu nhìn cậu một cái, mới gật gật đầu "Ai cũng không được."

"... Vậy không phải thảm lắm sao." Sau này làm sao yêu đương đây.

Diêm – xử nam – Hàn đột nhiên sinh cho hắn chút thương hại.

Hai người bọn họ đứng song song ở lầu ba, dù có đứng trong góc cũng rất đặc biệt.

Tuy cửa sổ ở lầu ba ít, nhưng người đến ăn sơm rất nhiều.

Cơ hồ chỗ nào cũng có người ngồi.

Diêm Hàn phát hiện có người lấy điện thoại chụp trộm bọn họ.

Còn có người lâu lâu lại nghía sang bên này một cái, châu đầu ghé tai nói chuyện, cũng không biết là nói cái gì.

Những ánh mắt đó đa số là đến từ nữ sinh, cũng có vào cậu trai nhìn tới.

Nếu cậu trẻ lại vài tuổi không chừng còn thích loại cảm giác vạn nhân chú mục này lắm đấy.

Đáng tiếc đã không còn là cái tuổi đó, giới tính cũng... Mẹ nó cũng không phải giới tính đó nữa rồi.

Có chút đần độn vô tri, cũng khiến cậu không chú ý đến ánh mắt của người khác.

"Cậu đứng đây chờ tôi một chút." Lâm Kiến Lộc đột nhiên nói.

Nói xong liền nhấc chân đi, hướng đến chỗ nào đó.

"Ừm." Diêm Hàn nhẹ nhàng thở ra, đứng cùng nhân vật truyền thuyết như bạn học Lâm Kiến Lộc mới khiến người ta chú ý như vậy đấy.

Kỳ thật một ông chú như cậu bị người ta nhìn chằm chằm cũng không có gì.

Nhưng không chịu nổi là do đây là trường học, mà giả thiết của cậu trong trường học... Cũng không phải là con trai.

Chuyện này làm con người ta lo lắng đề phòng.

Lâm Kiến Lộc đi hai phút, một lát liền trở lại, trong tay còn cầm ly trà sữa.

Bốn phía đột nhiên vang lên tiếng hít khí.

Không biết có phải xung quanh Lâm Kiến Lộc khí tràng yên tĩnh quá mức mạnh mẽ hay không, Diêm Hàn cảm thấy tiếng hít khí này đặc biệt lớn.

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú, cậu nhận lấy ly trà sữa trong tay Lâm Kiến Lộc.

Hai tay nhận lấy.

Cài ly này hình như hơi bự.

Diêm Hàn đầu lưỡi cứng đờ nói "Cảm ơn cậu."

"Uống trước đi, sắc mặt cậu rất kém." Lâm Kiến Lộc nói "Không biết cậu có thích đồ ngọt không, tôi bảo người ta bỏ đường vừa vừa."

"... À."

Cậu không thích ngọt thật.

Thứ như trà sữa cậu lại càng ít chạm vào.

Bất quá không biết có phải do đổ máu hay không, lúc này anh Diêm quả thực thấy hơi vựng vựng.

Nhận ý tốt của đối phương, máy móc cắm ống hút vào ly, Diêm Hàn hút một ngụm, dòng sữa ấm áp ngào ngạt mạnh mẽ tràn vào cổ họng, còn có một ít đậu đỏ ngọt ngào...

Diêm Hàn không khỏi mở to hai mắt.

—— là vị táo đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com