ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] [1-194] EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ? - MẠC NHƯ QUY

Chương 96

VanTinhCung

Edit: Cáo || Beta: June

Với trận pháp mê cung học được từ cá voi lưng gù, bọn nó đã chặn được tầm nhìn của con mồi, cũng chặn mất luôn tầm nhìn của Kiều Thất Tịch. Cậu nhìn thấy rõ thời điểm Otis tấn công, chỉ thấy một mảnh bọt nước cực lớn vọt lên ào ào, cảnh tượng nhìn mà lo lắng vô cùng.

Đã bắt được chưa?

Có lẽ lặn xuống nước nhìn sẽ rõ hơn, tiếng nước ùng ục ùng ục lướt qua bên tai, tựa như thanh âm được ghi lại khi con người mặc đồ lặn quay chụp trong nước, người ta nói âm thanh này dùng tai nghe để nghe thì sẽ rất thoải mái.

Giúp chữa lành tâm trạng.

Kiều Thất Tịch cảm thấy quen quen khi nghe âm thanh ấy, quả nhiên là lúc lặn xuống nước thì nhìn càng thêm rõ ràng, với cái đuôi của một con cá voi sát thủ đang chỉ huy con thuyền ở trong nước, Kiều Thất Tịch chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra cái nào là của bạn trai mình.

Bong bóng được tạo ra khi va chạm con mồi đã lao lên mặt nước và biến mất, dòng máu đỏ tươi lan ra trong nước, nhóm côn đồ mặc âu phục tàn nhẫn không lãng phí thời gian, đã bắt đầu cắn xé con mồi đang bị thương nặng.

Dựa theo thói quen cũ khi săn được đồ ăn, trưởng nhóm sẽ ăn trước, sau đó những con cá voi sát thủ khác mới tới gần.

Nguyên nhân chính là như thế, cá voi sát thủ trông rất hấp dẫn ngay cả khi nó rất hung tàn, mỗi một cử động đều thân sĩ lại ưu nhã, tiếng kêu vừa lạ vừa dễ thương

Đặc biệt là một con cá giống như bao con cá khác, nhưng lại làm cho Kiều Thất Tịch cảm giác hắn rất tài giỏi. . .

Thật là lợi hại.

Kiều Thất Tịch đang ngẩn ngơ thì một thanh âm truyền đến: "Bé đáng yêu, tới ăn đi." Âm thanh ấm lòng của Otis nhà cậu.

"Đây ạ..." Thu lại sự sùng bái vào trong lòng xong, Kiều Thất Tịch bơi qua với vẻ mặt ngượng ngùng, chà, đi ăn chùa như vậy thật sự là được chứ?

Lại nói, cậu đã quen ăn chùa của Otis nhiều năm như vậy mà còn sợ à?

Cậu chỉ sợ mấy con cá voi sát thủ khác có ý kiến thôi. Nghĩ đến đó, Kiều Thất Tịch trừng mắt nhìn: Từ lúc nào mà da mặt mình trở nên mỏng như vậy?

"Alexander." "Alexander." ABCD thay phiên gọi tên của cậu, thoạt nhìn cũng có để ý đến cá voi sát thủ Nam Cực nhỏ đến ăn chùa.

Ngoài để ý đến cậu, trên người bọn nó còn lộ ra vẻ 'Đến đây, anh trai nuôi được em'.

"Cá voi sát thủ nhỏ, em đói không?" Trước khi đến phiên anh C hạ miệng, nó vẫy đuôi một cái liền đi tới bên cạnh Kiều Thất Tịch.

Nó còn chưa kịp tới gần thì đã bị Otis hất văng ra xa.

"Ui da——" Kerry bị đánh bay ra ngoài hét lên, giống như một chiếc tàu ngầm đã mất kiểm soát ở trong nước.

"Đói..." Kiều Thất Tịch sững sờ trước một màn dã man, hơi lo lắng hỏi: "Otis... anh ấy có bị đau không?"

"Anh biết." Ý Otis là hắn biết Kerry sẽ bị đau nhưng hắn không rảnh quan tâm Kerry như thế nào.

Kiều Thất Tịch ngậm miệng, âm thầm thương tiếc, thật kì lạ khi Kerry luôn nói mình bị Otis ăn hiếp... Nhưng thật ra nếu nghiêm túc truy xét đến cùng thì hình như Otis cũng có lỗi?

"Đừng lo lắng cho hắn." Anh bạn đẹp trai đen trắng nhẫn tâm với đồng bọn bơi tới sau lưng Kiều Thất Tịch, đẩy Kiều Thất Tịch bơi về phía trước.

Khi đẩy đến con mồi đang từ từ chìm xuống trước mặt, lúc này đội trưởng vừa mới ăn xong. Balala đã vùng lên ăn, sau đó nó rất tình nguyện đem cơ hội nhường cho Alexander, còn nói thêm một câu: "Cá voi sát thủ nhỏ, ăn nhiều một chút."

Kiều Thất Tịch hoàn toàn cảm nhận được ý tốt của các anh trai bạo chúa, ngoan ngoãn: "Vâng ạ..." Cậu bày tỏ sự cảm ơn.

Thấy con mồi sắp chìm xuống, Kiều cá béo vọt lên một cái thật xinh đẹp, vừa há mồm đã cắn được phần bụng của nó, phần bên trong đã được đội trưởng xé mở, thịt mềm mềm nên cắn rất dễ dàng.

Cậu nuốt vào một miếng thịt, bên tai vang lên tiếng khen ngợi răng lợi của cậu.

Kiều Thất Tịch không nghĩ tới ăn như vậy mà cũng được khen: "..."

"Ăn nhiều vào." Giọng của Otis mang ý cười, dường như tâm trạng hắn đang rất tốt, hắn ở bên cạnh nhìn cậu ăn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với đồng bạn.

"Eddie đã dậy rồi sao?"

"Hắn đói ấy mà."

Kiều Thất Tịch gần như vừa ăn vừa nhịn cười, cảm thấy bầy cá voi sát thủ này thật xấu tính.

Rất thú vị...

Kerry bị hất bay đi đã hùng hùng hổ hổ bơi về, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ thấy hắn chỉ đang phàn nàn rằng bị đụng đau quá, cột sống hắn sắp gãy rồi!

Việc lần này lại tiếp thêm tài liệu lên án Otis hung tàn của hắn, nhưng có vẻ như lần sau hắn sẽ còn tái phạm nữa.

"Tôi ghét Otis. . ." Nói đến một nửa, phát hiện Kiều Thất Tịch đang ăn thức ăn, Kerry lập tức thay đổi mà nói: "Cá voi sát thủ nhỏ hãy ăn nhiều một chút nhé."

Nó tỏ ra vô cùng dịu dàng với Alexander.

Bởi vì Alexander cũng vậy, nhìn qua thì Alexander cũng có thể làm được.

"Cảm ơn." Kiều Thất Tịch thật lòng nói, nghi ngờ hỏi: "Không phải anh nói em mập sao? Vì sao còn nói em ăn nhiều một chút?"

Trong khoảnh khắc, lối suy nghĩ của con người đã ảnh hưởng tới cậu.

Năm con động vật hoang dã cùng kêu lên: "Béo là chuyện tốt mà."

"..." Kiều Thất Tịch suy tư một chút định tìm ra lời phản bác, bởi vì mọi người nói không sai thì sẽ thành chuyện tốt hay sao?

Cậu vui vẻ ăn cá voi trắng, hương vị vẫn ngon như trước. Bởi vì đầu lưỡi cá voi sát thủ cũng có vị giác nên có thể nếm được các hương vị phong phú.

Một con mồi đủ cho một đàn cá voi sát thủ đực ăn no một lần, nhóm cá voi sát thủ không có thói quen ăn no trong một lần, ăn càng ít bữa ăn chính mới là cách động vật khổng lồ như bọn nó sinh tồn.

Kiều Thất Tịch ăn đến khi thấy hơi nhiều liền dừng lại, cậu vô cùng tự giác nhường vị trí, đưa đồ ăn cho các con cá voi sát thủ khác.

Balala và Kerry cùng lao tới, rất nhanh sau đó con mồi đã bị chia làm hai nửa, Otis và Daya chia sẻ một đoạn khác.

Cá voi sát thủ chui tới chui lui ở trong nước, rất nhanh đã ăn xong con mồi.

Cùng với con người, đại số động vật nuôi con bằng sữa ăn no xong là mệt rã rời, đội trưởng A lạnh lùng nói, giọng có một chút lười biếng: "Đi tìm Eddie."

Mặc dù rất ghét bỏ Eddie lúc đi ngủ sẽ làm loạn, nhưng trông nom như vậy cũng có vẻ tốt.

"Chúng ta bơi chậm một chút." Otis cũng lười biếng, thân thể gần như chìm trong nước. So sánh với trạng thái lên đường đi săn của hắn, bây giờ hắn giống như một con cá tàn phế.

Chỉ có thể trách ánh nắng quá ấm áp và vùng biển xanh thẳm yên ả.

Kiều Thất Tịch thoáng cái đã hiểu, do dự một chút... Cũng đồng ý lùi lại phía sau.

Quả nhiên, quái vật khổng lồ ở sau lưng liền dính vào, Kiều Thất Tịch bị ép tới kêu lên một tiếng, vội vàng né ra.

Thân hình to lớn kia, lần thứ nhất thì đè từ trên xuống, nhưng lần thứ hai thì lại từ dưới đáy nước đẩy lên.

Kiều Thất Tịch cảm giác cả bụng của mình đều bị sờ, cậu kinh ngạc thốt lên nho nhỏ, tức giận mắng: "Anh muốn gì?"

Sóng âm lan ra ở trong nước biển, hết vòng này rồi đến vòng khác.

AB CD ngừng thở, trong đôi mắt nhỏ tỏa sáng viết: Lại nữa à?

"Phát ra âm thanh sẽ bị nhìn trộm đó." Otis yếu ớt nhắc nhở.

Kiều Thất Tịch không còn gì để nói, nghĩ thầm còn trách cậu sao?!

Cậu đã chuẩn bị tập trung sức lực của mình dùng đuôi quạt bay tên biến thái, tiếc là đối phương đã đến rất gần và rất vui vẻ với tư thế ôm của hắn.

"Cố gắng lên." Otis khuyên bảo cá voi sát thủ nhỏ đang ở trong lồng ngực mình: "Cọ xát bụng của anh rồi nó sẽ ra."

Mặt Kiều Thất Tịch nóng lên, tim đập dồn dập, nghe xong lời này thì liền bạo dạn lên, cậu biết Otis không hù cậu, đó là sự thật.

Ngoan ngoãn ôm lấy nhau, với sự thay đổi và ảnh hưởng của dòng nước, ở trong nhận thức, Kiều Thất Tịch đã thay đổi tư thể chuyển sang nằm ngửa.

Thật ra nằm như vậy cũng rất là dễ chịu, có cảm giác toàn thân đều ấm áp, vô cùng thư thái.

Hơn nữa còn có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu vào trong nước như thế nào, Kiều Thất Tịch rất thích.

Thời gian dần trôi qua nhịp tim liền bình phục lại, toàn tâm trí lại chú ý giai điệu ~ giọng hát của ai đó.

Tên bạo chúa của biển đang đè lên người cậu, dường như cũng thích cảm giác hưởng thụ này.

Mỗi ngày cần ngủ bảy, tám tiếng - giờ phút này Otis đang nhắm mắt lại.

Trong lúc bọn họ buồn ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng Kerry, bọn hắn đã tìm được Eddie đang trôi đi.

... Có lẽ bọn hắn đang ngủ cùng nhau.

Kiều Thất Tịch đang ngủ mê man, hỏi: "Này, chúng ta có bơi qua đó ngủ cùng với bọn họ không?"

"Được." Otis hoàn toàn phủ nhận mong muốn chiếm giữ của mình, muốn vượt qua nó và có khả năng làm được điều này.

Cho dù Bé đáng yêu muốn đi qua tham gia náo nhiệt... Hắn đã suy nghĩ rồi và muốn đồng ý.

Bé yêu Kiều Thất Tịch đương nhiên muốn đi qua tham gia náo nhiệt nhưng cũng hơi ngại. Otis nói được thì cậu đã ngủ mất tiêu rồi.

Mười phút sau, Otis lật con cá voi sát thủ Nam Cực béo ú qua: "Đổi đi."

Kiều Thất Tịch: "..."

QAQ ! Em làm, sẽ tự làm!

Hội anh trai ngầu: hhhhhhh

Cá voi sát thủ Nam Cực nhỏ có thể tự mình sinh hoạt, bằng chứng.

Chỉ có thanh âm yêu thương là bị các đồng bạn nghe lén, còn cuộc sống hằng ngày của tất cả bọn nó đều trở thành những video nhỏ.

Khi đó mọi người mới biết được, hóa ra Otis đã bỏ trốn cùng với Alexander yêu quý của mình, sau đó hắn đã mang Alexander nhỏ tuổi trở lại với cuộc sống trong nhóm.

Nhân viên nghiên cứu khoa học dở khóc dở cười, cảm thấy con cá voi sát thủ này là một tên trộm gà cừ khôi, vậy mà biết được cách để cho đồng bạn của mình hỗ trợ nuôi dưỡng Alexander.

Theo những hình ảnh mà họ đã thấy thì hôm nay Alexander cũng không tham gia đi săn, nguyên nhân đã rõ.

Những lời trêu chọc cũng chỉ là nói đùa, cá voi sát thủ cũng để ý chăm sóc bạn đồng hành nhỏ yếu ớt của mình... Điều khiến cho người ta kinh ngạc là Alexander cũng không hề yếu đuối.

Cho dù có nhìn nó như thế nào thì nó cũng là một con cá voi sát thủ có năng lực xuất chúng.

Kiều Thất Tịch: Thật đó!

Nhưng để bạn trai làm việc, cậu cũng rất bất đắc dĩ mà.

Tỉnh lại sau giấc ngủ thì trời đã tối rồi, sự chú ý của Kiều Thất Tịch bị hấp dẫn bởi một thanh âm tràn đầy sức sống.

Kerry đang gọi tên cậu: "Alexander, mau đến đây xem sứa này, sứa biết phát sáng."

"Ồn ào quá đó Kerry." Balala kéo nó qua nói: "Cá voi sát thủ nhỏ vẫn còn đang ngủ, đánh thức em ấy cẩn thận bị Otis đánh đó."

"Giờ sao?" Kerry dừng một chút, nhỏ giọng hơn: "Alexander, em vẫn còn đang ngủ phải không?"

"Đồ đần." Daya chế giễu.

"Daya, muốn cãi nhau với tao đấy à?" Kerry hừ hừ.

Nhóm mấy anh chàng đẹp trai mặc âu phục này đã ngủ cả buổi chiều, thanh âm tràn đầy sức sống, tràn ngập tinh thần.

"Tao mới cãi nhau với đồ đần." Daya bơi ra xa xa, dường như cảm thấy bệnh ngốc rất dễ lây lan.

"Em dậy rồi." Kiều Thất Tịch đáp lại: "Cảm ơn Kerry, chúng em sẽ đến ngay."

Nghe thấy giọng Kiều Thất Tịch, đám cá voi sát thủ yên lặng một lát, sau đó trăm miệng một lời: "Kerry tiêu rồi."

Hả? Kiều Thất Tịch không hiểu.

Vì sao bọn nó đều nói Kerry tiêu rồi?

Mãi cho đến khi Otis dẫn cậu tới, để cậu chơi với sứa một mình trước một lát, sau đó hắn điên cuồng đuổi theo Kerry và quạt đuôi. Lúc đó cậu mới biết được, ồ, hóa ra là nổi máu ghen.

Otis bơi trở về sau khi đánh Kerry xong, thân thể cao lớn của hắn lao qua đàn sứa đang tỏa sáng.

So với sự hứng thú của Otis với mấy con sứa thì Alexander tỏ ra tràn đầy hứng khởi, từ nhỏ cậu đã thích xem thế giới dưới đáy biển.

Chung quanh đều là sứa phát sáng, ánh sáng màu lam nhạt tỏa ra.

Kiều Thất Tịch đưa miệng đụng vào một con sứa bơi tới trước mặt một cái, lập tức cảm thấy bờ môi tê tê, không ngờ lại bị giật.

Thật là kì lạ khi cá heo thích tụ tập lại để hút cá nóc, bởi vì độc tố rất nhỏ thực sự có thể dính vào đầu chúng.

Bọn Kerry biết rằng miệng sẽ bị tê khi đụng phải sứa, điều này có nghĩa là thực ra bọn nó thường xuyên làm như vậy.

Kiều Thất Tịch tự nhiên cũng tò mò, Otis cũng từng làm sao?

Với cậu, việc xúi giục Otis cũng chạm vào sứa có cảm giác như xúi giục trẻ ngoan hút thuốc, sẽ có cảm thấy tội lỗi.

Cậu đang muốn thay đổi chủ ý thì thấy Otis đưa miệng đụng một con sứa, cậu cười khúc khích, đoán chừng bờ môi Otis cũng bị tê.

Cảm giác tê tê dại dại quả thực đã mang đến sự vui vẻ cho Otis. Ban đầu hắn chỉ muốn biết Kiều Thất Tịch cảm thấy thế nào khi chạm phải sứa, bây giờ hắn biết rồi.

Kiều Thất Tịch rất khó biết được những suy nghĩ ẩn sâu trong lòng Otis.

Eddie là đứa thường hay bị đánh bơi tới, há miệng trước mặt Otis và Alexander, một con sứa phát sáng từ trong miệng nó bay ra.

Eddie và Kiều Thất Tịch cùng nhau phát ra âm thanh giống như tiếng cười, dường như rất khoái trá.

Cảm nhận được Alexander đang vui vẻ, Otis cũng rất vui sướng, không phản đối cách bày tỏ của Eddie.

Kerry cảm giác mình đã được đối xử công bằng, chí có nó là con cá voi sát thủ lặng lẽ than phiền rằng Otis thật sự thích Eddie hơn hay gì đó.

Đám cá voi sát thủ: Thật ra bọn này cũng thích Eddie hơn, ngoại trừ lúc ngủ chung với nó.

Kiều Thất Tịch làm thành viên mới, xấu hổ nhả bong bóng, phát biểu ý kiến.

"Này..." Vì muốn làm dịu không khí, Kiều Thất Tịch ném ra chủ đề đi Bắc Cực: mọi người muốn đi Bắc Cực chơi không?

"Bắc Cực?" "Bắc Cực á?" Bọn nó biết nơi này nhưng thực sự rất ít khi đi qua đó, mọi người đều biết ở đó đồ ăn khá là ít.

Nhưng nếu cá voi sát thủ nhỏ muốn đi, vậy thì sao.

"Tôi đồng ý." đội trưởng mở miệng đúng lúc, dường như nó biết ý kiến của mình rất quan trọng nên nó không suy nghĩ quá lâu.

"Thì đi thôi." Từng đứa BCDE bày tỏ ý kiến.

Cảm giác bọn nó không có hứng thú gì với Bắc Cực nhưng bọn nó không từ chối đề nghị của cá voi sát thủ nhỏ, điều đó không quan trọng.

Kiều Thất Tịch rất cảm động, từ tận đáy lòng cậu muốn cảm ơn bầy cá voi sát thủ thân thiện này vì đã bơi cùng cậu tới thăm Bắc Cực.

"Cảm ơn mọi người." Cá voi sát thủ Nam Cực nhỏ cất lời cảm ơn ngọt ngào.

Hội anh trai ngầu thầm nghĩ: Mình khá là thích em ấy.

Otis vẫn luôn không tỏ thái độ gì bởi vì hắn không cần bày tỏ thái độ của mình, dường như Alexander có muốn đi nơi nào thì cũng đều có hắn làm bạn.

Bắc Cực ư?

Có thứ gì đó lóe ra trong đầu hắn, nhưng hắn lại không nhớ được.

Nhóm cá voi di cư lướt qua tự do như một cơn gió, bọn nó ở lại vịnh California thêm hai ngày sau đó bơi dọc theo bờ biển về phương Bắc.

Đa số mọi người đều cho rằng, sinh vật có hình dạng khổng lồ như cá voi sát thủ sẽ thích sống ở khu vực biển sâu, nhưng thực ra bọn nó thích sống ở nơi gần bờ.

báo biển: Bởi vì ông đây cũng sống gần bờ á!

Ở trên bờ biển California, một đám người ngồi thuyền, thả câu, hoặc là tắm nắng, bơi lội ở trên mặt biển yên bình.

Con người, bọn họ không sợ cá mập sao?

Đương nhiên là không sợ, bởi vì đây là vùng biển có rất nhiều cá voi sát thủ, mọi người đều biết, nơi có cá voi sát thủ thì sẽ không có cá mập.

Dân gian rất nhiều người yêu thích cá voi sát thủ, bọn họ tụ tập lại để quay chụp cá voi sát thủ, cùng bơi chung với cá voi sát thủ.

Khi một số con cá voi sát thủ bơi qua bọn họ, quả thực bọn nó sẽ hiếu kì về con người, chúng hay đến xem con người đang làm gì?

Nhưng chắc chắn trong số đó cũng có một số con cá voi sát thủ giống như Otis, bọn nó vừa tự do như gió mà còn thông minh đến không tưởng nên chỉ đơn giản là lướt qua.

Vì đuổi theo một con báo biển nên hắn mới bơi tới gần bờ.

"Con người." Eddie phát hiện ra tàu thuyền! Nó thích tới gần con người: "Còn muốn đuổi theo báo biển không?"

"Đuổi theo đi, Alexander còn đói bụng." Kerry nói.

Kiều Thất Tịch: Đừng đội nồi cho em.

Một bữa ăn đối với em không sao hết!

"Tôi đuổi theo." Otis tỏ ý, hắn sợ con người, cũng sợ camera của bọn họ, đối với mắc cạn cũng có kinh nghiệm.

Khi Otis rời đi, bọn họ ở yên đó mà chờ.

"Anh đói, anh cũng đi bắt cá lớn để ăn." Balala cũng bơi đi.

"Cá lớn ăn cũng ngon." Daya nói.

Cá voi sát thủ bọn nó đều rất ghét bỏ tôm cá.

Kiều Thất Tịch chớp mắt: anh à, bởi vì bọn họ đều nuốt thẳng á, chứ ăn thì chắc chắn ngon.

Trong lúc chờ đợi, có một người mặc đồ lặn, xuất hiện trong tầm mắt của bầy cá voi sát thủ.

Theo cá voi sát thủ, con người bơi rất là chậm.

Đối phương dường như muốn tới gần bọn nó, tiếp xúc gần gũi với bọn nó một lúc. Đoàn trưởng khám phá quỷ kế này của con người, lãnh khốc vô tình mang theo thành viên trong nhóm rời đi: "Alexander mau trốn ra đằng sau anh, tên đó muốn sờ em."

Kiều Thất Tịch: Thật là thông minh.

"Đúng thế, muốn em đó." Kerry có kinh nghiệm phong phú, bọn hắn mang cá voi sát thủ Nam Cực nhỏ bơi về phía biển sâu.

Tránh cho bé đáng yêu của Otis bị con người xơ múi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info