ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] [1-194] EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ? - MẠC NHƯ QUY

Chương 88

VanTinhCung

Edit: Bebe || Beta: Red Tea, June

Thực hành là một việc có lợi. Kể từ khi Kiều Thất Tịch giao lưu nhiều hơn với các con cá voi sát thủ khác năng lực ngôn ngữ của cậu cũng tăng mạnh.

Dần dần cậu học được cách thì thầm, chặn những điều không muốn nghe. Đó là những kỹ năng mà bất kỳ loài động vật sinh sống dưới biển nào cũng phải có.

Nếu không mỗi ngày sẽ có quá nhiều tin tức mà cậu không thể xử lý làm ảnh hưởng tới cuộc sống.

Rõ ràng gần đây đặc biệt có rất nhiều chuyện xấu gán trên người cậu. Tên cậu liên tục được các con cá voi sát thủ lang thang lạnh lùng truyền miệng nhau rằng "có năng lực động thủ sẽ không bíp bíp".

Có lẽ là do những chuyện đã xảy ra với cậu thật khó để tưởng tượng.

Kiều Thất Tịch muốn chặn những âm thanh sai lệch của quần thể này đi, nhưng lại nhịn không được muốn nghe xem bọn họ đang nói gì, cuối cùng vẫn cắn răng an ủi bản thân: Không có việc gì, không có việc gì cả, coi như là gia tăng thêm vốn từ đi.

Chẳng qua là bị một đám cá voi sát thủ bàn tán mà thôi, có cái gì ghê gớm lắm đâu.

Hơn nữa cùng lắm chỉ bị một đám cá voi sát thủ thảo luận thôi mà. Ngôn ngữ của bọn chúng cũng có hạn, vả lại chúng cũng không có ác ý gì.

Có lẽ đối với những sinh vật đáng yêu sinh sống dưới đại dương này mà nói, bởi vì cuộc sống của chúng quá buồn chán, lâu lắm mới xảy ra một sự kiện thú vị, đương nhiên muốn chạy đi khắp nơi kể cho nhau nghe, lúc rảnh rỗi mới có chuyện mà nói.

Nghĩ lại còn thấy rất đáng yêu.

Kiều Thất Tịch chỉ rối rắm trong chốc lát, rất nhanh sau đó liền chấp nhận đề tài nói chuyện của người hàng xóm trên đại dương rộng lớn này, hơn nữa có đôi khi cậu còn nghe đến thích thú.

Tư duy của cá voi sát thủ cũng rất khác biệt, có đôi khi đang nói chuyện phiếm vui vẻ với nhau lại đổi tần số, rõ ràng một giây trước nói về một sự kiện, giây tiếp theo đã nhảy sang sự kiện khác.

Chẳng hạn như một giây trước chúng còn đang bàn về cá voi lang thang và cá voi sát thủ Nam Cực ,giây tiếp theo đã bắt đầu tả lại những chuyện bản thân đã từng trải qua.

Với những con cá voi sát thủ thích kể chuyện xưa, Kiều Thất Tịch hứng thú vô cùng, thậm chí cậu còn muốn vừa nghe vừa cắn hạt dưa.

Chuyện xưa của những con cá voi sát thủ này cũng rất thú vị, cũng không phải tất cả nội dung đều thuộc loại bị kiểm duyệt.

Chẳng hạn như, ở một vùng biển nào nơi con người thích mai phục, chúng đã gặp được họ. Trong miêu tả của loài người bọn chúng là một loài động vật có vú luôn khiến họ cảm thấy hứng thú.

Mà lý do họ cảm thấy hứng thú là vì bọn chúng luôn phản ứng rất nhiệt tình, có vẻ đặc biệt thông minh.

Bất kể là tuỳ tiện bơi thành vòng tròn hay nhảy lên khỏi mặt nước đều có thể khiến cho loài người hét lên kinh ngạc.

Kiều Thất Tịch từng là con người cười khổ: Hoá ra loài người hài hước vậy?

Ngoài nghe những con cá voi sát thủ chưa từng gặp mặt này nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Kiều Thất Tịch cũng sẽ nghe được hội anh trai ngầu nói chuyện.

Hiếm lắm. Ngoại trừ lần cậu có nghe được tin tức về mình vào cái ngày chia tay đó ra thì về sau quần thể này rất yên tĩnh.

Những âm thanh ngẫu nhiên truyền đến đều là vấn đề đi săn.

Quả thực rất cool.

Kiều Thất Tịch không biết rằng hội anh trai ngầu này sở dĩ không đề cập đến cậu là vì có một con cá voi sát thủ bá đạo nào đó đã hạ lệnh cấm.

Bất kể là ai nhắc tới Kiều Thất Tịch, Otis đều điên lên đánh đối phương, đánh đến khi nào biết điều mới thôi.

Sau nhiều lần như thế, những con cá voi sát thủ thông minh rất nhanh đã biết phải làm thế nào mới không bị đánh.

Rất đơn giản, chỉ cần không đề cập đến bé đáng yêu của Otis là được!

Kiều Thất Tịch không biết chuyện này, cuộc sống yên bình của cậu cứ vậy tiếp diễn.

Từ ngày cậu yêu cầu lễ vật để khéo léo từ chối người theo đuổi cố chấp kia, thì một khoảng thời gian sau cậu cũng không gặp lại đối phương lần nào nữa.

Cậu cũng dần dần quên mất chuyện này.

Nhưng cũng không phải quên thật, chỉ là cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy. Hành trình "tìm bạn đời Otis" của cậu chắc chắn vẫn còn dài.

Tháng sáu đến, cuộc phiêu lưu hai tháng bình bình trôi qua, một đàn bảy người Kiều Thất Tịch bơi tới vùng biển gần quần đảo Galápagos.

Nơi này cảnh sắc tuyệt đẹp. Nước biển trong xanh, trên bãi biển còn có rất nhiều báo biển.

Kiều Thất Tịch đứng thẳng trong nước, nhô đầu lên khỏi mặt nước. Đây là phương pháp cá voi sát thủ rất hay dùng để rình con mồi, sau đó cậu nhìn lên bờ cát thấy một đám báo biển đang nằm kín mít trên bãi cát thỏng thả phơi nắng.

Đó là mỹ vị cậu mong muốn nhưng lại không có được.

Đám người ông cậu hiển nhiên không có ý tưởng này, tất cả đều ăn cá.

Hầu hết các loài cá sống ở vùng biển nhiệt đới đều có màu sắc sặc sỡ. Sinh vật xinh đẹp đáng yêu như thế đôi khi làm Kiều Thất Tịch không nỡ hạ miệng.

Lần đầu tiên hai chú cá voi sát thủ nhỏ được xâm nhập vào thế giới rực rỡ sắc màu, bọn chúng tranh thủ lúc các voi mẹ ăn cơm trốn đi tự do khám phá phong cảnh tuyệt đẹp dưới đáy biển.

Với tư cách là anh cả, Kiều Thất Tịch luôn theo sát chúng, để bọn nhỏ không bị kẹt ở một số góc chết không ra được.

Hơn nữa tần suất hô hấp của cá voi sát thủ con cao hơn nhiều so với cá voi sát thủ lớn. Chưa đến 10 phút sẽ phải đưa chúng lên mặt biển thở.

Anh cả mang theo đàn em đi một buổi trưa đã cảm thấy không chịu nổi. Mang theo con nít là một việc mệt chết đi được, bất luận là động vật hay con người.

Khi màn đêm buông xuống, bầu trời ráng chiều trên quần đảo Galápagos trải dài, tạo một cảm giác như mùa hè đã tới.

Những con cá voi sát thủ không quản ngày đêm phân ra thành nhóm ở trên mặt biển tự do bơi lội. Đương nhiên tự do này cũng có giới hạn, nói chung cả gia đình vẫn phải cùng một chỗ.

Đi đầu là sếp lớn nhà bọn cậu, an tĩnh mà hiền lành điều khiển phương hướng di chuyển.

So với sự yên tĩnh của các thành viên trong bầy, thỉnh thoảng Kiều Thất Tịch lại ngoi đầu lên chiêm ngưỡng vẻ đẹp hiếm có của biển cả.

Trên bầu trời những đám mây ngũ sắc tuyệt đẹp. Trên những tán cây lấp ló một vài con chim biển đang bay lượn.

Âm thanh sóng biển hoà quyện tiếng chim kêu thật êm tai. Lâu lâu Kiều Thất Tịch còn nghe thấy âm thanh của cá voi xanh. Công nhận đó là âm thanh huyền bí và kỳ ảo nhất mà cậu từng nghe.

Khi chính mình hòa vào đại dương, cảm giác hưởng thụ mà những thứ này mang lại là ngoài sức tưởng tượng. Ngay cả Kiều Thất Tịch vốn là cá voi thiếu tế bào nghệ thuật cũng cảm nhận được ý tự tại trong đó.

Trong lúc thưởng thức, Kiều Thất Tịch bỗng nghe thấy một âm thanh lạnh lùng vang lên: "Em có ở đó không?"

Cậu nhanh chóng quay về thực tại. À, xin lỗi, thật ra cuộc sống của các loài sinh vật dưới đại dương không có đơn thuần như vậy, nghiên cứu sâu cũng sẽ thấy chúng giống với loài người...

"Hưm..." Kiều Thất Tịch kêu lên một tiếng khó hiểu. Đối phương đột nhiên tìm cậu nói chuyện phiếm để làm gì, có phải bởi vì tìm được lễ vật rồi nên muốn đưa cho mình?

"Em thích đồ chơi hình vuông hay đồ chơi hình tròn hơn?" Một tháng không gặp, trình độ logic của đối phương tăng vùn vụt, vậy mà còn hỏi sở thích của cậu.

Kiều Thất Tịch không khỏi cảm thấy ấm áp, nghĩ nghĩ rồi lại đè xuống, vẫn cứ giả bộ điềm đạm như trước: "Uuu..." Anh tự quyết định đi.

Cậu yêu cầu đối phương tặng lễ vật vốn là vì muốn xem hắn sẽ tặng cho mình cái gì.

"Ừ..." Otis không nhận được câu trả lời mong muốn, nhưng hắn cũng không quá thất vọng. Giao tiếp thành công giữa muôn trùng khơi càng làm hắn vui sướng.

"Anh, tìm được rồi sao?" Kiều Thất Tịch không nhịn được hỏi.

"Ừ..." Otis tỏ vẻ khẳng định, sau đó báo toạ độ của mình cho Kiều Thất Tịch: "Anh đang ở vùng biển XX."

Cá voi sát thủ biết địa danh bốn đại dương, có điều hơi mơ hồ. Cho dù Kiều Thất Tịch biết hắn ở Thái Bình Dương nhưng cũng không biết cụ thể phương hướng nào.

"Ơ, anh có ý gì?" Kiều cá béo giả ngu, không chắc lắm hỏi: "Anh muốn em qua tìm anh hả?"

Cậu đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối.

"Không phải." Otis bày tỏ: "Để anh qua tìm em."

"Ồ..." Kiều Thất Tịch cũng không thể nào ngăn cản hắn đến được.

Nhận được sự đồng ý của bé đáng yêu, Otis mang theo lễ vật lên đường chuẩn bị tặng cho cậu.

Hội anh trai ngầu đi theo người anh em đang theo đuổi tình yêu của mình, cùng nhau xuất phát đến quần đảo Galápagos.

Đối với cá voi sát thủ mà nói đây là một hành động tán tỉnh rất nghiêm túc. Nhưng rơi vào mắt loài người thì đây là một màn khiến tâm trạng họ không khỏi phức tạp lẫn lộn.

Những ngày gần đây drone đã chụp được hình ảnh một con cá voi sát thủ với một chuỗi bóng phao móc trên vây lưng thẳng đứng của nó, khiến ai nhìn thấy cũng phát hoảng.

Rác thải trên biển đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh thái biển, chuyện này không cần phải bàn cãi.

Nhưng hiện tại con người vẫn chưa tìm ra phương pháp hiệu quả nào có thể làm sạch được rác thải trên biển.

Lúc nhỏ, bá chủ đại dương như cá voi sát thủ vẫn luôn lầm tưởng rác thải trên biển là thức ăn, nhưng đến khi lớn vẫn bị rác biển gây hại. Việc này làm cho mọi người cảm thấy rất đau lòng.

Song điều mà mọi người cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ con cá voi sát thủ này không biết trên vây lưng mình có vật mắc vào hay sao?

Nếu chỉ đơn giản là móc trên vây lưng thì cá voi sát thủ chỉ cần ở trong nước trở mình một cái là có thể làm rơi sạch rác trên người.

Nhưng con cá voi sát thủ này lại không làm như vậy. Nó mang theo chuỗi bóng phao này bơi rất lâu.

Vì thế mọi người đành phải liên tục chú ý tới trạng thái của nó, nếu thật sự có chuyện gì sẽ lập tức hành động.

Hai ngày sau, khi mọi người chụp con cá voi sát thủ lại một lần nữa thì vui mừng phát hiện ra vây lưng của nó đã không còn một quả bóng phao nào nữa rồi.

Nhưng điều khiến cho người ta dở khóc dở cười là chuỗi bóng phao lơ lửng trên mặt nước hiện đang được cá voi sát thủ ngậm ở trong miệng.

"Hay do nó thích chuỗi bóng phao này hả?" Mọi người đều thắc mắc.

"Không rõ lắm." Bọn họ đã biết thân phận của con cá voi sát thủ này, cũng không cảm thấy kỳ quái mà nói: "Otis vẫn luôn hành xử khác biệt, mọi người quên rồi à?"

Muốn biết rốt cuộc vì sao Otis muốn mang theo bóng phao đi phiêu lưu đành phải tiếp tục chú ý đến hướng đi của nó.

Kể từ khi Kiều Thất Tịch nhận được thông báo của Otis, tâm tư hơn một tháng yên bình giờ lại lần nữa nhộn nhạo cả lên.

Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, thật ra cậu đã động tâm trước thế công mãnh liệt của con cá voi sát thủ kia.

A, cũng không thể nói là mãnh liệt.

Ít nhất đối phương cũng không thường xuyên truyền tin quấy rầy cậu. Điểm này làm cho Kiều Thất Tịch rất có cảm tình.

Một số con đực một khi thích con cái nào thì sẽ thường xuyên liên lạc với đối phương, cũng mặc kệ người ta có thích mình hay không.

Nói đơn giản là chúng chỉ quan tâm tới cảm xúc của bản thân, không để ý đến cảm nhận của đối phương. Làm như vậy thật đáng ghét, xứng đáng bị bơ.

Nói như vậy có thể coi con cá voi sát thủ di cư này là một quý ông giữa biển khơi. Chuyện mà hắn đã đồng ý làm thì sẽ không làm phiền cậu cho đến khi nào hoàn thành.

Phải đến khi hoàn thành mới báo cậu một tiếng...

Ưu điểm nhiều ghê. Kiều Thất Tịch càng nghĩ tim càng đập nhanh hơn, trong lòng cảm thấy rất vui.

Không biết hắn phải mất bao lâu mới đến đây?

Từ hôm đó trở đi, Kiều Thất Tịch đợi trong sự mong chờ lại xen lẫn một chút sợ hãi.

Cậu hy vọng kết quả sẽ giống như những gì cậu nghĩ.

Lại không biết qua bao lâu, vào một đêm trăng sao thưa thớt, ánh trăng chiếu xuống mặt biển lung linh huyền ảo.

Bây giờ trong vùng biển yên tĩnh, một đàn cá voi sát thủ đang ngủ ngon lành.

Ngay cả hai con cá voi sát thủ con cũng đang nằm trên lưng mẹ ngủ say. Có lẽ những đối tượng duy nhất trong đàn không đi ngủ là ông cậu đang tán gẫu thân mật với em đẹp trai của mình, còn có cả thiếu niên "tây trang" Kiều Thất Tịch đang mơ mộng chuyện tình yêu.

Cậu vừa nhận được một tin báo ngắn gọn, hắn nói hắn sắp tới rồi.

Trong lòng Kiều Thất Tịch như đang có một chú nai con chạy đi chạy lại. Cậu khẽ ăng một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.

Thừa dịp các thành viên trong đàn đang ngủ say, cậu lén trốn ra ngoài gặp... Ăng, còn chưa phải người yêu, hiện tại chỉ là bạn bè.

Hình như ông cậu biết cậu đi ra ngoài, nhưng hiểu cháu trai mình là một người biết chừng mực nên cũng không đuổi theo. Dù sao hắn cũng làm không ít những chuyện như này vào giai đoạn trưởng thành.

Kiều Thất Tịch không có vị trí chính xác, cậu ở trong nước lặng lẽ bơi, bơi tới một đảo nhỏ khác. Đây là một vịnh xinh đẹp, vào ban ngày nước biển đặc biệt trong suốt, xanh màu ngọc lam.

Đêm nay ánh trăng như nước, buông xuống vùng biển cạn này vẫn trong veo, tuyệt đẹp.

Otis: Bé đáng yêu?

Kiều Thất Tịch: Ăng...

Em ở chỗ này, anh tới một mình ạ?

"Ừ..." Đương nhiên Otis sẽ không cho phép đồng bạn của mình theo tới. Bọn chúng sẽ dừng lại ở xa, đi săn hoặc là làm bất cứ điều gì khác. Tóm lại không được ảnh hưởng tới việc hẹn hò của hắn.

"Ồ, rất tốt." Kiều Thất Tịch cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy cậu tìm vài chuyện nói để giảm bớt cảm giác xấu hổ: "Ở đây có rất nhiều báo biển, anh có thấy không?"

Bên kia dừng một chút, im lặng trong chốc lát.

"Em muốn ăn à?" Otis có vẻ do dự, không biết có nên trực tiếp qua đó gặp cá nhỏ không hay vẫn là bắt một con báo biển trước rồi qua. Hắn thật sự đang cân nhắc.

"Không không không." Kiều Thất Tịch vội vàng phủ nhận, bây giờ không phải lúc ăn báo biển, còn có việc quan trọng hơn: "Em không muốn ăn, anh nhanh lại đây đi."

Otis được Kiều Thất Tịch nhiệt tình mời, rất vui vẻ lắc lắc cái đuôi. Hắn vẫn còn nhớ rõ hai lần gặp mặt trước đối phương luôn là người đuổi hắn đi.

"Em nhớ anh hả?" Hắn đã bơi với tốc độ rất nhanh rồi, nhưng bởi vì câu nói của Kiều Thất Tịch nên lại bơi nhanh hơn một chút.

"Đâu có..." Kiều Thất Tịch không biết nói gì, bất cẩn lại bị đối phương trêu chọc.

Cậu không muốn gì cả, chỉ muốn biết kết quả.

Về việc kết quả có thể làm cậu thất vọng hay không và cậu nên làm gì sau khi thất vọng, Kiều Thất Tịch cũng không có nghĩ nhiều. Đến đâu hay đến đấy.

Tóm lại hiện tại cậu không thể bình tĩnh đối mặt với những đợt tấn công kịch liệt của con cá voi sát thủ này, cho dù bây giờ cậu không rơi vào bẫy thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày thôi.

Otis không nói gì nữa bởi vì hắn rất nhanh đã gần đến nơi rồi. Thân hình khổng lồ của hắn dưới ánh trăng dần dần hiện ra.

Vùng vịnh vốn yên tĩnh, rộng lớn lại trở nên chật chội khi hắn tới. Dường như trong nháy mắt chỉ còn lại hai con cá voi sát thủ trên thế giới.

Đương nhiên lúc này giữa bọn họ vẫn còn một khoảng cách khá xa.

Sự dao động của dòng hải lưu làm Kiều Thất Tịch cảm nhận có một sinh vật to lớn đang tới gần mình. Cậu quay lại, lập tức thấy một con cá voi sát thủ đen trắng đằng xa.

Kể cũng lạ, cho dù cá voi sát thủ cơ bản đều có hình dạng giống nhau, nhưng bản thân Kiều Thất Tịch cảm thấy mình vẫn có thể nhận ra đối phương giữa đàn cá voi.

Cậu không thể nói cụ thể chúng khác nhau ở đâu, dù sao không giống chính là không giống.

Con cá voi sát thủ này oai phong, lẫm liệt, đẹp trai hơn hẳn những con khác. Hắn có một phong thái khó tả, khiến trái tim cậu rối bời.

Đối phương bơi tới, trong miệng còn ngậm một chuỗi bóng phao màu vàng. Ừm, trong mắt cá voi sát thủ nó đúng là quả bóng nhỏ di động, nhưng thật ra nó to bằng một quả bóng chuyền. Hẳn đây là quả bóng phao dùng để cảnh báo.

Otis mang đến lễ vật này, đại khái có 5 - 6 quả, chất lượng còn rất mới. Xem ra chúng trôi nổi trên biển chưa bao lâu đã bị Otis nhặt được.

Kiều Thất Tịch ngơ ngác nhìn chuỗi bóng phao nhỏ không thể nhúc nhích được. Đột nhiên cậu rất muốn khóc, hu hu hu, là bóng nhỏ Tiểu Hoàng, vậy mà là Tiểu Hoàng nha. Cậu cảm giác đây nhất định không phải là trùng hợp, trên thế gian này làm sao có sự trùng hợp đẹp đẽ như vậy.

Trên thế gian này chỉ có vận mệnh và duyên trời ban*.

*命中注定 - mệnh trung chú định: Có nghĩa là mọi cuộc gặp gỡ của chúng ta đều do số phận định trước và con người không thể can thiệp được.

"Anh đến rồi à?" Kiều Thất Tịch bình phục tâm trạng một chút, tiếp nhận kết quả như trong dự tính.

Đối phương quả nhiên như cậu nghĩ, giống như một tờ giấy trắng sinh ra giữa đại dương, không phải mang theo đau khổ luân hồi, cứ vậy lớn lên.

Tuy nhiên sau bảy năm chờ đợi, Otis cuối cùng mang theo bóng nhỏ Tiểu Hoàng tìm mình. Kiều Thất Tịch vẫn luôn tín ngưỡng loại duyên phận này như tin vào một phép màu kỳ diệu nào đó.

Trái tim nhỏ bé không ngăn được khẽ run lên.

"Uuu..." Sau khi Otis lẻn vào vịnh, khí thế hung mãnh của hắn lúc trước biến mất, trở nên rất kiên nhẫn, chậm rãi lại gần.

Lần này mang theo đồ chơi tới, hắn chắc chắn phải thành công.

Otis ngậm bóng phao nhỏ xinh xắn đến bên bé đáng yêu dò hỏi: "Em thích không?"

Trái tim cá voi sát thủ nhỏ đang đập bang bang trong lồng ngực. Cậu khẽ cụng miệng vào bóng phao nhỏ màu vàng. Tổng cộng có sáu quả, cậu thích vô cùng, thích đến nỗi trái tim bé bỏng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Em có thích không?" Otis tiến lại gần cá voi sát thủ nhỏ, lại lưu manh miệng dán sát vào miệng đối phương. Hình như sau lần thử lúc trước, hắn lập tức thích kiểu trêu chọc này. Hắn từng bước tới gần: "Lần thứ ba rồi, đừng đùa giỡn anh nữa."

Cá voi sát thủ sẽ mãi khắc ghi số lần thất bại. Nếu thất bại tích lũy quá nhiều, rất có thể sẽ trở thành bóng ma tâm lý với chúng, về sau vĩnh viễn sẽ không chạm vào việc đã làm bọn chúng thất bại nữa.

"Thích chứ." Kiều Thất Tịch thành thật thừa nhận nội tâm mình. Vừa rồi chỉ là cậu quá kích động, nhất thời không kịp trả lời.

Thật ra lúc này cậu không rối rắm lắm, không có gì để rối rắm cả. Otis chính là Otis, mặc kệ có ký ức hay không thì vẫn là Otis.

Nói thật, con tim không biết nói dối. Khi nào không thể lựa chọn thì hãy nghe theo cảm giác, sẽ không sai.

Kiều Thất Tịch ngây ngô cười ngọt ngào. Vui quá, cậu biết trên thế giới này không có ai kiên nhẫn dụ dỗ cậu bằng những mánh khóe nhỏ nhưng Otis thì luôn luôn có thể.

"Rít rít." Trước mặt con cá voi sát thủ đẹp trai bá đạo này, Kiều Thất Tịch đã thay đổi thái độ từ chối lúc trước, e thẹn thông báo: "Em thích anh, Otis."

Cậu gọi hẳn nickname của Otis, mặc dù nickname của đối phương không được dịch theo nghĩa Otis nhưng cũng không quá quan trọng, trong lòng hắn biết là được.

Giống như trước đây, cậu dịch nickname của đối phương thành đồ lưu manh...

Cẩn thận nghĩ lại cái nickname này cũng ẩn chứa biết bao tình yêu, tất cả mọi chuyện đã được dự đoán từ trước.

Giây phút Otis nghe được câu kia, hắn vẫn như trước yên lặng nhìn bé đáng yêu của hắn, như thể đang tiêu hoá ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói kia.

Phải nói rằng ngày thường hắn không phải một con cá voi sát thủ chậm chạp như vậy, phản ứng khi bị chọc giận nhanh hơn nhiều so với con khác. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, hôm nay trước mặt bé đáng yêu của mình, hắn có chút mất phong độ.

Không phải chỉ là lời tỏ tình thôi sao.

Đó là một chuyện lớn...

Tâm tình Otis đang vô cùng vui sướng, liên tục cụng nhẹ vào môi bé đáng yêu mấy lần. Như vậy vẫn chưa đủ, thân thể hắn gắt gao chạm vào đối phương, nương theo dòng nước trơn bóng cọ xát vào nhau.

Vây ngực cả hai chạm vào nhau, giống như một cái ôm. Hai con cá voi sát thủ chìm trong đại dương tình yêu, thả mình theo dòng chảy.

Miệng chạm miệng, mặt chạm mặt, cổ... Ừm, ngại quá, bọn nó không có cổ, nói chung những gì có thể chạm đều chạm vào nhau.

Hai con cá voi sát thủ tỏ tình thành công giống như người bệnh khát da khát thịt, dùng mọi biện pháp dán chặt vào đối phương. Cho dù là sóng biển mãnh liệt cũng không có cách nào tách chúng ra được.

Huống hồ lúc này dòng hải lưu lại lười biếng yên bình, rất thích hợp hẹn hò.

"Em đồng ý hẹn hò với anh phải không?" Otis trấn áp bé đáng yêu đang bơi ngửa. Nhìn từ trên xuống, cơ thể khổng lồ cường tráng của hắn như thể đang ôm trọn con cá voi kia.

"Ăng..." Hừm, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, còn phải hỏi có đồng ý không nữa à?!

Nhớ tới những cảnh cá voi sát thủ đực hẹn hò nhau mà cậu xem được, Kiều Thất Tịch cảm thấy xấu hổ chết đi được. Cậu không dám nhìn xuống dưới, sợ nhìn phải cái đó.

"Em có biết như nào là hẹn hò không?" Con cá voi sát thủ to lớn đã đạt được ước nguyện mong muốn, vẫn thẳng thắn như mọi khi. Hơn nữa cái kiểu nói mang theo ham muốn này luôn làm cho Kiều Thất Tịch có một cảm giác đối phương đang đùa giỡn mình.

Không đợi cậu trả lời, Otis đã lùi về phía sau. Hắn dùng cái mõm tròn và ngắn của mình nhẹ nhàng đặt lên vị trí cất giấu "bảo bối" của bé đáng yêu, giống như gõ cửa, ý đồ đánh thức bộ phận đáng yêu nho nhỏ bên trong.

Đương nhiên động tác của hắn so với gõ cửa dịu dàng hơn rất nhiều, móc vào cũng không hung mãnh.

Kiều Thất Tịch cảm giác sắp chết đến nơi. Cá voi sát thủ vốn có thể tự lên đỉnh nhờ tự sướng trong đầu, huống chi vừa rồi hai người lại ôm ấp hôn hít một loạt, không khỏi mặt đỏ tim run. Thực ra cậu đã sớm có cảm giác "bảo bối" nhỏ của mình thức tỉnh rồi.

Lúc này còn bị vật bên ngoài kích thích, lại còn sống động như vậy, ...

Nhưng tốt xấu gì cậu cũng là một con cá voi sát thủ băng thanh ngọc khiết, bình thường không hay nghĩ đến mấy thứ này nhiều lắm. Cho nên nhịn một chút, một lát cũng sẽ không thật sự xuất ra.

Điều này rất bình thường, quá trình hẹn hò của cá voi sát thủ tương đối dài. Đôi khi khúc nhạc dạo đầu sẽ kéo dài rất lâu.

Sự thật chứng minh rằng, bọn chúng cũng rất hưởng thụ quá trình kéo co với đối tượng hẹn hò của mình. Khi lý trí từ chối nhưng cơ thể lại nghiện, hai con cá voi sát thủ không chỉ cảm nhận được khoái cảm thể xác mà còn đạt được khoái cảm về tinh thần.

Otis tràn đầy sự mới mẻ với quá trình này. Lần đầu tiên trải qua hẹn hò, hắn không cần đưa bé đáng yêu tới kích thích.

Hắn đã tỏ thái độ rõ ràng.

Tác giả có điều muốn nói:

Otis: Súng của anh đây, em nói xem lớn hay không lớn.

Kiều cá voi: Bị chọc thảm quá mà, đáng ghét!

29/01/2022

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info