ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] [1-194] EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ? - MẠC NHƯ QUY

Chương 87

VanTinhCung

Edit: Pudding Kem || Beta: Red Tea, June

Thân hình đã cao lớn như vậy mà cứ cọ tới cọ lui lấy lòng, đụng phải cả mặt của cậu, trái tim Kiều Thất Tịch suýt chút nữa muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cũng không đơn giản chỉ là ngại ngùng, còn có hơi chột dạ một chút.

Cậu chột dạ không giữ được mình, dưới tình huống chưa xác định thân phận đối phương lại bị hắn chọc sướng muốn chết.

Thật lòng có lỗi, hôn hôn bạn trai.

"Không hẹn hò." Kiều cá béo, người giấu nhiều bí mật trong lòng từ chối không chút nao núng. Nhưng cậu cho rằng điều này có thể khiến con cá voi theo đang theo đuổi cậu hết lần này đến lần khác kia khó chịu, vì vậy dịu dàng nói: "Em, em muốn tìm hiểu về anh trước."

Khi bị từ chối, tâm trạng Otis đúng là có hơi chập chờn, hơi thở rất nguy hiểm, nhưng bé cá voi sữa nói phải tìm hiểu hắn trước, đương nhiên là được rồi.

"Uuu..." Em nói đi.

Mặc dù hắn chỉ lại gần bé cá voi sữa rồi cùng cậu bơi về phía trước, hành động đơn giản như vậy cũng khiến Otis cảm thấy sung sướng dạt dào.

Đây là niềm vui mà hắn chưa từng trải qua. Trải qua mười năm sống như một con cá voi sát thủ, hắn đã sớm quen với những gì diễn ra hàng ngày, từ lâu đã biết có những gì dưới đại dương, sớm đã không còn cảm giác gì mới mẻ.

Tuy nhiên, kể từ ngày hắn dạy những người bạn đồng hành của mình học chiến thuật mắc cạn tại vùng biển cạn, cuộc sống tẻ nhạt dường như trở nên tươi sáng, thỉnh thoảng lại khiến trái tim Otis thổn thức không thôi.

"Ăng ăng ăng..." Mấy vấn đề anh hỏi em, em cũng muốn anh trả lời. Kiều Thất Tịch nói.

Hình như lời nói này thâm thúy quá, có lẽ vì không hiểu rõ ý của cậu mà hắn vẫn chưa trả lời.

Con cá voi sát thủ ngu ngốc, câu hơi khó một chút là đã nghe không hiểu được rồi!

Kiều Thất Tịch không còn cách nào khác là dùng ngôn ngữ đơn giản nhất lần lượt hỏi từng chi tiết: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Có sao nói vậy, cậu cảm thấy như này giống như đi xem mắt vậy.

"Uuu..." Otis trả lời, trên 10 tuổi và dưới 20 tuổi.

Nói tóm lại, nó là một con cá vị thành niên, còn chưa đến tuổi sinh đẻ thực sự, nhưng cũng có thể đã 'mất zin' từ lâu.

Cá voi sát thủ đực có thể tham gia vào các cuộc tụ họp như vậy khi mới bốn hoặc năm tuổi.

Trong 8-10 năm này, cái gì nên xảy ra đều đã xảy ra rồi nhỉ. Kiều cá béo nghiến răng hỏi: "Anh đã hẹn hò với những con cá voi sát thủ khác chưa?"

"Chưa bao giờ." Otis - người đang phải ngồi suy ngẫm rất lâu mới nghe thấy được trật tự và nội dung chính, dường như cuối cùng cũng hiểu rõ câu hỏi của bé cá voi sữa trước đó có nghĩa là gì.

Vì vậy không cần Kiều Thất Tịch tiếp tục đặt câu hỏi, hắn đã nói: "Nhưng anh biết cách bắn ra, em có muốn xem không?"

Kiều Thất Tịch vẫn đang đắm chìm ở trong câu hỏi trước, cậu đang hơi nghi ngờ đáp án mình nghe được có phải nhầm hay không, không nhầm đúng không? Cái đồ lưu manh này chưa từng hẹn hò với những con cá voi sát thủ khác phải không?

Về lý trí cậu biết rõ rằng cá voi sát thủ sẽ không nói dối. Nhưng về mặt tình cảm, cậu không tin rằng một ông già có thể thanh tâm quả dục qua nhiều năm như vậy.

Ai mà tin nổi chứ?

Nhưng cũng phải thừa nhận rằng khi đối phương nói không, trong lòng cậu đã rất vui. Một cảm xúc gọi là nhẹ nhõm trào dâng trong lòng, hạnh phúc đến mức cái đuôi không tự chủ được lắc lắc.

Otis lại gần con cá voi nhỏ ngốc nghếch, thì thầm: "Anh biết cách bắn ra đó, em có muốn xem không? Bé đáng yêu."

Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng bừng tỉnh, trái tim trong suốt của cậu thiếu niên đột nhiên bị kéo vào vòng xoáy đầy tình sắc. Trong vòng xoáy, cậu bị quay cho thần hồn điên đảo.

A, không hiểu tại sao, dù cậu đã trải qua hàng nghìn hàng vạn lần lên giường với bạn trai nhưng lại đi xấu hổ khi đối mặt với một con cá voi sát thủ chỉ dùng thứ ngôn ngữ bày tỏ nội tâm lưu manh của hắn cơ chứ.

Chắc chắn là do Otis trước kia không nói được!

Vì vậy cậu mới không thấy xấu hổ.

A a a, có thể truyền đạt lời nói xấu hổ quá đi. Cậu không muốn nói về những thứ kỳ quái như vậy, như thế càng khó chịu hơn là làm trực tiếp.

"Anh đừng có mà bắn, em không muốn xem." Kiều Thất Tịch vội vàng ăng ăng ăng để tránh đối phương bắn ngay tại chỗ. Như vậy không có kết cục gì tốt đẹp hết.

Chiếc cá voi từ ngàn dặm xa xôi chạy tới một lần nữa bị bé cá voi sữa từ chối, hắn hơi dỗi rồi đấy. Đúng vậy, mỗi người mỗi tính*, chưa kể đến tai tiếng hắn lan xa, trước giờ hắn luôn làm bất cứ điều gì mà mình muốn.

*泥人也有三分土性: tượng đất cũng có ba phần thổ tính, đây là thành ngữ ví von mỗi người đều có tính cách riêng.

Chỉ nhìn thấy một con cá voi sát thủ có thân hình lớn, xoay người và sử dụng tư thế bơi nghiêng, miệng áp vào miệng của con cá voi sát thủ nhỏ, sau đó đẩy đẩy một cách đầy ác ý.

"Em thích anh." Đếm cả lần này, đây là lần thứ hai Otis nói vậy.

"..." Kiều Thất Tịch nhìn không chớp mắt, cũng lười phản bác, nhưng thật ra là bởi vì không thể phản bác. Hơn nữa cậu cũng đang cảm thấy hơi xấu hổ, đồ dê già!

Miệng của cá voi sát thủ thì cũng là miệng. Nó nhạy cảm lắm đó, sao có thể tùy ý cụng như vậy!

"Bé đáng yêu." Otis lại đẩy đẩy cậu.

Dường như hắn vừa học được cách bật công tắc làm nũng. Tuy nhiên, những con cá voi sát thủ khác làm nũng đều dễ thương, không làm cho người ta áp lực, mà con cá voi sát thủ kinh khủng này toàn thân đều hiện lên khí thế: "Em mà từ chối thì em chết chắc rồi."

"Ăng." Kiều Thất Tịch bị trêu chọc đến mức hai vây ngực tự nhiên giật giật.

May mắn thay, cậu vẫn chưa quên mục đích chính của việc giao lưu với nhau là để tìm hiểu thêm thông tin! Để tìm bằng chứng xác nhận danh tính của nhau, không phải là tán tỉnh: "Tại sao anh không hẹn hò với những con cá voi sát thủ khác?"

Có lẽ đây không phải là câu hỏi thăm của những con cá voi sát thủ bình thường. Bên kia im lặng trong giây lát rồi mới khi trả lời: "Anh không thích."

Có thể trả lời trôi chảy là được rồi. Kiều Thất Tịch sắp xếp lại ngôn ngữ để nó đơn giản và bên kia có thể hiểu được.

Này nha, mệt quá nha, nói về chỉ số IQ cao hơn bạn trai thì xấu hổ lắm đấy.

Thực sự rất xấu hổ.

"Tại sao anh lại thích em?" Kiều Thất Tịch hỏi câu này, trong lòng vẫn cảm thấy hơi ngại, bởi vì rõ ràng đối phương còn chưa nói là thích cậu mà.

Tuy nhiên, hắn đã trêu chọc cậu, vậy tạm coi như là thích đi.

Nhưng ai mà biết được mức độ yêu thích của cá voi sát thủ là bao nhiêu. Nói không chừng một ngày nào đó lại đường ai nấy đi cả. Ăn ngay nói thật, đừng 419 quá nhiều dưới lòng đại dương.

Kiều Thất Tịch không muốn chơi và cũng không chơi nổi.

"Vì em đáng yêu." Lần này Otis trả lời rất nhanh. Cho dù hắn bận thì hắn vẫn ung dung dạo bơi cùng Kiều Thất Tịch được, giống như hắn có thể dành cả ngày để chơi với cậu. Tất nhiên rồi, hắn vốn là một con cá voi sát thủ hoang dã, không cần đi làm cũng không cần đi học. Nếu hắn không đùa giỡn giống đực thì càng rảnh hơn nữa: "Hẹn hò không em?"

Kiều Thất Tịch tự động bỏ qua câu nói mang tính nghi vấn kia, tim đập thình thịch, hỏi: "Ngoại trừ dễ thương ra thì còn gì không?"

Hình như cậu hy vọng đối phương bày tỏ nhiều hơn, nhưng cái này hơi khó với một con cá voi sát thủ hoang dã rồi.

Chỉ số IQ cao cũng tương đối thôi, không thể so sánh theo chiều dọc. Phải biết rằng giống loài khác nhau thì tiêu chí của trí thông minh cũng khác nhau.

Chỉ số thông minh của con người tập trung vào khả năng tư duy và logic. Trí thông minh xưa nay vốn thiên về truyền thừa văn hóa, cho nên rất khó để sáng tạo ra cái mới.

Lần sáng tạo gần nhất là cách đây nhiều thập kỷ, khi cá voi sát thủ Patagonia* tạo ra một chiến thuật mắc cạn.

Mặc dù Otis đủ đặc biệt, nhưng giới hạn của hắn chỉ tới đó. Khi hắn gặp một câu hỏi không thể trả lời được, hắn chỉ đơn giản im lặng luôn.

Có lẽ trong mắt Otis, bé cá voi sữa mới có vấn đề về ngôn ngữ chứ không phải hắn.

Thời điểm hai con cá voi sát thủ bơi ngày càng xa, ông cậu cũng chạy theo. Có lẽ nó sợ hắn và cậu xảy ra xung đột nên đã chủ động làm sứ giả hộ "hoa" ở đằng sau.

Với tư cách là một con cá voi háo sắc, nó có thể nhìn ra con cá voi sát thủ này đang theo đuổi cháu trai cả của mình. Nhưng nó thắc mắc tại sao một con cá voi sát thủ khác loài lại theo đuổi một cá voi sát thủ Nam Cực chứ.

Nhưng phải công nhận, con cá voi sát thủ lớn này rất đẹp trai.

Cá voi sát thủ Nam Cực của họ gần như là loài lớn nhất trong toàn bộ đại dương, mà đối phương thoạt nhìn còn lớn hơn một chút.

Thái độ của ông cậu đã từng gặp biết bao cá voi vô cùng bình thản, nó có vẻ rất thích người theo đuổi cháu trai nhà mình.

Thật tiếc vì ngôn ngữ không thông, không thể giao tiếp được.

Cả Kiều Thất Tịch và Otis đều phát hiện có một con cá voi sát thủ đang theo sau mình. Kiều Thất Tịch không quan tâm lắm, vì đó là ông cậu của cậu, dù sao thì cậu mình cũng không hiểu mình với con cá voi này nói gì cả.

Chẳng qua bị gạ gẫm trước mặt ông cậu khiến cậu không tài nào chấp nhận được. Vì thế quá trình tìm hiểu nhau của ngày hôm nay đã kết thúc.

Lần sau có cơ hội rồi tìm hiểu tiếp vậy.

Từ từ rồi chuyện sẽ tới, mọi thứ đều cần quá trình. Nếu bỏ cuộc sau khi bị bỏ rơi vài ngày thì chắc chắn đó không phải là Otis.

Hơn nữa, giao tiếp với nhau rất đơn giản, gặp nhau cùng lắm chỉ là chuyện trong thoáng chốc.

"Rít rít." Kiều Thất Tịch thốt lên biệt danh của hắn: "Anh đi đi, cậu em tới rồi, em phải về nhà."

Cậu biết đối phương lại muốn nói cậu là con trai cưng của mẹ, hắn cũng đã từng nói như thế. Dù sao hiện tại có xảy ra chuyện gì, lý tưởng tương lai của cậu chính là trở thành cá voi di cư.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi âm thầm liếc mắt sang đối phương.

"Uuu..." Otis thốt ra một âm tiết vô nghĩa, nhưng nó cũng không hẳn là vô nghĩa. Hắn đang muốn biểu đạt sự bất mãn của mình.

Kiều Thất Tịch rất nhanh đã biết, cậu nhìn thấy Otis dùng đuôi của mình tạo bọt nước trắng xóa, ngay lập tức chặn tầm nhìn của ông cậu mình khỏi bong bóng nước.

Đúng là một con cá voi sát thủ ngây thơ...

Kiều Thất Tịch thấy mình suýt cười nên nhanh chóng giữ khuôn mặt nghiêm túc lại.

"Bơi xa hơn một chút với anh đi." Otis nói với bé cá voi sữa bị đồng bạn nhìn chằm chằm suốt ngày. Bơi xa để dễ nói chuyện yêu đương hơn. Hắn không muốn bị theo dõi khi đang hẹn hò, bởi vì hắn không có cái sở thích này.

Otis bơi về phía trước được một lúc, lại phát hiện cá voi nhỏ bé đang có vướng bận vẫn chưa theo kịp mình: "Lại đây nào."

Khi đối phương quay đầu lại nhìn, Kiều Thất Tịch toàn thân rùng mình. Ra đây là cảm giác bị động vật mạnh nhất đại dương nhìn chằm chằm hả?

"Aa..." Kiều Thất Tịch rốt cục nhận ra được chính mình bị mắc chứng hoang tưởng, trong lòng rất phức tạp.

Cá voi sát thủ bình thường sẽ không như thế.

"Rít rít." Cậu lần nữa gọi tên đối phương, tạm thời tìm ra cách thoát khỏi hắn, nhưng không biết có hiệu quả không: "Anh tặng quà cho em rồi em sẽ hẹn hò với anh."

Con quái vật khổng lồ đen trắng trước mặt cậu nghiêng đầu: "Báo biển hả?" Cách phát âm của từ này rất dễ thương. Otis tự hỏi tự trả lời: "Bây giờ anh sẽ bắt cho báo biển cho em."

"Không phải là báo biển, rít rít." Kiều Thất Tịch chớp chớp mắt, miêu tả cặn kẽ*: "Anh tặng em một món đồ chơi trôi trên biển. Chỉ cần em hài lòng, em sẽ hẹn hò với anh."

*龟毛: chỉ người soi mói, chú ý tới tiểu tiết hoặc chỉ người hành động rụt rè, không dứt khoát chậm chạp lề mề, nói một đằng làm một nẻo.

Cuối cùng, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy yêu cầu này là thật biến thái. Được rồi, ngại quá đi.

Nhưng cậu đâu còn cách nào khác ngoài cách này.

Thoạt nhìn, hắn giống như một tên lưu manh xấu tính, đằng sau hắn còn có năm anh em cá voi chỉ cần nghe danh đã khiến tất cả các loài động vật biển khác phải khiếp sợ. Nếu bọn họ đoàn kết lại để hành hung gia đình nhỏ của cậu thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Đương nhiên, Kiều Thất Tịch không nghĩ hắn tệ bạc như vậy, chẳng qua cậu chỉ muốn phòng hờ thôi. Xử lý mọi chuyện tốt hơn cũng không phải là chuyện xấu!

Đoạn này cũng không quá phức tạp, Kiều Thất Tịch chỉ giải thích đi giải thích lại đúng ba lần. Có thể thấy trong lần đầu tiên hắn không hiểu lắm.

Một món đồ chơi nổi trên biển, Otis đã hiểu.

Hài lòng? Đã hiểu.

Hẹn hò.

"Anh đồng ý." Otis lập tức đồng ý, không hổ là động vật hoang dã. Mặc dù bị dẫn dắt suốt nhưng Otis vẫn đủ kiên nhẫn chiến đấu lâu dài với bé cá voi sữa này.

Điều này là tất nhiên. Dù sao lúc bình thường truy đuổi con mồi cỡ lớn cũng đã tốn đến mười mấy tiếng.

"Được rồi, anh sẽ tìm đồ chơi cho em." Otis bơi đến, miệng nói với Kiều Thất Tịch: "Cá voi bé bỏng, hẹn gặp lại."

Miệng kề miệng nói chuyện gì gì đó, có hơi xấu hổ một chút.

Sau khi giở trò lưu manh xong, hắn liền rời đi. Hắn quay người bỏ lại cho Kiều Thất Tịch một bóng lưng ngỗ ngược không gì trói buộc. Chiếc đuôi dày và chắc chắn với những đường nét duyên dáng tạo ra một chuỗi bong bóng lớn màu trắng như tuyết.

Khác với sự hỗn loạn và lộn xộn vừa rồi dùng để cản đường nhìn, lần này bong bóng của bên kia rất đẹp, chẳng khác gì pháo hoa dưới nước, quả là một bữa tiệc thị giác.

Chắc chắn hắn cố tình làm vậy..

Cuộc nói chuyện giữa hai con cá voi sát thủ có một đoạn không sử dụng lời thì thầm, chẳng hạn như lời thỏa thuận lãng mạn và lời tạm biệt giữa chúng vừa rồi.

Anh trai ngầu A: Otis thật khổ mà, phải tặng đồ chơi xong mới có thể hẹn hò.

Anh trai ngầu B: Nhưng mà việc này không phải dễ hơn bắt báo biển hả?

Anh trai ngầu C: Tao cũng sẽ tặng em ấy một cái.

Thông qua cái miệng tam sao thất bản của họ, tất cả những con cá voi lang thang trong đại dương đều biết rằng: Đồng loại đáng thương tên là Otis vẫn chưa cưa được con cá voi sát thủ nhỏ bé ở Nam Cực.

Họ không có ý chế giễu mà chỉ nói lên sự thật. Thực tế, cá voi sát thủ rất tốt với đồng loại, chúng sẽ chỉ nảy sinh sự cảm thông chứ không hề sinh ra tâm lý hả hê.

Những con cá voi lang thang nghe trộm đã tiếp thu một kiến thức hơi bị sai lầm: Muốn theo đuổi cá voi sát thủ Nam Cực thì cần phải gửi đồ chơi.

Trái tim nhỏ bé của Kiều Thất Tịch vẫn chưa nguôi ngoai, trong đầu hiện lên hình ảnh đối phương miệng kề miệng nói chuyện với cậu, còn có hình ảnh cái đuôi làm bong bóng nước.

Trên đường về nhà với ông cậu, cậu liên tục nhận được một số tin nhắn kỳ quặc. Nội dung khiến cậu chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.

Thiệt là, lần sau có lẽ nên nhắc nhở đối phương nói nhỏ hơn một chút.

À, không đúng, nói cứ như cậu mong chờ lần gặp mặt tiếp theo vậy.

Ăng ăng ăng, không có đâu.

Đã có phương hướng nỗ lực rõ ràng, Otis rất vui vì tìm được đồ chơi nổi trên biển còn dễ hơn bắt báo biển.

Chú cá voi sát thủ to lớn đẹp trai nhớ lại lời hứa này và bắt đầu suy nghĩ nên tìm loại đồ chơi nào mới giành được hảo cảm của cậu.

Một tiếng sau, vâng, con cá voi sát thủ lúc bơi đi bỏ ra nửa tiếng, lúc về bỏ ra hơn một tiếng.

Otis đắc thắng trở về bầy của mình rồi đánh nhau với anh C. Mặc dù anh C lớn tuổi hơn hắn, chắc gì nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn chứ?

Hắn dựa vào tầm vóc và sức mạnh của mình chiếm ưu thế trước, sau đó quất anh C một trận.

Anh trai ngầu C: Tại sao lại đánh anh?

Otis: Anh dám đụng vào bé đáng yêu của tôi.

Cá voi sát thủ sẽ không ghen tuông, nhưng Otis thì có.

Con nào cũng không được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info