ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] [1-194] EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ? - MẠC NHƯ QUY

Chương 119: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (5)

VanTinhCung

Biên tập: Nhật Hạ

Chỉnh sửa: Ely | Đọc kiểm: Red Tea

***

Thời gian ra ngoài chơi là lúc đám chó vui sướng nhất, sáu con chó chăn cừu Đức chớp mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ có thể mơ hồ thấy được mấy cái mông. Nhưng cũng may chúng đã được huấn luyện, sẽ không cách chủ nhân quá xa.

Kiều Thất Tịch phiên dịch: Khửa khửa, Otis à, con người kêu em phải để ý đến anh, đừng để anh chạy mất.

Otis chớp chớp mắt, không hề tin vào chuyện ma quỷ của gấu nhỏ, sự thật phải là trái lại mới đúng, con người hẳn là dặn dò hắn đừng để gấu nhỏ chạy mất mới đúng.

"Gâu..." Anh trai tính tình đáng tin cậy, lại mang theo khí chất lãnh đạo giống như hiểu được mà kêu một tiếng, không hề cảm thấy con người đang xen vào chuyện người khác, dù sao đây cũng là cách thể hiện sự quan tâm với gấu nhỏ.

Nhưng con người lại hiểu biết rất ít về bọn hắn, chuyện gấu nhỏ chiến đấu rong ruổi ngoài dã ngoại có lẽ chỉ người quay phim mới biết được.

Nghe được hắn đáp lại, Kiều Thất Tịch liền biết trò nghịch ngợm của mình đã bị vạch trần. Thiệt tình, sao Otis có thể thông minh như vậy?

Ư hư hư hư.

Bây giờ đứng trước mặt đối phương cậu không hề có một chút cảm giác thành tựu nào, vô hình như một loại cá trong suốt ở đại dương, trên người có mấy cái xương cũng đếm được tất.

Cảm giác ấy không hề tốt một tí nào.

Nhưng rất nhanh cảnh đẹp trên núi đã thu hút sự chú ý của Kiều Thất Tịch. Đi trên con đường hẹp quanh co khúc khuỷu, đến giữa sườn núi nhìn xuống là sương mù lượn lờ giống như tiên cảnh.

Trên lưng hai người đều vác theo một túi lớn, trên tay mỗi người đều cầm theo một cái lưỡi hái, gặp được nơi cần mở đường liền vung lưỡi hái mới có thể đi qua.

Hai chú chó sói Tiệp Khắc con bởi vì thân hình nhỏ nhắn nên không cần băn khoăn nhiều như vậy, chỉ cần một cái lỗ nhỏ là có thể chui qua được.

Bọn họ cứ đi trên đường như vậy khoảng hai tiếng. Lúc đầu Kiều Thất Tịch còn tưởng rằng bọn họ đang đi săn, mãi sau mới biết mình sai hoàn toàn.

Bọn họ không hề vào núi đi săn.

Trong núi có mấy gia đình toàn là người già sinh sống. Mấy ngày trước vừa mưa vừa tuyết, đường núi không dễ đi, cho nên hôm nay thời tiết vừa tốt hơn một chút, Phùng Kiêu và Ngu Thiệu liền mang theo đồ đạc tới thăm họ.

Bao tải rỗng vừa lúc dùng để đựng măng mùa đông, mà người đào măng chủ yếu chính là mấy con chó chăn cừu ngốc nghếch đằng kia.

Bởi vì Kiều Thất Tịch và Otis còn nhỏ cho nên không bị bóc lột sức lao động, hai người họ tự do chơi đùa bên bờ suối nhỏ.

Sức bật của Otis rất tốt, đối với hắn chuyện nhảy từ tảng đá này đến tảng đá khác là chuyện dễ như trở bàn tay.

Có lẽ Otis vẫn còn nhớ rõ bản năng của gấu bắc cực và cá voi sát thủ, hắn chỉ cần nằm yên bên cạnh dòng suối nhỏ một lát đã bắt được một con cá to bằng cả bàn tay.

Vốn dĩ định cho Kiều Thất Tịch ăn, cuối cùng lại bị con người thấy được lấy mất.

Otis: ...

Kiều Thất Tịch lập tức an ủi hắn: Không sao không sao, cá đã đem đi nấu rồi, tí nữa lại về tới miệng tụi mình mà, không tin anh cứ chờ xem.

Vì để đảm bảo con cá này có thể đi vào miệng bọn họ, Otis đành phải bắt thêm vài con nữa, làm cho con người mừng rỡ đến mức cười tươi như hoa.

Cục trưởng Phùng trêu ghẹo bạn mình: "Tốc độ bắt cá của Bình An còn nhanh hơn anh nhiều, em còn nhớ rõ lần trước anh ở đây câu cá cả nửa ngày trời mà vẫn không câu được con nào."

Ngu Thiệu ha hả một tiếng, tên này dám so sánh y với chó, chẳng lẽ là không biết câu mỗi người đều có sở trường riêng hay sao.

Trên người y cũng có chỗ hơn xa đám chó được chứ?

"Tiếc là không mang theo nồi đến, nếu không đã có thể ở đây nấu cá rồi." Ví dụ như nấu cơm dã ngoại chính là sở trường của bọn họ.

Trước khi trở về, chủ nhân liền gọi sáu con chó chăn cừu Đức về, rửa qua móng vuốt và miệng cho bọn nó.

Bởi vì đào măng cả ngày, cho nên trên người đám chó mặt mũi con nào con nấy cũng đều đen thui.

Alexander là sạch sẽ nhất, trên người không hề có hạt bụi nào, nhưng trông thấy mọi người đều đang rửa móng, cậu cũng cố rửa qua một chút.

Buổi chiều về đến nhà, quả nhiên con người lập tức giết cá nấu cơm. Cá từ trên núi mang về dùng nồi lớn hầm liền chuyển thành màu trắng sữa.

Cứ thế họ ăn thịt, đám chó ăn canh.

Kiều Thất Tịch đã quá lâu chưa từng ăn qua đồ ăn thế này. Hai chân cậu quỳ rạp trên mặt đất trông coi chén của mình, cộp cộp ăn say sưa ngon lành.

Otis cũng chưa từng ăn canh cá hầm trong lửa lớn. Hương vị cũng không tệ lắm.

Dùng lửa lớn hầm một chút là cá sẽ trở thành như vậy sao?

Kiều Thất Tịch: Ặc, không phải, chúng ta chỉ uống canh cá mà thôi, còn thịt thì con người ăn rồi.

Otis: ...

Hai ngày nay, Ngu Thiệu đã gửi đơn xin gia nhập vào căn cứ chó cảnh sát của tỉnh, tỏ vẻ bản thân tình nguyện tham gia vào căn cứ.

Lý lịch của y thật sự rất tốt, nghiệp vụ cũng vô cùng chuyên nghiệp, căn cứ chó cảnh sát quả thật vui mừng khôn xiết, lập tức thông qua đơn xin gia nhập của y, còn hỏi y bao giờ thì đến.

Biết được Ngu Thiệu chẳng những muốn tới, còn mang theo hai chú chó có tư chất tốt, lãnh đạo căn cứ chó cảnh sát tỉnh lại càng vui sướng.

Làm gì có chuyện nào vui sướng hơn được việc vừa thu hoạch được nhân tài lại vừa nhận được chó tốt chứ!

Chuyện này con người cũng không gạt hai chú chó Tiệp Khắc con, thường xuyên nói với hai người họ tiếp theo sẽ làm gì.

Otis rất lấy làm lạ: Mấy người này biết chúng ta hiểu được sao?

Nếu không tại sao lại nói chuyện với bọn hắn?

Về chuyện Alexander có thể giao lưu với con người, Otis hình như cũng không cảm thấy kì lạ, hắn có lý giải của mình.

Học ngôn ngữ cũng không khó, bản thân hắn dạo gần đây cũng đã có thể nghe hiểu được những từ đơn giản mà con người nói, có lẽ không lâu sau sẽ nghe hiểu được hoàn toàn, cho nên đây không phải là kỹ năng đặc thù.

Nói không chừng chỉ là Alexander dày dặn kinh nghiệm hơn hắn mà thôi. Nghĩ đến đây, Otis lại chú ý tới một vấn đề.

Khi không có mình, Alexander ở bên cạnh ai?

Kiều Thất Tịch: Tất nhiên là không biết chúng ta có thể nghe hiểu được rồi. Trong mắt họ, trí thông minh của chúng ta cũng chỉ bình thường thôi, có thể tiếp thu huấn luyện để đạt tới trình độ nhất định. Còn nói chuyện với chúng ta là vì họ coi bọn mình là đồng bạn, chiến sĩ.

Thì ra là thế, lúc em học ngôn ngữ của con người, ai ở cùng với em?

Otis bất ngờ bới lông tìm vết.

Giống như vấn đề hắn có thể nghĩ ra ngày càng nhiều.

Kiều Thất Tịch lập tức sửng sốt, nhưng chuyện này sao có thể làm khó được cậu?

Em độc thân mà! Cậu không hề chột dạ nói với Otis: Anh chính là người đầu tiên mà em thích.

Trong đó lại tồn tại vấn đề về logic, nếu nói như vậy, trước khi Alexander trở thành gấu bắc cực đã từng có một đoạn ký ức.

Cho nên ngay từ đầu Alexander cũng không phải là gấu bắc cực.

Còn về phần là loài gì, Otis giống như đã nhận ra, chỉ là hắn không chắc chắn mà thôi.

Dần dà Otis cảm thấy tự hỏi là một chuyện rất thú vị, hắn chưa từng hối hận về chuyện có được trí khôn.

Nửa tháng sau, hai chú chó Tiệp Khắc được ăn uống đầy đủ mà lớn thêm một chút, tứ chi càng thêm cường tráng có lực, lượng thức ăn cũng lớn hơn.

Con người than thở rằng không nuôi nổi bọn họ nữa, định dẫn bọn họ tới căn cứ chó cảnh sát ăn cơm nhà nước.

Tỉnh bọn họ là một tỉnh lớn đông dân cư, đất đai vô cùng rộng lớn, di chuyển từ thành phố đến tỉnh cũng khá xa.

Làm thế nào để chở hai chú chó Tiệp Khắc đến nơi là cả một vấn đề.

Đi máy bay còn phải xử lý thủ tục vận chuyển thú cưng, rất phiền phức, biện pháp tốt nhất chính là tự lái xe đi, sáu tiếng đồng hồ.

Buổi sáng xuất phát, buổi chiều đến nơi, Kiều Thất Tịch cảm thấy cũng chỉ là ngủ một giấc mà thôi.

Otis, anh đang ngủ sao?

Otis cũng chỉ mới vừa tỉnh lại không lâu, hắn đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Trải qua hơn nửa tháng ở chung, hắn đã dần dỡ bỏ cảnh giác với Ngu Thiệu. Bây giờ đi ra ngoài đã có thể ngủ trên xe đối phương.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ cũng thay đổi rất lớn, nhà cao tầng san sát, biển người cũng nhiều thêm.

Kiều Thất Tịch và hắn ghé vào cửa sổ, giải thích cho hắn về tỉnh lỵ, thành thị. Ai da, về sau có cơ hội phải đi dạo đô thị cấp một với Otis, để Otis biết thế nào gọi là phồn hoa.

Gió thổi làm lỗ tai bọn họ khẽ cử động. Lúc dừng đèn đỏ trước một giao lộ, bên cạnh có một chiếc siêu xe màu đỏ dừng lại, một con chó lông vàng dò ra từ cửa sổ. Trông thấy hai người bọn họ còn gâu hai tiếng, rất hung dữ.

Kiều Thất Tịch: Là một con chó lông vàng, mày hung dữ cái cục cứ.

Otis cũng không thèm để mắt tới nó: Có phải nó định đi huấn luyện giống chúng ta không?

Kiều Thất Tịch nhìn người phụ nữ đang lái xe kia: Không phải, chắc nó chuẩn bị đi spa. Đây là thú cưng, không cần làm việc.

Otis lập tức hiểu được, thì ra là thú cưng.

Làm thú cưng là chuyện đời này không thể làm được.

Xe xuyên qua thành thị huyên náo, đi tới một nơi tương đối yên tĩnh, đó chính là căn cứ chó cảnh sát.

Vì đề phòng chó Tiệp Khắc con ở nơi xa lạ chạy nhảy lung tung, Ngu Thiệu bèn mang dây dắt chó cho bọn họ, sau đó dẫn đi làm kiểm tra sức khỏe trước rồi mới đi làm thủ tục.

Mỗi một chú chó ở trong căn cứ đều phải làm đăng ký, để báo cáo định kỳ.

Lúc chụp ảnh, thấy Otis lạnh lùng nhìn phía trước, nhiếp ảnh gia cũng kinh ngạc hỏi một câu: "Đây là sói à?"

Ánh mắt này thật sự rất ngang tàng.

Đến lượt Kiều Thất Tịch, cậu không hề làm mặt lạnh, lúc chụp ảnh tất nhiên phải cười rồi!

Nhiếp ảnh gia há há một tiếng: Thì ra không phải là do chủng loại, nhóc này nhìn không hề giống sói tẹo nào.

Lúc kiểm tra sức khỏe, Kiều Thất Tịch rất vui vẻ, bởi vì được tay con người vuốt ve rất dễ chịu. Nhưng Otis lại không thích, người sờ còn bị hắn nhìn chằm chằm đến mức phải nhanh chóng rụt tay lại.

Thân thể đúng là vô cùng cường tráng, móng vuốt và răng cũng rất sắc bén, chỉ là lỗ tai của em trai lại không được sạch sẽ cho lắm: "Đồng chí Ngu Thiệu, cậu chưa tắm rửa cho bọn nó sao?"

"Vẫn chưa, thời tiết ở nhà rất lạnh, không thích hợp để tắm rửa." Mà dù có tắm rửa cũng không có dụng cụ để sấy khô cho tụi nó.

Xử lý xong thủ tục, họ ôm Kiều Thất Tịch đi tắm rửa, Otis cũng nhanh chóng chạy theo, họ muốn ôm em ấy đi đâu?

Kiều Thất Tịch thoải mái nằm trong lòng ngực của anh trai mặc đồng phục cảnh sát, bảo Otis đừng lo lắng, cậu chỉ đi tắm mà thôi.

Chả trách dạo gần đây cứ cảm thấy ngứa tai, thì ra là do tai bẩn.

Otis cũng đã từng nghe qua người yêu phàn nàn về chuyện tai ngứa, nếu con người có thể giải quyết việc này, hắn yên tâm rồi.

Chỉ là hắn không nghĩ tới bản thân rất nhanh cũng đã bị bế vào bồn nước.

Hai người đứng đối diện nhau, Kiều Thất Tịch liếm mũi Otis một cái: Tắm đi tắm đi, trên người anh cũng đã có mùi rồi.

Mặc dù cậu không chê, nhưng tắm rửa sạch sẽ cũng tốt hơn.

Otis đành phải kiên nhẫn phối hợp, dù gì thì bản thân hắn cũng vô cùng thích sạch sẽ.

Các đồng chí ở đây đều đặc biệt quan tâm tới tâm trạng của chó con vừa mới tới căn cứ, vì vậy mà đồ vật họ hay sử dụng đều được để vào trong chuồng chó.

Bởi vì tình huống đặc thù, Kiều Thất Tịch và Otis đều được sắp xếp ở chung một cái chuồng, không bị tách ra.

Chuồng chó trong căn cứ chó cảnh sát vô cùng sạch sẽ, mỗi ngày đều sẽ có người đến quét dọn, ánh sáng đầy đủ, thông gió thông khí, tiêu chuẩn vệ sinh cũng đặc biệt cao.

Khu vực này đều là chó con, chuồng cũng không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để đám chó con tràn đầy tinh lực nghịch ngợm.

Bởi vì còn chưa trải qua huấn luyện hoàn toàn, cho nên khu chó con rất ồn ào, dù cho huấn luyện viên đã nhiều lần quát bảo "Yên lặng!" nhưng vẫn có rất nhiều chú chó không hề nể mặt.

Vào địa bàn của mình, người dẫn bọn họ vào lại tiếp tục bận trước bận sau. Bố trí ổ xong lại đưa nước và thức ăn, lúc này mới xoa đầu hai người họ: "Đây chính là kí túc xá của bọn mày trong ba tháng tới, chờ lúc bọn mày lớn sẽ đổi một chỗ to hơn. Tao cũng phải đi tìm kí túc xá, từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ chính thức huấn luyện ở đây, nhiệm vụ chắc chắn sẽ nặng hơn rất nhiều so với trước đó, vì vậy nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Ngu Thiệu đi giải quyết xong việc vặt của mình sẽ lại tới đây một chuyến.

Bởi vì hai con chó Tiệp Khắc con này tương đối đặc thù, buổi đêm có lẽ còn phải thảo luận với ban lãnh đạo về một số việc.

Thời gian gian khổ sắp bắt đầu rồi.

Kiều Thất Tịch đứng trước song sắt, nhìn thoáng qua con chó Rottweiler đang chảy nước dãi với đồ ăn chỗ họ: "Gâu gâu!"

Vậy cũng không.

Vậy mà họ phải ăn thịt sống... Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, haizz, nhưng vẫn muốn ăn lẩu hơn.

Vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, tâm trạng Otis khá tốt, hắn ghé vào nền đất sạch, ngậm một khối thịt sống bắt đầu ăn.

Kiều Thất Tịch không đói, cậu nằm trên mặt đất buồn chán chơi bóng cao su, dùng móng vuốt ném bóng lên tường rồi bật ngược lại.

Chó Rottweiler ở phía đối diện không có bóng để chơi, thèm muốn khóc.

Kiều Thất Tịch thổn thức nghĩ thầm: Huấn luyện viên của mày không đủ thương mày nha, hay mày đổi người khác đi?

Trong chuồng chó không thể để thức ăn thừa, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có người tới kiểm tra, nếu phát hiện đồ ăn còn thừa sẽ đổ đi.

Nhưng Otis rất bảo vệ thức ăn, gấu nhỏ của hắn còn chưa ăn đâu, ánh mắt hoang dã ấy suýt chút nữa đã hù dọa nhân viên công tác, nhưng bởi vì hắn còn quá nhỏ, ai sẽ sợ hắn đây?

Cho nên đe dọa cũng vô dụng.

Kiều Thất Tịch phát hiện anh trai cảnh sát sắp sửa lấy đồ ăn đi, vội vàng rên ư ử tiến lên bắt đầu ăn, không biết xấu hổ mà làm nũng, ngược lại lại có tác dụng.

Anh trai cảnh sát thấy hai nhóc con này lớn lên cường tráng hiếm thấy, hơn nữa lại mới tới, cũng không đối xử hà khắc với bọn họ.

Còn ngồi xổm xuống chơi đùa với bọn họ hồi lâu, chờ Kiều Thất Tịch ăn xong mới rời đi.

Sau khi hắn ra ngoài không lâu, gần như toàn bộ căn cứ đều đã biết hôm nay có hai con chó Tiệp Khắc quý hiếm mới tới đây.

Vậy nên trước khi Kiều Thất Tịch và Otis nhìn thấy được lãnh đạo căn cứ, đã bị rất nhiều người viếng thăm.

Thông qua lời nói của họ, Kiều Thất Tịch biết được tình hình cơ bản của căn cứ này. Đây là một trong bốn căn cứ chó cảnh sát lớn nhất cả nước, ở đây phụ trách công việc cung cấp chó cảnh sát cho chín tỉnh.

Chiếm diện tích vô cùng lớn, số lượng chó cảnh sát cũng rất nhiều, nếu không phải hai người họ có trí tuệ, tố chất thân thể cũng tốt, thì rất khó xuất hiện tại căn cứ này.

Kiều Thất Tịch nói tin tức mình nghe được cho Otis, trí nhớ của Otis rất tốt, chỉ cần nghe qua một lần hắn liền nhớ kĩ.

Ví dụ như lời con người nói ra được  Kiều Thất Tịch phiên dịch cho hắn một lần, lần sau nghe được lời giống như vậy, hắn liền biết nó có nghĩa gì.

Cho nên Kiều Thất Tịch luôn cảm thấy Otis thông minh hơn mình.

Sáng sớm hôm sau, hai chú chó Tiệp Khắc vừa mới tới cùng với tất cả các con chó con khác trong căn cứ gia nhập vào đội ngũ huấn luyện.

Sân bãi ở chỗ này cũng càng thêm rộng lớn, công trình và vật liệu cũng càng thêm hoàn thiện, chỉ đứng trên sân bãi thôi cũng đã có cảm giác trang nghiêm.

Giống như lười biếng ở chỗ này cũng là một tội lỗi.

Kiều Thất Tịch đứng trên sân bất giác kéo căng da thịt, ánh mắt không còn nhìn đông nhìn tây, nện bước cũng không hề lỗ mãng tản mạn, cậu cảm giác bản thân hiện tại là một người chiến sĩ.

Huấn luyện viên của bọn họ là Ngu Thiệu, bình thường một huấn luyện viên rất hiếm khi đồng thời huấn luyện cho cả hai con chó con, bởi vì trong lúc huấn luyện, hai con chó con có thể sẽ ảnh hưởng đến nhau.

Lãnh đạo cũng từng nói chuyện với Ngu Thiệu, hi vọng hắn đưa một con cho một huấn luyện viên khác để chia sẻ công việc, nhưng Ngu Thiệu đã cố gắng thuyết phục rằng bản thân có thể đảm nhiệm công việc huấn luyện cho hai con chó con.

Cũng cam đoan rằng bọn họ sẽ không quấy nhiễu đến đối phương, nếu như lãnh đạo không tin, có thể đến xem.

Ngày đầu tiên huấn luyện chính là lặp lại nội dung huấn luyện đã thực hiện lúc trước, chủ yếu là để ôn tập, triển lãm.

Hai chú chó cảnh sát phối hợp với nhau rất ăn ý, đây là tình huống mọi người đều vui mừng, nhưng bởi vì sự ăn ý này rất hiếm thấy, cho nên từ trước tới nay đều chỉ làm theo quy tắc một huấn luyện viên dạy dỗ một con chó cảnh sát.

Sau khi ngày huấn luyện đầu tiên kết thúc, Ngu Thiệu cho hai con chó Tiệp Khắc đăng kí tiến độ huấn luyện, chỉ thấy hắn rất nhanh đã tick vào rất nhiều hạng mục, càng tick khóe miệng càng giương lên cao.

Bởi vì hai chó sói con nỗ lực, cho nên tiến độ huấn luyện đã vượt qua rất nhiều chó con cùng tuổi khác, cứ theo đà này chắc chắn chưa đầy nửa năm đã có thể tham gia khảo hạch.

Bởi vì bọn nó thông minh, cho nên Ngu Thiệu không muốn dùng cường độ huấn luyện bình thường để yêu cầu bọn họ, cứ một mực gia tăng tiến độ cũng là một loại tiêu hao thân thể.

Các con chó khác sở dĩ phải huấn luyện với cường độ cao là bởi vì không huấn luyện thì không thành tài.

Nhưng Bình An và Trứng Trứng thông minh như vậy, dạy cái gì cũng vừa học đã hiểu, tất nhiên là không cần huấn luyện liên tục, chỉ cần xác định bọn họ phục tùng mệnh lệnh, không phạm sai lầm, tình trạng tinh thần và cảm xúc ổn định, thời gian còn lại liền có thể thả lỏng.

Trước mắt, buổi sáng Ngu Thiệu sẽ dẫn hai con chó Tiệp Khắc đi huấn luyện, buổi chiều lại dắt chúng nó đi chơi, dù vậy nhưng tiến độ vẫn rất nhanh, làm các huấn luyện viên khác hâm mộ muốn chết.

Chó của đồng chí Ngu Thiệu vừa dạy đã hiểu ngay, mà chó bọn họ huấn luyện lại sống chết không chịu hiểu!

Chiều hôm nay, tất cả chó con đều được nghỉ ngơi, tụ tập một chỗ ầm ĩ chơi đùa.

Một đồng chí đến cạnh Ngu Thiệu: "Đồng chí, cậu huấn luyện chó thế nào? Có bí quyết nào không? Dạy chúng tôi một chút đi? Hắc Toàn Phong của tôi đã huấn luyện ngồi xuống ba ngày rồi mà mãi vẫn không học được."

Ngu Thiệu: "Có lẽ không phải phương pháp có vấn đề, mà là chó có vấn đề."

Đồng chí: "..."

Trong khí các con chó con khác còn đang học ngồi xuống, Kiều Thất Tịch và Otis đã học xong tất cả các huấn luyện cơ sở, tương đương với việc đã học xong chương trình cấp hai, có thể tham gia thi lên cấp ba.

Tới chương trình học cấp ba, nội dung huấn luyện cũng bắt đầu có tính phân hóa, khoảng thời gian này sẽ đánh giá sở trường đặc biệt của bọn họ, giống như phân ban tự nhiên và xã hội.

Mặc dù là căn cứ chó cảnh sát, nhưng nơi này cũng huấn luyện chó đánh hơi ma túy, chó cứu hộ, chó phòng cháy,..., chủ yếu là xem sở trường đặc biệt của mỗi con chó.

Hai vị huấn luyện viên thiên tài rất phiền não, cả Kiều Thất Tịch và Otis cũng rất phiền não, sau khi vượt qua bài kiểm tra ban đầu sẽ phải lựa chọn định hướng nghề nghiệp, việc này vô cùng quan trọng, cậu phải cùng Otis nghiêm túc thảo luận.

Nhiệm vụ của chó cảnh sát bình thường tuy rất vụn vặt, nhưng khả năng gặp nguy hiểm lại tương đối thấp, chỉ một chữ thôi: Ổn, tất nhiên là chỉ xét về cậu và Otis thôi.

Chó đánh hơi ma túy thăng chức nhanh, rất có mặt mũi, lại còn có thể đi khắp nơi, nhưng lại tương đối nguy hiểm.

Chó cứu hộ cũng rất lợi hại, hai người bọn họ có thể cùng nhau đảm nhiệm.

Ai nha, có quá nhiều lựa chọn, có chút mất ngủ.

Kiều Thất Tịch đạp bạn trai một cái: "Anh nói xem nên chọn thế nào?"

Otis nghi hoặc: "Chỉ có thể thi một cái thôi sao?"

Kiều Thất Tịch sững sờ, phải rồi ha, không ai quy định chỉ có thể lấy một giấy chứng nhận, kỹ nhiều không áp thân, thời buổi này thi nhiều bằng cấp sao có thể sai được?

Nghĩ thông suốt vấn đề, cậu liền ngủ ngon lành một giấc, để ngày mai có tinh thần đi thi.

Bình thường tới tham gia thi thường là chó đã được sáu tháng tuổi, lúc này tính cách trầm ổn của loài chó cũng bắt đầu được biểu hiện.

Bởi vậy nên hai chú chó Tiệp Khắc hơn bốn tháng tuổi là Kiều Thất Tịch và Otis xen lẫn trong đó rất dễ phát hiện.

Nội dung kiểm tra là một vài khẩu lệnh, nhảy vọt, vượt chướng ngại vật...

Trong đó khó khăn nhất chính là nhảy vòng lửa, chó cảnh sát tương lai bắt buộc phải vượt qua nỗi sợ lửa.

Vì để cho Bình An và Trứng Trứng không khẩn trương, Ngu Thiệu còn đặc biệt xếp bọn họ ở phía sau, nhìn các con chó khác thi.

Đến lượt Otis, hắn giống như bình thường hoàn thành khẩu lệnh của huấn luyện viên, sau đó nhảy lên đài cao, bắt đầu phần kiểm tra vượt chướng ngại vật.

Phần này còn bao gồm cả chướng ngại vật xà kép trên cao, chính là nơi rất cao, chỉ có hai đầu đòn khiêng, muốn đi qua đòn khiêng phải có tố chất tâm lý mới làm được.

Bò qua chỗ nhỏ hẹp đơn giản hơn nhiều, chỉ khác nhau ở tốc độ nhanh hay chậm.

Otis rất nhanh, huấn luyện viên của hắn còn lo lắng lúc thật sự tác chiến bản thân lại theo không kịp hắn!

Nhảy qua vòng lửa lại càng đơn giản, Otis không hề sợ hãi ngọn lửa, rất nhanh đã nhảy qua.

Sau đó là bơi qua sông, đây chính là sở trường của Otis, hắn ngẩng cao đầu nhanh chóng bơi về phía trước, đặc biệt nhanh!

Biểu hiện tốt đến mức làm ban giám khảo đều sửng sốt một chút.

Quá ghê gớm!

Cần thiết phải cho bằng xuất sắc.

Cuối cùng Otis lấy thời gian ngắn nhất, động tác sạch sẽ lưu loát nhất vượt qua bài kiểm tra, cho nên hắn tạm thời đứng thứ nhất.

Đứng một bên nhìn lâu như vậy, Kiều Thất Tịch khó tránh khỏi bị kích thích lòng hiếu thắng, cậu rất muốn được ra sân đánh vỡ kỷ lục của Otis.

Lúc đi qua bạn trai cả người ướt nhẹp, đối phương còn cố ý vẩy nước lên người cậu, làm cậu lập tức xù lông: Đáng ghét!

Lúc này dục vọng đứng đầu của Alexander càng thêm mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com